Chương 19
Bạch Giới Tử
11/12/2020
Cuối tháng năm, sau khi đem nộp tác phẩm dự thi cuối cùng và bản vẽ, Sầm Tư Kỳ thở dài một cái, ba tháng này cậu và Thẩm Chi Hòa tiêu tốn vô số tâm tư, sửa đi sửa lại, đến bây giờ rốt cục đã kết thúc, kế tiếp chính hồi hộp chờ đợi kết quả cuối cùng.
Ngày đó sau khi nộp xong tác phẩm chưa lâu Tống Nghiêm Minh xuất hiện ở trường gọi điện thoại tới cho Sầm Tư Kỳ hẹn cậu cùng Thẩm Chi Hòa liên hoan, Sầm Tư Kỳ vui vẻ đáp ứng, cho dù phần lớn công việc đều là cậu và Thẩm Chi Hòa làm, Tống Nghiêm Minh chỉ ở bên cạnh chỉ đạo rồi đưa một ít ý kiến sửa chữa nhưng là không thể không tính công, tác phẩm cuối cùng là thuộc về cả nhóm bọn họ đồng thời cũng là thành quả của nỗ lực cực khổ, đương nhiên muốn cùng nhau chúc mừng.
“Giáo sư Lâm nói tác phẩm của chúng ta lấy thưởng là không có vấn đề, chỉ xem đến cuối cùng có thể lấy được thứ hạng thế nào thôi.” Tống Nghiêm Minh cười báo cho hai vị tiểu học đệ vừa mới tới nghe tin tức dự báo, giáo sư Lâm là giảng viên chỉ đạo dự thi lần này của bọn họ, cùng với ban tổ chức giải thi có quan hệ rất tốt, tuy rằng không thể giúp bọn họ đi cửa sau, nhưng lấy được tin tức trực tiếp thì không thành vấn đề.
Bất kể là Sầm Tư Kỳ hay Thẩm Chi Hòa đều rất vui vẻ, cực khổ lâu như vậy đơn giản chỉ là mong muốn được khẳng định qua kết quả, chứng minh nỗ lực của họ xác thực không uổng phí.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, tháng sau Tống Nghiêm Minh sắp phải tốt nghiệp, mấy ngày nay dự định sẽ dọn hết tất cả mấy thứ còn lại trong ký túc xá mang đi: “Chỗ văn phòng làm việc của tôi cách khá xa trường học bên này, có thể về sau không có chuyện gì sẽ không thường về đây, hai cậu nếu có rảnh rỗi có thể đến tìm tôi chơi.”
“Được nha, rảnh rỗi nhất định đi.” Sầm Tư Kỳ cười tủm tỉm đáp lại, Thẩm Chi Hòa cũng gật đầu cười.
“Sắp tới là được nghỉ hè rồi, các cậu nghỉ hè có dự tính gì không? Về nhà sao? Hay vẫn ở lại đây tìm một nơi thực tập?”
Qua mùa hè này Sầm Tư Kỳ và Thẩm Chi Hòa cũng sẽ lên năm thứ năm, kỳ nghỉ hè cuối cùng của đời sinh viên, đại đa số người đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch cho tương lai, Sầm Tư Kỳ cũng muốn thừa dịp mấy tháng nghỉ hè này đi tìm công việc ở công ty thiết kế để thực tập, tích lũy một ít kinh nghiệm làm việc, cậu đã nghĩ kỹ, tốt nghiệp chính quy xong sẽ đi làm ngay, không dự định tiếp tục theo học nữa.
“Tôi không về nhà, mấy ngày nay đang chuẩn bị CV, xem có thể hay không tìm được cơ hội thực tập phù hợp.”
Tống Nghiêm Minh nghe vậy tán thưởng gật đầu: “Nếu cậu không ghét bỏ văn phòng của tôi chỉ là nơi vừa khởi nghiệp, không bằng tới chỗ tôi thực tập đi, đãi ngộ chúng ta cứ tham chiếu theo công ty thiết kế bên ngoài.”
“Làm thế nào có thể ghét bỏ chứ, tiền không là vấn đề, tôi chỉ là muốn học thêm chút kinh nghiệm.” Sầm Tư Kỳ cười nói, cậu thật sự là động lòng, mấy tháng này cùng Tống Nghiêm Minh thiết kế tác phẩm dự thi, thật sự từ anh học được không ít, văn phòng thiết kế kiến trúc của Tống Nghiêm Minh vừa mới thành lập khẳng định không bằng những công ty thiết kế lớn đã hoàn thiện về quy trình làm việc, một người muốn làm thì xác định ở mọi phương diện đều phải chú tâm, nhưng chính bởi như vậy mới càng nhanh có thể tích lũy nhiều kinh nghiệm làm việc, hơn nữa cậu đối với Tống Nghiêm Minh vẫn rất có tự tin, văn phòng này của anh sau này nhất định sẽ ngày càng phát triển.
Sầm Tư Kỳ vừa nói vừa đụng vào cánh tay Thẩm Chi Hòa, hỏi cậu ấy: “Cậu thì sao? Nghỉ hè là về nhà hay ở lại?”
Thẩm Chi Hòa nhấp môi một chút, do dự sau đó nói rằng: “Tôi cũng muốn tìm nơi thực tập.”
“Cậu không phải chuẩn bị học lên nghiên cứu sinh sao?”
“Này cũng không xung khắc chứ…”
“Vẫn tốt mà, đi làm trước dù sao cũng hơn về nhà chơi lãng phí tới hai tháng.”
Tống Nghiêm Minh cũng hướng Thẩm Chi Hòa đưa ra lời mời: “Hai người các cậu có thể cùng đến chỗ của tôi, chỗ tôi hiện tại đang cần người, chắc chắn sẽ không bạc đãi các cậu đâu.”
Việc này vì thế cứ như vậy từ lời thành chắn chắc, Thẩm Chi Hòa đi vào toilet rửa tay, còn lại hai người Sầm Tư Kỳ và Tống Nghiêm Minh, Tống Nghiêm Minh gắp một đũa đồ ăn cho Sầm Tư Kỳ, hỏi cậu: “Cậu thật sự sẽ đến chứ?”
Sầm Tư Kỳ vừa định đùa giỡn một câu “Học trưởng anh có phải hay không gấp gáp theo người như thế nha”, ánh mắt Tống Nghiêm Minh trực diện nhìn về phía cậu, hơi sửng sốt một chút, Tống Nghiêm Minh vừa rồi có uống vài ly rượu, lúc này ánh mắt đã có chút mông lung, nhìn hai mắt của anh bên trong ngoại trừ mong đợi còn có một tia cảm cúc không nói rõ được bằng lời, thấy Sầm Tư Kỳ không trả lời, anh liền nói một câu: “Tôi hy vọng cậu có thể tới.”
Sầm Tư Kỳ không khỏi có chút che giấu suy nghĩ, hàm hồ nói: “Để tôi suy tính một chút đã.”
Tống Nghiêm Minh khẽ cười cười: “Kỳ thực em cũng cảm giác được đúng không?”
“Hả?”
“Tôi rất thích em.”
(Thôi thì anh say rồi, bày tỏ cũng cần chút dũng khí nên đổi xíu xưng hô.)
Sầm Tư Kỳ trong lòng hơi giật mình, cho dù cậu xác nhận đã nhận ra được Tống Nghiêm Minh đối với cậu có chút tâm tư không đúng lắm, nhưng không nghĩ tới anh thật sự nói trắng ra như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nới cái gì cho đúng.
“Tôi có thể theo đuổi em không?” Tống Nghiêm Minh ngôn từ đã rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía Sầm Tư Kỳ càng thêm không hề che giấu đi tình ý của mình.
Sầm Tư Kỳ tránh khỏi tầm mắt anh: “Tôi không biết học trưởng vì sao lại nổi lên tâm tư như thế này…”
“Em rất tốt, từ lần đầu gặp em ở thư viện tôi đã thích em rồi.” Tống Nghiêm Minh thẳng thắn mà bày tỏ.
Sầm Tư Kỳ có hơi ngơ ngác: “Lần đó ở thư viện chúng ta tổng cộng cũng không được mấy câu… Anh không phải bởi vì tập tác phẩm kia chứ? Quyển tác phẩm kia không phải của tôi, là Chi Hòa.”
“Lúc đầu tôi cho rằng đó là của em, nhưng sau thời gian tiếp xúc lâu như vậy phong cách thiết kế của hai người tôi cũng đã hiểu rất rõ, tôi cũng sớm đoán được quyển tác phẩm kia không phải của em mà là của cậu ấy rồi.”
“Vậy anh còn…”
Tống Nghiêm Minh lắc đầu cười khổ: “Em cho rằng tôi bởi vì những tác phẩm thiết kế đó mới thích em sao? Không sai lúc ấy khi nhìn thấy những tác phẩm đó làm cho tôi nổi lên cảm giác, làm tôi lầm tưởng em chính là tác giả mà không nhịn được muốn đến gần, nhưng tôi đối với em thật sự là nhất kiến chung tình, tôi thích là chính em, cùng với những tranh kia do ai vẽ không liên quan.”
Sầm Tư Kỳ triệt để không thể nói lời nào, cậu cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi đã có người thích rồi.”
Tống Nghiêm Minh thật sự rất tốt, khiêm tốn ôn hòa, khắp mọi mặt đều rất xuất sắc, Sầm Tư Kỳ là gay, nếu như không gặp gỡ Hoắc Long Đình, cậu có lẽ sẽ rất nguyện ý cho mình và Tống Nghiêm Minh một cơ hội, mà cũng bởi vì có Hoắc Long Đình, bởi vì cậu và Hoắc Long Đình có mối quan hệ lúng túng không thể nói như thế này, cậu liền không thể suy nghĩ thêm những người khác.
Cậu đối với suy nghĩ của Tống Nghiêm Minh, cậu còn lâu mới thể tốt như Tống Nghiêm Minh nghĩ như vậy, Tống Nghiêm Minh nếu biết đến quan hệ thật sự của cậu và Hoắc Long Đình nhất định sẽ xem thường cậu, cậu cũng phải có trách nhiệm với Hoắc Long Đình, lúc trước cậu cầm nhiều tiền như vậy đã ước định ba năm, cậu sẽ không chủ động bội ước, cậu càng rõ suy nghĩ của chính mình, người trong lòng cậu yêu, trước sau chỉ có một mình Hoắc Long Đình.
Thẩm Chi Hòa đã sớm quay lại đứng ngốc ở phía sau một lát, lùi về sau hai bước, nhanh chóng đi về phía phòng vệ sinh.
Một bữa cơm đến cuối cùng ba người đều mất tập trung không ai có khẩu vị ăn tiếp, tính tiền rồi rời đi, Sầm Tư Kỳ gọi một chiếc taxi, cùng Thẩm Chi Hòa đem Tống Nghiêm Minh đã uống say đưa lên xe, trả tiền trước rồi căn dặn tài xế taxi đưa anh về đến nơi, Tống Nghiêm Minh đăm đăm mà nhìn cậu, trong lúc Sầm Tư Kỳ khom lưng thắt dây an toàn cho anh thì bắt lấy tay cậu.
Sầm Tư Kỳ lập tức rút tay trở về, không muốn bị Thẩm Chi Hòa bên ngoài xe phát hiện chuyện gì, cậu không nhiều lời, chỉ để lại một cậu “Học trưởng đi cẩn thận, về nghỉ sớm một chút” sau liền lui ra khỏi xe, đóng cửa xe lại.
Xe taxi chở Tống Nghiêm Minh rời đi, Sầm Tư Kỳ gọi một tiếng với Thẩm Chi Hòa đang có chút sửng sờ: “Chúng ta cũng trở về thôi.”
Thẩm Chi Hòa gật gật đầu, đi theo cậu.
Hai người một đường trở về ký túc xá vẫn trầm mặc không nói, Sầm Tư Kỳ đang có chút buồn bực mất tập trung cũng không chú ý đến Thẩm Chi Hòa bên cạnh có vẻ không đúng, Tống Nghiêm Minh gửi đến cho cậu tin nhắn trên Wechat nói xin lỗi cậu: “Xin lỗi, mới vừa rồi là tôi thất thố.”
Sầm Tư Kỳ suy nghĩ một chút, gửi trả lời cho anh một câu: “Thôi, anh uống say rồi, về rồi thì ngủ sớm chút đi.”
Qua mấy phút, Tống Nghiêm Minh lại gửi đến một tin: “Cậu nói người cậu thích, là người lần trước khi ở trong núi đến đón cậu sao?”
Sầm Tư Kỳ hơi nhíu mày, cậu không biết Tống Nghiêm Minh làm sao mà biết được, có lẽ buổi tối ngày hôm ấy sau khi cậu ra cửa Tống Nghiêm Minh liền đi theo nên thấy được, cũng có lẽ là lúc sáng sớm cậu trở về đối phương đã dậy rồi, mà dù như thế nào, cậu cũng không muốn cho bất kỳ người nào biết được quan hệ giữa cậu và Hoắc Long Đình.
“Chuyện này cùng học trưởng anh không liên quan, xin đừng nên hỏi nữa.”
Sau một lát bên kia lại gửi đến trả lời: “Xin lỗi.”
Sầm Tư Kỳ không hồi âm lại, nhấn tắt di dộng.
Ngày đó sau khi nộp xong tác phẩm chưa lâu Tống Nghiêm Minh xuất hiện ở trường gọi điện thoại tới cho Sầm Tư Kỳ hẹn cậu cùng Thẩm Chi Hòa liên hoan, Sầm Tư Kỳ vui vẻ đáp ứng, cho dù phần lớn công việc đều là cậu và Thẩm Chi Hòa làm, Tống Nghiêm Minh chỉ ở bên cạnh chỉ đạo rồi đưa một ít ý kiến sửa chữa nhưng là không thể không tính công, tác phẩm cuối cùng là thuộc về cả nhóm bọn họ đồng thời cũng là thành quả của nỗ lực cực khổ, đương nhiên muốn cùng nhau chúc mừng.
“Giáo sư Lâm nói tác phẩm của chúng ta lấy thưởng là không có vấn đề, chỉ xem đến cuối cùng có thể lấy được thứ hạng thế nào thôi.” Tống Nghiêm Minh cười báo cho hai vị tiểu học đệ vừa mới tới nghe tin tức dự báo, giáo sư Lâm là giảng viên chỉ đạo dự thi lần này của bọn họ, cùng với ban tổ chức giải thi có quan hệ rất tốt, tuy rằng không thể giúp bọn họ đi cửa sau, nhưng lấy được tin tức trực tiếp thì không thành vấn đề.
Bất kể là Sầm Tư Kỳ hay Thẩm Chi Hòa đều rất vui vẻ, cực khổ lâu như vậy đơn giản chỉ là mong muốn được khẳng định qua kết quả, chứng minh nỗ lực của họ xác thực không uổng phí.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, tháng sau Tống Nghiêm Minh sắp phải tốt nghiệp, mấy ngày nay dự định sẽ dọn hết tất cả mấy thứ còn lại trong ký túc xá mang đi: “Chỗ văn phòng làm việc của tôi cách khá xa trường học bên này, có thể về sau không có chuyện gì sẽ không thường về đây, hai cậu nếu có rảnh rỗi có thể đến tìm tôi chơi.”
“Được nha, rảnh rỗi nhất định đi.” Sầm Tư Kỳ cười tủm tỉm đáp lại, Thẩm Chi Hòa cũng gật đầu cười.
“Sắp tới là được nghỉ hè rồi, các cậu nghỉ hè có dự tính gì không? Về nhà sao? Hay vẫn ở lại đây tìm một nơi thực tập?”
Qua mùa hè này Sầm Tư Kỳ và Thẩm Chi Hòa cũng sẽ lên năm thứ năm, kỳ nghỉ hè cuối cùng của đời sinh viên, đại đa số người đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch cho tương lai, Sầm Tư Kỳ cũng muốn thừa dịp mấy tháng nghỉ hè này đi tìm công việc ở công ty thiết kế để thực tập, tích lũy một ít kinh nghiệm làm việc, cậu đã nghĩ kỹ, tốt nghiệp chính quy xong sẽ đi làm ngay, không dự định tiếp tục theo học nữa.
“Tôi không về nhà, mấy ngày nay đang chuẩn bị CV, xem có thể hay không tìm được cơ hội thực tập phù hợp.”
Tống Nghiêm Minh nghe vậy tán thưởng gật đầu: “Nếu cậu không ghét bỏ văn phòng của tôi chỉ là nơi vừa khởi nghiệp, không bằng tới chỗ tôi thực tập đi, đãi ngộ chúng ta cứ tham chiếu theo công ty thiết kế bên ngoài.”
“Làm thế nào có thể ghét bỏ chứ, tiền không là vấn đề, tôi chỉ là muốn học thêm chút kinh nghiệm.” Sầm Tư Kỳ cười nói, cậu thật sự là động lòng, mấy tháng này cùng Tống Nghiêm Minh thiết kế tác phẩm dự thi, thật sự từ anh học được không ít, văn phòng thiết kế kiến trúc của Tống Nghiêm Minh vừa mới thành lập khẳng định không bằng những công ty thiết kế lớn đã hoàn thiện về quy trình làm việc, một người muốn làm thì xác định ở mọi phương diện đều phải chú tâm, nhưng chính bởi như vậy mới càng nhanh có thể tích lũy nhiều kinh nghiệm làm việc, hơn nữa cậu đối với Tống Nghiêm Minh vẫn rất có tự tin, văn phòng này của anh sau này nhất định sẽ ngày càng phát triển.
Sầm Tư Kỳ vừa nói vừa đụng vào cánh tay Thẩm Chi Hòa, hỏi cậu ấy: “Cậu thì sao? Nghỉ hè là về nhà hay ở lại?”
Thẩm Chi Hòa nhấp môi một chút, do dự sau đó nói rằng: “Tôi cũng muốn tìm nơi thực tập.”
“Cậu không phải chuẩn bị học lên nghiên cứu sinh sao?”
“Này cũng không xung khắc chứ…”
“Vẫn tốt mà, đi làm trước dù sao cũng hơn về nhà chơi lãng phí tới hai tháng.”
Tống Nghiêm Minh cũng hướng Thẩm Chi Hòa đưa ra lời mời: “Hai người các cậu có thể cùng đến chỗ của tôi, chỗ tôi hiện tại đang cần người, chắc chắn sẽ không bạc đãi các cậu đâu.”
Việc này vì thế cứ như vậy từ lời thành chắn chắc, Thẩm Chi Hòa đi vào toilet rửa tay, còn lại hai người Sầm Tư Kỳ và Tống Nghiêm Minh, Tống Nghiêm Minh gắp một đũa đồ ăn cho Sầm Tư Kỳ, hỏi cậu: “Cậu thật sự sẽ đến chứ?”
Sầm Tư Kỳ vừa định đùa giỡn một câu “Học trưởng anh có phải hay không gấp gáp theo người như thế nha”, ánh mắt Tống Nghiêm Minh trực diện nhìn về phía cậu, hơi sửng sốt một chút, Tống Nghiêm Minh vừa rồi có uống vài ly rượu, lúc này ánh mắt đã có chút mông lung, nhìn hai mắt của anh bên trong ngoại trừ mong đợi còn có một tia cảm cúc không nói rõ được bằng lời, thấy Sầm Tư Kỳ không trả lời, anh liền nói một câu: “Tôi hy vọng cậu có thể tới.”
Sầm Tư Kỳ không khỏi có chút che giấu suy nghĩ, hàm hồ nói: “Để tôi suy tính một chút đã.”
Tống Nghiêm Minh khẽ cười cười: “Kỳ thực em cũng cảm giác được đúng không?”
“Hả?”
“Tôi rất thích em.”
(Thôi thì anh say rồi, bày tỏ cũng cần chút dũng khí nên đổi xíu xưng hô.)
Sầm Tư Kỳ trong lòng hơi giật mình, cho dù cậu xác nhận đã nhận ra được Tống Nghiêm Minh đối với cậu có chút tâm tư không đúng lắm, nhưng không nghĩ tới anh thật sự nói trắng ra như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nới cái gì cho đúng.
“Tôi có thể theo đuổi em không?” Tống Nghiêm Minh ngôn từ đã rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía Sầm Tư Kỳ càng thêm không hề che giấu đi tình ý của mình.
Sầm Tư Kỳ tránh khỏi tầm mắt anh: “Tôi không biết học trưởng vì sao lại nổi lên tâm tư như thế này…”
“Em rất tốt, từ lần đầu gặp em ở thư viện tôi đã thích em rồi.” Tống Nghiêm Minh thẳng thắn mà bày tỏ.
Sầm Tư Kỳ có hơi ngơ ngác: “Lần đó ở thư viện chúng ta tổng cộng cũng không được mấy câu… Anh không phải bởi vì tập tác phẩm kia chứ? Quyển tác phẩm kia không phải của tôi, là Chi Hòa.”
“Lúc đầu tôi cho rằng đó là của em, nhưng sau thời gian tiếp xúc lâu như vậy phong cách thiết kế của hai người tôi cũng đã hiểu rất rõ, tôi cũng sớm đoán được quyển tác phẩm kia không phải của em mà là của cậu ấy rồi.”
“Vậy anh còn…”
Tống Nghiêm Minh lắc đầu cười khổ: “Em cho rằng tôi bởi vì những tác phẩm thiết kế đó mới thích em sao? Không sai lúc ấy khi nhìn thấy những tác phẩm đó làm cho tôi nổi lên cảm giác, làm tôi lầm tưởng em chính là tác giả mà không nhịn được muốn đến gần, nhưng tôi đối với em thật sự là nhất kiến chung tình, tôi thích là chính em, cùng với những tranh kia do ai vẽ không liên quan.”
Sầm Tư Kỳ triệt để không thể nói lời nào, cậu cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi đã có người thích rồi.”
Tống Nghiêm Minh thật sự rất tốt, khiêm tốn ôn hòa, khắp mọi mặt đều rất xuất sắc, Sầm Tư Kỳ là gay, nếu như không gặp gỡ Hoắc Long Đình, cậu có lẽ sẽ rất nguyện ý cho mình và Tống Nghiêm Minh một cơ hội, mà cũng bởi vì có Hoắc Long Đình, bởi vì cậu và Hoắc Long Đình có mối quan hệ lúng túng không thể nói như thế này, cậu liền không thể suy nghĩ thêm những người khác.
Cậu đối với suy nghĩ của Tống Nghiêm Minh, cậu còn lâu mới thể tốt như Tống Nghiêm Minh nghĩ như vậy, Tống Nghiêm Minh nếu biết đến quan hệ thật sự của cậu và Hoắc Long Đình nhất định sẽ xem thường cậu, cậu cũng phải có trách nhiệm với Hoắc Long Đình, lúc trước cậu cầm nhiều tiền như vậy đã ước định ba năm, cậu sẽ không chủ động bội ước, cậu càng rõ suy nghĩ của chính mình, người trong lòng cậu yêu, trước sau chỉ có một mình Hoắc Long Đình.
Thẩm Chi Hòa đã sớm quay lại đứng ngốc ở phía sau một lát, lùi về sau hai bước, nhanh chóng đi về phía phòng vệ sinh.
Một bữa cơm đến cuối cùng ba người đều mất tập trung không ai có khẩu vị ăn tiếp, tính tiền rồi rời đi, Sầm Tư Kỳ gọi một chiếc taxi, cùng Thẩm Chi Hòa đem Tống Nghiêm Minh đã uống say đưa lên xe, trả tiền trước rồi căn dặn tài xế taxi đưa anh về đến nơi, Tống Nghiêm Minh đăm đăm mà nhìn cậu, trong lúc Sầm Tư Kỳ khom lưng thắt dây an toàn cho anh thì bắt lấy tay cậu.
Sầm Tư Kỳ lập tức rút tay trở về, không muốn bị Thẩm Chi Hòa bên ngoài xe phát hiện chuyện gì, cậu không nhiều lời, chỉ để lại một cậu “Học trưởng đi cẩn thận, về nghỉ sớm một chút” sau liền lui ra khỏi xe, đóng cửa xe lại.
Xe taxi chở Tống Nghiêm Minh rời đi, Sầm Tư Kỳ gọi một tiếng với Thẩm Chi Hòa đang có chút sửng sờ: “Chúng ta cũng trở về thôi.”
Thẩm Chi Hòa gật gật đầu, đi theo cậu.
Hai người một đường trở về ký túc xá vẫn trầm mặc không nói, Sầm Tư Kỳ đang có chút buồn bực mất tập trung cũng không chú ý đến Thẩm Chi Hòa bên cạnh có vẻ không đúng, Tống Nghiêm Minh gửi đến cho cậu tin nhắn trên Wechat nói xin lỗi cậu: “Xin lỗi, mới vừa rồi là tôi thất thố.”
Sầm Tư Kỳ suy nghĩ một chút, gửi trả lời cho anh một câu: “Thôi, anh uống say rồi, về rồi thì ngủ sớm chút đi.”
Qua mấy phút, Tống Nghiêm Minh lại gửi đến một tin: “Cậu nói người cậu thích, là người lần trước khi ở trong núi đến đón cậu sao?”
Sầm Tư Kỳ hơi nhíu mày, cậu không biết Tống Nghiêm Minh làm sao mà biết được, có lẽ buổi tối ngày hôm ấy sau khi cậu ra cửa Tống Nghiêm Minh liền đi theo nên thấy được, cũng có lẽ là lúc sáng sớm cậu trở về đối phương đã dậy rồi, mà dù như thế nào, cậu cũng không muốn cho bất kỳ người nào biết được quan hệ giữa cậu và Hoắc Long Đình.
“Chuyện này cùng học trưởng anh không liên quan, xin đừng nên hỏi nữa.”
Sau một lát bên kia lại gửi đến trả lời: “Xin lỗi.”
Sầm Tư Kỳ không hồi âm lại, nhấn tắt di dộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.