Chương 28: Nhím yêu
Chung Mạc Ly
20/09/2023
Cầm chắc kiếm, lần này nàng quyết định chuyển thủ vì công. Lại tránh được một đòn tấn công trí mạng, Chung Ly lắc mình đâm đến, nhím yêu có chút dữ tợn há to mồm mọc đầy răng nanh, đến khi sắp đụng phải, nàng mớt chợt lách người ra phía sau nó. Kiếm trong tay lay chuyển, Triền Ma kiếm pháp tẫn hiện. Thân pháp nàng càng trở lên quỷ mị, từng dòng khí bao lấy lưng yêu thú xen qua rậm rạp gai nhọn, tiếp xúc đến tầng da bên dưới. Nàng đoán tầng da trên lưng của nó là yếu ớt nhất, nhím yêu vẫn luôn tránh cho trực diện đụng phải nó trên lưng. Bị thương yêu thú liền gào thét càng mạnh, gai nhọn lại tung ra vô số bắn về phía nàng. Chung Ly đưa kiếm khí quay lại hộ thân rồi lắc mình tránh sau một gốc cây, trông ra thì thân cây đã bị xuyên thủng lỗ chỗ. Nàng kiếm khí bao vây quanh người chặn lại gai nhọn đâm đến đã tan vỡ, mới chỉ vài ba chiêu Chung Ly đã có chút suy đoán. Yêu thú này thực lực hẳn chỉ là sơ kỳ, nàng cần nhanh chóng giải quyết nếu không kéo thêm nhiều yêu thú khác tiến đến liền không xong.
Nhím yêu tung ra nhiều gai nhọn cũng không thể thành công liền lại lao đến, Chung Ly đạp một chân vào gốc cây bật người nhảy qua nó rồi rơi xuống đất. Nhím yêu hai mắt đỏ ngầu quay cuồng, kiếm khí lẩn vào lưng nó đã tạo ra từng miệng vết thương chằng chịt, lại thấy Chung Ly tránh được thì gầm rú tung ra nhiều gai nhọn hơn sau đó cũng há miệng lao đến cùng. Nhìn nguy hiểm càng gần trước mắt nàng liền vận sức đạp mạnh lên thân cây lần nữa, nhảy lên không trung vận dụng kiếm khí triền quanh bản thân mà mặc kệ gai nhọn, trực tiếp lao xuống lưng nhím yêu. Dồn toàn bộ sức lực vào một kiếm, Trảm Hồn kiếm ra liền đâm xuyên lưng đã thưa thớt gai của yêu thú. Một tiếng tru lên tuyệt vọng, nó đã đổ rạp xuống, máu theo mũi kiếm nhỏ giọt trên mặt đất nhưng nghiễm nhiên không lưu lại chút nào trên thân kiếm. Chung Ly có chút thoát sức nhảy khỏi lưng nhím, quanh thân đã thêm vài miệng vết thương, ban nãy có kiếm khí hộ thân nàng liền không màng gai nhọn mà xông lên. Kiếm khí nhanh chóng tan vỡ liền đã có vài gai nhọn đâm đến, cũng may là không trí mạng nếu không ngã xuống trước phải là nàng.
Dọn dẹp một chút lại móc ra yêu thú nội đan, bỏ lại xác nhím yêu bị một kiếm đâm thủng liền rời khỏi. Tìm kiếm một gốc cây kín nàng trực tiếp quỵ hai chân xuống, thân thể đau đớn từng cơn, từng vết thương máu đều đang rỉ ra. Lại nuốt thêm một viên đan dược, lôi ra thuốc bột rắc vào từng lỗ đang đổ máu, đau đớn ập đến quá nhanh khiến nàng gần như mất hết tri giác. Trên trán gân xanh tẫn hiện, nàng cắn răng rắc đều từng miệng vết thương. Làm xong hết thân thể liền tê liệt, mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân dựa vào gốc cây. Hai mắt Chung Ly díu vào nhau nhưng vẫn có nhịn không dám thực sự ngủ. A Lân đã ngủ say để hồi phục, nàng đã không có ai canh gác bên người liền rất nguy hiểm. Hai mắt đang mờ dần đi thì nghe thấy tiếng bước chân còn có tiếng gọi:
" A Ly, Tiểu Á các ngươi đang ở đâu..."
Nàng lập tức căng thẳng, im lặng lắng nghe kỹ càng, âm thanh ngày một lớn hơn tiếng bước chân cũng gần sát nàng mới nghe rõ người đến đang kêu gọi gì liền cất giọng nói có chút khàn:
" Ta ở đây."
