Quyển 1 - Chương 24: Thâm ý ẩn giấu
Phong Ngự Cửu Thu
12/06/2017
Mạc Vấn nghe hắn nói mà sợ toát mồ hôi, lão Ngũ
ngày trước cũng thường xuyên phụ việc trong tiệm thuốc, biết một ít kiến thức dược lý, hẳn là hôm qua lúc rời núi hắn đã mua về mấy loại thuốc
độc để trả thù Cổ Dương Tử đây mà.
" Chờ một chút, ngươi bỏ thêm loại thuốc nào?" Mạc Vấn bước nhanh đuổi theo, trong tiệm thuốc dược vật có thể giết người không dưới mười mấy loại, ngộ nhỡ lão Ngũ không biết nặng nhẹ thì thật không còn gì để nói nữa rồi.
"Không có gì to tát đâu, là thuốc chữa dạ dày thôi mà, tôi định cho hắn cũng phải bỏ cả đĩa đậu phụ luôn." Lão Ngũ quay đầu khoát tay.
Mạc Vấn đứng lại không đuổi nữa, lão Ngũ ý nói là đã bỏ chút Ba đậu (một vị thuốc) vào đồ ăn của Cổ Dương Tử. Ba đậu vốn được dùng để giúp la, ngựa bị chứng bỏ ăn thông khí bài tiết, người nếu ăn vào cũng sẽ đau bụng không dứt, tuy thế thuốc giải không khó tìm, uống chút nước muối là được.
Mặc dù biết sẽ không xảy ra án mạng nhưng trong lòng Mạc Vấn vẫn cảm giác không yên tâm. Cổ Dương Tử tu đạo đã lâu, chắc cũng hiểu qua y thuật, lão Ngũ bỏ thuốc vào đồ của lão không khác nào múa rìu qua mắt thợ. Ngộ nhỡ Cổ Dương Tử phát hiện có người bỏ thuốc, lão Ngũ chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Vô Lượng sơn.
Bởi vì có chuyện lo nghĩ trong lòng, buổi chiều nghe kinh Mạc Vấn chẳng thấy buồn ngủ nữa, cũng không có tâm tư đi cười nhạo Thiên Tuế ngủ gật. Thấp thỏm đến tận khi trời tối, nhìn thấy lão Ngũ trở lại hắn mới tạm yên lòng.
"Chuyện đó ngươi xử trí sao rồi hả?" Mạc Vấn truy hỏi.
"Tôi bỏ suất đậu phụ của hắn đi, còn lại cháo hắn cũng không động, tôi đành bưng cả cháo cùng đậu phụ đi thôi." Lão Ngũ trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ cau mày, Cổ Dương Tử không động cháo cơm cho thấy lão đã phát hiện đồ ăn có vấn đề, tại sao lại không trách phạt lão Ngũ? Mạc Vấn lại hỏi: "Cổ Dương đạo trưởng có nói gì không?"
"Hắn nói có lão gia nhất định có tôi." Lão Ngũ trả lời.
"Nói lại nguyên văn coi." Mạc Vấn không hiểu lời lão Ngũ thuật lại.
"Hắn nói có kỳ chủ tất có kỳ phó, hình như là nói vậy đó." Lão Ngũ giơ tay gãi đầu, "Lão gia, lời này của hắn là có ý gì?"
"Cổ Dương đạo trưởng đã phát hiện ra rồi, chỉ là không trừng trị ngươi thôi. Sau này không nên tự ý chủ trương, Vô Lượng sơn không phải huyện Tây Dương." Mạc Vấn nghiêm mặt nói. Ý của Cổ Dương Tử là chủ tớ bọn họ ăn ý thân cận hơn chủ tớ bình thường nhiều, thực không dễ có được.
"Hắn xấu xa như vậy lại thật sự phát hiện mà không nhân cơ hội dày vò chúng ta sao?" Lão Ngũ bĩu môi.
Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu "Người này nhìn như hà khắc nghiêm nghị, kì thực rất nhân hậu thương người, có phong thái của bậc trưởng bối, chẳng qua là hơi nóng tính lại nghiêm khắc, sau này không cho phép ngươi bất kính với đạo trưởng."
"Người nóng tính ăn Ba đậu là hợp nhất. . ." Lão Ngũ nói được nửa chừng, thấy Mạc Vấn cau mày liền vội vàng đổi đề tài, "Lão gia, khi nào cậu bắt đầu học pháp thuật?"
"Không biết, chỗ Tây điện có người ở không?" Mạc Vấn hỏi lại.
"Không có." Lão Ngũ lắc đầu.
"Lão gia, nếu như cậu học pháp thuật có thể dạy ta một hai chiêu không, cũng cho ta học một chút bản lĩnh?" Lão Ngũ toét miệng cười hỏi.
Mạc Vấn không trả lời ngay, thực ra đưa lão Ngũ đến nhà ăn làm đầu bếp hắn cảm giác rất áy náy, luôn muốn tìm cơ hội bù đắp. Chỉ có điều pháp thuật công kích của Thượng Thanh tông chủ yếu là viết bùa chú khởi đàn làm phép, lão Ngũ không có pháp ấn không thể nào học được. Ngoài ra hai loại pháp thuật này có lẽ cũng là bí mật bất truyền của Thượng Thanh tông, không được truyền cho người ngoài.
"Chúng ta phải học sáu loại kỹ nghệ, trong đó đứng đầu là võ nghệ, đến lúc đó ta sẽ chăm chỉ tập luyện, sau này truyền thụ cho ngươi." Mạc Vấn cân nhắc một lúc rồi nói.
"Đa tạ lão gia." Lão Ngũ rất là vui mừng, khom người cảm tạ.
Mạc Vấn thấy vậy lại lắc đầu thở dài, trước khi cưới gả hắn đã từng đáp ứng với lão Ngũ gả nha hoàn của Lâm Nhược Trần cho hắn, khi đó lão Ngũ cũng nói cám ơn như thế này đấy, nếu không phải gặp biến cố kia thì lão Ngũ chắc hẳn đã lập gia đình.
Nhớ tới chuyện cũ, tâm trạng Mạc Vấn lại xấu đi, hắn hy vọng có thể tìm được Lâm Nhược Trần, sớm ngày cứu nàng ra từ trong bể khổ. Cũng hy vọng có thể tìm được tên người Hồ chột mắt đã sát hại mẹ khi đó, để bắt hắn đền mạng cho cha mẹ. Vào Thượng Thanh phái tập luyện được pháp thuật rồi thì hai chuyện này hẳn sẽ không quá khó khăn, nhưng báo thù với giết người cũng không phải chuyện hắn muốn làm nhất, tâm nguyện lớn nhất của Mạc Vấn là mong những chuyện này đừng xảy ra.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn tinh thần sa sút, biết Mạc Vấn lại nhớ lại sự tình trước kia. Hắn với Mạc Vấn lớn lên cùng nhau, biết rõ tính tình Mạc Vấn. Bản chất tính cách Mạc Vấn rất giống Mạc lão gia đã quá cố, hiền hòa lại trung hậu, là người tốt hiếm có. Đáng tiếc gặp phải những chuyện này, nếu không dựa vào học vấn của Mạc Vấn cùng gia cảnh Mạc gia, nhất định có thể làm quan lớn, cũng nhất định sẽ là một vị quan tốt thương dân như con mà.
Lúc hai người còn đang phiền muộn, Mạc Vấn chợt nghe thấy tiếng đám người Bách Lý Cuồng Phong vừa nói chuyện vừa tới nơi này, bèn bảo lão Ngũ đi về trước.
"Mạc Vấn, bọn ta có chuyện muốn tìm ngươi thương nghị một chút." Bách Lý Cuồng Phong sau khi vào cửa mở miệng nói trước.
"Các người muốn xin Chưởng giáo Huyền Dương Tử lúc giảng kinh nên tạm ngừng một chút, giảng giải rõ hơn đúng không?" Mạc Vấn mời cả đám ngồi xuống.
"Nói trúng phóc, đúng là chuyện này, hai ngày tiếp theo mà nghe thế này nữa chắc ta phát điên mất." Bách Lý Cuồng Phong thanh âm rất lớn.
Mạc Vấn quay đầu nhìn Dạ Tiêu Diêu, Dạ Tiêu Diêu mở miệng tiếp lời, "Trước kia ta cũng từng nghe đạo sĩ giảng kinh, không có chuyện nửa đường dừng lại giảng giải, nhưng các đạo sĩ khác nói năng rõ ràng dễ hiểu, còn như kia cứ như lão ấy sợ chúng ta nghe hiểu vậy."
“Nếu còn giảng kinh như thế nữa, không bằng ban cho ta ba thước lụa trắng.” Liễu Sanh chỉ tay lên xà nhà than thở.
"Bọn ngươi nói gì ta nghe đấy." Lưu Thiếu Khanh thấy Mạc Vấn nhìn hắn, vội mở miệng tỏ thái độ.
"Ngươi đừng nhìn hắn, hắn đã ngủ hai ngày nay rồi, mau nói ra xem ngươi suy nghĩ thế nào?" Bách Lý Cuồng Phong thấy Mạc Vấn nhìn Thiên Tuế thì mất kiên nhẫn thúc giục.
Mạc Vấn nhíu mày nhìn Bách Lý Cuồng Phong, hắn không trả lời ngay mà đi lại trong phòng cân nhắc, thật lâu không nói.
"Ngươi nói gì thì nói đi nha, đi đi lại lại thế làm ta chóng cả mặt." Bách Lý Cuồng Phong lại thúc giục.
"Bảy người bọn ta là Thượng Thanh chuẩn đồ, Huyền Dương Tử cùng với chưởng giáo sáu môn phái khác nhận lệnh tổ sư, nhất định sẽ dùng hết khả năng hết lòng dạy dỗ. Thế nhưng chưởng giáo Huyền Dương Tử lúc giảng kinh lại có vẻ không hề hết lòng, bọn ta thì thầm trong giờ hắn không thèm ngăn lại thì thôi, Thiên Tuế hai lần ngủ suốt cả buổi giảng kinh hắn cũng không hề trách phạt. Điều này rõ ràng không hợp lý, ta hoài nghi Huyền Dương Tử làm thế có lẽ ẩn giấu thâm ý khác." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Thâm ý gì?" Cả đám đồng thanh truy hỏi.
"Tạm thời chưa biết." Mạc Vấn trả lời, cả đám nghe thế lại thở dài.
"Các ngươi nghe Chưởng giáo giảng kinh có vẻ như rất khổ sở?" Thiên Tuế nãy giờ vẫn im lặng, lúc này chậm rãi hỏi.
"Ngươi thấy rất thoải mái?" Dạ Tiêu Diêu tiếp lời.
"Đúng thế, mặc dù ta nghe không hiểu kinh văn Thượng Thanh tông, nhưng lúc ta nghe kinh cảm giác toàn thân rất thư thái." Thiên Tuế chậm chạp gật đầu.
"Huyền Dương Tử là đồng loại với ngươi, đương nhiên ngươi nghe thấy thoải mái, nếu không thoải mái ngươi đã không ngủ khò khò rồi." Bách Lý Cuồng Phong liếc Thiên Tuế một cái.
Thiên Tuế vốn còn muốn nói điều gì, bị Bách Lý Cuồng Phong nói vậy đành phải nén trở về.
"Ráng nhịn thêm chút nữa, chúng ta chỉ học có ba năm, hắn cũng không thể để chúng ta nghe kinh văn tới ba năm." Mạc Vấn nói ra.
Đám người Bách Lý Cuồng Phong tới vốn là muốn khuyến khích Mạc Vấn cùng đứng lên can gián, không ngờ ý kiến của hắn lại không hợp với bọn họ thì lộ rõ vẻ thất vọng, tán gẫu thêm một lát rồi trở về phòng mình.
Mấy ngày tiếp theo Huyền Dương Tử vẫn chỉ giảng Thượng Thanh kinh, mọi người ngộ tính cũng cao hơn người bình thường, dần dần cũng nghe hết toàn bộ. Thượng Thanh kinh là chủ kinh của cả Thượng Thanh tông, phân ra làm mấy chục chương, tóm gọn lại trong sáu điều chính:
Một, diễn giải về khởi nguồn của Đạo:
“Phu đạo sinh vu vô, tiềm huyết lai linh nhi mạc trắc.”
(Đạo sinh ra từ hư vô, ẩn chứa từ mạch máu đến tinh thần của mỗi người, không thể đo lường được)
Hai, giảng về nơi khởi phát của Nguyên thần:
“Huyền quy giả, vu cửu thiên chi âm viết nê hoàn dã.”
(Thuộc về một nơi huyền bí trong cơ thể người, mà thánh thần từ trên chín tầng trời đã gọi đó là Nê hoàn)
Ba, nói về cốt lõi của tu chân:
“Thái mạc vi huyền trọng chi căn, khai âm vi thường sinh chi nguyên.”
