Chương 8
Bạch Giới Tử
11/12/2020
Ở trên đảo ngày thứ ba, ban ngày vẫn là lên du thuyền ra biển, những khi thời tiết tốt Hoắc Long Đình sẽ xuống biển bơi một đoạn ngắn, mỗi lần như vậy Sầm Tư Kỳ đều lo lắng đề phòng mà nhìn đăm đăm theo dõi hắn, giờ giờ phút phút nhắc nhở hắn cẩn thận, sau khi Hoắc Long Đình lên liền đưa cho hắn khăn tắm, Hoắc Long Đình cực kỳ hưởng thụ sự ân cần và tinh tế của Sầm Tư Kỳ, trước đây mỗi khi đi du lịch hắn luôn chỉ một mình, lần đầu tiên mang theo một người khác đi cùng, nhưng biểu hiện của Sầm Tư Kỳ làm hắn cảm thấy đây không phải là một quyết định sai lầm.
Chiều hôm đó từ trên du thuyền vừa cập bờ đi xuống, Sầm Tư Kỳ xách theo cá câu được trên biển, nghĩ trong đầu chốc nữa đến khách sạn sẽ tự mình làm cá nướng, Hoắc Long Đình nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của cậu mà không nhịn được cười, đang muốn nói cái gì đó, phía sau bỗng có người lớn tiếng gọi: “Aaron!”
Hoắc Long Đình theo bản năng mà quay đầu lại, một cô gái mặc quần dài hoa nhỏ màu vàng rực rỡ đang chạy đến, ôm lấy cánh tay hắn, cười xán lạn: “Em còn tưởng nhìn nhầm rồi, không nghĩ tới thật sự là anh, anh như thế nào cũng tới đây? Thật là đúng dịp.”
Hoắc Long Đình không dấu vết mà lui về phía sau một bước, rút cánh tay ra, cười cười: “Tới du lịch, còn em? Đi cùng với người nhà?”
“Đúng vậy, ba em cũng tới, vừa đến hôm nay.”
Hoắc Long Đình theo hướng cô gái chỉ mà nhìn qua, một người đàn ông trung niên cười tủm tỉm đang đĩnh bụng mà đi nhanh tới, Hoắc Long Đình đưa tay bắt tay với ông ta: “Vương thúc, đã lâu không gặp.”
“Không phải đã nói với cháu tới đây chơi có thể đi cùng nhau sao, Hân nha đầu này hai ngày trước cứ nhắc tới cháu mãi.”
“Chỉ là quyết định vội vàng, không nghĩ tới lại gặp nhau ở đây.” Hoắc Long Đình cười nói.
Người đàn ông trước mặt này là Vương Minh Thắng bằng hữu của cha hắn, cùng với việc làm ăn của công ty hắn có chút qua lại, Hoắc Long Đình trước mặt ông ta vẫn tự xưng mình là tiểu bối, Vương Gia Hân là con gái một của Vương Minh Thắng, mới chừng hai mươi, mấy năm trước khi cha Hoắc Long Đình còn sống từng có ý định muốn tác hợp hai người, Hoắc Long Đình lấy lý do đối phương còn nhỏ tuổi mà từ chối, có điều cô gái này đối với hắn vẫn luôn có tâm tư không giống nhau, Hoắc Long Đình cũng không để trong lòng, chỉ là vẫn duy trì khoảng cách, vị thiên kim đại tiểu thư không rành thế sự này, hắn cũng chẳng muốn dính dáng tới làm gì.
“Nếu đã gặp dịp, thời gian còn sớm cùng đi uống trà nào, buổi tối cùng nhau dùng cơm?”
Vương Minh Thắng đã mở miệng, Hoắc Long Đình từ chối lại không hay, đành gật đầu đồng ý, Vương Gia Hân vô cùng vui vẻ, lại ôm lấy cánh tay của Hoắc Long Đình, lôi kéo hắn đi về phía trước.
Từ khi hai cha con này xuất hiện Sầm Tư Kỳ bị gạt sang một bên cũng đại khái đoán được mối quan hệ giữa bọn họ, cậu mặc nhiên không lên tiếng cũng không định chứng minh sự tồn tại gì, nhìn ba người đi ở xa phía trước cậu không biết có nên đi theo hay không, Hoắc Long Đình dừng bước, quay đầu lại gọi cậu: “Đừng có đứng ngốc ở đó, nhanh đuổi đến đây.”
