Chương 10:
GuoGuo
13/10/2024
Thêm một ngày trôi qua, màn hình watch trên tay mọi người vẫn là một màu đen xì. Mới sáng sớm Trần Khâm Đức đã kéo mọi người lên khu vườn cao nhất trên cung điện, chỗ đó vừa rộng mát vừa đón nắng, một bên thì nướng thịt ăn uống, một bên thì chơi bóng chuyền, không khí vui vẻ náo nhiệt chẳng khác gì một buổi party.
Tôi thì nằm thoải mái ở một góc tắm nắng, đưa mắt nhìn ra xa có thể nhìn thấy một bờ biển dài xanh ngát. Phương Tố Như ở bên cạnh vừa ăn thịt nướng vừa chách lưỡi cảm thán:
- Phục cô thật, bây giờ mà còn tâm trạng ngắm biển, tôi bây giờ mỗi lần thấy nước đã sợ gần chết.
Tôi thoa một ít dầu dừa lên mặt, sau đó nằm xuống thong thả nói:
- Khi nhỏ cả gia đình tôi hay đi biển chơi, bây giờ mỗi lần nhìn biển thì tôi lại nhớ tới họ. Cuộc sống đôi khi rất khắc nghiệt, nhưng không phải ăn nhầm quả độc một lần mà cả đời cô ghét trái cây được.
- Người có ăn học văn thơ lai láng gớm, tôi từ nhỏ chỉ biết tập luyện để thi, thi và thi đấu, ngay cả chương trình học phổ thông còn chưa học xong, nghe không mấy hiểu.
Phương Tố Như ngồi rung chân trên bức tường thành, lát sau cô ta nhìn qua đám người náo nhiệt bên kia lại nói:
- Khâm Đức…cậu ta lúc nào cũng dồi dào năng lượng hơn mọi người nhỉ!
- Ờm, kiểu người lạc quan như anh ta ở thế giới này không nhiều.
Tôi nói mà không nhìn, cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cười đùa rạng rỡ của Trần Khâm Đức ở bên kia cùng mọi người. Thật sự rất lạ, hầu như không khi nào tôi thấy anh ta rầu rĩ hay có tâm sự cả.
Phương Tố Như khá giống tôi, hình như rất thích quan sát người khác, đôi khi chẳng để làm gì cả, đôi khi để giúp cô ta có một bức tranh toàn cảnh về người đó, từ đó có thể phân rõ ranh giới giữa địch và bạn trong lúc cấp bách.
- Tôi có cảm giác, trong “bộ tứ đầu tàu” thì cậu ta là người tâm lý ổn định nhất, cậu ta luôn là nhân tố vực dậy tinh thần cho người khác, cách nói chuyện cũng rất khéo léo.
Tôi nhìn người đối diện, lát sau không nhịn hỏi:
- Vậy còn tôi?
Tôi cũng muốn nghe cô ta đánh giá một chút về mình.
Phương Tố Như cười khẩy một tiếng liếc tôi.
- Cô ấy à? Khi bình tĩnh thì rất bĩnh tĩnh, khi mất bình tĩnh thì mất sạch, sạch sẽ, không còn một chút nào.
- Ồ, nghe tệ thế nhỉ!
- Nhưng không sao, cô và Trần Khâm Đức giống như bù trừ cho nhau vậy. Tôi thấy qua nhiệm vụ lần này, mối quan hệ của hai người cũng tiến triển khác hẳn, có lẽ sau này cậu ta sẽ chăm sóc cô nhiều hơn một chút.
Tôi nhìn Phương Tố Như bằng ánh mắt nghiêm túc.
- Nói gì thế?
Cô ta gõ gõ lên ngón chân tôi, nói bằng giọng điệu từ lâu đã nhìn thấu sự trần:
- Chu Xán à, đừng giả vờ nữa, ai nhìn vào mà chẳng thấy cậu ta đang say nắng cô, như việc nhìn là biết Lý Miên mê Phạn Tống như điếu đổ ấy.
- Tôi nghĩ tốt nhất đừng xem nhau như kẻ thù đã là tốt lắm rồi, ở đây mọi chuyện đều có thể xảy ra, lý trí một chút thì càng dễ sống.
Phương Tố Như nghe xong rất không hài lòng với câu trả lời của tôi, xùy một tiếng.
- Chán cô thật. Vậy thôi, cứ để cho tự nhiên đi, khi nào cả hai người cảm thấy đúng thời điểm thì tiến, không tiến thì thôi vậy. Tâm trạng làm bà mối của tôi cụt mất rồi.
Tôi phì cười, nhắm mắt lại cảm thụ một chút ánh nắng mặt trời cùng làn gió biển mát rượi phả lên mặt, không biết nếu bỏ qua cơ hội này thì mình còn có lần sau để thoải mái như vậy hay không, mi mắt tôi dần hạ, nhanh chóng đánh một giấc ngủ sâu.
.
.
.
“Tại sao người nhẫn nhịn lúc nào cũng là em? Anh có lúc nào đặt mình vào vị trí của em mà suy nghĩ hay không?”
