Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 2:
Dư Tứ Nguyên
19/03/2024
Chàng trai khôi ngô là Mặc Phi áy náy đến mức bật khóc ngay tại chỗ.
Anh vừa khóc vừa đánh người, thoạt nhìn người đánh còn uất ức hơn cả người bị đánh.
Bây giờ ai cũng có thể search được video này ở trên mạng.
Không ít người đều đang suy đoán, đến cùng là có chuyện gì mới khiến một anh đẹp trai vừa khóc vừa đánh người khác như vậy.
Rất nhiều người đều đoán rằng là do vấn đề tình cảm, giới gei thật hỗn loạn.
Cho đến sau này, cảnh sát đăng thông báo, Mặc Phi mới được giải oan.
Mà việc anh có thể bình an vô sự sau bốn lần vào đồn cảnh sát trong vòng sáu ngày gần như đều nhờ phúc của [Mặt mày hiền hậu].
Hiện tại, anh trông không hề giống một kẻ xấu.
Lúc không mở miệng, con người siêu siêu dễ gần.
Chẳng qua điều này cũng méo có tác dụng gì, bây giờ Mặc Phi đang nhập vai Phật tử, không phải Phật tử thật.
Với cả, cho dù là Phật tử thật cũng cần phải ăn cơm.
Quá trình lần này diễn ra rất suôn sẻ, thời gian kéo dài chưa đến một tiếng.
Anh sờ cái bụng sôi ùng ục ra khỏi đồn cảnh sát, một người phụ nữ cao gầy đang đợi anh.
Mặc Phi bước tới, ngoan ngoãn gọi người ta: “Chị Lữ.”
Chị Lữ tên thật là Lữ Xuân Thu, là người đại diện của Mặc Phi. Vẻ ngoài chị ấy không tệ, tính tình vốn nóng nảy, chỉ là đã bị xã hội mài giũa thành khôn khéo hơn, không có tiếng tăm gì trong giới.
Chị ấy quan sát Mặc Phi một lúc: “Lần này cậu làm không tệ, người đại diện của Giang Thiếu Ngu gọi điện thoại cho tôi, cho cậu một mối để cảm ơn cậu, hãy nắm bắt thật tốt.”
Giang Thiếu Ngu chính là nữ chính bị đầu độc lần này, giờ đang là tiểu hoa lưu lượng.
Mặc Phi trông thấy có người động tay động chân vào ly của cô ta nên đã ra mặt ngăn chặn.
Sau khi thuốc trong ly được kiểm tra, phát hiện là paraquat*, cho nên anh xem như đã cứu cô ta một mạng.
(*Paraquat: thuộc nhóm hóa chất diệt cỏ tác dụng nhanh, nguy cơ tử vong ở người cao)
“Mặc dù chỉ là nam phụ số năm, đó cũng là vai phụ đứng đắn, còn là phim của đạo diễn Vương. Nếu cậu thể hiện tốt, cũng coi như là mở ra một mạng lưới quan hệ.” Lữ Xuân Thu nhìn điện thoại di động: “Tôi còn có việc, cậu...”
Chị ấy nhìn Mặc Phi từ trên xuống dưới, hơi nhíu mày lại: “Nghe nói bộ phim kia của đạo diễn Vương là phim trinh thám, cậu điều chỉnh trạng thái bản thân lại đi. Cậu phải đi bán mặt, không phải đi phổ độ chúng sinh.”
Nói xong, Lữ Xuân Thu giẫm giày cao gót rời đi.
Mặc Phi xoa xoa mặt, có chút bất đắc dĩ.
Mấy ngày trước, lần đầu tiên Lữ Xuân Thu vào đồn cảnh sát nhìn thấy Mặc Phi thay đổi khí chất 180 độ đã giật nảy mình.
Mặc dù trong tay chị ấy có hai idol mạng, một ảo thuật gia và ba diễn viên vô danh, song Mặc Phi là người có gương mặt đẹp nhất trong số những người này.
Nếu như Mặc Phi nhìn thấu hồng trần muốn xuất gia, con đường người đại diện vốn đã trầy trật của chị ấy sẽ chỉ liên tục gặp khổ thôi.
Cũng may lúc đó Mặc Phi tỏ vẻ bản thân chỉ đang suy đoán nhập vai nhân vật, một thời gian ngắn sau sẽ ổn, lúc này Lữ Xuân Thu mới thở phào nhẹ nhõm.
Chị ấy cũng chưa từng nhìn thấy diễn viên cấp ảnh đế hay ảnh hậu nhập vai là như thế nào, khí chất thay đổi hẳn là... Rất bình thường đúng không?
Lữ Xuân Thu nghĩ một cách không chắc chắn.
Mặc Phi tính toán một hồi, hiện giờ đã sáu ngày rồi, đến trưa mai là anh có thể thay đổi thân phận [Phật tử] này, thoát khỏi trạng thái xui xẻo liền mạch này, xem như là tin tốt duy nhất trong thời gian qua.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, anh cảm thấy cuộc sống có hy vọng, trên mặt nở nụ cười, bước chân tung tăng về căn nhà thuê nho nhỏ.
Trước trưa ngày mai, anh tốt nhất vẫn nên tự kỷ trong phòng, chịu đựng cho qua trạng thái đen đủi này thôi.
Nơi Mặc Phi ở hiện tại là một khu dân cư rất rất cũ, vị trí hơi lệch, cơ sở vật chất xung quanh không trọn vẹn, thế nhưng an ninh tương đối ổn.
Những người ở đây trừ người già về hưu ra thì chính là nô lệ công việc nghèo khó.
