Chương 49: Giấc mộng đẹp khi xưa
Cố Tiểu Dịch
18/12/2022
Hoắc Ngự Minh lắc lắc đầu, hình như đã có chút mơ hồ, anh ta nắm chặt áo khoác trong tay. Lâm Hàm Song thấy sắc mặt anh ta đỏ hồng bất thường thì lấy tay đỡ lấy: "Ngự Minh anh làm sao vậy?"
"Tránh ra." Hoắc Ngự Minh hất tay đẩy cô ta ra.
Lâm Hàm Song bị anh ta đẩy một cái, xém chút nữa đã bị cái gối dưới chân vướng ngã: "Ngự Minh, anh rốt cuộc sao vậy, đừng làm em sợ."
Hoắc Ngự Minh đẩy cửa ra thì phát hiện cửa đã bị khóa, anh ta cố dùng sức mở cửa, gân tay nổi lên cuồng cuộng mà ván cửa vẫn không nhúc nhích.
Anh ta lùi lại phía sau, nâng chân dùng sức đá cửa phòng, giống như một con thú mất khống chế muốn phá lồng mà xông ra, nhưng cái lồng kia lại cứng rắn kinh người, có phá như thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Lâm Hàm Song bị dọa đến ngây người, từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ trông thấy Hoắc Ngự Minh như vậy. Trong ấn tượng của cô, Hoắc Ngự Minh luôn có dáng vẻ lạnh lùng, đối với trưởng bối thì ôn hòa có lễ nhưng bộ dạng nào thì y vẫn luôn duy trì khoảng cách với đối phương.
Hoắc Ngự Minh bắt đầu cởi đến cúc áo, Lâm Hàm Song muốn tiến lên phía trước nhưng vừa mới bước ra một bước đã bị anh ta quát lớn: "Đừng qua đây!"
Lâm Hàm Song muốn tiến không được, mà lui cũng không xong, cô ta đứng tại chỗ cau mày hỏi: "Là anh bảo em đến đây mà, anh có chỗ nào khó chịu thì nói với em đi."
"Tôi bảo cô qua đây?" Giọng Hoắc Ngự Minh hơi khàn, giống như đang cố gắng kìm nén gì đó.
"Đúng vậy," Lâm Hàm Song thấy cơ thể anh ta dần khụy xuống thì vội vàng xông tới đỡ lấy, giọng nói tràn đầy lo lắng: "Anh đừng dọa em."
Nhậm Nhiễm thấy tay Hoắc Ngự Minh chống lên bả vai đối phương như muốn đẩy cô ta ra, nhưng lại không thể kiểm soát được cơ thể mình, cánh tay đưa lên rồi lại rơi xuống, trầy trật một hồi cuối cùng vẫn tựa người vào Lâm Hàm Song.
Mùi nước hoa phái nữ như có như không trên người Lâm Hàm Song giống như chất kích tình tốt nhất, khiến cho phía dưới của Hoắc Ngự Minh căng trướng khó chịu.
Lăng Trình Tiện vừa nhìn màn hình vừa khen ngợi: "Cô xem, thuốc này công hiệu quả thật rất tốt."
Nhậm Nhiễm lập tức phóng tầm mắt sang bên cạnh y: "Thuốc gì?"
Lăng Trình Tiện lấy tay vả miệng mình một cái, ý cười càng tươi hơn: "Chậc, nói hớ rồi, nhưng mà cô dù gì cũng là bác sĩ, cho dù tôi không nói thì cô cũng sẽ đoán được mà."
"Lăng Trình Tiện, sao anh có thể làm vậy?"
"Sao lại không thể? Nói không chừng Lâm tiểu thư mà biết tôi làm, còn sẽ cảm ơn tôi nữa đó."
Nhậm Nhiễm chống tay lên bàn muốn đứng dậy, Lăng Trình Tiện một tay nắm lấy cổ tay cô, một tay đè lại bả vai ép cô ngồi xuống: "Cô đi đâu? Muốn cứu anh ta hả?"
Lăng Trình Tiện vừa nói vừa quan sát từng nét biến hóa trên gương mặt của Nhậm Nhiễm, bất cứ biểu cảm nào của cô đều sẽ bị y thu vào tầm mắt: "Cô quên rồi hả, người ta là vợ chồng sắp cưới đó, ăn cơm trước kẻng cũng bình thường thôi mà."
