Chương 42: Thấy cô liền cảm thấy phiền
Cố Tiểu Dịch
14/12/2022
Bà nó! Quá là dữ dội!
Lời này vừa ra, cả bàn đều bị oanh tạc.
Đây là cái gì cẩu huyết cốt truyện, tiểu tam đụng phải tiểu tứ, bên trọng bên khinh nên đương trường xé rách mặt?
Trong lòng bọn họ đều ngầm suy đoán xem Nhậm Nhiễm với Trần Mạn Văn ai là người đến trước, ai là người đến sau. Theo tình hình trước mắt thì có lẽ Nhậm Nhiễm là người đến trước, bị chơi chán rồi nên vị kia mới bỏ đi tìm người tình mới đây mà.
Thế là trong nháy mắt Trần Mạn Văn từ vị trí chính cung tụt ngay xuống hàng tiểu tứ.
Lục Hiểu Quyên cũng kinh sợ không thôi, Trần Mạn Văn đối với chuyện tình cảm xưa nay rất kín tiếng, cơ hồ không lọt chút tin tức nào ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cô gặp Lăng Trình Tiện nhưng vẫn có thể xác định hai người bọn họ không hề kết hôn với nhau.
Nhậm Nhiễm cầm chiếc đũa chọt con lươn trong chén thành ba khúc rồi bắt đầu ăn, đối với bãi nước đục mình mới quấy thì hoàn toàn ngó lơ.
Lăng Trình Tiện da mặt dày nên không thèm để ý này đó, nhưng Trần Mạn Văn ở bên cạnh lại lúng túng tới mức muốn về với ông bà luôn.
Người đàn ông cầm lấy ly rượu khẽ nhấp một ngụm, có lẽ không hợp khẩu vị nên lại đặt ly xuống bàn: "Tiền tôi cho cô bộ không đủ xài hay sao mà chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả?"
"Đúng vậy." Nhậm Nhiễm thuận theo diễn tiếp, mặt mày đáng thương lên án "Ai bảo anh bất công như vậy chứ…."
Nhậm Nhiễm nói đến đây, dùng tay chỉ Trần Mạn Văn rồi tự chỉ bản thân, nói đến chẳng chút nào ngại ngùng: "Anh nhìn xem em chỉ có thể mua một chút đồ tiện nghi để tặng bạn bè, còn cô ta thì chỉ kém không dát vàng lên hộp quà thôi, anh rõ ràng thiên vị quá đáng."
“Ồ, Vậy cô muốn làm thế nào hả…" Lăng Trình Tiện ngập ngừng một chút, y cười nhạt rồi bỏ thêm mấy chữ phía sau "...tình nhân bé nhỏ của anh?"
Khóe mắt Nhậm Nhiễm co giật mãnh liệt, lông tơ sau cổ đều dựng đứng cả lên, bất quá rất nhanh đã lấy lại hình ảnh tiểu tam lẳng lơ của mình, cô hất cằm về phía Trần Mạn Văn bảo: "Anh đuổi cô ta đi đi, ở lại đây với em."
Mấy người ngồi hóng hớt bên cạnh không khỏi cảm thán, từ khi nào tiểu tam lại nhiều như cải trắng vậy, một cuộc tụ hội nhỏ thôi mà đã có thể trình diễn màn cung đấu hoành tráng như vậy rồi, xem ra làm tiểu tam cũng không dễ a.
Trần Mạn Văn đứng ngồi không yên, Lăng Trình Tiện nói như vậy chẳng khác nào thừa nhận bản thân cô ta cũng là tiểu tam rồi. Cô ta muốn chống chế, nhưng lại không dám làm trái ý Lăng Trình Tiện. Mà Nhậm Nhiễm xem Trần Mạn Văn như người câm ăn hoàng liên liền vui sướng không thôi.
"Có đi cũng là cô đi," Lăng Trình Tiện cười lạnh, đều đến mức này, thà nhận bản thân mình là tiểu tam cũng không nói ra quan hệ của bọn họ, là muốn lưu giữ vị trí kia cho ai chứ? "Tôi thấy cô liền cảm thấy phiền."
Lục Hiểu Quyên không ngờ sự tình lại đi đến bước đường này, ấn tượng tốt đẹp ban đầu của cô đối với vị Lăng tiên sinh xem như hoàn toàn sụp đổ, đồng thời cũng đau lòng thay cho Nhậm Nhiễm. Tuy quen biết với người đã có vợ là sai trái nhưng có lẽ Nhậm Nhiễm quá yêu người đàn ông này đi, tình cảm đâu phải thứ mà con người có thể khống chế được đâu.
