Chương 10:
Đào Nhạc Ly
30/03/2022
Còn nhớ hồi nhỏ Kỷ Trạch Diên không có tiền nên không thể cấp cứu, cũng không còn cách nào tôi chỉ có thể theo xe cấp cứu để đi vào viện.
Đợi đến khi vào bệnh viện, tôi giúp Tần Tử Cầm trả tiền thuốc xong đang định rời đi.
Đến cửa thì bị cảnh sát giữ lại, đằng sau họ chính là đôi vợ chồng ở tầng ba.
Bà chỉ vào tôi và nói như đinh đóng cột rằng: “Chính là cô ta cô ta đã đẩy cô kia xuống lầu.”
Cảnh sát gật đầu dùng ngữ khí nghiêm ngặt: “Chào cô, xin mời cô theo chúng tôi một chuyến.”
Mặc dù không muốn, nhưng tôi hiểu rằng cho dù ngày hôm nay tôi không đến đồn cảnh sát thì ngày mai tôi cũng phải đi.
Đôi vợ chồng ở lầu ba cùng đi với tôi, trên đường đi bà chủ kia nói với cảnh sát rằng: “Tôi nghe thấy họ cãi nhau hơn nữa cãi rất lớn sau đó nghe thấy tiếng hô cứu với sau đó thấy cô ta lăn xuống lầu.”
Khương San ở lầu bốn, khi tôi ở đó cô ấy có nói với tôi rằng bà chủ tầng ba là người hay kiếm chuyện, bình thường hay gây hấn với cô ấy.
Lần này nghe thấy cô ta nói như vậy tôi liền giải thích cho cảnh sát là: “Tôi và cô ấy không có cãi vã.”
Bà chủ tầng ba nhìn thấy tôi bước ra liếc tôi một cái và nói: “Cô nói là không cãi thì có nghĩa không phải cãi hay sao? Liệu có phải cô cũng định nói là người không phải do cô đẩy?”
“Thì tất nhiên không phải do tôi đẩy.”
Bà ta cười khỉnh một cái: “Tội phạm giết người đều nói mình không có tội.”
“ Vốn dĩ không phải tôi đẩy.” Tôi nhấn mạnh một lần nữa
Mặc dù tôi biết rằng mọi điều đều là bất lợi cho tôi, cũng không có ai chịu tin tôi.
Đến đồn cảnh sát tôi viết xong bản tường trình thì cảnh sát liên hệ cho nhà họ Tần. Tôi tưởng rằng với cách hành sự bình thường của Tần Chiêu Dân và Phàn Ngọc thì nhất định sẽ bảo nhốt tôi lại.
Nhưng không ngờ họ bảo cảnh sát thả tôi ra.
Sau khi từ đồn cảnh sát ra về, tôi đã đói đến mức sắp ngất, khi ra tìm một tiệm mì ăn cơm, vừa nuốt được hai miếng thì hấy Kỷ Trạch Diên gọi điện thoại đến.
Tôi biết chắc chắn rằng Kỷ Trạch Diên hỏi về sự việc của Tần Tử Cầm, hơn nữa tôi khẳng định rằng trong lòng anh ta sự việc này nhất định là do tôi làm.
Điện thoại kêu hồi lâu tôi mới nhấc máy.
Không đợi anh ta nói tôi liền nói: “Thưa ông Kỷ, Tần Tử Cầm là do tự cô ta ngã xuống lầu không phải do tôi đẩy.”
Tôi nói xong đầu giây điện thoại vẫn im lặng một lúc, sau đó mới nghe thấy tiếng Kỷ Trạch Diên cười nhạt và nói : “Cô nghĩ là tôi sẽ tin cô sao?”
Không bao giờ.
Trong lòng tôi vốn đã có câu trả lời.
Không chờ tôi giải thích Kỷ Trạch Diên liền nói : “Tần Tử Thích tôi chỉ muốn nói với cô rằng, nếu như Tiểu Tần mà có bất kỳ mệnh hệ gì thì không chỉ là cô mà tôi sẽ tháo dỡ cả cái trại trẻ mồ côi kia.”
Sau khi nói xong anh ta chủ động ngắt điện thoại.
Tôi hít một hơi dài.
Kỷ Trạch Diên không hổ danh là người thương nhân giỏi, thật sự biết nắm giữ điểm yếu của kẻ địch.
Tôi có hiềm khích gì với nhà họ Tần, một thân một mình tất nhiên là không sợ anh ta sẽ nhắm vào tôi, nhưng thật không ngờ anh ta có thể nghĩ đến trại trẻ mồ côi.
Khi tôi gọi lại cho anh ta thì điện thoại không liên lạc được nữa.
Anh ta đã cho điện thoại của tôi vào danh sách đen.
Tôi vô cùng khủng hoảng cũng không ăn nổi nữa, chạy nhanh đến bệnh viện.
Đợi ở bệnh viện bác sĩ nói cho tôi rằng Tần Tử Cầm đã được Kỷ Trạch Diên chuyển đến bệnh viện Thánh Tâm.
Bệnh viện Tháng Tâm là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất, cũng là bệnh viện có chế độ thành viên, không phải ai cũng được ra vào, đến cả đi thăm người bệnh cũng phải hỏi ý kiến của bệnh nhân.
Tôi biết rằng tôi vào không được.
Nhưng Kỷ Trạch Diên phải đi làm, sáng mai anh ta sẽ đi ra.
Lúc này đã là hai giờ sáng, để đảm bảo có thể gặp được, tôi ngồi canh ngoài cổng bệnh viện Tháng Tâm, quá trình đó có thỉnh thoảng chợp mắt một lúc khi trời vừa sáng, tôi lại tiếp tục ngồi canh.
Cuối cùng tôi cũng thấy xe của Kỷ Trạch Diên đi ra, tôi không để ý gì liền xông và chặn xe lại.
Tốc độ của xe không nhanh nên chỉ đụng nhẹ vào tôi và dừng lại.
Kỷ Trạch Diên từ xe bước xuống. Tôi định đứng dậy giải thích cho anh ta về sự việc ngày hôm qua để anh ta đừng đụng đến trại trẻ mồ côi, nhưng lúc ấy đầu tôi choáng váng, mắt tối sầm lại và ngất đi.
Đợi đến khi vào bệnh viện, tôi giúp Tần Tử Cầm trả tiền thuốc xong đang định rời đi.
Đến cửa thì bị cảnh sát giữ lại, đằng sau họ chính là đôi vợ chồng ở tầng ba.
Bà chỉ vào tôi và nói như đinh đóng cột rằng: “Chính là cô ta cô ta đã đẩy cô kia xuống lầu.”
Cảnh sát gật đầu dùng ngữ khí nghiêm ngặt: “Chào cô, xin mời cô theo chúng tôi một chuyến.”
Mặc dù không muốn, nhưng tôi hiểu rằng cho dù ngày hôm nay tôi không đến đồn cảnh sát thì ngày mai tôi cũng phải đi.
Đôi vợ chồng ở lầu ba cùng đi với tôi, trên đường đi bà chủ kia nói với cảnh sát rằng: “Tôi nghe thấy họ cãi nhau hơn nữa cãi rất lớn sau đó nghe thấy tiếng hô cứu với sau đó thấy cô ta lăn xuống lầu.”
Khương San ở lầu bốn, khi tôi ở đó cô ấy có nói với tôi rằng bà chủ tầng ba là người hay kiếm chuyện, bình thường hay gây hấn với cô ấy.
Lần này nghe thấy cô ta nói như vậy tôi liền giải thích cho cảnh sát là: “Tôi và cô ấy không có cãi vã.”
Bà chủ tầng ba nhìn thấy tôi bước ra liếc tôi một cái và nói: “Cô nói là không cãi thì có nghĩa không phải cãi hay sao? Liệu có phải cô cũng định nói là người không phải do cô đẩy?”
“Thì tất nhiên không phải do tôi đẩy.”
Bà ta cười khỉnh một cái: “Tội phạm giết người đều nói mình không có tội.”
“ Vốn dĩ không phải tôi đẩy.” Tôi nhấn mạnh một lần nữa
Mặc dù tôi biết rằng mọi điều đều là bất lợi cho tôi, cũng không có ai chịu tin tôi.
Đến đồn cảnh sát tôi viết xong bản tường trình thì cảnh sát liên hệ cho nhà họ Tần. Tôi tưởng rằng với cách hành sự bình thường của Tần Chiêu Dân và Phàn Ngọc thì nhất định sẽ bảo nhốt tôi lại.
Nhưng không ngờ họ bảo cảnh sát thả tôi ra.
Sau khi từ đồn cảnh sát ra về, tôi đã đói đến mức sắp ngất, khi ra tìm một tiệm mì ăn cơm, vừa nuốt được hai miếng thì hấy Kỷ Trạch Diên gọi điện thoại đến.
Tôi biết chắc chắn rằng Kỷ Trạch Diên hỏi về sự việc của Tần Tử Cầm, hơn nữa tôi khẳng định rằng trong lòng anh ta sự việc này nhất định là do tôi làm.
Điện thoại kêu hồi lâu tôi mới nhấc máy.
Không đợi anh ta nói tôi liền nói: “Thưa ông Kỷ, Tần Tử Cầm là do tự cô ta ngã xuống lầu không phải do tôi đẩy.”
Tôi nói xong đầu giây điện thoại vẫn im lặng một lúc, sau đó mới nghe thấy tiếng Kỷ Trạch Diên cười nhạt và nói : “Cô nghĩ là tôi sẽ tin cô sao?”
Không bao giờ.
Trong lòng tôi vốn đã có câu trả lời.
Không chờ tôi giải thích Kỷ Trạch Diên liền nói : “Tần Tử Thích tôi chỉ muốn nói với cô rằng, nếu như Tiểu Tần mà có bất kỳ mệnh hệ gì thì không chỉ là cô mà tôi sẽ tháo dỡ cả cái trại trẻ mồ côi kia.”
Sau khi nói xong anh ta chủ động ngắt điện thoại.
Tôi hít một hơi dài.
Kỷ Trạch Diên không hổ danh là người thương nhân giỏi, thật sự biết nắm giữ điểm yếu của kẻ địch.
Tôi có hiềm khích gì với nhà họ Tần, một thân một mình tất nhiên là không sợ anh ta sẽ nhắm vào tôi, nhưng thật không ngờ anh ta có thể nghĩ đến trại trẻ mồ côi.
Khi tôi gọi lại cho anh ta thì điện thoại không liên lạc được nữa.
Anh ta đã cho điện thoại của tôi vào danh sách đen.
Tôi vô cùng khủng hoảng cũng không ăn nổi nữa, chạy nhanh đến bệnh viện.
Đợi ở bệnh viện bác sĩ nói cho tôi rằng Tần Tử Cầm đã được Kỷ Trạch Diên chuyển đến bệnh viện Thánh Tâm.
Bệnh viện Tháng Tâm là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất, cũng là bệnh viện có chế độ thành viên, không phải ai cũng được ra vào, đến cả đi thăm người bệnh cũng phải hỏi ý kiến của bệnh nhân.
Tôi biết rằng tôi vào không được.
Nhưng Kỷ Trạch Diên phải đi làm, sáng mai anh ta sẽ đi ra.
Lúc này đã là hai giờ sáng, để đảm bảo có thể gặp được, tôi ngồi canh ngoài cổng bệnh viện Tháng Tâm, quá trình đó có thỉnh thoảng chợp mắt một lúc khi trời vừa sáng, tôi lại tiếp tục ngồi canh.
Cuối cùng tôi cũng thấy xe của Kỷ Trạch Diên đi ra, tôi không để ý gì liền xông và chặn xe lại.
Tốc độ của xe không nhanh nên chỉ đụng nhẹ vào tôi và dừng lại.
Kỷ Trạch Diên từ xe bước xuống. Tôi định đứng dậy giải thích cho anh ta về sự việc ngày hôm qua để anh ta đừng đụng đến trại trẻ mồ côi, nhưng lúc ấy đầu tôi choáng váng, mắt tối sầm lại và ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.