Vương Gia Hân lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Sầm Tư Kỳ, nhìn Sầm Tư Kỳ đang đến gần, cô quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, cười hỏi Hoắc Long Đình: “Cậu ta là ai vậy?”
Hoắc Long Đình hiếm khi mà lộ ra chút lúng túng, thân phận của bọn họ như vậy, nuôi dưỡng chơi một hai tiểu tình nhân kỳ thật hết sức bình thường, chẳng qua Hoắc Long Đình chưa bao giờ đem cậu ta bên ngoài, đột nhiên bị người quen đụng đến, hắn thật sự có chút không dễ chịu.
Hoắc Long Đình ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Là em họ bà con xa.”
“Ồ… là em họ,” Vương Gia Hân kéo dài giọng, nheo đôi mắt đầy ẩn ý sâu xa mà liếc nhìn Sầm Tư Kỳ, truy vấn, “Là em họ gì nhỉ? Trước đây sao lại chưa từng thấy qua?”
“Hân nha đầu không có việc gì con hỏi nhiều vậy làm gì? Còn nhỏ đừng có nhiều chuyện.”
Vương Minh Thắng đúng lúc mà ngắt lời Vương Gia Hân, Sầm Tư Kỳ đã đi tới, Hoắc Long Đình không giới thiệu cậu với ai, chỉ dặn cậu đừng đi lung tung, sau đó liền cùng Vương Minh Thắng nói chuyện rồi đi thẳng về phía trước.
Sau khi tới khách sạn, Sầm Tư Kỳ không tiếp tục đi cùng, chủ động nói với Hoắc Long Đình: “Tôi đi về phòng trước, thuận tiện đem đám cá này xử lý.”
Hoắc Long Đình dặn dò cậu: “Em có thể giao cho nhân viên khách sạn giúp em xử lý, lát nữa có đói bụng thì ra nhà hàng phía ngoài, ở đó có tiệc buffet.”
Sầm Tư Kỳ gậy gật đầu, mang theo đồ lên lầu.
Mở túi ra, đám cá lúc trước còn tung tăng vẫy vùng lúc này đã có chút thoi thóp, Sầm Tư Kỳ cười khổ một tiếng, mang túi xuống lầu, đi đến bờ biển phía sau khách sạn, nếu không có người muốn ăn, không bằng cứ phóng sinh đi.
Hoắc Long Đình theo Vương Minh Thắng đi vào phòng vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, nói được mấy câu lại chuyển hướng qua chuyện kinh doanh, Vương Gia Hân không chịu nổi mà bĩu môi: “Con đi spa đây, hai người cứ chậm rãi mà nói chuyện tiếp đi.”
Sau đó cô ta lại nhìn Hoắc Long Đình mà chớp chớp mắt: “Chút nữa em quay lại cùng anh dùng cơm nhiều nhé?”
Khi Vương Gia Hân rời đi rồi Vương Minh Thắng mới bất đắc dĩ nói: “Con bé này chính là như vậy, suy nghĩ của con gái mới lớn, cháu đừng để trong lòng.”
Hoắc Long Đình cười lắc đầu, Vương Minh Thắng ngồi sát vào gần hắn, cười hỏi: “Cậu trai vừa rồi, là đi theo cháu đi? Nghiêm túc?”
Không có vị tiểu thư Vương Gia Hân kia ở đây, Hoắc Long Đình thản nhiên không ít, hắn nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Bao dưỡng chơi mà thôi.”
Buổi tối Sầm Tư Kỳ lần nữa xuống lầu ra nhà hàng ngoài trời gần bờ biển, cầm đĩa chọn tuỳ tiện vài món, đang tính đi lấy thêm chút đồ uống, Vương Gia Hân xuất hiện, cô nàng thay bộ váy đỏ bó sát người, phô diễn vóc dáng thướt tha, tóc búi cao, thoạt nhìn trông rất ra vẻ phụ nữ thành thục, không còn nét mặt của cô gái ngây thơ nhỏ nhắn như lúc chiều trước mặt Hoắc Long Đình nữa.
Vương Gia Hân kiêu căng mà đánh giá Sầm Tư Kỳ, Sầm Tư Kỳ cầm ly lấy đồ uống, không quan tâm đến cô ta, cậu không phải kẻ ngốc, trong mắt đối phương là chán ghét rõ ràng, cậu cũng không muốn tự tìm mất mặt.
“Cậu thật sự là em họ của Aaron?”
Thì ra tên tiếng Anh của Hoắc Long Đình là Aaron sao? Sầm Tư Kỳ thầm nhủ ở trong lòng, cảm thấy cái tên này nghe rất hay.
“Nói chuyện đi chứ? Cậu là người câm sao?”
Sầm Tư Kỳ lãnh đạm mà nhìn cô một cái, tính vòng qua người cô mà rời đi, Vương Gia Hân vươn tay ra cản cậu lại: “Cậu đây là thái độ gì hả? Không biết phải tôn trọng người khác sao?”
“Vương tiểu thư khi hỏi mấy lời này có phải trước tiên nên xem lại thái độ của mình hay không?”
Vương Gia Hân khinh bỉ nói: “Thứ như cậu mà còn muốn tôn trọng? Aaron cho cậu bao nhiêu tiền? Là một thằng đàn ông đem mình đi bán không cảm thấy xấu hổ hay sao?”
Sầm Tư Kỳ không muốn cùng cô ta tiếp tục phí lời, xoay người rời đi, Vương Gia Hân đuổi theo dùng sức kéo tay cậu lại: “Cậu đừng chạy! Cậu mau nói rõ ràng cho tôi! Cậu với Aaron rốt cuộc là có quan hệ gì?!”
Trên tay Sầm Tư Kỳ còn cầm thức ăn và đồ uống, bị cô ta lôi kéo như vậy, toàn bộ thức uống trong ly đều bị đổ ra ngoài, Vương Gia Hân hét lên một tiếng rồi lùi về phía sau, đồ uống tiếp tục giội tới hơn nửa chân váy cô ta, chân đang mang giày cao gót đại khái chắc giẫm phải cục đá vừa rơi xuống, bị đau tới ngồi khuỵu trên mặt đất, trong nháy mắt nước mắt như mưa.
Lúc Hoắc Long Đình và Vương Minh Thắng đi tới chính là chứng kiến cảnh tưởng như thế, Vương Minh Thắng vội vàng chạy lại đỡ con gái, Vương Gia Hân khóc lóc âm ĩ mà cáo trạng: “Cậu ta lấy đồ uống hất con! Còn đẩy ngã con! Chân con đau quá!”
Sầm Tư Kỳ theo bản năng mà tranh luận: “Tôi không có, chính cô đến kéo tôi, tôi không phải cố ý…”
“Bốp” một tiếng, Hoắc Long Đình vung tay tát một cái lên mặt cậu, cắt đứt lời cậu còn chưa nói xong, Sầm Tư Kỳ sững sờ tại chỗ, không thể tin được mà nhìn Hoắc Long Đình.
Hoắc Long Đình lại không để ý đến cậu, đi qua nâng Vương Gia Hân dậy, hướng Vương Minh Thắng xin lỗi: “Xin lỗi chú Vương, là cháu không biết chỉ bảo, cháu thay cậu ấy nhận lỗi cùng chú và Gia Hân.”
“Em mới không cần anh xin lỗi! Anh xin lỗi thì có ích gì! Là cậu ta đẩy em! Em là muốn báo cảnh sát!” Vương Gia Hân không chịu thuận theo mà buông tha.
“Thôi thôi,” Vương Minh Thắng xua tay, “Người trẻ tuổi mà, biện minh hai câu cũng không có gì ghê gớm, Hân nha đầu con cũng thật là, cứ tìm chỗ khoan dung độ lượng, không phải chuyện gì lớn, báo cảnh sát cái gì.”
Nói là nói như vậy, nhưng vừa rồi ở thời điểm Sầm Tư Kỳ tranh luận sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, sau khi Hoắc Long Đình đánh một cái tát kia mới bớt giận đi một chút, lúc này bất quá là cho Hoắc Long Đình mặt mũi.
Sầm Tư Kỳ mê mang mà nhìn Hoắc Long Đình, lắp bắp nói: “Tôi thật sự không phải cố ý…”
Hoắc Long Đình lạnh giọng quát cậu: “Câm miệng cút trở về cho tôi!”
