Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu (Nph)
Chương 9:
Khương Trấp Hắc Đường
12/11/2023
Kim Lê lại nhân cơ hội thăm dò một chút: “Thím này, nếu như không thể lấy được chứng nhận tư cách, lại không muốn làm mấy công việc bán da thịt kia, ngài có biết còn có thể làm gì nữa hay không?”
Đại thẩm suy nghĩ: “Nếu như ngươi có chút sức lực thì làm cu li, trồng trọt, nhưng ta thấy với dáng vẻ nũng nịu này của ngươi vẫn nên thôi đi.”
“Nếu như có một chút tay nghề, có thể mở một quán ăn, hoặc thêu hoa bán trên đường cũng được đấy, nhưng nếu muốn vào làng thêu làm thợ thêu thì không được, đều phải có chứng nhận tư cách…”
Kim Lê càng nghe thì lòng càng chùng xuống, nàng không biết làm chút gì trong số mấy thứ mà đại thẩm này nhắc đến.
Sau khi mắt thấy càng ngày càng có nhiều người đến cửa hàng tìm việc, Kim Lê cũng không tiện quấy rầy đại thẩm nữa, sau khi nói tiếng cảm ơn, nàng bèn rời đi và tìm đến cửa hàng mẹ mìn.
Đấu tranh cả buổi, dóng suy nghĩ của nàng cũng biến hoá nhiều lần. Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, nàng đã kiểm tra và phát hiện hủ gạo trong nhà gần như đã thấy đáy, tướng công rẻ túng thì ho đến hơn nửa đêm, cũng chờ dược liệu quý giá để chữa bệnh…
Ngẫm lạ, cả con đường đều là phụ nữ làm công việc bán da thịt. Khỏi phải nói, trước khi xuyên không, vì để có thể cho bà ngoại vất vả nuôi nấng nàng lớn khôn sớm được sống một cuộc sống tốt hơn, nàng cũng đã đồng ý để công ty quản lý sắp xếp cho mình vài kim chủ để lấy tài nguyên, chỉ chờ nàng phẩu thuật nâng ngực xong sẽ đưa nàng lên giường của người ta…
Dù sao từ xưa đến nay, phụ nữ làm công việc bán da thịt không ngoài bản thân nàng cũng không thiếu mỗi nàng, nàng cũng không cần phải đạo đức làm giả gì cả!
Kiếm được tiền ăn cơm trước quan trọng hơn, đợi sau này tìm được công việc đứng đắn khác rồi lại nói!
Sau khi Kim Lê tự nhủ với bản thân mình như thế, bèn cắn răng một cái, đi đến cửa hàng sữa Bách thị với một trái tim quyết tâm.
***
Ở phía cuối của con ngõ nhỏ nghiêng về bên trái cây dong lớn con phố dài, chưởng quỹ mở cửa hàng từ sáng sớm đã trông ngóng chờ đợi, lòng tràn đầy vui mừng đợi tiểu nương tử bác gái nhắc đến tới ứng tuyển.
Vị trí này của bọn họ không được tốt, trong cửa hàng chẳng qua cũng chỉ có năm sáu cô gái, có người tuổi tác lớn hệt như bác gái của hắn ta nữa, những người khác cũng đều đã ngoài ba mươi, không có một người nào trẻ tuổi, nếu như không phải còn có vài người khách quen thỉnh thoảng vẫn còn niệm tình cũ đến ủng hộ việc làm ăn, e rằng đã đóng cửa tiệm từ lâu rồi!
Đổng Quý nghĩ đến đây, không khỏi than ngắn thở dài.
Trước đây, không phải là không có tiểu nương tử đến nhận lời ứng tuyển, nhưng trông thấy dáng vẻ sắp đóng cửa của cửa tiệm nhà bọn họ, đều dồn đến mấy cửa tiệm sữa lớn nổi tiếng ở đầu đường phía trước, chỗ bọn họ phát lương cao, ngẫu nhiên còn có vài công tử tuấn tú ghé thăm, tốt hơn cửa hàng này của bọn họ nhiều.
