Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu (Nph)
Chương 7:
Khương Trấp Hắc Đường
12/11/2023
Kim Lê bèn ngồi ở ghế dài bên ngoài để chờ chưởng quỹ, từ góc độ này của nàng, vừa vặn có thấy loáng thoáng cảnh tượng bên trong sương phòng xuyên qua màn trúc.
Chỉ thấy một cô gái đang dang rộng chân ngồi trên bàn trà, váy còn được vén lên đến thắt lưng, lộ ra nửa người dưới trần trụi.
Kim Lê thầm cảm thấy bất ổn, vào thời khắc đang đứng ngồi không yên, lại nghe được tiếng trò chuyện của hai người bên trong truyền đến --
"Ưm... Cái âm hộ này của nàng đủ nước, nước trà pha ra cũng trong, có điều tốc độ pha trà này của nàng vẫn chưa được nhanh lắm, hương trà đều tan cả rồi..."
Cô gái dịu dàng đáp lại: "Đại chưởng quỹ, nô gia luyện nhiều một chút là được mà, không phải vì đây là lần đầu tiên nô gia pha ấm trà ô long bằng đất sét màu tím trước mặt người cho nên mới căng thẳng hay sao..." “Vậy nàng phải luyện nhiều thêm một chút, người đến quán trà chúng ta đều là người có học, nàng phải bình tĩnh tiết hết nước trong âm hộ ra, thế mới phù hợp với phong cách của họ…”
“Đại chưởng quỹ, tường long hành vũ (*) và huyền hồ cao trùng (*) của nô gia đã luyện được xấp xỉ rồi, ngài có muốn xem thử không?”
*Tường long hành vũ, huyền hồ cao trùng: là một nghệ thuật pha trà bằng ấm trà ô long.
“Được rồi được rồi, có người đến ứng tuyển, ta phải đi xem âm hộ của đối phương có đủ nước hay không…”
Kim Lê chỉ cảm thấy hai mắt choáng váng, nàng nhìn thấy người phụ nữ bên trong đã bước xuống bàn trà, dường như chưởng quỹ muốn vén màn trúc lên, nàng bèn hấp tấp bỏ chạy không nói thêm một lời.
“Ai, tiểu nương tử ngươi đi đây đấy, chưởng quỹ sắp xong rồi——”
Mặc cho tiểu nhị có hét to như thế nào đi nữa, Kim Lê cũng không hề quay đầu lại, giống hệt như sau lưng nàng có mãnh thú gì đuổi theo vậy.
Trên lầu hai, một bóng dáng rắn rỏi như tùng nhàn nhã ngồi tựa vào lan can, trông thấy một màn này, nhìn bóng dáng chạy trối chết của người phụ nữ nhân, hắn vô cùng hứng thú, bờ môi mỏng cong lên.
“Bách tiên sinh, học sinh bất tài, suy nghĩ mất mấy tháng mới viết ra được quyển sách này, xin ngài xem qua, sau đó vui lòng chỉ giáo ạ.”
Bách Hạnh toàn thân áo trắng kéo lại dòng suy nghĩ, nhanh chóng lật xem quyển sách trong tay một chút rồi thu vào trong tay áo, ấm giọng nói: “Ta sẽ xem cẩn thận.”
***
Kim Lê đi đến vài cửa hàng, nhưng đều không thu hoạch được gì cả, nàng không khỏi có phần nản lòng, mãi cho đến khi trông thấy một quán rượu, khách lui đến đều nghiêm chỉnh ngồi trong hành lang ăn uống, có vẻ như bên trong không hề kinh doanh bất lương, lúc này mới loé lên một tia hy vọng một lần nữa.
Nhưng trước khi đi vào, nàng vẫn cẩn thận đọc thông báo tuyển dụng chỉ ghi tuyển tiểu nhị chạy đường mấy lần, phía trên viết rõ ràng rằng nam nữ đều được, Kim Lê nghĩ thầm, chắc lần này không sai sót gì đâu?
