Quyển 1 - Chương 242: Lão Ngũ biết bay
Phong Ngự Cửu Thu
04/02/2018
"Anh hùng, Lang vương lông vàng kia có bản lĩnh gì, ngay cả ngươi cũng đánh không lại nó?" Mạc Vấn trả bát rượu về.
"Tên kia sống hơn vạn năm rồi, bản lĩnh không phải đùa, có thể hô phong hoán vũ, còn có thể vung đậu thành binh." Hắc Tam chán nản nói.
"Hô phong hoán vũ? Vung đậu thành binh? Ngươi tận mắt thấy?" Mạc Vấn cười nhạt lắc đầu, sói là động vật máu nóng, loài động vật này nhờ cơ duyên xảo hợp sống hơn một ngàn năm thì có thể, vạn năm thì tuyệt đối không thể nào. Còn như vung đậu thành binh và hô phong hoán vũ có thể chỉ là thủ thuật che mắt.
"Đó là đương nhiên, đừng nói cái này nữa, ngươi ở lại đây vài ngày dưỡng thương cho tốt, chỗ này của ta còn có vàng, lúc ngươi đi cho ngươi một ít." Hắc Tam chỉ mấy khối vàng lớn nhỏ không đều trong góc.
"Anh hùng, Lang Vương lông vàng kia ở chỗ nào?" Mạc Vấn hỏi.
"Dã Kê lĩnh, ngươi hỏi cái này làm gì?" Hắc Tam liếc Mạc Vấn.
"Dã Kê lĩnh nằm ở nơi nào?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Cách nơi này chừng ba trăm dặm." Hắc Tam nhấc tay chỉ về phía Bắc.
"Nếu như giết con Lang Vương lông vàng kia, ngươi vẫn sẽ chấp nhận phu nhân của ngươi chứ?" Mạc Vấn hỏi.
"Nhận, tại sao không nhận chứ, nếu giết chết nó rồi, những người vợ kia của nó đều là của ta." Hắc Tam cười đen tối xong mặt lại lộ vẻ ủ rũ, "Tiếc là ta đánh không lại nó."
"Đợi ta nghỉ ngơi chốc lát sẽ giúp ngươi giết nó." Mạc Vấn cầm lấy bát sứt Hắc Tam để bên cạnh vại rượu tiếp tục uống rượu, loại rượu trái cây chất lượng kém này không nặng lắm, thúc đẩy đan dược chuyển hóa rất chậm chạp.
"Dẹp đi, bằng ngươi sao?" Hắc Tam bĩu môi lắc đầu.
"Ta còn có trợ thủ." Mạc Vấn nói, trước đó hắn đã đốt phù gọi A Cửu tới, là chiều nay chạy tới hay chiều ngày mai chạy tới thì phải xem A Cửu đang ở Man Hoang hay là đang ở Vô Danh sơn.
"Trợ thủ nào?" Hắc Tam trợn mắt hỏi.
"Tới rồi thì ngươi sẽ biết, nhất định sẽ giúp ngươi diệt trừ Lang Vương lông vàng đó." Mạc Vấn nói, thực ra lúc này hắn đã nắm chắc có thể giết được Lang Vương kia, nhưng tạm hoãn lại là vì ở lại đây chờ lão Ngũ và A Cửu tới.
"Ngươi có kế hoạch rồi sao?" Hắc Tam như thấy được hy vọng.
"Có." Mạc Vấn gật đầu, lại tiếp tục uống rượu.
Hắc Tam nghe vậy thì cảm thấy rất hưng phấn, chà chà hai tay vào nhau, sói khác biệt với người, nếu thủ lĩnh của bầy sói bị đánh bại, tất cả sói cái sẽ quy phục kẻ thắng.
Lúc Hắc Tam gỡ xương nướng thịt thì Mạc Vấn đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa, đợi đến lúc Hắc Tam gọi hắn đến ăn thịt thì linh lực đã khôi phục được một nửa.
Mạc Vấn không thích ăn thịt, xua tay từ chối.
"Chiếc áo này thật đẹp mắt ha." Hắc Tam vừa xé miếng thịt còn đỏ máu, vừa chỉ chiếc áo khoác Mạc Vấn để ở bên cạnh. Lúc này quân nhân và tưỡng lĩnh đều có thói quen mang áo khoác ngoài, chiếc áo khoác lông hạc này của Mạc Vấn khí khái anh hùng hơn áo khoác bình thường rất nhiều.
