Chương 131: Ngoại truyện - Ngữ Yên (1)
Chung Mạc Ly
20/04/2024
" Sư phụ, con muốn đến phàm nhân giới một chuyến." Ngữ Yên chắp tay đứng trước Trần Hy Sở.
" Tốt, nếu tiến vào bình cảm, rèn luyện một chút cũng không tồi."
Nhìn sư phụ phong hoa tuyệt đại trước mắt, Ngữ Yên không kìm được ngưỡng mộ. Nàng muốn trở thành trận tu mạnh mẽ như sư phụ.
Trần Hy Sở pháp danh Hy Linh tiên tử, thời điểm này chính là bạch nguyệt quang không thể với của hầu hết nam tu Bắc vực. Bé gái mồ côi Ngữ Yên lại may mắn trở thành nàng duy nhất đệ tử.
" Yên nhi, chuyến này là thử thách cũng là tình kiếp của con. Con phải nhớ tu tiên con đường không thể cũng không được phạm vào mệnh trời. Đã hiểu chưa?" Trần Hy Sở nghiêm túc nhìn tiểu đệ tử, nàng sớm đã tính một quẻ này cho đồ đệ. Người làm sư phụ như nàng chỉ có thể chỉ điểm, lại không được nhúng tay.
" Sư phụ, đồ nhi đã rõ. Xin kính ghi lời dạy bảo của người."
———
Ngữ Yên đi suốt ba tháng cuối cùng cũng chọn được một toà thành dừng chân.
Nàng chậm rãi hoà vào dòng người tấp nập, bước chân thanh thản ngắm nhìn vẻ phồn hoa của phàm nhân giới.
" Tiểu thư, tiểu thư đến ủng hộ ta. Tiểu thư xinh đẹp như vậy trâm này nhìn xem đặc biệt hợp với ngài."
Ngữ Yên dừng chân nhìn tiểu tử đen nhẻm đang híp mắt cười dâng lên một cây trâm.
Là một chiếc châm cài bạc, hoa văn thủ công tương đối xinh đẹp, miêu tả từng đoá tường vân sinh động vô cùng. Cho dù là phàm vật nhưng vẫn thật khiến nàng yêu thích.
" Khá xinh đẹp, bao nhiêu tiền?"
" Tiểu thư, chỉ cần năm mươi đồng."
Ngữ Yên đột nhiên sững người, nàng đã quên mất đổi chút tiền tệ phàm nhân giới. Hiện giờ trên người nàng chỉ có linh thạch, một chút vàng bạc châu báu đều không có.
Nàng ngại ngùng nhìn chủ quầy hàng:
" Xin lỗi, ta không có tiền, ta không mua nữa."
" Tiểu thư cảm thấy đắt sao, ta liền giảm giá cho ngài, chỉ cần bốn mươi đồng được không? Đây là cảm thấy tiểu thư giống như tiên tử, trâm tường vân này thật sự hợp với ngài." Đen nhẻm tiểu tử vội đáp.
Ngữ Yên nghe vậy chỉ cười rồi lắc đầu rời khỏi, nàng phải kiếm một chút vàng bạc trang sức, muốn hành tẩu phàm nhân giới vẫn cần tiền tệ.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp rời đi, chủ sạp có chút tiếc nuối cất lại trâm cài vào hộp.
" Trâm này bao nhiêu tiền?" Nghe thấy giọng nói truyền từ đỉnh đầu xuống, chủ quầy hơi chút cau mày nói:
" Trâm này không bán."
" Vì sao không bán, không phải ngươi đã chào hàng vị tiểu thư kia sao?"
Chủ quầy giật mình ngẩng đầu dậy, nhìn nam tử quý khí bức người trước mặt lắp bắp nói:
" Trâm này là sản phẩm tâm huyết nhất của ông nội. Chỉ bán cho người có duyên."
" Ta mua, tặng cho vị tiểu thư kia."
" Được, liền chỉ cần ngài ba mươi đồng."
Đoàn Sinh để lại một nén bạc liền cầm đi tường vân trâm.
Chủ sạp sững sờ nhìn nén bạc lớn vô cùng, vội vàng thu lại toàn bộ quầy hàng nhanh chóng trở về. Hắn muốn kiếm lớn, cùng lúc gặp được tiên tử cùng quý nhân, hắn phải trở về kể cho ông nội.