Nàng bước vào sảnh lớn với sự thấp thỏm, tiểu nhị lập tức mang vẻ mặt nhiệt tình thân thiết bước đến tiếp đón: “Khách quan, ngài muốn gọi món gì?”
“Xin chào, ta đến để ứng tuyển.”
Nàng vừa thốt ra lời này, nụ cười tươi của tiểu nhị chớp mắt đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt dò xét và hoài nghi, sau đó bèn ra hiệu: “Ứng tuyển thì sang bên này.”
Vừa đi, hắn ta vừa lẩm bẩm: “Tiểu nương tử này thật sự không đến nhầm nơi chứ?”
Kim Lê sợ mất mật, một đường đi theo tiểu nhị, nàng sợ hắn ta sẽ đưa mình đến một nơi kỳ quái gì đó, nhưng lại nhìn thấy chưởng quỹ đang kéo bàn tính trong phòng thu chi.
“Chưởng quỹ, tiểu nương tử này đến ứng tuyển.”
Chưởng quỹ chỉ ngẩng đầu nhìn dung mạo của nàng một cái, rồi nói: “Đi đi, nơi này của bọn ta không bán nghệ, hát rong, bán mình.”
Kim Lê vừa nghe được tác phong này, lập tức yên tâm: “Chưởng quỹ, ta đến ứng tuyển chạy vặt, ngài đừng thấy ta như thế này, ta có thể chịu khổ, ta có thể làm bất kỳ công việc dơ bẩn, mệt nhọc nào!”
Chưởng quầy vẫn không hào hứng cho lắm: “Có mang theo chứng chỉ tư cách chịu đựng không?”
Kim Lê đại não có điểm kịp thời, này nghe tới hiện đại dị thường từ ngữ là thứ gì?
Chưởng quỹ thấy nàng ngây người ra không nói lời nào, lập tức giận dữ vỗ bàn trừng mắt: “Ngay cả chứng chỉ tư cách cũng không có, ngươi đến ứng chạy vặt gì chứ? Đi mau đi, đừng làm lãng phí thời gian của ta!”
Chỉ thấy một cô gái đang dang rộng chân ngồi trên bàn trà, váy còn được vén lên đến thắt lưng, lộ ra nửa người dưới trần trụi.
Kim Lê thầm cảm thấy bất ổn, vào thời khắc đang đứng ngồi không yên, lại nghe được tiếng trò chuyện của hai người bên trong truyền đến --
"Ưm... Cái âm hộ này của nàng đủ nước, nước trà pha ra cũng trong, có điều tốc độ pha trà này của nàng vẫn chưa được nhanh lắm, hương trà đều tan cả rồi..."
Cô gái dịu dàng đáp lại: "Đại chưởng quỹ, nô gia luyện nhiều một chút là được mà, không phải vì đây là lần đầu tiên nô gia pha ấm trà ô long bằng đất sét màu tím trước mặt người cho nên mới căng thẳng hay sao..." “Vậy nàng phải luyện nhiều thêm một chút, người đến quán trà chúng ta đều là người có học, nàng phải bình tĩnh tiết hết nước trong âm hộ ra, thế mới phù hợp với phong cách của họ…”
“Đại chưởng quỹ, tường long hành vũ (*) và huyền hồ cao trùng (*) của nô gia đã luyện được xấp xỉ rồi, ngài có muốn xem thử không?”
*Tường long hành vũ, huyền hồ cao trùng: là một nghệ thuật pha trà bằng ấm trà ô long.
“Được rồi được rồi, có người đến ứng tuyển, ta phải đi xem âm hộ của đối phương có đủ nước hay không…”
Kim Lê chỉ cảm thấy hai mắt choáng váng, nàng nhìn thấy người phụ nữ bên trong đã bước xuống bàn trà, dường như chưởng quỹ muốn vén màn trúc lên, nàng bèn hấp tấp bỏ chạy không nói thêm một lời.
