Tứ Hợp Viện: Hệ Thống Bác Sĩ Thiên Tài
Chương 25: Mọi Chuyện Không Hề Đơn Giản
Nhất Dã Nhi
16/09/2023
“Chú bị sao vậy, Trụ Ngốc?” Tần Hoài Như la lên khi nhìn thấy Hà Vũ Trụ vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác.
“Ài! Không sao, anh Đông Húc bị sao vậy, sao anh ấy phải đến bệnh viện?" Hà Vũ Trụ hỏi.
Tần Hoài Như nghe thấy câu hỏi này.
Cô ta lập tức viện cớ: “Đông Húc té ngã.”
Hừ! Đúng vậy! Chính là như vậy! Cũng té ngã đó.
Nhị gia đứng một bên vô cùng thích thú nhìn phòng của Đại gia, rồi nhìn Tần Hoài Như.
Trực giác mách bảo ông ta rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Khi Hà Vũ Trụ nghe tin Giả Đông Húc bị ngã và phải vào bệnh viện, anh ta đã không chút do dự đồng ý giúp đỡ ngay lập tức.
Trước khi đi, Hà Vũ Trụ nói với Nhị gia: “Nhị gia, ngài đi gọi Vương Diên Châu ra xem cho Đại phu nhân đi, vừa rồi anh ta là người kêu người cứu Đại phu nhân, nhưng vừa quay qua quay lại anh ta lại bỏ chạy đi mất.”
“Được! Ta sẽ đi...”
Nhị gia đáp rồi đi về phía phòng của Vương Diên Châu.
Nhị gia đến nhà Vương Diên Châu, nhưng ông ta lại không gọi Vương Diên Châu đến gặp Đại phu nhân.
Nhị gia nhìn Vương Diên Châu đang uống trà ở nhà, hỏi: “Nhà Đại gia và nhà Giả Đông Húc xảy ra chuyện gì vậy?”
Khi ông ta đề cập đến vấn đề này, Vương Diên Châu, người dường như đang kìm nén gì đó và trông có phần chán nản, đã nghe thấy câu hỏi của Nhị gia.
Hắn lại chợt nảy ra một ý tưởng khác.
Nhị gia luôn muốn thay thế vị trí của Đại gia.
Chuyện này vẫn nên để Nhị gia đấu với bọn họ thì tốt hơn.
Nếu để ý kỹ thì, các phòng của mỗi gia đình trong sân không tụ lại một chỗ với nhau.
Một thợ săn giỏi không bao giờ tự đi săn một mình.
Vương Diên Châu rót cho Nhị gia một chén trà, sau đó cười giễu cợt nói:
“Nhờ cái dáng vẻ quân tử thường ngày của Đại gia, tối hôm qua hắn cùng Giả Trương Thị ở trong bếp nhà họ Giả, bị Đại phu nhân thấy rồi, đến giờ bà ấy còn không thể thẳng eo kìa.”
Nhị gia ngơ ngác nhìn Vương Diên Châu, ông ta hiện tại không thể tin Vương Diên Châu đang nói cái gì.
Làm sao có thể.
Mắt của Đại gia mù rồi hả?
Vậy mà bắt đầu ra tay với Giả Trương Thị.
“Chuyện này, chuyện này, chuyện này không có khả năng xảy ra.” Nhị gia một chút cũng không tin tưởng.
“Tin hay không tùy ông, dù sao cũng không phải chỉ có một mình tôi nhìn thấy, Trụ Ngốc cũng nhìn thấy.” Vương Diên Châu không tính toán giải thích.
Hắn tin rằng Nhị gia sẽ đi xác minh.
Bởi vì tham vọng quyền lực của Nhị gia đã gần như đạt đến mức điên cuồng rồi.
Mặc dù trên mặt Nhị gia vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy nét mặt tràn đầy chân thành của Vương Diên Châu.
Ông ta đã tin bảy phần.
“Chuyện này cũng quá...” Nhị gia không tìm được từ gì để miêu tả: “Đúng rồi, Trụ Ngốc bảo tôi gọi cậu qua xem Đại phu nhân.”
Nhị gia vẫn chưa quên lời nhờ vả của Trụ Ngốc.
“Đại phu nhân không cần nhìn, cũng không có gì nghiêm trọng, tôi đi cũng vô dụng, đây là bởi vì tức giận mà sinh bệnh tim.”
Nhị gia gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, tôi trở về trước.”
“Đi thong thả, Nhị gia.”
Sau khi Nhị gia rời đi, ông ta không trực tiếp về phòng.