"Tiếc là đồ của người khác, nếu không ta sẽ tặng cho anh hùng." Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát lắc đầu nói, hắn cầm binh ba năm chưa từng nhận bất kỳ đồ ban thưởng nào của nước Triệu, trừ Kim Ấn và chiếc áo khoác lông hạc này, Hộ Quốc Kim Ấn hắn sẽ trả lại nước Triệu, chiếc áo khoác này hắn sẽ trả lại cho Thạch Chân.
Thú vật thông minh hay không có liên quan trực tiếp tới thời gian chúng nó sống dài hay ngắn, Hắc Tam sống chưa đến mấy trăm năm, nên không thông minh lắm, sau khi ăn uống no say liền lăn ra ngủ. Đầu óc nó rất đơn giản, không biết nói chuyện nịnh hót Mạc Vấn, càng không quan tâm những năm này Mạc Vấn đã làm cái gì.
Hắc Tam ngủ say, Mạc Vấn lại ngồi xếp bằng tĩnh tọa, tới giờ Mùi buổi chiều, hắn ra khỏi sơn động đi về hướng Tây Nam quan sát, đợi mãi đến khi mặt trời ngả về Tây vẫn không thấy bóng dáng lão Ngũ và A Cửu đâu.
Trở lại sơn động, Hắc Tam đã tỉnh ngủ, đang vô cùng nhàm chán bắt rận trên áo khoác da dê. Đến bây giờ Mạc Vấn đã hành động bình thường, chỗ lúc trước bị thương do trúng tên cũng đã không có gì đáng ngại.
"Anh hùng, ta cùng ngươi đi Dã Kê lĩnh." Mạc Vấn nói với Hắc Tam. Lúc này A Cửu vẫn chưa tới, vậy chứng tỏ nàng cũng không ở Man Hoang mà là ở Vô Danh sơn, chắc cảm nhận được kêu gọi nên đã xuôi Nam để mang theo lão Ngũ. Tính toán thời gian, ít nhất cũng cần buổi chiều ngày mai mới có thể tới được.
"Thương thế của ngươi lành nhanh vậy sao?" Hắc Tam ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn.
"Đã không còn đáng ngại, lệnh chính vẫn còn đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, đi sớm một khắc thì có thể sớm một khắc cứu nó ra." Mạc Vấn đeo Hắc Đao lên.
"Nó cũng đã bị cướp đi nhiều năm như vậy, đoán chừng đã sớm quen rồi, không cần sốt ruột, chờ trợ thủ của ngươi đến đã, nhiều thêm mấy phần thắng." Hắc Tam lắc đầu liên tục.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời mà chỉ xoay người đi ra khỏi sơn động ngước mắt trông về phía xa, cảm giác vừa nãy của hắn không sai, một con dơi cực lớn đã xuất hiện ở chân trời phía Tây Nam, đứng trên con dơi chính là A Cửu.
Thấy lão Ngũ và A Cửu, trong nháy mắt trái tim Mạc Vấn đập nhanh hơn, đưa tay vào ngực lấy hộp phù vẽ Hỏa phù phóng lên trời, để ánh lửa dẫn đường cho A Cửu và lão Ngũ.
Lão Ngũ thấy ánh lửa, lập tức vỗ cánh bay về phía đỉnh núi chỗ hắn, khoảng cách ngày một gần, Mạc Vấn đã thấy được diện mạo của lão Ngũ và vẻ mặt A Cửu. Lão Ngũ hấp thu long khí ba năm, da lông từ màu đỏ đã biến thành đỏ nhạt, răng nanh trên dưới đã trở nên rất dài, lộ ra cả bên ngoài môi, bốn chiếc răng nhọn như răng rồng khiến khuôn mặt tròn đôi mắt to có phần buồn cười của con dơi có thêm mấy phần hung ác uy vũ.
Biến hóa của lão Ngũ chủ yếu thể hiển ở trên tướng mạo, biến hóa của A Cửu thì thể hiện ở phong thái, phong thái bên ngoài vô tình lộ ra thể hiện trình độ thực lực cá nhân, cho dù là nam hay nữ đều có thể có, A Cửu mặc đạo bào xanh lam, đứng trên lưng lão Ngũ rất là thoải mái, tuy gió thổi tung áo nhưng tóc mai vẫn không loạn, điều này chứng minh nàng đã có thể phóng linh khí ra ngoài, mà linh khí phóng ra ngoài là năng lực đặc biệt của cao thủ Tử khí vượt qua Thiên kiếp.
