Tư Hôn Mật Ái

Chương 2: Chú Rể Biến Mất

Cố Tiểu Dịch

28/11/2022

Nhậm Nhiễm bị Lăng Trình Tiện kéo vào phòng, vừa vào cửa đã thấy người phụ nữ nào đó rất không biết xấu hổ mà thay sẵn đồ ngủ rồi nằm thẳng ra giường, so với Nhậm Nhiễm càng giống chủ nhân của căn phòng này hơn.

Lăng Trình Tiện buông tay, giơ chân dài đá cửa đóng sầm lại, vết nước trên sàn còn chưa kịp lau dọn giống như vạt áo của cô vẫn còn ướt sẫm, trong lúc nhất thời cô lại không biết phải làm sao. Lăng Trình Tiện thấy cô đứng yên thì đẩy đẩy vai của cô, "Không phải cô muốn qua đây ngủ sao, đến đi."

Người phụ nữ nằm trên giường nghe vậy nhếch môi khiêu khích, ôm chăn ngồi dậy " Lăng thiếu phu nhân thật đúng là biết cách chơi, nhưng chuyện này phải có trước có sau nha, đêm nay là tôi đến trước mà."

Đây tuyệt đối là câu kinh tởm nhất mà Nhậm Nhiễm từng nghe, cô nhấc chăn nằm xuống một bên giường "Tùy tiện."

Lăng Trình Tiện cũng không khách sáo, hay nói chính xác hơn là không biết xấu hổ mà leo lên giường, nằm đè lên người phụ nữ kia.

Nhậm Nhiễm nằm xoay lưng lại với hai người, những tiếng động xấu hổ phía sau lưng khiến cả người cô cứng còng.

Ở bên này, Lăng Trình Tiện hai tay sờ người nữ nhân, trong lòng lại chẳng có một chút hứng thú nào, y đối với loại nữ nhân thích leo giường người khác căn bản cứng không nổi, làm tới bước này chỉ vì y không tin, có người vợ nào lại chịu được chồng mình phóng đãng như vậy.

Tầm mắt y không tự chủ cứ phiêu tới tắm lưng nho nhỏ nằm bên cạnh.

Nhậm Nhiễm đang cố lờ đi hai con người mặt dày kia, nhưng rõ ràng có người không muốn để cô yên, tay của Lăng Trình Tiện không biết là cố ý hay vô ý mà cứ chạm phải cô, thế là cô tiếp tục nhích người về phía mép giường, cố co lại một góc nhỏ.

Nào ngờ eo sau bị đạp trúng một cái, cô nhịn không được liền lật người lại.

Gối đầu của hai người để kề sát nhau, lúc này Nhậm Nhiễm mắt đối mắt với người phụ nữ phấn son lòe loẹt kia.

Lăng Trình Tiện vùi mặt vào hõm vai của ả, cô ả nũng nịu dùng tay đánh nhẹ vào vòm ngực của y bảo "Vợ anh cứ nhìn em chằm chằm như vậy, đúng là dọa chết người ta mà."

Nhậm Nhiễm thật ra không có ý gì khác, chỉ là cô cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc nên mới nhìn lâu hơn một chút thôi.

Cuối cùng cũng có chút phản ứng, Lăng Trình Tiện vừa lòng ngẩng đầu lên, giọng điệu cọc cằn "Cô nhắm mắt lại, không được nhìn."

Nhậm Nhiễm không để ý đến y, cô ngược lại rất có hứng thú với cô tình nhân nhỏ này, "Cô là Vương Tinh?"

Cô ả than ôi một tiếng "Lăng thiếu phu nhân đúng là lợi hại, ngay cả tên tôi cũng điều tra ra được."

Biết mình nhận đúng người, Nhậm Nhiễm cảm thấy vui sướng quá trời.

"Tôi quên mất tự giới thiệu, tôi là bác sĩ phụ khoa, mấy hôm trước chúng ta có nói chuyện điện thoại đó, tôi nhớ rõ hôm đó tôi có nói, phía dưới của cô có bệnh truyền nhiễm, lúc điều trị không thể ngủ cùng người khác mà." Nhậm Nhiễm nói tới đây liền nhìn Lăng Trình Tiện, thấy mặt mũi y trắng bệch, trong mắt cô đều là vui sướng khi người gặp họa.

Người phụ nữ nghe xong thì mặt mũi trướng hồng, "Cô đừng nói bừa."

Nhậm Nhiễm ngồi dậy, tận chức trách của một bác sĩ mà quan tâm hỏi "Tứ thiếu, chỗ đó của anh có ổn không?"

Người phụ nữ vừa muốn giải thích, nhưng Lăng Trình Tiện thật sự bị kinh tởm tới rồi, y nhanh tay đem cả người cô ta đẩy xuống giường.



"Tứ thiếu, cô ta vu khống em." Vừa đặt mông xuống đất, cô ả liền uất ức kêu khóc.

"Bệnh án đều có ghi lại rõ ràng, tứ thiếu không tin thì đi kiểm tra đi." Nhậm Nhiễm nhìn bộ dáng thảm hề hề của cô ta mà nói.

Ả ta ngồi trên sàn nhà, chỉ tay vào Nhậm Nhiễm, cả gương mặt đều vặn vẹo "Tôi sẽ đi kiện cô, kiện cô để lộ thông tin bệnh nhân."

"Tôi chỉ là không thể nhìn cô đi làm hại người khác thôi, bệnh của cô cũng không nhẹ a, nếu tứ thiếu thật sự ngủ với cô rồi thì….. chậc chậc" Nhậm Nhiễm khẽ lắc đầu.

"Cút." Lăng Trình Tiện lúc này đã lấn sang phần giường của Nhậm Nhiễm ngồi, gương mặt anh tuấn lạnh như băng giờ phút này giống như hung thần ác sát quát lớn, ả ta bị tiếng quát dọa sợ liền cuống quít gom đồ của mình rồi chạy ra khỏi phòng.

Nhậm Nhiễm xem mà vui quá chừng, cô ngáp một cái, muốn nằm xuống ngủ tiếp, thì cái chăn đã bị người kéo xuống.

Cô nhìn Lăng Trình Tiện, biết y muốn hỏi gì liền trấn an "Yên tâm đi, như vậy không đến nỗi lây bệnh đâu, tứ thiếu có thể kịp thời quay đầu, biết sai liền sửa, chẳng gì tốt đẹp hơn."

Lăng Trình Tiện tức đến máu dồn lên não rồi, y chồm người dậy, lúc Nhậm Nhiễm cảm thấy không ổn thì đã bị y dùng sức ấn xuống giường rồi.

Đối phương đè lên người cô, tay bóp lấy hai bên má cô rồi nhéo nhéo "Cô đúng là lợi hại, đầu tiên là hất nước tôi, sau đó là đuổi người tôi đưa về, Nhậm Nhiễm, cô muốn ngủ với tôi như vậy sao?"

"Tứ thiếu không cần phải câu nào cũng mang dao đâu, chỉ cần anh không đem người khác về Thanh Thượng Viên, tôi đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua."

"Đâu cần để bản thân chịu thiệt thòi như vậy chứ, cô chỉ cần nói ly hôn với ông nội một tiếng chẳng phải là được rồi sao."

Nhậm Nhiễm ngước mắt nhìn, dù đang bị y đè trong tư thế mờ ám nhưng gương mặt cô vẫn chẳng lộ chút chút khốn đốn nào "Muốn đi nói thì anh đi đi, tôi không đi."

Lăng Trình Tiện nghiến răng, nếu lời hắn nói có tác dụng, còn phải bị bức hôn sao?

Y tiếp tục cúi sát người, lồng ngực hai người gần như áp sát nhau, hơi thở của Nhậm Nhiễm có chút hỗn loạn, chỉ nghe Lăng Trình Tiện ở bên tai cô hỏi một câu rất thiếu đánh "Đây có phải lần đầu tiên của cô không?"

Mặt mày Nhậm Nhiễm lạnh băng, ánh mắt đạm nhiên, Lăng Trình Tiện ngó cô, xem sao cũng thấy cô rất giống một ni cô, chẳng có chút dục vọng nào.

Y nhìn làn da trắng như tuyết quanh cổ, nhẹ nhàng hôn lên.

"Tứ thiếu lẽ nào không muốn biết người khi nãy mắc bệnh gì sao?"

Lăng Trình Tiện ngẩng đầu, nhíu lại mày, âm thầm suy đoán xem người phụ nữ này lại muốn giở trò gì.

"Lúc tôi kiểm tra cho cô ta đã phải thay đổi gần mấy đôi găng tay." Nhậm Nhiễm một bên kể một bên giơ tay phải lên, Lăng Trình Tiện nhìn theo bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh kia, bàn tay đó bất ngờ nắm lấy anh, bên tay nghe Nhậm Nhiễm bảo "Nhưng lúc đó găng tay bị rách."

Lăng Trình Tiện giật mình hất tay cô ra lăn xuống giường, không biết có phải ảo giác hay không mà y cảm thấy nơi bị Nhậm Nhiễm nắm lấy đều tê rần cả lên, ánh mắt sắc lẹm liếc qua Nhậm Nhiễm, người phụ nữ này tuyệt đối không phải dạng lương thiện gì.



Nhưng mà nghĩ đến chuyện vui ngày mai y quyết định không so đo với người phụ nữ này nữa."Được rồi bà xã, ngày mai hai chúng ta đều phải bận rộn, ngủ sớm để có sức ứng phó chuyện của ngày mai nữa chứ."

Nói rồi y leo lên giường, kéo chăn đắp lại, Nhậm Nhiễm nhìn bóng lưng y, nghĩ đến câu cuối cùng của Lăng Trình Tiện không hiểu sao có chút lo lắng.

Quả nhiên giác quan của phụ nữ vẫn luôn chính xác.

Ngày hôm sau. 6 giờ 08 phút

Nhậm Nhiễm xuyên váy cưới màu trắng ngồi trước bàn trang điểm, gương mặt lạnh tựa băng sương, nguyên nhân là do giờ lành đã qua nhưng chú rể lại không thấy đâu.

Lăng gia phái đi không ít người nhưng vẫn không thể tìm ra Lăng Trình Tiện, gọi điện thoại cũng không bắt máy.

Lúc này khách mời đã đến đông đủ, đợi quá lâu khiến mấy đứa trẻ đói meo bắt đầu không ngừng kêu la với ba mẹ chúng, "Mẹ ơi, khi nào mới bắt đầu vậy? Con sắp đói chết rồi."

Người chủ trì buổi lễ đã xuất hết toàn bộ công phu từ lúc vào nghề của mình để kéo dài thời gian nhưng trước sau vẫn chẳng thấy bóng dáng của chú rể đâu.

Từ Vân không ngừng thì thầm vào tai Nhậm Nhiễm, "Sao lại vậy? Hôn lễ sắp đặt xong hết rồi. Lẽ nào Lăng gia muốn bội ước sao?"

"Mẹ." Nhậm Nhiễm ngắm mình trong gương, cảm thấy có chút kì quái, "Sao mọi người lại muốn con gả vào Lăng gia, gia cảnh nhà chúng ta kém xa bọn họ như vậy, tại sao bọn họ ban đầu lại đáp ứng?"

Ánh mắt của Từ Vân nhẹ đảo như muốn trốn tránh gì đó, "Lăng gia a, không ít người nằm mơ đều muốn tiến vào, chúng ta là vì muốn tốt cho con thôi."

"Vậy vị Lăng thiếu gia kia có chỗ nào tốt?"

Nhậm Tiêu trong lòng đã nóng như lửa đốt, bên ngoài đều là đối tác làm ăn của ông, nếu Lăng Trình Tiêu thật sự đào hôn, mặt mũi của ông cũng không biết phải giấu chỗ nào cho được. Ông sốt ruột nói "Trừ cái tính phong lưu ra, chỗ nào cũng tốt, nhưng dù sao cũng là đàn ông, đây cũng không tính là khuyết điểm lớn."

Nhậm Nhiễm lại càng bực bội, cô chính là không thích tính phong lưu này của y, liền ba mẹ ruột của cô biết điểm này vẫn mắt nhắm mắt mở gả cô đi, có nói nữa cũng vô ích.

Khi cô còn đang xoắn xuýt thì bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa, Từ Vân vội vàng đi ra mở, chỉ thấy một người phục vụ tay cầm một hộp giấy đang đứng trước cửa.

Người phục vụ đưa hộp giấy cho Từ Vân, "Đây là Lăng tứ thiếu căn dặn đưa tới."

"Trình Tiện tới rồi sao, cậu ấy ở đâu?"

Lúc này di động của Nhậm Nhiễm đúng lúc kêu lên, không hề có tên người gọi, là một số lạ, nhưng Nhậm Nhiễm dùng đầu gối để nghĩ cũng đoán được người gọi rồi.

Cô nhanh chóng bấm nghe máy, còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói cực kì vô lại đã lọt vào tai cô, "Cảm giác hiện tại thế nào? Lo lắng hay sợ hãi?"

"Lăng Trình Tiện."

"Ừ, tôi đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tư Hôn Mật Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook