Quyển 1 - Chương 105: Chu Quý nhân
Phong Ngự Cửu Thu
25/07/2017
Gái nữa chăng :)
Lão Ngũ nghe lệnh chạy nhanh ra khỏi sân, cầm lấy bọc quần áo trong tay Mạc Vấn rồi theo hắn đi về phía Đông.
Trước khi đi Mạc Vấn liếc mắt nhìn chính phòng, không thấy Chu Quý đứng ở cửa, trước đó trong phòng có tiếng trẻ con khóc, chắc là nàng vào chăm sóc đứa trẻ rồi.
Bên ngoài Huyện nha, quân lính đương nhiên không dám ngăn trở hai người, hai người nhanh chóng bước qua đám lính nhằm thẳng hướng đông. Cuộc nói chuyện ngắn ngủi khi nãy làm Mạc Vấn rất căm tức, Hoàng gia vênh váo hung hăng, lại lắm quy củ, không phải nô tài thì thật khó mà sống chung được. Phàn long phụ phượng*(dựa vào người Hoàng tộc) nhục nhã thế này, chẳng thà làm như bọn Bách Lý Cuồng Phong giết địch sa trường cho thống khoái, hoặc là như Dạ Tiêu Diêu vậy, dạo chơi khắp nhân gian không câu nệ bất cứ thứ gì.
"Lão gia, ta đã nói cách làm quan kiểu này không ổn rồi, cậu xem lão quan huyện kia khúm núm cung kính thế kia cơ mà, cậu sao mà làm được." Lão Ngũ đi bên cạnh nói.
Mạc Vấn đi quá nhanh, làm động tới vết thương trên người, đang đi bỗng nhiên nhíu mày dừng lại.
Lão Ngũ vội vàng tiến lên đỡ hắn, đúng lúc này lão nha dịch nãy giờ vẫn im lặng thấy vậy đi tới khuyên, "Chân nhân hôm nay lao lực quá độ, xin hãy trở về dịch quán nghỉ ngơi đi."
Mạc Vấn vốn là định đi đường suốt đêm, nhưng hắn lại đang bị thương trên người, lại thêm trời vừa dứt mưa nên khá lạnh, nên đành phải nghe lời lão nha dịch nhờ lão Ngũ đỡ trở lại dịch quán.
"Chân nhân buổi chiều đã ăn uống gì chưa? Nếu chưa để ta chuẩn bị cho ngài một ít." Lão nha dịch ân cần hỏi han.
"Ta đã ăn rồi, không còn sớm nữa, lão ca mau về nhà nghỉ ngơi đi." Mạc Vấn ngồi xếp bằng trên giường nói với lão nha dịch.
Lão nha dịch còn hỏi thăm thêm một lúc nữa rồi mới xoay người đi khỏi.
"Lão già này cũng không tệ lắm." Lão Ngũ vừa đốt lửa nấu nước vừa nói.
Mạc Vấn nghe vậy chỉ lắc đầu than nhẹ, người này sở dĩ chu đáo như vậy, hẳn là do lúc trước hắn đã đáp ứng với lão sau khi cầu mưa xong sẽ tặng lão tiền thưởng.
Cho dù trong lòng buồn bã nhưng Mạc Vấn vẫn mạnh mẽ trấn định tinh thần xếp bằng hành khí. Hắn bị thương cần phải mau chóng hồi phục, trì hoãn càng lâu vết bầm do tụ máu càng khó tan ra.
Lão Ngũ nấu nước nóng, Mạc Vấn ngồi xếp bằng nhập định, hắn hành khí được vài chu thiên thì dừng lại, lấy trong ngực ra viên đan dược chữa thương mở miệng nuốt vào, thương thế ở phần ngực bụng còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng, lần này làm pháp thật là mất nhiều hơn được.
Lão Ngũ bưng nước ấm tới mời Mạc Vấn rửa mặt, Mạc Vấn vừa mới khom người đã lại ho ra máu tươi, lão Ngũ thấy hắn bị thương nghiêm trọng như thế thì vô cùng đau lòng nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm nhỏ nhẹ không giống đàn ông.
Lão Ngũ ra mở cửa, sau đó là giọng nói của phụ nữ, nói được vài câu xong thì lại là tiếng đóng cửa.
"Lão gia, Nhị hoàng tử thưởng ngọc cho cậu, nàng ta sai người mang tới." Lão Ngũ bưng một cái mâm đi vào nhà.
Mạc Vấn nhẹ gật đầu, trước đó hắn vẫn còn có chút lo lắng, lúc trước ra đi mà không nói câu nào đối với Hoàng gia là cực kỳ vô lễ, hôm nay Chu Quý nhân lại sai người tới tặng cây gậy Như Ý bằng ngọc, cho thấy đối phương cũng không trách hắn tội thất lễ.
