Chương 32: Cà Khịa Lẫn Nhau
Cố Tiểu Dịch
09/12/2022
Hình như có gì đó không đúng lắm. Lăng Trình Tiện đây là đang dạy cô cách đối phó với mấy cô tình nhân bé nhỏ của y sao.
"Tứ thiếu, anh và cô ta thật sự có gì đó với nhau sao?" Nếu có gì đó thì đáng lí ra cô nên bị đuổi khỏi nhà từ lâu rồi.
"Cô thông minh như vậy thì thử đoán đi." Lăng Trình Tiện nâng cầm hỏi ngược lại, ánh trăng soi xuống nơi đáy mắt y, phản chiếu ra một màu hổ phách xinh đẹp.
Nhậm Nhiễm không muốn lãng phí tế bào thần kinh vào những việc vô bổ nên đã chuyển sang đề tài khác: "Bây giờ về ư?"
"Lẽ nào cô còn muốn bắt giường rồi ngủ ở đây?" Lăng Trình Tiện bị hỏi đến phiền, lời nói của y bộ không đáng tin cậy chút nào à.
Nhậm Nhiễm biết được có thể trở về liền mừng rỡ giống như sắp được đi siêu thoát, cô cẩn thận xách lên làn váy của mình mà đi về phía trước.
Con đường nhỏ bọn họ đi qua khảm đầy đá cuội, chỉ có tính thẩm mỹ, một chút thực dụng cũng không có, chân Nhậm Nhiễm giẫm trên giày cao gót, mỗi bước chân như giẫm trên khoảng không, gót giày xiêu xiêu vẹo vẹo như thể tùy thời có thể bị bẻ gãy.
Lăng Trình Tiện tiến lên, cánh tay vòng qua sau thắt lưng ôm lấy cô, hành động vừa thân mật lại dịu dàng này khiến Nhậm Nhiễm có chút không được tự nhiên, cô đặt tay lên mu bàn tay Lăng Trình Tiện muỗn gỡ đi: "Tôi tự đi được rồi."
"Tôi sợ cô té ngã lại chiếm tiện nghi của tôi thôi." Nếu là ở nhà y có thể suy xét để cho Nhậm Nhiễm chạm vào, nhưng dù gì đây cũng là nơi công cộng, phải tôn trọng người ta một chút chứ.
Nhậm Nhiễm liếc y một cái rồi không nói gì. Đôi giày này không những khó đi, giá cả còn mắc như ở trên trời, đầu ngón chân của cô thì bị chèn ép, gót chân thì như bị gai đâm, mang lâu rồi mỗi bước đi đều như muốn mạng người vậy đó.
Nhậm Nhiễm thấy xung quanh không có người khác liền buông làn váy xuống. Lăng Trình Tiện đứng kế bên thấy cô đột nhiên lùn đi một khúc liền ngó xuống xem.
Cô đi về phía trước hai bước, để lại đôi giày ở dưới đất.
Ngữ khí của Lăng Trình Tiện có chút nôn nóng: "Sao lại đi chân trần, cô không sợ bị đông chết sao?"
Nhậm Nhiễm lắc đầu, tiếp tục bước đi: "Không lạnh, một hồi liền lên xe rồi."
Hai người bước đi trên hành lang, dù sao cũng là đi chân trần, lòng bàn chân cô đã phiếm lạnh, Nhậm Nhiễm đi vài bước lại nhón mũi chân, Lăng Trình Tiện đem bộ dáng của nàng đều thu vào trong mắt, cảm thấy buồn cười cực kì.
Y đi đến cầm lấy tay Nhậm Nhiễm, ngón tay cô lạnh lẽo chen vào lòng bàn tay ấm áp của y, mười ngón tay đan xen, chặt chẽ không rời, đầu ngón tay cô khẽ ngọ nguậy nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của Lăng Trình Tiện, một chút ấm áp từ bàn tay khẽ truyền vào tim cô.
"Lăng Trình Tiện, anh có biết nếu là thân sĩ gặp loại tình huống này thì bọn hoh sẽ làm như thế nào không?" Nhậm Nhiễm đột nhiên hỏi.
"Làm sao?" Lăng Trình Tiện thuận miệng hỏi.
"Đem giày của anh cho tôi mang." Nhậm Nhiễm chớp chớp mắt, bộ dáng ngây thơ trả lời.
Lăng Trình Tiện cười xùy một tiếng: "Tôi mới không cho đâu, váy cô dài như vậy, vừa lúc có thể che đi cặp chân vịt của cô."
"...."
Hai người đi thêm được một lúc thì gặp một người khác đang đi hướng về đây, đối phương trước tiên mở lời chào hỏi.
"Lăng tứ thiếu, Lăng thiếu phu nhân."
Nhậm Nhiễm nhìn cô gái trước mặt, tuy không quen biết đối phương nhưng vẫn gật đầu.
"Lăng thiếu phu nhân mặc bộ này được chứ? Hai chúng ta dấp dáng không khác biệt mấy, cô phối hợp như vậy cũng rất tuyệt."
Nhậm Nhiễm nghe vậy, liền đoán được đối phương là ai: "Đây là đồ của cô sao? Thật sự cảm ơn."
"Không sao cả, chỉ là một cái áo khoác thôi mà."
Lăng Trình Tiện ở một bên hỏi: "Ai đến hỏi mượn cô quần áo?"
"Là Hoắc tiên sinh a..."
"Hừ!" Lăng Trình Tiện đem tay rút trở về, đi nhanh về phía trước.
Cô gái thấy vậy liền biết mình lỡ lời, có chút quẫn bách nhìn Nhậm Nhiễm: "Lăng thiếu phu nhân, thật xin lỗi, tôi hình như lỡ lời rồi."
Nhậm Nhiễm không để trong lòng: "Không sao, tính tình anh ta rất cổ quái, cả người đều là tật xấu, không liên quan đến cô. Còn có, cảm ơn áo khoác của cô, đợi giặt sạch rồi liền sẽ gửi trả cho cô."
“Không cần, không cần.”
Nhậm Nhiễm nhấc chân rời đi, lúc đi đến bên ngoài, đã thấy xe của Lăng Trình Tiện ngừng ngay trước cổng, chắc là đang đợi cô.
Tài xế nhanh nhẹn xuống xe mở cửa cho cô, Nhậm Nhiễm khom lưng chui vào trong, Lăng Trình Tiện quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm để ý đến cô.
Không nói thì không nói, có thể thanh tĩnh một chút cô mừng còn không kịp.
Bên trong xe máy sưởi ấm áp, nhưng ngoài cửa sổ xe gió lạnh kịch liệt va vào kính, tựa như muốn hướng vào trong tìm một chút ấm áp. Nhậm Nhiễm đem lòng bàn chân trái chà sát mu bàn chân phải, Lăng Trình Tiện liếc mắt, không nói gì.
Xe chạy đến nửa đường, Lăng Trình Tiện đột nhiên bảo dừng lại.
Tài xế không dám trì hoãn, nhanh chóng tấp vào bên lề.
Lăng Trình Tiện đẩy cửa xe đi xuống, tầm mắt Nhậm Nhiễm dõi theo y thì nhìn đến ven đường có một bà lão đang bày sạp bán hàng. Cũng không phải là sạp hàng lớn gì, chỉ có một tấm tăng trải trên mắt đất, bên trên trưng bày mười mấy đôi giày bông, đủ loại màu sắc và hoa văn, nhìn qua là biết thủ công tự làm.
Nhậm Nhiễm không khỏi nhớ tời bà của cô, lúc còn ở bên bà cô cũng thường mang đôi giày bông này, đó là do chính tay bà cô may, cô thích chúng lắm, chỉ là không dám mang đến lớp, sợ bị bạn học chê cười.
Lăng Trình Tiện ngồi xổm trước sạp hàng, chọn trong đó một đôi rồi hỏi “Bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi.”
“Đã trễ thế này, vì cái gì còn không quay về?”
Bà lão rút ra cái màu đỏ bao nilon, đem giày bông bỏ vào bên trong, “Về nhà cũng chỉ đi ngủ, còn không bằng ở bên ngoài thử xem có bán thêm được gì không.”
“Trở về đi.” Lăng Trình Tiện nói, đứng lên.
Tài xế đi qua, từ trong ví lấy ra mấy tờ tiện rồi đưa cho bà lão, “Số giày này chúng tôi đều mua hết, bà giúp chúng tôi gói lại đi.”
Lăng Trình Tiện trở về xe, từ trong bao nilon cầm lấy đôi giày ra rồi ném xuống cạnh chân Nhậm Nhiễm.
Ở bên ngoài, bà lão đã đem toàn bộ giày đều bọc lại, giúp tài xế mang bỏ vào cốp xe.
Bà xách cái ghế nhỏ mình mang theo để ngồi trông sạp đi đến bên xe Lăng Trình Tiện, rồi gõ cửa xe. Lăng Trình Tiện nghĩ bà định cảm ơn mình, y không thích nghe người khác cảm ơn y, dù sao y cũng không phải người tốt, chẳng qua xem bà vì mấy đôi giày mà ngồi phơi sương liền cảm thấy có chút...'chướng mắt' đi."
Nhậm Nhiễm thấy Lăng Trình Tiện làm lơ liền tự ý hạ cửa sổ xe xuống.
Bà lão không nói lời thừa, từ trong túi áo móc ra hai viên đường cho họ. Lăng Trình Tiện lần đầu tiên được tặng đường nên có hơi giật mình: "Tôi không ăn đường."
Bà lão không rút tay lại: "Đây là khương đường, có thể đuổi hàn, cô gái bên cạnh cậu ăn mặc mỏng manh như vậy, nhất định là đang rất lạnh."
Nhậm Nhiễm cười tủm tỉm nhận lấy hai viên đường từ trong hai tay bà rồi nói: "Cảm ơn bà."
Tài xế đã trở lại vị trí, tiếp tục cho xe chạy đi, Nhậm Nhiễm lột vỏ kẹo ra rồi đem đường cho vào miệng.
“Độc chết cô.”
“Làm gì a?” Cô bất mãn trừng Lăng Trình Tiện.
"Đồ người lạ đưa mà cô cũng bỏ vào miệng được, lúc trúng độc rồi thì đừng có mà tìm tôi."
Nhậm Nhiễm vẫn giữ bộ dáng cười hì hì: "Giữa người với người muốn nhiều chân thiện mỹ một chút, cuộc sống mới càng có ý nghĩa."
Chân thiện mỹ cái quỷ, đồ của người lạ thì có thể ăn, vậy giày y mua tại sao lại không mang. Lăng Trình Tiện nhìn đôi giày nằm chỏng chơ trên sàn xe liền nghiến răng.
Lăng Trình Tiện nhìn một lúc sau, cuối cùng vẫn là nhịn không được xách làn váy của cô lên, đem đôi giày lại đẩy gần đến bên chân Nhậm Nhiễm một chút. "Mang vào đi."
"Tôi không lạnh, trong xe ấm lắm." Lăng Trình Tiện đột nhiên vén váy cô lên khiến cô giật nảy mình, cứ tưởng tên này đột nhiên động dục muốn giở trò đồi bại trên xe không đó, ai ngờ là muốn cô mang giày vào.
Lăng Trình Tiện khom lưng, cầm lấy cổ chân của cô rồi mang giày vào, có lẽ đây là lần đầu tiên Lăng tứ thiếu hạ mình mang giày cho người khác, động tác của y vô cùng vụng về, loay hoay cả buổi cũng chưa xỏ được gót chân, Nhậm Nhiễm chạy nhanh nói, "Để tôi."
Lăng Trình Tiện đành buông tha cho chiếc giày kia, y ngồi thẳng lưng xem Nhậm Nhiễm đem gót giày kéo lên, rảnh rỗi nói đùa một câu: "Mang vào thật giống cái tiểu thôn cô.”
Đôi mắt Nhậm Nhiễm lấp lóe, giọng nói lạnh lẽo “Thôn cô thì thế nào, chẳng lẽ kém một bậc sao?”
“Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, cô phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Nhậm Nhiễm vo tròn viên kẹo còn lại trong tay “Tôi chính là ở nông thôn lớn lên, không danh giá giống như các vị thiếu gia tiểu thư các người.”
“Nhậm Nhiễm, cô cầm tinh con chó hả? Mở miệng liền cắn người.”
Tài xế không dám quay đầu lại, hai người này trước khi kết hôn không biết có xem tuổi không, nói chuyện chưa tới mười câu liền chửi lộn, bất quá có thể đem Lăng Trình Tiện chọc thành như vậy, cũng chỉ có Nhậm Nhiễm.
Nhậm Nhiễm bị nói là cầm tinh con chó đã yên tĩnh suốt đoạn đường tiếp theo, Lăng Trình Tiện chốc chốc quay sang ngó cô, ngón tay ở trên đùi vẽ nên những đường cong.
Y nghẹn cả buổi trời, cuối cùng thiếu kiên nhẫn mà hỏi: “Sao cô lại lớn lên ở nông thôn? Nhậm gia chỉ có hai đứa con gái, không phải nên đem các cô phủng trên lòng bàn tay sao?"
Nhậm Nhiễm không muốn giải thích, đây là vết thương trong lòng cô, thời gian cũng không thể khiến nó khép lại chứ đừng nói là mờ đi, chỉ cần bị người chọc một chút, cũng đủ khiến cô tê tâm liệt phế.
Cô từng bị người ta đánh, từng bị người thả chó cắn, khoảng thời gian chật vật bất kham đó cô không muốn nhắc lại.
Bất quá Nhậm gia tuy không thể xưng danh gia vọng tộc nhưng đối với người thường chính là nơi cao không thể với tới, nếu vậy tại sao con gái của họ lại rơi vào nơi thôn quê nghèo hèn chứ.
Lăng Trình Tiện thấy cô không nói, quay đầu xem cô “Cô dù gì cũng là con cả, muốn đưa cũng nên đưa em gái cô đi.”
“Có lẽ do tôi hại nó bị liệt nên bọn họ mới đuổi tôi đi.”
"Tứ thiếu, anh và cô ta thật sự có gì đó với nhau sao?" Nếu có gì đó thì đáng lí ra cô nên bị đuổi khỏi nhà từ lâu rồi.
"Cô thông minh như vậy thì thử đoán đi." Lăng Trình Tiện nâng cầm hỏi ngược lại, ánh trăng soi xuống nơi đáy mắt y, phản chiếu ra một màu hổ phách xinh đẹp.
Nhậm Nhiễm không muốn lãng phí tế bào thần kinh vào những việc vô bổ nên đã chuyển sang đề tài khác: "Bây giờ về ư?"
"Lẽ nào cô còn muốn bắt giường rồi ngủ ở đây?" Lăng Trình Tiện bị hỏi đến phiền, lời nói của y bộ không đáng tin cậy chút nào à.
Nhậm Nhiễm biết được có thể trở về liền mừng rỡ giống như sắp được đi siêu thoát, cô cẩn thận xách lên làn váy của mình mà đi về phía trước.
Con đường nhỏ bọn họ đi qua khảm đầy đá cuội, chỉ có tính thẩm mỹ, một chút thực dụng cũng không có, chân Nhậm Nhiễm giẫm trên giày cao gót, mỗi bước chân như giẫm trên khoảng không, gót giày xiêu xiêu vẹo vẹo như thể tùy thời có thể bị bẻ gãy.
Lăng Trình Tiện tiến lên, cánh tay vòng qua sau thắt lưng ôm lấy cô, hành động vừa thân mật lại dịu dàng này khiến Nhậm Nhiễm có chút không được tự nhiên, cô đặt tay lên mu bàn tay Lăng Trình Tiện muỗn gỡ đi: "Tôi tự đi được rồi."
"Tôi sợ cô té ngã lại chiếm tiện nghi của tôi thôi." Nếu là ở nhà y có thể suy xét để cho Nhậm Nhiễm chạm vào, nhưng dù gì đây cũng là nơi công cộng, phải tôn trọng người ta một chút chứ.
Nhậm Nhiễm liếc y một cái rồi không nói gì. Đôi giày này không những khó đi, giá cả còn mắc như ở trên trời, đầu ngón chân của cô thì bị chèn ép, gót chân thì như bị gai đâm, mang lâu rồi mỗi bước đi đều như muốn mạng người vậy đó.
Nhậm Nhiễm thấy xung quanh không có người khác liền buông làn váy xuống. Lăng Trình Tiện đứng kế bên thấy cô đột nhiên lùn đi một khúc liền ngó xuống xem.
Cô đi về phía trước hai bước, để lại đôi giày ở dưới đất.
Ngữ khí của Lăng Trình Tiện có chút nôn nóng: "Sao lại đi chân trần, cô không sợ bị đông chết sao?"
Nhậm Nhiễm lắc đầu, tiếp tục bước đi: "Không lạnh, một hồi liền lên xe rồi."
Hai người bước đi trên hành lang, dù sao cũng là đi chân trần, lòng bàn chân cô đã phiếm lạnh, Nhậm Nhiễm đi vài bước lại nhón mũi chân, Lăng Trình Tiện đem bộ dáng của nàng đều thu vào trong mắt, cảm thấy buồn cười cực kì.
Y đi đến cầm lấy tay Nhậm Nhiễm, ngón tay cô lạnh lẽo chen vào lòng bàn tay ấm áp của y, mười ngón tay đan xen, chặt chẽ không rời, đầu ngón tay cô khẽ ngọ nguậy nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của Lăng Trình Tiện, một chút ấm áp từ bàn tay khẽ truyền vào tim cô.
"Lăng Trình Tiện, anh có biết nếu là thân sĩ gặp loại tình huống này thì bọn hoh sẽ làm như thế nào không?" Nhậm Nhiễm đột nhiên hỏi.
"Làm sao?" Lăng Trình Tiện thuận miệng hỏi.
"Đem giày của anh cho tôi mang." Nhậm Nhiễm chớp chớp mắt, bộ dáng ngây thơ trả lời.
Lăng Trình Tiện cười xùy một tiếng: "Tôi mới không cho đâu, váy cô dài như vậy, vừa lúc có thể che đi cặp chân vịt của cô."
"...."
Hai người đi thêm được một lúc thì gặp một người khác đang đi hướng về đây, đối phương trước tiên mở lời chào hỏi.
"Lăng tứ thiếu, Lăng thiếu phu nhân."
Nhậm Nhiễm nhìn cô gái trước mặt, tuy không quen biết đối phương nhưng vẫn gật đầu.
"Lăng thiếu phu nhân mặc bộ này được chứ? Hai chúng ta dấp dáng không khác biệt mấy, cô phối hợp như vậy cũng rất tuyệt."
Nhậm Nhiễm nghe vậy, liền đoán được đối phương là ai: "Đây là đồ của cô sao? Thật sự cảm ơn."
"Không sao cả, chỉ là một cái áo khoác thôi mà."
Lăng Trình Tiện ở một bên hỏi: "Ai đến hỏi mượn cô quần áo?"
"Là Hoắc tiên sinh a..."
"Hừ!" Lăng Trình Tiện đem tay rút trở về, đi nhanh về phía trước.
Cô gái thấy vậy liền biết mình lỡ lời, có chút quẫn bách nhìn Nhậm Nhiễm: "Lăng thiếu phu nhân, thật xin lỗi, tôi hình như lỡ lời rồi."
Nhậm Nhiễm không để trong lòng: "Không sao, tính tình anh ta rất cổ quái, cả người đều là tật xấu, không liên quan đến cô. Còn có, cảm ơn áo khoác của cô, đợi giặt sạch rồi liền sẽ gửi trả cho cô."
“Không cần, không cần.”
Nhậm Nhiễm nhấc chân rời đi, lúc đi đến bên ngoài, đã thấy xe của Lăng Trình Tiện ngừng ngay trước cổng, chắc là đang đợi cô.