...
Ngữ Yên đi dạo một vòng, rẽ vào phố phía Bắc nàng đột nhiên bị vài người chặn lại.
" Mỹ nữ vì sao lại đi dạo một mình, là lạc đường sao? Có cần ca ca đưa ngươi về nhà?" Nói xong liền nhìn nhau cười.
Tiếng cười truyền vào tai Ngữ Yên khiến nàng cau mày.
" Khó nghe như vậy! Là tự tin từ đâu khiến các ngươi cười không ngừng?"
Cầm đầu du côn nghe vậy trợn tròn mắt, hắn không tin mỹ nhân trước mắt không sợ hãi lại dám nói ra những lời này.
" Tiểu mỹ nhân, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Đại gia hôm nay nhất định phải cùng ngươi vui vẻ."
" Đại ca, chúng tiểu đệ có phần sao?" Một tên mặt chuột tai voi hớn hở xoa xoa tay nói.
" Ta chơi chán liền có phần các ngươi. Chỉ cần là ta huynh đệ thì đều được hưởng thụ."
Nếu là nữ tử nhà lành nghe thấy những lời này nên hoảng sợ cầu xin nhưng nữ tử trước mắt lại mặt vô biểu cảm nhướng mày.
" Chơi cùng ta? Các ngươi có bản lĩnh này?" Ngữ Yên lạnh nhạt đáp.
" A, mỹ nhân khẩu khí thật lớn. Để ta khiến nàng hôm nay phải bò rạp dưới chân ta van xin." Càng nói sắc mặt hắn càng trở lên ô uế. Hàm răng vàng cùng khuôn mặt bóng dầu thật khiến người khác kinh tởm.
Nhìn đám mọi rợ xông đến muốn làm bẩn đoá hoa xinh đẹp, Đoàn Sinh theo sau cả một đoạn đường ra lệnh. Ám vệ ẩn mình trong góc lập tức ra tay.
Ngữ Yên khoanh tay nhìn đám vô lại bị đánh đến trọng thương bỏ chạy tán loạn liền quay đầu nhìn người đang tiến lại gần.
Ánh sáng chiếu đến khiến đường nét tuấn mỹ trên khuôn mặt nam tử hiện rõ. Trên môi là một nụ cười ôn hoà, tựa như gió xuân phảng phất.
Nhất là nam tử này có một đôi mắt rất sáng, từ đôi mắt đó nàng có thể nhìn thấy hình bóng nàng phản chiếu.
Ngữ Yên tươi cười chắp tay:
" Cảm tạ công tử ra tay cứu giúp."
" Nàng tên gì?" Hai người đồng thời cất tiếng.
" Ta tên gọi Đoàn Sinh." Nghe thái tử tự báo danh tính, ám vệ một bên có chút sững sờ.
Ngữ Yên nhìn công tử như gió xuân trước mặt, nhẹ nhành đáp:
" Tiểu nữ kêu Ngữ Yên."
" Yên cô nương, liệu Đoàn mỗ có thể hẹn cô nương cùng đi thả đèn hoa đăng.
Ngữ Yên nghe vậy cười hỏi:
" Thả đèn hoa đăng thú vị sao? Ta chưa từng được thử."
Ám vệ nghe vậy trau mày muốn quát, lại dám xưng ta trước mặt thái tử người này thật sự càn rỡ.
Đoạn Sinh đang vui mừng vì được mỹ nhân để ý, thấy ám vệ muốn mở miệng thì ngay lập tức sầm mặt phất tay.
Còn lại chỉ có hắn cùng nữ tử như thiên tiên cùng rảo bước.
" Tối nay chính là lễ hội hoa đăng lớn nhất Bình thành. Yên cô nương đến đây chẳng lẽ không phải vì nó."
Tài tử cùng giai nhân vừa đi vừa nói chuyện. Phải nói rằng Đoàn Sinh tri thức rất uyên bác. Bất kỳ thứ gì Ngữ Yên không hiểu hắn đều có thể giải đáp.
Đến tối, đường phố tấp nập, người đến người đi trên tay đều cầm một chiếc lồng đèn. Cảnh tượng mới lạ khiến Ngữ Yên không thể không dừng lại ngắm nhìn.
