Chương 27
Bạch Giới Tử
11/12/2020
Ba ngày sau Hoắc Long Đình trở về, xuống máy bay trên đường trở về đã gửi tin nhắn cho Sầm Tư Kỳ, bạn học nhỏ biết hắn trở về thì rất vui vẻ, chủ động hỏi hắn buổi tối ăn gì sẽ nấu cho hắn ăn.
Hoắc Long Đình khóe miệng vô thức kéo lên cao: “Gì cũng được, em tùy tiện làm một chút là được rồi, không cần quá phiền phức.”
“Dạ, tôi chờ Hoắc tiên sinh về.”
Sau khi nhận được phản hồi, Sầm Tư Kỳ lập tức chạy ra khỏi cổng trường đi thẳng đến trạm tàu điện ngầm, cả đoạn đường đều nghĩ tối nay sẽ nấu gì cho Hoắc Long Đình, cho dù Hoắc Long Đình nói cậu cứ làm tùy tiện, nhưng cậu lại rất quý trọng mỗi lần có cơ hội có thể nấu cơm cho Hoắc Long Đình.
Hoắc Long Đình cười cười tắt di động, ngẩng đầu đã thấy xe đang chạy qua nhà triển lãm kiến trúc quốc gia chờ đèn đỏ, nhớ đến việc thất hẹn ở lễ trao giải ba ngày trước, không do dự liền bảo tài xế: “Chạy vào trong khu triển lãm đi.”
Hắn nhớ rõ Sầm Tư Kỳ có nói qua tác phẩm dự thi của cậu sẽ ở đây trưng bày ba ngày, bây giờ đi vào hẳn vẫn còn kịp.
Bên trong phòng triển lãm thật to là từng loạt tác phẩm xuất sắc của sinh viên dự thi, người đến tham quan cũng không nhiều, có lẽ bởi vì đây là ngày cuối cùng sẽ đóng lại thời gian trưng bày, cũng có thể bởi thời tiết bên ngoài không quá tốt, thêm nữa những dạng triển lãm thế này thường người có hứng thú đến xem sẽ không nhiều lắm.
Nếu không phải vì có tác phẩm của Sầm Tư Kỳ, Hoắc Long Đình cũng sẽ không hứng thú với những cái thế này.
Tác phẩm đạt giải vàng được đặt ở vị trí trung tâm bắt mắt nhất trên sân khấu, Hoắc Long Đình vừa đi vào liền trực tiếp nhìn thấy. Sầm Tư Kỳ không nói tỉ mỉ với hắn thiết kế của cậu là gì, giờ là lần đầu tiên Hoắc Long Đình nhìn thấy tác phẩm của cậu, là một khu nhà trên núi, cảnh vật núi sông vây quanh tạo thành một khối, độc đáo là nằm ở mặt thiết kế, sử dụng không gian đa chiều ấn tượng, người kiến trúc sư đem ý tưởng vận dụng tới vô cùng nhuần nhuyễn, tuy chỉ là tác phẩm của sinh viên đại học, lại làm người khác phải sáng mắt, lấy thưởng không gì là khó hiểu.
Hoắc Long Đình không là dân thiết kế chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng làm bất động sản, liếc mắt nhìn một cái cũng biết tác phẩm tốt ở chỗ nào, chỉ tiếc hiện tại làm nghề của hắn quan trọng vẫn là tiền, tất cả đều lấy lợi ích làm đầu, thiết kế tinh tế thì không có lợi ích thực tế, những tác phẩm như vậy cuối cùng cũng chỉ có thể tồn tại ở bản vẽ mà thôi.
Hắn gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Sầm Tư Kỳ khi thiết kế vừa chăm chú vừa tập trung như thế nào, bạn nhỏ của hắn, chỉ có những lúc nhập tâm vào chuyên môn của chính mình cậu mới ngập tràn tự tin nhất thôi, lấy được giải vàng chính là sự hồi đáp dành cho cậu, cậu mai sau trên con đường này nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn hơn nữa.
Trong lúc tâm tư Hoắc Long Đình đang suy chuyển, có người đi đến bên cạnh hắn, cùng hắn thưởng thức tác phẩm trước mặt. Hoắc Long Đình thoáng nhìn lần cuối tính xoay người rời đi, trong tay hắn là ly cà phê hắn mua ở máy tự động khi vào cửa, bởi vì thất thần không chú ý người đứng phía sau, không khéo lại đụng trúng vị nữ sĩ đang đứng bên cạnh kia, cà phê trong tay cũng đổ đi một nửa.
Vị nữ sĩ trẻ tuổi mặc bộ váy màu hồng nhạt, mà nửa ly cà phê kia chính là hắt tới trước ngực cô, Hoắc Long Đình nhanh chóng xin lỗi, đem khăn giấy đưa cho cô, đối phương lại biểu hiện rất khéo léo, không những không chửi ầm lên thậm chí cũng không hề tức giận, nhận lấy khăn giấy đơn giản lau sơ một chút, ngược lại còn cười an ủi Hoắc Long Đình: “Không có việc gì, cũng là tôi không chú ý, vừa nãy nhìn quá chăm chú.”
Hoắc Long Đình tỏ vẻ muốn bồi thường cho cô, đối phương khoát tay bảo: “Không cần, không có việc gì.”
Hoắc Long Đình chỉ có thể lần nữa nói xin lỗi, đối phương thêm một lần tỏ ý không sao mới bất đắc dĩ rời đi.
Từ nhà triển lãm đi ra, phía trước chỉ thấy bầu trời âm u, mưa to đến trắng xóa, xe từ bãi xe lái ra, tầm mắt Hoắc Long Đình xuyên qua cửa kính xe nhìn vào cửa đại sảnh nhà triển lãm, đứng ở đó đang cố gắng bắt taxi là cô gái vừa rồi hắn không cẩn thận đụng phải, mà lúc này trời mưa to gọi xe cũng không được, Hoắc Long Đình bảo tài xế: “Lái xe qua bên kia.”
Xe ngừng ở cửa đại sảnh khu triển làm, cửa sổ xe hạ xuống, Hoắc Long Đình hỏi cô: “Có cần giúp một chút không? Tôi đưa cô về?”
Đối phương ôm cánh tay bởi vì cơn mưa lạnh bất chợt mà có chút run lẩy bẩy, mái tóc dài đen nhánh đã hơi ướt, bộ váy đơn giản cũng dính nước mưa, trước ngực còn vương cà phê càng là một túi to đang mở, có vẻ khá là chật vật, không do dự nhiều, cô kéo mở cửa lên xe.
“Cảm ơn.”
Ngồi vào trong xe đối phương cười với Hoắc Long Đình nói làm cảm ơn, Hoắc Long Đình gật gật đầu, đưa khăn giấy cho cô, nhắc tài xế tăng nhiệt độ điều hòa.
Bọn họ đơn giản làm quen một chút, đối phương giới thiệu mình tên là Lâm Tuệ Trinh: “Ba tôi là giáo sư ngành kiến trúc ở T đại, sinh viên ông ấy hướng dẫn đạt giải, tôi mới nghĩ tới xem một chút, lúc ra cửa lại quên xem dự báo thời tiết, không nghĩ trời lại đột nhiên mưa to như vậy, may mà gặp được Hoắc tiên sinh, đã làm phiền anh rồi.”
“Việc cần thôi, chuyện lúc trước tôi thật ngại quá.” Hoắc Long Đình khách khí nói.
Bọn họ thuận tiện hàn huyên, Lâm Tuệ Trinh ăn nói rất nhã nhặn, không hổ xuất thân từ gia đình tri thức, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, trang điểm tinh xảo nhưng không quá mức, giơ tay nhấc chân, một cái nhíu mày hay một nụ cười cũng làm người khác thoải mái, Hoắc Long Đình đoán được ba cô đại khái chính là giáo sư hướng dẫn của Sầm Tư Kỳ, ngoài miệng lại không đề cập, chỉ nói đến xem tác phẩm dự thi của em họ: “Em ấy có thể lấy thưởng tôi thật rất vui.”
“Tình cảm anh em họ hai người thật tốt.”
Lâm Tuệ Trinh thuận miệng cảm thán, Hoắc Long Đình cười cười, không nhiều lời.
Nhà Lâm Tuệ Trinh ở vùng phụ cận T đại, Hoắc Long Đình đưa cô đến cửa tiểu khu, đưa cho cô một cái dù, trước khi đối phương xuống xe hắn suy nghĩ một chút rồi cởi bỏ áo khoác âu phục đưa tới: “Cô khoác đi.”
Lâm Tuệ Trinh cũng không từ chối tiếp nhận dù và áo khoác đưa qua: “Hoắc tiên sinh cho tôi phương thức liên lạc đi, hai ngày nữa sau khi giặt sạch áo sẽ trả lại cho anh.”
Cũng chỉ là một cái áo mà thôi Hoắc Long Đình thật ra cũng không có ý sẽ nhận về, nhưng đối phương nói thế hắn cũng cũng không từ chối, đưa qua một tấm danh thiếp.
Lâm Tuệ Trinh nhận lấy liếc mắt nhìn, nhìn đến dòng chữ chủ tịch tập đoàn Hằng Đình trong mắt cô lóe lên sự kinh ngạc rõ ràng, hiển nhiên không nghĩ tới người đàn ông trước mặt này có lai lịch lớn đến như vậy, hơn nữa nhìn qua thân sĩ, nho nhã, lễ đỗ khác hẳn người khác, một chút cũng không giống dáng vẻ những kẻ có tiền trong tưởng tượng của cô khiến người khác không dám đến gần, cô gật đầu, nói: “Vậy tôi sẽ liên hệ lại sau.”
Đến hoa viên Cẩm Giang vừa mới sáu giờ, Sầm Tư Kỳ đã làm xong đồ ăn, lúc Hoắc Long Đình vào cửa theo thói quen muốn nhận áo khoác giúp hắn chỉ thấy hắn mặc mỗi áo sơ mi, tò mò hỏi: “Hoắc tiên sinh để áo khoác ở trong xe sao?”
Hoắc Long Đình tùy ý gật đầu một cái, cười hỏi hắn: “Làm gì vậy? Sao lại có mùi như thế này?”
“Mùi canh sườn khoai sọ!”
Sầm Tư Kỳ đi vào nhà bếp trước tiên lấy cho Hoắc Long Đình một chén canh nóng mang ra: “Hoắc tiên sinh uống bát canh làm ấm bụng trước đi, thời tiết bên ngoài thay đổi, đừng để cảm lạnh.”
Hoắc Long Đình uống canh, thân thể xác thực đã ấm lên không ít, trong lòng cũng ấm áp theo, hắn nhắc nhở Sầm Tư Kỳ: “Đừng nhìn tôi ngốc nữa, em cũng uống đi.”
“Dạ.” Nhìn chằm chằm Hoắc Long Đình bị phát hiện, Sầm Tư Kỳ nhanh chóng cúi đầu ăn canh, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười thẹn thùng.
Ăn xong, Hoắc Long Đình nói tới hắn vừa nãy có đi xem tác phẩm của nhóm cậu, Sầm Tư Kỳ nghe vậy rất kinh ngạc: “Hoắc tiên sinh đến nhà triển lãm?”
“Thuận dịp đi ngang qua, đi vào xem thử, đúng là rất không tồi, không uổng công em bỏ ra nhiều công sức như vậy.”
Sầm Tư Kỳ mi mắt cong cong, người khác khen ngợi tuy nhiều, cũng không sánh bằng một câu khẳng định của Hoắc Long Đình càng làm cho cậu vui vẻ hơn
Hoắc Long Đình khóe miệng vô thức kéo lên cao: “Gì cũng được, em tùy tiện làm một chút là được rồi, không cần quá phiền phức.”
“Dạ, tôi chờ Hoắc tiên sinh về.”
Sau khi nhận được phản hồi, Sầm Tư Kỳ lập tức chạy ra khỏi cổng trường đi thẳng đến trạm tàu điện ngầm, cả đoạn đường đều nghĩ tối nay sẽ nấu gì cho Hoắc Long Đình, cho dù Hoắc Long Đình nói cậu cứ làm tùy tiện, nhưng cậu lại rất quý trọng mỗi lần có cơ hội có thể nấu cơm cho Hoắc Long Đình.
Hoắc Long Đình cười cười tắt di động, ngẩng đầu đã thấy xe đang chạy qua nhà triển lãm kiến trúc quốc gia chờ đèn đỏ, nhớ đến việc thất hẹn ở lễ trao giải ba ngày trước, không do dự liền bảo tài xế: “Chạy vào trong khu triển lãm đi.”
Hắn nhớ rõ Sầm Tư Kỳ có nói qua tác phẩm dự thi của cậu sẽ ở đây trưng bày ba ngày, bây giờ đi vào hẳn vẫn còn kịp.
Bên trong phòng triển lãm thật to là từng loạt tác phẩm xuất sắc của sinh viên dự thi, người đến tham quan cũng không nhiều, có lẽ bởi vì đây là ngày cuối cùng sẽ đóng lại thời gian trưng bày, cũng có thể bởi thời tiết bên ngoài không quá tốt, thêm nữa những dạng triển lãm thế này thường người có hứng thú đến xem sẽ không nhiều lắm.
Nếu không phải vì có tác phẩm của Sầm Tư Kỳ, Hoắc Long Đình cũng sẽ không hứng thú với những cái thế này.
Tác phẩm đạt giải vàng được đặt ở vị trí trung tâm bắt mắt nhất trên sân khấu, Hoắc Long Đình vừa đi vào liền trực tiếp nhìn thấy. Sầm Tư Kỳ không nói tỉ mỉ với hắn thiết kế của cậu là gì, giờ là lần đầu tiên Hoắc Long Đình nhìn thấy tác phẩm của cậu, là một khu nhà trên núi, cảnh vật núi sông vây quanh tạo thành một khối, độc đáo là nằm ở mặt thiết kế, sử dụng không gian đa chiều ấn tượng, người kiến trúc sư đem ý tưởng vận dụng tới vô cùng nhuần nhuyễn, tuy chỉ là tác phẩm của sinh viên đại học, lại làm người khác phải sáng mắt, lấy thưởng không gì là khó hiểu.
Hoắc Long Đình không là dân thiết kế chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng làm bất động sản, liếc mắt nhìn một cái cũng biết tác phẩm tốt ở chỗ nào, chỉ tiếc hiện tại làm nghề của hắn quan trọng vẫn là tiền, tất cả đều lấy lợi ích làm đầu, thiết kế tinh tế thì không có lợi ích thực tế, những tác phẩm như vậy cuối cùng cũng chỉ có thể tồn tại ở bản vẽ mà thôi.
Hắn gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Sầm Tư Kỳ khi thiết kế vừa chăm chú vừa tập trung như thế nào, bạn nhỏ của hắn, chỉ có những lúc nhập tâm vào chuyên môn của chính mình cậu mới ngập tràn tự tin nhất thôi, lấy được giải vàng chính là sự hồi đáp dành cho cậu, cậu mai sau trên con đường này nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn hơn nữa.
Trong lúc tâm tư Hoắc Long Đình đang suy chuyển, có người đi đến bên cạnh hắn, cùng hắn thưởng thức tác phẩm trước mặt. Hoắc Long Đình thoáng nhìn lần cuối tính xoay người rời đi, trong tay hắn là ly cà phê hắn mua ở máy tự động khi vào cửa, bởi vì thất thần không chú ý người đứng phía sau, không khéo lại đụng trúng vị nữ sĩ đang đứng bên cạnh kia, cà phê trong tay cũng đổ đi một nửa.
Vị nữ sĩ trẻ tuổi mặc bộ váy màu hồng nhạt, mà nửa ly cà phê kia chính là hắt tới trước ngực cô, Hoắc Long Đình nhanh chóng xin lỗi, đem khăn giấy đưa cho cô, đối phương lại biểu hiện rất khéo léo, không những không chửi ầm lên thậm chí cũng không hề tức giận, nhận lấy khăn giấy đơn giản lau sơ một chút, ngược lại còn cười an ủi Hoắc Long Đình: “Không có việc gì, cũng là tôi không chú ý, vừa nãy nhìn quá chăm chú.”
Hoắc Long Đình tỏ vẻ muốn bồi thường cho cô, đối phương khoát tay bảo: “Không cần, không có việc gì.”
Hoắc Long Đình chỉ có thể lần nữa nói xin lỗi, đối phương thêm một lần tỏ ý không sao mới bất đắc dĩ rời đi.
Từ nhà triển lãm đi ra, phía trước chỉ thấy bầu trời âm u, mưa to đến trắng xóa, xe từ bãi xe lái ra, tầm mắt Hoắc Long Đình xuyên qua cửa kính xe nhìn vào cửa đại sảnh nhà triển lãm, đứng ở đó đang cố gắng bắt taxi là cô gái vừa rồi hắn không cẩn thận đụng phải, mà lúc này trời mưa to gọi xe cũng không được, Hoắc Long Đình bảo tài xế: “Lái xe qua bên kia.”
Xe ngừng ở cửa đại sảnh khu triển làm, cửa sổ xe hạ xuống, Hoắc Long Đình hỏi cô: “Có cần giúp một chút không? Tôi đưa cô về?”
Đối phương ôm cánh tay bởi vì cơn mưa lạnh bất chợt mà có chút run lẩy bẩy, mái tóc dài đen nhánh đã hơi ướt, bộ váy đơn giản cũng dính nước mưa, trước ngực còn vương cà phê càng là một túi to đang mở, có vẻ khá là chật vật, không do dự nhiều, cô kéo mở cửa lên xe.
“Cảm ơn.”
Ngồi vào trong xe đối phương cười với Hoắc Long Đình nói làm cảm ơn, Hoắc Long Đình gật gật đầu, đưa khăn giấy cho cô, nhắc tài xế tăng nhiệt độ điều hòa.
Bọn họ đơn giản làm quen một chút, đối phương giới thiệu mình tên là Lâm Tuệ Trinh: “Ba tôi là giáo sư ngành kiến trúc ở T đại, sinh viên ông ấy hướng dẫn đạt giải, tôi mới nghĩ tới xem một chút, lúc ra cửa lại quên xem dự báo thời tiết, không nghĩ trời lại đột nhiên mưa to như vậy, may mà gặp được Hoắc tiên sinh, đã làm phiền anh rồi.”
“Việc cần thôi, chuyện lúc trước tôi thật ngại quá.” Hoắc Long Đình khách khí nói.
Bọn họ thuận tiện hàn huyên, Lâm Tuệ Trinh ăn nói rất nhã nhặn, không hổ xuất thân từ gia đình tri thức, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, trang điểm tinh xảo nhưng không quá mức, giơ tay nhấc chân, một cái nhíu mày hay một nụ cười cũng làm người khác thoải mái, Hoắc Long Đình đoán được ba cô đại khái chính là giáo sư hướng dẫn của Sầm Tư Kỳ, ngoài miệng lại không đề cập, chỉ nói đến xem tác phẩm dự thi của em họ: “Em ấy có thể lấy thưởng tôi thật rất vui.”
