Chương 1:
GuoGuo
27/09/2024
Từ Mộng ném cái mái chèo đi, cô ta lại bắt đầu giở cái giọng tiểu thư hay hờn dỗi:
- Không chèo nữa, chèo đi đâu chứ? Lẩn quẩn mãi chẳng ra được cái chỗ chết tiệt này, chết thì chết thôi, có gì phải sợ!
Phương Tố Như ngồi sau mắt lớn mắt nhỏ nhìn cô ta, cười kháy không giấu giọng điệu châm biếm:
- Chu cha, nói thì hay lắm. Thế ai vừa ở tầng dưới khóc lóc này nỉ đòi đám con trai phải cứu mình vậy? Nhân cách khác của cô à?
- Cô im đi, hừ! Con gái thì phải biết dùng sức mạnh ngoại hình để lợi dụng đàn ông thương xót. À…mà đâu phải ai muốn cũng được, xấu như cô, thì có ma mà giúp haha…
Phương Tố Như trừng mắt lên dọa nạt:
- Tin là tôi ném cô xuống nước không?
- Hứ, làm đi! Đồ đàn bà tay chân thô kệch!
- Cô!
Tiểu Dạ thấy bầu không khí căng thẳng, tay cô ôm bụng bầu bốn tháng, hòa giải nói:
- Hai cô bình tĩnh đi, chúng ta bây giờ là người cùng thuyền, đừng tiếng lớn tiếng nhỏ nữa. Nào, chịu khó một chút nữa...
Hai người ngồi đầu thuyền lời qua tiếng lại vài câu nữa mới chịu im hẳn, xung quanh chỉ còn tiếng nước róc rách.
Cả một thị trấn ngập chìm trong nước, ánh sáng xuyên qua màn sương dày đặc không chạm nổi đến nóc của căn nhà cao tầng nhất. Không có người dân, không có cây cối, không đường xá và không đất liền. Mọi thứ ở đây là nước, nước bao quanh những ngôi nhà gạch đỏ san sát nhau.
Chúng tôi đang di chuyển bằng thuyền gỗ. Tôi ngồi ở cuối thuyền, quạt mái chèo, làn nước trong veo xanh thẳm nhưng không thể thấy đáy. Phía sau thuyền bọn tôi, phía trước, đều có hơn năm con thuyền khác nối đuôi, thuyền nào cũng chở bốn người nữ. Những chiếc thuyền lướt nhẹ tênh trên mặt nước len lõi khắp lòng thị trấn âm u, nhưng cuối cùng chỉ quanh quẩn về vị trí cũ. Chúng tôi đã chèo như vậy trong suốt nửa tiếng qua chưa biết khi nào sẽ thoát khỏi đây và mối nguy hiểm gì đang rình rập phía trước.
Tiểu Dạ ngồi trước tôi đột nhiên xoay người lại hỏi nhỏ:
- Chu Xán, cậu phát hiện gì rồi?
Tôi khẽ lắc đầu.
- Tôi chưa. Ít thông tin quá, người khác chắc cũng chưa có động tịnh gì, cứ theo dõi bọn họ thôi.
- Tôi thấy bất an quá…Xung quanh càng yên tĩnh thì càng bất an…
Tiểu Dạ ôm cái bụng nhỏ tròn của cô với đôi mắt buồn rầu, tôi mỉm cười, buông mái chèo rồi vỗ vỗ lưng trấn an cô:
- Không sao đâu "chị dâu", chị cứ việc ngồi đó ôm cháu của tôi là được mà.
Tiểu Dạ như tìm được chút an ủi mà bật cười.
- Ờ…"em chồng"!
Đoàn thuyền của bọn tôi đều là nữ, đi thêm vài trăm mét nữa mới thấy đoàn nam chèo hướng ngược lại. Đoàn thuyền nam cũng đâu tầm bảy tới tám thuyền, tổng cộng hai mươi tám người. Bọn họ vừa lướt qua đoàn nữ, hai bên hai dòng cứ im lặng như vậy mà trôi qua nhau không ai mở miệng nói một lời.
