Chương 123: Ký ức
Chung Mạc Ly
08/04/2024
Trận sư lập ra song trận này chính là bất đắc dĩ.
Tam Đản phục bí cảnh vì sao có tên gọi như vậy phải nói về hai trăm năm trước. Tân bí cảnh xuất hiện liền kéo loạn tranh đấu các vực. Ba giới đấu đá lẫn nhau muốn giành quyền sở hữu tân bí cảnh.
Cuối cùng bí cảnh thuộc về Tông môn thế lực là do trao đổi đi một quả trứng. Bắc vực giao ra một quả được mệnh danh là phượng hoàng trứng đổi lấy quyền kiểm soát bí cảnh. Cũng từ đó đặt tên cho nó là Tam Đản.
Còn lý do vì sao các vực vẫn có thể cộng tiến bí cảnh là do nghe nói quả trắng phượng đó đã phu hoá thất bại, không thể trở thành một trong tứ đại thần thú. Dù sao hai vực khi đó vì một quả trứng dẫn đến tranh đấu cuối cùng biến thành công cốc đến giờ đã rất ít người nhắc lại.
Quay lại, một trăm năm sau đó, Bắc vực liền phải chia ra một phần danh ngạch cùng các giới cộng tiến chung bí cảnh.
Nữ trận sư trăm năm trước cũng đạt được danh ngạch, năm mươi năm một lần tiến vào bí cảnh.
Cho đến lần gần nhất bí cảnh mở ra, thiên địa liền vẫn rất tươi tốt rồi rào, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ hoang tàn bây giờ.
Ký ức góp nhặt lại đều là nữ trận sư toàn bộ trải qua.
Tình tình ái ái lúc bấy giờ khiến nàng ấy bị mê hoặc, trách nhiệm với tông môn cũng vì thế bị đẩy lùi về phía sau.
Hắc khí kia tự xưng cô, bởi bì hắn chính là một người thái tử. Hoàng tộc của hắn cai trị đã liên tiếp năm trăm năm, nhưng đến thế hệ của vị này liền bắt đầu lụi tàn. Trong ký ức của trận sư, thái tử hào hoa phong nhã lại ôn nhu có lễ, hoàn toàn trái ngược với tính cách bây giờ.
Nhưng sống trong hoàng gia lại có mấy kẻ lương thiện, mạng người dưới tay tất sẽ không ít.
Hoàng tộc bị diệt, tân triều khởi phát, đáng nhẽ thái tử chắc chắn sẽ rơi đầu. Nhưng may mắn thay, hắn lại gặp được một người tu sĩ, còn có được tình yêu của nàng ấy.
Tu tiên nhân sĩ trước nay không được can thiệp vào phàm giới, trận sư cũng bị giới hạn bởi điều này. Cho nên cho dù yêu cũng không ra tay giữ lại triều đại của người mình yêu. Việc duy nhất nàng ấy tự làm chủ chính là cứu sống thái tử mất nước.
Phát hiện nữ tử bên cạnh mình không phải người thường, tiền triều thái tử sau đó quyết tâm lợi dụng, muốn nàng giúp mình phục quốc. Biết được quy tắc của tu đạo người cho nên hắn vô cùng cẩn trọng dẫn dắt đã sa vào lưới tình nữ tử giúp hắn làm những việc nhỏ nhặt nhưng lại gián tiếp ảnh hưởng đến tân triều đại.
Máu chảy thành sông, cánh cổng hoàng thành mở ra một khắc, nàng ấy cuối cùng cũng nhận ra mình đã bị người mình yêu lợi dụng.
Nàng nhìn tân hoàng bị chém đầu, nhìn quốc gia hoàng thành khí vận chao đảo liền biết được mình dính phải vô vàn nhân quả.
Cho nên, thái tử sau đó đã chết, trận sư vẫn giữ lại hắn hồn phách. Đầu thai một con đường hắn vì sát nghiệt quá nặng mà không thể siêu sinh, cho dù có thể đầu thai đi chăng nữa, kiếp sau cũng chỉ có thể biến thành nô vật. Nàng chỉ đành mang theo hắn trở về tông môn tìm cách hoá giải.
“ Vô phương cứu chữa?” Cảnh Bác Văn cất tiếng.
Chung Ly gật đầu, sau lại lắc đầu:
“ Tiến vào bí cảnh, nàng ấy cho rằng đã có cách.”
Năm đó lời đồn về tiên khí khiến tông môn các thiên kiêu hừng hực khí thế. Lại là một tiên khí mang công đức, thật sự lại có mấy người không ham muốn sở hữu nó.
Tranh đấu năm đó vô cùng ác liệt, nữ trận sư không thể đoạt được tiên khí, bản thân thương thế nặng nề cuối cùng chỉ đành tự tạo dựng trận pháp bảo vệ đến khi bí cảnh mở ra. Trận pháp khi ấy đều dùng bảo vật tốt nhất trên người xây dựng. Chúng đã đi theo nàng nhiều năm, linh trí bắt đầu hình thành.
Nhưng ai ngờ, một khắc khi trận pháp đóng lại tiên khí khi ấy lại vọt vào bên trong.
Vậy nên trận pháp lúc sau bị phá vỡ, chiến trường liền lan đến chủ trận đang bị thương nặng.
Nàng trước lúc ngã xuống liền dùng hơi thở cuối cùng phong ấn hồn phách nàng ấy thương nhớ vào trận. Trận tuy bị phá vỡ nhưng mắt trận vẫn còn, thiên địa vẫn vận chuyển, nó liền có thể từ từ chữa trị. Lại không ngờ bí cảnh thay đổi, trận pháp không chỉ thành công chữa trị mà còn có thể tự thăng cấp. Chỉ tiếc thay một thiên tài trận pháp lại cứ như vậy vĩnh viễn mai một.
“ Một chữ tình thật khó có thể tả.” Chung Ly tươi cười nhìn Cảnh Bác Văn đang trầm tư.
Nói xong lại nhìn thẳng về hắc khí tiếp tục:
“ Hối hận không? Nàng ấy vì ngươi làm nhiều như vậy không rõ tiền triều thái tử có còn căm ghét nữ tử đã bị ngươi lợi dụng?”
“ Nghĩ mà xem, thứ giết chết nàng ấy là nhân quả do ngươi một tay tạo thành, tu sĩ một khi can thiệp vào triều đại liền trực tiếp sa vào vũng lầy, dần dần chìm xuống. Thiên đạo một khi đã nhắm định - không thể thoát khỏi!” Chung Ly lạnh nhạt lại nghiêm túc khẳng định.
Cảnh Bác Văn giống như có phát hiện chăm chú nhìn nàng.
Chung Ly mặc kệ hắn tiếp tục kể lại ký ức còn xót lại của nữ trận sư.
Đáng nhẽ ký ức đến khi nữ tu đó ngã xuống đã kết thúc nhưng nàng lại thấy được hình ảnh của một toà tháp. Nơi này vừa vặn cũng trấn áp một đồ vật, tiên khí năm đó xông vào trong trận giống như muốn cậy nhờ một đồ vật khác hơn là ác ý với nhỏ bé nữ tu.
Cho nên nàng vội vàng lúc trước là sợ hãi hắc khí cắn nuốt toàn bộ trận pháp, không chỉ khiến nó có năng lực tiêu diệt nàng mà còn sợ đồ vật bị trấn áp tại nơi này đột nhiên xuất thế. Muốn nắm giữ lợi thế trong tay, nàng liền phải biến thành người chủ động.
“ Hắn vì sao không bước lên con đường tu đạo?” Cảnh Bác Văn đột ngột hỏi.
Chung Ly có chút giật mình, không nghĩ rằng người này sau khi nghe rõ câu chuyện sẽ hỏi lời này.
Nàng không thèm nhìn đến hắc khí liền trực tiếp thay nó trả lời:
“ Có đạo, đế vương chi đạo đã ăn sâu vào máu, muốn tu tiên, hắn còn chưa có thể tự mình thoát khỏi.”
Cảnh Bác Văn lắc đầu, lại giống như nghĩ thông, cả người trầm mặc. Chung Ly có chút kỳ lạ, nhìn người này bỗng dưng ngộ đạo tiến vào trạng thái huyền diệu liền cũng yên lặng lại.
Hắc khí bên kia giống như bị đả kích nặng nề, nóng nảy ban nãy cũng bị hoà tan.