" Thật sự là pháo hoa nhân gian." Nhìn bầu trời nổi lên từng mảnh ánh sáng rực rỡ, nàng híp mắt tươi cười.
" Cảm ơn Đoàn công tử, ta rất vui."
Đoàn Sinh nghe được câu nói của nàng có chút lặng người, hắn cố gắng nở một nụ cười sau đó gợi ý:
" Cô nương chưa thấy được cảnh đẹp của thả đèn hoa đăng, e rằng sẽ hối tiếc."
" Vậy đi thôi, ngài giúp ta mua một ngọn đèn, ta sẽ giúp đèn của ngài vững trãi trôi xa nhất."
Không có tiền a, đến mua một ngọn đèn cũng phải trao đổi với người khác - Ngữ Yên hơi chút xấu hổ nghĩ.
Đoàn Sinh sáng rực hai mắt cùng nàng thả đèn hoa đăng. Ngữ Yên rất giữ lời hứa, dùng chút thuật pháp giúp đèn của nàng và Đoạn Sinh trôi xa nhất cũng ổn định nhất.
" Đẹp không?"
" Rất đẹp." Ngữ Yên thuận miệng trả lời.
" Nhưng ta cảm thấy nàng mới đẹp nhất." Hắn lẩm bẩm.
Cứ nghĩ rằng Ngữ Yên sẽ không nghe thấy bởi vì xung quanh người rất ồn ào nhưng tu tiên người há lại có thể không biết.
Nàng nghe được cũng chỉ cười nhạt, coi như không biết không hiểu.
" Tặng Yên cô nương."
Ngữ Yên nghe vậy quay đầu, nhìn tường vân trâm trong tay Đoạn Sinh, nàng lập tức nhíu mày.
" Ngươi theo dõi ta?"
Đoạn Sinh bất ngờ, lại có chút luống cuống đáp:
" Là ta vô tình gặp được tiểu thư nói chuyện cùng chủ sạp khi đó..."
" Ta không thể nhận." Nói xong nàng liền quay người rời khỏi, để lại thiếu niên ngơ ngác cầm trâm cài.
" Đúng vậy, chỉ là một chiếc trâm bạc thôi. Sao có thể xứng với nàng." Hắn chán nản lẩm bẩm sau đó ném thẳng trâm xuống hồ. Hai ngọn hoa đăng bị sóng nước lan đến sớm đã mất đi linh khí bảo hộ liền va vào nhau chìm nghỉm.
" Thái tử, ngài có muốn thuộc hạ đi theo Yên cô nương?"
Đoàn Sinh lạnh lùng đáp:
" Lui xuống, trở về liền lĩnh năm mươi trượng."
" Là...tuân lệnh."
Vị thái tử hành vi sau đó, Ngữ Yên không biết cũng không quan tâm. Nàng sớm liền rời khỏi toà thành này đến một nơi khác.
Cứ như vậy Ngữ Yên xem qua nhân tình thế thái, giúp trừng trị ác bá thổ phỉ một đường, nàng trong túi cuối cùng cũng có chút tiền.
" Qua ngọn núi này liền gần tới kinh thành." Ngữ Yên lẩm bẩm. Nàng đã mua một cỗ xe ngựa nhưng lại tự mình đánh lái.
Từ xa nàng nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, còn có mùi máu tươi phảng phất trong không khí. Ngữ Yên một chút cũng không do dự, quyết đoán quay đầu đi đường khác.
" Yên cô mương, Yên cô nương chậm đã, xin ngài cứu thái...công tử nhà ta."
Ngữ Yên không ngờ ám vệ này thân thủ tốt như vậy, nàng còn chưa chạy được bao xa đã bị hắn đuổi tới.
Quả nhiên ngựa cùng xe tốc độ thật chậm.
Nàng nhìn Đoàn Sinh máu tươi đầm đìa trên lưng ám vệ, có chút phiền não nghĩ: Âm hồn bất tán.
Ám vệ thấy nàng không đáp liền bắt đầu sốt ruột.
" Yên cô nương, công tử nhà ta rất có tiền. Nếu ngài đồng ý đưa công tử lẩn trốn một đoạn đường, tất sẽ có hậu tạ."
