Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu
Chương 139: Ngoại Truyện 2
ALEJr
27/06/2023
Phỏng vấn nhân vật:
CH1: Xin hỏi mọi người thích nhất điểm gì ở bạn đời của mình?
Thẩm Mặc thẹn thùng đáp " Cơ bụng và khuôn mặt".
Thẩm Kỳ nhìn bã xã của mình mà nói "Môi và mông của em ấy".
Thẩm Quân nghĩ một hồi " Là bờ vai của anh ấy".
Kỳ Gia Phóng " Vòng eo".
Thẩm Hà bình tĩnh đáp " Khoai to".
Vincent nghe vợ nói mà tự hào hiện lên mặt " Là cái miệng của em ấy, toàn nói ra những câu văn hay mà thôi". Thẩm Hà đá anh ta một cái.
CH2: Ngày nào trong cuộc đời quan trọng nhất đối với bạn?
Thẩm Mặc " Chính là lúc năm đó Thẩm Kỳ đột nhiên quay lại nhà cũ".
Thẩm Kỳ nắm tay vợ nhỏ, anh cũng hoàn toàn đồng ý với câu trả lời của cậu.
Thẩm Quân " Là lần Gia Phóng giúp tôi đỡ một viên đạn, đến giờ mỗi khi trời trở gió là anh ấy lại đau nhức vết thương cũ".
Kỳ Gia Phóng " Là ngày em ấy đồng ý gả cho tôi".
Thẩm Hà " Chính là cái ngày tôi bị anh ta truy nã khắp nước Mỹ, rất ám ảnh, sợ tới già".
Vincent cười tự hào như được khen " Là ngày biết tin em ấy mang thai con của tôi".
.
.
.
.
.
Phỏng vấn mấy nhóc con nào!
CH1: Trong nhà sợ nhất là ai?
Thẩm Lạc " Thẩm Đường, sợ nó đi gây họa".
Thẩm Đường " Sợ anh cả nhất".
Thẩm Đằng " Sợ ba lớn, ổng toàn bắt tôi đi học đủ thứ để sớm kế thừa gia nghiệp để ổng có thể đu chơi với ba nhỏ".
Thẩm Hy, Kỳ Lam Vọng và Kỳ Lam Vân đều đồng thanh nói tên " Kỳ Gia Phóng".
CH2: Nếu được biến thành con vật thì mấy nhóc muốn biến thành con gì?
Thẩm Lạc " Con cá mập".
Thẩm Đường " Con công, à không, quá sặc sỡ, con... Con hươu cao cổ, cao thật là cao như vậy nè".
Thẩm Đằng ngáp một cái " Con lười".
Thẩm Hy " Con muốn biến thành con gấu trúc, rất dễ thương".
Kỳ Lam Vọng " Muốn biến thành con Kangaroo có 6 múi".
Kỳ Lam Vân " Đương nhiên là con báo rồi".
.
.
.
.
.
Quay ngược lại 12 năm trước ...
Kỳ Phong dùng 3 tháng chơi đùa với Văn Xuyên sau đó khi phát hiện ra tình cảm của mình thì cậu ta phải trả giá bằng 5 năm theo đuổi lại người ta.
Ngày nào cũng xuất hiện rồi tặng hoa cho Văn Xuyên nhưng đều bị đuổi đi. Cậu ta theo đuổi nhiều tới nỗi Văn Xuyên thấy vô cùng phiền nên hễ thấy Kỳ Phong là anh ta sẽ né thật xa, thật nhanh.
Sau 5 năm kiên trì theo đuổi nhưng vẫn bị từ chối nên Kỳ Phong chán nản từ bỏ mà sang nước ngoài sống. Văn Xuyên phát hiện người mà ngày nào cũng tới làm phiền lại đột nhiên không thấy nữa thì trong lòng chợt hụt hẫng. Cứ chờ đợi như vậy qua một tuần, rồi hai tuần vẫn không thấy người kia trở lại nên anh sốt ruột cho người đi tìm kiếm khắp nơi.
Tới khi nghe được báo cáo rằng Kỳ Phong đã ra nước ngoài định cư có thể không về nữa thì vốn Văn Xuyên nên mừng nhưng không hiểu sao trong lòng lại nhói lên.
Trong một đêm nọ, Văn Xuyên một mình bay sang nước H để tìm Kỳ Phong. Không ngờ lại thấy cậu ta đang uống rượu vui vẻ trong quán bar, còn ôm một cậu nhóc khác có vẻ rất thân mật.
Văn Xuyên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc mà tìm tới đây nên anh ta lập tức đi ra ngoài, thế nhưng vào lúc anh rời đi thì Kỳ Phong đã nhận ra sự tồn tại của Văn Xuyên, cậu ta đuổi theo ngay phía sau.
Văn Xuyên lâu rồi không hút thuốc nhưng lúc này anh lại không nhịn được mà lấy ra một điếu. Kỳ Phong chạy ra tỏ vẻ như trùng hợp gặp nhau " Sao anh lại ở đây?".
Văn Xuyên mở chai rượu anh tiện đường mua ở quầy bar ra rồi tu một ngụm lớn " Không phải việc của cậu?".
" Ây, không cần gắt thế, tôi cũng không còn theo đuổi anh nữa rồi, yên tâm, tôi sẽ không làm ra chuyện gì với anh đâu".
Văn Xuyên hơi ngà ngà say ngước mắt lên nhìn người đối diện " Ờ, biết rồi!".
Kỳ Phong thấy anh hơi say " Nhà tôi ở gần đây, không bằng anh tới chơi một chút đi".
Văn Xuyên muốn từ chối nhưng từ lúc xuống máy bay anh đã vội vàng tìm tới đây nên dọc đường không biết làm rơi mất giấy tờ tùy thân ở đâu, mà không có giấy tờ tùy thân thì chẳng thể thuê được khách sạn nào cả " Được!".
Cậu trai khi nãy Kỳ Phong ôm đi ra từ quán bar lo lắng hỏi " Anh Phong, có chuyện gì vậy?".
Kỳ Phong nở nụ cười nói với cậu ta " Không có gì, gặp người quen cũ ấy mà, tôi về trước, em cứ ở lại chơi với bọn họ đi".
Kỳ Phong dìu người đang say kia về nhà mình. Đây là một căn nhà trọ nhỏ nên chỉ có duy nhất một phòng ngủ và một cái giường, Kỳ Phong đặt Văn Xuyên nằm lên giường của mình rồi bản thân đi tắm qua một lượt xong thì tới sô pha chịu khó ngủ ở đó một đêm.
Nửa đêm trong phòng tối le lói chút ánh trăng, Văn Xuyên chợt tỉnh lại, trong người vẫn còn chút men say. Anh lọ mọ tìm Kỳ Phong rồi đi tới bên sô pha rồi trèo lên trên, Văn Xuyên cúi người xuống khẽ hôn lấy người bản thân nhớ nhung, tay thì hạ xuống cởi ra khóa quần của người kia lấy ra vật thô to đó.
Kỳ Phong tỉnh lại, trong mắt cậu ta lóe lên tia nguy hiểm mà nhanh chóng chặn lại động tác của người đang ngồi trên thân mình " Anh muốn làm gì? chúng ta bây giờ không còn quan hệ gì nữa rồi?".
Văn Xuyên vẫn làm lơ đi mà cúi xuống hôn Kỳ Phong lại bị câu ta đẩy ra, anh không chịu nổi nữa mà rơi ra một giọt nước mắt " Có phải cậu có người khác rồi phải không?".
Kỳ Phong không nói gì cả, không phủ nhận cũng không chấp nhận lời nói đó. Văn Xuyên vứt bỏ mặt mũi mà nức nở " Tôi có gì không bằng cậu ta? không phải người cậu thích là tôi sao?".
Kỳ Phong thở dài một hơi " Nhưng 5 năm rồi anh vẫn không chịu đồng ý ở bên tôi".
" Vậy bây giờ tôi đồng ý là được chứ gì?" Văn Xuyên cúi đầu úp mặt lên ngực Kỳ Phong mà che đi sự xấu hổ của mình. Kỳ Phong muốn đẩy anh ra nhưng anh ấy lại bám chặt lấy cậu ta " Quá muộn rồi, hiện tại tôi không muốn nữa".
Văn Xuyên sớm đã cởi quần rồi, anh vội cầm lấy vật dưới thân của Kỳ Phong cắm vào cơ thể mình, cả hai cùng khẽ rên nhẹ lên, Văn Xuyên bị đau nhưng vẫn cố chấp cắm vào hết tận gốc rồi nghẹn khuất nức nở " Không được không muốn ở bên tôi, cậu phải ở bên tôi cả đời này".
Kỳ Phong cố nén nhịn con thú trong người lại để bình tĩnh nói với anh " Anh chắc chưa?".
Văn Xuyên sợ Kỳ Phong sẽ lại đẩy mình ra nên anh vội chống tay lên ngực cậu ta rồi tự nhún mông, tiếng nói cùng tiếng rên ngắt quãng vang lên " Chắc rồi, tôi muốn... cậu ở bên tôi cả đời, không được rời xa tôi, không được... ôm ấp với người khác", nói rồi nước mắt Văn Xuyên lăn dài trên má rồi chảy xuống rơi trên bụng của Kỳ Phong.
Kỳ Phong ngồi dậy ôm mặt của người mình thương mà liếm nước mắt của anh " Nếu đã quyết vậy thì sau này anh không được đổi ý nữa đâu đấy".
Văn Xuyên khẽ ừm một tiếng, chưa kịp nói thêm điều gì thì Kỳ Phong đã thúc thật mạnh liên hồi như con sói đói khiến anh không chịu nổi mà mắng " Chậm lại chút...ưm...tên điên này!".
Kỳ Phong như được tiêm máu gà, không mệt mỏi chiến đấu suốt cả đêm hôm đó tới mức hai chân Văn Xuyên không khép lại được.
Sáng hôm sau, Văn Xuyên tỉnh lại mà cả người đau mỏi nhức nhối. Kỳ Phong đi vào bế anh ta lên đưa ra phòng khách cùng nhau ăn một bữa do chính tay cậu ta nấu. Kỳ Phong ôn nhu hỏi " Bao giờ anh định về nước?".
Văn Xuyên nói " Làm mất giấy tờ rồi, chắc phải mất một tuần để làm thủ tục".
Kỳ Phong lấy một ly nước ấm đặt trước mặt Văn Xuyên " Vậy trước mắt cứ ở lại đây đi?".
Văn Xuyên nghĩ tới việc Kỳ Phong đang có ý định định cư lại đây nên dò hỏi " Bao giờ cậu định về?".
Kỳ Phong khẽ cười rồi lại gần hôn nhẹ một cái lên môi Văn Xuyên " Đương nhiên khi nào em về thì tôi sẽ về cùng em rồi".
Văn Xuyên nghe cách xưng hô mới của Kỳ Phong thì vẫn chưa thẩm nổi nhưng nghe tới câu trả lời kia thì anh lại mừng thầm trong lòng, xem ra anh đã cược thắng rồi.
Kỳ Phong nhìn người bên cạnh mình mà lén nở nụ cười, cậu ta cũng cược thắng rồi, xem ra cách lạt mềm buộc chặt này vô cùng hữu hiệu đấy.
CH1: Xin hỏi mọi người thích nhất điểm gì ở bạn đời của mình?
Thẩm Mặc thẹn thùng đáp " Cơ bụng và khuôn mặt".
Thẩm Kỳ nhìn bã xã của mình mà nói "Môi và mông của em ấy".
Thẩm Quân nghĩ một hồi " Là bờ vai của anh ấy".
Kỳ Gia Phóng " Vòng eo".
Thẩm Hà bình tĩnh đáp " Khoai to".
Vincent nghe vợ nói mà tự hào hiện lên mặt " Là cái miệng của em ấy, toàn nói ra những câu văn hay mà thôi". Thẩm Hà đá anh ta một cái.
CH2: Ngày nào trong cuộc đời quan trọng nhất đối với bạn?
Thẩm Mặc " Chính là lúc năm đó Thẩm Kỳ đột nhiên quay lại nhà cũ".
Thẩm Kỳ nắm tay vợ nhỏ, anh cũng hoàn toàn đồng ý với câu trả lời của cậu.
Thẩm Quân " Là lần Gia Phóng giúp tôi đỡ một viên đạn, đến giờ mỗi khi trời trở gió là anh ấy lại đau nhức vết thương cũ".
Kỳ Gia Phóng " Là ngày em ấy đồng ý gả cho tôi".
Thẩm Hà " Chính là cái ngày tôi bị anh ta truy nã khắp nước Mỹ, rất ám ảnh, sợ tới già".
Vincent cười tự hào như được khen " Là ngày biết tin em ấy mang thai con của tôi".
.
.
.
.
.
Phỏng vấn mấy nhóc con nào!
CH1: Trong nhà sợ nhất là ai?
Thẩm Lạc " Thẩm Đường, sợ nó đi gây họa".
Thẩm Đường " Sợ anh cả nhất".
Thẩm Đằng " Sợ ba lớn, ổng toàn bắt tôi đi học đủ thứ để sớm kế thừa gia nghiệp để ổng có thể đu chơi với ba nhỏ".
Thẩm Hy, Kỳ Lam Vọng và Kỳ Lam Vân đều đồng thanh nói tên " Kỳ Gia Phóng".
CH2: Nếu được biến thành con vật thì mấy nhóc muốn biến thành con gì?