Nhậm Nhiễm dùng khuỷu tay đẩy Lăng Trình Tiện: "Chuyện bọn họ không liên quan đến tôi, tôi muốn về nhà."
Lăng Trình Tiện dính sát lấy cô, cả nửa người cơ hồ treo trên người Nhậm Nhiễm: "Chuyện phòng the của chúng ta cũng bị y xem rồi, bây giờ chúng ta xem lại coi như huề đi. Nếu không xem tôi sẽ cảm thấy bản thân mình chịu thiệt đó."
"Anh có bệnh à?" Nhậm Nhiễm không dám xem tivi, hai bàn tay nắm chặt lại, dù móng tay được cắt dũa gọn gàng nhưng vẫn để lại vết hằn trên da thịt.
"Lẽ nào cô không dám xem? Hay là sợ xem xong sẽ đau lòng?" Lăng Trình Tiện thấy cô không dám ngẩng đầu, cầm lấy điều khiển, tăng âm lượng lên hết cỡ.
Phòng bên kia, Hoắc Ngự Minh muốn lấy điện thoại để gọi, Lâm Hàm Song cũng đã đoán được có chuyện gì đang xảy ra, cô ta nắm lấy cổ tay Hoắc Ngự Minh: "Rốt cuộc trong lòng anh có em hay không hả?"
"Gọi cho tiếp tân nhanh lên!" Hoắc Ngự Minh cảm thấy có một bàn tay mát lạnh chạm lấy da thịt của mình, cơ thể đang bị dục hỏa thiêu đốt kêu gào muốn nhiều hơn, anh ta cắn chặt răng nói, giọng nói đã không còn bao nhiêu sức lực: "Gọi 120 cũng được, mau gọi đi."
"Khó chịu lắm sao?" Lâm Hàm Song nâng tay sờ gương mặt ngày thường vẫn ra vẻ lạnh lùng với mình, trên trán và thái dương đã đổ đầy mồ hôi, đôi mắt sắt bén bây giờ đã bị tình dục làm cho mông lung.
Hoắc Ngự Minh đột nhiên nắm chặt lấy tay Lâm Hàm Song, trong mắt đều là điên cuồng.
Lăng Trình Tiện thích thú quan sát Hoắc Ngự Minh từ ban đầu chống cự mãnh liệt, cho đến khi khuất phục dục vọng nguyên thủy của loài người. Đây là thuốc y lấy từ chỗ của Phó Thành Kình, liều lượng so với lần trước y uống còn nhiều gấp đôi, nếu Hoắc Ngự Minh mà còn có thể nhịn thì không phải là đàn ông rồi.
Lăng Trình Tiện nâng cằm Nhậm Nhiễm lên, để cô có thể xem rõ hình ảnh trên tivi.
Thanh âm hoan ái liên tục vang lên bên tai Nhậm Nhiễm, trước mặt lại là bóng dáng hai người dây dưa quấn quít lấy nhau, áo sơ mi của Hoắc Ngự Minh đã bị vứt sang một bên, cánh tay Lâm Hàm Song ôm chặt lấy lưng người đàn ông, móng tay để từng vệt đỏ trên tấm lưng rộng lớn ấy, Nhậm Nhiễm nhắm mắt lại, không dám xem tiếp.
"Lăng Trình Tiện, đã đủ rồi."
"Cô xem có thấy thích không?"
Nhậm Nhiễm bị anh bóp lấy cằm, không thể động đậy: "Tôi không có đam mê đặc biệt như anh?"
Lần đó cô và và Lăng Trình Tiện ít nhất cũng có sô pha che chắn, hơn nữa Lăng Trình Tiện cũng kiêng kị ở nơi công cộng, nên chỗ nào có thể không cởi thì sẽ cố gắng không cởi.
Nhưng đối với Lâm Hàm Song và Hoắc Ngự Minh thì lại khác, căn phòng đó chẳng khác gì khách sạn, chăn ấm nệm êm, cộng thêm hai người đã sớm không thể kìm lòng nổi, hoàn toàn không thể ngờ được tất cả hành động của bọn họ đã lọt vào mắt người khác.
Nhậm Nhiễm nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể ngăn cản những âm thanh xấu hổ kia liều mạng chui vào tai: "Tắt đi!"