"Nhiễm Nhiễm." Lục Hiểu Quyên muốn ngăn ba người lại, nhưng bọn họ chẳng ai nhường ai.
"Em không đi đâu," Nhậm Nhiễm gắp một con tôm luộc bỏ vào miệng, "Anh không phải cũng thích ăn tôm sao? Em gắp cho anh nha."
"Không cần, nhìn mặt cô tôi nuốt không trôi."
Mỗi câu nói của Lăng Trình Tiện đều trộn lẫn thủy tinh, không đâm cho người khác máu chảy đầm đìa thì sẽ không bỏ qua, Nhậm Nhiễm cứ tưởng bản thân có thể đem nó như gió thoảng qua tai, nhưng có một số lời nói đã nghe được rồi liền rất khó quên đi.
Phạm Ý nhìn Nhậm Nhiễm giễu cợt: "Làm người thì nên biết tự lượng sức mình, nếu đổi lại là tôi bị người ta nói như vậy, đã sớm tìm cái hầm ngầm chui vào rồi."
Lăng Trình Tiện không rõ ràng lắm người này đến tột cùng là ai, nhưng nãy giờ câu trước câu sau đâu đâu đều nhắm vào Nhậm Nhiễm, nực cười, chuyện của bọn họ đâu tới phiên người ngoài xen vào.
Lăng Trình Tiện nhàn nhạt liếc nhìn Phạm Ý, gọn gàng dứt khoát nói một câu: "Chỉ sợ với cái thân mình núc ních đầy thịt của cô sẽ chui không lọt hầm ngầm mất."
Phạm Ý giận dữ, cô muốn mắng trở lại nhưng lại không có lá gan đó, dáng người cô tròn trịa, tuy có hơi tự ti nhưng đó giờ chẳng có ai ở trước mặt cô công kích trực tiếp như Lăng Tiện cả.
Nhậm Nhiễm có ý tốt khuyên cô ta một câu: "Cô đừng có đi chọc anh ta, loại người này một khi tàn nhẫn thì vợ con đều không tha chớ nói chi là cô."
Đến lúc này đâu có ai còn tâm trí ăn cơm nữa, Trần Mạn Văn vô cùng sỉ diện, thay vì ngồi ở đây bị người chỉ trỏ còn không bằng về sớm cho rồi: "Trình Tiện, chúng ta ăn xong rồi, hay là về thôi?"
"Em đi đi." Lăng Trình Tiện thậm chí còn không thèm nhìn Trần Mạn Văn đã nói.
Trần Mạn Văn giật mình: "Anh không đi với em sao?"
"Tài xế ở dưới lầu, cậu ta sẽ đưa em về."
Trần Mạn Văn lúc này đứng cũng không xong, ngồi cũng không được, cô ta sao có thể cam lòng để Lăng Trình Tiện ở lại đây, "Nếu anh muốn ở lại, vậy lát nữa cùng về."
"Không cần." Giọng Lăng Trình Tiện cực kỳ kiên quyết, Trần Mạn Văn xem y như vậy cũng không biết nên làm sao.
Lục Hiểu Quyên đứng dậy đi qua: "Mạn Văn, tớ đưa cậu xuống lấu, vừa lúc cũng có chuyện muốn nói với cậu."
Trần Mạn Văn cầm lấy túi xách, trước khi đi còn liếc nhìn Nhậm Nhiễm một cái rồi mới đi theo Lục Hiểu Quyên ra ngoài.
Nhậm Nhiễm mặt lạnh nhìn bàn ăn còn đang dang dở, cảm thấy thật vô vị, Trần Mạn Văn đã rời đi, cô cũng chẳng còn động lực để anh anh em em với Lăng Trình Tiện nữa. Lăng Trình Tiện cười như không cười nói, “Tôi đuổi cô ta đi rồi, em còn không vui sao? Mau qua đây ngồi đi."
Nhậm Nhiễm không nhúc nhích, ai biết y lại đang âm mưu cái quỷ gì nữa. Cô đâu phải người máy mà có thể đấu đá với y suốt được chứ.
Lăng Trình Tiện cũng không thúc giục cô, y chậc một tiếng rồi nói: "Nếu không thì tôi qua chỗ em đi?"
“Đừng ——” Nhậm Nhiễm lấy túi xách treo lên vai, lại bưng chén đũa của mình lên, dời tới chỗ ngồi bên cạnh Lăng Trình Tiện.