Trận pháp được khởi động lại liền yên bình chứa chấp vài người.
...
Cách đó không xa, điểu sư bị giam cầm lặng lẽ nhìn nam tu đồng hành một đường.
Chung Ly tạm thời khế ước nó cùng hắc bọ cạp, nếu khế ước bị phá huỷ nàng sẽ trước tiên phát hiện. Cho nên nam tu này mới cẩn thận bó trụ lại điểu sư, phòng khi nó tìm đến Chung Ly.
“ Trận pháp đã ổn định trở lại.” Vương Thắng Lợi lẩm bẩm nói.
Sắc mặt hắn vì thế ngày càng âm trầm, muốn tiếp tục ra tay đã không còn cơ hội. Đám người lúc trước hắn gọi đến cũng đã chết sạch, hiện giờ chỉ đành tiếp tục làm tốt vai diễn đồng bạn.
Nghĩ kỹ sát ý liền nổi lên, điểu sư cảm nhận thấy nguy hiểm muốn kêu to, một bàn tay đã vươn tới trực tiếp bẻ gãy nó cổ.
Chung Ly ở phía xa cũng giật mình, liên kết mỏng manh bị cắt đứt. Lúc này cảm nhận yêu thú mất sinh mệnh nhưng nàng lại không thể phát hiện nó vị trí.
Chung Ly có chút nghi ngờ cau mày nghĩ, có kẻ vẫn luôn dẫn theo điểu sư tránh né nàng! Là ai?
Bí cảnh này nếu không có đám người thứ ba xuất hiện, vậy....
Trong đầu dần hiện ra nét mặt một người, vài hình ảnh liên tiếp đan xen trong ký ức của nàng, từ lúc đột nhiên gặp gỡ đến lúc phân tán.
“ Vương Thắng Lợi, là ngươi.” Chung Ly lẩm bẩm, hai mắt cũng dần tối tăm.
Lúc này, Vương Thắng Lợi vừa mới huỷ thi diệt tích điểu sư bỗng dưng rùng mình. Hắn bất giác sờ đến đoản đao bên hông, trận văn trên đao hơi lập loè lại giống hệt với thanh đao đã đánh lén Chung Ly lúc trước.
“ Không ngờ nữ tu kia lại cảnh giác như vậy, đánh lén không thành, cũng may ta chưa bị phát hiện.”
Nói xong hắn liền rút ra đoản đao ngoan độc chém về thân thể mình. Sau cùng Vương Thắng Lợi ngã xuống vũng máu, cố gắng thôi miên bản thân rồi nhanh nhẹn giấu đi vũ khí.
...
Chung Ly nghi ngờ chưa được chứng minh, chờ đợi Cảnh Bác Văn thu công. Hắn rời khỏi ngộ đạo, tâm tình trái lại có chút trầm trọng, khắp người linh khí sinh động, dấu hiệu trúc cơ đã rất rõ ràng. Nếu hiện tại đột phá, không cần đợi bí cảnh mở ra hắn liền bị đá khỏi nơi này.
Chung Ly tuy hiểu được cũng sẽ không mở miệng nói toạc khiến người khác mất hứng.
Nàng chỉ phất tay, kiếm khí giam cầm hắc khí lập tức biến mất nhưng nó lúc này lại không hề có ý định chạy thoát, yên lặng trôi nổi trong không khí.
“ Ký ức đã trở về? Còn muốn quay lại cố hương?” Nàng hỏi nó.
Hắc khí lúc này đã mờ nhạt, rất muốn nói chuyện nhưng lực bất tòng tâm.
Chung Ly tri kỷ chia sẻ cho nó vài tia linh khí. Hắc khí cuối cùng cũng có thể một lần nữa nói chuyện:
“ Nàng ấy có đã luân hồi? Ta muốn đi tìm nàng.”
“ Tu sĩ chưa tu thành đạo, ngã xuống chỉ có một kết cục, hồn phi phách tán.”
“ Ta, ta, vậy còn ta, thoát khỏi nơi này cũng sẽ là kết cục như vậy?”
Chung Ly mỉm cười, lời nói ra lại khiến hắn như muốn ngã xuống vực sâu vô tận.
