Tử Dương

Quyển 1 - Chương 301: Giam cầm trên núi tuyết

Phong Ngự Cửu Thu

02/07/2018

Dịch giả: Không Phải Là Tình Yêu

Thấy A Cửu, Mạc Vấn thở phào nhẹ nhõm. A Cửu vẫn ở hình dạng con người cho thấy nàng còn sống, ba viên Tích Cốc Đan cũng không bị lấy đi.

Ngay khi vừa thấy A Cửu, sự lo lắng của Mạc Vấn lập tức biến mất, thay vào đó là niềm vui sướng trong lòng. Dù tình huống khó khăn thế nào thì chỉ cần còn người là còn hi vọng.

Ngọn núi này tuy cao nhưng đỉnh không nhọn mà có hình vòm. Nơi giam giữ A Cửu ở phía nam hơi chếch đông, bên trong không có tuyết đọng và bùn đất, đá núi lộ ra bên ngoài, mặt đá bóng loáng cho thấy đây cũng không phải là một nơi ấm áp. Ở trong không có tuyết đọng không phải vì nơi này được ngăn cách mà do ở vị trí đầu gió, tuyết rơi xuống đều bị gió mạnh thổi đi toàn bộ.

Mạc Vấn cố gắng kìm nén tâm tình, chỉnh sửa lại quần áo rồi đi về phía giam giữ. Chỗ giam giữ này có chiều dài trăm bước chân, nhưng rộng không đến năm trượng, A Cửu đang co ro một góc ở phía tây nam.

Mạc Vấn chậm rãi đưa tay về phía trước, khi cách A Cửu chưa đến ba thước (gần 1m) thì cảm giác được bờ ngoài chỗ giam giữ. Vừa chạm tay vào hắn lập tức nhíu mày, nơi hắn chạm vào vô cùng cứng rắn lại ẩn chứa phản lực, điều này cho thấy đây không phải là trận pháp mà là một bình chướng linh khí, hơn nữa ít nhất người bố trí bình chướng này phải có tu vi trên Kim Tiên.

Cảm nhận được bình chướng làm tâm tình Mạc Vấn sa sút, đây là kết quả xấu nhất mà hắn đã nghĩ đến. Nếu là trận pháp thì có thể nghĩ cách tìm mắt trận để loại bỏ, còn nếu là bình chướng linh khí do Kim tiên bố trí thì hắn có thể nhờ vào Thiên Lang Hào để vẽ Kim phù mạnh mẽ phá vỡ, nhưng bình chướng linh khí này lại do Thượng tiên cấp trên Kim tiên làm ra nên Kim phù không thể phá được.

"A Cửu." Mạc Vấn cố làm ra vẻ tươi cười khẽ gọi. Tuy Tích Cốc Đan có thể kéo dài mạng sống nhưng lại không thể bổ sung được dưỡng chất mà cơ thể cần, sau ba tháng A Cửu đã vô cùng gầy gò, cũng may tính mạng không có gì đáng ngại. Hắn có thể thấy rõ làn sương trắng nhỏ tỏa ra hơi thở A Cửu trong không khí lạnh.

Sau khi Mạc Vấn gọi mà A Cửu không hề có bất kỳ phản ứng gì.

Mạc Vấn thấy thế trong lòng lại lạnh thêm vài phần, đúng như dự đoán, lúc trước hắn đến gần A Cửu như vậy nhưng A Cửu không có phản ứng nên hắn đã đoán được có khả năng nơi giam giữ này ngăn cản được âm thanh.

Âm thanh không truyền được vào trong làm Mạc Vấn có chút lúng túng, hắn lấy bánh kê từ trong bọc hành lý ra ném vào chỗ giam giữ, bánh kê không tiến được vào trong mà bị phản lực đánh bay rơi xuống khe núi.

Lúc này bão tuyết đã tới gần, Mạc Vấn thu lại bọc hành lý dựa vào núi.

Gió và tuyết cùng đến, tuyết rơi ngập trời đất, trước mắt là một khung cảnh trắng xóa mênh mông, gió bão lạnh thấu xương, gần như không thể nào đứng thẳng.