Tài xế nhanh nhẹn xuống xe mở cửa cho cô, Nhậm Nhiễm khom lưng chui vào trong, Lăng Trình Tiện quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm để ý đến cô.
Không nói thì không nói, có thể thanh tĩnh một chút cô mừng còn không kịp.
Bên trong xe máy sưởi ấm áp, nhưng ngoài cửa sổ xe gió lạnh kịch liệt va vào kính, tựa như muốn hướng vào trong tìm một chút ấm áp. Nhậm Nhiễm đem lòng bàn chân trái chà sát mu bàn chân phải, Lăng Trình Tiện liếc mắt, không nói gì.
Xe chạy đến nửa đường, Lăng Trình Tiện đột nhiên bảo dừng lại.
Tài xế không dám trì hoãn, nhanh chóng tấp vào bên lề.
Lăng Trình Tiện đẩy cửa xe đi xuống, tầm mắt Nhậm Nhiễm dõi theo y thì nhìn đến ven đường có một bà lão đang bày sạp bán hàng. Cũng không phải là sạp hàng lớn gì, chỉ có một tấm tăng trải trên mắt đất, bên trên trưng bày mười mấy đôi giày bông, đủ loại màu sắc và hoa văn, nhìn qua là biết thủ công tự làm.
Nhậm Nhiễm không khỏi nhớ tời bà của cô, lúc còn ở bên bà cô cũng thường mang đôi giày bông này, đó là do chính tay bà cô may, cô thích chúng lắm, chỉ là không dám mang đến lớp, sợ bị bạn học chê cười.
Lăng Trình Tiện ngồi xổm trước sạp hàng, chọn trong đó một đôi rồi hỏi “Bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi.”
“Đã trễ thế này, vì cái gì còn không quay về?”
Bà lão rút ra cái màu đỏ bao nilon, đem giày bông bỏ vào bên trong, “Về nhà cũng chỉ đi ngủ, còn không bằng ở bên ngoài thử xem có bán thêm được gì không.”
“Trở về đi.” Lăng Trình Tiện nói, đứng lên.
Tài xế đi qua, từ trong ví lấy ra mấy tờ tiện rồi đưa cho bà lão, “Số giày này chúng tôi đều mua hết, bà giúp chúng tôi gói lại đi.”
Lăng Trình Tiện trở về xe, từ trong bao nilon cầm lấy đôi giày ra rồi ném xuống cạnh chân Nhậm Nhiễm.
Ở bên ngoài, bà lão đã đem toàn bộ giày đều bọc lại, giúp tài xế mang bỏ vào cốp xe.
Bà xách cái ghế nhỏ mình mang theo để ngồi trông sạp đi đến bên xe Lăng Trình Tiện, rồi gõ cửa xe. Lăng Trình Tiện nghĩ bà định cảm ơn mình, y không thích nghe người khác cảm ơn y, dù sao y cũng không phải người tốt, chẳng qua xem bà vì mấy đôi giày mà ngồi phơi sương liền cảm thấy có chút...'chướng mắt' đi."
Nhậm Nhiễm thấy Lăng Trình Tiện làm lơ liền tự ý hạ cửa sổ xe xuống.
Bà lão không nói lời thừa, từ trong túi áo móc ra hai viên đường cho họ. Lăng Trình Tiện lần đầu tiên được tặng đường nên có hơi giật mình: "Tôi không ăn đường."
Bà lão không rút tay lại: "Đây là khương đường, có thể đuổi hàn, cô gái bên cạnh cậu ăn mặc mỏng manh như vậy, nhất định là đang rất lạnh."
Nhậm Nhiễm cười tủm tỉm nhận lấy hai viên đường từ trong hai tay bà rồi nói: "Cảm ơn bà."
Tài xế đã trở lại vị trí, tiếp tục cho xe chạy đi, Nhậm Nhiễm lột vỏ kẹo ra rồi đem đường cho vào miệng.
“Độc chết cô.”
“Làm gì a?” Cô bất mãn trừng Lăng Trình Tiện.
"Đồ người lạ đưa mà cô cũng bỏ vào miệng được, lúc trúng độc rồi thì đừng có mà tìm tôi."
Nhậm Nhiễm vẫn giữ bộ dáng cười hì hì: "Giữa người với người muốn nhiều chân thiện mỹ một chút, cuộc sống mới càng có ý nghĩa."
Chân thiện mỹ cái quỷ, đồ của người lạ thì có thể ăn, vậy giày y mua tại sao lại không mang. Lăng Trình Tiện nhìn đôi giày nằm chỏng chơ trên sàn xe liền nghiến răng.
Lăng Trình Tiện nhìn một lúc sau, cuối cùng vẫn là nhịn không được xách làn váy của cô lên, đem đôi giày lại đẩy gần đến bên chân Nhậm Nhiễm một chút. "Mang vào đi."
"Tôi không lạnh, trong xe ấm lắm." Lăng Trình Tiện đột nhiên vén váy cô lên khiến cô giật nảy mình, cứ tưởng tên này đột nhiên động dục muốn giở trò đồi bại trên xe không đó, ai ngờ là muốn cô mang giày vào.
Lăng Trình Tiện khom lưng, cầm lấy cổ chân của cô rồi mang giày vào, có lẽ đây là lần đầu tiên Lăng tứ thiếu hạ mình mang giày cho người khác, động tác của y vô cùng vụng về, loay hoay cả buổi cũng chưa xỏ được gót chân, Nhậm Nhiễm chạy nhanh nói, "Để tôi."
Lăng Trình Tiện đành buông tha cho chiếc giày kia, y ngồi thẳng lưng xem Nhậm Nhiễm đem gót giày kéo lên, rảnh rỗi nói đùa một câu: "Mang vào thật giống cái tiểu thôn cô.”
Đôi mắt Nhậm Nhiễm lấp lóe, giọng nói lạnh lẽo “Thôn cô thì thế nào, chẳng lẽ kém một bậc sao?”
“Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, cô phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Nhậm Nhiễm vo tròn viên kẹo còn lại trong tay “Tôi chính là ở nông thôn lớn lên, không danh giá giống như các vị thiếu gia tiểu thư các người.”
“Nhậm Nhiễm, cô cầm tinh con chó hả? Mở miệng liền cắn người.”
Tài xế không dám quay đầu lại, hai người này trước khi kết hôn không biết có xem tuổi không, nói chuyện chưa tới mười câu liền chửi lộn, bất quá có thể đem Lăng Trình Tiện chọc thành như vậy, cũng chỉ có Nhậm Nhiễm.
Nhậm Nhiễm bị nói là cầm tinh con chó đã yên tĩnh suốt đoạn đường tiếp theo, Lăng Trình Tiện chốc chốc quay sang ngó cô, ngón tay ở trên đùi vẽ nên những đường cong.
Y nghẹn cả buổi trời, cuối cùng thiếu kiên nhẫn mà hỏi: “Sao cô lại lớn lên ở nông thôn? Nhậm gia chỉ có hai đứa con gái, không phải nên đem các cô phủng trên lòng bàn tay sao?"
Nhậm Nhiễm không muốn giải thích, đây là vết thương trong lòng cô, thời gian cũng không thể khiến nó khép lại chứ đừng nói là mờ đi, chỉ cần bị người chọc một chút, cũng đủ khiến cô tê tâm liệt phế.
Cô từng bị người ta đánh, từng bị người thả chó cắn, khoảng thời gian chật vật bất kham đó cô không muốn nhắc lại.
Bất quá Nhậm gia tuy không thể xưng danh gia vọng tộc nhưng đối với người thường chính là nơi cao không thể với tới, nếu vậy tại sao con gái của họ lại rơi vào nơi thôn quê nghèo hèn chứ.
Lăng Trình Tiện thấy cô không nói, quay đầu xem cô “Cô dù gì cũng là con cả, muốn đưa cũng nên đưa em gái cô đi.”
“Có lẽ do tôi hại nó bị liệt nên bọn họ mới đuổi tôi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.