Từ Mộng ngồi đằng trước đột nhiên cất tiếng gọi một cậu trai tóc húi cua ở hướng ngược lại:
- A Minh! Bên cậu sao rồi? Có thấy “mấu chốt” không?
Thuyền bên A Minh, ánh mắt ai nấy cũng đều u ám như nhau, cậu trai trẻ tên A Minh lúc này lập tức lắc đầu:
- Chịu, bên tôi vẫn chưa ai tìm được mấu chốt hết. Bên chị thế nào?
- Còn thế nào nữa, chèo muốn rụng tay luôn rồi, hay là ngừng lại được không nhỉ?
Phương Tố Như ngồi phía sau nghe thấy lại quát:
- Nếu ngừng chèo thì người khác sẽ nhặt hết “lợi phẩm”, cô làm ơn thông minh lên một chút đi, nếu may mắn nhặt được “lợi phẩm” tốt sẽ có thể lên tới tầng trên an toàn, đừng bắt tôi ở đây phải chết cùng cô!
- Tôi chỉ hỏi vậy thôi, làm gì dữ dằn thế hả?
Phương Tố Như lúc này cười khẩy một tiếng nói:
- Từ Mộng, tôi nói luật lập nhóm của tầng này đúng là dồn cô vào chỗ chết. Tách riêng đội nam và đội nữ ra, cô không thể dùng chiêu hồ ly của mình dính vào mấy tên đàn ông thì cô chết là chắc rồi.
- Cô…Đừng quên bây giờ chúng ta là người cùng thuyền, tôi chết thì các người sống yên sao?
- Đi chung gánh nợ cho cô đúng là xúi quẩy!
Tiểu Dạ ngoái ngoái lỗ tai, lúc này lại quay xuống hỏi tôi:
- Chu Xán?
Tôi biết cô lại muốn hỏi về “mấu chốt”, đáng tiếc tôi vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường ở nơi này, lặng lẽ lắc đầu.
Tôi nhìn trên chiếc watch trên tay, vẫn không có thông tin gì khác ngoài dòng chữ “đội nam, đội nữ, thuyền bốn người” đang chạy đều trên màn hình.
Tôi quay đi vừa lúc nhìn thấy đoàn thuyền nam lại một lần nữa quay lại. Suốt mười phút, đây đã là vòng thứ ba mà chúng tôi chạm mặt nhau. Với những thứ cần nhạy béng và tư duy, tôi thừa nhận phái nam bọn họ luôn trội hơn. Đã trãi qua những tầng trước, tôi biết có vài người trong số họ rất xuất sắc, cả về thể chất và trí tuệ, chỉ cần nhìn theo thái độ của “đầu tàu” bên đó là phát hiện liệu họ đã nhận biết được điều gì chưa.
Thuyền thứ nhất bên họ là “đầu tàu” cũng là nhóm của bốn người bản lĩnh nhất từ đầu đến giờ, trong số bảy tám chục người đương nhiên tôi không thể nhớ hết, nhưng tôi nhớ tên rất rõ bọn họ lần lượt là Trần Khâm Đức, Phạn Tống, Tô Vạn Vạn và Lý Sách Danh. Bọn họ luôn làm việc trong im lặng, rất ít khi ồn ào.
Trần Khâm Đức ngồi đầu thuyền, vẻ ngoài anh ta là người cương trực lạc quan, hay cười nói nhất trong đám, gương mặt anh ta vuông vạnh, mắt hí, dáng người cao to, thể lực rất tốt, nhìn chung là người hướng ngoại dễ gần, lúc này vừa cười chào vừa nói:
- Bọn tôi nhặt được một số đồ, thấy dùng vẫn còn dư nên muốn chia sẻ lại cho mấy cô gái xinh đẹp, nào ai cần thì lên tiếng nhé!