Không phải hắn ta muốn khuếch đại chí khí của người khác mà diệt đi uy phong của mình, cửa tiệm này của bọn họ nhà được chủ cũ bán đi không lâu trước đó, được chủ mới đổi tên thành cửa hàng sữa Bách thị, nhưng cho tới bây giờ hắn ta chưa từng gặp qua chủ mới một lần. Thậm chí, chủ mới cũng không hề cử người đến, dường như không hề để ý đến, vậy còn mua cửa tiệm này để làm gì chứ?
Nếu không phải hợp đồng dài hạn của hắn ta được tính cùng với cửa tiệm chuyển sang cho chủ mới thì Đổng Quý đã nghỉ việc rồi, hắn ta còn rất nhiều thời gian quý báo, vẫn còn muốn thể hiện tài năng nhiều hơn, sao có thể lãng phí thời gian ở trong một cửa hàng sắp sập như thế này chứ.
Ngay lúc Đổng Quý lại than ngắn thở dài không biết lần thứ mấy, vẻ mặt đầy trông mong, có một bóng dáng cao to đứng lặng trước mặt hắn ta, che khuất ánh nắng trên đầu hắn ta.
Đổng Quý vội vàng đứng lên ân cần tiếp đón: “Khách quan, ngài muốn dùng sữa à? Mời vào trong, mời vào trong.”
Đợi đến lúc đã đưa người vào trong và thấy rõ gương mặt của vị công tử áo trắng này, tim Đổng Quý đập lỡ một nhịp, công tử nhẹ nhàng tuấn dật như thế, chỉ sợ cửa hàng nhỏ này của họ không thể giữ được hắn rồi…
Lòng Đổng Quý thấp thỏm, lại nghe thấy công tử áo trắng trước mắt mở miệng với giọng nói ấm áp: “Nơi này của các ngươi, có bao nhiêu cô gái?”
Nụ cười tươi trên mặt Đổng Quý cứng đờ, ngay sau đó lập tức đổi thành gương mặt thành khẩn: “Cô gái nơi này của bọn ta đều là người có kinh nghiệm, nước sữa đậm đà, hơn nữa cũng tiết sữa rất nhanh.”
Đại thẩm suy nghĩ: “Nếu như ngươi có chút sức lực thì làm cu li, trồng trọt, nhưng ta thấy với dáng vẻ nũng nịu này của ngươi vẫn nên thôi đi.”
“Nếu như có một chút tay nghề, có thể mở một quán ăn, hoặc thêu hoa bán trên đường cũng được đấy, nhưng nếu muốn vào làng thêu làm thợ thêu thì không được, đều phải có chứng nhận tư cách…”
Kim Lê càng nghe thì lòng càng chùng xuống, nàng không biết làm chút gì trong số mấy thứ mà đại thẩm này nhắc đến.
Sau khi mắt thấy càng ngày càng có nhiều người đến cửa hàng tìm việc, Kim Lê cũng không tiện quấy rầy đại thẩm nữa, sau khi nói tiếng cảm ơn, nàng bèn rời đi và tìm đến cửa hàng mẹ mìn.
Đấu tranh cả buổi, dóng suy nghĩ của nàng cũng biến hoá nhiều lần. Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, nàng đã kiểm tra và phát hiện hủ gạo trong nhà gần như đã thấy đáy, tướng công rẻ túng thì ho đến hơn nửa đêm, cũng chờ dược liệu quý giá để chữa bệnh…
Ngẫm lạ, cả con đường đều là phụ nữ làm công việc bán da thịt. Khỏi phải nói, trước khi xuyên không, vì để có thể cho bà ngoại vất vả nuôi nấng nàng lớn khôn sớm được sống một cuộc sống tốt hơn, nàng cũng đã đồng ý để công ty quản lý sắp xếp cho mình vài kim chủ để lấy tài nguyên, chỉ chờ nàng phẩu thuật nâng ngực xong sẽ đưa nàng lên giường của người ta…
Dù sao từ xưa đến nay, phụ nữ làm công việc bán da thịt không ngoài bản thân nàng cũng không thiếu mỗi nàng, nàng cũng không cần phải đạo đức làm giả gì cả!