"Đây không phải con hồ ly tinh mặc đồ trắng sao? Trợ thủ ngươi nói là nàng ta hả?" Hắc Tam theo ra khỏi sơn động ngẩng đầu nhìn ra xa, lúc nó ở Vô Lượng sơn đã từng nhìn thấy A Cửu, biết thân phận của A Cửu.
"Trí nhớ của anh hùng thật tốt." Mạc Vấn mỉm cười gật đầu.
"Nàng kiếm đâu ra con dơi lớn vậy?" Hắc Tam nghi ngờ hỏi, nó là dị loại, có loại bản năng bẩm sinh, sư xuất hiện của con dơi lớn khiến nó cảm thấy uy áp mạnh mẽ.
"Con dơi đó là tùy tùng của ta." Mạc Vấn thuận miệng giải thích.
Lão Ngũ nhanh chóng bay đến gần, A Cửu từ trên lưng lão Ngũ nhảy xuống đối diện Mạc Vấn, nhếch miệng cười, "Xem ra ta không tới trễ."
"Vất vả cho nàng rồi." Mạc Vấn gật đầu sau đó đưa tay chỉ Hắc Tam, nói với A Cửu, "Nàng còn nhớ vị anh hùng này chứ?"
Nói xong, Mạc Vấn liền bước về phía trước, lúc này lão Ngũ đã hạ xuống trên bãi đất gần cửa động biến thành hình người, đang bận bịu mặc đồ che lại chỗ nhạy cảm, thấy Mạc Vấn tới liền liên tục hô: "Lão gia!"
"Tốt, rất tốt." Mạc Vấn vui mừng quan sát lão Ngũ, dị loại mà hóa thành người sẽ có hình dạng tương tự với hồn phách của nó, trong cơ thể con dơi lớn này là hồn phách của lão Ngũ, cho nên sau khi hóa thành hình người thì hoàn toàn giống với bản thể của lão Ngũ.
"Ô, rất đầy đủ." Mạc Vấn cúi đầu nhìn một cái, cười trêu chọc nói.
Lão Ngũ mặc quần áo căng thăng nhìn về phía Mạc Vấn, "Lão gia, sao trên người cậu lại có máu?"
"Không sao, nguy hiểm đã qua rồi, ngươi cảm thấy thế nào?" Mạc Vấn trên dưới đánh giá lão Ngũ.
"Rất tốt, chỉ là còn thiếu mấy ngày." Lão Ngũ không chút xấu hổ xoay người vén vạt áo lên, lúc này Mạc Vấn mới chú ý sau mông lão Ngũ có một cái đuôi nhỏ dài nửa thước.
"Lão gia, sáng nay cậu đã gặp phải chuyện gì?" Lão Ngũ tay cầm Hiếu Bổng, trên hai cánh của gã có móng vuốt, hai chân sau cũng có, có thể sử dụng làm vũ khí.
"Ta dẫn quân tấn công tòa thành cuối cùng nước Yên xâm chiếm, xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, bây giờ đã không sao rồi, là nó đã cứu ta." Mạc Vấn giơ tay chỉ về phía Hắc Tam đang nói chuyện với A Cửu.
"Trước kia cậu quen biết nó à?" Lão Ngũ liếc mắt nhìn về phía Hắc Tam, lúc này gã có tâm trí của nhân loại cùng trực giác nhạy bén của dị loại, biết Hắc Tam là một con sói.
"Ừ, còn nhớ con hươu trong ngôi miếu đổ nát mà chúng ta ăn năm đó không, chính là do nó để lại." Mạc Vấn nói.
"Cái tên không biết chữ nên nhờ cậu đến Vô Lượng sơn giúp chính là nó à!" Lão Ngũ chợt nhớ ra, lúc gã đến Vô Lượng sơn liền bị đưa vào nhà bếp, chưa từng thấy Hắc Tam chỉ ở lại Vô Lượng sơn hai ngày đã bị đuổi xuống núi.
