Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 32:
Dư Tứ Nguyên
18/08/2024
Chỉ là Mặc Phi vừa nhìn vào đôi mắt xanh lục của con mèo, bỗng nhiên đại não có phản ứng như bị điện giật: “Chờ đã, đội cảnh sát các anh không phái người theo dõi tôi à?”
Nếu như đội cảnh sát phái người bảo vệ anh thì cảnh sát Tiểu Từ sẽ không đặc biệt tới đây chỉ vì không gọi được điện thoại.
Cảnh sát Tiểu Từ hơi bất ngờ vì sao anh lại nói như vậy: “Không có, nếu như chúng tôi có hành động kiểu này, chúng tôi nhất định sẽ bàn bạc trước với anh.”
Anh ta cũng nhận ra được điều gì đó, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Có người đang theo dõi anh sao?”
Nghĩ tới cảm giác bị nhìn trộm khi đi ra ngoài, Mặc Phi gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.
Nếu như không phải cảnh sát thì chẳng lẽ đó thực sự là hung thủ?
Nhưng nhìn qua người kia trông thực sự không giống như có năng lực mạnh đến thế.
Mặc Phi lẩm bẩm: “Nếu quả thực là hung thủ…”
Cảnh sát Tiểu Từ chậm rãi thở ra: “Tôi sẽ nói chuyện này với thầy, cậu không cần phải sợ.”
Ánh mắt anh ta đầy vẻ kiên định: “Bây giờ là xã hội pháp trị, có chúng tôi đây rồi.”
Mặc Phi chậm rãi gật đầu: “Vậy vụ tiền thường tính sao đây?”
Cảnh sát Tiểu Từ: ?
Mặc dù cảnh sát Tiểu Từ có ấn tượng khá tốt đối với Mặc Phi nhưng việc anh hỏi về tiền thưởng khi đang làm việc, hiển nhiên không được đứng đắn lắm.
Anh ta là một người thực thi pháp luật nghiêm khắc, bình thường có thể hi hi ha ha nhưng khi làm việc nghiêm chỉnh phải có thái độ nghiêm túc.
Đây là một tên tội phạm giết người mất hết lý trí đấy, không phải ông chú hai bên cạnh nhà bạn mà còn nhét kẹo cho bạn ăn đâu, hãy chăm chỉ nghiêm túc lên nào!
Cảnh sát Tiểu Từ xụ mặt dạy dỗ Mặc Phi một lúc và chỉ dừng lại sau khi anh đảm bảo rằng sẽ không bao giờ coi thường đối thủ và hành động thiếu suy nghĩ nữa. Chẳng qua vào giờ phút quan trọng này lại có một kẻ vô danh theo dõi, quả thật đáng lo ngại.
Sau khi đến bệnh viện, cảnh sát Tiểu Từ đưa Mặc Phi đến cửa phòng bệnh Cơ Hành Ngọc. Sau khi gõ cửa và tiết lộ thân phận của Mặc Phi, anh ta đứng ngoài cửa và gửi tin nhắn đến trong đồn thông báo rằng đang có người theo dõi anh.
Mặc Phi đi vào phòng bệnh và nhìn thấy bệnh nhân có mái tóc dài buông xuống một bên với vẻ mặt điềm tĩnh chính là Cơ Hành Ngọc, ý nghĩ đầu tiên thoáng hiện qua trong đầu anh chính là chẳng trách cậu bị coi là phụ nữ.
Trong lịch sử Tây Hán, mưu sĩ Trương Lương từng được khen ngợi vì có vẻ ngoài như phụ nữ, điều đó cho thấy đôi khi đàn ông có thể có ngoại hình phi giới tính.
Khi Mặc Phi nhìn Cơ Hành Ngọc, cậu cũng nhìn anh.
Mặc dù trước đó đã gặp nhau ở bãi cỏ nhưng khi đó trạng thái của Cơ Hành Ngọc không được tốt nên cậu không nhớ trông Mặc Phi như thế nào.
Bây giờ nhìn lại trông chẳng ra hình người, không giống người tốt.
Có điều dù sao cũng là ân nhân cứu mạng nên Cơ Hành Ngọc vẫn rất lịch sự chào hỏi và cảm ơn.
Mặc Phi cũng chỉ tiện tay cứu người, đúng lúc mỗi ngày làm một việc tốt.
“Tôi vẫn chưa biết thân phận và nghề nghiệp của anh.” Cơ Hành Ngọc nở nụ cười ôn hòa: “Sau này, tôi muốn tìm cơ hội báo đáp anh.”
“Báo đáp tôi?” Mặc Phi lắc đầu: “Với bộ dạng này, cậu còn khó bảo vệ bản thân mình, sau này cứ sống khỏe mạnh là được rồi.”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra xem giờ: “Còn có chuyện gì nữa không? Không có thì tôi về đây.”
Kỳ nghỉ tuyệt vời, nếu không về ngủ thì tiếc quá.
Trong mắt Cơ Hành Ngọc lóe lên vẻ không hiểu: “Anh không cần báo đáp?”
“Không cần.” Mặc Phi phất tay.
Ngược lại không phải anh cố ý nâng cao tiêu chuẩn đạo đức mà thực sự nhìn qua người này trông thực sự hơi thảm, có thể báo đáp được gì đây?
Lấy thân báo đáp?
Cám ơn, tôi nuôi một con mèo nhỏ đã mệt lắm rồi, quả thực không nuôi nổi một người sống nữa đâu.
Cơ Hành Ngọc thật không ngờ người này nhìn hung ác mà lòng dạ lại không tệ như vậy. Dĩ nhiên không loại trừ khả năng anh lạt mềm buộc chặt nhưng chí ít trước mắt anh không có ý đó.
Sau khi nhắn tin xong, cảnh sát Tiểu Từ vào phòng bệnh: “Trò chuyện thế nào rồi?”
“Cũng không tệ lắm.” Mặc Phi nở nụ cười hơi ngốc nghếch: “Cảnh sát Tiểu Từ, lần này cũng coi như tôi hỗ trợ phá án, có xin được tiền thưởng gì không?”
“Không chỉ có tiền thưởng mà tôi còn xin thêm cho anh chứng nhận công dân tốt của thành phố có được không?” Cảnh sát Tiểu Từ mỉm cười đánh cho anh một phát: “Anh vẫn nên lo cho bản thân trước đã rồi mới nghĩ đến những chuyện này.”
“Có nhớ tôi nói gì với anh không, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Mặc Phi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy tiền thưởng cho tên cầm rìu là bao nhiêu? Anh hỏi chưa?”
Cảnh sát Tiểu Từ:…Lời nói trước đó của tôi coi như gió thoảng bên tai hay sao?
“Anh rất thiếu tiền sao?” Cơ Hành Ngọc ngồi trên giường chen vào.
Nếu như đội cảnh sát phái người bảo vệ anh thì cảnh sát Tiểu Từ sẽ không đặc biệt tới đây chỉ vì không gọi được điện thoại.
Cảnh sát Tiểu Từ hơi bất ngờ vì sao anh lại nói như vậy: “Không có, nếu như chúng tôi có hành động kiểu này, chúng tôi nhất định sẽ bàn bạc trước với anh.”
Anh ta cũng nhận ra được điều gì đó, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Có người đang theo dõi anh sao?”
Nghĩ tới cảm giác bị nhìn trộm khi đi ra ngoài, Mặc Phi gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.
Nếu như không phải cảnh sát thì chẳng lẽ đó thực sự là hung thủ?
Nhưng nhìn qua người kia trông thực sự không giống như có năng lực mạnh đến thế.
Mặc Phi lẩm bẩm: “Nếu quả thực là hung thủ…”
Cảnh sát Tiểu Từ chậm rãi thở ra: “Tôi sẽ nói chuyện này với thầy, cậu không cần phải sợ.”
Ánh mắt anh ta đầy vẻ kiên định: “Bây giờ là xã hội pháp trị, có chúng tôi đây rồi.”
Mặc Phi chậm rãi gật đầu: “Vậy vụ tiền thường tính sao đây?”
Cảnh sát Tiểu Từ: ?
Mặc dù cảnh sát Tiểu Từ có ấn tượng khá tốt đối với Mặc Phi nhưng việc anh hỏi về tiền thưởng khi đang làm việc, hiển nhiên không được đứng đắn lắm.
Anh ta là một người thực thi pháp luật nghiêm khắc, bình thường có thể hi hi ha ha nhưng khi làm việc nghiêm chỉnh phải có thái độ nghiêm túc.
Đây là một tên tội phạm giết người mất hết lý trí đấy, không phải ông chú hai bên cạnh nhà bạn mà còn nhét kẹo cho bạn ăn đâu, hãy chăm chỉ nghiêm túc lên nào!
Cảnh sát Tiểu Từ xụ mặt dạy dỗ Mặc Phi một lúc và chỉ dừng lại sau khi anh đảm bảo rằng sẽ không bao giờ coi thường đối thủ và hành động thiếu suy nghĩ nữa. Chẳng qua vào giờ phút quan trọng này lại có một kẻ vô danh theo dõi, quả thật đáng lo ngại.
Sau khi đến bệnh viện, cảnh sát Tiểu Từ đưa Mặc Phi đến cửa phòng bệnh Cơ Hành Ngọc. Sau khi gõ cửa và tiết lộ thân phận của Mặc Phi, anh ta đứng ngoài cửa và gửi tin nhắn đến trong đồn thông báo rằng đang có người theo dõi anh.
Mặc Phi đi vào phòng bệnh và nhìn thấy bệnh nhân có mái tóc dài buông xuống một bên với vẻ mặt điềm tĩnh chính là Cơ Hành Ngọc, ý nghĩ đầu tiên thoáng hiện qua trong đầu anh chính là chẳng trách cậu bị coi là phụ nữ.
Trong lịch sử Tây Hán, mưu sĩ Trương Lương từng được khen ngợi vì có vẻ ngoài như phụ nữ, điều đó cho thấy đôi khi đàn ông có thể có ngoại hình phi giới tính.
Khi Mặc Phi nhìn Cơ Hành Ngọc, cậu cũng nhìn anh.
Mặc dù trước đó đã gặp nhau ở bãi cỏ nhưng khi đó trạng thái của Cơ Hành Ngọc không được tốt nên cậu không nhớ trông Mặc Phi như thế nào.
Bây giờ nhìn lại trông chẳng ra hình người, không giống người tốt.
Có điều dù sao cũng là ân nhân cứu mạng nên Cơ Hành Ngọc vẫn rất lịch sự chào hỏi và cảm ơn.
Mặc Phi cũng chỉ tiện tay cứu người, đúng lúc mỗi ngày làm một việc tốt.
“Tôi vẫn chưa biết thân phận và nghề nghiệp của anh.” Cơ Hành Ngọc nở nụ cười ôn hòa: “Sau này, tôi muốn tìm cơ hội báo đáp anh.”
“Báo đáp tôi?” Mặc Phi lắc đầu: “Với bộ dạng này, cậu còn khó bảo vệ bản thân mình, sau này cứ sống khỏe mạnh là được rồi.”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra xem giờ: “Còn có chuyện gì nữa không? Không có thì tôi về đây.”
Kỳ nghỉ tuyệt vời, nếu không về ngủ thì tiếc quá.
Trong mắt Cơ Hành Ngọc lóe lên vẻ không hiểu: “Anh không cần báo đáp?”
“Không cần.” Mặc Phi phất tay.
Ngược lại không phải anh cố ý nâng cao tiêu chuẩn đạo đức mà thực sự nhìn qua người này trông thực sự hơi thảm, có thể báo đáp được gì đây?
Lấy thân báo đáp?
Cám ơn, tôi nuôi một con mèo nhỏ đã mệt lắm rồi, quả thực không nuôi nổi một người sống nữa đâu.
Cơ Hành Ngọc thật không ngờ người này nhìn hung ác mà lòng dạ lại không tệ như vậy. Dĩ nhiên không loại trừ khả năng anh lạt mềm buộc chặt nhưng chí ít trước mắt anh không có ý đó.
Sau khi nhắn tin xong, cảnh sát Tiểu Từ vào phòng bệnh: “Trò chuyện thế nào rồi?”
“Cũng không tệ lắm.” Mặc Phi nở nụ cười hơi ngốc nghếch: “Cảnh sát Tiểu Từ, lần này cũng coi như tôi hỗ trợ phá án, có xin được tiền thưởng gì không?”
“Không chỉ có tiền thưởng mà tôi còn xin thêm cho anh chứng nhận công dân tốt của thành phố có được không?” Cảnh sát Tiểu Từ mỉm cười đánh cho anh một phát: “Anh vẫn nên lo cho bản thân trước đã rồi mới nghĩ đến những chuyện này.”
“Có nhớ tôi nói gì với anh không, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Mặc Phi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy tiền thưởng cho tên cầm rìu là bao nhiêu? Anh hỏi chưa?”
Cảnh sát Tiểu Từ:…Lời nói trước đó của tôi coi như gió thoảng bên tai hay sao?
“Anh rất thiếu tiền sao?” Cơ Hành Ngọc ngồi trên giường chen vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.