“ Ngươi nha, rời khỏi bí cảnh liền sẽ bị thiên đạo tận diệt.”
Lời này vị phế thái tử đã nghe lọt, cũng không nổi điên như lúc trước, biết được kết cục của bản thân chỉ yên lặng sầu thảm.
Chung Ly mặc kệ hắn, dù sao trận pháp này chắc chắn sẽ huỷ, tàn hồn kết cục đã định.
Cảnh Bác Văn khắp người hơi thở khó kìm nén đi đến bên cạnh nàng. Chung Ly hiểu ý, hắn muốn cùng nàng hợp tác, muốn mau một chút để thần khí xuất thế, thời gian của vị này đã không còn nhiều.
Vừa mới quay người, nàng đã nghe thấy một âm thanh yếu ớt.
“ Cảm ơn ngươi.”
“ Không cần cảm ơn ta, ngươi chắc chắn sẽ biến mất, vật nhỏ trong miệng ngươi này chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi vĩnh viễn tiêu tán nha.” Ban đầu còn muốn chơi chết ta, bản lĩnh không có nhưng mồm mép thật không chừng.
Đáng thương người sao, chỉ có thể là trận sư kia, nàng tiếc hận thay nàng ấy. Tình kiếp quả thực đáng sợ.
“ Cô muốn nhắc nhở ngươi một câu, thân tín bên người ngươi có ác tâm. Hy vọng ngươi biết cảnh giác.” Ít nhất vẫn sẽ còn có người biết hắn tồn tại, sinh ra ở thời đại lụi tàn, đế vương chi đạo lại khiến hắn vạn kiếp bất phục.
Chung Ly không trả lời, nhìn hắc khí lao vụt lên không trung, ánh sáng pháp trận lập loè. Cứ như vậy hồn phi phách tán, cũng chấm dứt tâm niệm còn lại của chủ nhân trận pháp.
Sợi ký ức trong ống tay áo nàng cũng dần mai một, giống như trút được gánh nặng yên tâm tan biến.
“ Tiểu sư tỷ.” Chung Ly thở dài.
Nàng ấy là truyền nhân của mẫu thân nàng, Ngữ Yên sư tỷ.
Tam Đản phục bí cảnh vì sao có tên gọi như vậy phải nói về hai trăm năm trước. Tân bí cảnh xuất hiện liền kéo loạn tranh đấu các vực. Ba giới đấu đá lẫn nhau muốn giành quyền sở hữu tân bí cảnh.
Cuối cùng bí cảnh thuộc về Tông môn thế lực là do trao đổi đi một quả trứng. Bắc vực giao ra một quả được mệnh danh là phượng hoàng trứng đổi lấy quyền kiểm soát bí cảnh. Cũng từ đó đặt tên cho nó là Tam Đản.
Còn lý do vì sao các vực vẫn có thể cộng tiến bí cảnh là do nghe nói quả trắng phượng đó đã phu hoá thất bại, không thể trở thành một trong tứ đại thần thú. Dù sao hai vực khi đó vì một quả trứng dẫn đến tranh đấu cuối cùng biến thành công cốc đến giờ đã rất ít người nhắc lại.
Quay lại, một trăm năm sau đó, Bắc vực liền phải chia ra một phần danh ngạch cùng các giới cộng tiến chung bí cảnh.
Nữ trận sư trăm năm trước cũng đạt được danh ngạch, năm mươi năm một lần tiến vào bí cảnh.
Cho đến lần gần nhất bí cảnh mở ra, thiên địa liền vẫn rất tươi tốt rồi rào, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ hoang tàn bây giờ.
Ký ức góp nhặt lại đều là nữ trận sư toàn bộ trải qua.
Tình tình ái ái lúc bấy giờ khiến nàng ấy bị mê hoặc, trách nhiệm với tông môn cũng vì thế bị đẩy lùi về phía sau.
Hắc khí kia tự xưng cô, bởi bì hắn chính là một người thái tử. Hoàng tộc của hắn cai trị đã liên tiếp năm trăm năm, nhưng đến thế hệ của vị này liền bắt đầu lụi tàn. Trong ký ức của trận sư, thái tử hào hoa phong nhã lại ôn nhu có lễ, hoàn toàn trái ngược với tính cách bây giờ.