"Không biết chữ thì thế nào, không biết chữ vẫn có thể cứu mạng lão gia nhà ngươi đấy!" Hắc Tam nghe được lời của lão Ngũ, gân cổ hô.
"Không biết chữ rất tốt, ta cũng không biết mà, đa tạ ngươi đã cứu lão gia nhà ta, cũng đa tạ con hươu năm đó ngươi để lại." Lão Ngũ đi tới trước mặt Hắc Tam chắp tay vái nó.
"Hươu? Hươu gì?" Hắc Tam mờ mịt hỏi, chuyện vặt bảy năm trước nó đã sớm quên.
"Sao chàng có thể thua con bò cạp tinh kia chứ?" A Cửu hỏi. Mạc Vấn và lão Ngũ nói chuyện, Hắc Tam đã mặt mày hớn hở đem chuyện cứu Mạc Vấn lúc trước khoe khoang với nàng một phen.
"Nói ra rất dài dòng." Mạc Vấn lắc đầu cười khổ.
"Đúng vậy, rất dài, phải nói tới từ ba năm trước, hay là thôi khỏi nói đê." Hắc Tam ở bên cạnh chen miệng, "Này, người đều đã đến đông đủ, chúng ta đi Dã Kê lĩnh thôi."
A Cửu và lão Ngũ nghe vậy không hẹn mà cùng nhìn về phía Mạc Vấn, Mạc Vấn lên tiếng giải thích, "Vợ của anh hùng bị Lang Vương nơi này chiếm đoạt, con cũng bị nó sát hại, chúng ta nên thay chính nghĩa ra tay."
"Lão gia, cậu và Cửu cô ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi một chuyến với nó." Lão Ngũ nói với Mạc Vấn.
"Vẫn là cùng đi thì ổn thỏa hơn." Mạc Vấn cầu ổn.
"Đúng vậy, đúng vậy, lông vàng là Lang Vương của Bất Hàm sơn, rất lợi hại đó." Hắc Tam phụ họa.
"Ta đây chẳng cần động thủ cũng có thể khiến nó nằm bò." Vẻ mặt Lão Ngũ kiêu căng.
"Lão Ngũ, ngươi cùng vị anh hùng này đi một chuyến, đi sớm về sớm." A Cửu trước khi Mạc Vấn mở miệng đã khoát khoát tay với lão Ngũ.
Mạc Vấn gật đầu sau đó nói với Hắc Tam, "Anh hùng, gã có bản lĩnh hơn người, ngươi cùng gã đi Dã Kê lĩnh chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì, chúng ta là nhân loại thất khiếu, nếu ra tay giúp ngươi, ngươi thắng rồi cũng khó khiến người tin phục."
Hắc Tam thấy Mạc Vấn nói như vậy, dù vẫn không yên tâm nhưng cũng chẳng làm gì được, quay đầu nói với lão Ngũ, "Ngươi chở ta đi."
Lão Ngũ nghe vậy rất không vui, có điều chỉ do dự chốc lát liền gật đầu đồng ý, "Được rồi, ngươi đã cứu lão gia nhà ta, ta liền chở ngươi một lần."
"Sau khi đi chớ nóng vội hạ xuống đất, trước hết bay trên trời vài vòng đã được không?" Hắc Tam lại đưa ra yêu cầu.
"Được, thịt hươu cũng không thể ăn không của ngươi." Lão Ngũ miễn cưỡng đồng ý, chuẩn bị biến thành dơi lớn, Hắc Tam nắm gậy đồng nhảy tót lên lưng gã, lão Ngũ mở đôi cánh thịt ra, mang Hắc Tam bay đi.
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?" A Cửu quay đầu nhìn sang Mạc Vấn.
Mạc Vấn cũng không giấu giếm, tường thuật lại tất cả mọi chuyện trước đó, A Cửu nghe xong cau mày không nói gì, rất lâu sau nhíu mày hỏi, "Chàng định xử lý chuyện này thế nào?"
"Ta sẽ không tìm nàng ta báo thù." Mạc Vấn bình tĩnh nói.
"Chàng không nói ta cũng biết chàng sẽ xử lý như vậy, ta là hỏi chuyện này." A Cửu chỉ chỉ túi vải bên hông Mạc Vấn, bên trong là Hộ Quốc Kim Ấn của nước Triệu.