Ngữ Yên có chút buồn cười nhìn ám vệ, nàng trông giống người cần tiền đến như vậy sao?
Nhưng dù sao Đoạn Sinh này cũng từng ra tay cứu giúp nàng (cho dù nàng không cần) thì đó cũng là một ân huệ, nàng cũng nên hoàn trả lại hắn.
Thấy Ngữ Yên gật đầu, ám vệ liền để lại Đoàn Sinh quay người chặn lại ám sát thích khách.
Ngữ Yên cũng quất ngựa mang theo Đoàn Sinh rời khỏi.
Đến tối, nàng nhóm lên đống lửa, để lại nam tử nằm trong xe ngựa, nướng một chút thịt.
Mùi vị thịt nướng quả thực rất kém, tu tiên người ăn đều là chứa có linh khí đồ vật, vậy nên thịt thú nàng mới nướng xong cho vào miệng liền giống như đang nhai sáp.
Ngữ Yên bỏ lại thịt không ăn nữa, ngồi chống má nghĩ về trận pháp mấy ngày nay đang mày mò.
Đến nửa đêm, xe ngựa bỗng động, một yếu ớt thân mình rời khỏi xe đi đến bên cạnh nàng.
Đoạn Sinh tái nhợt sắc mặt ôm ngực ngồi xuống cạnh nàng.
Ngữ Yên trước đó đã đút cho hắn một viên đan dược cho nên người này rất nhanh đã tỉnh lại, còn có thể tự mình đi lại.
Hắn hai mắt có tình nhìn chằm chằm nàng, hai người cứ như vậy yên lặng không nói chuyện.
Ngữ Yên thi thoảng giúp đống lửa thêm củi, hoàn toàn bỏ qua người bên cạnh. Đoàn Sinh rất nhiều lần muốn nói lại thôi.
Đến khi trời tờ mờ sáng, Ngữ Yên yên lặng thu công, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa.
" Đi thôi." Nàng nhìn nam tử bên cạnh cất tiếng.
" Tốt, nghe theo Yên cô nương."
Tốc độ của xe ngựa không phải rất nhanh, không lâu sau nàng đã bị một đội nhân mã bao vây.
" Giao ra nam nhân trong xe, chúng ta liền thả ngươi đi." Dẫn đầu mặc thiết giáp người nói.
" Được, hắn không liên qua ta, các ngươi liền dẫn đi đi." Nàng rất tự giác đồng ý.
Mặc thiết giáp người nheo nhắt lại, ra lệnh cho thủ hạ lục soát.
Ngữ Yên nhảy khỏi xe ngựa yên lặng để đám binh lính tìm kiếm.
Binh lính lôi ra Đoàn Sinh, hắn ánh mắt hờ hững lướt qua đám người, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt Ngữ Yên.
Nàng mỉm cười nhìn hắn phất phất tay:
" Bảo trọng."
Đám binh lính bắt được người liền bắt đầu nổi ý xấu. Nhìn Ngữ Yên xinh đẹp tuyệt luân khuôn mặt, liền đảo mắt đổi ý.
" Làm phiên cô nương một chút, theo chúng ta về điều tra."
" Vì sao, ta cùng hắn căn bản không liên quan." Nàng cười trâm biếm đáp.
" Cấu kết cùng loạn thần tặc tử, đều mang về tra xét. Ta khuyên cô nương đừng phản kháng, binh lính của ta không phải kiểu người thương hoa tiếc ngọc."
Vài binh lính nhìn nhau cười có chút càn rỡ.
Ngữ Yên vỗ tay, nhìn thẳng mặc thiết giáp dẫn đầu người nói:
" Được thôi, vậy để hắn lên xe, ta sẽ cùng các ngươi đi."
Đoàn Sinh nghe vậy sóng mắt dao động mãnh liệt, nhìn nàng tươi cười khuôn mặt liền hận bản thân vô năng.
Hai người trở về vị trí ban đầu cùng binh lính rời đi.
Đoàn Sinh ở trong xe khe khẽ nói:
" Yên cô nương, đã liên luỵ ngươi, lúc sau có cơ hội ta sẽ dốc hết toàn lực giúp cô nương chạy trốn.