Nhưng sống trong hoàng gia lại có mấy kẻ lương thiện, mạng người dưới tay tất sẽ không ít.
Hoàng tộc bị diệt, tân triều khởi phát, đáng nhẽ thái tử chắc chắn sẽ rơi đầu. Nhưng may mắn thay, hắn lại gặp được một người tu sĩ, còn có được tình yêu của nàng ấy.
Tu tiên nhân sĩ trước nay không được can thiệp vào phàm giới, trận sư cũng bị giới hạn bởi điều này. Cho nên cho dù yêu cũng không ra tay giữ lại triều đại của người mình yêu. Việc duy nhất nàng ấy tự làm chủ chính là cứu sống thái tử mất nước.
Phát hiện nữ tử bên cạnh mình không phải người thường, tiền triều thái tử sau đó quyết tâm lợi dụng, muốn nàng giúp mình phục quốc. Biết được quy tắc của tu đạo người cho nên hắn vô cùng cẩn trọng dẫn dắt đã sa vào lưới tình nữ tử giúp hắn làm những việc nhỏ nhặt nhưng lại gián tiếp ảnh hưởng đến tân triều đại.
Máu chảy thành sông, cánh cổng hoàng thành mở ra một khắc, nàng ấy cuối cùng cũng nhận ra mình đã bị người mình yêu lợi dụng.
Nàng nhìn tân hoàng bị chém đầu, nhìn quốc gia hoàng thành khí vận chao đảo liền biết được mình dính phải vô vàn nhân quả.
Cho nên, thái tử sau đó đã chết, trận sư vẫn giữ lại hắn hồn phách. Đầu thai một con đường hắn vì sát nghiệt quá nặng mà không thể siêu sinh, cho dù có thể đầu thai đi chăng nữa, kiếp sau cũng chỉ có thể biến thành nô vật. Nàng chỉ đành mang theo hắn trở về tông môn tìm cách hoá giải.
“ Vô phương cứu chữa?” Cảnh Bác Văn cất tiếng.
Chung Ly gật đầu, sau lại lắc đầu:
“ Tiến vào bí cảnh, nàng ấy cho rằng đã có cách.”
Năm đó lời đồn về tiên khí khiến tông môn các thiên kiêu hừng hực khí thế. Lại là một tiên khí mang công đức, thật sự lại có mấy người không ham muốn sở hữu nó.
Tranh đấu năm đó vô cùng ác liệt, nữ trận sư không thể đoạt được tiên khí, bản thân thương thế nặng nề cuối cùng chỉ đành tự tạo dựng trận pháp bảo vệ đến khi bí cảnh mở ra. Trận pháp khi ấy đều dùng bảo vật tốt nhất trên người xây dựng. Chúng đã đi theo nàng nhiều năm, linh trí bắt đầu hình thành.
Nhưng ai ngờ, một khắc khi trận pháp đóng lại tiên khí khi ấy lại vọt vào bên trong.
Vậy nên trận pháp lúc sau bị phá vỡ, chiến trường liền lan đến chủ trận đang bị thương nặng.
Nàng trước lúc ngã xuống liền dùng hơi thở cuối cùng phong ấn hồn phách nàng ấy thương nhớ vào trận. Trận tuy bị phá vỡ nhưng mắt trận vẫn còn, thiên địa vẫn vận chuyển, nó liền có thể từ từ chữa trị. Lại không ngờ bí cảnh thay đổi, trận pháp không chỉ thành công chữa trị mà còn có thể tự thăng cấp. Chỉ tiếc thay một thiên tài trận pháp lại cứ như vậy vĩnh viễn mai một.
“ Một chữ tình thật khó có thể tả.” Chung Ly tươi cười nhìn Cảnh Bác Văn đang trầm tư.
Nói xong lại nhìn thẳng về hắc khí tiếp tục:
“ Hối hận không? Nàng ấy vì ngươi làm nhiều như vậy không rõ tiền triều thái tử có còn căm ghét nữ tử đã bị ngươi lợi dụng?”