“Ai, tiểu nương tử ngươi đi đây đấy, chưởng quỹ sắp xong rồi——”
Mặc cho tiểu nhị có hét to như thế nào đi nữa, Kim Lê cũng không hề quay đầu lại, giống hệt như sau lưng nàng có mãnh thú gì đuổi theo vậy.
Trên lầu hai, một bóng dáng rắn rỏi như tùng nhàn nhã ngồi tựa vào lan can, trông thấy một màn này, nhìn bóng dáng chạy trối chết của người phụ nữ nhân, hắn vô cùng hứng thú, bờ môi mỏng cong lên.
“Bách tiên sinh, học sinh bất tài, suy nghĩ mất mấy tháng mới viết ra được quyển sách này, xin ngài xem qua, sau đó vui lòng chỉ giáo ạ.”
Bách Hạnh toàn thân áo trắng kéo lại dòng suy nghĩ, nhanh chóng lật xem quyển sách trong tay một chút rồi thu vào trong tay áo, ấm giọng nói: “Ta sẽ xem cẩn thận.”
***
Kim Lê đi đến vài cửa hàng, nhưng đều không thu hoạch được gì cả, nàng không khỏi có phần nản lòng, mãi cho đến khi trông thấy một quán rượu, khách lui đến đều nghiêm chỉnh ngồi trong hành lang ăn uống, có vẻ như bên trong không hề kinh doanh bất lương, lúc này mới loé lên một tia hy vọng một lần nữa.
Nhưng trước khi đi vào, nàng vẫn cẩn thận đọc thông báo tuyển dụng chỉ ghi tuyển tiểu nhị chạy đường mấy lần, phía trên viết rõ ràng rằng nam nữ đều được, Kim Lê nghĩ thầm, chắc lần này không sai sót gì đâu?
Nàng bước vào sảnh lớn với sự thấp thỏm, tiểu nhị lập tức mang vẻ mặt nhiệt tình thân thiết bước đến tiếp đón: “Khách quan, ngài muốn gọi món gì?”
“Xin chào, ta đến để ứng tuyển.”
Nàng vừa thốt ra lời này, nụ cười tươi của tiểu nhị chớp mắt đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt dò xét và hoài nghi, sau đó bèn ra hiệu: “Ứng tuyển thì sang bên này.”
Vừa đi, hắn ta vừa lẩm bẩm: “Tiểu nương tử này thật sự không đến nhầm nơi chứ?”
Kim Lê sợ mất mật, một đường đi theo tiểu nhị, nàng sợ hắn ta sẽ đưa mình đến một nơi kỳ quái gì đó, nhưng lại nhìn thấy chưởng quỹ đang kéo bàn tính trong phòng thu chi.
“Chưởng quỹ, tiểu nương tử này đến ứng tuyển.”
Chưởng quỹ chỉ ngẩng đầu nhìn dung mạo của nàng một cái, rồi nói: “Đi đi, nơi này của bọn ta không bán nghệ, hát rong, bán mình.”
Kim Lê vừa nghe được tác phong này, lập tức yên tâm: “Chưởng quỹ, ta đến ứng tuyển chạy vặt, ngài đừng thấy ta như thế này, ta có thể chịu khổ, ta có thể làm bất kỳ công việc dơ bẩn, mệt nhọc nào!”
Chưởng quầy vẫn không hào hứng cho lắm: “Có mang theo chứng chỉ tư cách chịu đựng không?”
Kim Lê đại não có điểm kịp thời, này nghe tới hiện đại dị thường từ ngữ là thứ gì?
Chưởng quỹ thấy nàng ngây người ra không nói lời nào, lập tức giận dữ vỗ bàn trừng mắt: “Ngay cả chứng chỉ tư cách cũng không có, ngươi đến ứng chạy vặt gì chứ? Đi mau đi, đừng làm lãng phí thời gian của ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.