Ngữ Yên mỉm cười:
" Ngươi tốt nhất nên lo cho bản thân mình đi."
" Tốt, nếu tiến vào bình cảm, rèn luyện một chút cũng không tồi."
Nhìn sư phụ phong hoa tuyệt đại trước mắt, Ngữ Yên không kìm được ngưỡng mộ. Nàng muốn trở thành trận tu mạnh mẽ như sư phụ.
Trần Hy Sở pháp danh Hy Linh tiên tử, thời điểm này chính là bạch nguyệt quang không thể với của hầu hết nam tu Bắc vực. Bé gái mồ côi Ngữ Yên lại may mắn trở thành nàng duy nhất đệ tử.
" Yên nhi, chuyến này là thử thách cũng là tình kiếp của con. Con phải nhớ tu tiên con đường không thể cũng không được phạm vào mệnh trời. Đã hiểu chưa?" Trần Hy Sở nghiêm túc nhìn tiểu đệ tử, nàng sớm đã tính một quẻ này cho đồ đệ. Người làm sư phụ như nàng chỉ có thể chỉ điểm, lại không được nhúng tay.
" Sư phụ, đồ nhi đã rõ. Xin kính ghi lời dạy bảo của người."
———
Ngữ Yên đi suốt ba tháng cuối cùng cũng chọn được một toà thành dừng chân.
Nàng chậm rãi hoà vào dòng người tấp nập, bước chân thanh thản ngắm nhìn vẻ phồn hoa của phàm nhân giới.
" Tiểu thư, tiểu thư đến ủng hộ ta. Tiểu thư xinh đẹp như vậy trâm này nhìn xem đặc biệt hợp với ngài."
Ngữ Yên dừng chân nhìn tiểu tử đen nhẻm đang híp mắt cười dâng lên một cây trâm.
Là một chiếc châm cài bạc, hoa văn thủ công tương đối xinh đẹp, miêu tả từng đoá tường vân sinh động vô cùng. Cho dù là phàm vật nhưng vẫn thật khiến nàng yêu thích.
" Khá xinh đẹp, bao nhiêu tiền?"
" Tiểu thư, chỉ cần năm mươi đồng."
Ngữ Yên đột nhiên sững người, nàng đã quên mất đổi chút tiền tệ phàm nhân giới. Hiện giờ trên người nàng chỉ có linh thạch, một chút vàng bạc châu báu đều không có.
Nàng ngại ngùng nhìn chủ quầy hàng:
" Xin lỗi, ta không có tiền, ta không mua nữa."
" Tiểu thư cảm thấy đắt sao, ta liền giảm giá cho ngài, chỉ cần bốn mươi đồng được không? Đây là cảm thấy tiểu thư giống như tiên tử, trâm tường vân này thật sự hợp với ngài." Đen nhẻm tiểu tử vội đáp.
Ngữ Yên nghe vậy chỉ cười rồi lắc đầu rời khỏi, nàng phải kiếm một chút vàng bạc trang sức, muốn hành tẩu phàm nhân giới vẫn cần tiền tệ.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp rời đi, chủ sạp có chút tiếc nuối cất lại trâm cài vào hộp.
" Trâm này bao nhiêu tiền?" Nghe thấy giọng nói truyền từ đỉnh đầu xuống, chủ quầy hơi chút cau mày nói:
" Trâm này không bán."
" Vì sao không bán, không phải ngươi đã chào hàng vị tiểu thư kia sao?"
Chủ quầy giật mình ngẩng đầu dậy, nhìn nam tử quý khí bức người trước mặt lắp bắp nói:
" Trâm này là sản phẩm tâm huyết nhất của ông nội. Chỉ bán cho người có duyên."
" Ta mua, tặng cho vị tiểu thư kia."
" Được, liền chỉ cần ngài ba mươi đồng."
Đoàn Sinh để lại một nén bạc liền cầm đi tường vân trâm.
Chủ sạp sững sờ nhìn nén bạc lớn vô cùng, vội vàng thu lại toàn bộ quầy hàng nhanh chóng trở về. Hắn muốn kiếm lớn, cùng lúc gặp được tiên tử cùng quý nhân, hắn phải trở về kể cho ông nội.
...
Ngữ Yên đi dạo một vòng, rẽ vào phố phía Bắc nàng đột nhiên bị vài người chặn lại.
" Mỹ nữ vì sao lại đi dạo một mình, là lạc đường sao? Có cần ca ca đưa ngươi về nhà?" Nói xong liền nhìn nhau cười.
Tiếng cười truyền vào tai Ngữ Yên khiến nàng cau mày.
" Khó nghe như vậy! Là tự tin từ đâu khiến các ngươi cười không ngừng?"
Cầm đầu du côn nghe vậy trợn tròn mắt, hắn không tin mỹ nhân trước mắt không sợ hãi lại dám nói ra những lời này.
" Tiểu mỹ nhân, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Đại gia hôm nay nhất định phải cùng ngươi vui vẻ."
" Đại ca, chúng tiểu đệ có phần sao?" Một tên mặt chuột tai voi hớn hở xoa xoa tay nói.
" Ta chơi chán liền có phần các ngươi. Chỉ cần là ta huynh đệ thì đều được hưởng thụ."
Nếu là nữ tử nhà lành nghe thấy những lời này nên hoảng sợ cầu xin nhưng nữ tử trước mắt lại mặt vô biểu cảm nhướng mày.
" Chơi cùng ta? Các ngươi có bản lĩnh này?" Ngữ Yên lạnh nhạt đáp.
" A, mỹ nhân khẩu khí thật lớn. Để ta khiến nàng hôm nay phải bò rạp dưới chân ta van xin." Càng nói sắc mặt hắn càng trở lên ô uế. Hàm răng vàng cùng khuôn mặt bóng dầu thật khiến người khác kinh tởm.
Nhìn đám mọi rợ xông đến muốn làm bẩn đoá hoa xinh đẹp, Đoàn Sinh theo sau cả một đoạn đường ra lệnh. Ám vệ ẩn mình trong góc lập tức ra tay.
Ngữ Yên khoanh tay nhìn đám vô lại bị đánh đến trọng thương bỏ chạy tán loạn liền quay đầu nhìn người đang tiến lại gần.
Ánh sáng chiếu đến khiến đường nét tuấn mỹ trên khuôn mặt nam tử hiện rõ. Trên môi là một nụ cười ôn hoà, tựa như gió xuân phảng phất.
Nhất là nam tử này có một đôi mắt rất sáng, từ đôi mắt đó nàng có thể nhìn thấy hình bóng nàng phản chiếu.
Ngữ Yên tươi cười chắp tay:
" Cảm tạ công tử ra tay cứu giúp."
" Nàng tên gì?" Hai người đồng thời cất tiếng.
" Ta tên gọi Đoàn Sinh." Nghe thái tử tự báo danh tính, ám vệ một bên có chút sững sờ.
Ngữ Yên nhìn công tử như gió xuân trước mặt, nhẹ nhành đáp:
" Tiểu nữ kêu Ngữ Yên."
" Yên cô nương, liệu Đoàn mỗ có thể hẹn cô nương cùng đi thả đèn hoa đăng.
Ngữ Yên nghe vậy cười hỏi:
" Thả đèn hoa đăng thú vị sao? Ta chưa từng được thử."
Ám vệ nghe vậy trau mày muốn quát, lại dám xưng ta trước mặt thái tử người này thật sự càn rỡ.
Đoạn Sinh đang vui mừng vì được mỹ nhân để ý, thấy ám vệ muốn mở miệng thì ngay lập tức sầm mặt phất tay.
Còn lại chỉ có hắn cùng nữ tử như thiên tiên cùng rảo bước.
" Tối nay chính là lễ hội hoa đăng lớn nhất Bình thành. Yên cô nương đến đây chẳng lẽ không phải vì nó."
Tài tử cùng giai nhân vừa đi vừa nói chuyện. Phải nói rằng Đoàn Sinh tri thức rất uyên bác. Bất kỳ thứ gì Ngữ Yên không hiểu hắn đều có thể giải đáp.
Đến tối, đường phố tấp nập, người đến người đi trên tay đều cầm một chiếc lồng đèn. Cảnh tượng mới lạ khiến Ngữ Yên không thể không dừng lại ngắm nhìn.