“Từ ban đầu anh cũng từng nói anh không phải mẫu đàn ông của gia đình, không giỏi bày tỏ hay lãng mạn, cũng chính em nói em có thể thấu hiểu, có thể nhẫn nhịn, thế nên chúng ta mới đến với nhau. Bây giờ em lại nói không chịu đựng được nữa? Là lập trường của em có vấn đề hay là anh có vấn đề?”
“Gia đình không phải chỉ một người mà có thể vun vén, em chỉ muốn mình có một gia đình trọn vẹn, ấm cùng, em chán cái cảnh phải ở nhà một mình, lủi thủi một mình, khi cần lại không có một ai bên cạnh. Em chỉ cần anh đôi lúc quan tâm, hỏi han em một chút khi về đến nhà. Nhưng hình như em đòi hỏi hơi quá đáng, em đối với anh, chẳng khác gì người dưng cả!”
“Không phải ngay từ ban đầu là em mở lời trước à? Anh vốn không phải người chủ động, tính cách của anh cũng không phải quá nhiệt tình với bất kì ai, là em, là ban đầu em lớn miệng nói rằng em yêu anh, nên em có thể thấu hiểu! Chu Xán, rốt cuộc em hiểu tới đâu rồi?”
“Được rồi, được rồi, vậy hình như từ đầu đến cuối chỉ có em sai, là em lớn miệng bảo đảm. Nhưng thực sự em không ngờ, một người…có thể lạnh nhạt với bạn gái mình như vậy mà vẫn có thể coi là bình thường? Anh đối với người ta bên ngoài sao cũng được, nhưng đối với em anh cũng như vậy thì chỉ có thể…là từ đầu tới cuối anh chưa hề có tình cảm với em. Thế nên…em mệt rồi, chúng ta chấm dứt!”
“Chu Xán, nếu như em bước khỏi cánh cửa đó thì chúng ta thật sự không còn gì!”
“Em nói chín chín câu một ngày, anh nói một câu một ngày, thực sự từ lâu đã không còn gì để nói rồi!”
Tôi bị một vài âm thanh gọi tỉnh, lơ mơ tỉnh dậy với cái đầu nặng như tạ đè, đoạn cãi vả ầm ĩ của tôi và một người nào đó vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí, có lẽ là bạn trai cũ, cái người mà tôi còn chẳng nhớ nổi tên. Bây giờ mà lại bảo tôi yêu đương nữa sao? Đùa kiểu gì chứ!
Âm thanh bên tai ngày càng rõ rệt, tôi giật mình phát hiện chiếc watch đang phát sáng, âm thanh “tít tít tít” như tiếng gọi khẩn cấp cho sinh mệnh.
Lúc này nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai cả, chỉ còn mình mình với một bầu trời âm u đen sậm báo hiệu một trận dông bão sắp kéo đến.
Tôi thì nằm thoải mái ở một góc tắm nắng, đưa mắt nhìn ra xa có thể nhìn thấy một bờ biển dài xanh ngát. Phương Tố Như ở bên cạnh vừa ăn thịt nướng vừa chách lưỡi cảm thán:
- Phục cô thật, bây giờ mà còn tâm trạng ngắm biển, tôi bây giờ mỗi lần thấy nước đã sợ gần chết.
Tôi thoa một ít dầu dừa lên mặt, sau đó nằm xuống thong thả nói:
- Khi nhỏ cả gia đình tôi hay đi biển chơi, bây giờ mỗi lần nhìn biển thì tôi lại nhớ tới họ. Cuộc sống đôi khi rất khắc nghiệt, nhưng không phải ăn nhầm quả độc một lần mà cả đời cô ghét trái cây được.
- Người có ăn học văn thơ lai láng gớm, tôi từ nhỏ chỉ biết tập luyện để thi, thi và thi đấu, ngay cả chương trình học phổ thông còn chưa học xong, nghe không mấy hiểu.
Phương Tố Như ngồi rung chân trên bức tường thành, lát sau cô ta nhìn qua đám người náo nhiệt bên kia lại nói:
- Khâm Đức…cậu ta lúc nào cũng dồi dào năng lượng hơn mọi người nhỉ!
- Ờm, kiểu người lạc quan như anh ta ở thế giới này không nhiều.
Tôi nói mà không nhìn, cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cười đùa rạng rỡ của Trần Khâm Đức ở bên kia cùng mọi người. Thật sự rất lạ, hầu như không khi nào tôi thấy anh ta rầu rĩ hay có tâm sự cả.
Phương Tố Như khá giống tôi, hình như rất thích quan sát người khác, đôi khi chẳng để làm gì cả, đôi khi để giúp cô ta có một bức tranh toàn cảnh về người đó, từ đó có thể phân rõ ranh giới giữa địch và bạn trong lúc cấp bách.
- Tôi có cảm giác, trong “bộ tứ đầu tàu” thì cậu ta là người tâm lý ổn định nhất, cậu ta luôn là nhân tố vực dậy tinh thần cho người khác, cách nói chuyện cũng rất khéo léo.
Tôi nhìn người đối diện, lát sau không nhịn hỏi:
- Vậy còn tôi?