Kiếm được tiền ăn cơm trước quan trọng hơn, đợi sau này tìm được công việc đứng đắn khác rồi lại nói!
Sau khi Kim Lê tự nhủ với bản thân mình như thế, bèn cắn răng một cái, đi đến cửa hàng sữa Bách thị với một trái tim quyết tâm.
***
Ở phía cuối của con ngõ nhỏ nghiêng về bên trái cây dong lớn con phố dài, chưởng quỹ mở cửa hàng từ sáng sớm đã trông ngóng chờ đợi, lòng tràn đầy vui mừng đợi tiểu nương tử bác gái nhắc đến tới ứng tuyển.
Vị trí này của bọn họ không được tốt, trong cửa hàng chẳng qua cũng chỉ có năm sáu cô gái, có người tuổi tác lớn hệt như bác gái của hắn ta nữa, những người khác cũng đều đã ngoài ba mươi, không có một người nào trẻ tuổi, nếu như không phải còn có vài người khách quen thỉnh thoảng vẫn còn niệm tình cũ đến ủng hộ việc làm ăn, e rằng đã đóng cửa tiệm từ lâu rồi!
Đổng Quý nghĩ đến đây, không khỏi than ngắn thở dài.
Trước đây, không phải là không có tiểu nương tử đến nhận lời ứng tuyển, nhưng trông thấy dáng vẻ sắp đóng cửa của cửa tiệm nhà bọn họ, đều dồn đến mấy cửa tiệm sữa lớn nổi tiếng ở đầu đường phía trước, chỗ bọn họ phát lương cao, ngẫu nhiên còn có vài công tử tuấn tú ghé thăm, tốt hơn cửa hàng này của bọn họ nhiều.
Không phải hắn ta muốn khuếch đại chí khí của người khác mà diệt đi uy phong của mình, cửa tiệm này của bọn họ nhà được chủ cũ bán đi không lâu trước đó, được chủ mới đổi tên thành cửa hàng sữa Bách thị, nhưng cho tới bây giờ hắn ta chưa từng gặp qua chủ mới một lần. Thậm chí, chủ mới cũng không hề cử người đến, dường như không hề để ý đến, vậy còn mua cửa tiệm này để làm gì chứ?
Nếu không phải hợp đồng dài hạn của hắn ta được tính cùng với cửa tiệm chuyển sang cho chủ mới thì Đổng Quý đã nghỉ việc rồi, hắn ta còn rất nhiều thời gian quý báo, vẫn còn muốn thể hiện tài năng nhiều hơn, sao có thể lãng phí thời gian ở trong một cửa hàng sắp sập như thế này chứ.
Ngay lúc Đổng Quý lại than ngắn thở dài không biết lần thứ mấy, vẻ mặt đầy trông mong, có một bóng dáng cao to đứng lặng trước mặt hắn ta, che khuất ánh nắng trên đầu hắn ta.
Đổng Quý vội vàng đứng lên ân cần tiếp đón: “Khách quan, ngài muốn dùng sữa à? Mời vào trong, mời vào trong.”
Đợi đến lúc đã đưa người vào trong và thấy rõ gương mặt của vị công tử áo trắng này, tim Đổng Quý đập lỡ một nhịp, công tử nhẹ nhàng tuấn dật như thế, chỉ sợ cửa hàng nhỏ này của họ không thể giữ được hắn rồi…
Lòng Đổng Quý thấp thỏm, lại nghe thấy công tử áo trắng trước mắt mở miệng với giọng nói ấm áp: “Nơi này của các ngươi, có bao nhiêu cô gái?”
Nụ cười tươi trên mặt Đổng Quý cứng đờ, ngay sau đó lập tức đổi thành gương mặt thành khẩn: “Cô gái nơi này của bọn ta đều là người có kinh nghiệm, nước sữa đậm đà, hơn nữa cũng tiết sữa rất nhanh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.