Mấy thuyền nam phía sau lập tức ồn ào.
- Aaa…anh Khâm Đức à, chúng ta là phái nam đáng lẽ phải giúp đỡ nhau chứ! Sao thuyền các anh chỉ cho bên nữ mà không chia cho bọn em vậy?
Trần Khâm Đức chậc một tiếng.
- Cậu lại còn đi so bì với bên nữ hả? Tầng này luật nhóm hành động bên chia nam bên nữ, bên các chị em yếu thế hơn chúng ta đương nhiên giúp được gì phải giúp họ rồi đúng không?
- Biết vậy nhưng mà…
Tôi không biết được bọn họ lại nhặt được nhiều lợi phẩm như vậy, Trần Khâm Đức lần lượt chia cho mấy thuyền nữ nhưng túi đồ kia vẫn chưa hề vơi đi. Đương nhiên lợi phẩm của “đầu tàu” họ toàn là đồ tốt, không biết dùng vào việc gì nhưng chắc chắn không phải đống rác vô dụng mà Tiểu Dạ đã độn vào túi của mình.
Tới lượt thuyền của bọn tôi. Từ Mộng nhận một hộp kim loại sáng loáng có hoa văn chữ tạng, Phương Tố Như một con dao mạ cán vàng kì lạ, Tiểu Dạ một cái lư đồng khảm đá xanh. Trần Khâm Đức nhìn tôi chợt nghiêm túc hỏi:
- Chu Xán, cho em chọn một món.
Tôi hơi ngớ ra.
- Em được chọn sao?
- Ừ!
Phía sau Trần Khâm Đức đột nhiên cất lên tiếng nói:
- Chọn cái gì giúp nổi được.
- Hả?
Người kia nói rất nhỏ, nếu không để ý thì sẽ không nghe được nên bấy giờ tôi hoài nghi là Phạn Tống, Tô Vạn Vạn hay Lý Sách Danh vừa nói. Phạn Tống không giống người thích nói chuyện với phụ nữ, những kẻ mạnh ở đây đa phần đều coi phụ nữ chân yếu tay mềm là chướng ngại. Mà đa phần thời gian hắn ta không nói chuyện với ai trừ những lúc trao đổi vì mục đích, trông có vẻ ích kỷ và bất cần, Tô Vạn Vạn thì đang quạt mái chèo với suy tư riêng, anh ta thậm chí còn không biết mặt tôi, Lý Sách Danh thì đang cúi đầu tính toán gì đó trong một quyển sổ tay ghi chép mà đa phần thời gian tôi đều thấy anh ta cắm đầu mà ghi chép.
Tôi sau cùng mặc kệ, dù cho có lời nhắc nhở đó hay không thì từ đầu tới giờ tôi vẫn luôn muốn tìm một món lợi phẩm vì đó để nổi. Tôi với con thuyền chênh vênh này không có một chút tin tưởng lẫn nhau nào. Thế nên tôi đã đề nghi một món đồ có thể giúp mình nổi, Trần Khâm Đức lập tức nhoẻn miệng cười mau mắn lôi ra một món đồ.
- Có ngay! Túi thần kỳ của Doraemon mở ra, cho em một cái phao con vịt nè!
- Cảm ơn anh.
- Không có chi.
Tôi nhận cái phao hình con vịt như đồ chơi của mấy đứa con nít. Thuyền của họ nhẹ nhàng lướt qua, đến phân phát cho những thuyền nữ phía sau. Lúc này ba người ngồi đằng trước không hẹn đều trố mắt nhìn tôi.
- Chu Xán, sao cô ngốc thế? Cô có thể đòi anh ta một món đồ tốt hơn mà, bọn họ là đầu tàu, đã sớm nhặt được nhiều thứ có giá trị. Một cái phao ư? Cô nghĩ thuyền chúng ta sẽ chìm à? - Từ Mộng không giấu tiếc nuối hỏi tôi.