"Sao vậy? Đừng nói cô vẫn còn quyến luyến với anh ta nên cảm thấy khó chịu nha?"
"Tôi đói bụng, chỉ muốn ăn một bữa cho đàng hoàng thôi, anh bảo tôi xem mấy thứ này, làm sao mà ăn cho vô?" Nhậm Nhiễm không nhịn được mà cất cao giọng, "Tôi sẽ nôn ra đó!"
"Được rồi, được rồi, vậy thì đừng nghe." Lăng Trình Tiện cầm điều khiển tắt âm lượng đi: "Cô không thích xem thì đừng ngẩng đầu lên nhìn là được."
Lăng Trình Tiện rút tay lại, không cưỡng ép cô xem tivi nữa.
Nhậm Nhiễm cúi đầu, ánh sáng tivi rọi lên khuôn mặt nhỏ của cô, khiến biểu cảm phức tạp trên mặt cô càng lộ rõ hơn.
Cô cầm đũa gắp một miếng cá hồi cho vào miệng, đây là miếng cá hồi khi nãy Lăng Trình Tiện gắp cho cô, mùi mù tạc trên đó xông thẳng lên mũi, khiến Nhậm Nhiễm cay đến suýt nữa đã nôn ra.
Cũng không biết là do bị sặc hay là gì, hốc mắt cô đã đỏ ửng, vành mắt đầy nước, cô vội cúi đầu, gắp thêm một miếng sushi bỏ vào miệng.
Bản thân Nhậm Nhiễm cũng không biết cô và Hoắc Ngự Minh bắt đầu bên nhau từ lúc nào.
Ngoại trừ bà nội, anh ta chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô, là hơi ấm cùng cô đi qua những tháng năm cô độc lạnh lẽo ở thôn Hạp Bang. Lúc cô quen anh ta, Hoắc Ngự Minh cũng là một cậu ấm, được gia đình nâng niu trong tay.
Tài nghệ nấu ăn của anh ta đều là vì cô mà học. Vì chọc cô vui mà leo lên cây bị ong đốt. Vì để cô thấy cảnh đốt nương làm rẫy mà đốt đống cỏ khô trên cánh đồng, kết quả gió quá to suýt nữa đã thiêu rụi hoa màu bên cạnh.
Anh ta cũng từng đi trộm chó con nhà người ta, nói là muốn cho cô nuôi, nhưng trộm chó không thành lại còn bị con chó mẹ rượt chạy vòng vòng cả xóm….
Thời niên thiếu đó từng là một giấc mộng đẹp, trong giấc mộng đó, Hoắc Ngự Minh từng nói sẽ đến cưới cô làm vợ. Cô ngây ngốc đợi hết năm này đến năm khác, cuối cùng đợi đến lúc anh ta cùng người phụ nữ khác ân ái trước mặt mình.
Cũng không thể trách được, bây giờ cô là Lăng thiếu phu nhân, anh ta là Hoắc tiên sinh được nhiều người kính ngưỡng, lại sắp làm con rể nhà họ Lâm.
Cô đối với Hoắc Ngự Minh đã không có lưu luyến gì, chỉ là khi giấc mộng đẹp nhất của bản thân bị tan vỡ, vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.
Nhậm Nhiễm nhai vài cái rồi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lại tiếp tục gắp thêm một miếng nhét vào trong miệng. Lăng Trình Tiện nhìn Nhậm Nhiễm liên tục dồn đồ ăn vào miệng, như muốn dùng đồ ăn nghẹn chết bản thân cô, đáy mắt y hiện lên sự hung ác: "Đói lắm sao?"
"Ừ."
Lăng Trình Tiện cầm đũa lên, không ngừng gắp đồ ăn vào chén cô: "Nếu đói thì ăn nhiều vào một chút."
Ánh sáng trên tivi chiếu lên mặt hai người, Nhậm Nhiễm không dám ngẩng đầu, đến mi mắt cũng không dám nâng lên. Sushi bị nghẹn trong cổ họng, khiến cô khó chịu muốn chết, xém chút đã bị nghẹn đến nghẹt thở.