Đến lúc này A Cửu ở phía trong bình chướng mới phát hiện có bão tuyết đi tới, nàng vội vàng quay đầu nhìn về phía tây sau đó đưa tay trái lên bám vào đá núi ở sau lưng, dùng cách này để giữ vững thân hình.

Đây là nơi lạnh nhất trong thiên hạ, lúc này tay trái của A Cửu đã bị thương tổn nghiêm trọng do giá rét, Mạc Vấn thấy vậy tim như bị dao cắt. Vừa rồi A Cửu nhìn về phía tây cũng không thấy hắn, cho thấy A Cửu không nhìn thấy đồ vật bên ngoài bình chướng, nên trước khi bão tuyết đến nàng đã không hề phát hiện ra điều gì.

Từ lúc sinh ra đến giờ Mạc Vấn chưa từng gặp trận gió bão nào mạnh đến thế. Gió tuyết vừa tới lập tức thổi bay búi tóc của hắn, thấy không ổn Mạc Vấn vội vàng phóng ra linh khí bảo vệ quanh người, cùng lúc đó dẫn linh khí từ huyệt Dũng tuyền dưới lòng bàn chân ra bám chặt vào núi đá để chống lại gió bão, hắn phải nghĩ cách để cho A Cửu biết là hắn đã đến, mà cơn bão tuyết trước mắt chính là một cơ hội tốt.

Sau một lát, Mạc Vấn rời khỏi vách núi sau lưng, dùng thân thể chắn ở bên ngoài bình chướng. Hắn không có cách nào thông báo cho A Cửu biết mình ở ngay bên ngoài, chỉ có thể ngăn gió lại.

Sau khi rời khỏi vách đá thì người Mạc Vấn đã hoàn phơi bày dưới gió bão, hai chân phóng ra linh khí bám vào mặt đất dường như không thể giữ vững được thân thể. Mắt thấy gió bão sắp cuốn mình đi, Mạc Vấn vội vàng phóng linh khí ra bám vào bình chướng để ổn định lại.



Mặc dù chỉ để ổn định thân hình chứ không phải là đánh vào bình chướng nhưng linh khí phóng ra vẫn bị bình chướng triệt tiêu, nếu muốn bám vào bình chướng thì phải không ngừng phóng ra linh khí, bằng không thì không thể nào đứng thẳng trong gió bão được.

Tuy linh khí đang tiêu hao nhanh chóng nhưng Mạc Vấn cũng không quay lại vách đá. Hắn biết A Cửu không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, chỉ hy vọng thông qua việc gió thổi bỗng nhiên chậm lại mà A Cửu có thể biết hắn đã đến.

Nhưng cuối cùng Mạc Vấn vẫn phải thất vọng. Mặc dù hắn chỉ cách A Cửu chưa đến ba thước nhưng gió thổi quá mạnh, gió lạnh thấu xương từ hai bên người hắn xâm nhập vào bên trong bình chướng. Thân hình của hắn không đủ để ngăn gió lạnh thổi vào.

Gió có thể giúp âm thanh truyền đi xa, nơi mà gió thổi tới thì âm thanh cũng có thể tới. Nhưng bình chướng linh khí này do Đại La Kim Tiên hoặc Tổ sư Thượng Thanh tự tay bố trí lại trái với quy luật bình thường, gió có thể tiến vào bình chướng nhưng âm thanh lại không có cách nào truyền vào được.

Mắt thấy A Cửu chưa từng ngẩng đầu lên nên Mạc Vấn chỉ có thể chậm rãi quay trở về vách núi. Chốc lát sau hắn lại đi ra, vì có thể làm cho A Cửu cảm nhận được sự thay đổi của gió nên hắn di chuyển khá nhanh, chân trái bước ra thì chân phải theo sau.

Việc làm này có hiệu quả, A Cửu cảm giác được có nơi gió thổi chậm lại lập tức quay đầu nhìn về phía tây.

Nhưng Mạc Vấn cũng không thể tiếp tục được nữa. Hắn đạp chân quá nhanh, sau khi chân trái chạm đất linh khí chưa kịp bám chặt vào mặt đất thì chân phải đã di chuyển. Trong cơn gió mạnh có thể thổi bay búi tóc này mà đứng không vững là một sai lầm chí mạng, ngay khi A Cửu quay đầu nhìn về phía tây thì hắn đã bị gió thổi bay ra ngoài.