“ Nghĩ mà xem, thứ giết chết nàng ấy là nhân quả do ngươi một tay tạo thành, tu sĩ một khi can thiệp vào triều đại liền trực tiếp sa vào vũng lầy, dần dần chìm xuống. Thiên đạo một khi đã nhắm định - không thể thoát khỏi!” Chung Ly lạnh nhạt lại nghiêm túc khẳng định.
Cảnh Bác Văn giống như có phát hiện chăm chú nhìn nàng.
Chung Ly mặc kệ hắn tiếp tục kể lại ký ức còn xót lại của nữ trận sư.
Đáng nhẽ ký ức đến khi nữ tu đó ngã xuống đã kết thúc nhưng nàng lại thấy được hình ảnh của một toà tháp. Nơi này vừa vặn cũng trấn áp một đồ vật, tiên khí năm đó xông vào trong trận giống như muốn cậy nhờ một đồ vật khác hơn là ác ý với nhỏ bé nữ tu.
Cho nên nàng vội vàng lúc trước là sợ hãi hắc khí cắn nuốt toàn bộ trận pháp, không chỉ khiến nó có năng lực tiêu diệt nàng mà còn sợ đồ vật bị trấn áp tại nơi này đột nhiên xuất thế. Muốn nắm giữ lợi thế trong tay, nàng liền phải biến thành người chủ động.
“ Hắn vì sao không bước lên con đường tu đạo?” Cảnh Bác Văn đột ngột hỏi.
Chung Ly có chút giật mình, không nghĩ rằng người này sau khi nghe rõ câu chuyện sẽ hỏi lời này.
Nàng không thèm nhìn đến hắc khí liền trực tiếp thay nó trả lời:
“ Có đạo, đế vương chi đạo đã ăn sâu vào máu, muốn tu tiên, hắn còn chưa có thể tự mình thoát khỏi.”
Cảnh Bác Văn lắc đầu, lại giống như nghĩ thông, cả người trầm mặc. Chung Ly có chút kỳ lạ, nhìn người này bỗng dưng ngộ đạo tiến vào trạng thái huyền diệu liền cũng yên lặng lại.
Hắc khí bên kia giống như bị đả kích nặng nề, nóng nảy ban nãy cũng bị hoà tan.
Trận pháp được khởi động lại liền yên bình chứa chấp vài người.
...
Cách đó không xa, điểu sư bị giam cầm lặng lẽ nhìn nam tu đồng hành một đường.
Chung Ly tạm thời khế ước nó cùng hắc bọ cạp, nếu khế ước bị phá huỷ nàng sẽ trước tiên phát hiện. Cho nên nam tu này mới cẩn thận bó trụ lại điểu sư, phòng khi nó tìm đến Chung Ly.
“ Trận pháp đã ổn định trở lại.” Vương Thắng Lợi lẩm bẩm nói.
Sắc mặt hắn vì thế ngày càng âm trầm, muốn tiếp tục ra tay đã không còn cơ hội. Đám người lúc trước hắn gọi đến cũng đã chết sạch, hiện giờ chỉ đành tiếp tục làm tốt vai diễn đồng bạn.
Nghĩ kỹ sát ý liền nổi lên, điểu sư cảm nhận thấy nguy hiểm muốn kêu to, một bàn tay đã vươn tới trực tiếp bẻ gãy nó cổ.
Chung Ly ở phía xa cũng giật mình, liên kết mỏng manh bị cắt đứt. Lúc này cảm nhận yêu thú mất sinh mệnh nhưng nàng lại không thể phát hiện nó vị trí.
Chung Ly có chút nghi ngờ cau mày nghĩ, có kẻ vẫn luôn dẫn theo điểu sư tránh né nàng! Là ai?
Bí cảnh này nếu không có đám người thứ ba xuất hiện, vậy....
Trong đầu dần hiện ra nét mặt một người, vài hình ảnh liên tiếp đan xen trong ký ức của nàng, từ lúc đột nhiên gặp gỡ đến lúc phân tán.
“ Vương Thắng Lợi, là ngươi.” Chung Ly lẩm bẩm, hai mắt cũng dần tối tăm.
Lúc này, Vương Thắng Lợi vừa mới huỷ thi diệt tích điểu sư bỗng dưng rùng mình. Hắn bất giác sờ đến đoản đao bên hông, trận văn trên đao hơi lập loè lại giống hệt với thanh đao đã đánh lén Chung Ly lúc trước.