Ông ta đi vòng ra sau phòng Đại gia nghe lén nội dung cuộc cãi vã giữa Đại gia và Đại phu nhân một lúc.
Khi đó ông ta biết rằng mọi thứ đúng như những gì Vương Diên Châu đã nói.
Nhị gia nhìn chằm chằm vào Đại gia.
“Thực tế Đại gia có lẽ có tình cảm với Giả Trương Thị, chẳng trách mỗi lần trong viện có người cãi nhau với nhà họ Giả, Đại gia luôn giúp đỡ nhà họ Giả, có lẽ Giả Đông Húc này chính là con trai của Đại gia, Đại gia ơi là Đại gia, ông giấu cũng sâu thật đó.” Nhị gia thở dài.
Ông ta và Đại gia từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên trong viện.
Ngoài ra còn có chồng của Giả Trương Thị, bọn họ cũng lớn lên cùng nhau.
Đến bây giờ ông ta mới phát hiện ra điều đó.
Chuyện này khiến Nhị gia cảm thấy giật mình.
Quan trọng nhất là vẻ ngoài của Đại gia trông rất ra dáng của một quý ông.
Trên thực tế lại khác hoàn toàn so với tưởng tượng, nghĩ đã thấy ghê tởm.
Nhị gia nghe một hồi, cũng đã có được kết quả mình cần nên không nghe tiếp nữa.
Bây giờ ông ta đã có một kế hoạch để giành được vị trí Đại gia trong viện.
Cảm giác đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
...
Ngay sau khi Nhị gia rời khỏi phòng của Vương Diên Châu.
Hắn cảm thấy hơi buồn cười.
Những người trong viện này đúng là rất mưu mô.
Nếu không phải hắn đã biết bản chất của những người trong viện này.
E rằng sẽ giống như lần trước, bị ăn sạch sẽ đến không còn mẩu xương.
Nhưng bây giờ thì khác, giờ hắn muốn ăn hết xương của những người trong viện này.
Một con chó rẻ rách sẽ bị kẻ khác nghiền nát.
Vương Diên Châu cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Hắn vẫn chưa đăng nhập vào hệ thống vì bận rộn suốt cả buổi sáng hôm nay.
Hắn ngay lập tức bật hệ thống lên.
“Đăng nhập.”
[Đinh, đăng nhập thành công, chúc mừng ký chủ đạt được điểm kỹ năng +1]
[Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được một thẻ thăng cấp kỹ năng nấu ăn.]
“Hửm? Thẻ thăng cấp kỹ năng nấu ăn? Đó là cái gì?”
Vì không biết nó là gì nên hắn trực tiếp sử dụng nó.
Điểm kỹ năng vẫn dùng để tăng sức mạnh.
Ký chủ: Vương Diên Châu
Tuổi: 22
Sức mạnh: 26 [Giá trị trung bình của người bình thường là 10]
Trí tuệ: 10 [Giá trị trung bình của người bình thường là 10]
Tinh thần: 6 [Giá trị trung bình của người bình thường là 10]
Khéo léo: 4 [Giá trị trung bình của người bình thường là 10]
Kỹ năng: học viên Tây Y cấp thấp, nấu ăn cao cấp, câu cá cấp thấp, thư pháp cấp thấp, Trung Y đỉnh cấp, châm cứu cấp cao.
Điểm kỹ năng hiện có: 0
Điểm kỹ năng có thể đổi lấy chữa bệnh cứu người, tích lũy điểm công đức. Điểm công đức hiện tại là 465.
Khoảnh khắc hắn sử dụng hết thẻ nâng cấp kỹ năng nấu ăn, Vương Diên Châu ngay lập tức cảm thấy một làn sóng kiến thức về kỹ năng nấu nướng dung nhập vào trong đầu hắn.
Cảm giác giống như sao chép và dán thẳng vào não vậy.
Sau khi thêm một chút sức mạnh, năng lượng tỏa ra từ đan điền khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Áp chế mạch đập xuống.
Sau khi cộng điểm, Vương Diên Châu hài lòng vung nắm đấm.
Cũng lâu rồi.
Đến giờ làm việc rồi.
Cả ngày hôm qua hắn không ghé qua bệnh viện, cũng không biết bác sĩ Phùng có báo cáo hắn hay không.
Xuy cho cho cùng thì sự vắng mặt của hắn là do đắc dĩ.
Nhưng mà.
Ngay cả khi ông ta báo cáo hắn, đó cũng không phải là vấn đề lớn.