Giờ phút này Mạc Vấn có thể hưởng thụ được cảm giác cưỡi mây đạp gió mà chỉ có Thiên Tiên mới có thể làm được. Gió mạnh nhanh chóng thổi bay hắn lên trên không trung. May mắn là trước đó hắn luôn dùng linh khí bao bọc lấy thân thể nên sau khi bị thổi bay cũng không đánh mất thần trí. Nhưng gió thổi quá mạnh, hắn đã mấy lần dùng thân pháp Thiên cân trụy để rơi xuống đất đều bị gió triệt tiêu lực rơi. Trước mắt đều là bông tuyết mà gió bão cuốn lên, không có cách nào quan sát được tình hình xung quanh và phía dưới.

Sau nửa nén hương, cuối cùng gió cũng thổi chậm lại, Mạc Vấn rơi xuống đất, do bị gió lớn làm chấn động thần trí nên hắn đã rơi vào một chuồng dê.

Có người Khương nghe được tiếng động ở chuồng dê, xách xiên sắt đến kiểm tra tình hình. Y nhìn thấy Mạc Vấn đứng thẳng ánh mắt đờ đẫn nhìn xung quanh, y vốn đang sững sờ thấy thế liền hô lên một câu gì đó với hắn. Mạc Vấn không hiểu được lời y nói nên xua tay với y rồi nhảy ra khỏi chuồng dê.

Cách sống của các tộc người Hồ cũng không giống nhau, người Khương thuần phác, trong mắt họ dường như không có kẻ xấu. Người Khương kia thấy nét mặt Mạc Vấn mờ mịt thì đi đến kéo hắn vào trong lều. Lúc trước Mạc Vấn bị gió thổi bay lên không trung xoay qua xoay lại, lúc này đang bị mất thăng bằng nên bị người Khương kia lôi tuột vào trong lều.

Căn lều này có hai gian một lớn một nhỏ, bên trong tràn ngập mùi dê, ở giữa lều có một bếp lửa, bên trong đang đốt phân trâu, phía trên bếp lửa có treo một cái bình đồng, bên trong có lẽ là sữa dê, trong lều có một người phụ nữ và ba đứa trẻ.

Sau khi vào lều Mạc Vấn bỏ túi hành lý xuống, ngả người xuống nằm ở chỗ đất trống bên trái. Đến tận lúc này hắn vẫn cảm thấy váng đầu hoa mắt, vừa rồi bị gió bão thổi bay chỉ là nguyên nhân thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu là do ở trên núi cao hô hấp khó khăn, tay chân không có sức lực, đầu đau như muốn nứt ra, người tu hành cũng không phải thần tiên, sức người cũng chỉ có hạn.

Người phụ nữ kia thấy Mạc Vấn nằm vật xuống thì không chờ người đàn ông bảo gì, lập tức múc một bát sữa dê lên mời khách. Mạc Vấn đang đau đầu buồn nôn mà mùi dê trong lều vốn đã làm hắn rất khó chịu, giờ ngửi thấy mùi sữa dê làm hắn suýt chút nữa nôn mửa.

Mạc Vấn cố gắng vận khí áp chế rồi xua tay với người phụ nữ kia, sau đó chắp tay chào theo kiểu người trong giang hồ.

"Sắc mặt ngươi rất xấu, là đi từ dưới lên phải không?" Mạc Vấn không nghĩ tới người phụ nữ này lại nói được tiếng Trung thổ.

"Đúng vậy, cảm ơn các ngươi." Mạc Vấn đưa tay vào trong người kiểm tra Thiên Lang Hào, xác định nó vẫn còn thì tiện tay lấy số vàng còn thừa đưa cho người Khương đang ôm chăn nệm đến.

Người Khương kia rất thuần phác, người thuần phác sẽ không khách sáo với người khác, cũng không để người khác khách sáo với mình, y vui mừng nhận lấy số vàng, sau đó trải chăn nệm cho Mạc Vấn ở gian ngoài.



"Uống một chút đi, uống sữa dê có thể thở dễ dàng hơn." Người phụ nữ kia lại mời.

Lúc này khí tức của Mạc Vấn chưa ổn định, không ngửi được mùi dê nên xua tay từ chối ý tốt của đối phương.