Lúc Lục Hiểu Quyên trở lại thì thấy cánh tay Lăng Trình Tiện gác phía sau lưng ghế của Nhậm Nhiễm, dùng tư thế thân mật áp sát lấy người ta.
Lục Hiểu Quyên ngồi xuống ghế, Lăng Trình Tiện đã đem tay ôm lấy bả vai Nhậm Nhiễm, ôm xong bả vai rồi lại quay sang ôm eo, cả hai lôi lôi kéo kéo, mà điều quan trọng là, vị này mới vài phút trước còn là bạn trai của một cô gái khác, mọi người đều cảm thấy quái dị không thể tả.
"Tiểu tình nhân, em còn không mau giới thiệu tôi với mọi người đi." Lăng Trình Tiện kéo bả vai cô kề sát người mình, giọng điệu ngả ngớn, thấy thế nào cũng giống lưu manh giả danh tri thức.
Nhậm Nhiễm giãy giụa, nhưng vẫn tránh không khỏi móng vuốt của con hồ ly kế bên: "Vị Trần tiểu thư kia không phải đã giới thiệu rồi sao?"
"Em trốn cái gì, sau này anh sẽ cho em thêm tiền, đừng có ngại."
Nhậm Nhiễm trợn mắt, tên điên này diễn đến nghiện luôn rồi.
Nhậm Nhiễm sợ nhất chính là người đàn ông này ở đâu cũng có thể động dục, cô nắm lấy bàn tay đang sờ soạng bên eo của mình: " Tứ thiếu, diễn đủ rồi."
"Không đủ."
“Lăng Trình Tiện!”
Lăng Trình Tiện miễn cưỡng ngồi thẳng lưng lên, bàn tay đặt trên người Nhậm Nhiễm lại không hề có ý định rút trở về: "Mọi người có thể lên mạng xem một chút vợ của Lăng Trình Tiện, Tứ thiếu của Lăng gia tên gì."
Nhậm Nhiễm vuốt lại mái tóc bị Lăng Trình Tiện sờ đến rối tung của mình Lục Hiểu Quyên lộ vẻ nghi hoặc: "Nhiễm Nhiễm?"
Cô nhấp chặt khóe môi, cơ hồ banh thành một đường thẳng: "Hiểu Quyên, đây là chồng tớ."
“Hả?” Lục Hiểu Quyên kinh hô ra tiếng, Lăng Trình Tiện mỉm cười gật đầu, “Nghe nói Lăng thiếu phu nhân chuẩn bị quà cưới sờ sài, thật là ngại quá, hôm nào tôi sẽ sai người gửi tặng lại."
“Không không không…… Không cần,” Lục Hiểu Quyên cuống quít xua tay, tin sau so với tin trước càng giật gân, bữa tiệc này cũng quá kích thích rồi, “Tôi rất thích món quà của Nhậm Nhiễm.”
“Tôi sao có thể làm cô ấy mất thể diện của chính cung nương nương?" Lăng Trình Tiện còn làm bộ hờn dỗi nói, "Nếu cô nói sớm thì tôi đã kêu Tư Nham chuẩn bị cho cô một phần rồi."
Phạm Ý thấy Nhậm Nhiễm rũ đầu không nói liền bĩu môi, gả cho người đẹp trai có tiền thì sao chứ? Chẳng phải chồng cũng đi ngoại tình sao? Đợi lúc về nhà chắc sẽ trốn trong góc phòng mà khóc lóc đi.
Ngồi thêm một lúc Nhậm Nhiễm nói với Lục Hiểu Quyên vài câu rồi rời đi.
Cô một đường đi thẳng đến bãi đổ xe, Lăng Trình Tiện đi phía sau, cô cũng không thèm để ý tới y, tìm được xe của mình liền mở cửa ngồi vào chuẩn bị lái đi.
Lăng Trình Tiện không cần ai mời đã ngồi vào ghế phụ, Nhậm Nhiễm liếc y: "Anh không đi dỗ tình nhân à? Khi nãy rời đi sắc mặt cô ta không tốt lắm đâu."
"Không lẽ cô muốn chồng mình qua đêm ở nhà người phụ nữ khác sao?"
Nhậm Nhiễm khởi động xe, đạp chân ga: "Tôi có muốn cũng không được, nếu ông nội và ba mẹ trách tội, tôi sợ gánh không nổi."
Lặng Trình Tiện cài dây an toàn, y hơi nghiêng đầu, liếm khóe môi, "Cô là sợ bản thân không thỏa mãn được tôi đi."