Tôi chỉ cười nhún vai không đáp.
- Không chèo nữa, chèo đi đâu chứ? Lẩn quẩn mãi chẳng ra được cái chỗ chết tiệt này, chết thì chết thôi, có gì phải sợ!
Phương Tố Như ngồi sau mắt lớn mắt nhỏ nhìn cô ta, cười kháy không giấu giọng điệu châm biếm:
- Chu cha, nói thì hay lắm. Thế ai vừa ở tầng dưới khóc lóc này nỉ đòi đám con trai phải cứu mình vậy? Nhân cách khác của cô à?
- Cô im đi, hừ! Con gái thì phải biết dùng sức mạnh ngoại hình để lợi dụng đàn ông thương xót. À…mà đâu phải ai muốn cũng được, xấu như cô, thì có ma mà giúp haha…
Phương Tố Như trừng mắt lên dọa nạt:
- Tin là tôi ném cô xuống nước không?
- Hứ, làm đi! Đồ đàn bà tay chân thô kệch!
- Cô!
Tiểu Dạ thấy bầu không khí căng thẳng, tay cô ôm bụng bầu bốn tháng, hòa giải nói:
- Hai cô bình tĩnh đi, chúng ta bây giờ là người cùng thuyền, đừng tiếng lớn tiếng nhỏ nữa. Nào, chịu khó một chút nữa...
Hai người ngồi đầu thuyền lời qua tiếng lại vài câu nữa mới chịu im hẳn, xung quanh chỉ còn tiếng nước róc rách.
Cả một thị trấn ngập chìm trong nước, ánh sáng xuyên qua màn sương dày đặc không chạm nổi đến nóc của căn nhà cao tầng nhất. Không có người dân, không có cây cối, không đường xá và không đất liền. Mọi thứ ở đây là nước, nước bao quanh những ngôi nhà gạch đỏ san sát nhau.
Chúng tôi đang di chuyển bằng thuyền gỗ. Tôi ngồi ở cuối thuyền, quạt mái chèo, làn nước trong veo xanh thẳm nhưng không thể thấy đáy. Phía sau thuyền bọn tôi, phía trước, đều có hơn năm con thuyền khác nối đuôi, thuyền nào cũng chở bốn người nữ. Những chiếc thuyền lướt nhẹ tênh trên mặt nước len lõi khắp lòng thị trấn âm u, nhưng cuối cùng chỉ quanh quẩn về vị trí cũ. Chúng tôi đã chèo như vậy trong suốt nửa tiếng qua chưa biết khi nào sẽ thoát khỏi đây và mối nguy hiểm gì đang rình rập phía trước.
Tiểu Dạ ngồi trước tôi đột nhiên xoay người lại hỏi nhỏ:
- Chu Xán, cậu phát hiện gì rồi?
Tôi khẽ lắc đầu.
- Tôi chưa. Ít thông tin quá, người khác chắc cũng chưa có động tịnh gì, cứ theo dõi bọn họ thôi.
- Tôi thấy bất an quá…Xung quanh càng yên tĩnh thì càng bất an…
Tiểu Dạ ôm cái bụng nhỏ tròn của cô với đôi mắt buồn rầu, tôi mỉm cười, buông mái chèo rồi vỗ vỗ lưng trấn an cô:
- Không sao đâu "chị dâu", chị cứ việc ngồi đó ôm cháu của tôi là được mà.
Tiểu Dạ như tìm được chút an ủi mà bật cười.
- Ờ…"em chồng"!
Đoàn thuyền của bọn tôi đều là nữ, đi thêm vài trăm mét nữa mới thấy đoàn nam chèo hướng ngược lại. Đoàn thuyền nam cũng đâu tầm bảy tới tám thuyền, tổng cộng hai mươi tám người. Bọn họ vừa lướt qua đoàn nữ, hai bên hai dòng cứ im lặng như vậy mà trôi qua nhau không ai mở miệng nói một lời.
