Quyển 1 - Chương 322: Dạ hành nữ
Phong Ngự Cửu Thu
04/08/2018
Dịch giả: argetlam7420
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn thần sắc không vui, không dám lên tiếng phản đối nữa, chẳng qua vẫn thấp giọng lẩm bẩm, "Đã sinh con với người Hồ rồi, còn quản nàng ta làm gì nữa."
"Thế nếu đổi lại ngươi là ta, ngươi sẽ làm gì?" Mạc Vấn chậm rãi hỏi.
"Không quan hệ gì nữa." Lão Ngũ trả lời rất là dứt khoát.
"Lúc ta suy sụp nhất thì Lâm Nhược Trần lại tìm đến kẻ khác, nếu là người bình thường, sau khi tìm được sẽ dùng mọi cách chế giễu sỉ nhục nàng, đó là do tâm lý muốn trả thù gây ra, là hành vi tiểu nhân hẹp hòi. Ngày đó ta vì tài hèn sức yếu nên mới khiến nàng phải đi theo người Hồ, bây giờ ta đã có sức mạnh thì hẳn cũng phải nên giúp đỡ nàng ấy." Mạc Vấn không muốn lão Ngũ hiểu nhầm là hắn định bắt cá hai tay.
"Ta thật sự không thể độ lượng được như cậu." Lão Ngũ vẫn chưa thông suốt.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhăn mày, lão Ngũ ngày thường rất ít khi cãi lại hắn, hôm nay gã sở dĩ cương quyết như vậy, có thể là vì A Cửu đang bị giam cầm trên núi, lão Ngũ thấy thế nên cho rằng hắn sinh ra hai lòng. Ngoài ra còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, đó là chính lão Ngũ năm đó cũng đã từng bị Vương Nguyên Dung phản bội, đối với loại này phụ nữ thay lòng đổi dạ này hết sức chán ghét.
"Nàng đã có ý hối hận, thân là đàn ông nên rộng lượng tha thứ, huống chi nàng là người cùng huyện Tây Dương với chúng ta, ta không thể trơ mắt nhìn nàng chết trong loạn lạc được, nếu như lấy được cái áo choàng thì xin nhờ ngươi đưa cho nàng, ta không muốn gặp nàng nữa." Mạc Vấn kiên nhẫn giải thích.
"Vậy được, ta chỉ sợ nàng ta lại ỷ lại vào cậu." Lão Ngũ lập tức đáp ứng.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, không bàn luận chuyện này nữa, cho đến bây giờ hắn đã không còn coi Lâm Nhược Trần là ác mộng của mình nữa, không suy nghĩ quá nhiều nhưng cũng không tìm cách né tránh, mỗi người đàn ông trong cuộc đời đều sẽ không chỉ có một người phụ nữ, người hiện tại thì cần phải quý trọng, nhưng những người đã từng yêu cũng không thể quên.
Màn đêm rất nhanh hạ xuống, hai người đứng trên đỉnh núi trông về phía Tây, hy vọng Dạ Hành Nữ tối nay có thể trở về.
Canh một, canh hai, rồi canh ba, tới canh ba mà vẫn không thấy bóng dáng Dạ Hành Nữ, Mạc Vấn có chút nản chí, hắn đã dừng lại ở chỗ này ba đêm, không thể tiếp tục chờ đợi nữa rồi, ai thân ai sơ, ai nặng ai nhẹ, trong lòng của hắn tự có chừng mực.
Lúc canh tư, Mạc Vấn chợt phát hiện trên bầu trời hướng tây bắc xuất hiện một chấm đen, lát sau chấm đen trở nên lớn dần, chính là con Dạ Hành Nữ.
Mạc Vấn vỗ vai đánh thức lão Ngũ, "Mau dậy."
Lão Ngũ giơ tay lau đi nước dãi, đưa mắt nhìn, "Ha ha, may quá, nó chưa trộm được đứa trẻ nào."
Ngay khi Mạc Vấn cho rằng lão Ngũ cũng có lòng nhân hậu, lão Ngũ liền nói ra nửa câu sau, "Nếu không chúng ta lại phải mất công đem đứa bé trở về."
Trong lúc hai người nói chuyện, con Dạ Hành Nữ đã nhanh chóng bay lại gần, lão Ngũ cởi áo khoác, chuẩn bị biến thân.
Lúc đến gần hòn đảo, Dạ Hành Nữ bỗng bay chậm lại, không hỏi cũng biết là nó đã phát hiện cây hòe trên đảo đã bị đốt rụi.
Thấy Dạ Hành Nữ không định bay lên đảo, Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía lão Ngũ, "Bắt nó về đây."
Lão Ngũ nghe lệnh, run người biến thành Cư Bức, từ chỗ ẩn thân vỗ cánh bay ra.
Dạ Hành Nữ trông thấy Cự Bức khổng lồ thì hơi sững sờ, ngay sau đó lập tức vỗ cánh chạy trốn, lão Ngũ rít lên một tiếng định đánh choáng nó, không ngờ con Dạ Hành Nữ kia tuy là chim nhưng lại không bị tiếng kêu ảnh hưởng, nghe được tiếng còn chạy trốn nhanh hơn.
Lão Ngũ đợi Mạc Vấn nhảy lên lưng xong, cánh thịt vỗ mạnh bắt đầu truy đuổi.
Dạ Hành Nữ biết hai người không có ý tốt gì, dưới tình thế cấp bách liều mạng vỗ cánh, nhưng nó to bằng một nữa Cự Bức, không thể bay nhanh bằng, cũng không lâu sau liền bị lão Ngũ đuổi kịp.
"Không được giết nó." Mạc Vấn thấy lão Ngũ định há mồm cắn, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Lão Ngũ nghe Mạc Vấn nói vậy bèn đổi dùng móng vuốt quặp lấy.
"Cũng không được làm hỏng lông của nó." Mạc Vấn một lần nữa ngăn lại, nói xong tung người lao đến con Dạ Hành Nữ.
Không ngờ con Dạ Hành Nữ phản ứng cực kỳ nhanh chóng, mắt thấy Mạc Vấn nhào tới thì bất ngờ xoay người tránh được hắn.
Dạ Hành Nữ mặc dù tránh được Mạc Vấn nhưng lại không thể tránh được lão Ngũ, lão Ngũ nhân cơ hội giương móng vuốt quắp được hai cánh Dạ Hành Nữ.
Mạc Vấn bay trở lại lưng dơi, nói với lão Ngũ nói, "Trở về thôi."
Con Dạ Hành Nữ bị lão Ngũ bắt, dưới sự kinh hoảng liên tục phát ra tiếng kêu the thé chói tai, tiếng kêu nghe thảm thiết hệt như tiếng phụ nữ bị đánh vậy.
Chốc lát sau, hai người trở lại hòn đảo, lão Ngũ thả con Dạ Hành Nữ xuống đất, Mạc Vấn nhanh chóng tiến tới đánh xuống một chưởng làm nó bất tỉnh.
Dạ Hành Nữ tuy giống chim nhưng cũng không phải loài chim, nó là do oán khí của sản phụ biến hóa thành, ở phía trên bụng còn có hai khu vực nhô lên, tựa như hai núm vú của phụ nữ.
"Lão gia, tiếp theo phải làm gì?" Lão Ngũ mặc lại áo khoác đi tới cùng Mạc Vấn quan sát con Dạ Hành Nữ đang bất tỉnh.
Mạc Vấn quay đầu nhìn lão Ngũ, không đáp lời, hiểu biết của hắn về loài vật này cũng rất ít ỏi, trước kia hắn chưa từng nhìn thấy chúng bao giờ, lại càng không biết làm thế nào cởi ra lớp lông của nó.
"Đứng lên, đừng giả chết nữa." Lão Ngũ tung chân đá con Dạ Hành Nữ.
Dạ Hành Nữ đã bị Mạc Vấn đánh bất tỉnh, không có phản ứng nào.
Mạc Vấn đưa tay vào túi áo lấy ra hộp phù, tay định vẽ phù nhưng lại dừng lại, con vật này tuy có thực thể nhưng bản chất là do oán khí tích tụ, nếu là yêu khí có thể dùng phù chú áp chế, đối với thi khí cùng âm khí cũng có thể vẽ bùa trấn áp, duy chỉ có oán khí là không có phù chú nào áp chế, đối với oán khí bình thường chỉ có thể niệm kinh siêu độ.
Ngay tại Mạc Vấn còn đang do dự không biết nên vẽ phù chú nào thì con Dạ Hành Nữ kia đã tỉnh lại, kịch liệt giãy giụa muốn chạy trốn.
"Cởi áo ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết." Lão Ngũ tay cầm hiếu bổng, giẫm lên cánh Dạ Hành Nữ không cho nó bay.
Dạ Hành Nữ làm như không nghe thấy lời lão Ngũ, vẫn giãy giụa không ngừng.
"Nghe không, mau cởi áo của ngươi ra." Lão Ngũ vừa nói vừa táng một gậy thẳng vào đầu Dạ Hành Nữ.
Hiếu bổng cũng có hiệu quả đối với oán khí, một gậy đánh xuống, Dạ Hành Nữ phát ra tiếng kêu thảm thiết, liên tục dùng mỏ nhọn mổ vào chân trái lão Ngũ đang đạp lên cánh nó.
Lão Ngũ thấy nó vẫn ngoan cố, liền táng thêm một gậy nữa, "Ngoan ngoãn một chút coi."
Đối với việc này Mạc Vấn cũng chẳng biết làm thế nào, đành cất hộp phù vào ngực, đứng bên cạnh xem lão Ngũ tiến hành doạ nạt.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn khoanh tay đứng nhìn, biết hắn đã để gã làm chủ, bèn ho khan hai tiếng đổi giọng nhẹ nhàng nói, "Ngươi hại chết nhiều đứa trẻ như vậy, chết chưa hết tội, nhanh cởi áo ra, nếu không chúng ta đành phải thay trời hành đạo vậy."
Con Dạ Hành Nữ không hề để ý tới lão Ngũ, nhe nanh giương vuốt, thét chói tai giãy giụa.
Lão Ngũ sợ nó trốn thoát, xoay mình cưỡi lên người Dạ Hành Nữ, hai chân đạp xuống cánh của nó phòng ngừa nó trốn mất.
"Ngươi không chạy thoát được đâu, nhanh cởi áo ra đi." Lão Ngũ lại táng một gậy vào đầu nó, quát.
Một côn này của lão Ngũ lực đạo rất nặng, Dạ Hành Nữ bị đau không mổ gã nữa, chẳng qua là vẫn liên tục thét chói tai, giống như phụ nữ kêu khóc vậy.
Lão Ngũ đánh đến mỏi cả tay, quay đầu nhìn sang Mạc Vấn, Mạc Vấn lúc này chưa nghĩ ra biện pháp nào, chỉ bất lực nhìn lão Ngũ, không cho chỉ thị gì.
1.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn không nói lời nào, chỉ đành phải tự nghĩ cách tra hỏi.
"Nếu không muốn chết hãy mau cởi áo ra!" Lão Ngũ nói.
Dạ Hành Nữ thét lên chói tai.
"Đổi lại là người khác bắt được ngươi thì ngươi đã sớm mất mạng rồi, gặp phải chúng ta coi như ngươi vận khí tốt, mau cởi quần áo, chúng ta sẽ thả ngươi đi." Lão Ngũ giọng hòa hoãn.
Dạ Hành Nữ vẫn cứ thét chói tai.
"Con mẹ nó chứ, rượu mời không uống hả?" Lão Ngũ nổi giận, Hiếu bổng điên cuồng đập xuống, "Ngươi có chịu cởi không? Có chịu cởi không?"
Dạ Hành Nữ không cách nào tránh thoát, chỉ có thể rên lên thảm thiết.
"Kẻ gian dâm đồi bại kia, còn không mau dừng tay." Nhưng vào lúc này, phía nam bỗng truyền đến một tiếng quát.
Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy một đạo nhân trẻ tuổi đang từ phương nam bay tới. Người này tuổi tác trên dưới hai mươi, mặc đạo bào màu xanh, mặt mũi trắng trẻo nhẵn nhụi, dáng dấp rất thanh tú, bên hông đeo một thanh trường kiếm, chân đạp một cây thước vàng dài chừng năm thước.
Vừa dứt lời đạo nhân trẻ tuổi kia đã bay tới gần, tung người nhảy xuống cây thước, vừa rơi xuống đất trường kiếm đã ra khỏi vỏ.
Người này mặc dù rút ra trường kiếm nhưng lại không xông lên chém lão Ngũ, bởi vì hắn đã thấy rõ thứ lão Ngũ đang đánh không phải là phụ nữ, mà là một con Hắc Điểu.
"Các ngươi đang làm gì đấy?" Thanh niên kia sau khi khôi phục tinh thần lên tiếng hỏi.
"Đây là một con Dạ Hành Nữ, là vật yêu tà nên chúng ta mới bắt giữ, đang tra khảo nó." Mạc Vấn vừa nói chuyện đồng thời quan sát cây thước vàng đang lơ lửng trên không trung kia, vật này nhìn qua khá giống một cây gậy, nhưng quanh thân lại khắc đầy chữ cổ đại, những chữ viết này hắn hoàn toàn mù tịt.
Đạo nhân trẻ tuổi kia nửa tin nửa ngờ, ánh mắt lại lần nữa chuyển tới con Hắc Điểu, sắc mặt tức thì đại biến, "Yêu đạo khá lắm, nàng rõ ràng là một phụ nữ, các ngươi bắt nàng ở chỗ này ý đồ làm chuyện đồi bại, còn muốn dùng Chướng Nhãn pháp gạt ta?"
Mạc Vấn nghe vậy, biết người này đã trông thấy được cặp vú trước ngực Dạ Hành Nữ, cộng thêm lão Ngũ lúc trước liên tục quát Dạ Hành Nữ cỡi quần áo ra, lại thêm nó bị đau phát ra tiếng kêu không khác gì phụ nữ, vậy nên đã khiến đạo nhân này sinh ra hiểu lầm.
"Vật này vốn là yêu tà, không phải bần đạo dùng Chướng Nhãn pháp." Mạc Vấn lên tiếng giải thích, đạo nhân trẻ tuổi mặc dù tu vi thấp nhưng cây thước vàng gã cưỡi lại hết sức thần dị, nếu hắn không đoán sai thì người này hẳn là đệ tử từ một động phủ hoặc tiên đảo nào đó. Nhưng đạo bào người này mặc lại không hề có biểu tượng của tam giáo, không cách nào đoán được gã là đệ tử môn phái nào.
"Nếu là yêu tà, vì sao lại không thấy yêu khí?" Đạo nhân trẻ tuổi càng tức giận hơn, nói xong giương cao mũi kiếm chỉ thẳng lão Ngũ, "Mau buông vị cô nương này ra ngay."
"Cô nương? Cô nương nhà ngươi to xác đến vậy sao!" Lão Ngũ tỏ ra không hề sợ người này.
"Buông nàng ra!" Đạo nhân trẻ tuổi vung trường kiếm bước lên trước.
Lão Ngũ thấy vậy quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn, Mạc Vấn nhìn gã gật đầu một cái, tỏ ý bảo gã hãy buông con Dạ Hành Nữ kia ra trước.
Lão Ngũ buông con Dạ Hành Nữ ra rồi đứng bên cạnh Mạc Vấn.
Dạ Hành Nữ kia cực kỳ gian trá, được thả tự do không hề bay đi, mà là lết tới liên tục dập đầu với gã đạo nhân trẻ tuổi kia, cùng lúc đó trong miệng phát ra thanh âm đau buồn giống như con gái khóc.
"Cô nương không cần hoảng sợ, có bần đạo ở đây, bọn họ không dám làm tổn thương cô đâu." Đạo nhân trẻ tuổi nói với Dạ Hành Nữ.
Lão Ngũ đảo mắt tặc lưỡi, "Khong biết từ đâu chui ra thằng ngu vậy nhỉ?"
"Ngươi vừa nói gì?!" Đạo nhân trẻ tuổi nghe được lão Ngũ lẩm bẩm, cao giọng quát hỏi.
"Nó vốn là một con yêu tinh, ngươi lại bảo là đàn bà, không phải thằng ngu thì là gì?" Lão Ngũ ngược lại mỉa mai.
"Là người hay là yêu quái, ta sẽ tự có biện pháp kiểm chứng." Trẻ tuổi đạo nhân nói xong, môi khẽ nhúc nhích. Mạc Vấn vốn tưởng rằng gã đang tụng niệm chân ngôn, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện hoàn toàn không phải như vậy, người này tựa hồ đang cắn đầu lưỡi.
Mạc Vấn đoán không sai, đạo nhân trẻ tuổi kia đúng là cắn lưỡi, đây là phương pháp chỉ dùng khi đạo nhân gặp phải yêu tà mà lại không mang theo đồ vẽ phù, máu ở đầu lưỡi dương khí rất nặng, có thể áp chế khí tức yêu ma, cũng có thể phá giải một vài pháp thuật Chướng Nhãn đơn giản.
Đạo nhân trẻ tuổi cắn đầu lưỡi, rồi hướng con Dạ Hành Nữ phun ra một búng máu, hét to một tiếng, "Phá!"
Vừa dứt lời, Dạ Hành Nữ kia đột nhiên biến thành một phụ nữ trẻ tuổi mặc quần áo đen, hướng đạo nhân trẻ tuổi kia bi thương cầu cứu, "Chân nhân xin hãy cứu ta."
Mạc Vấn ở bên cạnh nhìn rất rõ sự việc, Dạ Hành Nữ kia sở dĩ biến hóa thành người không phải là vì đạo nhân trẻ tuổi phun máu tươi có tác dụng, mà là do nó đã cố ý biến hóa thành người để mê hoặc gã.
Đạo nhân trẻ tuổi kia thấy Hắc Điểu biến thành một cô gái, vẻ mặt càng đắc ý, khinh bỉ nhìn về phía Mạc Vấn cùng lão Ngũ, giống như bậc trí giả vừa vạch trần mưu kế của người khác.
Mạc Vấn dửng dưng không đáp.
Lão Ngũ không ưa nổi vẻ mặt cao ngạo của gã, khịt mũi coi thường, "Giỏi, thật là giỏi a..."