Tạ Ngọc nghe thấy giọng nói liền vội đi đến, thấy Chung Ly một thân máu me đầm đìa đang ngồi ở đó. Nàng thấy hắn liền yên tâm nhắm mắt, dù sao cũng là cái người quen, bản thân mệt mỏi đã không thể chịu đựng nữa liền buông ra. Tạ Ngọc thấy Chung Ly ngất đi liền vội vàng kiểm tra thương thế, thấy vết thương đã bao bọc hảo mới ngồi xuống bên cạnh canh gác. Hắn đã đi xung quanh tìm kiếm rất lâu, trên người cũng có chút thương tích chưa kịp điều trị. Trên đường đến đây hắn phát hiện thêm một người trọng thương nhưng vẫn còn chút hơi thở liền đút cho hắn một viên đan dược, chúc hắn tự cầu nhiều phúc.
Chung Ly cũng không thật sự ngất đi mà mê man không dứt, trong mơ từng cọc từng cọc chuyện đều nhảy vọt qua. Nàng kêu gọi thất thanh, muốn vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát ra bóng ma đang bao trùm đến, cha mẹ đã bị bóng ma ấy cuốn đi, nàng thân thể càng ngày càng suy yếu oà khóc. Bên ngoài, Chung Ly mồ hôi đầy đầu, có chút nói mớ, nước mắt cũng đã đầm đìa. Tạ Ngọc thấy cảnh đó liền hoảng sợ muốn lay tỉnh nàng, chạm vào Chung Ly cánh tay liền thấy lạnh toát. Hắn vội dọn lên một đống lửa, nhiệt độ lan toả trong không khí nhưng thân thể đồng bạn vẫn không có dấu hiệu ấm lên. Tạ Ngọc đút thêm cho Chung Ly một viên đan dược liền kéo nàng vào lòng vận công giúp xua đuổi hàn khí trong cơ thể nàng.
" Giữa ban ngày hàn khí là từ đâu ra?" Hắn lẩm bẩm nói nhưng vẫn không ngừng đưa linh lực vào.
Trong mơ Chung Ly đã khóc khàn cả giọng, xung quanh chỉ có bóng đen bao trùm không còn có một vật nào, chân tay nàng tê cứng chẳng thể cử động. Lúc này một đốm lửa hiện lên cảnh trong mơ, ánh sáng ban đầu còn nhỏ bé nhưng đã nhanh chóng bùng lên, xua tan đi một phần tăm tối. Chung Ly chân tay cảm giác tê cứng đã giảm dần, vội chạy đến ngọn lửa trực tiếp đưa hai tay xuyên qua nó.
Bên ngoài thấy thân nhiệt của đồng bạn đã tăng lên Tạ Ngọc liền yên tâm nhưng cũng không ném ra nàng mà ngồi nghỉ ngơi. Sắc mặt hắn bây giờ đã trắng bệch, linh khí cũng cạn kiệt từ lâu. Móc ra trong túi linh thạch, một tay giữ A Ly một tay cầm linh thạch bổ sung.
Không biết đã qua bao lâu, khi sắc trời đã tối sầm Chung Ly mới tỉnh dậy, đưa tay lên ngực tự hỏi: Hoá ra nàng chấp niệm hai đời đều khó bỏ, cảm giác cô đơn vô định liền vẫn luôn đi theo nàng.
Cảm giác đồng bạn trong lòng đã tỉnh, Tạ Ngọc cũng dừng lại tu luyện chờ nàng hoàn toàn tỉnh táo. Chung Ly mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt tuấn tú được ánh lửa soi sáng liền giật mình. Nhìn kỹ lại mới thấy nàng đang nằm trong lòng Tạ Ngọc vậy nên có chút cạn lời. Là nàng vô lại tự bò tiến vào hay hắn lôi nàng ra ôm một ôm? Tạ Ngọc thấy vẻ mặt nhăn nhó của Chung Ly liền cười to:
" Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ngươi vẫn luôn ác mộng thân nhiệt còn sậu hàng, ta chỉ giúp ngươi loại bỏ chút hàn khí."
Chung Ly nghe vậy liền gật đầu ngồi thẳng dậy nghiêm túc nói:
" Cảm ơn ngươi, lần này đã cứu ta, ta nợ ngươi một ân huệ" Hoá ra ngọn lửa lúc ấy là do hắn, phải biết rằng đây là giấc mơ đáng sợ nhất từ lúc nàng sinh ra đến giờ. Bên cạnh một cái đồng bạn có tu vi quả thật không tồi.
Tạ Ngọc nghe vậy liền nhướng mày:
" Không cần nghiêm trọng như vậy, chỉ là dùng một chút linh khí, ta cũng không cần ngươi trả ơn cái gì!"