"Đây là vị quý nhân gì đó nhờ chuyển cho cậu." Lão Ngũ đặt khay gỗ xuống rồi đưa cho Mạc Vấn một tờ giấy.
Mạc Vấn nghi ngờ cầm lấy, phát hiện đây chỉ là một tờ giấy viết thư bình thường được gấp lại ba lần, đóng dấu niêm phong bằng sáp. Hắn mở bức thư ra, trên giấy chẳng có chữ viết gì, chỉ có một bức tranh thủy mặc, vẽ một cây đại thụ đã đổ rạp, ở phần gốc sinh ra hai mầm cây mới nhú, bám chặt lấy gốc đại thụ là một cây dây leo, tuy chỉ phác họa bằng vài nét bút nhưng hết sức sinh động.
"Lão gia, trên đó viết gì thế?" Lão Ngũ tò mò hỏi.
Mạc Vấn quay đầu nhìn lão Ngũ, chuyển tờ giấy viết thư cho gã.
"Cậu quên ta không biết chữ sao." Lão Ngũ khoát tay cười giễu.
"Thư không có chữ." Mạc Vấn lắc đầu.
Lão Ngũ nghe vậy thì hiếu kỳ nhận lấy tờ giấy viết thư nghiêng đầu quan sát, "Một cái cây chết, hai cái cây nhỏ, còn có một bụi cỏ."
"Cỏ gì mà cỏ, rõ ràng là một cây dây leo." Mạc Vấn lên tiếng.
"Lão gia, bức tranh này của nàng rốt cuộc có ý gì?" Lão Ngũ gãi đầu hỏi. Mạc Vấn cầm lấy tờ giấy chỉ, "Cây đại thụ đã ngã xuống này ám chỉ Hoàng đế nước Tấn vừa mới băng hà, cũng chính là phu quân nàng ta. Hai cây nhỏ này hẳn là chỉ hai người con của nàng với vị Hoàng đế đã chết kia, còn cây dây leo này ám chỉ chính nàng. Cái này ý nói phu quân đã chết, để lại nàng cùng hai đứa con thơ không nơi nương tựa."
Mạc Vấn nói xong, lão Ngũ vẫn tròn mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ Mạc Vấn lại phải giải thích thêm, "Nàng đang nói với chúng ta rằng mình đang rất khó khăn, đồng thời cũng khéo léo xin lỗi khi trước cư xử không phải với ta."
"Hứ, nàng muốn xin lỗi cứ nói thẳng ra, vẽ vời thế này làm gì." Lão Ngũ cười nói.
"Không được, nàng thân phận cao quý, lén lút viết thư cho đàn ông khác là trái lễ nghĩa, sau này nếu lộ ra bên ngoài sẽ tổn hại nghiêm trọng đến danh dự. Lấy bức họa bày tỏ nỗi lòng âu cũng là bất đắc dĩ." Mạc Vấn nhét tờ giấy vào trong ngực áo.
"Lão gia, nàng đã xin lỗi cậu như vậy rõ nàng rất coi trọng cậu nha, chúng ta còn đi nữa không?" Lão Ngũ hỏi.
"Ngày mai ta sẽ quyết định đi hay ở." Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi lên tiếng, đối phương là mẫu thân của hoàng tử, nàng viết thư nói xin lỗi đã chứng tỏ sự coi trọng rất lớn với hắn, nhưng lúc này hắn không biết rõ thế cục trong triều cùng với tình huống của Chu Quý nhân, là đi hay ở tạm thời vẫn chưa thể nói được.
Mặc dù chưa chắc chắn đi hay ở, nhưng oán hận trong lòng đã hoàn toàn biến mất, trong lòng hắn thanh tịnh thức trắng đêm hành khí chữa thương, tới sáng sớm hôm sau thương thế đã ổn định, linh khí cũng hồi phục được phân nửa.
Sắc trời vừa hửng sáng, ngoài nhà đã truyền tới tiếng gõ cửa. Lão Ngũ ra mở cửa, lát sau trở lại phòng, nói, "Lão gia, nha hoàn tối qua lại đến tìm cậu."
Mạc Vấn nghe vậy mặc quần áo chỉnh tề đi ra, thấy đứng ngoài cửa là cung nữ tên Hồng Ngọc tối hôm đó hắn từng gặp.
"Ra mắt tiên sinh, Quý nhân có lời mời." Hồng Ngọc hơi cúi người thi lễ với Mạc Vấn.
"Làm phiền." Mạc Vấn giơ tay lên mời.
Hồng Ngọc đi trước dẫn đường, Mạc Vấn ở phía sau đi theo, lão Ngũ vội vàng thu dọn bao phục đi theo.
Có Hồng Ngọc dẫn đường, đám lính hộ vệ đương nhiên sẽ không ngăn cản, hai người bước nhanh tới chính phòng, chỉ thấy kia Chu Quý nhân đã ngồi sẵn bên trong chờ. Nữ quyến Hoàng gia đa số hay trang điểm son phấn, nhưng hôm nay Chu Quý nhân không hề son phấn, mặc cũng không phải trang phục của Hoàng gia, mà chỉ là một bộ quần áo bình thường, đơn giản nhưng trang nhã.
"Vô Lượng Thiên Tôn, ra mắt Quý nhân." Mạc Vấn chắp tay mở miệng.
"Tiên sinh miễn lễ, mời ngồi." Chu Quý nhân cũng không trách tội Mạc Vấn hôm qua ra đi không nói câu nào, ngược lại ăn nói có vẻ rất tùy ý.
Mạc Vấn tạ ơn rồi ngồi xuống, Chu Quý nhân khoát tay bảo Hồng Ngọc đứng bên cạnh, "Mau đem trà xanh lên cho tiên sinh."
Thị nữ tên Hồng Ngọc thị nữ khá tinh ý, biết chủ thượng có lời muốn nói riêng với Mạc Vấn nên xoay người lui ra, khép cửa phòng lại.
"Cô nhi quả phụ, còn sống đến nay đã là không dễ, mong tiên sinh chớ trách tội thiếp thân hôm qua quá đa nghi." Chu Quý nhân nhìn thẳng Mạc Vấn nói.
Mạc Vấn nghe vậy mà rùng mình, thời này nữ quyến Hoàng tộc phần nhiều xưng "Ta" nói với mọi người, chỉ ở trước mặt người cực kỳ thân cận mới xưng là "Thiếp thân", trước mặt Hoàng Đế lại tự xưng "Thiếp thân" hoặc là "Nô". Chu Quý nhân tự xưng “thiếp thân” cho thấy nàng đã bỏ xuống sự kiêu ngạo của Hoàng gia rồi, không còn lên giọng bề trên gây khó dễ nữa. Tuy vậy khiến Mạc Vấn trong lòng rùng mình không phải do Chu Quý nhân tự xưng, mà là do nàng nói “cô nhi quả mẫu còn sống không dễ”, điều này cho thấy tình cảnh của nàng cùng với nhóc Hoàng tử kia hiện đang rất khó khăn.
"Quý nhân nói quá lời, duyên phân bèo nước gặp nhau, bỗng dưng gặp được người như ta, đổi là ai cũng sẽ cẩn thận." Mạc Vấn trả lời.
"Tiên sinh pháp thuật thần kỳ, người hầu võ nghệ cao cường, nếu thật sự muốn làm khó mẹ con chúng ta, mấy gã quan binh ngoài kia chắc chắn không ngăn được. Hôm qua sau khi tiên sinh rũ áo rời đi thiếp thân mới nghĩ tới những điều này, may mà tiên sinh còn chưa đi xa, nếu không thiếp thân có muốn cáo lỗi cũng không biết tìm ngươi ở đâu rồi." Chu Quý nhân nói xong rời khỏi chỗ ngồi đứng lên, hơi cúi người với Mạc Vấn.
Mạc Vấn vội vàng đứng dậy chắp tay đáp lại trọng lễ của đối phương.
"Bần đạo mới xuống núi không lâu, các vấn đề thời sự ta hoàn toàn không biết, không biết quý nhân nói “còn sống đến nay đã là không dễ” nguyên do vì sao?" Mạc Vấn đáp lễ xong lên tiếng hỏi.
"Tiên sinh có biết đương kim hoàng thượng là ai không?" Chu Quý nhân hỏi.
"Ta thực không biết." Mạc Vấn xấu hổ đáp, người xuất gia trong lòng chỉ có Đạo, không có Đế vương, hồi trước hắn vốn đã không quan tâm đến chính trị, cộng thêm việc hắn vẫn luôn tu hành ở Vô Lượng Sơn và vùng Man hoang, cho nên tin tức không truyền tới nơi.
"Tiên hoàng năm ngoái đã băng hà, thiếp thân sinh ra hai vị hoàng tử còn quá nhỏ không được lên ngôi, người kế vị em ruột của Tiên hoàng, Ngô vương Nhạc." Chu Quý nhân bình tĩnh nói.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, hồi hắn ở huyện Tây Dương vẫn còn khá để ý đến chính trị, biết Hoàng dế là Tư Mã Diễn, cũng biết hắn có người em trai tên Tư Mã Nhạc.
"Ngô Vương sau khi lên ngôi đối xử với hai người con trai của Tiên hoàng coi như tương đối tốt, tất cả đều được phong Vương vị, lại bảo lưu thân phận Hoàng tử, ngụ ý sau trăm năm nữa vẫn là con cháu Tiên hoàng. Sở dĩ hắn làm vậy chính là bởi hắn lấy vợ đã sáu năm rồi nhưng vẫn chưa có con nối dõi, ai ngờ vừa mới kế vị không lâu thì Hoàng hậu họ Chử đã có chuyện vui, Ngự y bắt mạch xong cam đoan là con trai. Như vậy, ta cùng với hai hoàng nhi hiện chính là cái gai trong mắt Chử thị, bọn chúng bày đủ mưu mô quỷ kế hãm hại tính mạng chúng ta, thiếp thân thấy tình thế nguy cấp đành phải mượn cớ rời khỏi Đô thành, tạm lánh tai họa." Chu Quý nhân lắc đầu than thở.