Lăng Trình Tiện ngẩng đầu, thấy tivi đã chiếu đến cảnh đặc sắc nhất, khóe môi y hơi cong, đùa với Nhậm Nhiễm: "Cô nói xem, tôi có nên quay lại cho bọn không? Đến lúc bọn họ làm đám cưới thì tặng nó đi, để Hoắc Ngự Minh biết mình mạnh mẽ đến thế nào."
"Tránh ra." Hoắc Ngự Minh hất tay đẩy cô ta ra.
Lâm Hàm Song bị anh ta đẩy một cái, xém chút nữa đã bị cái gối dưới chân vướng ngã: "Ngự Minh, anh rốt cuộc sao vậy, đừng làm em sợ."
Hoắc Ngự Minh đẩy cửa ra thì phát hiện cửa đã bị khóa, anh ta cố dùng sức mở cửa, gân tay nổi lên cuồng cuộng mà ván cửa vẫn không nhúc nhích.
Anh ta lùi lại phía sau, nâng chân dùng sức đá cửa phòng, giống như một con thú mất khống chế muốn phá lồng mà xông ra, nhưng cái lồng kia lại cứng rắn kinh người, có phá như thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Lâm Hàm Song bị dọa đến ngây người, từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ trông thấy Hoắc Ngự Minh như vậy. Trong ấn tượng của cô, Hoắc Ngự Minh luôn có dáng vẻ lạnh lùng, đối với trưởng bối thì ôn hòa có lễ nhưng bộ dạng nào thì y vẫn luôn duy trì khoảng cách với đối phương.
Hoắc Ngự Minh bắt đầu cởi đến cúc áo, Lâm Hàm Song muốn tiến lên phía trước nhưng vừa mới bước ra một bước đã bị anh ta quát lớn: "Đừng qua đây!"
Lâm Hàm Song muốn tiến không được, mà lui cũng không xong, cô ta đứng tại chỗ cau mày hỏi: "Là anh bảo em đến đây mà, anh có chỗ nào khó chịu thì nói với em đi."
"Tôi bảo cô qua đây?" Giọng Hoắc Ngự Minh hơi khàn, giống như đang cố gắng kìm nén gì đó.
"Đúng vậy," Lâm Hàm Song thấy cơ thể anh ta dần khụy xuống thì vội vàng xông tới đỡ lấy, giọng nói tràn đầy lo lắng: "Anh đừng dọa em."
Nhậm Nhiễm thấy tay Hoắc Ngự Minh chống lên bả vai đối phương như muốn đẩy cô ta ra, nhưng lại không thể kiểm soát được cơ thể mình, cánh tay đưa lên rồi lại rơi xuống, trầy trật một hồi cuối cùng vẫn tựa người vào Lâm Hàm Song.
Mùi nước hoa phái nữ như có như không trên người Lâm Hàm Song giống như chất kích tình tốt nhất, khiến cho phía dưới của Hoắc Ngự Minh căng trướng khó chịu.
Lăng Trình Tiện vừa nhìn màn hình vừa khen ngợi: "Cô xem, thuốc này công hiệu quả thật rất tốt."
Nhậm Nhiễm lập tức phóng tầm mắt sang bên cạnh y: "Thuốc gì?"
Lăng Trình Tiện lấy tay vả miệng mình một cái, ý cười càng tươi hơn: "Chậc, nói hớ rồi, nhưng mà cô dù gì cũng là bác sĩ, cho dù tôi không nói thì cô cũng sẽ đoán được mà."
"Lăng Trình Tiện, sao anh có thể làm vậy?"
"Sao lại không thể? Nói không chừng Lâm tiểu thư mà biết tôi làm, còn sẽ cảm ơn tôi nữa đó."
Nhậm Nhiễm chống tay lên bàn muốn đứng dậy, Lăng Trình Tiện một tay nắm lấy cổ tay cô, một tay đè lại bả vai ép cô ngồi xuống: "Cô đi đâu? Muốn cứu anh ta hả?"
Lăng Trình Tiện vừa nói vừa quan sát từng nét biến hóa trên gương mặt của Nhậm Nhiễm, bất cứ biểu cảm nào của cô đều sẽ bị y thu vào tầm mắt: "Cô quên rồi hả, người ta là vợ chồng sắp cưới đó, ăn cơm trước kẻng cũng bình thường thôi mà."
Nhậm Nhiễm dùng khuỷu tay đẩy Lăng Trình Tiện: "Chuyện bọn họ không liên quan đến tôi, tôi muốn về nhà."
Lăng Trình Tiện dính sát lấy cô, cả nửa người cơ hồ treo trên người Nhậm Nhiễm: "Chuyện phòng the của chúng ta cũng bị y xem rồi, bây giờ chúng ta xem lại coi như huề đi. Nếu không xem tôi sẽ cảm thấy bản thân mình chịu thiệt đó."
"Anh có bệnh à?" Nhậm Nhiễm không dám xem tivi, hai bàn tay nắm chặt lại, dù móng tay được cắt dũa gọn gàng nhưng vẫn để lại vết hằn trên da thịt.
"Lẽ nào cô không dám xem? Hay là sợ xem xong sẽ đau lòng?" Lăng Trình Tiện thấy cô không dám ngẩng đầu, cầm lấy điều khiển, tăng âm lượng lên hết cỡ.
Phòng bên kia, Hoắc Ngự Minh muốn lấy điện thoại để gọi, Lâm Hàm Song cũng đã đoán được có chuyện gì đang xảy ra, cô ta nắm lấy cổ tay Hoắc Ngự Minh: "Rốt cuộc trong lòng anh có em hay không hả?"
"Gọi cho tiếp tân nhanh lên!" Hoắc Ngự Minh cảm thấy có một bàn tay mát lạnh chạm lấy da thịt của mình, cơ thể đang bị dục hỏa thiêu đốt kêu gào muốn nhiều hơn, anh ta cắn chặt răng nói, giọng nói đã không còn bao nhiêu sức lực: "Gọi 120 cũng được, mau gọi đi."
"Khó chịu lắm sao?" Lâm Hàm Song nâng tay sờ gương mặt ngày thường vẫn ra vẻ lạnh lùng với mình, trên trán và thái dương đã đổ đầy mồ hôi, đôi mắt sắt bén bây giờ đã bị tình dục làm cho mông lung.
Hoắc Ngự Minh đột nhiên nắm chặt lấy tay Lâm Hàm Song, trong mắt đều là điên cuồng.
Lăng Trình Tiện thích thú quan sát Hoắc Ngự Minh từ ban đầu chống cự mãnh liệt, cho đến khi khuất phục dục vọng nguyên thủy của loài người. Đây là thuốc y lấy từ chỗ của Phó Thành Kình, liều lượng so với lần trước y uống còn nhiều gấp đôi, nếu Hoắc Ngự Minh mà còn có thể nhịn thì không phải là đàn ông rồi.
Lăng Trình Tiện nâng cằm Nhậm Nhiễm lên, để cô có thể xem rõ hình ảnh trên tivi.
Thanh âm hoan ái liên tục vang lên bên tai Nhậm Nhiễm, trước mặt lại là bóng dáng hai người dây dưa quấn quít lấy nhau, áo sơ mi của Hoắc Ngự Minh đã bị vứt sang một bên, cánh tay Lâm Hàm Song ôm chặt lấy lưng người đàn ông, móng tay để từng vệt đỏ trên tấm lưng rộng lớn ấy, Nhậm Nhiễm nhắm mắt lại, không dám xem tiếp.
"Lăng Trình Tiện, đã đủ rồi."
"Cô xem có thấy thích không?"
Nhậm Nhiễm bị anh bóp lấy cằm, không thể động đậy: "Tôi không có đam mê đặc biệt như anh?"
Lần đó cô và và Lăng Trình Tiện ít nhất cũng có sô pha che chắn, hơn nữa Lăng Trình Tiện cũng kiêng kị ở nơi công cộng, nên chỗ nào có thể không cởi thì sẽ cố gắng không cởi.
Nhưng đối với Lâm Hàm Song và Hoắc Ngự Minh thì lại khác, căn phòng đó chẳng khác gì khách sạn, chăn ấm nệm êm, cộng thêm hai người đã sớm không thể kìm lòng nổi, hoàn toàn không thể ngờ được tất cả hành động của bọn họ đã lọt vào mắt người khác.
Nhậm Nhiễm nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể ngăn cản những âm thanh xấu hổ kia liều mạng chui vào tai: "Tắt đi!"
"Sao vậy? Đừng nói cô vẫn còn quyến luyến với anh ta nên cảm thấy khó chịu nha?"