Tôi cũng muốn nghe cô ta đánh giá một chút về mình.
Phương Tố Như cười khẩy một tiếng liếc tôi.
- Cô ấy à? Khi bình tĩnh thì rất bĩnh tĩnh, khi mất bình tĩnh thì mất sạch, sạch sẽ, không còn một chút nào.
- Ồ, nghe tệ thế nhỉ!
- Nhưng không sao, cô và Trần Khâm Đức giống như bù trừ cho nhau vậy. Tôi thấy qua nhiệm vụ lần này, mối quan hệ của hai người cũng tiến triển khác hẳn, có lẽ sau này cậu ta sẽ chăm sóc cô nhiều hơn một chút.
Tôi nhìn Phương Tố Như bằng ánh mắt nghiêm túc.
- Nói gì thế?
Cô ta gõ gõ lên ngón chân tôi, nói bằng giọng điệu từ lâu đã nhìn thấu sự trần:
- Chu Xán à, đừng giả vờ nữa, ai nhìn vào mà chẳng thấy cậu ta đang say nắng cô, như việc nhìn là biết Lý Miên mê Phạn Tống như điếu đổ ấy.
- Tôi nghĩ tốt nhất đừng xem nhau như kẻ thù đã là tốt lắm rồi, ở đây mọi chuyện đều có thể xảy ra, lý trí một chút thì càng dễ sống.
Phương Tố Như nghe xong rất không hài lòng với câu trả lời của tôi, xùy một tiếng.
- Chán cô thật. Vậy thôi, cứ để cho tự nhiên đi, khi nào cả hai người cảm thấy đúng thời điểm thì tiến, không tiến thì thôi vậy. Tâm trạng làm bà mối của tôi cụt mất rồi.
Tôi phì cười, nhắm mắt lại cảm thụ một chút ánh nắng mặt trời cùng làn gió biển mát rượi phả lên mặt, không biết nếu bỏ qua cơ hội này thì mình còn có lần sau để thoải mái như vậy hay không, mi mắt tôi dần hạ, nhanh chóng đánh một giấc ngủ sâu.
.
.
.
“Tại sao người nhẫn nhịn lúc nào cũng là em? Anh có lúc nào đặt mình vào vị trí của em mà suy nghĩ hay không?”
“Từ ban đầu anh cũng từng nói anh không phải mẫu đàn ông của gia đình, không giỏi bày tỏ hay lãng mạn, cũng chính em nói em có thể thấu hiểu, có thể nhẫn nhịn, thế nên chúng ta mới đến với nhau. Bây giờ em lại nói không chịu đựng được nữa? Là lập trường của em có vấn đề hay là anh có vấn đề?”
“Gia đình không phải chỉ một người mà có thể vun vén, em chỉ muốn mình có một gia đình trọn vẹn, ấm cùng, em chán cái cảnh phải ở nhà một mình, lủi thủi một mình, khi cần lại không có một ai bên cạnh. Em chỉ cần anh đôi lúc quan tâm, hỏi han em một chút khi về đến nhà. Nhưng hình như em đòi hỏi hơi quá đáng, em đối với anh, chẳng khác gì người dưng cả!”
“Không phải ngay từ ban đầu là em mở lời trước à? Anh vốn không phải người chủ động, tính cách của anh cũng không phải quá nhiệt tình với bất kì ai, là em, là ban đầu em lớn miệng nói rằng em yêu anh, nên em có thể thấu hiểu! Chu Xán, rốt cuộc em hiểu tới đâu rồi?”
“Được rồi, được rồi, vậy hình như từ đầu đến cuối chỉ có em sai, là em lớn miệng bảo đảm. Nhưng thực sự em không ngờ, một người…có thể lạnh nhạt với bạn gái mình như vậy mà vẫn có thể coi là bình thường? Anh đối với người ta bên ngoài sao cũng được, nhưng đối với em anh cũng như vậy thì chỉ có thể…là từ đầu tới cuối anh chưa hề có tình cảm với em. Thế nên…em mệt rồi, chúng ta chấm dứt!”
“Chu Xán, nếu như em bước khỏi cánh cửa đó thì chúng ta thật sự không còn gì!”
“Em nói chín chín câu một ngày, anh nói một câu một ngày, thực sự từ lâu đã không còn gì để nói rồi!”
Tôi bị một vài âm thanh gọi tỉnh, lơ mơ tỉnh dậy với cái đầu nặng như tạ đè, đoạn cãi vả ầm ĩ của tôi và một người nào đó vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí, có lẽ là bạn trai cũ, cái người mà tôi còn chẳng nhớ nổi tên. Bây giờ mà lại bảo tôi yêu đương nữa sao? Đùa kiểu gì chứ!
Âm thanh bên tai ngày càng rõ rệt, tôi giật mình phát hiện chiếc watch đang phát sáng, âm thanh “tít tít tít” như tiếng gọi khẩn cấp cho sinh mệnh.
Lúc này nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai cả, chỉ còn mình mình với một bầu trời âm u đen sậm báo hiệu một trận dông bão sắp kéo đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.