"Từ xưa tới nay ngôi vị Hoàng đế là cha truyền con nối, thúc phụ nhiếp chính là được rồi, lại còn tiếm quyền đoạt vị. Quý nhân có dự định gì không?" Mạc Vấn nghiêm nghị nói, Đạo gia tôn trọng trung hiếu nhân nghĩa, cái gọi là trung chủ yếu thể hiện ở việc bảo hộ dòng dõi Hoàng thất chính thống, chống lại kẻ phản nghịch soán ngôi.
"Gia phụ (cha ta) thống lĩnh tám vạn binh sĩ Đông chinh dẹp phản loạn đã hơn hai năm rồi, do chưa dẹp xong nên đến này vẫn chưa về kinh, đợi đến khi ông ấy thắng trận trở về, thì ba mẹ con ta mới có chỗ để nương tựa." Chu Quý nhân nói ra.
"Đã là như vậy, bần đạo sẽ hộ tống mẹ con hai người tới tận doanh trại của Chu tướng quân, cách đó là vẹn toàn nhất." Mạc Vấn giơ tay chỉ hướng Đông.
"Trước khi đi hoàng hậu đã lấy cớ giữ Phi nhi lại, chính là phòng ngừa mẹ con chúng ta một đi không trở lại. Để tránh Chử thị sinh nghi, cho dù ra khỏi đô thành chúng ta cũng không dám đi về hướng Đông, vì e sợ bọn chúng sẽ mượn cớ kết tội chúng ta âm mưu phản nghịch, dẫn quân đến chặn giết." Chu Quý nhân lắc đầu nói nói.
Mạc Vấn nhíu mày gật đầu, chuyến đi này của Chu Quý nhân thực ra là đi tị nạn, không thể đến nhờ cậy cha, cũng không dám ở lại đô thành, quả thật là đã lâm vào tuyệt cảnh.
"Thiếp thân đã sai người đưa tin đến gia phụ, cha ta viêt thư hồi âm rằng trong vòng nửa năm nhất định sẽ chiến thắng trở về, bảo ta tạm thời nhẫn nại, bo bo giữ mình, đợi ông trở về rồi sẽ cùng Chử thị thanh toán cả vốn lẫn lãi. Nhưng thiếp thân khi trước mượn cớ đi ra ngoài một tháng, mà nay chỉ còn lại chưa đến nửa tháng nữa, một khi quay về kinh đô, nhất định thích khách sẽ lại tìm đến cửa, chúng ta biết làm sao bây giờ." Chu Quý nhân rất kiên cường, mặc dù rất lo lắng nhưng vẫn không hề rơi lệ.
"Theo như bần đạo biết, Vương thị ở nước Tấn quyền lực không nhỏ, không biết lệnh tôn có quan hệ tốt với bọn họ không?" Mạc Vấn hỏi.
"Vương thị cùng Chử thị nắm giữ triều chánh, trọng thần triều đình đa số là của bọn họ, Chu thị chúng ta có quan hệ tốt với các tướng soái, xưa nay vẫn bất hòa với Vương thị." Chu Quý nhân đáp.
"Nếu Quý nhân tin tưởng bần đạo, bần đạo có thể hộ tống hai người trở về đô thành, hết lòng hết sức bảo vệ mẹ con Quý nhân chu toàn trong nửa năm." Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi nghiêm nghị nói.
"Tiên sinh lòng tựa chim hạc*(ý nói tấm lòng cao cả trong sạch), Chu gia chúng ta thật không biết lấy gì báo đáp." Chu Quý nhân mặt lộ vẻ vui mừng nhưng vẫn lên tiếng từ chối.
Mạc Vấn hiểu thâm ý Chu Quý nhân, trước đó hắn đã từng nói muốn phụ tá quân vương, nhưng Chu Quý nhân cũng như Chu gia đều không có ý phản nghịch, vì vậy không thể đưa hắn lên vị trí Quốc sư được.
"Nếu bần đạo không có yêu cầu gì sẽ khiến Quý nhân trong lòng bất an, không bằng thế này, đợi đến khi lệnh tôn chiến thắng về kinh, xin Quý nhân hãy nói với lệnh tôn tìm cơ hội để bần đạo được đấu pháp với Hộ quốc Pháp sư đương triều trước mặt bàn dân thiên hạ, việc này có thể làm được không?" Mạc Vấn trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.
Chu Quý nhân nghe vậy không hề do dự, gật đầu đáp ứng, "Chuyện này cũng không phải việc khó, như tiên sinh mong muốn. . ."