Lời này vừa ra, cả bàn đều bị oanh tạc.
Đây là cái gì cẩu huyết cốt truyện, tiểu tam đụng phải tiểu tứ, bên trọng bên khinh nên đương trường xé rách mặt?
Trong lòng bọn họ đều ngầm suy đoán xem Nhậm Nhiễm với Trần Mạn Văn ai là người đến trước, ai là người đến sau. Theo tình hình trước mắt thì có lẽ Nhậm Nhiễm là người đến trước, bị chơi chán rồi nên vị kia mới bỏ đi tìm người tình mới đây mà.
Thế là trong nháy mắt Trần Mạn Văn từ vị trí chính cung tụt ngay xuống hàng tiểu tứ.
Lục Hiểu Quyên cũng kinh sợ không thôi, Trần Mạn Văn đối với chuyện tình cảm xưa nay rất kín tiếng, cơ hồ không lọt chút tin tức nào ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cô gặp Lăng Trình Tiện nhưng vẫn có thể xác định hai người bọn họ không hề kết hôn với nhau.
Nhậm Nhiễm cầm chiếc đũa chọt con lươn trong chén thành ba khúc rồi bắt đầu ăn, đối với bãi nước đục mình mới quấy thì hoàn toàn ngó lơ.
Lăng Trình Tiện da mặt dày nên không thèm để ý này đó, nhưng Trần Mạn Văn ở bên cạnh lại lúng túng tới mức muốn về với ông bà luôn.
Người đàn ông cầm lấy ly rượu khẽ nhấp một ngụm, có lẽ không hợp khẩu vị nên lại đặt ly xuống bàn: "Tiền tôi cho cô bộ không đủ xài hay sao mà chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả?"
"Đúng vậy." Nhậm Nhiễm thuận theo diễn tiếp, mặt mày đáng thương lên án "Ai bảo anh bất công như vậy chứ…."
Nhậm Nhiễm nói đến đây, dùng tay chỉ Trần Mạn Văn rồi tự chỉ bản thân, nói đến chẳng chút nào ngại ngùng: "Anh nhìn xem em chỉ có thể mua một chút đồ tiện nghi để tặng bạn bè, còn cô ta thì chỉ kém không dát vàng lên hộp quà thôi, anh rõ ràng thiên vị quá đáng."
“Ồ, Vậy cô muốn làm thế nào hả…" Lăng Trình Tiện ngập ngừng một chút, y cười nhạt rồi bỏ thêm mấy chữ phía sau "...tình nhân bé nhỏ của anh?"
Khóe mắt Nhậm Nhiễm co giật mãnh liệt, lông tơ sau cổ đều dựng đứng cả lên, bất quá rất nhanh đã lấy lại hình ảnh tiểu tam lẳng lơ của mình, cô hất cằm về phía Trần Mạn Văn bảo: "Anh đuổi cô ta đi đi, ở lại đây với em."
Mấy người ngồi hóng hớt bên cạnh không khỏi cảm thán, từ khi nào tiểu tam lại nhiều như cải trắng vậy, một cuộc tụ hội nhỏ thôi mà đã có thể trình diễn màn cung đấu hoành tráng như vậy rồi, xem ra làm tiểu tam cũng không dễ a.
Trần Mạn Văn đứng ngồi không yên, Lăng Trình Tiện nói như vậy chẳng khác nào thừa nhận bản thân cô ta cũng là tiểu tam rồi. Cô ta muốn chống chế, nhưng lại không dám làm trái ý Lăng Trình Tiện. Mà Nhậm Nhiễm xem Trần Mạn Văn như người câm ăn hoàng liên liền vui sướng không thôi.
"Có đi cũng là cô đi," Lăng Trình Tiện cười lạnh, đều đến mức này, thà nhận bản thân mình là tiểu tam cũng không nói ra quan hệ của bọn họ, là muốn lưu giữ vị trí kia cho ai chứ? "Tôi thấy cô liền cảm thấy phiền."
Lục Hiểu Quyên không ngờ sự tình lại đi đến bước đường này, ấn tượng tốt đẹp ban đầu của cô đối với vị Lăng tiên sinh xem như hoàn toàn sụp đổ, đồng thời cũng đau lòng thay cho Nhậm Nhiễm. Tuy quen biết với người đã có vợ là sai trái nhưng có lẽ Nhậm Nhiễm quá yêu người đàn ông này đi, tình cảm đâu phải thứ mà con người có thể khống chế được đâu.