Ánh sáng trong mắt Sầm Tư Kỳ dần dần mà ảm đạm, Vương Gia Hân còn ở tiếp tục náo loạn khóc nháo, Vương Minh Thắng thì vỗ về con gái ông ta, Hoắc Long Đình đem người bế lên, đi vào khách sạn tìm bác sĩ, đám đông xem náo nhiệt tan ra, Sầm Tư Kỳ bị bỏ rơi lại ngơ ngác mà đứng một chỗ, không hề nhúc nhích.
Chiều hôm đó từ trên du thuyền vừa cập bờ đi xuống, Sầm Tư Kỳ xách theo cá câu được trên biển, nghĩ trong đầu chốc nữa đến khách sạn sẽ tự mình làm cá nướng, Hoắc Long Đình nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của cậu mà không nhịn được cười, đang muốn nói cái gì đó, phía sau bỗng có người lớn tiếng gọi: “Aaron!”
Hoắc Long Đình theo bản năng mà quay đầu lại, một cô gái mặc quần dài hoa nhỏ màu vàng rực rỡ đang chạy đến, ôm lấy cánh tay hắn, cười xán lạn: “Em còn tưởng nhìn nhầm rồi, không nghĩ tới thật sự là anh, anh như thế nào cũng tới đây? Thật là đúng dịp.”
Hoắc Long Đình không dấu vết mà lui về phía sau một bước, rút cánh tay ra, cười cười: “Tới du lịch, còn em? Đi cùng với người nhà?”
“Đúng vậy, ba em cũng tới, vừa đến hôm nay.”
Hoắc Long Đình theo hướng cô gái chỉ mà nhìn qua, một người đàn ông trung niên cười tủm tỉm đang đĩnh bụng mà đi nhanh tới, Hoắc Long Đình đưa tay bắt tay với ông ta: “Vương thúc, đã lâu không gặp.”
“Không phải đã nói với cháu tới đây chơi có thể đi cùng nhau sao, Hân nha đầu này hai ngày trước cứ nhắc tới cháu mãi.”
“Chỉ là quyết định vội vàng, không nghĩ tới lại gặp nhau ở đây.” Hoắc Long Đình cười nói.
Người đàn ông trước mặt này là Vương Minh Thắng bằng hữu của cha hắn, cùng với việc làm ăn của công ty hắn có chút qua lại, Hoắc Long Đình trước mặt ông ta vẫn tự xưng mình là tiểu bối, Vương Gia Hân là con gái một của Vương Minh Thắng, mới chừng hai mươi, mấy năm trước khi cha Hoắc Long Đình còn sống từng có ý định muốn tác hợp hai người, Hoắc Long Đình lấy lý do đối phương còn nhỏ tuổi mà từ chối, có điều cô gái này đối với hắn vẫn luôn có tâm tư không giống nhau, Hoắc Long Đình cũng không để trong lòng, chỉ là vẫn duy trì khoảng cách, vị thiên kim đại tiểu thư không rành thế sự này, hắn cũng chẳng muốn dính dáng tới làm gì.
“Nếu đã gặp dịp, thời gian còn sớm cùng đi uống trà nào, buổi tối cùng nhau dùng cơm?”
Vương Minh Thắng đã mở miệng, Hoắc Long Đình từ chối lại không hay, đành gật đầu đồng ý, Vương Gia Hân vô cùng vui vẻ, lại ôm lấy cánh tay của Hoắc Long Đình, lôi kéo hắn đi về phía trước.
Từ khi hai cha con này xuất hiện Sầm Tư Kỳ bị gạt sang một bên cũng đại khái đoán được mối quan hệ giữa bọn họ, cậu mặc nhiên không lên tiếng cũng không định chứng minh sự tồn tại gì, nhìn ba người đi ở xa phía trước cậu không biết có nên đi theo hay không, Hoắc Long Đình dừng bước, quay đầu lại gọi cậu: “Đừng có đứng ngốc ở đó, nhanh đuổi đến đây.”
Vương Gia Hân lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Sầm Tư Kỳ, nhìn Sầm Tư Kỳ đang đến gần, cô quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, cười hỏi Hoắc Long Đình: “Cậu ta là ai vậy?”
Hoắc Long Đình hiếm khi mà lộ ra chút lúng túng, thân phận của bọn họ như vậy, nuôi dưỡng chơi một hai tiểu tình nhân kỳ thật hết sức bình thường, chẳng qua Hoắc Long Đình chưa bao giờ đem cậu ta bên ngoài, đột nhiên bị người quen đụng đến, hắn thật sự có chút không dễ chịu.
Hoắc Long Đình ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Là em họ bà con xa.”
“Ồ… là em họ,” Vương Gia Hân kéo dài giọng, nheo đôi mắt đầy ẩn ý sâu xa mà liếc nhìn Sầm Tư Kỳ, truy vấn, “Là em họ gì nhỉ? Trước đây sao lại chưa từng thấy qua?”
“Hân nha đầu không có việc gì con hỏi nhiều vậy làm gì? Còn nhỏ đừng có nhiều chuyện.”
Vương Minh Thắng đúng lúc mà ngắt lời Vương Gia Hân, Sầm Tư Kỳ đã đi tới, Hoắc Long Đình không giới thiệu cậu với ai, chỉ dặn cậu đừng đi lung tung, sau đó liền cùng Vương Minh Thắng nói chuyện rồi đi thẳng về phía trước.
Sau khi tới khách sạn, Sầm Tư Kỳ không tiếp tục đi cùng, chủ động nói với Hoắc Long Đình: “Tôi đi về phòng trước, thuận tiện đem đám cá này xử lý.”
Hoắc Long Đình dặn dò cậu: “Em có thể giao cho nhân viên khách sạn giúp em xử lý, lát nữa có đói bụng thì ra nhà hàng phía ngoài, ở đó có tiệc buffet.”
Sầm Tư Kỳ gậy gật đầu, mang theo đồ lên lầu.
Mở túi ra, đám cá lúc trước còn tung tăng vẫy vùng lúc này đã có chút thoi thóp, Sầm Tư Kỳ cười khổ một tiếng, mang túi xuống lầu, đi đến bờ biển phía sau khách sạn, nếu không có người muốn ăn, không bằng cứ phóng sinh đi.
Hoắc Long Đình theo Vương Minh Thắng đi vào phòng vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, nói được mấy câu lại chuyển hướng qua chuyện kinh doanh, Vương Gia Hân không chịu nổi mà bĩu môi: “Con đi spa đây, hai người cứ chậm rãi mà nói chuyện tiếp đi.”
Sau đó cô ta lại nhìn Hoắc Long Đình mà chớp chớp mắt: “Chút nữa em quay lại cùng anh dùng cơm nhiều nhé?”
Khi Vương Gia Hân rời đi rồi Vương Minh Thắng mới bất đắc dĩ nói: “Con bé này chính là như vậy, suy nghĩ của con gái mới lớn, cháu đừng để trong lòng.”
Hoắc Long Đình cười lắc đầu, Vương Minh Thắng ngồi sát vào gần hắn, cười hỏi: “Cậu trai vừa rồi, là đi theo cháu đi? Nghiêm túc?”
Không có vị tiểu thư Vương Gia Hân kia ở đây, Hoắc Long Đình thản nhiên không ít, hắn nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Bao dưỡng chơi mà thôi.”
Buổi tối Sầm Tư Kỳ lần nữa xuống lầu ra nhà hàng ngoài trời gần bờ biển, cầm đĩa chọn tuỳ tiện vài món, đang tính đi lấy thêm chút đồ uống, Vương Gia Hân xuất hiện, cô nàng thay bộ váy đỏ bó sát người, phô diễn vóc dáng thướt tha, tóc búi cao, thoạt nhìn trông rất ra vẻ phụ nữ thành thục, không còn nét mặt của cô gái ngây thơ nhỏ nhắn như lúc chiều trước mặt Hoắc Long Đình nữa.
Vương Gia Hân kiêu căng mà đánh giá Sầm Tư Kỳ, Sầm Tư Kỳ cầm ly lấy đồ uống, không quan tâm đến cô ta, cậu không phải kẻ ngốc, trong mắt đối phương là chán ghét rõ ràng, cậu cũng không muốn tự tìm mất mặt.
“Cậu thật sự là em họ của Aaron?”
Thì ra tên tiếng Anh của Hoắc Long Đình là Aaron sao? Sầm Tư Kỳ thầm nhủ ở trong lòng, cảm thấy cái tên này nghe rất hay.