Chung Ly chỉ lắc lắc đầu không nói tiếp, nàng nhớ ơn liền được, muốn nhận hay không sau này sẽ tính. Tạ Ngọc nhìn nàng một chút lại nói tiếp:
" Ngươi bị thương hẳn là không phải do trận pháp, gặp gỡ yêu thú sao?"
" Đúng vậy, gặp một cái nhím yêu, may mắn đã diệt sát."
Tạ Ngọc lúc này hai mắt mới mang theo ý cười nhìn nàng, hàm ý vừa xem liền hiểu, hắn đoán không sai nàng là cái có võ kỹ trong người.
———
Chung Ly ngồi cạnh đống lửa trầm tư, Tạ Ngọc lại một lần nữa thu công mở miệng nói:
" Ngươi không hỏi Tiểu Á sao?"
" Hắn sẽ không sao, trước nay Tiểu Á luôn là một cái có khí vận tốt."
Nhím yêu tung ra nhiều gai nhọn cũng không thể thành công liền lại lao đến, Chung Ly đạp một chân vào gốc cây bật người nhảy qua nó rồi rơi xuống đất. Nhím yêu hai mắt đỏ ngầu quay cuồng, kiếm khí lẩn vào lưng nó đã tạo ra từng miệng vết thương chằng chịt, lại thấy Chung Ly tránh được thì gầm rú tung ra nhiều gai nhọn hơn sau đó cũng há miệng lao đến cùng. Nhìn nguy hiểm càng gần trước mắt nàng liền vận sức đạp mạnh lên thân cây lần nữa, nhảy lên không trung vận dụng kiếm khí triền quanh bản thân mà mặc kệ gai nhọn, trực tiếp lao xuống lưng nhím yêu. Dồn toàn bộ sức lực vào một kiếm, Trảm Hồn kiếm ra liền đâm xuyên lưng đã thưa thớt gai của yêu thú. Một tiếng tru lên tuyệt vọng, nó đã đổ rạp xuống, máu theo mũi kiếm nhỏ giọt trên mặt đất nhưng nghiễm nhiên không lưu lại chút nào trên thân kiếm. Chung Ly có chút thoát sức nhảy khỏi lưng nhím, quanh thân đã thêm vài miệng vết thương, ban nãy có kiếm khí hộ thân nàng liền không màng gai nhọn mà xông lên. Kiếm khí nhanh chóng tan vỡ liền đã có vài gai nhọn đâm đến, cũng may là không trí mạng nếu không ngã xuống trước phải là nàng.
Dọn dẹp một chút lại móc ra yêu thú nội đan, bỏ lại xác nhím yêu bị một kiếm đâm thủng liền rời khỏi. Tìm kiếm một gốc cây kín nàng trực tiếp quỵ hai chân xuống, thân thể đau đớn từng cơn, từng vết thương máu đều đang rỉ ra. Lại nuốt thêm một viên đan dược, lôi ra thuốc bột rắc vào từng lỗ đang đổ máu, đau đớn ập đến quá nhanh khiến nàng gần như mất hết tri giác. Trên trán gân xanh tẫn hiện, nàng cắn răng rắc đều từng miệng vết thương. Làm xong hết thân thể liền tê liệt, mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân dựa vào gốc cây. Hai mắt Chung Ly díu vào nhau nhưng vẫn có nhịn không dám thực sự ngủ. A Lân đã ngủ say để hồi phục, nàng đã không có ai canh gác bên người liền rất nguy hiểm. Hai mắt đang mờ dần đi thì nghe thấy tiếng bước chân còn có tiếng gọi:
" A Ly, Tiểu Á các ngươi đang ở đâu..."
Nàng lập tức căng thẳng, im lặng lắng nghe kỹ càng, âm thanh ngày một lớn hơn tiếng bước chân cũng gần sát nàng mới nghe rõ người đến đang kêu gọi gì liền cất giọng nói có chút khàn:
" Ta ở đây."
Tạ Ngọc nghe thấy giọng nói liền vội đi đến, thấy Chung Ly một thân máu me đầm đìa đang ngồi ở đó. Nàng thấy hắn liền yên tâm nhắm mắt, dù sao cũng là cái người quen, bản thân mệt mỏi đã không thể chịu đựng nữa liền buông ra. Tạ Ngọc thấy Chung Ly ngất đi liền vội vàng kiểm tra thương thế, thấy vết thương đã bao bọc hảo mới ngồi xuống bên cạnh canh gác. Hắn đã đi xung quanh tìm kiếm rất lâu, trên người cũng có chút thương tích chưa kịp điều trị. Trên đường đến đây hắn phát hiện thêm một người trọng thương nhưng vẫn còn chút hơi thở liền đút cho hắn một viên đan dược, chúc hắn tự cầu nhiều phúc.