(Bắt nguồn từ nơi hỗn độn tối tăm, từ trong bóng tối đó vạn vật bắt đầu sinh sôi)
Bốn nói về phúc duyên tu hành:
“Nãi bạt tử vu tuyền khúc chi tịch, thư tiên danh vu linh vũ chi lục.” (Cái này không dịch nổi)
Năm nói về tiên cảnh huyền bí:
“Dương thanh kiến chu, đằng không vũ tinh, giá cảnh sính biểu, bồi hồi bát yên.” (Chịu nốt @@)
Sáu nói về nguồn gốc của linh khí:
“Ký triệu năng sử dương nguyên bất khuynh, huyền tuyền bất động, đạm nhiên uyên đình, đàm nhiên thiên tĩnh, diệc hồi lão trú niên, dữ linh quân khí dã.” (Bó tay -_-)
Bô kinh này của Thượng Thanh tông giống như sách Luận ngữ của đạo Nho, là bộ kinh văn trọng yếu nhất. Có điều bộ kinh này Thượng Thanh tông cũng không giữ kín mà lại truyền bá ra ngoài, dù khái quát cơ bản nhưng chất lượng tương đối kém, không hề giải thích cụ thể phương pháp tu hành, mà đa phần chỉ là khen ngợi, ít nhất thì câu:
“Tụng thử kinh văn bách vạn biến, khinh thân đắc bất tử”
(Tụng niệm kinh văn một triệu lần thì có thể bay lên, có thể bất tử)
thì có thiếu chính xác, bởi vì nếu đơn thuần chỉ niệm kinh sẽ không thể đạt được sự Trường sinh. Hơn nữa cho dù có thể đạt tới Trường sinh thì cũng chẳng ai có thể tụng niệm hàng triệu lần.
Mọi người cuối cùng cũng nghe hết bộ kinh văn, thế nhưng trong này không bao gồm Thiên Tuế. Thiên Tuế từ đầu đến cuối chỉ nhớ mỗi nửa câu "Phu đạo sinh vu vô", sau đó hôm nào cũng ngủ say như chết. Ban đầu mọi người còn cảm giác thú vị, nhưng sau đó cũng thấy bình thường.
Cả đám không phải lũ ngốc nghếch, rất nhanh chóng lĩnh ngộ được nội dung kinh văn, lĩnh ngộ ra rồi thì càng cảm thấy không thú vị. Cái mọi người muốn học nhất là võ nghệ với pháp thuật, cứ ngồi không thê này thật sự khó mà chịu được. Bách Lý Cuồng Phong lớn gan, thấy vô vị liền bắt đầu học Thiên Tuế giả vờ ngủ, nhưng về sau lại ngủ thật. Có điều hắn vẫn không so được với Thiên Tuế, Thiên Tuế ngủ vẫn trợn tròn mắt, mà hắn lại nhắm mắt ngủ, còn ngáy như sấm.
Mới đầu Dạ Tiêu Diêu ngồi cạnh còn đánh thức hắn, sau thấy Huyền Dương Tử cũng không mở mắt trách tội liền theo hắn ngủ nốt.
Nửa tháng sau đó, tiếp sau Thiên Tuế cùng Bách Lý Cuồng Phong là Lưu Thiếu Khanh, Dạ Tiêu Diêu, Liễu Sanh cũng bắt đầu ngủ lúc nghe kinh. Lại ba ngày tiếp, đến cả A Cửu cũng bắt đầu ngồi ngay ngắn chìm vào giấc ngủ, toàn bộ Đông điện chỉ còn Huyền Dương Tử lông mày rũ xuống đang giảng kinh với Mạc Vấn đang mở to mắt cố nén buồn ngủ mà thôi.
Nói thật thì Mạc Vấn cũng rất muốn ngủ, chẳng qua là đang cố nén. Trưởng bối giảng bài mà người nghe lại đi ngủ gật là đại bất kính, ngoài ra nếu hắn cũng ngủ nốt sẽ không còn ai hết giờ cung tiễn Huyền Dương Tử, cũng không có người đánh thức mọi người dậy nữa rồi.
Giảng Thượng Thanh kinh trong 21 ngày xong, Huyền Dương Tử bắt đầu giảng giải Kinh Dịch. Kinh Dịch nói về đạo lý âm dương tương hỗ khá dễ hiểu, Nho gia cũng có ghi chép lại cho nên không khó nắm bắt, thế nhưng mọi người vẫn buổi sáng nghe kinh, buổi chiều ngủ, chỉ có Mạc Vấn vẫn một mực mở to mắt.
Mạc Vấn từng hỏi thăm cả bọn vì sao lại buồn ngủ, ngủ xong thì có nằm mơ không. Mọi người trả lời là không nhịn được mà buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ rồi cũng không nằm mơ. Nghe vậy Mạc Vấn càng thấy nghi ngờ, Huyền Dương Tử là phụng mệnh tổ sư giảng kinh cho mọi người đấy, nếu ru ngủ hết tất cả rồi thì lão biết báo cáo ra sao với tổ sư? Không đúng, Huyền Dương Tử hành động như vậy nhất định có thâm ý sâu sắc, chẳng qua bọn hắn không cách nào hiểu được thôi.
Nhưng thâm ý trong đó rốt cuộc là cái gì, nói muốn rèn luyện ý chí mọi người cũng không đúng, đều ngủ rồi thì rèn luyện cái gì? Muốn giúp mọi người bình ổn hòa nhã cũng không đúng, mọi người là do mệt quá mà ngủ đấy.
Thâm ý của Huyền Dương Tử rốt cuộc là gì ?. . .
" Chờ một chút, ngươi bỏ thêm loại thuốc nào?" Mạc Vấn bước nhanh đuổi theo, trong tiệm thuốc dược vật có thể giết người không dưới mười mấy loại, ngộ nhỡ lão Ngũ không biết nặng nhẹ thì thật không còn gì để nói nữa rồi.
"Không có gì to tát đâu, là thuốc chữa dạ dày thôi mà, tôi định cho hắn cũng phải bỏ cả đĩa đậu phụ luôn." Lão Ngũ quay đầu khoát tay.
Mạc Vấn đứng lại không đuổi nữa, lão Ngũ ý nói là đã bỏ chút Ba đậu (một vị thuốc) vào đồ ăn của Cổ Dương Tử. Ba đậu vốn được dùng để giúp la, ngựa bị chứng bỏ ăn thông khí bài tiết, người nếu ăn vào cũng sẽ đau bụng không dứt, tuy thế thuốc giải không khó tìm, uống chút nước muối là được.
Mặc dù biết sẽ không xảy ra án mạng nhưng trong lòng Mạc Vấn vẫn cảm giác không yên tâm. Cổ Dương Tử tu đạo đã lâu, chắc cũng hiểu qua y thuật, lão Ngũ bỏ thuốc vào đồ của lão không khác nào múa rìu qua mắt thợ. Ngộ nhỡ Cổ Dương Tử phát hiện có người bỏ thuốc, lão Ngũ chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Vô Lượng sơn.
Bởi vì có chuyện lo nghĩ trong lòng, buổi chiều nghe kinh Mạc Vấn chẳng thấy buồn ngủ nữa, cũng không có tâm tư đi cười nhạo Thiên Tuế ngủ gật. Thấp thỏm đến tận khi trời tối, nhìn thấy lão Ngũ trở lại hắn mới tạm yên lòng.
"Chuyện đó ngươi xử trí sao rồi hả?" Mạc Vấn truy hỏi.
"Tôi bỏ suất đậu phụ của hắn đi, còn lại cháo hắn cũng không động, tôi đành bưng cả cháo cùng đậu phụ đi thôi." Lão Ngũ trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ cau mày, Cổ Dương Tử không động cháo cơm cho thấy lão đã phát hiện đồ ăn có vấn đề, tại sao lại không trách phạt lão Ngũ? Mạc Vấn lại hỏi: "Cổ Dương đạo trưởng có nói gì không?"
"Hắn nói có lão gia nhất định có tôi." Lão Ngũ trả lời.
"Nói lại nguyên văn coi." Mạc Vấn không hiểu lời lão Ngũ thuật lại.
"Hắn nói có kỳ chủ tất có kỳ phó, hình như là nói vậy đó." Lão Ngũ giơ tay gãi đầu, "Lão gia, lời này của hắn là có ý gì?"
"Cổ Dương đạo trưởng đã phát hiện ra rồi, chỉ là không trừng trị ngươi thôi. Sau này không nên tự ý chủ trương, Vô Lượng sơn không phải huyện Tây Dương." Mạc Vấn nghiêm mặt nói. Ý của Cổ Dương Tử là chủ tớ bọn họ ăn ý thân cận hơn chủ tớ bình thường nhiều, thực không dễ có được.
"Hắn xấu xa như vậy lại thật sự phát hiện mà không nhân cơ hội dày vò chúng ta sao?" Lão Ngũ bĩu môi.
Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu "Người này nhìn như hà khắc nghiêm nghị, kì thực rất nhân hậu thương người, có phong thái của bậc trưởng bối, chẳng qua là hơi nóng tính lại nghiêm khắc, sau này không cho phép ngươi bất kính với đạo trưởng."
"Người nóng tính ăn Ba đậu là hợp nhất. . ." Lão Ngũ nói được nửa chừng, thấy Mạc Vấn cau mày liền vội vàng đổi đề tài, "Lão gia, khi nào cậu bắt đầu học pháp thuật?"
"Không biết, chỗ Tây điện có người ở không?" Mạc Vấn hỏi lại.
"Không có." Lão Ngũ lắc đầu.
"Lão gia, nếu như cậu học pháp thuật có thể dạy ta một hai chiêu không, cũng cho ta học một chút bản lĩnh?" Lão Ngũ toét miệng cười hỏi.
Mạc Vấn không trả lời ngay, thực ra đưa lão Ngũ đến nhà ăn làm đầu bếp hắn cảm giác rất áy náy, luôn muốn tìm cơ hội bù đắp. Chỉ có điều pháp thuật công kích của Thượng Thanh tông chủ yếu là viết bùa chú khởi đàn làm phép, lão Ngũ không có pháp ấn không thể nào học được. Ngoài ra hai loại pháp thuật này có lẽ cũng là bí mật bất truyền của Thượng Thanh tông, không được truyền cho người ngoài.
"Chúng ta phải học sáu loại kỹ nghệ, trong đó đứng đầu là võ nghệ, đến lúc đó ta sẽ chăm chỉ tập luyện, sau này truyền thụ cho ngươi." Mạc Vấn cân nhắc một lúc rồi nói.
"Đa tạ lão gia." Lão Ngũ rất là vui mừng, khom người cảm tạ.
Mạc Vấn thấy vậy lại lắc đầu thở dài, trước khi cưới gả hắn đã từng đáp ứng với lão Ngũ gả nha hoàn của Lâm Nhược Trần cho hắn, khi đó lão Ngũ cũng nói cám ơn như thế này đấy, nếu không phải gặp biến cố kia thì lão Ngũ chắc hẳn đã lập gia đình.
Nhớ tới chuyện cũ, tâm trạng Mạc Vấn lại xấu đi, hắn hy vọng có thể tìm được Lâm Nhược Trần, sớm ngày cứu nàng ra từ trong bể khổ. Cũng hy vọng có thể tìm được tên người Hồ chột mắt đã sát hại mẹ khi đó, để bắt hắn đền mạng cho cha mẹ. Vào Thượng Thanh phái tập luyện được pháp thuật rồi thì hai chuyện này hẳn sẽ không quá khó khăn, nhưng báo thù với giết người cũng không phải chuyện hắn muốn làm nhất, tâm nguyện lớn nhất của Mạc Vấn là mong những chuyện này đừng xảy ra.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn tinh thần sa sút, biết Mạc Vấn lại nhớ lại sự tình trước kia. Hắn với Mạc Vấn lớn lên cùng nhau, biết rõ tính tình Mạc Vấn. Bản chất tính cách Mạc Vấn rất giống Mạc lão gia đã quá cố, hiền hòa lại trung hậu, là người tốt hiếm có. Đáng tiếc gặp phải những chuyện này, nếu không dựa vào học vấn của Mạc Vấn cùng gia cảnh Mạc gia, nhất định có thể làm quan lớn, cũng nhất định sẽ là một vị quan tốt thương dân như con mà.
Lúc hai người còn đang phiền muộn, Mạc Vấn chợt nghe thấy tiếng đám người Bách Lý Cuồng Phong vừa nói chuyện vừa tới nơi này, bèn bảo lão Ngũ đi về trước.
"Mạc Vấn, bọn ta có chuyện muốn tìm ngươi thương nghị một chút." Bách Lý Cuồng Phong sau khi vào cửa mở miệng nói trước.
"Các người muốn xin Chưởng giáo Huyền Dương Tử lúc giảng kinh nên tạm ngừng một chút, giảng giải rõ hơn đúng không?" Mạc Vấn mời cả đám ngồi xuống.
"Nói trúng phóc, đúng là chuyện này, hai ngày tiếp theo mà nghe thế này nữa chắc ta phát điên mất." Bách Lý Cuồng Phong thanh âm rất lớn.
Mạc Vấn quay đầu nhìn Dạ Tiêu Diêu, Dạ Tiêu Diêu mở miệng tiếp lời, "Trước kia ta cũng từng nghe đạo sĩ giảng kinh, không có chuyện nửa đường dừng lại giảng giải, nhưng các đạo sĩ khác nói năng rõ ràng dễ hiểu, còn như kia cứ như lão ấy sợ chúng ta nghe hiểu vậy."
“Nếu còn giảng kinh như thế nữa, không bằng ban cho ta ba thước lụa trắng.” Liễu Sanh chỉ tay lên xà nhà than thở.
"Bọn ngươi nói gì ta nghe đấy." Lưu Thiếu Khanh thấy Mạc Vấn nhìn hắn, vội mở miệng tỏ thái độ.
"Ngươi đừng nhìn hắn, hắn đã ngủ hai ngày nay rồi, mau nói ra xem ngươi suy nghĩ thế nào?" Bách Lý Cuồng Phong thấy Mạc Vấn nhìn Thiên Tuế thì mất kiên nhẫn thúc giục.
Mạc Vấn nhíu mày nhìn Bách Lý Cuồng Phong, hắn không trả lời ngay mà đi lại trong phòng cân nhắc, thật lâu không nói.