"Nhiễm Nhiễm." Lục Hiểu Quyên muốn ngăn ba người lại, nhưng bọn họ chẳng ai nhường ai.
"Em không đi đâu," Nhậm Nhiễm gắp một con tôm luộc bỏ vào miệng, "Anh không phải cũng thích ăn tôm sao? Em gắp cho anh nha."
"Không cần, nhìn mặt cô tôi nuốt không trôi."
Mỗi câu nói của Lăng Trình Tiện đều trộn lẫn thủy tinh, không đâm cho người khác máu chảy đầm đìa thì sẽ không bỏ qua, Nhậm Nhiễm cứ tưởng bản thân có thể đem nó như gió thoảng qua tai, nhưng có một số lời nói đã nghe được rồi liền rất khó quên đi.
Phạm Ý nhìn Nhậm Nhiễm giễu cợt: "Làm người thì nên biết tự lượng sức mình, nếu đổi lại là tôi bị người ta nói như vậy, đã sớm tìm cái hầm ngầm chui vào rồi."
Lăng Trình Tiện không rõ ràng lắm người này đến tột cùng là ai, nhưng nãy giờ câu trước câu sau đâu đâu đều nhắm vào Nhậm Nhiễm, nực cười, chuyện của bọn họ đâu tới phiên người ngoài xen vào.
Lăng Trình Tiện nhàn nhạt liếc nhìn Phạm Ý, gọn gàng dứt khoát nói một câu: "Chỉ sợ với cái thân mình núc ních đầy thịt của cô sẽ chui không lọt hầm ngầm mất."
Phạm Ý giận dữ, cô muốn mắng trở lại nhưng lại không có lá gan đó, dáng người cô tròn trịa, tuy có hơi tự ti nhưng đó giờ chẳng có ai ở trước mặt cô công kích trực tiếp như Lăng Tiện cả.
Nhậm Nhiễm có ý tốt khuyên cô ta một câu: "Cô đừng có đi chọc anh ta, loại người này một khi tàn nhẫn thì vợ con đều không tha chớ nói chi là cô."
Đến lúc này đâu có ai còn tâm trí ăn cơm nữa, Trần Mạn Văn vô cùng sỉ diện, thay vì ngồi ở đây bị người chỉ trỏ còn không bằng về sớm cho rồi: "Trình Tiện, chúng ta ăn xong rồi, hay là về thôi?"
"Em đi đi." Lăng Trình Tiện thậm chí còn không thèm nhìn Trần Mạn Văn đã nói.
Trần Mạn Văn giật mình: "Anh không đi với em sao?"
"Tài xế ở dưới lầu, cậu ta sẽ đưa em về."
Trần Mạn Văn lúc này đứng cũng không xong, ngồi cũng không được, cô ta sao có thể cam lòng để Lăng Trình Tiện ở lại đây, "Nếu anh muốn ở lại, vậy lát nữa cùng về."
"Không cần." Giọng Lăng Trình Tiện cực kỳ kiên quyết, Trần Mạn Văn xem y như vậy cũng không biết nên làm sao.
Lục Hiểu Quyên đứng dậy đi qua: "Mạn Văn, tớ đưa cậu xuống lấu, vừa lúc cũng có chuyện muốn nói với cậu."
Trần Mạn Văn cầm lấy túi xách, trước khi đi còn liếc nhìn Nhậm Nhiễm một cái rồi mới đi theo Lục Hiểu Quyên ra ngoài.
Nhậm Nhiễm mặt lạnh nhìn bàn ăn còn đang dang dở, cảm thấy thật vô vị, Trần Mạn Văn đã rời đi, cô cũng chẳng còn động lực để anh anh em em với Lăng Trình Tiện nữa. Lăng Trình Tiện cười như không cười nói, “Tôi đuổi cô ta đi rồi, em còn không vui sao? Mau qua đây ngồi đi."
Nhậm Nhiễm không nhúc nhích, ai biết y lại đang âm mưu cái quỷ gì nữa. Cô đâu phải người máy mà có thể đấu đá với y suốt được chứ.
Lăng Trình Tiện cũng không thúc giục cô, y chậc một tiếng rồi nói: "Nếu không thì tôi qua chỗ em đi?"
“Đừng ——” Nhậm Nhiễm lấy túi xách treo lên vai, lại bưng chén đũa của mình lên, dời tới chỗ ngồi bên cạnh Lăng Trình Tiện.
