Từ Khi Báo Cảnh Sát Tự Dưng Bắt Đầu Nổi Tiếng
Chương 39:
Dư Tứ Nguyên
18/08/2024
Cơ Hành Giản hết lòng khuyên nhủ: "Hay là em đến làm việc cho anh đi? Em học vẽ, có thể làm việc ở bộ phận thiết kế, anh em mình cùng nhau làm việc thì còn gì bằng."
Cơ Hành Ngọc ôm trán thở dài thầm.
Tại sao cậu lại bỏ nhà đi, sự quan tâm này thực sự quá nặng nề.
"Anh..."Cơ Hành Ngọc nhìn anh trai, vẻ mặt nghiêm túc, "Em năm nay 23 tuổi chứ không phải 13 tuổi, em có khả năng phán đoán và cuộc sống của riêng mình, anh không cần phải lo lắng quá đâu."
"Nếu em thực sự có thể tự chăm sóc bản thân tốt, thì lần này đã không đến nỗi như này." Cơ Hành Giản lắc đầu bất lực, đưa tay chọc vào sườn Cơ Hành Ngọc.
Cơ Hành Ngọc ôm vết thương, hít một hơi thật sâu.
“Nhìn đi.”Cơ Hành Giản tiếp tục lắc đầu, “Bảo em học võ phòng thân cũng không chịu, bảo em mang theo vệ sĩ cũng không chịu, giờ đây ngã đau thì hay rồi!”
Lần này, Cơ Hành Ngọc biết mình sai, chu môi không nói gì.
Lúc này, cửa phòng riêng vang lên tiếng gõ cửa.
“Thưa ông chủ, khách đã đến.”
Người đàn ông nói xong, mở cửa cho Lữ Xuân Thu và Mặc Phi, đợi hai người vào phòng rồi đóng cửa và rời đi.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Cơ Hành Ngọc trong phòng riêng, Mặc Phi kinh ngạc thốt lên: “Là cậu à?!”
Lữ Xuân Thu nhìn thấy người đẹp, mắt cũng sáng lên, ghé tai hỏi Mặc Phi: “Sao thế, quen à?”
“Quen chứ.”Mặc Phi cười ngại ngùng, “Mới cứu cậu ấy một ngày trước khi nghỉ hè mà.”
Lúc này, Lữ Xuân Thu cũng hiểu ra.
Đây thực sự không phải là Hồng Môn yến, có lẽ chỉ là người ta đến báo ơn.
Nghĩ đến đây, Lữ Xuân Thu cũng thẳng thắn hơn.
Lần này họ có lý, không thể nào chịu thua thiệt được.
Trước mặt người ngoài, biểu cảm của Cơ Hành Giản trở nên lạnh nhạt, ông ta đứng dậy chào họ: “Vị này là cậu Mặc Phi nhỉ, cảm ơn cậu đã cứu em trai tôi.”
Cơ Hành Ngọc cũng đứng dậy, hướng về phía Mặc Phi cười nói: "Lần trước chưa kịp giới thiệu bản thân, tôi họ Cơ, tên Cơ Hành Ngọc. Đây là anh trai tôi, Cơ Hành Giản."
"Tôi biết ông ấy là ai." Mặc Phi nhìn Cơ Hành Giản cười nói, "Lúc đến đã được nghìn dặn vạn dò, bản thân ông ấy còn đẹp hơn trong ảnh nhiều."
Tuy hai anh em nhà họ Cơ chênh lệch tuổi tác khá lớn, nhưng ngoại hình vẫn có vài phần tương đồng.
Chỉ khác là Cơ Hành Giản mang trên mình dấu ấn thời gian hơn 10 năm, so với Cơ Hành Ngọc, trông ông ấy trưởng thành và đĩnh đạc hơn.
"Mời ngồi." Cơ Hành Giản ra hiệu cho mọi người ngồi xuống mới chính thức lên tiếng, "Lần này mời hai vị đến đây là muốn trực tiếp cảm ơn cậu Mặc đã cứu mạng em trai tôi."
Lữ Xuân Thu há miệng định nói vài câu khách sáo nhưng chưa kịp thì đã nghe thấy gã vô tích sự bên cạnh mình bật cười sảng khoái: "Chỉ là thuận tay thôi mà, haha, chuyện nhỏ thôi mà còn phải mời ăn cơm, ừm, có thể lên món được chưa?"
Cơ Hành Ngọc mang nụ cười nhìn Cơ Hành Giản, vẻ mặt như muốn nói "Em đã bảo anh ấy là người tốt mà."
Cơ Hành Giản nhếch mép, giơ tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ có thể mang món lên, sau đó mới tiếp tục nói: "Tuy gia đình tôi không phải nhà quyền quý, nhưng cũng hiểu đạo lý đền ơn đáp nghĩa."
"Ông chủ Cơ nói vậy là quá lời rồi." Lữ Xuân Thu vội vàng đáp lời, "Con trai tôi Mặc Phi lúc đó cũng chỉ là thuận tay cứu người, không hề mong đợi được đền đáp."
Mặc Phi gật đầu bên cạnh: "Đúng vậy đúng vậy, mời ăn cơm là đủ rồi."
"Sao lại đủ được?" Cơ Hành Giản nở nụ cười nhẹ, giọng điệu không cho phép từ chối, "Hay là hai vị xem thường tôi?"
Lữ Xuân Thu và Mặc Phi nhìn nhau, đều không hiểu ý ông ta là gì.
Cơ Hành Ngọc nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh."
Cậu là em trai vẫn hiểu rõ anh trai mình hơn ai hết.
Trước đây, Cơ Hành Giản đã trải qua một giai đoạn khó khăn, ông ta cũng thấu hhểu lẽ đời nợ tiền dễ trả nhưng nợ ân tình khó trả.
Mặc Phi đã cứu Cơ Hành Ngọc, đây là một ân lớn, nếu có thể dùng tiền để chuộc lại thì tốt hơn hết.
Cơ Hành Giản nhìn Cơ Hành Ngọc,ánh mắt mang theo sự cảnh báo.
Cái thằng em trai này của ông ta thật là mềm lòng và dễ bị lừa gạt, thời buổi này làm người tốt đâu có đơn giản như vậy.
Trừ phi người tốt này có quyền lực và bối cảnh, nếu không cẩn thận thì chỉ còn lại xương tàn thịt nát.
Vì em trai muốn làm người tốt, nên Cơ Hành Giản chỉ có thể trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức đủ để bảo vệ Cơ Hành Ngọc.
Lữ Xuân Thu nhìn sắc mặt của Cơ Hành Giản, cẩn thận hỏi: "Vậy ý ông là?"
Cơ Hành Giản chìm vào suy tư.
Thật ra ông ta cũng chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Ban đầu ông ta chỉ muốn trực tiếp ném một trăm triệu cho xong chuyện, nhưng Cơ Hành Ngọc lại nói rằng chàng diễn viên này có phẩm chất cao thượng, không nên dùng tiền để hạ thấp người ta, như vậy là thiếu tôn trọng.
Vậy là Cơ Hành Giản chỉ còn cách nghĩ ra cách khác để trả ơn.
Cơ Hành Ngọc ôm trán thở dài thầm.
Tại sao cậu lại bỏ nhà đi, sự quan tâm này thực sự quá nặng nề.
"Anh..."Cơ Hành Ngọc nhìn anh trai, vẻ mặt nghiêm túc, "Em năm nay 23 tuổi chứ không phải 13 tuổi, em có khả năng phán đoán và cuộc sống của riêng mình, anh không cần phải lo lắng quá đâu."
"Nếu em thực sự có thể tự chăm sóc bản thân tốt, thì lần này đã không đến nỗi như này." Cơ Hành Giản lắc đầu bất lực, đưa tay chọc vào sườn Cơ Hành Ngọc.
Cơ Hành Ngọc ôm vết thương, hít một hơi thật sâu.
“Nhìn đi.”Cơ Hành Giản tiếp tục lắc đầu, “Bảo em học võ phòng thân cũng không chịu, bảo em mang theo vệ sĩ cũng không chịu, giờ đây ngã đau thì hay rồi!”
Lần này, Cơ Hành Ngọc biết mình sai, chu môi không nói gì.
Lúc này, cửa phòng riêng vang lên tiếng gõ cửa.
“Thưa ông chủ, khách đã đến.”
Người đàn ông nói xong, mở cửa cho Lữ Xuân Thu và Mặc Phi, đợi hai người vào phòng rồi đóng cửa và rời đi.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Cơ Hành Ngọc trong phòng riêng, Mặc Phi kinh ngạc thốt lên: “Là cậu à?!”
Lữ Xuân Thu nhìn thấy người đẹp, mắt cũng sáng lên, ghé tai hỏi Mặc Phi: “Sao thế, quen à?”
“Quen chứ.”Mặc Phi cười ngại ngùng, “Mới cứu cậu ấy một ngày trước khi nghỉ hè mà.”
Lúc này, Lữ Xuân Thu cũng hiểu ra.
Đây thực sự không phải là Hồng Môn yến, có lẽ chỉ là người ta đến báo ơn.
Nghĩ đến đây, Lữ Xuân Thu cũng thẳng thắn hơn.