Lão Ngũ nghe lệnh chạy nhanh ra khỏi sân, cầm lấy bọc quần áo trong tay Mạc Vấn rồi theo hắn đi về phía Đông.
Trước khi đi Mạc Vấn liếc mắt nhìn chính phòng, không thấy Chu Quý đứng ở cửa, trước đó trong phòng có tiếng trẻ con khóc, chắc là nàng vào chăm sóc đứa trẻ rồi.
Bên ngoài Huyện nha, quân lính đương nhiên không dám ngăn trở hai người, hai người nhanh chóng bước qua đám lính nhằm thẳng hướng đông. Cuộc nói chuyện ngắn ngủi khi nãy làm Mạc Vấn rất căm tức, Hoàng gia vênh váo hung hăng, lại lắm quy củ, không phải nô tài thì thật khó mà sống chung được. Phàn long phụ phượng*(dựa vào người Hoàng tộc) nhục nhã thế này, chẳng thà làm như bọn Bách Lý Cuồng Phong giết địch sa trường cho thống khoái, hoặc là như Dạ Tiêu Diêu vậy, dạo chơi khắp nhân gian không câu nệ bất cứ thứ gì.
"Lão gia, ta đã nói cách làm quan kiểu này không ổn rồi, cậu xem lão quan huyện kia khúm núm cung kính thế kia cơ mà, cậu sao mà làm được." Lão Ngũ đi bên cạnh nói.
Mạc Vấn đi quá nhanh, làm động tới vết thương trên người, đang đi bỗng nhiên nhíu mày dừng lại.
Lão Ngũ vội vàng tiến lên đỡ hắn, đúng lúc này lão nha dịch nãy giờ vẫn im lặng thấy vậy đi tới khuyên, "Chân nhân hôm nay lao lực quá độ, xin hãy trở về dịch quán nghỉ ngơi đi."
Mạc Vấn vốn là định đi đường suốt đêm, nhưng hắn lại đang bị thương trên người, lại thêm trời vừa dứt mưa nên khá lạnh, nên đành phải nghe lời lão nha dịch nhờ lão Ngũ đỡ trở lại dịch quán.
"Chân nhân buổi chiều đã ăn uống gì chưa? Nếu chưa để ta chuẩn bị cho ngài một ít." Lão nha dịch ân cần hỏi han.
"Ta đã ăn rồi, không còn sớm nữa, lão ca mau về nhà nghỉ ngơi đi." Mạc Vấn ngồi xếp bằng trên giường nói với lão nha dịch.
Lão nha dịch còn hỏi thăm thêm một lúc nữa rồi mới xoay người đi khỏi.
"Lão già này cũng không tệ lắm." Lão Ngũ vừa đốt lửa nấu nước vừa nói.
Mạc Vấn nghe vậy chỉ lắc đầu than nhẹ, người này sở dĩ chu đáo như vậy, hẳn là do lúc trước hắn đã đáp ứng với lão sau khi cầu mưa xong sẽ tặng lão tiền thưởng.
Cho dù trong lòng buồn bã nhưng Mạc Vấn vẫn mạnh mẽ trấn định tinh thần xếp bằng hành khí. Hắn bị thương cần phải mau chóng hồi phục, trì hoãn càng lâu vết bầm do tụ máu càng khó tan ra.
Lão Ngũ nấu nước nóng, Mạc Vấn ngồi xếp bằng nhập định, hắn hành khí được vài chu thiên thì dừng lại, lấy trong ngực ra viên đan dược chữa thương mở miệng nuốt vào, thương thế ở phần ngực bụng còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng, lần này làm pháp thật là mất nhiều hơn được.
Lão Ngũ bưng nước ấm tới mời Mạc Vấn rửa mặt, Mạc Vấn vừa mới khom người đã lại ho ra máu tươi, lão Ngũ thấy hắn bị thương nghiêm trọng như thế thì vô cùng đau lòng nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm nhỏ nhẹ không giống đàn ông.
Lão Ngũ ra mở cửa, sau đó là giọng nói của phụ nữ, nói được vài câu xong thì lại là tiếng đóng cửa.
"Lão gia, Nhị hoàng tử thưởng ngọc cho cậu, nàng ta sai người mang tới." Lão Ngũ bưng một cái mâm đi vào nhà.
Mạc Vấn nhẹ gật đầu, trước đó hắn vẫn còn có chút lo lắng, lúc trước ra đi mà không nói câu nào đối với Hoàng gia là cực kỳ vô lễ, hôm nay Chu Quý nhân lại sai người tới tặng cây gậy Như Ý bằng ngọc, cho thấy đối phương cũng không trách hắn tội thất lễ.
"Đây là vị quý nhân gì đó nhờ chuyển cho cậu." Lão Ngũ đặt khay gỗ xuống rồi đưa cho Mạc Vấn một tờ giấy.