“ Không ngờ nữ tu kia lại cảnh giác như vậy, đánh lén không thành, cũng may ta chưa bị phát hiện.”
Nói xong hắn liền rút ra đoản đao ngoan độc chém về thân thể mình. Sau cùng Vương Thắng Lợi ngã xuống vũng máu, cố gắng thôi miên bản thân rồi nhanh nhẹn giấu đi vũ khí.
...
Chung Ly nghi ngờ chưa được chứng minh, chờ đợi Cảnh Bác Văn thu công. Hắn rời khỏi ngộ đạo, tâm tình trái lại có chút trầm trọng, khắp người linh khí sinh động, dấu hiệu trúc cơ đã rất rõ ràng. Nếu hiện tại đột phá, không cần đợi bí cảnh mở ra hắn liền bị đá khỏi nơi này.
Chung Ly tuy hiểu được cũng sẽ không mở miệng nói toạc khiến người khác mất hứng.
Nàng chỉ phất tay, kiếm khí giam cầm hắc khí lập tức biến mất nhưng nó lúc này lại không hề có ý định chạy thoát, yên lặng trôi nổi trong không khí.
“ Ký ức đã trở về? Còn muốn quay lại cố hương?” Nàng hỏi nó.
Hắc khí lúc này đã mờ nhạt, rất muốn nói chuyện nhưng lực bất tòng tâm.
Chung Ly tri kỷ chia sẻ cho nó vài tia linh khí. Hắc khí cuối cùng cũng có thể một lần nữa nói chuyện:
“ Nàng ấy có đã luân hồi? Ta muốn đi tìm nàng.”
“ Tu sĩ chưa tu thành đạo, ngã xuống chỉ có một kết cục, hồn phi phách tán.”
“ Ta, ta, vậy còn ta, thoát khỏi nơi này cũng sẽ là kết cục như vậy?”
Chung Ly mỉm cười, lời nói ra lại khiến hắn như muốn ngã xuống vực sâu vô tận.
“ Ngươi nha, rời khỏi bí cảnh liền sẽ bị thiên đạo tận diệt.”
Lời này vị phế thái tử đã nghe lọt, cũng không nổi điên như lúc trước, biết được kết cục của bản thân chỉ yên lặng sầu thảm.
Chung Ly mặc kệ hắn, dù sao trận pháp này chắc chắn sẽ huỷ, tàn hồn kết cục đã định.
Cảnh Bác Văn khắp người hơi thở khó kìm nén đi đến bên cạnh nàng. Chung Ly hiểu ý, hắn muốn cùng nàng hợp tác, muốn mau một chút để thần khí xuất thế, thời gian của vị này đã không còn nhiều.
Vừa mới quay người, nàng đã nghe thấy một âm thanh yếu ớt.
“ Cảm ơn ngươi.”
“ Không cần cảm ơn ta, ngươi chắc chắn sẽ biến mất, vật nhỏ trong miệng ngươi này chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi vĩnh viễn tiêu tán nha.” Ban đầu còn muốn chơi chết ta, bản lĩnh không có nhưng mồm mép thật không chừng.
Đáng thương người sao, chỉ có thể là trận sư kia, nàng tiếc hận thay nàng ấy. Tình kiếp quả thực đáng sợ.
“ Cô muốn nhắc nhở ngươi một câu, thân tín bên người ngươi có ác tâm. Hy vọng ngươi biết cảnh giác.” Ít nhất vẫn sẽ còn có người biết hắn tồn tại, sinh ra ở thời đại lụi tàn, đế vương chi đạo lại khiến hắn vạn kiếp bất phục.
Chung Ly không trả lời, nhìn hắc khí lao vụt lên không trung, ánh sáng pháp trận lập loè. Cứ như vậy hồn phi phách tán, cũng chấm dứt tâm niệm còn lại của chủ nhân trận pháp.
Sợi ký ức trong ống tay áo nàng cũng dần mai một, giống như trút được gánh nặng yên tâm tan biến.
“ Tiểu sư tỷ.” Chung Ly thở dài.
Nàng ấy là truyền nhân của mẫu thân nàng, Ngữ Yên sư tỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.