Mặc Phi đương nhiên là tuýp người sau.
Anh vừa khóc vừa đánh người, thoạt nhìn người đánh còn uất ức hơn cả người bị đánh.
Bây giờ ai cũng có thể search được video này ở trên mạng.
Không ít người đều đang suy đoán, đến cùng là có chuyện gì mới khiến một anh đẹp trai vừa khóc vừa đánh người khác như vậy.
Rất nhiều người đều đoán rằng là do vấn đề tình cảm, giới gei thật hỗn loạn.
Cho đến sau này, cảnh sát đăng thông báo, Mặc Phi mới được giải oan.
Mà việc anh có thể bình an vô sự sau bốn lần vào đồn cảnh sát trong vòng sáu ngày gần như đều nhờ phúc của [Mặt mày hiền hậu].
Hiện tại, anh trông không hề giống một kẻ xấu.
Lúc không mở miệng, con người siêu siêu dễ gần.
Chẳng qua điều này cũng méo có tác dụng gì, bây giờ Mặc Phi đang nhập vai Phật tử, không phải Phật tử thật.
Với cả, cho dù là Phật tử thật cũng cần phải ăn cơm.
Quá trình lần này diễn ra rất suôn sẻ, thời gian kéo dài chưa đến một tiếng.
Anh sờ cái bụng sôi ùng ục ra khỏi đồn cảnh sát, một người phụ nữ cao gầy đang đợi anh.
Mặc Phi bước tới, ngoan ngoãn gọi người ta: “Chị Lữ.”
Chị Lữ tên thật là Lữ Xuân Thu, là người đại diện của Mặc Phi. Vẻ ngoài chị ấy không tệ, tính tình vốn nóng nảy, chỉ là đã bị xã hội mài giũa thành khôn khéo hơn, không có tiếng tăm gì trong giới.
Chị ấy quan sát Mặc Phi một lúc: “Lần này cậu làm không tệ, người đại diện của Giang Thiếu Ngu gọi điện thoại cho tôi, cho cậu một mối để cảm ơn cậu, hãy nắm bắt thật tốt.”
Giang Thiếu Ngu chính là nữ chính bị đầu độc lần này, giờ đang là tiểu hoa lưu lượng.
Mặc Phi trông thấy có người động tay động chân vào ly của cô ta nên đã ra mặt ngăn chặn.
Sau khi thuốc trong ly được kiểm tra, phát hiện là paraquat*, cho nên anh xem như đã cứu cô ta một mạng.
(*Paraquat: thuộc nhóm hóa chất diệt cỏ tác dụng nhanh, nguy cơ tử vong ở người cao)
“Mặc dù chỉ là nam phụ số năm, đó cũng là vai phụ đứng đắn, còn là phim của đạo diễn Vương. Nếu cậu thể hiện tốt, cũng coi như là mở ra một mạng lưới quan hệ.” Lữ Xuân Thu nhìn điện thoại di động: “Tôi còn có việc, cậu...”
Chị ấy nhìn Mặc Phi từ trên xuống dưới, hơi nhíu mày lại: “Nghe nói bộ phim kia của đạo diễn Vương là phim trinh thám, cậu điều chỉnh trạng thái bản thân lại đi. Cậu phải đi bán mặt, không phải đi phổ độ chúng sinh.”
Nói xong, Lữ Xuân Thu giẫm giày cao gót rời đi.
Mặc Phi xoa xoa mặt, có chút bất đắc dĩ.
Mấy ngày trước, lần đầu tiên Lữ Xuân Thu vào đồn cảnh sát nhìn thấy Mặc Phi thay đổi khí chất 180 độ đã giật nảy mình.
Mặc dù trong tay chị ấy có hai idol mạng, một ảo thuật gia và ba diễn viên vô danh, song Mặc Phi là người có gương mặt đẹp nhất trong số những người này.
Nếu như Mặc Phi nhìn thấu hồng trần muốn xuất gia, con đường người đại diện vốn đã trầy trật của chị ấy sẽ chỉ liên tục gặp khổ thôi.
Cũng may lúc đó Mặc Phi tỏ vẻ bản thân chỉ đang suy đoán nhập vai nhân vật, một thời gian ngắn sau sẽ ổn, lúc này Lữ Xuân Thu mới thở phào nhẹ nhõm.
Chị ấy cũng chưa từng nhìn thấy diễn viên cấp ảnh đế hay ảnh hậu nhập vai là như thế nào, khí chất thay đổi hẳn là... Rất bình thường đúng không?
Lữ Xuân Thu nghĩ một cách không chắc chắn.
Mặc Phi tính toán một hồi, hiện giờ đã sáu ngày rồi, đến trưa mai là anh có thể thay đổi thân phận [Phật tử] này, thoát khỏi trạng thái xui xẻo liền mạch này, xem như là tin tốt duy nhất trong thời gian qua.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, anh cảm thấy cuộc sống có hy vọng, trên mặt nở nụ cười, bước chân tung tăng về căn nhà thuê nho nhỏ.
Trước trưa ngày mai, anh tốt nhất vẫn nên tự kỷ trong phòng, chịu đựng cho qua trạng thái đen đủi này thôi.
Nơi Mặc Phi ở hiện tại là một khu dân cư rất rất cũ, vị trí hơi lệch, cơ sở vật chất xung quanh không trọn vẹn, thế nhưng an ninh tương đối ổn.
Những người ở đây trừ người già về hưu ra thì chính là nô lệ công việc nghèo khó.
Mặc Phi đương nhiên là tuýp người sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.