Bây giờ hắn đang ở với Dương xưởng trưởng, nhưng hắn là một thanh niên tốt, siêng năng và chăm chỉ.
Chắc chắn sẽ không bắt những công nhân khai thác mỏ này phải chịu trách nhiệm.
“Ài! Không sao, anh Đông Húc bị sao vậy, sao anh ấy phải đến bệnh viện?" Hà Vũ Trụ hỏi.
Tần Hoài Như nghe thấy câu hỏi này.
Cô ta lập tức viện cớ: “Đông Húc té ngã.”
Hừ! Đúng vậy! Chính là như vậy! Cũng té ngã đó.
Nhị gia đứng một bên vô cùng thích thú nhìn phòng của Đại gia, rồi nhìn Tần Hoài Như.
Trực giác mách bảo ông ta rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Khi Hà Vũ Trụ nghe tin Giả Đông Húc bị ngã và phải vào bệnh viện, anh ta đã không chút do dự đồng ý giúp đỡ ngay lập tức.
Trước khi đi, Hà Vũ Trụ nói với Nhị gia: “Nhị gia, ngài đi gọi Vương Diên Châu ra xem cho Đại phu nhân đi, vừa rồi anh ta là người kêu người cứu Đại phu nhân, nhưng vừa quay qua quay lại anh ta lại bỏ chạy đi mất.”
“Được! Ta sẽ đi...”
Nhị gia đáp rồi đi về phía phòng của Vương Diên Châu.
Nhị gia đến nhà Vương Diên Châu, nhưng ông ta lại không gọi Vương Diên Châu đến gặp Đại phu nhân.
Nhị gia nhìn Vương Diên Châu đang uống trà ở nhà, hỏi: “Nhà Đại gia và nhà Giả Đông Húc xảy ra chuyện gì vậy?”
Khi ông ta đề cập đến vấn đề này, Vương Diên Châu, người dường như đang kìm nén gì đó và trông có phần chán nản, đã nghe thấy câu hỏi của Nhị gia.
Hắn lại chợt nảy ra một ý tưởng khác.
Nhị gia luôn muốn thay thế vị trí của Đại gia.
Chuyện này vẫn nên để Nhị gia đấu với bọn họ thì tốt hơn.
Nếu để ý kỹ thì, các phòng của mỗi gia đình trong sân không tụ lại một chỗ với nhau.
Một thợ săn giỏi không bao giờ tự đi săn một mình.
Vương Diên Châu rót cho Nhị gia một chén trà, sau đó cười giễu cợt nói:
“Nhờ cái dáng vẻ quân tử thường ngày của Đại gia, tối hôm qua hắn cùng Giả Trương Thị ở trong bếp nhà họ Giả, bị Đại phu nhân thấy rồi, đến giờ bà ấy còn không thể thẳng eo kìa.”
Nhị gia ngơ ngác nhìn Vương Diên Châu, ông ta hiện tại không thể tin Vương Diên Châu đang nói cái gì.
Làm sao có thể.
Mắt của Đại gia mù rồi hả?
Vậy mà bắt đầu ra tay với Giả Trương Thị.
“Chuyện này, chuyện này, chuyện này không có khả năng xảy ra.” Nhị gia một chút cũng không tin tưởng.
“Tin hay không tùy ông, dù sao cũng không phải chỉ có một mình tôi nhìn thấy, Trụ Ngốc cũng nhìn thấy.” Vương Diên Châu không tính toán giải thích.
Hắn tin rằng Nhị gia sẽ đi xác minh.
Bởi vì tham vọng quyền lực của Nhị gia đã gần như đạt đến mức điên cuồng rồi.
Mặc dù trên mặt Nhị gia vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy nét mặt tràn đầy chân thành của Vương Diên Châu.
Ông ta đã tin bảy phần.
“Chuyện này cũng quá...” Nhị gia không tìm được từ gì để miêu tả: “Đúng rồi, Trụ Ngốc bảo tôi gọi cậu qua xem Đại phu nhân.”
Nhị gia vẫn chưa quên lời nhờ vả của Trụ Ngốc.
“Đại phu nhân không cần nhìn, cũng không có gì nghiêm trọng, tôi đi cũng vô dụng, đây là bởi vì tức giận mà sinh bệnh tim.”
Nhị gia gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, tôi trở về trước.”
“Đi thong thả, Nhị gia.”
Sau khi Nhị gia rời đi, ông ta không trực tiếp về phòng.
Ông ta đi vòng ra sau phòng Đại gia nghe lén nội dung cuộc cãi vã giữa Đại gia và Đại phu nhân một lúc.
Khi đó ông ta biết rằng mọi thứ đúng như những gì Vương Diên Châu đã nói.
Nhị gia nhìn chằm chằm vào Đại gia.
“Thực tế Đại gia có lẽ có tình cảm với Giả Trương Thị, chẳng trách mỗi lần trong viện có người cãi nhau với nhà họ Giả, Đại gia luôn giúp đỡ nhà họ Giả, có lẽ Giả Đông Húc này chính là con trai của Đại gia, Đại gia ơi là Đại gia, ông giấu cũng sâu thật đó.” Nhị gia thở dài.
Ông ta và Đại gia từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên trong viện.
Ngoài ra còn có chồng của Giả Trương Thị, bọn họ cũng lớn lên cùng nhau.
Đến bây giờ ông ta mới phát hiện ra điều đó.
Chuyện này khiến Nhị gia cảm thấy giật mình.
Quan trọng nhất là vẻ ngoài của Đại gia trông rất ra dáng của một quý ông.
Trên thực tế lại khác hoàn toàn so với tưởng tượng, nghĩ đã thấy ghê tởm.
Nhị gia nghe một hồi, cũng đã có được kết quả mình cần nên không nghe tiếp nữa.
Bây giờ ông ta đã có một kế hoạch để giành được vị trí Đại gia trong viện.
Cảm giác đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
...
Ngay sau khi Nhị gia rời khỏi phòng của Vương Diên Châu.
Hắn cảm thấy hơi buồn cười.
Những người trong viện này đúng là rất mưu mô.
Nếu không phải hắn đã biết bản chất của những người trong viện này.
E rằng sẽ giống như lần trước, bị ăn sạch sẽ đến không còn mẩu xương.
Nhưng bây giờ thì khác, giờ hắn muốn ăn hết xương của những người trong viện này.
Một con chó rẻ rách sẽ bị kẻ khác nghiền nát.
Vương Diên Châu cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Hắn vẫn chưa đăng nhập vào hệ thống vì bận rộn suốt cả buổi sáng hôm nay.
Hắn ngay lập tức bật hệ thống lên.
“Đăng nhập.”
[Đinh, đăng nhập thành công, chúc mừng ký chủ đạt được điểm kỹ năng +1]
[Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được một thẻ thăng cấp kỹ năng nấu ăn.]
“Hửm? Thẻ thăng cấp kỹ năng nấu ăn? Đó là cái gì?”
Vì không biết nó là gì nên hắn trực tiếp sử dụng nó.
Điểm kỹ năng vẫn dùng để tăng sức mạnh.
Ký chủ: Vương Diên Châu
Tuổi: 22
Sức mạnh: 26 [Giá trị trung bình của người bình thường là 10]
Trí tuệ: 10 [Giá trị trung bình của người bình thường là 10]
Tinh thần: 6 [Giá trị trung bình của người bình thường là 10]
Khéo léo: 4 [Giá trị trung bình của người bình thường là 10]
Kỹ năng: học viên Tây Y cấp thấp, nấu ăn cao cấp, câu cá cấp thấp, thư pháp cấp thấp, Trung Y đỉnh cấp, châm cứu cấp cao.
Điểm kỹ năng hiện có: 0
Điểm kỹ năng có thể đổi lấy chữa bệnh cứu người, tích lũy điểm công đức. Điểm công đức hiện tại là 465.
Khoảnh khắc hắn sử dụng hết thẻ nâng cấp kỹ năng nấu ăn, Vương Diên Châu ngay lập tức cảm thấy một làn sóng kiến thức về kỹ năng nấu nướng dung nhập vào trong đầu hắn.
Cảm giác giống như sao chép và dán thẳng vào não vậy.
Sau khi thêm một chút sức mạnh, năng lượng tỏa ra từ đan điền khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Áp chế mạch đập xuống.
Sau khi cộng điểm, Vương Diên Châu hài lòng vung nắm đấm.
Cũng lâu rồi.
Đến giờ làm việc rồi.
Cả ngày hôm qua hắn không ghé qua bệnh viện, cũng không biết bác sĩ Phùng có báo cáo hắn hay không.
Xuy cho cho cùng thì sự vắng mặt của hắn là do đắc dĩ.
Nhưng mà.
Ngay cả khi ông ta báo cáo hắn, đó cũng không phải là vấn đề lớn.
Bây giờ hắn đang ở với Dương xưởng trưởng, nhưng hắn là một thanh niên tốt, siêng năng và chăm chỉ.
Chắc chắn sẽ không bắt những công nhân khai thác mỏ này phải chịu trách nhiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.