"Ngươi nói gì thì nói đi nha, đi đi lại lại thế làm ta chóng cả mặt." Bách Lý Cuồng Phong lại thúc giục.
"Bảy người bọn ta là Thượng Thanh chuẩn đồ, Huyền Dương Tử cùng với chưởng giáo sáu môn phái khác nhận lệnh tổ sư, nhất định sẽ dùng hết khả năng hết lòng dạy dỗ. Thế nhưng chưởng giáo Huyền Dương Tử lúc giảng kinh lại có vẻ không hề hết lòng, bọn ta thì thầm trong giờ hắn không thèm ngăn lại thì thôi, Thiên Tuế hai lần ngủ suốt cả buổi giảng kinh hắn cũng không hề trách phạt. Điều này rõ ràng không hợp lý, ta hoài nghi Huyền Dương Tử làm thế có lẽ ẩn giấu thâm ý khác." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Thâm ý gì?" Cả đám đồng thanh truy hỏi.
"Tạm thời chưa biết." Mạc Vấn trả lời, cả đám nghe thế lại thở dài.
"Các ngươi nghe Chưởng giáo giảng kinh có vẻ như rất khổ sở?" Thiên Tuế nãy giờ vẫn im lặng, lúc này chậm rãi hỏi.
"Ngươi thấy rất thoải mái?" Dạ Tiêu Diêu tiếp lời.
"Đúng thế, mặc dù ta nghe không hiểu kinh văn Thượng Thanh tông, nhưng lúc ta nghe kinh cảm giác toàn thân rất thư thái." Thiên Tuế chậm chạp gật đầu.
"Huyền Dương Tử là đồng loại với ngươi, đương nhiên ngươi nghe thấy thoải mái, nếu không thoải mái ngươi đã không ngủ khò khò rồi." Bách Lý Cuồng Phong liếc Thiên Tuế một cái.
Thiên Tuế vốn còn muốn nói điều gì, bị Bách Lý Cuồng Phong nói vậy đành phải nén trở về.
"Ráng nhịn thêm chút nữa, chúng ta chỉ học có ba năm, hắn cũng không thể để chúng ta nghe kinh văn tới ba năm." Mạc Vấn nói ra.
Đám người Bách Lý Cuồng Phong tới vốn là muốn khuyến khích Mạc Vấn cùng đứng lên can gián, không ngờ ý kiến của hắn lại không hợp với bọn họ thì lộ rõ vẻ thất vọng, tán gẫu thêm một lát rồi trở về phòng mình.
Mấy ngày tiếp theo Huyền Dương Tử vẫn chỉ giảng Thượng Thanh kinh, mọi người ngộ tính cũng cao hơn người bình thường, dần dần cũng nghe hết toàn bộ. Thượng Thanh kinh là chủ kinh của cả Thượng Thanh tông, phân ra làm mấy chục chương, tóm gọn lại trong sáu điều chính:
Một, diễn giải về khởi nguồn của Đạo:
“Phu đạo sinh vu vô, tiềm huyết lai linh nhi mạc trắc.”
(Đạo sinh ra từ hư vô, ẩn chứa từ mạch máu đến tinh thần của mỗi người, không thể đo lường được)
Hai, giảng về nơi khởi phát của Nguyên thần:
“Huyền quy giả, vu cửu thiên chi âm viết nê hoàn dã.”
(Thuộc về một nơi huyền bí trong cơ thể người, mà thánh thần từ trên chín tầng trời đã gọi đó là Nê hoàn)
Ba, nói về cốt lõi của tu chân:
“Thái mạc vi huyền trọng chi căn, khai âm vi thường sinh chi nguyên.”
(Bắt nguồn từ nơi hỗn độn tối tăm, từ trong bóng tối đó vạn vật bắt đầu sinh sôi)
Bốn nói về phúc duyên tu hành:
“Nãi bạt tử vu tuyền khúc chi tịch, thư tiên danh vu linh vũ chi lục.” (Cái này không dịch nổi)
Năm nói về tiên cảnh huyền bí:
“Dương thanh kiến chu, đằng không vũ tinh, giá cảnh sính biểu, bồi hồi bát yên.” (Chịu nốt @@)
Sáu nói về nguồn gốc của linh khí:
“Ký triệu năng sử dương nguyên bất khuynh, huyền tuyền bất động, đạm nhiên uyên đình, đàm nhiên thiên tĩnh, diệc hồi lão trú niên, dữ linh quân khí dã.” (Bó tay -_-)
Bô kinh này của Thượng Thanh tông giống như sách Luận ngữ của đạo Nho, là bộ kinh văn trọng yếu nhất. Có điều bộ kinh này Thượng Thanh tông cũng không giữ kín mà lại truyền bá ra ngoài, dù khái quát cơ bản nhưng chất lượng tương đối kém, không hề giải thích cụ thể phương pháp tu hành, mà đa phần chỉ là khen ngợi, ít nhất thì câu:
“Tụng thử kinh văn bách vạn biến, khinh thân đắc bất tử”
(Tụng niệm kinh văn một triệu lần thì có thể bay lên, có thể bất tử)
thì có thiếu chính xác, bởi vì nếu đơn thuần chỉ niệm kinh sẽ không thể đạt được sự Trường sinh. Hơn nữa cho dù có thể đạt tới Trường sinh thì cũng chẳng ai có thể tụng niệm hàng triệu lần.