"Thà để người trong thiên hạ phụ ta, chứ ta không thể phụ người trong thiên hạ, giành lại Hùng Châu, hoàn thành giao ước..."
"Tên kia sống hơn vạn năm rồi, bản lĩnh không phải đùa, có thể hô phong hoán vũ, còn có thể vung đậu thành binh." Hắc Tam chán nản nói.
"Hô phong hoán vũ? Vung đậu thành binh? Ngươi tận mắt thấy?" Mạc Vấn cười nhạt lắc đầu, sói là động vật máu nóng, loài động vật này nhờ cơ duyên xảo hợp sống hơn một ngàn năm thì có thể, vạn năm thì tuyệt đối không thể nào. Còn như vung đậu thành binh và hô phong hoán vũ có thể chỉ là thủ thuật che mắt.
"Đó là đương nhiên, đừng nói cái này nữa, ngươi ở lại đây vài ngày dưỡng thương cho tốt, chỗ này của ta còn có vàng, lúc ngươi đi cho ngươi một ít." Hắc Tam chỉ mấy khối vàng lớn nhỏ không đều trong góc.
"Anh hùng, Lang Vương lông vàng kia ở chỗ nào?" Mạc Vấn hỏi.
"Dã Kê lĩnh, ngươi hỏi cái này làm gì?" Hắc Tam liếc Mạc Vấn.
"Dã Kê lĩnh nằm ở nơi nào?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Cách nơi này chừng ba trăm dặm." Hắc Tam nhấc tay chỉ về phía Bắc.
"Nếu như giết con Lang Vương lông vàng kia, ngươi vẫn sẽ chấp nhận phu nhân của ngươi chứ?" Mạc Vấn hỏi.
"Nhận, tại sao không nhận chứ, nếu giết chết nó rồi, những người vợ kia của nó đều là của ta." Hắc Tam cười đen tối xong mặt lại lộ vẻ ủ rũ, "Tiếc là ta đánh không lại nó."
"Đợi ta nghỉ ngơi chốc lát sẽ giúp ngươi giết nó." Mạc Vấn cầm lấy bát sứt Hắc Tam để bên cạnh vại rượu tiếp tục uống rượu, loại rượu trái cây chất lượng kém này không nặng lắm, thúc đẩy đan dược chuyển hóa rất chậm chạp.
"Dẹp đi, bằng ngươi sao?" Hắc Tam bĩu môi lắc đầu.
"Ta còn có trợ thủ." Mạc Vấn nói, trước đó hắn đã đốt phù gọi A Cửu tới, là chiều nay chạy tới hay chiều ngày mai chạy tới thì phải xem A Cửu đang ở Man Hoang hay là đang ở Vô Danh sơn.
"Trợ thủ nào?" Hắc Tam trợn mắt hỏi.
"Tới rồi thì ngươi sẽ biết, nhất định sẽ giúp ngươi diệt trừ Lang Vương lông vàng đó." Mạc Vấn nói, thực ra lúc này hắn đã nắm chắc có thể giết được Lang Vương kia, nhưng tạm hoãn lại là vì ở lại đây chờ lão Ngũ và A Cửu tới.
"Ngươi có kế hoạch rồi sao?" Hắc Tam như thấy được hy vọng.
"Có." Mạc Vấn gật đầu, lại tiếp tục uống rượu.
Hắc Tam nghe vậy thì cảm thấy rất hưng phấn, chà chà hai tay vào nhau, sói khác biệt với người, nếu thủ lĩnh của bầy sói bị đánh bại, tất cả sói cái sẽ quy phục kẻ thắng.
Lúc Hắc Tam gỡ xương nướng thịt thì Mạc Vấn đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa, đợi đến lúc Hắc Tam gọi hắn đến ăn thịt thì linh lực đã khôi phục được một nửa.
Mạc Vấn không thích ăn thịt, xua tay từ chối.
"Chiếc áo này thật đẹp mắt ha." Hắc Tam vừa xé miếng thịt còn đỏ máu, vừa chỉ chiếc áo khoác Mạc Vấn để ở bên cạnh. Lúc này quân nhân và tưỡng lĩnh đều có thói quen mang áo khoác ngoài, chiếc áo khoác lông hạc này của Mạc Vấn khí khái anh hùng hơn áo khoác bình thường rất nhiều.
"Tiếc là đồ của người khác, nếu không ta sẽ tặng cho anh hùng." Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát lắc đầu nói, hắn cầm binh ba năm chưa từng nhận bất kỳ đồ ban thưởng nào của nước Triệu, trừ Kim Ấn và chiếc áo khoác lông hạc này, Hộ Quốc Kim Ấn hắn sẽ trả lại nước Triệu, chiếc áo khoác này hắn sẽ trả lại cho Thạch Chân.
Thú vật thông minh hay không có liên quan trực tiếp tới thời gian chúng nó sống dài hay ngắn, Hắc Tam sống chưa đến mấy trăm năm, nên không thông minh lắm, sau khi ăn uống no say liền lăn ra ngủ. Đầu óc nó rất đơn giản, không biết nói chuyện nịnh hót Mạc Vấn, càng không quan tâm những năm này Mạc Vấn đã làm cái gì.
Hắc Tam ngủ say, Mạc Vấn lại ngồi xếp bằng tĩnh tọa, tới giờ Mùi buổi chiều, hắn ra khỏi sơn động đi về hướng Tây Nam quan sát, đợi mãi đến khi mặt trời ngả về Tây vẫn không thấy bóng dáng lão Ngũ và A Cửu đâu.
Trở lại sơn động, Hắc Tam đã tỉnh ngủ, đang vô cùng nhàm chán bắt rận trên áo khoác da dê. Đến bây giờ Mạc Vấn đã hành động bình thường, chỗ lúc trước bị thương do trúng tên cũng đã không có gì đáng ngại.
"Anh hùng, ta cùng ngươi đi Dã Kê lĩnh." Mạc Vấn nói với Hắc Tam. Lúc này A Cửu vẫn chưa tới, vậy chứng tỏ nàng cũng không ở Man Hoang mà là ở Vô Danh sơn, chắc cảm nhận được kêu gọi nên đã xuôi Nam để mang theo lão Ngũ. Tính toán thời gian, ít nhất cũng cần buổi chiều ngày mai mới có thể tới được.
"Thương thế của ngươi lành nhanh vậy sao?" Hắc Tam ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn.
"Đã không còn đáng ngại, lệnh chính vẫn còn đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, đi sớm một khắc thì có thể sớm một khắc cứu nó ra." Mạc Vấn đeo Hắc Đao lên.
"Nó cũng đã bị cướp đi nhiều năm như vậy, đoán chừng đã sớm quen rồi, không cần sốt ruột, chờ trợ thủ của ngươi đến đã, nhiều thêm mấy phần thắng." Hắc Tam lắc đầu liên tục.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời mà chỉ xoay người đi ra khỏi sơn động ngước mắt trông về phía xa, cảm giác vừa nãy của hắn không sai, một con dơi cực lớn đã xuất hiện ở chân trời phía Tây Nam, đứng trên con dơi chính là A Cửu.
Thấy lão Ngũ và A Cửu, trong nháy mắt trái tim Mạc Vấn đập nhanh hơn, đưa tay vào ngực lấy hộp phù vẽ Hỏa phù phóng lên trời, để ánh lửa dẫn đường cho A Cửu và lão Ngũ.
Lão Ngũ thấy ánh lửa, lập tức vỗ cánh bay về phía đỉnh núi chỗ hắn, khoảng cách ngày một gần, Mạc Vấn đã thấy được diện mạo của lão Ngũ và vẻ mặt A Cửu. Lão Ngũ hấp thu long khí ba năm, da lông từ màu đỏ đã biến thành đỏ nhạt, răng nanh trên dưới đã trở nên rất dài, lộ ra cả bên ngoài môi, bốn chiếc răng nhọn như răng rồng khiến khuôn mặt tròn đôi mắt to có phần buồn cười của con dơi có thêm mấy phần hung ác uy vũ.
Biến hóa của lão Ngũ chủ yếu thể hiển ở trên tướng mạo, biến hóa của A Cửu thì thể hiện ở phong thái, phong thái bên ngoài vô tình lộ ra thể hiện trình độ thực lực cá nhân, cho dù là nam hay nữ đều có thể có, A Cửu mặc đạo bào xanh lam, đứng trên lưng lão Ngũ rất là thoải mái, tuy gió thổi tung áo nhưng tóc mai vẫn không loạn, điều này chứng minh nàng đã có thể phóng linh khí ra ngoài, mà linh khí phóng ra ngoài là năng lực đặc biệt của cao thủ Tử khí vượt qua Thiên kiếp.
"Đây không phải con hồ ly tinh mặc đồ trắng sao? Trợ thủ ngươi nói là nàng ta hả?" Hắc Tam theo ra khỏi sơn động ngẩng đầu nhìn ra xa, lúc nó ở Vô Lượng sơn đã từng nhìn thấy A Cửu, biết thân phận của A Cửu.
"Trí nhớ của anh hùng thật tốt." Mạc Vấn mỉm cười gật đầu.
"Nàng kiếm đâu ra con dơi lớn vậy?" Hắc Tam nghi ngờ hỏi, nó là dị loại, có loại bản năng bẩm sinh, sư xuất hiện của con dơi lớn khiến nó cảm thấy uy áp mạnh mẽ.
"Con dơi đó là tùy tùng của ta." Mạc Vấn thuận miệng giải thích.
Lão Ngũ nhanh chóng bay đến gần, A Cửu từ trên lưng lão Ngũ nhảy xuống đối diện Mạc Vấn, nhếch miệng cười, "Xem ra ta không tới trễ."
"Vất vả cho nàng rồi." Mạc Vấn gật đầu sau đó đưa tay chỉ Hắc Tam, nói với A Cửu, "Nàng còn nhớ vị anh hùng này chứ?"
Nói xong, Mạc Vấn liền bước về phía trước, lúc này lão Ngũ đã hạ xuống trên bãi đất gần cửa động biến thành hình người, đang bận bịu mặc đồ che lại chỗ nhạy cảm, thấy Mạc Vấn tới liền liên tục hô: "Lão gia!"
"Tốt, rất tốt." Mạc Vấn vui mừng quan sát lão Ngũ, dị loại mà hóa thành người sẽ có hình dạng tương tự với hồn phách của nó, trong cơ thể con dơi lớn này là hồn phách của lão Ngũ, cho nên sau khi hóa thành hình người thì hoàn toàn giống với bản thể của lão Ngũ.
"Ô, rất đầy đủ." Mạc Vấn cúi đầu nhìn một cái, cười trêu chọc nói.
Lão Ngũ mặc quần áo căng thăng nhìn về phía Mạc Vấn, "Lão gia, sao trên người cậu lại có máu?"
"Không sao, nguy hiểm đã qua rồi, ngươi cảm thấy thế nào?" Mạc Vấn trên dưới đánh giá lão Ngũ.
"Rất tốt, chỉ là còn thiếu mấy ngày." Lão Ngũ không chút xấu hổ xoay người vén vạt áo lên, lúc này Mạc Vấn mới chú ý sau mông lão Ngũ có một cái đuôi nhỏ dài nửa thước.
"Lão gia, sáng nay cậu đã gặp phải chuyện gì?" Lão Ngũ tay cầm Hiếu Bổng, trên hai cánh của gã có móng vuốt, hai chân sau cũng có, có thể sử dụng làm vũ khí.
"Ta dẫn quân tấn công tòa thành cuối cùng nước Yên xâm chiếm, xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, bây giờ đã không sao rồi, là nó đã cứu ta." Mạc Vấn giơ tay chỉ về phía Hắc Tam đang nói chuyện với A Cửu.
"Trước kia cậu quen biết nó à?" Lão Ngũ liếc mắt nhìn về phía Hắc Tam, lúc này gã có tâm trí của nhân loại cùng trực giác nhạy bén của dị loại, biết Hắc Tam là một con sói.
"Ừ, còn nhớ con hươu trong ngôi miếu đổ nát mà chúng ta ăn năm đó không, chính là do nó để lại." Mạc Vấn nói.
"Cái tên không biết chữ nên nhờ cậu đến Vô Lượng sơn giúp chính là nó à!" Lão Ngũ chợt nhớ ra, lúc gã đến Vô Lượng sơn liền bị đưa vào nhà bếp, chưa từng thấy Hắc Tam chỉ ở lại Vô Lượng sơn hai ngày đã bị đuổi xuống núi.
"Không biết chữ thì thế nào, không biết chữ vẫn có thể cứu mạng lão gia nhà ngươi đấy!" Hắc Tam nghe được lời của lão Ngũ, gân cổ hô.