“Tình cảm anh em họ hai người thật tốt.”
Lâm Tuệ Trinh thuận miệng cảm thán, Hoắc Long Đình cười cười, không nhiều lời.
Nhà Lâm Tuệ Trinh ở vùng phụ cận T đại, Hoắc Long Đình đưa cô đến cửa tiểu khu, đưa cho cô một cái dù, trước khi đối phương xuống xe hắn suy nghĩ một chút rồi cởi bỏ áo khoác âu phục đưa tới: “Cô khoác đi.”
Lâm Tuệ Trinh cũng không từ chối tiếp nhận dù và áo khoác đưa qua: “Hoắc tiên sinh cho tôi phương thức liên lạc đi, hai ngày nữa sau khi giặt sạch áo sẽ trả lại cho anh.”
Cũng chỉ là một cái áo mà thôi Hoắc Long Đình thật ra cũng không có ý sẽ nhận về, nhưng đối phương nói thế hắn cũng cũng không từ chối, đưa qua một tấm danh thiếp.
Lâm Tuệ Trinh nhận lấy liếc mắt nhìn, nhìn đến dòng chữ chủ tịch tập đoàn Hằng Đình trong mắt cô lóe lên sự kinh ngạc rõ ràng, hiển nhiên không nghĩ tới người đàn ông trước mặt này có lai lịch lớn đến như vậy, hơn nữa nhìn qua thân sĩ, nho nhã, lễ đỗ khác hẳn người khác, một chút cũng không giống dáng vẻ những kẻ có tiền trong tưởng tượng của cô khiến người khác không dám đến gần, cô gật đầu, nói: “Vậy tôi sẽ liên hệ lại sau.”
Đến hoa viên Cẩm Giang vừa mới sáu giờ, Sầm Tư Kỳ đã làm xong đồ ăn, lúc Hoắc Long Đình vào cửa theo thói quen muốn nhận áo khoác giúp hắn chỉ thấy hắn mặc mỗi áo sơ mi, tò mò hỏi: “Hoắc tiên sinh để áo khoác ở trong xe sao?”
Hoắc Long Đình tùy ý gật đầu một cái, cười hỏi hắn: “Làm gì vậy? Sao lại có mùi như thế này?”
“Mùi canh sườn khoai sọ!”
Sầm Tư Kỳ đi vào nhà bếp trước tiên lấy cho Hoắc Long Đình một chén canh nóng mang ra: “Hoắc tiên sinh uống bát canh làm ấm bụng trước đi, thời tiết bên ngoài thay đổi, đừng để cảm lạnh.”
Hoắc Long Đình uống canh, thân thể xác thực đã ấm lên không ít, trong lòng cũng ấm áp theo, hắn nhắc nhở Sầm Tư Kỳ: “Đừng nhìn tôi ngốc nữa, em cũng uống đi.”
“Dạ.” Nhìn chằm chằm Hoắc Long Đình bị phát hiện, Sầm Tư Kỳ nhanh chóng cúi đầu ăn canh, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười thẹn thùng.
Ăn xong, Hoắc Long Đình nói tới hắn vừa nãy có đi xem tác phẩm của nhóm cậu, Sầm Tư Kỳ nghe vậy rất kinh ngạc: “Hoắc tiên sinh đến nhà triển lãm?”
“Thuận dịp đi ngang qua, đi vào xem thử, đúng là rất không tồi, không uổng công em bỏ ra nhiều công sức như vậy.”
Sầm Tư Kỳ mi mắt cong cong, người khác khen ngợi tuy nhiều, cũng không sánh bằng một câu khẳng định của Hoắc Long Đình càng làm cho cậu vui vẻ hơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.