Người đàn ông Khương nhấc túi hành lý của Mạc Vấn lên, mang đến để trên đệm, đồng thời nói gì đó với người phụ nữ kia.

"Y nói ngươi khỏe thật, có thể vác được nhiều đồ như vậy." Người phụ nữ kia thấy Mạc Vấn không hiểu vội vàng giải thích. "Người Hán đi tay không tới được đây mua dê cũng phải rất vất vả."

"Từ đây tới Mộc Lý Tuyết Sơn có xa lắm không?" Sau khi thở dốc một lúc thì hơi thở của Mạc Vấn dần dần ổn định lại. Hắn cầm lấy túi đồ của mình, lấy một túi rượu ra, ngửa đầu uống vài ngụm, nhiệt độ trên đỉnh núi thấp đến đâu thì hắn không tính toán chuẩn xác được nhưng từ lúc sinh ra đến giờ thì đây lần đầu tiên hắn mới phát hiện trong rượu có lẫn băng.

"Cũng không gần." Người phụ nữ kia quay đầu nói với người đàn ông bằng một câu thổ ngữ, người đàn ông chỉ về phía tây bắc đáp lại vài câu.

"Cưỡi ngựa phải đi mất hai ngày, có rất ít người đến chỗ đó, ngươi đến đó làm gì?" Người phụ nữ không hiểu hỏi.

Mạc Vấn xua tay, đưa túi rượu cho người đàn ông đang thèm nhỏ rãi kia. Y vội vàng nhận lấy, nhưng cũng không uống ngay mà đi đến phía bắc lều cầm một thanh đao nhọn đi ra, ba đứa trẻ tuổi từ năm, sáu đến mười thấy thế vui vẻ chạy theo sau người đàn ông ra khỏi lều.

"Không cần thịt dê, ta nghỉ một lát sẽ đi ngay." Mạc Vấn quấn lại búi tóc nói với người phụ nữ kia.

"Trời đã tối rồi, bên ngoài lại có tuyết rơi, ngươi đi ra ngoài sẽ bị chết cóng đấy." Người phụ nữ lắc đầu nói.

"Ta có việc gấp phải làm, không thể ở lâu được." Mạc Vấn dần dần ổn định lại linh khí, hô hấp trở lại bình thường, đầu cũng bớt đau hơn.

"Vậy cũng phải chờ tuyết ngừng hãy đi, gần đây đều không có người." Người phụ nữ lắc đầu liên tục.

Mạc Vấn trầm ngâm một lát sau đó khẽ gật đầu. "Ta cần nghỉ ngơi, không cần ăn cơm tối, các ngươi đừng quấy rầy ta."

Người phụ nữ kia nghe vậy thì đồng ý sau đó quay người đi về phía cửa lều. Nhưng vào lúc này từ phía chuồng dê truyền đến một tiếng dê kêu trước khi chết, nàng nghe được liền buông cửa lều xuống không đi ra ngoài nữa.

Mạc Vấn nằm ngửa xuống, đưa tay điểm vào huyệt sau tai mình, khiến cho hắn tạm thời mất đi thính giác, hắn cần yên tĩnh tuyệt đối để suy nghĩ hoàn cảnh hiện giờ.

Tin tốt duy nhất là A Cửu còn sống, còn lại đều là tin xấu, chỗ giam giữ trên Mộc Lý Tuyết Sơn có bình chướng linh khí do Đại La Kim Tiên hoặc Tổ sư Thượng Thanh tự tay bố trí, không đưa được đồ ăn nước uống vào trong, âm thanh cũng bị ngăn cản, A Cửu lại không nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Việc cấp bách cần phải làm có hai việc, một là cần cho A Cửu biết hắn đã đến, hai là nghĩ cách đưa đồ ăn nước uống vào trong.

Lúc trước hắn đã quan sát A Cửu, tuy tình huống của nàng rất đáng lo nhưng có lẽ trong vòng mười ngày tính mạng sẽ không có gì nguy hiểm. Hắn có thời gian mười ngày để nghĩ cách, nếu trong vòng mười ngày vẫn không có cách nào đưa đồ ăn vào bên trong chỗ giam giữ, thì trong hai người sẽ có một người phải chết, nhưng người chết tuyệt đối sẽ không phải A Cửu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Dương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook