Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam
Chương 67: Cọng rơm cứu mạng
Quất Miêu Ca Ca
11/09/2021
Tay Triệu Hướng Hải cứ siết chặt thắt lưng Tiêu Diệp như vậy không chịu buông.
Tiêu Diệp phát ngốc, ngồi yên không dám động đậy, giữ nguyên động tác đến mức toàn thân đau nhức. Nhưng hắn lại sợ mình cử động quá mạnh sẽ khiến Triệu Hướng Hải thức dậy. Sau một hồi rối rắm, Tiêu Diệp vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Triệu Hướng hải. Triệu Hướng Hải ngủ rất sâu, không hề phát hiện ra, chỉ là bàn tay càng thêm siết chặt lấy thắt lưng hắn.
Tiêu Diệp thầm kêu khổ.
Tay Triệu Hướng Hải cách "cậu nhỏ" của hắn gần như vậy.
Từ khi chia tay với anh, hắn không dám làm tình với bất kì ai khác. Mọi ngày đều bận rộn nhiều việc nên cũng không cảm thấy khó chịu lắm, nhưng hiện tại người mà mình ngày đêm mơ tưởng an tĩnh ngủ trước mặt hắn, tay lại đặt trước "cậu nhỏ" của hắn, khiến lòng hắn càng lúc càng nhộn nhạo không yên.
Khuôn mặt của Tiêu Diệp nhanh chóng đỏ bừng lên, cắn răng đè nén dục vọng đang điên cuồng dâng lên mãnh liệt.
Triệu Hướng Hải ngủ say, không hề để ý đến con sói hoang ngồi bên mép giường đang dần bị dục vọng ăn mòn lý trí. Hắn nuốt nước miếng, nhìn khuôn mặt được ánh trăng chiếu xuống của anh, lại nhìn anh ngủ đến an tĩnh. Tiêu Diệp hít một hơi thật sâu, muốn khiến nội tâm bớt nhộn nhạo hơn một chút. Nhưng hắn phát hiện dù có làm thế nào thì cũng phí công.
Hắn có phản ứng.
Đây thật sự là điều bất lực nhất trong đời đàn ông. Giống như con rồng nhỏ vượt qua thiên sơn vạn thủy, muốn chém đầu con rồng lớn trong lúc nó đang say ngủ. Nhưng khi đi vào động của rồng lớn thì mới phát hiện ra con cự long đó đã chậm rãi tỉnh giấc, nó chỉ có thể giấu đi con dao, nhìn con rồng lớn uy mãnh bay lên, giương mắt nhìn nó.
Tiêu Diệp nhìn khuôn mặt đang chìm sâu vào giấc ngủ của Triệu Hướng Hải, trái tim trong lồng ngực đập như trống vỗ, uy mãnh nảy lên bang bang.
Hắn suy nghĩ rất lâu...
Đã có một thời gian dài hắn không thân thiết với anh, thậm chí là hôn môi cũng không.
Trong đầu Tiêu Diệp nhớ lại khoảng thời gian hắn yêu đương nồng cháy với Triệu Hướng Hải, nhớ lại dư vị khi hôn anh, nội tâm lập tức như nổi lửa, trong lòng giống như bị nhét vào một đống nhiên liệu, oanh một tiếng nổ đến trời đất tối sầm, chim bay đầy trời.
Hắn cúi đầu nhìn Triệu Hướng Hải, chậm rãi dính sát vào người anh, ôm chặt lấy anh, muốn hôn lên môi anh.
Thời điểm bờ môi hắn chỉ còn cách Triệu Hướng Hải một đốt ngón tay, hắn bỗng nhiên dừng lại. Hắn nhớ lại khuôn mặt cùng lớn nói tràn đầy thất vọng của Triệu Hướng Hải.
Điều Triệu Hướng Hải ghét nhất ở hắn chính là hắn luôn vô tâm, ngang ngược vô lý, tính khí thiếu gia. Triệu Hướng Hải nói lần nào hắn cũng không quan tâm đến mong muốn của anh, luôn tự cho mình là đúng, bá đạo cao ngạo, khiến anh cảm thấy mình không được tôn trọng.
Bờ môi của Tiêu Diệp khẽ run rẩy.
Nếu hiện tại hắn hôn anh, khi tỉnh lại anh mà biết có khi nào càng cảm thấy phản cảm hắn không? Có thể nào sẽ cảm thấy hắn không hề thay đổi không? Tiêu Diệp do dự.
Vì theo đuổi Triệu Hướng Hải mà hắn vò đầu bứt tai, suy nghĩ không biết bao nhiêu biện pháp, không biết ăn bao nhiêu dấm chua, cũng không biết ghen ghét người khác bao nhiêu lần. Hắn cũng không muốn chấp nhận bất kì rủi ro nào, cũng không muốn Triệu Hướng Hải thất vọng về hắn. Hắn không chịu nổi.
Hiện tại hắn đã bị Triệu Hướng Hải đá ra khỏi trái tim rồi, nếu hắn lại dám làm thêm một điều gì đó phản cảm nữa, chỉ sợ rằng sẽ chuyện theo đuổi anh sẽ thật sự trở thành một thứ gì đó mộng tưởng hão huyền. Tiêu Diệp nhắm mắt, siết chặt bàn tay nắm lấy khăn trải giường. Hắn cắn răng một hồi lâu rồi đứng thẳng người không dám để ý nữa.
Chờ đến khi thật sự theo đuổi người về tay, hắn có thể đường đường chính chính hôn lên môi anh rồi.
Đến lúc đó hắn muốn hôn mấy ngày đêm, hôn đến sưng đến hỏng luôn cũng được, Tiêu Diệp chỉ dám an ủi trong lòng như vậy.
Hắn nặng nề thở dài một hơn, đôi mắt mang theo lửa nóng cũng dần áp chế lại, lần nữa liếc nhìn nam nhân trên giường,
Sau đó hắn ngừng thở, gỡ ngón tay của Triệu Hướng Hải ra, rời giường chạy như bay vào toilet. Vừa mới bước vào toilet, hắn lại đi ra, cầm lấy điện thoại trên đầu giường.
Lúc trước khi hắn với Triệu Hướng Hải vẫn còn nồng tình mật ý, lúc ân ái trên giường cả hai cũng từng đùa giỡn mà chụp đủ loại ảnh, chính là loại ảnh không thể cho người khác thấy! Hồi đó chỉ là vui đùa, nhưng hiện tại những tấm ảnh đó, con mẹ nó không khác gì cọng rơm cứu mạng hắn!
Tiêu Diệp phát ngốc, ngồi yên không dám động đậy, giữ nguyên động tác đến mức toàn thân đau nhức. Nhưng hắn lại sợ mình cử động quá mạnh sẽ khiến Triệu Hướng Hải thức dậy. Sau một hồi rối rắm, Tiêu Diệp vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Triệu Hướng hải. Triệu Hướng Hải ngủ rất sâu, không hề phát hiện ra, chỉ là bàn tay càng thêm siết chặt lấy thắt lưng hắn.
Tiêu Diệp thầm kêu khổ.
Tay Triệu Hướng Hải cách "cậu nhỏ" của hắn gần như vậy.
Từ khi chia tay với anh, hắn không dám làm tình với bất kì ai khác. Mọi ngày đều bận rộn nhiều việc nên cũng không cảm thấy khó chịu lắm, nhưng hiện tại người mà mình ngày đêm mơ tưởng an tĩnh ngủ trước mặt hắn, tay lại đặt trước "cậu nhỏ" của hắn, khiến lòng hắn càng lúc càng nhộn nhạo không yên.
Khuôn mặt của Tiêu Diệp nhanh chóng đỏ bừng lên, cắn răng đè nén dục vọng đang điên cuồng dâng lên mãnh liệt.
Triệu Hướng Hải ngủ say, không hề để ý đến con sói hoang ngồi bên mép giường đang dần bị dục vọng ăn mòn lý trí. Hắn nuốt nước miếng, nhìn khuôn mặt được ánh trăng chiếu xuống của anh, lại nhìn anh ngủ đến an tĩnh. Tiêu Diệp hít một hơi thật sâu, muốn khiến nội tâm bớt nhộn nhạo hơn một chút. Nhưng hắn phát hiện dù có làm thế nào thì cũng phí công.
Hắn có phản ứng.
Đây thật sự là điều bất lực nhất trong đời đàn ông. Giống như con rồng nhỏ vượt qua thiên sơn vạn thủy, muốn chém đầu con rồng lớn trong lúc nó đang say ngủ. Nhưng khi đi vào động của rồng lớn thì mới phát hiện ra con cự long đó đã chậm rãi tỉnh giấc, nó chỉ có thể giấu đi con dao, nhìn con rồng lớn uy mãnh bay lên, giương mắt nhìn nó.
Tiêu Diệp nhìn khuôn mặt đang chìm sâu vào giấc ngủ của Triệu Hướng Hải, trái tim trong lồng ngực đập như trống vỗ, uy mãnh nảy lên bang bang.
Hắn suy nghĩ rất lâu...
Đã có một thời gian dài hắn không thân thiết với anh, thậm chí là hôn môi cũng không.
Trong đầu Tiêu Diệp nhớ lại khoảng thời gian hắn yêu đương nồng cháy với Triệu Hướng Hải, nhớ lại dư vị khi hôn anh, nội tâm lập tức như nổi lửa, trong lòng giống như bị nhét vào một đống nhiên liệu, oanh một tiếng nổ đến trời đất tối sầm, chim bay đầy trời.
Hắn cúi đầu nhìn Triệu Hướng Hải, chậm rãi dính sát vào người anh, ôm chặt lấy anh, muốn hôn lên môi anh.
Thời điểm bờ môi hắn chỉ còn cách Triệu Hướng Hải một đốt ngón tay, hắn bỗng nhiên dừng lại. Hắn nhớ lại khuôn mặt cùng lớn nói tràn đầy thất vọng của Triệu Hướng Hải.
Điều Triệu Hướng Hải ghét nhất ở hắn chính là hắn luôn vô tâm, ngang ngược vô lý, tính khí thiếu gia. Triệu Hướng Hải nói lần nào hắn cũng không quan tâm đến mong muốn của anh, luôn tự cho mình là đúng, bá đạo cao ngạo, khiến anh cảm thấy mình không được tôn trọng.
Bờ môi của Tiêu Diệp khẽ run rẩy.
Nếu hiện tại hắn hôn anh, khi tỉnh lại anh mà biết có khi nào càng cảm thấy phản cảm hắn không? Có thể nào sẽ cảm thấy hắn không hề thay đổi không? Tiêu Diệp do dự.
Vì theo đuổi Triệu Hướng Hải mà hắn vò đầu bứt tai, suy nghĩ không biết bao nhiêu biện pháp, không biết ăn bao nhiêu dấm chua, cũng không biết ghen ghét người khác bao nhiêu lần. Hắn cũng không muốn chấp nhận bất kì rủi ro nào, cũng không muốn Triệu Hướng Hải thất vọng về hắn. Hắn không chịu nổi.
Hiện tại hắn đã bị Triệu Hướng Hải đá ra khỏi trái tim rồi, nếu hắn lại dám làm thêm một điều gì đó phản cảm nữa, chỉ sợ rằng sẽ chuyện theo đuổi anh sẽ thật sự trở thành một thứ gì đó mộng tưởng hão huyền. Tiêu Diệp nhắm mắt, siết chặt bàn tay nắm lấy khăn trải giường. Hắn cắn răng một hồi lâu rồi đứng thẳng người không dám để ý nữa.
Chờ đến khi thật sự theo đuổi người về tay, hắn có thể đường đường chính chính hôn lên môi anh rồi.
Đến lúc đó hắn muốn hôn mấy ngày đêm, hôn đến sưng đến hỏng luôn cũng được, Tiêu Diệp chỉ dám an ủi trong lòng như vậy.
Hắn nặng nề thở dài một hơn, đôi mắt mang theo lửa nóng cũng dần áp chế lại, lần nữa liếc nhìn nam nhân trên giường,
Sau đó hắn ngừng thở, gỡ ngón tay của Triệu Hướng Hải ra, rời giường chạy như bay vào toilet. Vừa mới bước vào toilet, hắn lại đi ra, cầm lấy điện thoại trên đầu giường.
Lúc trước khi hắn với Triệu Hướng Hải vẫn còn nồng tình mật ý, lúc ân ái trên giường cả hai cũng từng đùa giỡn mà chụp đủ loại ảnh, chính là loại ảnh không thể cho người khác thấy! Hồi đó chỉ là vui đùa, nhưng hiện tại những tấm ảnh đó, con mẹ nó không khác gì cọng rơm cứu mạng hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.