Tứ Hợp Viện: Hệ Thống Bác Sĩ Thiên Tài
Chương 10: Cảnh Tượng Lúc Đó Hẳn Là Rất Tuyệt
Nhất Dã Nhi
15/09/2023
Đại gia đang chạy về hướng nhà xưởng cán thép, bởi vì chạy quá nhanh, lại cúi đầu, vừa lúc đụng phải Vương Diên Châu.
Vương Diên Châu đang đi xe đạp, tuy va chạm không mạnh nhưng cũng khiến Đại gia đụng phải lập tức lảo đảo.
"Đại gia! Ông sao vậy? Không vấn đề gì chứ?" Vương Diên Châu lập tức xuống xe đỡ lấy Đại gia suýt chút nữa bị đâm ngã.
Đại gia vừa thấy người đâm là Vương Diên Châu, hơn nữa Vương Diên Châu còn đạp xe đạp, nhưng hiện tại, ông ta không có tâm tình đi hỏi Vương Diên Châu chuyện xe đạp.
Ánh mắt ông ta hơi né tránh, giọng có vẻ chột dạ: "Là Diên Châu à! Không có việc gì, không có việc gì..."
Đại gia vội vàng nói nhiều lần rằng không có việc gì, rồi ông ta muốn nhanh chóng rời đi.
Nhưng mới vừa đi vài bước, Đại gia hư nghĩ ra điều gì.
Ông ta quay lại kéo Vương Diên Châu nói: "Diên châu à! Hôm nay phòng khám xảy ra chuyện gì, sau khi về đừng nói với bất kỳ ai, tiền này xem như Đại gia mời cậu uống rượu."
Đại gia vội vàng lấy ra mười nhân dân tệ, nhét vào tay Vương Diên Châu.
Sau khi nhét.
Đại gia thở dài thườn thượt, cả người phờ phạc đi nhiều.
Bóng lưng quay lưng rời đi cũng cảm thấy cô đơn hơn một chút.
Vương Dương Châu từ phía sau nhìn thấy Đại gia dùng tay tát vào miệng mình mấy cái, trong miệng lẩm bẩm:
"Cả đời thanh danh, sao có thể bị Giả Trương Thị hủy hoại đây."
Tưởng tượng đến khung cảnh lúc đó.
Đại gia không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Đại gia, Vương Diên Châu không hề cảm thấy gánh nặng, thậm chí còn muốn cười.
Đừng nhìn kẻ này, bề ngoài rất nhân từ và đạo đức.
Trên thực tế, ông ta là người tồi tệ nhất.
Vì để cho Hà Vũ Trụ chăm sóc mình, cuối cùng ông ta còn ngăn cản Hà Vũ Trụ và Lâu Hiểu Nga ở bên nhau.
Hơn nữa những gì Tần Hoài Như đã làm với Hà Vũ Trụ, Đại gia cũng đều biết hết.
Nhưng ông ta không hề kể gì với Hà Vũ Trụ.
Tứ hợp viện Nhạc Bất Quần, chỉ là kẻ đạo đức giả.
Nhìn theo Đại gia rời đi, Vương Diên Châu lại nhìn về phía Giả Trương Thị bỏ chạy.
Giả Trương Thị này làm góa phụ hơn mười năm rồi, hôm nay đột nhiên bị Đại gia "đâm" như vậy, đi đứng hình như có hơi mất tự nhiên.
Khập khiễng.
Vương Diên Châu không thể không liếc nhìn Đại gia một lần nữa.
"Đại gia này lợi hại như vậy sao?" Vương Diên Châu trong lòng không khỏi bội phục Đại gia.
Nhìn theo hai người đi xong.
Vương Diên Châu vào trung tâm y tế ngay.
Trong trung tâm y tế.
Bác sĩ Phùng còn đang mắng chửi:
"Ai nha! Đã lâu không gặp, hai người bọn họ cũng đã sắp một trăm tuổi, thế mà lại chạy đến trung tâm y tế yêu đương vụng trộm."
Vương Diên Châu nghe được tiếng mắng của bác sĩ Phùng.
Trong lòng không thể không liên tưởng đến cảnh, bác sĩ Phùng đột nhiên trở về, vừa lúc thấy cảnh hai người lăn lộn với nhau.
Hình ảnh đó hẳn là rất tuyệt, nhưng hắn không muốn nhìn thấy nó chút nào.