Lúc Lục Hiểu Quyên trở lại thì thấy cánh tay Lăng Trình Tiện gác phía sau lưng ghế của Nhậm Nhiễm, dùng tư thế thân mật áp sát lấy người ta.
Lục Hiểu Quyên ngồi xuống ghế, Lăng Trình Tiện đã đem tay ôm lấy bả vai Nhậm Nhiễm, ôm xong bả vai rồi lại quay sang ôm eo, cả hai lôi lôi kéo kéo, mà điều quan trọng là, vị này mới vài phút trước còn là bạn trai của một cô gái khác, mọi người đều cảm thấy quái dị không thể tả.
"Tiểu tình nhân, em còn không mau giới thiệu tôi với mọi người đi." Lăng Trình Tiện kéo bả vai cô kề sát người mình, giọng điệu ngả ngớn, thấy thế nào cũng giống lưu manh giả danh tri thức.
Nhậm Nhiễm giãy giụa, nhưng vẫn tránh không khỏi móng vuốt của con hồ ly kế bên: "Vị Trần tiểu thư kia không phải đã giới thiệu rồi sao?"
"Em trốn cái gì, sau này anh sẽ cho em thêm tiền, đừng có ngại."
Nhậm Nhiễm trợn mắt, tên điên này diễn đến nghiện luôn rồi.
Nhậm Nhiễm sợ nhất chính là người đàn ông này ở đâu cũng có thể động dục, cô nắm lấy bàn tay đang sờ soạng bên eo của mình: " Tứ thiếu, diễn đủ rồi."
"Không đủ."
“Lăng Trình Tiện!”
Lăng Trình Tiện miễn cưỡng ngồi thẳng lưng lên, bàn tay đặt trên người Nhậm Nhiễm lại không hề có ý định rút trở về: "Mọi người có thể lên mạng xem một chút vợ của Lăng Trình Tiện, Tứ thiếu của Lăng gia tên gì."
Nhậm Nhiễm vuốt lại mái tóc bị Lăng Trình Tiện sờ đến rối tung của mình Lục Hiểu Quyên lộ vẻ nghi hoặc: "Nhiễm Nhiễm?"
Cô nhấp chặt khóe môi, cơ hồ banh thành một đường thẳng: "Hiểu Quyên, đây là chồng tớ."
“Hả?” Lục Hiểu Quyên kinh hô ra tiếng, Lăng Trình Tiện mỉm cười gật đầu, “Nghe nói Lăng thiếu phu nhân chuẩn bị quà cưới sờ sài, thật là ngại quá, hôm nào tôi sẽ sai người gửi tặng lại."
“Không không không…… Không cần,” Lục Hiểu Quyên cuống quít xua tay, tin sau so với tin trước càng giật gân, bữa tiệc này cũng quá kích thích rồi, “Tôi rất thích món quà của Nhậm Nhiễm.”
“Tôi sao có thể làm cô ấy mất thể diện của chính cung nương nương?" Lăng Trình Tiện còn làm bộ hờn dỗi nói, "Nếu cô nói sớm thì tôi đã kêu Tư Nham chuẩn bị cho cô một phần rồi."
Phạm Ý thấy Nhậm Nhiễm rũ đầu không nói liền bĩu môi, gả cho người đẹp trai có tiền thì sao chứ? Chẳng phải chồng cũng đi ngoại tình sao? Đợi lúc về nhà chắc sẽ trốn trong góc phòng mà khóc lóc đi.
Ngồi thêm một lúc Nhậm Nhiễm nói với Lục Hiểu Quyên vài câu rồi rời đi.
Cô một đường đi thẳng đến bãi đổ xe, Lăng Trình Tiện đi phía sau, cô cũng không thèm để ý tới y, tìm được xe của mình liền mở cửa ngồi vào chuẩn bị lái đi.
Lăng Trình Tiện không cần ai mời đã ngồi vào ghế phụ, Nhậm Nhiễm liếc y: "Anh không đi dỗ tình nhân à? Khi nãy rời đi sắc mặt cô ta không tốt lắm đâu."
"Không lẽ cô muốn chồng mình qua đêm ở nhà người phụ nữ khác sao?"
Nhậm Nhiễm khởi động xe, đạp chân ga: "Tôi có muốn cũng không được, nếu ông nội và ba mẹ trách tội, tôi sợ gánh không nổi."
Lặng Trình Tiện cài dây an toàn, y hơi nghiêng đầu, liếm khóe môi, "Cô là sợ bản thân không thỏa mãn được tôi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.