"Tôi đói bụng, chỉ muốn ăn một bữa cho đàng hoàng thôi, anh bảo tôi xem mấy thứ này, làm sao mà ăn cho vô?" Nhậm Nhiễm không nhịn được mà cất cao giọng, "Tôi sẽ nôn ra đó!"
"Được rồi, được rồi, vậy thì đừng nghe." Lăng Trình Tiện cầm điều khiển tắt âm lượng đi: "Cô không thích xem thì đừng ngẩng đầu lên nhìn là được."
Lăng Trình Tiện rút tay lại, không cưỡng ép cô xem tivi nữa.
Nhậm Nhiễm cúi đầu, ánh sáng tivi rọi lên khuôn mặt nhỏ của cô, khiến biểu cảm phức tạp trên mặt cô càng lộ rõ hơn.
Cô cầm đũa gắp một miếng cá hồi cho vào miệng, đây là miếng cá hồi khi nãy Lăng Trình Tiện gắp cho cô, mùi mù tạc trên đó xông thẳng lên mũi, khiến Nhậm Nhiễm cay đến suýt nữa đã nôn ra.
Cũng không biết là do bị sặc hay là gì, hốc mắt cô đã đỏ ửng, vành mắt đầy nước, cô vội cúi đầu, gắp thêm một miếng sushi bỏ vào miệng.
Bản thân Nhậm Nhiễm cũng không biết cô và Hoắc Ngự Minh bắt đầu bên nhau từ lúc nào.
Ngoại trừ bà nội, anh ta chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô, là hơi ấm cùng cô đi qua những tháng năm cô độc lạnh lẽo ở thôn Hạp Bang. Lúc cô quen anh ta, Hoắc Ngự Minh cũng là một cậu ấm, được gia đình nâng niu trong tay.
Tài nghệ nấu ăn của anh ta đều là vì cô mà học. Vì chọc cô vui mà leo lên cây bị ong đốt. Vì để cô thấy cảnh đốt nương làm rẫy mà đốt đống cỏ khô trên cánh đồng, kết quả gió quá to suýt nữa đã thiêu rụi hoa màu bên cạnh.
Anh ta cũng từng đi trộm chó con nhà người ta, nói là muốn cho cô nuôi, nhưng trộm chó không thành lại còn bị con chó mẹ rượt chạy vòng vòng cả xóm….
Thời niên thiếu đó từng là một giấc mộng đẹp, trong giấc mộng đó, Hoắc Ngự Minh từng nói sẽ đến cưới cô làm vợ. Cô ngây ngốc đợi hết năm này đến năm khác, cuối cùng đợi đến lúc anh ta cùng người phụ nữ khác ân ái trước mặt mình.
Cũng không thể trách được, bây giờ cô là Lăng thiếu phu nhân, anh ta là Hoắc tiên sinh được nhiều người kính ngưỡng, lại sắp làm con rể nhà họ Lâm.
Cô đối với Hoắc Ngự Minh đã không có lưu luyến gì, chỉ là khi giấc mộng đẹp nhất của bản thân bị tan vỡ, vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.
Nhậm Nhiễm nhai vài cái rồi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lại tiếp tục gắp thêm một miếng nhét vào trong miệng. Lăng Trình Tiện nhìn Nhậm Nhiễm liên tục dồn đồ ăn vào miệng, như muốn dùng đồ ăn nghẹn chết bản thân cô, đáy mắt y hiện lên sự hung ác: "Đói lắm sao?"
"Ừ."
Lăng Trình Tiện cầm đũa lên, không ngừng gắp đồ ăn vào chén cô: "Nếu đói thì ăn nhiều vào một chút."
Ánh sáng trên tivi chiếu lên mặt hai người, Nhậm Nhiễm không dám ngẩng đầu, đến mi mắt cũng không dám nâng lên. Sushi bị nghẹn trong cổ họng, khiến cô khó chịu muốn chết, xém chút đã bị nghẹn đến nghẹt thở.
Lăng Trình Tiện ngẩng đầu, thấy tivi đã chiếu đến cảnh đặc sắc nhất, khóe môi y hơi cong, đùa với Nhậm Nhiễm: "Cô nói xem, tôi có nên quay lại cho bọn không? Đến lúc bọn họ làm đám cưới thì tặng nó đi, để Hoắc Ngự Minh biết mình mạnh mẽ đến thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.