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn thần sắc không vui, không dám lên tiếng phản đối nữa, chẳng qua vẫn thấp giọng lẩm bẩm, "Đã sinh con với người Hồ rồi, còn quản nàng ta làm gì nữa."
"Thế nếu đổi lại ngươi là ta, ngươi sẽ làm gì?" Mạc Vấn chậm rãi hỏi.
"Không quan hệ gì nữa." Lão Ngũ trả lời rất là dứt khoát.
"Lúc ta suy sụp nhất thì Lâm Nhược Trần lại tìm đến kẻ khác, nếu là người bình thường, sau khi tìm được sẽ dùng mọi cách chế giễu sỉ nhục nàng, đó là do tâm lý muốn trả thù gây ra, là hành vi tiểu nhân hẹp hòi. Ngày đó ta vì tài hèn sức yếu nên mới khiến nàng phải đi theo người Hồ, bây giờ ta đã có sức mạnh thì hẳn cũng phải nên giúp đỡ nàng ấy." Mạc Vấn không muốn lão Ngũ hiểu nhầm là hắn định bắt cá hai tay.
"Ta thật sự không thể độ lượng được như cậu." Lão Ngũ vẫn chưa thông suốt.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhăn mày, lão Ngũ ngày thường rất ít khi cãi lại hắn, hôm nay gã sở dĩ cương quyết như vậy, có thể là vì A Cửu đang bị giam cầm trên núi, lão Ngũ thấy thế nên cho rằng hắn sinh ra hai lòng. Ngoài ra còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, đó là chính lão Ngũ năm đó cũng đã từng bị Vương Nguyên Dung phản bội, đối với loại này phụ nữ thay lòng đổi dạ này hết sức chán ghét.
"Nàng đã có ý hối hận, thân là đàn ông nên rộng lượng tha thứ, huống chi nàng là người cùng huyện Tây Dương với chúng ta, ta không thể trơ mắt nhìn nàng chết trong loạn lạc được, nếu như lấy được cái áo choàng thì xin nhờ ngươi đưa cho nàng, ta không muốn gặp nàng nữa." Mạc Vấn kiên nhẫn giải thích.
"Vậy được, ta chỉ sợ nàng ta lại ỷ lại vào cậu." Lão Ngũ lập tức đáp ứng.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, không bàn luận chuyện này nữa, cho đến bây giờ hắn đã không còn coi Lâm Nhược Trần là ác mộng của mình nữa, không suy nghĩ quá nhiều nhưng cũng không tìm cách né tránh, mỗi người đàn ông trong cuộc đời đều sẽ không chỉ có một người phụ nữ, người hiện tại thì cần phải quý trọng, nhưng những người đã từng yêu cũng không thể quên.
Màn đêm rất nhanh hạ xuống, hai người đứng trên đỉnh núi trông về phía Tây, hy vọng Dạ Hành Nữ tối nay có thể trở về.
Canh một, canh hai, rồi canh ba, tới canh ba mà vẫn không thấy bóng dáng Dạ Hành Nữ, Mạc Vấn có chút nản chí, hắn đã dừng lại ở chỗ này ba đêm, không thể tiếp tục chờ đợi nữa rồi, ai thân ai sơ, ai nặng ai nhẹ, trong lòng của hắn tự có chừng mực.
Lúc canh tư, Mạc Vấn chợt phát hiện trên bầu trời hướng tây bắc xuất hiện một chấm đen, lát sau chấm đen trở nên lớn dần, chính là con Dạ Hành Nữ.
Mạc Vấn vỗ vai đánh thức lão Ngũ, "Mau dậy."
Lão Ngũ giơ tay lau đi nước dãi, đưa mắt nhìn, "Ha ha, may quá, nó chưa trộm được đứa trẻ nào."
Ngay khi Mạc Vấn cho rằng lão Ngũ cũng có lòng nhân hậu, lão Ngũ liền nói ra nửa câu sau, "Nếu không chúng ta lại phải mất công đem đứa bé trở về."
Trong lúc hai người nói chuyện, con Dạ Hành Nữ đã nhanh chóng bay lại gần, lão Ngũ cởi áo khoác, chuẩn bị biến thân.
Lúc đến gần hòn đảo, Dạ Hành Nữ bỗng bay chậm lại, không hỏi cũng biết là nó đã phát hiện cây hòe trên đảo đã bị đốt rụi.
Thấy Dạ Hành Nữ không định bay lên đảo, Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía lão Ngũ, "Bắt nó về đây."
Lão Ngũ nghe lệnh, run người biến thành Cư Bức, từ chỗ ẩn thân vỗ cánh bay ra.
Dạ Hành Nữ trông thấy Cự Bức khổng lồ thì hơi sững sờ, ngay sau đó lập tức vỗ cánh chạy trốn, lão Ngũ rít lên một tiếng định đánh choáng nó, không ngờ con Dạ Hành Nữ kia tuy là chim nhưng lại không bị tiếng kêu ảnh hưởng, nghe được tiếng còn chạy trốn nhanh hơn.
Lão Ngũ đợi Mạc Vấn nhảy lên lưng xong, cánh thịt vỗ mạnh bắt đầu truy đuổi.
Dạ Hành Nữ biết hai người không có ý tốt gì, dưới tình thế cấp bách liều mạng vỗ cánh, nhưng nó to bằng một nữa Cự Bức, không thể bay nhanh bằng, cũng không lâu sau liền bị lão Ngũ đuổi kịp.
"Không được giết nó." Mạc Vấn thấy lão Ngũ định há mồm cắn, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Lão Ngũ nghe Mạc Vấn nói vậy bèn đổi dùng móng vuốt quặp lấy.
"Cũng không được làm hỏng lông của nó." Mạc Vấn một lần nữa ngăn lại, nói xong tung người lao đến con Dạ Hành Nữ.
Không ngờ con Dạ Hành Nữ phản ứng cực kỳ nhanh chóng, mắt thấy Mạc Vấn nhào tới thì bất ngờ xoay người tránh được hắn.
Dạ Hành Nữ mặc dù tránh được Mạc Vấn nhưng lại không thể tránh được lão Ngũ, lão Ngũ nhân cơ hội giương móng vuốt quắp được hai cánh Dạ Hành Nữ.
Mạc Vấn bay trở lại lưng dơi, nói với lão Ngũ nói, "Trở về thôi."
Con Dạ Hành Nữ bị lão Ngũ bắt, dưới sự kinh hoảng liên tục phát ra tiếng kêu the thé chói tai, tiếng kêu nghe thảm thiết hệt như tiếng phụ nữ bị đánh vậy.
Chốc lát sau, hai người trở lại hòn đảo, lão Ngũ thả con Dạ Hành Nữ xuống đất, Mạc Vấn nhanh chóng tiến tới đánh xuống một chưởng làm nó bất tỉnh.
Dạ Hành Nữ tuy giống chim nhưng cũng không phải loài chim, nó là do oán khí của sản phụ biến hóa thành, ở phía trên bụng còn có hai khu vực nhô lên, tựa như hai núm vú của phụ nữ.
"Lão gia, tiếp theo phải làm gì?" Lão Ngũ mặc lại áo khoác đi tới cùng Mạc Vấn quan sát con Dạ Hành Nữ đang bất tỉnh.
Mạc Vấn quay đầu nhìn lão Ngũ, không đáp lời, hiểu biết của hắn về loài vật này cũng rất ít ỏi, trước kia hắn chưa từng nhìn thấy chúng bao giờ, lại càng không biết làm thế nào cởi ra lớp lông của nó.
"Đứng lên, đừng giả chết nữa." Lão Ngũ tung chân đá con Dạ Hành Nữ.
Dạ Hành Nữ đã bị Mạc Vấn đánh bất tỉnh, không có phản ứng nào.
Mạc Vấn đưa tay vào túi áo lấy ra hộp phù, tay định vẽ phù nhưng lại dừng lại, con vật này tuy có thực thể nhưng bản chất là do oán khí tích tụ, nếu là yêu khí có thể dùng phù chú áp chế, đối với thi khí cùng âm khí cũng có thể vẽ bùa trấn áp, duy chỉ có oán khí là không có phù chú nào áp chế, đối với oán khí bình thường chỉ có thể niệm kinh siêu độ.
Ngay tại Mạc Vấn còn đang do dự không biết nên vẽ phù chú nào thì con Dạ Hành Nữ kia đã tỉnh lại, kịch liệt giãy giụa muốn chạy trốn.
"Cởi áo ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết." Lão Ngũ tay cầm hiếu bổng, giẫm lên cánh Dạ Hành Nữ không cho nó bay.
Dạ Hành Nữ làm như không nghe thấy lời lão Ngũ, vẫn giãy giụa không ngừng.
"Nghe không, mau cởi áo của ngươi ra." Lão Ngũ vừa nói vừa táng một gậy thẳng vào đầu Dạ Hành Nữ.
Hiếu bổng cũng có hiệu quả đối với oán khí, một gậy đánh xuống, Dạ Hành Nữ phát ra tiếng kêu thảm thiết, liên tục dùng mỏ nhọn mổ vào chân trái lão Ngũ đang đạp lên cánh nó.
Lão Ngũ thấy nó vẫn ngoan cố, liền táng thêm một gậy nữa, "Ngoan ngoãn một chút coi."
Đối với việc này Mạc Vấn cũng chẳng biết làm thế nào, đành cất hộp phù vào ngực, đứng bên cạnh xem lão Ngũ tiến hành doạ nạt.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn khoanh tay đứng nhìn, biết hắn đã để gã làm chủ, bèn ho khan hai tiếng đổi giọng nhẹ nhàng nói, "Ngươi hại chết nhiều đứa trẻ như vậy, chết chưa hết tội, nhanh cởi áo ra, nếu không chúng ta đành phải thay trời hành đạo vậy."
Con Dạ Hành Nữ không hề để ý tới lão Ngũ, nhe nanh giương vuốt, thét chói tai giãy giụa.
Lão Ngũ sợ nó trốn thoát, xoay mình cưỡi lên người Dạ Hành Nữ, hai chân đạp xuống cánh của nó phòng ngừa nó trốn mất.
"Ngươi không chạy thoát được đâu, nhanh cởi áo ra đi." Lão Ngũ lại táng một gậy vào đầu nó, quát.
Một côn này của lão Ngũ lực đạo rất nặng, Dạ Hành Nữ bị đau không mổ gã nữa, chẳng qua là vẫn liên tục thét chói tai, giống như phụ nữ kêu khóc vậy.
Lão Ngũ đánh đến mỏi cả tay, quay đầu nhìn sang Mạc Vấn, Mạc Vấn lúc này chưa nghĩ ra biện pháp nào, chỉ bất lực nhìn lão Ngũ, không cho chỉ thị gì.
1.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn không nói lời nào, chỉ đành phải tự nghĩ cách tra hỏi.
"Nếu không muốn chết hãy mau cởi áo ra!" Lão Ngũ nói.
Dạ Hành Nữ thét lên chói tai.
"Đổi lại là người khác bắt được ngươi thì ngươi đã sớm mất mạng rồi, gặp phải chúng ta coi như ngươi vận khí tốt, mau cởi quần áo, chúng ta sẽ thả ngươi đi." Lão Ngũ giọng hòa hoãn.
Dạ Hành Nữ vẫn cứ thét chói tai.
"Con mẹ nó chứ, rượu mời không uống hả?" Lão Ngũ nổi giận, Hiếu bổng điên cuồng đập xuống, "Ngươi có chịu cởi không? Có chịu cởi không?"
Dạ Hành Nữ không cách nào tránh thoát, chỉ có thể rên lên thảm thiết.
"Kẻ gian dâm đồi bại kia, còn không mau dừng tay." Nhưng vào lúc này, phía nam bỗng truyền đến một tiếng quát.
Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy một đạo nhân trẻ tuổi đang từ phương nam bay tới. Người này tuổi tác trên dưới hai mươi, mặc đạo bào màu xanh, mặt mũi trắng trẻo nhẵn nhụi, dáng dấp rất thanh tú, bên hông đeo một thanh trường kiếm, chân đạp một cây thước vàng dài chừng năm thước.
Vừa dứt lời đạo nhân trẻ tuổi kia đã bay tới gần, tung người nhảy xuống cây thước, vừa rơi xuống đất trường kiếm đã ra khỏi vỏ.
Người này mặc dù rút ra trường kiếm nhưng lại không xông lên chém lão Ngũ, bởi vì hắn đã thấy rõ thứ lão Ngũ đang đánh không phải là phụ nữ, mà là một con Hắc Điểu.
"Các ngươi đang làm gì đấy?" Thanh niên kia sau khi khôi phục tinh thần lên tiếng hỏi.
"Đây là một con Dạ Hành Nữ, là vật yêu tà nên chúng ta mới bắt giữ, đang tra khảo nó." Mạc Vấn vừa nói chuyện đồng thời quan sát cây thước vàng đang lơ lửng trên không trung kia, vật này nhìn qua khá giống một cây gậy, nhưng quanh thân lại khắc đầy chữ cổ đại, những chữ viết này hắn hoàn toàn mù tịt.
Đạo nhân trẻ tuổi kia nửa tin nửa ngờ, ánh mắt lại lần nữa chuyển tới con Hắc Điểu, sắc mặt tức thì đại biến, "Yêu đạo khá lắm, nàng rõ ràng là một phụ nữ, các ngươi bắt nàng ở chỗ này ý đồ làm chuyện đồi bại, còn muốn dùng Chướng Nhãn pháp gạt ta?"
Mạc Vấn nghe vậy, biết người này đã trông thấy được cặp vú trước ngực Dạ Hành Nữ, cộng thêm lão Ngũ lúc trước liên tục quát Dạ Hành Nữ cỡi quần áo ra, lại thêm nó bị đau phát ra tiếng kêu không khác gì phụ nữ, vậy nên đã khiến đạo nhân này sinh ra hiểu lầm.
"Vật này vốn là yêu tà, không phải bần đạo dùng Chướng Nhãn pháp." Mạc Vấn lên tiếng giải thích, đạo nhân trẻ tuổi mặc dù tu vi thấp nhưng cây thước vàng gã cưỡi lại hết sức thần dị, nếu hắn không đoán sai thì người này hẳn là đệ tử từ một động phủ hoặc tiên đảo nào đó. Nhưng đạo bào người này mặc lại không hề có biểu tượng của tam giáo, không cách nào đoán được gã là đệ tử môn phái nào.
"Nếu là yêu tà, vì sao lại không thấy yêu khí?" Đạo nhân trẻ tuổi càng tức giận hơn, nói xong giương cao mũi kiếm chỉ thẳng lão Ngũ, "Mau buông vị cô nương này ra ngay."
"Cô nương? Cô nương nhà ngươi to xác đến vậy sao!" Lão Ngũ tỏ ra không hề sợ người này.
"Buông nàng ra!" Đạo nhân trẻ tuổi vung trường kiếm bước lên trước.
Lão Ngũ thấy vậy quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn, Mạc Vấn nhìn gã gật đầu một cái, tỏ ý bảo gã hãy buông con Dạ Hành Nữ kia ra trước.
Lão Ngũ buông con Dạ Hành Nữ ra rồi đứng bên cạnh Mạc Vấn.
Dạ Hành Nữ kia cực kỳ gian trá, được thả tự do không hề bay đi, mà là lết tới liên tục dập đầu với gã đạo nhân trẻ tuổi kia, cùng lúc đó trong miệng phát ra thanh âm đau buồn giống như con gái khóc.
"Cô nương không cần hoảng sợ, có bần đạo ở đây, bọn họ không dám làm tổn thương cô đâu." Đạo nhân trẻ tuổi nói với Dạ Hành Nữ.
Lão Ngũ đảo mắt tặc lưỡi, "Khong biết từ đâu chui ra thằng ngu vậy nhỉ?"
"Ngươi vừa nói gì?!" Đạo nhân trẻ tuổi nghe được lão Ngũ lẩm bẩm, cao giọng quát hỏi.
"Nó vốn là một con yêu tinh, ngươi lại bảo là đàn bà, không phải thằng ngu thì là gì?" Lão Ngũ ngược lại mỉa mai.
"Là người hay là yêu quái, ta sẽ tự có biện pháp kiểm chứng." Trẻ tuổi đạo nhân nói xong, môi khẽ nhúc nhích. Mạc Vấn vốn tưởng rằng gã đang tụng niệm chân ngôn, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện hoàn toàn không phải như vậy, người này tựa hồ đang cắn đầu lưỡi.
Mạc Vấn đoán không sai, đạo nhân trẻ tuổi kia đúng là cắn lưỡi, đây là phương pháp chỉ dùng khi đạo nhân gặp phải yêu tà mà lại không mang theo đồ vẽ phù, máu ở đầu lưỡi dương khí rất nặng, có thể áp chế khí tức yêu ma, cũng có thể phá giải một vài pháp thuật Chướng Nhãn đơn giản.
Đạo nhân trẻ tuổi cắn đầu lưỡi, rồi hướng con Dạ Hành Nữ phun ra một búng máu, hét to một tiếng, "Phá!"
Vừa dứt lời, Dạ Hành Nữ kia đột nhiên biến thành một phụ nữ trẻ tuổi mặc quần áo đen, hướng đạo nhân trẻ tuổi kia bi thương cầu cứu, "Chân nhân xin hãy cứu ta."
Mạc Vấn ở bên cạnh nhìn rất rõ sự việc, Dạ Hành Nữ kia sở dĩ biến hóa thành người không phải là vì đạo nhân trẻ tuổi phun máu tươi có tác dụng, mà là do nó đã cố ý biến hóa thành người để mê hoặc gã.
Đạo nhân trẻ tuổi kia thấy Hắc Điểu biến thành một cô gái, vẻ mặt càng đắc ý, khinh bỉ nhìn về phía Mạc Vấn cùng lão Ngũ, giống như bậc trí giả vừa vạch trần mưu kế của người khác.
Mạc Vấn dửng dưng không đáp.
Lão Ngũ không ưa nổi vẻ mặt cao ngạo của gã, khịt mũi coi thường, "Giỏi, thật là giỏi a..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.