Mọi người cuối cùng cũng nghe hết bộ kinh văn, thế nhưng trong này không bao gồm Thiên Tuế. Thiên Tuế từ đầu đến cuối chỉ nhớ mỗi nửa câu "Phu đạo sinh vu vô", sau đó hôm nào cũng ngủ say như chết. Ban đầu mọi người còn cảm giác thú vị, nhưng sau đó cũng thấy bình thường.
Cả đám không phải lũ ngốc nghếch, rất nhanh chóng lĩnh ngộ được nội dung kinh văn, lĩnh ngộ ra rồi thì càng cảm thấy không thú vị. Cái mọi người muốn học nhất là võ nghệ với pháp thuật, cứ ngồi không thê này thật sự khó mà chịu được. Bách Lý Cuồng Phong lớn gan, thấy vô vị liền bắt đầu học Thiên Tuế giả vờ ngủ, nhưng về sau lại ngủ thật. Có điều hắn vẫn không so được với Thiên Tuế, Thiên Tuế ngủ vẫn trợn tròn mắt, mà hắn lại nhắm mắt ngủ, còn ngáy như sấm.
Mới đầu Dạ Tiêu Diêu ngồi cạnh còn đánh thức hắn, sau thấy Huyền Dương Tử cũng không mở mắt trách tội liền theo hắn ngủ nốt.
Nửa tháng sau đó, tiếp sau Thiên Tuế cùng Bách Lý Cuồng Phong là Lưu Thiếu Khanh, Dạ Tiêu Diêu, Liễu Sanh cũng bắt đầu ngủ lúc nghe kinh. Lại ba ngày tiếp, đến cả A Cửu cũng bắt đầu ngồi ngay ngắn chìm vào giấc ngủ, toàn bộ Đông điện chỉ còn Huyền Dương Tử lông mày rũ xuống đang giảng kinh với Mạc Vấn đang mở to mắt cố nén buồn ngủ mà thôi.
Nói thật thì Mạc Vấn cũng rất muốn ngủ, chẳng qua là đang cố nén. Trưởng bối giảng bài mà người nghe lại đi ngủ gật là đại bất kính, ngoài ra nếu hắn cũng ngủ nốt sẽ không còn ai hết giờ cung tiễn Huyền Dương Tử, cũng không có người đánh thức mọi người dậy nữa rồi.
Giảng Thượng Thanh kinh trong 21 ngày xong, Huyền Dương Tử bắt đầu giảng giải Kinh Dịch. Kinh Dịch nói về đạo lý âm dương tương hỗ khá dễ hiểu, Nho gia cũng có ghi chép lại cho nên không khó nắm bắt, thế nhưng mọi người vẫn buổi sáng nghe kinh, buổi chiều ngủ, chỉ có Mạc Vấn vẫn một mực mở to mắt.
Mạc Vấn từng hỏi thăm cả bọn vì sao lại buồn ngủ, ngủ xong thì có nằm mơ không. Mọi người trả lời là không nhịn được mà buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ rồi cũng không nằm mơ. Nghe vậy Mạc Vấn càng thấy nghi ngờ, Huyền Dương Tử là phụng mệnh tổ sư giảng kinh cho mọi người đấy, nếu ru ngủ hết tất cả rồi thì lão biết báo cáo ra sao với tổ sư? Không đúng, Huyền Dương Tử hành động như vậy nhất định có thâm ý sâu sắc, chẳng qua bọn hắn không cách nào hiểu được thôi.
Nhưng thâm ý trong đó rốt cuộc là cái gì, nói muốn rèn luyện ý chí mọi người cũng không đúng, đều ngủ rồi thì rèn luyện cái gì? Muốn giúp mọi người bình ổn hòa nhã cũng không đúng, mọi người là do mệt quá mà ngủ đấy.
Thâm ý của Huyền Dương Tử rốt cuộc là gì ?. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.