"Không biết chữ rất tốt, ta cũng không biết mà, đa tạ ngươi đã cứu lão gia nhà ta, cũng đa tạ con hươu năm đó ngươi để lại." Lão Ngũ đi tới trước mặt Hắc Tam chắp tay vái nó.
"Hươu? Hươu gì?" Hắc Tam mờ mịt hỏi, chuyện vặt bảy năm trước nó đã sớm quên.
"Sao chàng có thể thua con bò cạp tinh kia chứ?" A Cửu hỏi. Mạc Vấn và lão Ngũ nói chuyện, Hắc Tam đã mặt mày hớn hở đem chuyện cứu Mạc Vấn lúc trước khoe khoang với nàng một phen.
"Nói ra rất dài dòng." Mạc Vấn lắc đầu cười khổ.
"Đúng vậy, rất dài, phải nói tới từ ba năm trước, hay là thôi khỏi nói đê." Hắc Tam ở bên cạnh chen miệng, "Này, người đều đã đến đông đủ, chúng ta đi Dã Kê lĩnh thôi."
A Cửu và lão Ngũ nghe vậy không hẹn mà cùng nhìn về phía Mạc Vấn, Mạc Vấn lên tiếng giải thích, "Vợ của anh hùng bị Lang Vương nơi này chiếm đoạt, con cũng bị nó sát hại, chúng ta nên thay chính nghĩa ra tay."
"Lão gia, cậu và Cửu cô ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi một chuyến với nó." Lão Ngũ nói với Mạc Vấn.
"Vẫn là cùng đi thì ổn thỏa hơn." Mạc Vấn cầu ổn.
"Đúng vậy, đúng vậy, lông vàng là Lang Vương của Bất Hàm sơn, rất lợi hại đó." Hắc Tam phụ họa.
"Ta đây chẳng cần động thủ cũng có thể khiến nó nằm bò." Vẻ mặt Lão Ngũ kiêu căng.
"Lão Ngũ, ngươi cùng vị anh hùng này đi một chuyến, đi sớm về sớm." A Cửu trước khi Mạc Vấn mở miệng đã khoát khoát tay với lão Ngũ.
Mạc Vấn gật đầu sau đó nói với Hắc Tam, "Anh hùng, gã có bản lĩnh hơn người, ngươi cùng gã đi Dã Kê lĩnh chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì, chúng ta là nhân loại thất khiếu, nếu ra tay giúp ngươi, ngươi thắng rồi cũng khó khiến người tin phục."
Hắc Tam thấy Mạc Vấn nói như vậy, dù vẫn không yên tâm nhưng cũng chẳng làm gì được, quay đầu nói với lão Ngũ, "Ngươi chở ta đi."
Lão Ngũ nghe vậy rất không vui, có điều chỉ do dự chốc lát liền gật đầu đồng ý, "Được rồi, ngươi đã cứu lão gia nhà ta, ta liền chở ngươi một lần."
"Sau khi đi chớ nóng vội hạ xuống đất, trước hết bay trên trời vài vòng đã được không?" Hắc Tam lại đưa ra yêu cầu.
"Được, thịt hươu cũng không thể ăn không của ngươi." Lão Ngũ miễn cưỡng đồng ý, chuẩn bị biến thành dơi lớn, Hắc Tam nắm gậy đồng nhảy tót lên lưng gã, lão Ngũ mở đôi cánh thịt ra, mang Hắc Tam bay đi.
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?" A Cửu quay đầu nhìn sang Mạc Vấn.
Mạc Vấn cũng không giấu giếm, tường thuật lại tất cả mọi chuyện trước đó, A Cửu nghe xong cau mày không nói gì, rất lâu sau nhíu mày hỏi, "Chàng định xử lý chuyện này thế nào?"
"Ta sẽ không tìm nàng ta báo thù." Mạc Vấn bình tĩnh nói.
"Chàng không nói ta cũng biết chàng sẽ xử lý như vậy, ta là hỏi chuyện này." A Cửu chỉ chỉ túi vải bên hông Mạc Vấn, bên trong là Hộ Quốc Kim Ấn của nước Triệu.
"Thà để người trong thiên hạ phụ ta, chứ ta không thể phụ người trong thiên hạ, giành lại Hùng Châu, hoàn thành giao ước..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.