Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu (Nph)
Chương 19: Mỗi Ngày Trước Và Sau Khi Đi Làm
Khương Trấp Hắc Đường
13/12/2023
Kim Lê có chút xấu hổ: “Hôm nay... Cửa hàng buôn bán không tốt lắm.”
Yến Thần im lặng một lát rồi nói: “Cô không cần phải vội vàng đi làm như vậy, tôi có thể giúp cô.”
Kim Lê mỉm cười nói với anh: “Không sao đâu, nếu em đi làm sớm hơn thì có thể kiếm tiền sớm hơn.” Nói xong cô vào trong phòng thay đi bộ đồ đi làm rồi nấu cơm dọn dẹp.
Mới thay được một nửa, Yến Thần bước vào: “Hôm nay cô đã cho người khác hút bao nhiêu lần?”
Câu hỏi của anh rất kỳ lạ, Kim Lê không biết anh có ý gì, cô âm thầm quan sát sắc mặt anh, thấy trên mặt anh không có cảm xúc gì, biểu cảm tự nhiên giống như chỉ hỏi cô hôm nay ăn bao nhiêu bữa, lúc này cô mới trả lời: “Một lần.”
Yến Thần cụp mắt: “Cô không thể để như vậy được, lúc sữa tiết ra là phải để người khác mút, nếu không sau này cô sẽ phải chịu khổ.”
Kim Lê cũng biết làm như vậy sẽ không được, nhưng cô sẵn sàng gạt lo lắng sang một bên để người ta bú vú mình, nhưng nếu không có khách hàng thì cô phải làm sao? Cũng không thể ra ngoài tùy tiện bắt người khác ăn sữa của cô được? Nhưng nghĩ lại, loại hành vi này tại thế giới này hình như cũng không quá hoang đường, chỉ là cô không làm được.
“Nếu muốn, cô có thể đến phòng tôi mỗi ngày trước và sau khi đi làm.” Nói xong, Yến Thần xoay người rời đi.
Miệng nhỏ của Kim Lê mở ra khép lại nhưng cuối cùng cô không nói gì. Sau khi thay quần áo, cô ngoan ngoãn đi vào phòng anh, đưa bộ ngực nặng đến phát đau của mình tới trước miệng anh. Nhờ anh mút, hút mà cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Chỉ là khi trở về phòng, sau một ngày nhẫn nhịn vất vả, cô ngay lập tức tự giải tỏa bản thân, sau đó đi chuẩn bị bữa tối cho hai người.
***
Sáng hôm sau, nghĩ đến việc cô còn phải đi làm, Yến Thần chỉ hút một nửa lượng sữa, nhưng nhờ vậy mà Kim Lê đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ít ra cô không còn phải đi trên đường với áo bị ướt nữa, tránh mọi người biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Sau khi đến quán và thay một chiếc váy màu xanh lá cây, Kim Lê ngồi trên ghế ở sảnh cùng những người khác, chờ đợi khách hàng đến. Theo lời Uyển Nương nói ngày hôm qua, lần này cô cẩn thận quan sát những khách hàng vào cửa. Mắt họ đều sẽ nhìn chằm chằm vào ngực cô một lúc, nhưng cuối cùng lại quay đi và gọi vú nuôi hôm qua mà họ đã dùng. Kim Lê không khỏi thắc mắc, tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô nhìn quần áo của mình một lúc, mỗi vú nuôi đều được cửa hàng phát đồng phục, phần trên được làm bằng chất liệu giống như vải, tuy không xuyên thấu nhưng lại ôm sát vào da. Để thuận tiện, tất cả vú nuôi đều không mặc áo ngực, cho phép thực khách có thể nhìn được hình dáng bộ ngực của họ.
Yến Thần im lặng một lát rồi nói: “Cô không cần phải vội vàng đi làm như vậy, tôi có thể giúp cô.”
Kim Lê mỉm cười nói với anh: “Không sao đâu, nếu em đi làm sớm hơn thì có thể kiếm tiền sớm hơn.” Nói xong cô vào trong phòng thay đi bộ đồ đi làm rồi nấu cơm dọn dẹp.
Mới thay được một nửa, Yến Thần bước vào: “Hôm nay cô đã cho người khác hút bao nhiêu lần?”
Câu hỏi của anh rất kỳ lạ, Kim Lê không biết anh có ý gì, cô âm thầm quan sát sắc mặt anh, thấy trên mặt anh không có cảm xúc gì, biểu cảm tự nhiên giống như chỉ hỏi cô hôm nay ăn bao nhiêu bữa, lúc này cô mới trả lời: “Một lần.”
Yến Thần cụp mắt: “Cô không thể để như vậy được, lúc sữa tiết ra là phải để người khác mút, nếu không sau này cô sẽ phải chịu khổ.”
Kim Lê cũng biết làm như vậy sẽ không được, nhưng cô sẵn sàng gạt lo lắng sang một bên để người ta bú vú mình, nhưng nếu không có khách hàng thì cô phải làm sao? Cũng không thể ra ngoài tùy tiện bắt người khác ăn sữa của cô được? Nhưng nghĩ lại, loại hành vi này tại thế giới này hình như cũng không quá hoang đường, chỉ là cô không làm được.
“Nếu muốn, cô có thể đến phòng tôi mỗi ngày trước và sau khi đi làm.” Nói xong, Yến Thần xoay người rời đi.
Miệng nhỏ của Kim Lê mở ra khép lại nhưng cuối cùng cô không nói gì. Sau khi thay quần áo, cô ngoan ngoãn đi vào phòng anh, đưa bộ ngực nặng đến phát đau của mình tới trước miệng anh. Nhờ anh mút, hút mà cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Chỉ là khi trở về phòng, sau một ngày nhẫn nhịn vất vả, cô ngay lập tức tự giải tỏa bản thân, sau đó đi chuẩn bị bữa tối cho hai người.
***
Sáng hôm sau, nghĩ đến việc cô còn phải đi làm, Yến Thần chỉ hút một nửa lượng sữa, nhưng nhờ vậy mà Kim Lê đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ít ra cô không còn phải đi trên đường với áo bị ướt nữa, tránh mọi người biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Sau khi đến quán và thay một chiếc váy màu xanh lá cây, Kim Lê ngồi trên ghế ở sảnh cùng những người khác, chờ đợi khách hàng đến. Theo lời Uyển Nương nói ngày hôm qua, lần này cô cẩn thận quan sát những khách hàng vào cửa. Mắt họ đều sẽ nhìn chằm chằm vào ngực cô một lúc, nhưng cuối cùng lại quay đi và gọi vú nuôi hôm qua mà họ đã dùng. Kim Lê không khỏi thắc mắc, tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô nhìn quần áo của mình một lúc, mỗi vú nuôi đều được cửa hàng phát đồng phục, phần trên được làm bằng chất liệu giống như vải, tuy không xuyên thấu nhưng lại ôm sát vào da. Để thuận tiện, tất cả vú nuôi đều không mặc áo ngực, cho phép thực khách có thể nhìn được hình dáng bộ ngực của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.