Chương 16: Trái tim thẳng thắn của Gia Luật Sảo
A Thụy
13/11/2016
Tứ Thụy đỡ Gia Luật
Sảo đi tìm chỗ an toàn để anh ta dưỡng thương. Hắn không sợ thú dữ, chỉ e ngại kẻ địch lại mò đến. Phía dưới vách đá này là một khu rừng nhỏ, hai người bọn họ đi sâu vào trong. Tứ Thụy có thể ẩn nấp trên cây, nhưng
Gia Luật Sảo hiện tại không thể vận động mạnh, chỉ có thể tìm một hang
động để tránh tai mắt. Tốc độ hai người không nhanh, đi hơn một canh giờ thì mới tìm thấy một hang động không sâu lắm. Tứ Thụy đỡ Gia Luật Sảo
vào bên trong, để anh ta ngồi dựa lưng vào vách hang. Hắn xé một mảnh
vải sạch trên y phục của mình, bôi thuốc trị thương lên vai Gia Luật
Sảo, cẩn thận băng bó cầm máu.
Băng bó xong, hắn mới ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt Gia Luật Sảo đang nhìn mình chăm chú. Ánh mắt kia có chút… kỳ lạ. Cơ thể hắn cũng đã cạn kiệt năng lượng, liền thuận thế ngồi bên cạnh, lưng dựa vào vách hang, nhắm mắt dưỡng thần, khe khẽ mở miệng hỏi:
“Có phải huynh đang thắc mắc, ta tại sao lại giả vờ vô dụng?”.
Lúc hắn ra tay đánh ngất con gấu nhỏ kia, hay lúc vừa rồi đánh nhau với kẻ địch, đều chứng minh võ công hắn không đơn giản. Nhưng trước mặt người khác lại khoác lên mình vẻ vô hại, cái gì cũng đều không biết. Nếu Gia Luật Sảo không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ nhận ra sự thật.
Qua một lúc vẫn không nghe được câu trả lời, Tứ Thụy mở mắt nhìn sang. Ánh mắt người bên cạnh lại vẫn như cũ, nhìn hắn thật sâu, nhưng cái nhìn đó không hề có chút địch ý hay đề phòng, mà lại đong đầy… lo lắng. Sự lo lắng rõ rệt đến mức hắn biết bản thân không nhìn lầm. Hắn khẽ ho một tiếng, hỏi lại bằng một giọng thoải mái hơn:
“Huynh không cảm thấy hiếu kỳ sao? Ở cùng một kẻ có nhiều bí mật như ta, huynh không lo lắng, không đề phòng chút nào ư?”.
Người bên cạnh hơi ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh nhìn hắn:
“Ta chỉ là đang thắc mắc những kẻ vừa rồi là ai, tại sao lại nhằm vào huynh? Ta có thể chắc chắn, bọn chúng không nhằm vào ta. Huynh có đoán ra được là kẻ nào sai khiến bọn người đó không?”.
Tứ Thụy cảm thấy hơi buồn cười. Bản thân hắn đúng là đáng cười. Cho dù cùng người này trải qua một trận sinh tử, nhưng hắn vẫn có chút cảnh giác. Trong khi Gia Luật Sảo căn bản còn không thèm để ý, lại càng không nói đến chuyện tỏ thái độ nghi kị hắn. Là hắn quá đa tâm, cứ nghi ngờ cái người thật thà đến mức hơi ngốc nghếch này. Tứ Thụy lúc này mới cởi bỏ lớp mặt nạ và phòng bị, hơi cười nói:
“Có lẽ là tam hoàng huynh, cũng có thể là nhị hoàng huynh của ta”.
Hắn trước nay gánh danh xấu trên mình, gây chuyện bát nháo không ít. Nhưng chưa đến mức chuốc thù oán với ai. Chỉ có hai người kia là có lòng muốn hắn chết. Hắn không chết, bọn họ sẽ không yên tâm. Tứ Thụy có chút chua xót, tuy hắn với hai vị ca ca này không thân thiết như với Tiểu Ngũ. Nhưng mười năm cùng sống trong hoàng cung, cùng đọc sách, cùng đón giao thừa. Hắn nhìn bọn họ trưởng thành, bọn họ cũng nhìn hắn trưởng thành. Chưa bao giờ, dù chỉ trong ý nghĩ, hắn muốn làm hại tính mạng bọn họ. Hai người đó vì quyền lực mà muốn giết chết hắn thật sao?
Gia Luật Sảo nhíu mày hỏi:
“Nhị vương gia nếu muốn giết huynh, ta có thể hiểu được. Nhưng tam vương gia có vẻ là người ôn hòa? Lúc ở bãi săn, ngài ấy chẳng phải còn đứng ra nói lời hòa giải giúp huynh?”.
Tứ Thụy nhếch môi cười nhạt:
“Huynh ấy so với nhị ca còn đáng ghét hơn nhiều lắm. Câu nói kia không phải là giải hòa, mà muốn nhị ca càng thêm hận ta, khiến mâu thuẫn giữa hai người chúng ta tăng thêm mà thôi. Có lẽ người muốn ta chết nhất, là tam ca ôn hòa mà huynh nói đấy”.
Ánh mắt lo lắng của Gia Luật Sảo càng thêm đậm đặc, giọng nói vì thế có chút khàn khàn:
“Tại sao bọn họ lại muốn ra tay trừ bỏ huynh? Ta có thể nhìn ra, huynh là người phóng khoáng, không ham muốn quyền lực. Huynh đâu có uy hiếp đến địa vị của họ?”.
Hắn nhún vai:
“Địa vị của bọn hắn và ta hiện tại giống nhau. Chỉ cần ngày nào ngôi vị thái tử còn chưa lập, quyền lực chưa giành về tay, hai hoàng huynh ta sẽ không nhân nhượng. Còn chuyện ta muốn hay không muốn tranh giành, bọn hắn đâu có thèm để ý. Mắt bọn hắn chỉ nhìn thấy thứ muốn nhìn, tai chỉ nghe thứ muốn nghe. Đầu óc hai người đó sâu bọ lắm”.
Gia Luật Sảo thở dài một tiếng. Tứ Thụy cười nói:
“Nhà đế vương nào mà chẳng có chuyện như vậy. Huynh là vương gia mà, hẳn cũng không lạ lẫm gì”. Hắn quay đầu nhìn ra cửa hang: “Không biết Tiểu Hắc, Tiểu Nhung thế nào rồi?”.
Gia Luật Sảo trấn an:
“Đừng lo. Kẻ địch nóng lòng muốn tìm chúng ta, không để ý đến hai con ngựa làm gì đâu”.
Tứ Thụy gật đầu. Không sai, có lẽ rất nhanh bọn chúng sẽ tìm được đường đi xuống. Hắn càng phải nhanh chóng nghỉ ngơi cho tốt để lấy lại sức lực. Người đồng hành bên cạnh đã bị thương, không thể chiến đấu. Bọn hắn lại không có vũ khí bên người, chỉ dựa vào ám khí còn sót lại trên người, hắn không thể vừa đối phó kẻ địch, vừa bảo vệ Gia Luật Sảo an toàn. Hắn mỉm cười nói:
“Ta chợp mắt một lát. Huynh bị thương không nhẹ, cũng nghỉ ngơi cho hồi phục, chớ vận động làm vết thương trở nặng”.
Gia Luật Sảo ừ nhẹ một tiếng. Tứ Thụy an tâm khép mắt.
Lúc Tứ Thụy mở mắt tỉnh dậy đã là hai canh giờ sau, Gia Luật Sảo bên cạnh lại không thấy đâu nữa. Hắn lo lắng bật dậy chạy ra cửa hang. Cái người này, không phải đã dặn anh ta ở yên một chỗ hay sao, anh ta chạy đi đâu thế không biết. Tứ Thụy còn định chạy đi tìm thì nhác thấy bóng Gia Luật Sảo chậm rãi trở lại. Anh ta không phải Tiểu Ngũ, hắn không thể mở miệng mắng được, chỉ mau chóng chạy lại dìu anh ta về hang, nhăn mặt hỏi:
“Không phải đã bảo huynh đừng cử động hay sao? Tuy kẻ địch nhằm vào ta, nhưng huynh đi cùng ta, bọn chúng nếu tìm thấy huynh sao có thể bỏ qua?”.
Gia Luật Sảo có lẽ vì vận động chạm đến vết thương nên trên trán rịn ra mồ hôi, đau đớn cau mày nói:
“Ta thử đi tìm nguồn nước, sẵn tiện tìm chút thảo dược. Thanh trường kiếm kia quá nặng, tay huynh lại dùng quá sức, nếu không cẩn thận, về sau dụng kiếm sẽ gặp trở ngại không nhỏ. Hơn nữa cả ngày nay huynh đều chưa có gì vào bụng, chỉ trách ta vô dụng, không đi xa được, xung quanh đây lại không thấy con thú nào có thể bắt”.
Hắn lẳng lặng nhìn anh ta. Trên đời này, không ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác. Con người là loài động vật có bản năng sinh tồn mạnh mẽ nhất, cho dù là người thân, trước khi nghĩ đến người khác, đều phải nghĩ cho mình trước. Người này lại không quản bản thân, mang vết thương đi tìm thức ăn và thảo dược cho hắn. Tứ Thụy cúi đầu nhỏ giọng hỏi:
“Tại sao?”.
Gia Luật Sảo không hiểu ý hắn:
“Hả?”.
Tứ Thụy nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt thẳng thắn kia:
“Tại sao lại đối tốt với ta như vậy?”.
Cho dù là thái hậu, hoàng thượng thương yêu hắn, cũng là vì hắn chân thành đối xử với bọn họ trước, lại vì hắn là con ruột, cháu ruột nên bọn họ mới có thể đặt hắn ở trong lòng. Nhưng Gia Luật Sảo và hắn thì tính là cái gì? Thời gian quen biết còn chưa đến hai ngày.
Bọn họ đứng ở cửa hang, bên ngoài hang động không có cây cao chắn bóng, ánh trăng trên cao điềm nhiên rọi xuống mặt đất. Khuôn mặt Gia Luật Sảo đối diện với Tứ Thụy, nửa trong tối nửa sáng dưới bóng trăng. Anh ta có chút lúng túng cúi đầu, một lát lại ngẩng đầu lên nhìn hắn. Trong mắt đã không còn đắn đo, giọng nói anh ta trong màn đêm yên tĩnh nghe rất rõ ràng:
“Bởi vì ta thích huynh”.
Tứ Thụy mở to mắt. Thích hắn? Thích mà anh ta nói là thích kiểu bạn bè, cảm thấy hợp ý nên thích? Hay là…? Sao có thể? Người trước mặt hắn, cao lớn uy vũ, mạnh mẽ phóng khoáng, trên người anh ta chưa từng lộ ra vẻ yếu đuối, nhu nhược. Anh ta sao có thể có sở thích kia? Tứ Thụy bị dọa cho ngơ ngẩn, lần đầu tiên trong đời hắn nói lắp:
“Kia… ý huynh là… ta là… chúng ta… cái đó…”.
Gia Luật Sảo có chút buồn buồn, nhìn hắn im lặng không nói, ý tứ trong mắt lại rất rõ ràng. Ý anh ta chính là ý mà Tứ Thụy suy nghĩ trong đầu. Hắn ngần ngại hỏi lại:
“Huynh… thích đàn ông sao?”.
Gia Luật Sảo lắc đầu:
“Ta không thích đàn ông. Ta chỉ thích huynh”.
Hả? Hắn trong mắt anh ta không lẽ lại không phải là một người đàn ông? Lúc bên bờ suối, anh ta chẳng phải cũng thấy hắn để mình trần rồi ư? Hắn từ nhỏ đã dùng thuốc của Tống thái y kê, xương hắn bị cường bạo kích thích phát triển, so với cơ thể đàn ông không có khác biệt. Hắn chấp nhận trả cái giá là tuổi thọ của mình, lại theo Hàn cực khổ luyện võ, cơ thịt cũng rất săn chắc. Kẻ khác sao có thể nhìn ra thân phận thật sự của cơ thể này? Vậy ý anh ta là, anh ta vốn không thích đàn ông, nhưng anh ta thích hắn đơn giản vì trái tim anh ta không cho bản thân anh ta sự lựa chọn? Nhưng mà… tình cảm sâu sắc như vậy, vượt qua cả biên giới của khái niệm, bất chất đạo lý thông thường… Tứ Thụy cảm thấy rất bất đắc dĩ, thử khuyên:
“Gia Luật huynh, chúng ta chỉ mới quen biết. Có thể vì ta có nhiều bí mật, trong ngoài không đồng nhất, huynh nhất thời nảy sinh hiếu kỳ, cảm thấy lạ lẫm nên mới hiểu lầm cảm giác của bản thân. Thực ra…”.
Gia Luật Sảo không rõ vì vết thương hay vì lời nói của hắn mà sắc mặt có vẻ đau đớn. Tứ Thụy không đành lòng nói lời dồn ép. Qua một lúc, Tứ Thụy lúng túng mới xoay người định đi thì Gia Luật Sảo lại hé môi, mặt nhợt nhạt nhưng lời nói lại rất mạch lạc:
“Ta không hiểu lầm, A Thụy. Ta biết rõ, huynh là đàn ông, cũng biết rõ huynh có thê tử. Ta không hề có ý nghĩ gì khác. Ta chỉ muốn bảo vệ huynh, không muốn huynh bị thương, không muốn kẻ khác ám hại huynh. Nhìn thấy kẻ địch tấn công huynh, ta liền lo lắng, liền tức giận. Nhìn thấy huynh gặp nguy hiểm, ta không còn suy nghĩ được điều gì khác. Ta không phải kẻ ngốc, ta hiểu rõ tình cảm của mình. Sảo không cần sự chấp nhận của huynh hay sự đáp trả nào hết, chỉ muốn huynh bình an vô sự, muốn nhìn thấy nụ cười của huynh”.
Gia Luật Sảo nói xong liền quay lưng lại, đi vào trong hang. Tứ Thụy đứng một chỗ ngây ngốc. Hắn còn có thể nói cái gì? Tứ Thụy ôm trán đi ra ngoài.
Băng bó xong, hắn mới ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt Gia Luật Sảo đang nhìn mình chăm chú. Ánh mắt kia có chút… kỳ lạ. Cơ thể hắn cũng đã cạn kiệt năng lượng, liền thuận thế ngồi bên cạnh, lưng dựa vào vách hang, nhắm mắt dưỡng thần, khe khẽ mở miệng hỏi:
“Có phải huynh đang thắc mắc, ta tại sao lại giả vờ vô dụng?”.
Lúc hắn ra tay đánh ngất con gấu nhỏ kia, hay lúc vừa rồi đánh nhau với kẻ địch, đều chứng minh võ công hắn không đơn giản. Nhưng trước mặt người khác lại khoác lên mình vẻ vô hại, cái gì cũng đều không biết. Nếu Gia Luật Sảo không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ nhận ra sự thật.
Qua một lúc vẫn không nghe được câu trả lời, Tứ Thụy mở mắt nhìn sang. Ánh mắt người bên cạnh lại vẫn như cũ, nhìn hắn thật sâu, nhưng cái nhìn đó không hề có chút địch ý hay đề phòng, mà lại đong đầy… lo lắng. Sự lo lắng rõ rệt đến mức hắn biết bản thân không nhìn lầm. Hắn khẽ ho một tiếng, hỏi lại bằng một giọng thoải mái hơn:
“Huynh không cảm thấy hiếu kỳ sao? Ở cùng một kẻ có nhiều bí mật như ta, huynh không lo lắng, không đề phòng chút nào ư?”.
Người bên cạnh hơi ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh nhìn hắn:
“Ta chỉ là đang thắc mắc những kẻ vừa rồi là ai, tại sao lại nhằm vào huynh? Ta có thể chắc chắn, bọn chúng không nhằm vào ta. Huynh có đoán ra được là kẻ nào sai khiến bọn người đó không?”.
Tứ Thụy cảm thấy hơi buồn cười. Bản thân hắn đúng là đáng cười. Cho dù cùng người này trải qua một trận sinh tử, nhưng hắn vẫn có chút cảnh giác. Trong khi Gia Luật Sảo căn bản còn không thèm để ý, lại càng không nói đến chuyện tỏ thái độ nghi kị hắn. Là hắn quá đa tâm, cứ nghi ngờ cái người thật thà đến mức hơi ngốc nghếch này. Tứ Thụy lúc này mới cởi bỏ lớp mặt nạ và phòng bị, hơi cười nói:
“Có lẽ là tam hoàng huynh, cũng có thể là nhị hoàng huynh của ta”.
Hắn trước nay gánh danh xấu trên mình, gây chuyện bát nháo không ít. Nhưng chưa đến mức chuốc thù oán với ai. Chỉ có hai người kia là có lòng muốn hắn chết. Hắn không chết, bọn họ sẽ không yên tâm. Tứ Thụy có chút chua xót, tuy hắn với hai vị ca ca này không thân thiết như với Tiểu Ngũ. Nhưng mười năm cùng sống trong hoàng cung, cùng đọc sách, cùng đón giao thừa. Hắn nhìn bọn họ trưởng thành, bọn họ cũng nhìn hắn trưởng thành. Chưa bao giờ, dù chỉ trong ý nghĩ, hắn muốn làm hại tính mạng bọn họ. Hai người đó vì quyền lực mà muốn giết chết hắn thật sao?
Gia Luật Sảo nhíu mày hỏi:
“Nhị vương gia nếu muốn giết huynh, ta có thể hiểu được. Nhưng tam vương gia có vẻ là người ôn hòa? Lúc ở bãi săn, ngài ấy chẳng phải còn đứng ra nói lời hòa giải giúp huynh?”.
Tứ Thụy nhếch môi cười nhạt:
“Huynh ấy so với nhị ca còn đáng ghét hơn nhiều lắm. Câu nói kia không phải là giải hòa, mà muốn nhị ca càng thêm hận ta, khiến mâu thuẫn giữa hai người chúng ta tăng thêm mà thôi. Có lẽ người muốn ta chết nhất, là tam ca ôn hòa mà huynh nói đấy”.
Ánh mắt lo lắng của Gia Luật Sảo càng thêm đậm đặc, giọng nói vì thế có chút khàn khàn:
“Tại sao bọn họ lại muốn ra tay trừ bỏ huynh? Ta có thể nhìn ra, huynh là người phóng khoáng, không ham muốn quyền lực. Huynh đâu có uy hiếp đến địa vị của họ?”.
Hắn nhún vai:
“Địa vị của bọn hắn và ta hiện tại giống nhau. Chỉ cần ngày nào ngôi vị thái tử còn chưa lập, quyền lực chưa giành về tay, hai hoàng huynh ta sẽ không nhân nhượng. Còn chuyện ta muốn hay không muốn tranh giành, bọn hắn đâu có thèm để ý. Mắt bọn hắn chỉ nhìn thấy thứ muốn nhìn, tai chỉ nghe thứ muốn nghe. Đầu óc hai người đó sâu bọ lắm”.
Gia Luật Sảo thở dài một tiếng. Tứ Thụy cười nói:
“Nhà đế vương nào mà chẳng có chuyện như vậy. Huynh là vương gia mà, hẳn cũng không lạ lẫm gì”. Hắn quay đầu nhìn ra cửa hang: “Không biết Tiểu Hắc, Tiểu Nhung thế nào rồi?”.
Gia Luật Sảo trấn an:
“Đừng lo. Kẻ địch nóng lòng muốn tìm chúng ta, không để ý đến hai con ngựa làm gì đâu”.
Tứ Thụy gật đầu. Không sai, có lẽ rất nhanh bọn chúng sẽ tìm được đường đi xuống. Hắn càng phải nhanh chóng nghỉ ngơi cho tốt để lấy lại sức lực. Người đồng hành bên cạnh đã bị thương, không thể chiến đấu. Bọn hắn lại không có vũ khí bên người, chỉ dựa vào ám khí còn sót lại trên người, hắn không thể vừa đối phó kẻ địch, vừa bảo vệ Gia Luật Sảo an toàn. Hắn mỉm cười nói:
“Ta chợp mắt một lát. Huynh bị thương không nhẹ, cũng nghỉ ngơi cho hồi phục, chớ vận động làm vết thương trở nặng”.
Gia Luật Sảo ừ nhẹ một tiếng. Tứ Thụy an tâm khép mắt.
Lúc Tứ Thụy mở mắt tỉnh dậy đã là hai canh giờ sau, Gia Luật Sảo bên cạnh lại không thấy đâu nữa. Hắn lo lắng bật dậy chạy ra cửa hang. Cái người này, không phải đã dặn anh ta ở yên một chỗ hay sao, anh ta chạy đi đâu thế không biết. Tứ Thụy còn định chạy đi tìm thì nhác thấy bóng Gia Luật Sảo chậm rãi trở lại. Anh ta không phải Tiểu Ngũ, hắn không thể mở miệng mắng được, chỉ mau chóng chạy lại dìu anh ta về hang, nhăn mặt hỏi:
“Không phải đã bảo huynh đừng cử động hay sao? Tuy kẻ địch nhằm vào ta, nhưng huynh đi cùng ta, bọn chúng nếu tìm thấy huynh sao có thể bỏ qua?”.
Gia Luật Sảo có lẽ vì vận động chạm đến vết thương nên trên trán rịn ra mồ hôi, đau đớn cau mày nói:
“Ta thử đi tìm nguồn nước, sẵn tiện tìm chút thảo dược. Thanh trường kiếm kia quá nặng, tay huynh lại dùng quá sức, nếu không cẩn thận, về sau dụng kiếm sẽ gặp trở ngại không nhỏ. Hơn nữa cả ngày nay huynh đều chưa có gì vào bụng, chỉ trách ta vô dụng, không đi xa được, xung quanh đây lại không thấy con thú nào có thể bắt”.
Hắn lẳng lặng nhìn anh ta. Trên đời này, không ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác. Con người là loài động vật có bản năng sinh tồn mạnh mẽ nhất, cho dù là người thân, trước khi nghĩ đến người khác, đều phải nghĩ cho mình trước. Người này lại không quản bản thân, mang vết thương đi tìm thức ăn và thảo dược cho hắn. Tứ Thụy cúi đầu nhỏ giọng hỏi:
“Tại sao?”.
Gia Luật Sảo không hiểu ý hắn:
“Hả?”.
Tứ Thụy nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt thẳng thắn kia:
“Tại sao lại đối tốt với ta như vậy?”.
Cho dù là thái hậu, hoàng thượng thương yêu hắn, cũng là vì hắn chân thành đối xử với bọn họ trước, lại vì hắn là con ruột, cháu ruột nên bọn họ mới có thể đặt hắn ở trong lòng. Nhưng Gia Luật Sảo và hắn thì tính là cái gì? Thời gian quen biết còn chưa đến hai ngày.
Bọn họ đứng ở cửa hang, bên ngoài hang động không có cây cao chắn bóng, ánh trăng trên cao điềm nhiên rọi xuống mặt đất. Khuôn mặt Gia Luật Sảo đối diện với Tứ Thụy, nửa trong tối nửa sáng dưới bóng trăng. Anh ta có chút lúng túng cúi đầu, một lát lại ngẩng đầu lên nhìn hắn. Trong mắt đã không còn đắn đo, giọng nói anh ta trong màn đêm yên tĩnh nghe rất rõ ràng:
“Bởi vì ta thích huynh”.
Tứ Thụy mở to mắt. Thích hắn? Thích mà anh ta nói là thích kiểu bạn bè, cảm thấy hợp ý nên thích? Hay là…? Sao có thể? Người trước mặt hắn, cao lớn uy vũ, mạnh mẽ phóng khoáng, trên người anh ta chưa từng lộ ra vẻ yếu đuối, nhu nhược. Anh ta sao có thể có sở thích kia? Tứ Thụy bị dọa cho ngơ ngẩn, lần đầu tiên trong đời hắn nói lắp:
“Kia… ý huynh là… ta là… chúng ta… cái đó…”.
Gia Luật Sảo có chút buồn buồn, nhìn hắn im lặng không nói, ý tứ trong mắt lại rất rõ ràng. Ý anh ta chính là ý mà Tứ Thụy suy nghĩ trong đầu. Hắn ngần ngại hỏi lại:
“Huynh… thích đàn ông sao?”.
Gia Luật Sảo lắc đầu:
“Ta không thích đàn ông. Ta chỉ thích huynh”.
Hả? Hắn trong mắt anh ta không lẽ lại không phải là một người đàn ông? Lúc bên bờ suối, anh ta chẳng phải cũng thấy hắn để mình trần rồi ư? Hắn từ nhỏ đã dùng thuốc của Tống thái y kê, xương hắn bị cường bạo kích thích phát triển, so với cơ thể đàn ông không có khác biệt. Hắn chấp nhận trả cái giá là tuổi thọ của mình, lại theo Hàn cực khổ luyện võ, cơ thịt cũng rất săn chắc. Kẻ khác sao có thể nhìn ra thân phận thật sự của cơ thể này? Vậy ý anh ta là, anh ta vốn không thích đàn ông, nhưng anh ta thích hắn đơn giản vì trái tim anh ta không cho bản thân anh ta sự lựa chọn? Nhưng mà… tình cảm sâu sắc như vậy, vượt qua cả biên giới của khái niệm, bất chất đạo lý thông thường… Tứ Thụy cảm thấy rất bất đắc dĩ, thử khuyên:
“Gia Luật huynh, chúng ta chỉ mới quen biết. Có thể vì ta có nhiều bí mật, trong ngoài không đồng nhất, huynh nhất thời nảy sinh hiếu kỳ, cảm thấy lạ lẫm nên mới hiểu lầm cảm giác của bản thân. Thực ra…”.
Gia Luật Sảo không rõ vì vết thương hay vì lời nói của hắn mà sắc mặt có vẻ đau đớn. Tứ Thụy không đành lòng nói lời dồn ép. Qua một lúc, Tứ Thụy lúng túng mới xoay người định đi thì Gia Luật Sảo lại hé môi, mặt nhợt nhạt nhưng lời nói lại rất mạch lạc:
“Ta không hiểu lầm, A Thụy. Ta biết rõ, huynh là đàn ông, cũng biết rõ huynh có thê tử. Ta không hề có ý nghĩ gì khác. Ta chỉ muốn bảo vệ huynh, không muốn huynh bị thương, không muốn kẻ khác ám hại huynh. Nhìn thấy kẻ địch tấn công huynh, ta liền lo lắng, liền tức giận. Nhìn thấy huynh gặp nguy hiểm, ta không còn suy nghĩ được điều gì khác. Ta không phải kẻ ngốc, ta hiểu rõ tình cảm của mình. Sảo không cần sự chấp nhận của huynh hay sự đáp trả nào hết, chỉ muốn huynh bình an vô sự, muốn nhìn thấy nụ cười của huynh”.
Gia Luật Sảo nói xong liền quay lưng lại, đi vào trong hang. Tứ Thụy đứng một chỗ ngây ngốc. Hắn còn có thể nói cái gì? Tứ Thụy ôm trán đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.