“Nói chuyện đi chứ? Cậu là người câm sao?”
Sầm Tư Kỳ lãnh đạm mà nhìn cô một cái, tính vòng qua người cô mà rời đi, Vương Gia Hân vươn tay ra cản cậu lại: “Cậu đây là thái độ gì hả? Không biết phải tôn trọng người khác sao?”
“Vương tiểu thư khi hỏi mấy lời này có phải trước tiên nên xem lại thái độ của mình hay không?”
Vương Gia Hân khinh bỉ nói: “Thứ như cậu mà còn muốn tôn trọng? Aaron cho cậu bao nhiêu tiền? Là một thằng đàn ông đem mình đi bán không cảm thấy xấu hổ hay sao?”
Sầm Tư Kỳ không muốn cùng cô ta tiếp tục phí lời, xoay người rời đi, Vương Gia Hân đuổi theo dùng sức kéo tay cậu lại: “Cậu đừng chạy! Cậu mau nói rõ ràng cho tôi! Cậu với Aaron rốt cuộc là có quan hệ gì?!”
Trên tay Sầm Tư Kỳ còn cầm thức ăn và đồ uống, bị cô ta lôi kéo như vậy, toàn bộ thức uống trong ly đều bị đổ ra ngoài, Vương Gia Hân hét lên một tiếng rồi lùi về phía sau, đồ uống tiếp tục giội tới hơn nửa chân váy cô ta, chân đang mang giày cao gót đại khái chắc giẫm phải cục đá vừa rơi xuống, bị đau tới ngồi khuỵu trên mặt đất, trong nháy mắt nước mắt như mưa.
Lúc Hoắc Long Đình và Vương Minh Thắng đi tới chính là chứng kiến cảnh tưởng như thế, Vương Minh Thắng vội vàng chạy lại đỡ con gái, Vương Gia Hân khóc lóc âm ĩ mà cáo trạng: “Cậu ta lấy đồ uống hất con! Còn đẩy ngã con! Chân con đau quá!”
Sầm Tư Kỳ theo bản năng mà tranh luận: “Tôi không có, chính cô đến kéo tôi, tôi không phải cố ý…”
“Bốp” một tiếng, Hoắc Long Đình vung tay tát một cái lên mặt cậu, cắt đứt lời cậu còn chưa nói xong, Sầm Tư Kỳ sững sờ tại chỗ, không thể tin được mà nhìn Hoắc Long Đình.
Hoắc Long Đình lại không để ý đến cậu, đi qua nâng Vương Gia Hân dậy, hướng Vương Minh Thắng xin lỗi: “Xin lỗi chú Vương, là cháu không biết chỉ bảo, cháu thay cậu ấy nhận lỗi cùng chú và Gia Hân.”
“Em mới không cần anh xin lỗi! Anh xin lỗi thì có ích gì! Là cậu ta đẩy em! Em là muốn báo cảnh sát!” Vương Gia Hân không chịu thuận theo mà buông tha.
“Thôi thôi,” Vương Minh Thắng xua tay, “Người trẻ tuổi mà, biện minh hai câu cũng không có gì ghê gớm, Hân nha đầu con cũng thật là, cứ tìm chỗ khoan dung độ lượng, không phải chuyện gì lớn, báo cảnh sát cái gì.”
Nói là nói như vậy, nhưng vừa rồi ở thời điểm Sầm Tư Kỳ tranh luận sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, sau khi Hoắc Long Đình đánh một cái tát kia mới bớt giận đi một chút, lúc này bất quá là cho Hoắc Long Đình mặt mũi.
Sầm Tư Kỳ mê mang mà nhìn Hoắc Long Đình, lắp bắp nói: “Tôi thật sự không phải cố ý…”
Hoắc Long Đình lạnh giọng quát cậu: “Câm miệng cút trở về cho tôi!”
Ánh sáng trong mắt Sầm Tư Kỳ dần dần mà ảm đạm, Vương Gia Hân còn ở tiếp tục náo loạn khóc nháo, Vương Minh Thắng thì vỗ về con gái ông ta, Hoắc Long Đình đem người bế lên, đi vào khách sạn tìm bác sĩ, đám đông xem náo nhiệt tan ra, Sầm Tư Kỳ bị bỏ rơi lại ngơ ngác mà đứng một chỗ, không hề nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.