Bác sĩ Phùng vừa mắng xong thì đã thấy Vương Diên Châu đạp xe trở về.
Ông ta gay lập tức nhận ra chiếc xe đạp đó là của Dương xưởng trưởng.
Ngay lập tức, ông ta chạy ra ngoài và đi vòng quanh chiếc xe đạp của Vương Diên Châu.
"Đây không phải là xe đạp nhập khẩu của Dương xưởng trưởng sao? Tại sao cậu lại lấy nó?" bác sĩ Phùng tò mò hỏi.
"Dương xưởng trưởng tặng tôi." Vương Diên Châu chậm rãi trả lời.
"Tặng cho cậu?" bác sĩ Phùng nghe vậy, nhìn Vương Diên Châu từ trên xuống dưới.
Cứ như thể trên người Vương Diên Châu có hoa vậy.
"Sao ông lại nhìn tôi như vậy?" Vương Diên Châu bị nhìn đến chột dạ.
Bạn bị một ông lão trẻ 50 tuổi nhìn từ trên xuống dưới như vậy, giống như nhìn kẻ vô dụng.
"Không có gì? Tôi chỉ thắc mắc tại sao Dương xưởng trưởng lại tặng cậu thứ quý giá như vậy. " bác sĩ Phùng iết đầy mặt, làm ơn nói cho tôi biết tại sao Dương xưởng trưởng lại tặng cậu chiếc xe đạp.
"Thật ra cũng không có gì! Hôm qua không có ông ở đây, tôi đã chữa khỏi cho lãnh đạo bị bệnh." Vương Diên Châu thành thật trả lời.
Tuy nhiên, bác sĩ Phùng không tin những gì hắn nói.
Ông ta còn liếc mắt xem thường Vương Diên Châu.
"Cắt! Cậu mà làm được sao."
Vương Diên Châu có chút ít bản lĩnh, ông ta biết, nhiều nhất cũng chỉ là có thể kê thuốc cảm cho người ta, không có gì khác.
Bác sĩ Phùng biết tên nhóc này nhất định sẽ không nói ra sự thật, cho nên dứt khoát không hỏi nữa.
Dù sao, trong suy nghĩ của ông ta, Dương xưởng trưởng và Vương Diên Châu, chắc chắn đã có một thỏa thuận mờ ám nào đó, Dương xưởng trưởng mới đưa xe đạp cho hắn.
Những kiểu bí mật riêng tư của lãnh đạo này, ông ta không có hứng thú biết.
Vạn nhất không cẩn thận, đắc tội Dương xưởng trưởng, bát cơm của ông ta cũng không còn.
Mặc dù bây giờ thiếu bác sĩ, nhưng vẫn có một số người nhìn chằm chằm vào vị trí của ông ta.
Bác sĩ Phùng không còn hứng thú với chuyện của Vương Diên Châu, lập tức lại trở về trung tâm y tế.
Bác sĩ Phùng đi đến sau phòng bệnh.
Nhìn giường bệnh lộn xộn, còn có những thứ bẩn thỉu ghê tởm trên đó.
Bác sĩ Phùng đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
"Tên nhóc Vương An kia! Cậu thu dọn giường bệnh đi." bác sĩ Phùng đi ra phòng bệnh nói với Vương Diên Châu.
"Được, tôi lập tức tới." Vương Diên Châu lên tiếng.
Nhưng khi hắn bước vào phòng bệnh.
Hắn cũng kinh tởm trước sự bẩn thỉu trên giường.
Hắn lập tức lui ra.
"Bác sĩ Phùng, tôi vừa mới nhớ ra, Dương xưởng trưởng còn có việc nhờ tôi làm, tôi đi đây, ông thu dọn cái giường này đi! "
Vương Diên Châu buông xuống một câu, sau đó, trực tiếp bay thẳng người ra ngoài mà chạy.
Đùa thôi, bắt hắn dọn thứ đó cho Đại gia và Giả Trương Thị, hắn làm không nổi
"Ai da! Tiểu Vương kia?" bác sĩ Phùng nhìn Vương Diên Châu đã ngồi lên xe đạp phóng đi, không nói nên lời.
Ông ta muốn mắng người, nhưng lời vừa thốt ra, Vương Diên Châu đã biến mất.
Bác sĩ Phùng tức giận thổi râu trừng mắt.
Sau khi Vương Diên Châu rời trung tâm y tế, hắn đạp xe và chuẩn bị quay lại.
Bác sĩ Phùng này thường rất lười biếng, chuyện gì nhỏ ông ta cũng đều phân phó Vương Diên Châu đi làm.
Vương Diên Châu dám khẳng định rằng hôm nay bác sĩ bác sĩ Phùng sẽ không bao giờ giặt chăn trên giường bệnh.
Ông ta chắc chắn sẽ để mọi thứ đến ngày mai.
Nhưng…
Ha ha... Ông trẻ, ông tính toán sai rồi, ngày mai tôi cũng không định đi làm.
Này thật vất vả mới tới đây một chuyến, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cùng phải đi dạo xung quanh và vui chơi một chút mới đúng.
Ngay cả khi hắn không đi làm, hắn cũng không tin rằng Dương xưởng trưởng sẽ sa thải hắn.
Đến lúc đó, nếu bác sĩ Phùng này đi làm báo cáo, hắn sẽ nói với Dương xưởng trưởng rằng hắn đã đến một bệnh viện lớn để nghiên cứu.
Hắn dám tin, chỉ cần hắn vừa nói như vậy, Dương xưởng trưởng này chẳng những sẽ không phê bình mà còn có thể khen ngợi hắn.
Khi đó, người xấu hổ sẽ không phải là hắn.
Vương Diên Châu cưỡi xe, dọc theo đường đi, tần suất quay đầu là rất lớn.
"Thời đại này, xe đạp tệ như vậy sao?" Vương Diên Châu kinh ngạc trong lòng.
Vừa rồi trên đường đi, một vài cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào hắn.
Xem ra mặc kệ đến xã hội nào, kẻ có tiền đều nổi tiếng.
Vương Diên Châu đạp xe trở lại tứ hợp viện.
Hắn vừa bước vào cửa.
"Ai đi xe đạp đây?" Tam phu nhân đi ra, kinh ngạc hô.
Sau khi nhìn rõ người đi xe đạp là Vương Diên Châu, tam phu nhân lập tức chạy tới, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói: "Diên Châu, xe này là của cậu à?"
"Vâng! Của tôi," Vương Diên Châu trả lời một cách thờ ơ.
Hắn thực sự không quan tâm lắm, tuy rằng hắn cũng khá thích chiếc xe này.
Nhưng với những người đã từng trải qua sự phồn vinh của thế kỷ 21, một chiếc xe đạp dù tốt đến đâu cũng chỉ là một món đồ nhỏ, không đáng nhắc đến.
Vương Diên Châu đang đi xe đạp, tuy va chạm không mạnh nhưng cũng khiến Đại gia đụng phải lập tức lảo đảo.
"Đại gia! Ông sao vậy? Không vấn đề gì chứ?" Vương Diên Châu lập tức xuống xe đỡ lấy Đại gia suýt chút nữa bị đâm ngã.
Đại gia vừa thấy người đâm là Vương Diên Châu, hơn nữa Vương Diên Châu còn đạp xe đạp, nhưng hiện tại, ông ta không có tâm tình đi hỏi Vương Diên Châu chuyện xe đạp.
Ánh mắt ông ta hơi né tránh, giọng có vẻ chột dạ: "Là Diên Châu à! Không có việc gì, không có việc gì..."
Đại gia vội vàng nói nhiều lần rằng không có việc gì, rồi ông ta muốn nhanh chóng rời đi.
Nhưng mới vừa đi vài bước, Đại gia hư nghĩ ra điều gì.
Ông ta quay lại kéo Vương Diên Châu nói: "Diên châu à! Hôm nay phòng khám xảy ra chuyện gì, sau khi về đừng nói với bất kỳ ai, tiền này xem như Đại gia mời cậu uống rượu."
Đại gia vội vàng lấy ra mười nhân dân tệ, nhét vào tay Vương Diên Châu.
Sau khi nhét.
Đại gia thở dài thườn thượt, cả người phờ phạc đi nhiều.
Bóng lưng quay lưng rời đi cũng cảm thấy cô đơn hơn một chút.
Vương Dương Châu từ phía sau nhìn thấy Đại gia dùng tay tát vào miệng mình mấy cái, trong miệng lẩm bẩm:
"Cả đời thanh danh, sao có thể bị Giả Trương Thị hủy hoại đây."
Tưởng tượng đến khung cảnh lúc đó.
Đại gia không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Đại gia, Vương Diên Châu không hề cảm thấy gánh nặng, thậm chí còn muốn cười.
Đừng nhìn kẻ này, bề ngoài rất nhân từ và đạo đức.
Trên thực tế, ông ta là người tồi tệ nhất.
Vì để cho Hà Vũ Trụ chăm sóc mình, cuối cùng ông ta còn ngăn cản Hà Vũ Trụ và Lâu Hiểu Nga ở bên nhau.
Hơn nữa những gì Tần Hoài Như đã làm với Hà Vũ Trụ, Đại gia cũng đều biết hết.
Nhưng ông ta không hề kể gì với Hà Vũ Trụ.
Tứ hợp viện Nhạc Bất Quần, chỉ là kẻ đạo đức giả.
Nhìn theo Đại gia rời đi, Vương Diên Châu lại nhìn về phía Giả Trương Thị bỏ chạy.
Giả Trương Thị này làm góa phụ hơn mười năm rồi, hôm nay đột nhiên bị Đại gia "đâm" như vậy, đi đứng hình như có hơi mất tự nhiên.
Khập khiễng.
Vương Diên Châu không thể không liếc nhìn Đại gia một lần nữa.
"Đại gia này lợi hại như vậy sao?" Vương Diên Châu trong lòng không khỏi bội phục Đại gia.
Nhìn theo hai người đi xong.
Vương Diên Châu vào trung tâm y tế ngay.
Trong trung tâm y tế.
Bác sĩ Phùng còn đang mắng chửi:
"Ai nha! Đã lâu không gặp, hai người bọn họ cũng đã sắp một trăm tuổi, thế mà lại chạy đến trung tâm y tế yêu đương vụng trộm."
Vương Diên Châu nghe được tiếng mắng của bác sĩ Phùng.
Trong lòng không thể không liên tưởng đến cảnh, bác sĩ Phùng đột nhiên trở về, vừa lúc thấy cảnh hai người lăn lộn với nhau.
Hình ảnh đó hẳn là rất tuyệt, nhưng hắn không muốn nhìn thấy nó chút nào.
Bác sĩ Phùng vừa mắng xong thì đã thấy Vương Diên Châu đạp xe trở về.
Ông ta gay lập tức nhận ra chiếc xe đạp đó là của Dương xưởng trưởng.
Ngay lập tức, ông ta chạy ra ngoài và đi vòng quanh chiếc xe đạp của Vương Diên Châu.
"Đây không phải là xe đạp nhập khẩu của Dương xưởng trưởng sao? Tại sao cậu lại lấy nó?" bác sĩ Phùng tò mò hỏi.
"Dương xưởng trưởng tặng tôi." Vương Diên Châu chậm rãi trả lời.
"Tặng cho cậu?" bác sĩ Phùng nghe vậy, nhìn Vương Diên Châu từ trên xuống dưới.
Cứ như thể trên người Vương Diên Châu có hoa vậy.
"Sao ông lại nhìn tôi như vậy?" Vương Diên Châu bị nhìn đến chột dạ.
Bạn bị một ông lão trẻ 50 tuổi nhìn từ trên xuống dưới như vậy, giống như nhìn kẻ vô dụng.
"Không có gì? Tôi chỉ thắc mắc tại sao Dương xưởng trưởng lại tặng cậu thứ quý giá như vậy. " bác sĩ Phùng iết đầy mặt, làm ơn nói cho tôi biết tại sao Dương xưởng trưởng lại tặng cậu chiếc xe đạp.
"Thật ra cũng không có gì! Hôm qua không có ông ở đây, tôi đã chữa khỏi cho lãnh đạo bị bệnh." Vương Diên Châu thành thật trả lời.
Tuy nhiên, bác sĩ Phùng không tin những gì hắn nói.
Ông ta còn liếc mắt xem thường Vương Diên Châu.
"Cắt! Cậu mà làm được sao."
Vương Diên Châu có chút ít bản lĩnh, ông ta biết, nhiều nhất cũng chỉ là có thể kê thuốc cảm cho người ta, không có gì khác.
Bác sĩ Phùng biết tên nhóc này nhất định sẽ không nói ra sự thật, cho nên dứt khoát không hỏi nữa.
Dù sao, trong suy nghĩ của ông ta, Dương xưởng trưởng và Vương Diên Châu, chắc chắn đã có một thỏa thuận mờ ám nào đó, Dương xưởng trưởng mới đưa xe đạp cho hắn.
Những kiểu bí mật riêng tư của lãnh đạo này, ông ta không có hứng thú biết.
Vạn nhất không cẩn thận, đắc tội Dương xưởng trưởng, bát cơm của ông ta cũng không còn.
Mặc dù bây giờ thiếu bác sĩ, nhưng vẫn có một số người nhìn chằm chằm vào vị trí của ông ta.
Bác sĩ Phùng không còn hứng thú với chuyện của Vương Diên Châu, lập tức lại trở về trung tâm y tế.
Bác sĩ Phùng đi đến sau phòng bệnh.
Nhìn giường bệnh lộn xộn, còn có những thứ bẩn thỉu ghê tởm trên đó.
Bác sĩ Phùng đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
"Tên nhóc Vương An kia! Cậu thu dọn giường bệnh đi." bác sĩ Phùng đi ra phòng bệnh nói với Vương Diên Châu.
"Được, tôi lập tức tới." Vương Diên Châu lên tiếng.
Nhưng khi hắn bước vào phòng bệnh.
Hắn cũng kinh tởm trước sự bẩn thỉu trên giường.
Hắn lập tức lui ra.
"Bác sĩ Phùng, tôi vừa mới nhớ ra, Dương xưởng trưởng còn có việc nhờ tôi làm, tôi đi đây, ông thu dọn cái giường này đi! "
Vương Diên Châu buông xuống một câu, sau đó, trực tiếp bay thẳng người ra ngoài mà chạy.
Đùa thôi, bắt hắn dọn thứ đó cho Đại gia và Giả Trương Thị, hắn làm không nổi
"Ai da! Tiểu Vương kia?" bác sĩ Phùng nhìn Vương Diên Châu đã ngồi lên xe đạp phóng đi, không nói nên lời.
Ông ta muốn mắng người, nhưng lời vừa thốt ra, Vương Diên Châu đã biến mất.
Bác sĩ Phùng tức giận thổi râu trừng mắt.
Sau khi Vương Diên Châu rời trung tâm y tế, hắn đạp xe và chuẩn bị quay lại.
Bác sĩ Phùng này thường rất lười biếng, chuyện gì nhỏ ông ta cũng đều phân phó Vương Diên Châu đi làm.
Vương Diên Châu dám khẳng định rằng hôm nay bác sĩ bác sĩ Phùng sẽ không bao giờ giặt chăn trên giường bệnh.
Ông ta chắc chắn sẽ để mọi thứ đến ngày mai.
Nhưng…
Ha ha... Ông trẻ, ông tính toán sai rồi, ngày mai tôi cũng không định đi làm.
Này thật vất vả mới tới đây một chuyến, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cùng phải đi dạo xung quanh và vui chơi một chút mới đúng.
Ngay cả khi hắn không đi làm, hắn cũng không tin rằng Dương xưởng trưởng sẽ sa thải hắn.
Đến lúc đó, nếu bác sĩ Phùng này đi làm báo cáo, hắn sẽ nói với Dương xưởng trưởng rằng hắn đã đến một bệnh viện lớn để nghiên cứu.
Hắn dám tin, chỉ cần hắn vừa nói như vậy, Dương xưởng trưởng này chẳng những sẽ không phê bình mà còn có thể khen ngợi hắn.
Khi đó, người xấu hổ sẽ không phải là hắn.
Vương Diên Châu cưỡi xe, dọc theo đường đi, tần suất quay đầu là rất lớn.
"Thời đại này, xe đạp tệ như vậy sao?" Vương Diên Châu kinh ngạc trong lòng.
Vừa rồi trên đường đi, một vài cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào hắn.
Xem ra mặc kệ đến xã hội nào, kẻ có tiền đều nổi tiếng.
Vương Diên Châu đạp xe trở lại tứ hợp viện.
Hắn vừa bước vào cửa.
"Ai đi xe đạp đây?" Tam phu nhân đi ra, kinh ngạc hô.
Sau khi nhìn rõ người đi xe đạp là Vương Diên Châu, tam phu nhân lập tức chạy tới, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói: "Diên Châu, xe này là của cậu à?"
"Vâng! Của tôi," Vương Diên Châu trả lời một cách thờ ơ.
Hắn thực sự không quan tâm lắm, tuy rằng hắn cũng khá thích chiếc xe này.
Nhưng với những người đã từng trải qua sự phồn vinh của thế kỷ 21, một chiếc xe đạp dù tốt đến đâu cũng chỉ là một món đồ nhỏ, không đáng nhắc đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.