" Thật sự là pháo hoa nhân gian." Nhìn bầu trời nổi lên từng mảnh ánh sáng rực rỡ, nàng híp mắt tươi cười.
" Cảm ơn Đoàn công tử, ta rất vui."
Đoàn Sinh nghe được câu nói của nàng có chút lặng người, hắn cố gắng nở một nụ cười sau đó gợi ý:
" Cô nương chưa thấy được cảnh đẹp của thả đèn hoa đăng, e rằng sẽ hối tiếc."
" Vậy đi thôi, ngài giúp ta mua một ngọn đèn, ta sẽ giúp đèn của ngài vững trãi trôi xa nhất."
Không có tiền a, đến mua một ngọn đèn cũng phải trao đổi với người khác - Ngữ Yên hơi chút xấu hổ nghĩ.
Đoàn Sinh sáng rực hai mắt cùng nàng thả đèn hoa đăng. Ngữ Yên rất giữ lời hứa, dùng chút thuật pháp giúp đèn của nàng và Đoạn Sinh trôi xa nhất cũng ổn định nhất.
" Đẹp không?"
" Rất đẹp." Ngữ Yên thuận miệng trả lời.
" Nhưng ta cảm thấy nàng mới đẹp nhất." Hắn lẩm bẩm.
Cứ nghĩ rằng Ngữ Yên sẽ không nghe thấy bởi vì xung quanh người rất ồn ào nhưng tu tiên người há lại có thể không biết.
Nàng nghe được cũng chỉ cười nhạt, coi như không biết không hiểu.
" Tặng Yên cô nương."
Ngữ Yên nghe vậy quay đầu, nhìn tường vân trâm trong tay Đoạn Sinh, nàng lập tức nhíu mày.
" Ngươi theo dõi ta?"
Đoạn Sinh bất ngờ, lại có chút luống cuống đáp:
" Là ta vô tình gặp được tiểu thư nói chuyện cùng chủ sạp khi đó..."
" Ta không thể nhận." Nói xong nàng liền quay người rời khỏi, để lại thiếu niên ngơ ngác cầm trâm cài.
" Đúng vậy, chỉ là một chiếc trâm bạc thôi. Sao có thể xứng với nàng." Hắn chán nản lẩm bẩm sau đó ném thẳng trâm xuống hồ. Hai ngọn hoa đăng bị sóng nước lan đến sớm đã mất đi linh khí bảo hộ liền va vào nhau chìm nghỉm.
" Thái tử, ngài có muốn thuộc hạ đi theo Yên cô nương?"
Đoàn Sinh lạnh lùng đáp:
" Lui xuống, trở về liền lĩnh năm mươi trượng."
" Là...tuân lệnh."
Vị thái tử hành vi sau đó, Ngữ Yên không biết cũng không quan tâm. Nàng sớm liền rời khỏi toà thành này đến một nơi khác.
Cứ như vậy Ngữ Yên xem qua nhân tình thế thái, giúp trừng trị ác bá thổ phỉ một đường, nàng trong túi cuối cùng cũng có chút tiền.
" Qua ngọn núi này liền gần tới kinh thành." Ngữ Yên lẩm bẩm. Nàng đã mua một cỗ xe ngựa nhưng lại tự mình đánh lái.
Từ xa nàng nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, còn có mùi máu tươi phảng phất trong không khí. Ngữ Yên một chút cũng không do dự, quyết đoán quay đầu đi đường khác.
" Yên cô mương, Yên cô nương chậm đã, xin ngài cứu thái...công tử nhà ta."
Ngữ Yên không ngờ ám vệ này thân thủ tốt như vậy, nàng còn chưa chạy được bao xa đã bị hắn đuổi tới.
Quả nhiên ngựa cùng xe tốc độ thật chậm.
Nàng nhìn Đoàn Sinh máu tươi đầm đìa trên lưng ám vệ, có chút phiền não nghĩ: Âm hồn bất tán.
Ám vệ thấy nàng không đáp liền bắt đầu sốt ruột.
" Yên cô nương, công tử nhà ta rất có tiền. Nếu ngài đồng ý đưa công tử lẩn trốn một đoạn đường, tất sẽ có hậu tạ."
Ngữ Yên có chút buồn cười nhìn ám vệ, nàng trông giống người cần tiền đến như vậy sao?