Lần này họ có lý, không thể nào chịu thua thiệt được.
Trước mặt người ngoài, biểu cảm của Cơ Hành Giản trở nên lạnh nhạt, ông ta đứng dậy chào họ: “Vị này là cậu Mặc Phi nhỉ, cảm ơn cậu đã cứu em trai tôi.”
Cơ Hành Ngọc cũng đứng dậy, hướng về phía Mặc Phi cười nói: "Lần trước chưa kịp giới thiệu bản thân, tôi họ Cơ, tên Cơ Hành Ngọc. Đây là anh trai tôi, Cơ Hành Giản."
"Tôi biết ông ấy là ai." Mặc Phi nhìn Cơ Hành Giản cười nói, "Lúc đến đã được nghìn dặn vạn dò, bản thân ông ấy còn đẹp hơn trong ảnh nhiều."
Tuy hai anh em nhà họ Cơ chênh lệch tuổi tác khá lớn, nhưng ngoại hình vẫn có vài phần tương đồng.
Chỉ khác là Cơ Hành Giản mang trên mình dấu ấn thời gian hơn 10 năm, so với Cơ Hành Ngọc, trông ông ấy trưởng thành và đĩnh đạc hơn.
"Mời ngồi." Cơ Hành Giản ra hiệu cho mọi người ngồi xuống mới chính thức lên tiếng, "Lần này mời hai vị đến đây là muốn trực tiếp cảm ơn cậu Mặc đã cứu mạng em trai tôi."
Lữ Xuân Thu há miệng định nói vài câu khách sáo nhưng chưa kịp thì đã nghe thấy gã vô tích sự bên cạnh mình bật cười sảng khoái: "Chỉ là thuận tay thôi mà, haha, chuyện nhỏ thôi mà còn phải mời ăn cơm, ừm, có thể lên món được chưa?"
Cơ Hành Ngọc mang nụ cười nhìn Cơ Hành Giản, vẻ mặt như muốn nói "Em đã bảo anh ấy là người tốt mà."
Cơ Hành Giản nhếch mép, giơ tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ có thể mang món lên, sau đó mới tiếp tục nói: "Tuy gia đình tôi không phải nhà quyền quý, nhưng cũng hiểu đạo lý đền ơn đáp nghĩa."
"Ông chủ Cơ nói vậy là quá lời rồi." Lữ Xuân Thu vội vàng đáp lời, "Con trai tôi Mặc Phi lúc đó cũng chỉ là thuận tay cứu người, không hề mong đợi được đền đáp."
Mặc Phi gật đầu bên cạnh: "Đúng vậy đúng vậy, mời ăn cơm là đủ rồi."
"Sao lại đủ được?" Cơ Hành Giản nở nụ cười nhẹ, giọng điệu không cho phép từ chối, "Hay là hai vị xem thường tôi?"
Lữ Xuân Thu và Mặc Phi nhìn nhau, đều không hiểu ý ông ta là gì.
Cơ Hành Ngọc nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh."
Cậu là em trai vẫn hiểu rõ anh trai mình hơn ai hết.
Trước đây, Cơ Hành Giản đã trải qua một giai đoạn khó khăn, ông ta cũng thấu hhểu lẽ đời nợ tiền dễ trả nhưng nợ ân tình khó trả.
Mặc Phi đã cứu Cơ Hành Ngọc, đây là một ân lớn, nếu có thể dùng tiền để chuộc lại thì tốt hơn hết.
Cơ Hành Giản nhìn Cơ Hành Ngọc,ánh mắt mang theo sự cảnh báo.
Cái thằng em trai này của ông ta thật là mềm lòng và dễ bị lừa gạt, thời buổi này làm người tốt đâu có đơn giản như vậy.
Trừ phi người tốt này có quyền lực và bối cảnh, nếu không cẩn thận thì chỉ còn lại xương tàn thịt nát.
Vì em trai muốn làm người tốt, nên Cơ Hành Giản chỉ có thể trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức đủ để bảo vệ Cơ Hành Ngọc.
Lữ Xuân Thu nhìn sắc mặt của Cơ Hành Giản, cẩn thận hỏi: "Vậy ý ông là?"
Cơ Hành Giản chìm vào suy tư.
Thật ra ông ta cũng chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Ban đầu ông ta chỉ muốn trực tiếp ném một trăm triệu cho xong chuyện, nhưng Cơ Hành Ngọc lại nói rằng chàng diễn viên này có phẩm chất cao thượng, không nên dùng tiền để hạ thấp người ta, như vậy là thiếu tôn trọng.
Vậy là Cơ Hành Giản chỉ còn cách nghĩ ra cách khác để trả ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.