Mạc Vấn nghi ngờ cầm lấy, phát hiện đây chỉ là một tờ giấy viết thư bình thường được gấp lại ba lần, đóng dấu niêm phong bằng sáp. Hắn mở bức thư ra, trên giấy chẳng có chữ viết gì, chỉ có một bức tranh thủy mặc, vẽ một cây đại thụ đã đổ rạp, ở phần gốc sinh ra hai mầm cây mới nhú, bám chặt lấy gốc đại thụ là một cây dây leo, tuy chỉ phác họa bằng vài nét bút nhưng hết sức sinh động.
"Lão gia, trên đó viết gì thế?" Lão Ngũ tò mò hỏi.
Mạc Vấn quay đầu nhìn lão Ngũ, chuyển tờ giấy viết thư cho gã.
"Cậu quên ta không biết chữ sao." Lão Ngũ khoát tay cười giễu.
"Thư không có chữ." Mạc Vấn lắc đầu.
Lão Ngũ nghe vậy thì hiếu kỳ nhận lấy tờ giấy viết thư nghiêng đầu quan sát, "Một cái cây chết, hai cái cây nhỏ, còn có một bụi cỏ."
"Cỏ gì mà cỏ, rõ ràng là một cây dây leo." Mạc Vấn lên tiếng.
"Lão gia, bức tranh này của nàng rốt cuộc có ý gì?" Lão Ngũ gãi đầu hỏi. Mạc Vấn cầm lấy tờ giấy chỉ, "Cây đại thụ đã ngã xuống này ám chỉ Hoàng đế nước Tấn vừa mới băng hà, cũng chính là phu quân nàng ta. Hai cây nhỏ này hẳn là chỉ hai người con của nàng với vị Hoàng đế đã chết kia, còn cây dây leo này ám chỉ chính nàng. Cái này ý nói phu quân đã chết, để lại nàng cùng hai đứa con thơ không nơi nương tựa."
Mạc Vấn nói xong, lão Ngũ vẫn tròn mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ Mạc Vấn lại phải giải thích thêm, "Nàng đang nói với chúng ta rằng mình đang rất khó khăn, đồng thời cũng khéo léo xin lỗi khi trước cư xử không phải với ta."
"Hứ, nàng muốn xin lỗi cứ nói thẳng ra, vẽ vời thế này làm gì." Lão Ngũ cười nói.
"Không được, nàng thân phận cao quý, lén lút viết thư cho đàn ông khác là trái lễ nghĩa, sau này nếu lộ ra bên ngoài sẽ tổn hại nghiêm trọng đến danh dự. Lấy bức họa bày tỏ nỗi lòng âu cũng là bất đắc dĩ." Mạc Vấn nhét tờ giấy vào trong ngực áo.
"Lão gia, nàng đã xin lỗi cậu như vậy rõ nàng rất coi trọng cậu nha, chúng ta còn đi nữa không?" Lão Ngũ hỏi.
"Ngày mai ta sẽ quyết định đi hay ở." Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi lên tiếng, đối phương là mẫu thân của hoàng tử, nàng viết thư nói xin lỗi đã chứng tỏ sự coi trọng rất lớn với hắn, nhưng lúc này hắn không biết rõ thế cục trong triều cùng với tình huống của Chu Quý nhân, là đi hay ở tạm thời vẫn chưa thể nói được.
Mặc dù chưa chắc chắn đi hay ở, nhưng oán hận trong lòng đã hoàn toàn biến mất, trong lòng hắn thanh tịnh thức trắng đêm hành khí chữa thương, tới sáng sớm hôm sau thương thế đã ổn định, linh khí cũng hồi phục được phân nửa.
Sắc trời vừa hửng sáng, ngoài nhà đã truyền tới tiếng gõ cửa. Lão Ngũ ra mở cửa, lát sau trở lại phòng, nói, "Lão gia, nha hoàn tối qua lại đến tìm cậu."
Mạc Vấn nghe vậy mặc quần áo chỉnh tề đi ra, thấy đứng ngoài cửa là cung nữ tên Hồng Ngọc tối hôm đó hắn từng gặp.
"Ra mắt tiên sinh, Quý nhân có lời mời." Hồng Ngọc hơi cúi người thi lễ với Mạc Vấn.
"Làm phiền." Mạc Vấn giơ tay lên mời.
Hồng Ngọc đi trước dẫn đường, Mạc Vấn ở phía sau đi theo, lão Ngũ vội vàng thu dọn bao phục đi theo.
Có Hồng Ngọc dẫn đường, đám lính hộ vệ đương nhiên sẽ không ngăn cản, hai người bước nhanh tới chính phòng, chỉ thấy kia Chu Quý nhân đã ngồi sẵn bên trong chờ. Nữ quyến Hoàng gia đa số hay trang điểm son phấn, nhưng hôm nay Chu Quý nhân không hề son phấn, mặc cũng không phải trang phục của Hoàng gia, mà chỉ là một bộ quần áo bình thường, đơn giản nhưng trang nhã.