Nhưng dù sao Đoạn Sinh này cũng từng ra tay cứu giúp nàng (cho dù nàng không cần) thì đó cũng là một ân huệ, nàng cũng nên hoàn trả lại hắn.
Thấy Ngữ Yên gật đầu, ám vệ liền để lại Đoàn Sinh quay người chặn lại ám sát thích khách.
Ngữ Yên cũng quất ngựa mang theo Đoàn Sinh rời khỏi.
Đến tối, nàng nhóm lên đống lửa, để lại nam tử nằm trong xe ngựa, nướng một chút thịt.
Mùi vị thịt nướng quả thực rất kém, tu tiên người ăn đều là chứa có linh khí đồ vật, vậy nên thịt thú nàng mới nướng xong cho vào miệng liền giống như đang nhai sáp.
Ngữ Yên bỏ lại thịt không ăn nữa, ngồi chống má nghĩ về trận pháp mấy ngày nay đang mày mò.
Đến nửa đêm, xe ngựa bỗng động, một yếu ớt thân mình rời khỏi xe đi đến bên cạnh nàng.
Đoạn Sinh tái nhợt sắc mặt ôm ngực ngồi xuống cạnh nàng.
Ngữ Yên trước đó đã đút cho hắn một viên đan dược cho nên người này rất nhanh đã tỉnh lại, còn có thể tự mình đi lại.
Hắn hai mắt có tình nhìn chằm chằm nàng, hai người cứ như vậy yên lặng không nói chuyện.
Ngữ Yên thi thoảng giúp đống lửa thêm củi, hoàn toàn bỏ qua người bên cạnh. Đoàn Sinh rất nhiều lần muốn nói lại thôi.
Đến khi trời tờ mờ sáng, Ngữ Yên yên lặng thu công, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa.
" Đi thôi." Nàng nhìn nam tử bên cạnh cất tiếng.
" Tốt, nghe theo Yên cô nương."
Tốc độ của xe ngựa không phải rất nhanh, không lâu sau nàng đã bị một đội nhân mã bao vây.
" Giao ra nam nhân trong xe, chúng ta liền thả ngươi đi." Dẫn đầu mặc thiết giáp người nói.
" Được, hắn không liên qua ta, các ngươi liền dẫn đi đi." Nàng rất tự giác đồng ý.
Mặc thiết giáp người nheo nhắt lại, ra lệnh cho thủ hạ lục soát.
Ngữ Yên nhảy khỏi xe ngựa yên lặng để đám binh lính tìm kiếm.
Binh lính lôi ra Đoàn Sinh, hắn ánh mắt hờ hững lướt qua đám người, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt Ngữ Yên.
Nàng mỉm cười nhìn hắn phất phất tay:
" Bảo trọng."
Đám binh lính bắt được người liền bắt đầu nổi ý xấu. Nhìn Ngữ Yên xinh đẹp tuyệt luân khuôn mặt, liền đảo mắt đổi ý.
" Làm phiên cô nương một chút, theo chúng ta về điều tra."
" Vì sao, ta cùng hắn căn bản không liên quan." Nàng cười trâm biếm đáp.
" Cấu kết cùng loạn thần tặc tử, đều mang về tra xét. Ta khuyên cô nương đừng phản kháng, binh lính của ta không phải kiểu người thương hoa tiếc ngọc."
Vài binh lính nhìn nhau cười có chút càn rỡ.
Ngữ Yên vỗ tay, nhìn thẳng mặc thiết giáp dẫn đầu người nói:
" Được thôi, vậy để hắn lên xe, ta sẽ cùng các ngươi đi."
Đoàn Sinh nghe vậy sóng mắt dao động mãnh liệt, nhìn nàng tươi cười khuôn mặt liền hận bản thân vô năng.
Hai người trở về vị trí ban đầu cùng binh lính rời đi.
Đoàn Sinh ở trong xe khe khẽ nói:
" Yên cô nương, đã liên luỵ ngươi, lúc sau có cơ hội ta sẽ dốc hết toàn lực giúp cô nương chạy trốn.
Ngữ Yên mỉm cười:
" Ngươi tốt nhất nên lo cho bản thân mình đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.