Từ Mộng ngồi đằng trước đột nhiên cất tiếng gọi một cậu trai tóc húi cua ở hướng ngược lại:
- A Minh! Bên cậu sao rồi? Có thấy “mấu chốt” không?
Thuyền bên A Minh, ánh mắt ai nấy cũng đều u ám như nhau, cậu trai trẻ tên A Minh lúc này lập tức lắc đầu:
- Chịu, bên tôi vẫn chưa ai tìm được mấu chốt hết. Bên chị thế nào?
- Còn thế nào nữa, chèo muốn rụng tay luôn rồi, hay là ngừng lại được không nhỉ?
Phương Tố Như ngồi phía sau nghe thấy lại quát:
- Nếu ngừng chèo thì người khác sẽ nhặt hết “lợi phẩm”, cô làm ơn thông minh lên một chút đi, nếu may mắn nhặt được “lợi phẩm” tốt sẽ có thể lên tới tầng trên an toàn, đừng bắt tôi ở đây phải chết cùng cô!
- Tôi chỉ hỏi vậy thôi, làm gì dữ dằn thế hả?
Phương Tố Như lúc này cười khẩy một tiếng nói:
- Từ Mộng, tôi nói luật lập nhóm của tầng này đúng là dồn cô vào chỗ chết. Tách riêng đội nam và đội nữ ra, cô không thể dùng chiêu hồ ly của mình dính vào mấy tên đàn ông thì cô chết là chắc rồi.
- Cô…Đừng quên bây giờ chúng ta là người cùng thuyền, tôi chết thì các người sống yên sao?
- Đi chung gánh nợ cho cô đúng là xúi quẩy!
Tiểu Dạ ngoái ngoái lỗ tai, lúc này lại quay xuống hỏi tôi:
- Chu Xán?
Tôi biết cô lại muốn hỏi về “mấu chốt”, đáng tiếc tôi vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường ở nơi này, lặng lẽ lắc đầu.
Tôi nhìn trên chiếc watch trên tay, vẫn không có thông tin gì khác ngoài dòng chữ “đội nam, đội nữ, thuyền bốn người” đang chạy đều trên màn hình.
Tôi quay đi vừa lúc nhìn thấy đoàn thuyền nam lại một lần nữa quay lại. Suốt mười phút, đây đã là vòng thứ ba mà chúng tôi chạm mặt nhau. Với những thứ cần nhạy béng và tư duy, tôi thừa nhận phái nam bọn họ luôn trội hơn. Đã trãi qua những tầng trước, tôi biết có vài người trong số họ rất xuất sắc, cả về thể chất và trí tuệ, chỉ cần nhìn theo thái độ của “đầu tàu” bên đó là phát hiện liệu họ đã nhận biết được điều gì chưa.
Thuyền thứ nhất bên họ là “đầu tàu” cũng là nhóm của bốn người bản lĩnh nhất từ đầu đến giờ, trong số bảy tám chục người đương nhiên tôi không thể nhớ hết, nhưng tôi nhớ tên rất rõ bọn họ lần lượt là Trần Khâm Đức, Phạn Tống, Tô Vạn Vạn và Lý Sách Danh. Bọn họ luôn làm việc trong im lặng, rất ít khi ồn ào.
Trần Khâm Đức ngồi đầu thuyền, vẻ ngoài anh ta là người cương trực lạc quan, hay cười nói nhất trong đám, gương mặt anh ta vuông vạnh, mắt hí, dáng người cao to, thể lực rất tốt, nhìn chung là người hướng ngoại dễ gần, lúc này vừa cười chào vừa nói:
- Bọn tôi nhặt được một số đồ, thấy dùng vẫn còn dư nên muốn chia sẻ lại cho mấy cô gái xinh đẹp, nào ai cần thì lên tiếng nhé!
Mấy thuyền nam phía sau lập tức ồn ào.
- Aaa…anh Khâm Đức à, chúng ta là phái nam đáng lẽ phải giúp đỡ nhau chứ! Sao thuyền các anh chỉ cho bên nữ mà không chia cho bọn em vậy?
Trần Khâm Đức chậc một tiếng.
- Cậu lại còn đi so bì với bên nữ hả? Tầng này luật nhóm hành động bên chia nam bên nữ, bên các chị em yếu thế hơn chúng ta đương nhiên giúp được gì phải giúp họ rồi đúng không?
- Biết vậy nhưng mà…
Tôi không biết được bọn họ lại nhặt được nhiều lợi phẩm như vậy, Trần Khâm Đức lần lượt chia cho mấy thuyền nữ nhưng túi đồ kia vẫn chưa hề vơi đi. Đương nhiên lợi phẩm của “đầu tàu” họ toàn là đồ tốt, không biết dùng vào việc gì nhưng chắc chắn không phải đống rác vô dụng mà Tiểu Dạ đã độn vào túi của mình.
Tới lượt thuyền của bọn tôi. Từ Mộng nhận một hộp kim loại sáng loáng có hoa văn chữ tạng, Phương Tố Như một con dao mạ cán vàng kì lạ, Tiểu Dạ một cái lư đồng khảm đá xanh. Trần Khâm Đức nhìn tôi chợt nghiêm túc hỏi:
- Chu Xán, cho em chọn một món.
Tôi hơi ngớ ra.
- Em được chọn sao?
- Ừ!
Phía sau Trần Khâm Đức đột nhiên cất lên tiếng nói:
- Chọn cái gì giúp nổi được.
- Hả?
Người kia nói rất nhỏ, nếu không để ý thì sẽ không nghe được nên bấy giờ tôi hoài nghi là Phạn Tống, Tô Vạn Vạn hay Lý Sách Danh vừa nói. Phạn Tống không giống người thích nói chuyện với phụ nữ, những kẻ mạnh ở đây đa phần đều coi phụ nữ chân yếu tay mềm là chướng ngại. Mà đa phần thời gian hắn ta không nói chuyện với ai trừ những lúc trao đổi vì mục đích, trông có vẻ ích kỷ và bất cần, Tô Vạn Vạn thì đang quạt mái chèo với suy tư riêng, anh ta thậm chí còn không biết mặt tôi, Lý Sách Danh thì đang cúi đầu tính toán gì đó trong một quyển sổ tay ghi chép mà đa phần thời gian tôi đều thấy anh ta cắm đầu mà ghi chép.
Tôi sau cùng mặc kệ, dù cho có lời nhắc nhở đó hay không thì từ đầu tới giờ tôi vẫn luôn muốn tìm một món lợi phẩm vì đó để nổi. Tôi với con thuyền chênh vênh này không có một chút tin tưởng lẫn nhau nào. Thế nên tôi đã đề nghi một món đồ có thể giúp mình nổi, Trần Khâm Đức lập tức nhoẻn miệng cười mau mắn lôi ra một món đồ.
- Có ngay! Túi thần kỳ của Doraemon mở ra, cho em một cái phao con vịt nè!
- Cảm ơn anh.
- Không có chi.
Tôi nhận cái phao hình con vịt như đồ chơi của mấy đứa con nít. Thuyền của họ nhẹ nhàng lướt qua, đến phân phát cho những thuyền nữ phía sau. Lúc này ba người ngồi đằng trước không hẹn đều trố mắt nhìn tôi.
- Chu Xán, sao cô ngốc thế? Cô có thể đòi anh ta một món đồ tốt hơn mà, bọn họ là đầu tàu, đã sớm nhặt được nhiều thứ có giá trị. Một cái phao ư? Cô nghĩ thuyền chúng ta sẽ chìm à? - Từ Mộng không giấu tiếc nuối hỏi tôi.
Tôi chỉ cười nhún vai không đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.