Thẩm Lạc " Con cá mập".
Thẩm Đường " Con công, à không, quá sặc sỡ, con... Con hươu cao cổ, cao thật là cao như vậy nè".
Thẩm Đằng ngáp một cái " Con lười".
Thẩm Hy " Con muốn biến thành con gấu trúc, rất dễ thương".
Kỳ Lam Vọng " Muốn biến thành con Kangaroo có 6 múi".
Kỳ Lam Vân " Đương nhiên là con báo rồi".
.
.
.
.
.
Quay ngược lại 12 năm trước ...
Kỳ Phong dùng 3 tháng chơi đùa với Văn Xuyên sau đó khi phát hiện ra tình cảm của mình thì cậu ta phải trả giá bằng 5 năm theo đuổi lại người ta.
Ngày nào cũng xuất hiện rồi tặng hoa cho Văn Xuyên nhưng đều bị đuổi đi. Cậu ta theo đuổi nhiều tới nỗi Văn Xuyên thấy vô cùng phiền nên hễ thấy Kỳ Phong là anh ta sẽ né thật xa, thật nhanh.
Sau 5 năm kiên trì theo đuổi nhưng vẫn bị từ chối nên Kỳ Phong chán nản từ bỏ mà sang nước ngoài sống. Văn Xuyên phát hiện người mà ngày nào cũng tới làm phiền lại đột nhiên không thấy nữa thì trong lòng chợt hụt hẫng. Cứ chờ đợi như vậy qua một tuần, rồi hai tuần vẫn không thấy người kia trở lại nên anh sốt ruột cho người đi tìm kiếm khắp nơi.
Tới khi nghe được báo cáo rằng Kỳ Phong đã ra nước ngoài định cư có thể không về nữa thì vốn Văn Xuyên nên mừng nhưng không hiểu sao trong lòng lại nhói lên.
Trong một đêm nọ, Văn Xuyên một mình bay sang nước H để tìm Kỳ Phong. Không ngờ lại thấy cậu ta đang uống rượu vui vẻ trong quán bar, còn ôm một cậu nhóc khác có vẻ rất thân mật.
Văn Xuyên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc mà tìm tới đây nên anh ta lập tức đi ra ngoài, thế nhưng vào lúc anh rời đi thì Kỳ Phong đã nhận ra sự tồn tại của Văn Xuyên, cậu ta đuổi theo ngay phía sau.
Văn Xuyên lâu rồi không hút thuốc nhưng lúc này anh lại không nhịn được mà lấy ra một điếu. Kỳ Phong chạy ra tỏ vẻ như trùng hợp gặp nhau " Sao anh lại ở đây?".
Văn Xuyên mở chai rượu anh tiện đường mua ở quầy bar ra rồi tu một ngụm lớn " Không phải việc của cậu?".
" Ây, không cần gắt thế, tôi cũng không còn theo đuổi anh nữa rồi, yên tâm, tôi sẽ không làm ra chuyện gì với anh đâu".
Văn Xuyên hơi ngà ngà say ngước mắt lên nhìn người đối diện " Ờ, biết rồi!".
Kỳ Phong thấy anh hơi say " Nhà tôi ở gần đây, không bằng anh tới chơi một chút đi".
Văn Xuyên muốn từ chối nhưng từ lúc xuống máy bay anh đã vội vàng tìm tới đây nên dọc đường không biết làm rơi mất giấy tờ tùy thân ở đâu, mà không có giấy tờ tùy thân thì chẳng thể thuê được khách sạn nào cả " Được!".
Cậu trai khi nãy Kỳ Phong ôm đi ra từ quán bar lo lắng hỏi " Anh Phong, có chuyện gì vậy?".
Kỳ Phong nở nụ cười nói với cậu ta " Không có gì, gặp người quen cũ ấy mà, tôi về trước, em cứ ở lại chơi với bọn họ đi".
Kỳ Phong dìu người đang say kia về nhà mình. Đây là một căn nhà trọ nhỏ nên chỉ có duy nhất một phòng ngủ và một cái giường, Kỳ Phong đặt Văn Xuyên nằm lên giường của mình rồi bản thân đi tắm qua một lượt xong thì tới sô pha chịu khó ngủ ở đó một đêm.
Nửa đêm trong phòng tối le lói chút ánh trăng, Văn Xuyên chợt tỉnh lại, trong người vẫn còn chút men say. Anh lọ mọ tìm Kỳ Phong rồi đi tới bên sô pha rồi trèo lên trên, Văn Xuyên cúi người xuống khẽ hôn lấy người bản thân nhớ nhung, tay thì hạ xuống cởi ra khóa quần của người kia lấy ra vật thô to đó.
Kỳ Phong tỉnh lại, trong mắt cậu ta lóe lên tia nguy hiểm mà nhanh chóng chặn lại động tác của người đang ngồi trên thân mình " Anh muốn làm gì? chúng ta bây giờ không còn quan hệ gì nữa rồi?".
Văn Xuyên vẫn làm lơ đi mà cúi xuống hôn Kỳ Phong lại bị câu ta đẩy ra, anh không chịu nổi nữa mà rơi ra một giọt nước mắt " Có phải cậu có người khác rồi phải không?".
Kỳ Phong không nói gì cả, không phủ nhận cũng không chấp nhận lời nói đó. Văn Xuyên vứt bỏ mặt mũi mà nức nở " Tôi có gì không bằng cậu ta? không phải người cậu thích là tôi sao?".
Kỳ Phong thở dài một hơi " Nhưng 5 năm rồi anh vẫn không chịu đồng ý ở bên tôi".
" Vậy bây giờ tôi đồng ý là được chứ gì?" Văn Xuyên cúi đầu úp mặt lên ngực Kỳ Phong mà che đi sự xấu hổ của mình. Kỳ Phong muốn đẩy anh ra nhưng anh ấy lại bám chặt lấy cậu ta " Quá muộn rồi, hiện tại tôi không muốn nữa".
Văn Xuyên sớm đã cởi quần rồi, anh vội cầm lấy vật dưới thân của Kỳ Phong cắm vào cơ thể mình, cả hai cùng khẽ rên nhẹ lên, Văn Xuyên bị đau nhưng vẫn cố chấp cắm vào hết tận gốc rồi nghẹn khuất nức nở " Không được không muốn ở bên tôi, cậu phải ở bên tôi cả đời này".
Kỳ Phong cố nén nhịn con thú trong người lại để bình tĩnh nói với anh " Anh chắc chưa?".
Văn Xuyên sợ Kỳ Phong sẽ lại đẩy mình ra nên anh vội chống tay lên ngực cậu ta rồi tự nhún mông, tiếng nói cùng tiếng rên ngắt quãng vang lên " Chắc rồi, tôi muốn... cậu ở bên tôi cả đời, không được rời xa tôi, không được... ôm ấp với người khác", nói rồi nước mắt Văn Xuyên lăn dài trên má rồi chảy xuống rơi trên bụng của Kỳ Phong.
Kỳ Phong ngồi dậy ôm mặt của người mình thương mà liếm nước mắt của anh " Nếu đã quyết vậy thì sau này anh không được đổi ý nữa đâu đấy".
Văn Xuyên khẽ ừm một tiếng, chưa kịp nói thêm điều gì thì Kỳ Phong đã thúc thật mạnh liên hồi như con sói đói khiến anh không chịu nổi mà mắng " Chậm lại chút...ưm...tên điên này!".
Kỳ Phong như được tiêm máu gà, không mệt mỏi chiến đấu suốt cả đêm hôm đó tới mức hai chân Văn Xuyên không khép lại được.
Sáng hôm sau, Văn Xuyên tỉnh lại mà cả người đau mỏi nhức nhối. Kỳ Phong đi vào bế anh ta lên đưa ra phòng khách cùng nhau ăn một bữa do chính tay cậu ta nấu. Kỳ Phong ôn nhu hỏi " Bao giờ anh định về nước?".
Văn Xuyên nói " Làm mất giấy tờ rồi, chắc phải mất một tuần để làm thủ tục".
Kỳ Phong lấy một ly nước ấm đặt trước mặt Văn Xuyên " Vậy trước mắt cứ ở lại đây đi?".
Văn Xuyên nghĩ tới việc Kỳ Phong đang có ý định định cư lại đây nên dò hỏi " Bao giờ cậu định về?".
Kỳ Phong khẽ cười rồi lại gần hôn nhẹ một cái lên môi Văn Xuyên " Đương nhiên khi nào em về thì tôi sẽ về cùng em rồi".
Văn Xuyên nghe cách xưng hô mới của Kỳ Phong thì vẫn chưa thẩm nổi nhưng nghe tới câu trả lời kia thì anh lại mừng thầm trong lòng, xem ra anh đã cược thắng rồi.
Kỳ Phong nhìn người bên cạnh mình mà lén nở nụ cười, cậu ta cũng cược thắng rồi, xem ra cách lạt mềm buộc chặt này vô cùng hữu hiệu đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.