Chung Ly cũng không thật sự ngất đi mà mê man không dứt, trong mơ từng cọc từng cọc chuyện đều nhảy vọt qua. Nàng kêu gọi thất thanh, muốn vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát ra bóng ma đang bao trùm đến, cha mẹ đã bị bóng ma ấy cuốn đi, nàng thân thể càng ngày càng suy yếu oà khóc. Bên ngoài, Chung Ly mồ hôi đầy đầu, có chút nói mớ, nước mắt cũng đã đầm đìa. Tạ Ngọc thấy cảnh đó liền hoảng sợ muốn lay tỉnh nàng, chạm vào Chung Ly cánh tay liền thấy lạnh toát. Hắn vội dọn lên một đống lửa, nhiệt độ lan toả trong không khí nhưng thân thể đồng bạn vẫn không có dấu hiệu ấm lên. Tạ Ngọc đút thêm cho Chung Ly một viên đan dược liền kéo nàng vào lòng vận công giúp xua đuổi hàn khí trong cơ thể nàng.
" Giữa ban ngày hàn khí là từ đâu ra?" Hắn lẩm bẩm nói nhưng vẫn không ngừng đưa linh lực vào.
Trong mơ Chung Ly đã khóc khàn cả giọng, xung quanh chỉ có bóng đen bao trùm không còn có một vật nào, chân tay nàng tê cứng chẳng thể cử động. Lúc này một đốm lửa hiện lên cảnh trong mơ, ánh sáng ban đầu còn nhỏ bé nhưng đã nhanh chóng bùng lên, xua tan đi một phần tăm tối. Chung Ly chân tay cảm giác tê cứng đã giảm dần, vội chạy đến ngọn lửa trực tiếp đưa hai tay xuyên qua nó.
Bên ngoài thấy thân nhiệt của đồng bạn đã tăng lên Tạ Ngọc liền yên tâm nhưng cũng không ném ra nàng mà ngồi nghỉ ngơi. Sắc mặt hắn bây giờ đã trắng bệch, linh khí cũng cạn kiệt từ lâu. Móc ra trong túi linh thạch, một tay giữ A Ly một tay cầm linh thạch bổ sung.
Không biết đã qua bao lâu, khi sắc trời đã tối sầm Chung Ly mới tỉnh dậy, đưa tay lên ngực tự hỏi: Hoá ra nàng chấp niệm hai đời đều khó bỏ, cảm giác cô đơn vô định liền vẫn luôn đi theo nàng.
Cảm giác đồng bạn trong lòng đã tỉnh, Tạ Ngọc cũng dừng lại tu luyện chờ nàng hoàn toàn tỉnh táo. Chung Ly mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt tuấn tú được ánh lửa soi sáng liền giật mình. Nhìn kỹ lại mới thấy nàng đang nằm trong lòng Tạ Ngọc vậy nên có chút cạn lời. Là nàng vô lại tự bò tiến vào hay hắn lôi nàng ra ôm một ôm? Tạ Ngọc thấy vẻ mặt nhăn nhó của Chung Ly liền cười to:
" Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ngươi vẫn luôn ác mộng thân nhiệt còn sậu hàng, ta chỉ giúp ngươi loại bỏ chút hàn khí."
Chung Ly nghe vậy liền gật đầu ngồi thẳng dậy nghiêm túc nói:
" Cảm ơn ngươi, lần này đã cứu ta, ta nợ ngươi một ân huệ" Hoá ra ngọn lửa lúc ấy là do hắn, phải biết rằng đây là giấc mơ đáng sợ nhất từ lúc nàng sinh ra đến giờ. Bên cạnh một cái đồng bạn có tu vi quả thật không tồi.
Tạ Ngọc nghe vậy liền nhướng mày:
" Không cần nghiêm trọng như vậy, chỉ là dùng một chút linh khí, ta cũng không cần ngươi trả ơn cái gì!"
Chung Ly chỉ lắc lắc đầu không nói tiếp, nàng nhớ ơn liền được, muốn nhận hay không sau này sẽ tính. Tạ Ngọc nhìn nàng một chút lại nói tiếp:
" Ngươi bị thương hẳn là không phải do trận pháp, gặp gỡ yêu thú sao?"
" Đúng vậy, gặp một cái nhím yêu, may mắn đã diệt sát."
Tạ Ngọc lúc này hai mắt mới mang theo ý cười nhìn nàng, hàm ý vừa xem liền hiểu, hắn đoán không sai nàng là cái có võ kỹ trong người.
———
Chung Ly ngồi cạnh đống lửa trầm tư, Tạ Ngọc lại một lần nữa thu công mở miệng nói:
" Ngươi không hỏi Tiểu Á sao?"
" Hắn sẽ không sao, trước nay Tiểu Á luôn là một cái có khí vận tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.