"Vô Lượng Thiên Tôn, ra mắt Quý nhân." Mạc Vấn chắp tay mở miệng.
"Tiên sinh miễn lễ, mời ngồi." Chu Quý nhân cũng không trách tội Mạc Vấn hôm qua ra đi không nói câu nào, ngược lại ăn nói có vẻ rất tùy ý.
Mạc Vấn tạ ơn rồi ngồi xuống, Chu Quý nhân khoát tay bảo Hồng Ngọc đứng bên cạnh, "Mau đem trà xanh lên cho tiên sinh."
Thị nữ tên Hồng Ngọc thị nữ khá tinh ý, biết chủ thượng có lời muốn nói riêng với Mạc Vấn nên xoay người lui ra, khép cửa phòng lại.
"Cô nhi quả phụ, còn sống đến nay đã là không dễ, mong tiên sinh chớ trách tội thiếp thân hôm qua quá đa nghi." Chu Quý nhân nhìn thẳng Mạc Vấn nói.
Mạc Vấn nghe vậy mà rùng mình, thời này nữ quyến Hoàng tộc phần nhiều xưng "Ta" nói với mọi người, chỉ ở trước mặt người cực kỳ thân cận mới xưng là "Thiếp thân", trước mặt Hoàng Đế lại tự xưng "Thiếp thân" hoặc là "Nô". Chu Quý nhân tự xưng “thiếp thân” cho thấy nàng đã bỏ xuống sự kiêu ngạo của Hoàng gia rồi, không còn lên giọng bề trên gây khó dễ nữa. Tuy vậy khiến Mạc Vấn trong lòng rùng mình không phải do Chu Quý nhân tự xưng, mà là do nàng nói “cô nhi quả mẫu còn sống không dễ”, điều này cho thấy tình cảnh của nàng cùng với nhóc Hoàng tử kia hiện đang rất khó khăn.
"Quý nhân nói quá lời, duyên phân bèo nước gặp nhau, bỗng dưng gặp được người như ta, đổi là ai cũng sẽ cẩn thận." Mạc Vấn trả lời.
"Tiên sinh pháp thuật thần kỳ, người hầu võ nghệ cao cường, nếu thật sự muốn làm khó mẹ con chúng ta, mấy gã quan binh ngoài kia chắc chắn không ngăn được. Hôm qua sau khi tiên sinh rũ áo rời đi thiếp thân mới nghĩ tới những điều này, may mà tiên sinh còn chưa đi xa, nếu không thiếp thân có muốn cáo lỗi cũng không biết tìm ngươi ở đâu rồi." Chu Quý nhân nói xong rời khỏi chỗ ngồi đứng lên, hơi cúi người với Mạc Vấn.
Mạc Vấn vội vàng đứng dậy chắp tay đáp lại trọng lễ của đối phương.
"Bần đạo mới xuống núi không lâu, các vấn đề thời sự ta hoàn toàn không biết, không biết quý nhân nói “còn sống đến nay đã là không dễ” nguyên do vì sao?" Mạc Vấn đáp lễ xong lên tiếng hỏi.
"Tiên sinh có biết đương kim hoàng thượng là ai không?" Chu Quý nhân hỏi.
"Ta thực không biết." Mạc Vấn xấu hổ đáp, người xuất gia trong lòng chỉ có Đạo, không có Đế vương, hồi trước hắn vốn đã không quan tâm đến chính trị, cộng thêm việc hắn vẫn luôn tu hành ở Vô Lượng Sơn và vùng Man hoang, cho nên tin tức không truyền tới nơi.
"Tiên hoàng năm ngoái đã băng hà, thiếp thân sinh ra hai vị hoàng tử còn quá nhỏ không được lên ngôi, người kế vị em ruột của Tiên hoàng, Ngô vương Nhạc." Chu Quý nhân bình tĩnh nói.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, hồi hắn ở huyện Tây Dương vẫn còn khá để ý đến chính trị, biết Hoàng dế là Tư Mã Diễn, cũng biết hắn có người em trai tên Tư Mã Nhạc.
"Ngô Vương sau khi lên ngôi đối xử với hai người con trai của Tiên hoàng coi như tương đối tốt, tất cả đều được phong Vương vị, lại bảo lưu thân phận Hoàng tử, ngụ ý sau trăm năm nữa vẫn là con cháu Tiên hoàng. Sở dĩ hắn làm vậy chính là bởi hắn lấy vợ đã sáu năm rồi nhưng vẫn chưa có con nối dõi, ai ngờ vừa mới kế vị không lâu thì Hoàng hậu họ Chử đã có chuyện vui, Ngự y bắt mạch xong cam đoan là con trai. Như vậy, ta cùng với hai hoàng nhi hiện chính là cái gai trong mắt Chử thị, bọn chúng bày đủ mưu mô quỷ kế hãm hại tính mạng chúng ta, thiếp thân thấy tình thế nguy cấp đành phải mượn cớ rời khỏi Đô thành, tạm lánh tai họa." Chu Quý nhân lắc đầu than thở.
"Từ xưa tới nay ngôi vị Hoàng đế là cha truyền con nối, thúc phụ nhiếp chính là được rồi, lại còn tiếm quyền đoạt vị. Quý nhân có dự định gì không?" Mạc Vấn nghiêm nghị nói, Đạo gia tôn trọng trung hiếu nhân nghĩa, cái gọi là trung chủ yếu thể hiện ở việc bảo hộ dòng dõi Hoàng thất chính thống, chống lại kẻ phản nghịch soán ngôi.
"Gia phụ (cha ta) thống lĩnh tám vạn binh sĩ Đông chinh dẹp phản loạn đã hơn hai năm rồi, do chưa dẹp xong nên đến này vẫn chưa về kinh, đợi đến khi ông ấy thắng trận trở về, thì ba mẹ con ta mới có chỗ để nương tựa." Chu Quý nhân nói ra.
"Đã là như vậy, bần đạo sẽ hộ tống mẹ con hai người tới tận doanh trại của Chu tướng quân, cách đó là vẹn toàn nhất." Mạc Vấn giơ tay chỉ hướng Đông.
"Trước khi đi hoàng hậu đã lấy cớ giữ Phi nhi lại, chính là phòng ngừa mẹ con chúng ta một đi không trở lại. Để tránh Chử thị sinh nghi, cho dù ra khỏi đô thành chúng ta cũng không dám đi về hướng Đông, vì e sợ bọn chúng sẽ mượn cớ kết tội chúng ta âm mưu phản nghịch, dẫn quân đến chặn giết." Chu Quý nhân lắc đầu nói nói.
Mạc Vấn nhíu mày gật đầu, chuyến đi này của Chu Quý nhân thực ra là đi tị nạn, không thể đến nhờ cậy cha, cũng không dám ở lại đô thành, quả thật là đã lâm vào tuyệt cảnh.
"Thiếp thân đã sai người đưa tin đến gia phụ, cha ta viêt thư hồi âm rằng trong vòng nửa năm nhất định sẽ chiến thắng trở về, bảo ta tạm thời nhẫn nại, bo bo giữ mình, đợi ông trở về rồi sẽ cùng Chử thị thanh toán cả vốn lẫn lãi. Nhưng thiếp thân khi trước mượn cớ đi ra ngoài một tháng, mà nay chỉ còn lại chưa đến nửa tháng nữa, một khi quay về kinh đô, nhất định thích khách sẽ lại tìm đến cửa, chúng ta biết làm sao bây giờ." Chu Quý nhân rất kiên cường, mặc dù rất lo lắng nhưng vẫn không hề rơi lệ.
"Theo như bần đạo biết, Vương thị ở nước Tấn quyền lực không nhỏ, không biết lệnh tôn có quan hệ tốt với bọn họ không?" Mạc Vấn hỏi.
"Vương thị cùng Chử thị nắm giữ triều chánh, trọng thần triều đình đa số là của bọn họ, Chu thị chúng ta có quan hệ tốt với các tướng soái, xưa nay vẫn bất hòa với Vương thị." Chu Quý nhân đáp.
"Nếu Quý nhân tin tưởng bần đạo, bần đạo có thể hộ tống hai người trở về đô thành, hết lòng hết sức bảo vệ mẹ con Quý nhân chu toàn trong nửa năm." Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi nghiêm nghị nói.
"Tiên sinh lòng tựa chim hạc*(ý nói tấm lòng cao cả trong sạch), Chu gia chúng ta thật không biết lấy gì báo đáp." Chu Quý nhân mặt lộ vẻ vui mừng nhưng vẫn lên tiếng từ chối.
Mạc Vấn hiểu thâm ý Chu Quý nhân, trước đó hắn đã từng nói muốn phụ tá quân vương, nhưng Chu Quý nhân cũng như Chu gia đều không có ý phản nghịch, vì vậy không thể đưa hắn lên vị trí Quốc sư được.
"Nếu bần đạo không có yêu cầu gì sẽ khiến Quý nhân trong lòng bất an, không bằng thế này, đợi đến khi lệnh tôn chiến thắng về kinh, xin Quý nhân hãy nói với lệnh tôn tìm cơ hội để bần đạo được đấu pháp với Hộ quốc Pháp sư đương triều trước mặt bàn dân thiên hạ, việc này có thể làm được không?" Mạc Vấn trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.
Chu Quý nhân nghe vậy không hề do dự, gật đầu đáp ứng, "Chuyện này cũng không phải việc khó, như tiên sinh mong muốn. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.