Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu (Nph)
Chương 31: Sợ Người Lạ
Khương Trấp Hắc Đường
13/12/2023
Kim Lê chợt quay đầu nhìn hắn, giây tiếp theo, người đàn ông dịu dàng tao nhã kia lại thốt ra lời nói khiến cô ngạc nhiên: “Nếu hắn không phải kẻ dụ người của lầu xanh thì nửa tháng sau hãy tìm người âm thầm đánh hắn một trận, cho hắn nằm trên giường vài ba tháng.”
Nhìn người hầu nhận lệnh quay người đi xử lý, lúc này Bách Hạnh mới kéo lấy Kim Lê đang choáng váng đi vào phòng riêng ở bên cạnh.
Kim Lê thần sắc phức tạp nhìn Bách Hạnh với vẻ mặt hờ hững rót trà cho cô, phải rất lâu sau cô mới chân thành nói tiếng cảm ơn.
"Không có gì phải cảm ơn cả, điều này cũng không phải chỉ vì cô. Chuyện như thế này xảy ra trên địa bàn của tôi, mặc dù không thể nói rõ với những thực khách bình thường, nhưng tôi vẫn phải để những người đó biết điều gì sẽ xảy ra nếu chúng muốn đụng vào.”
Bách Hạnh tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Kim Lê vẫn cảm kích hắn. Thấy hắn khó có lúc tới cửa hàng, hơn nữa vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình mấy ngày nay.
"Ông chủ, tôi có chuyện muốn cùng ngài thương lượng..."
"Hửm?" Sau chuyện vừa rồi, Bách Hạnh vốn muốn đợi cô bình tĩnh lại mới nói chuyện về việc vẽ tranh hoa huyệt, bây giờ hắn thấy trên mặt cô có ý do dự, đột nhiên có chút hứng thú.
“Mấy ngày nay, ngoại trừ ngài Tùng Thạch, ông chủ và người vừa rồi thì không có thực khách nào khác cho gọi tôi.”
Lời thú nhận của cô khiến Bách Hạnh có chút ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không ngắt lời mà lặng lẽ chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
“Tôi quan sát thấy thực khách đến quán chúng ta có phần sợ người lạ, mỗi lần đến đa số họ thường gọi các vú nuôi mà họ quen biết. Tôi đoán những người này như vậy cũng không phải vì độ hấp dẫn của các vú nuôi ở quán, chỉ là không muốn đổi người thôi…”
Nghe Kim Lê cẩn thận phân tích, Bách Hạnh càng nghe càng kinh ngạc, với kiến thức này, đừng nói ở một nông thôn như thị trấn Mai Khai, ngay cả các quý cô ở kinh thành vọng tộc cũng sẽ không dễ dàng nghĩ tới. Nghĩ đến vừa rồi cô đối mặt với tình thế nguy hiểm nhưng vẫn bình tĩnh. Mặc dù hành động có chút bốc đồng, nhưng khi gặp phải vấn đề sẽ không khóc lóc sướt mướt hay hành xử hoảng loạn, Bách Hạnh không khỏi đối với cô có ánh nhìn khác hơn trước.
“Vậy cô Kim muốn làm như thế nào?” Khi cô nêu ra vấn đề, chắc đã có cách giải quyết rồi mới đi tìm hắn, hứng thú trong mắt Bách Hạnh không khỏi càng ngày càng mạnh.
Nhìn người hầu nhận lệnh quay người đi xử lý, lúc này Bách Hạnh mới kéo lấy Kim Lê đang choáng váng đi vào phòng riêng ở bên cạnh.
Kim Lê thần sắc phức tạp nhìn Bách Hạnh với vẻ mặt hờ hững rót trà cho cô, phải rất lâu sau cô mới chân thành nói tiếng cảm ơn.
"Không có gì phải cảm ơn cả, điều này cũng không phải chỉ vì cô. Chuyện như thế này xảy ra trên địa bàn của tôi, mặc dù không thể nói rõ với những thực khách bình thường, nhưng tôi vẫn phải để những người đó biết điều gì sẽ xảy ra nếu chúng muốn đụng vào.”
Bách Hạnh tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Kim Lê vẫn cảm kích hắn. Thấy hắn khó có lúc tới cửa hàng, hơn nữa vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình mấy ngày nay.
"Ông chủ, tôi có chuyện muốn cùng ngài thương lượng..."
"Hửm?" Sau chuyện vừa rồi, Bách Hạnh vốn muốn đợi cô bình tĩnh lại mới nói chuyện về việc vẽ tranh hoa huyệt, bây giờ hắn thấy trên mặt cô có ý do dự, đột nhiên có chút hứng thú.
“Mấy ngày nay, ngoại trừ ngài Tùng Thạch, ông chủ và người vừa rồi thì không có thực khách nào khác cho gọi tôi.”
Lời thú nhận của cô khiến Bách Hạnh có chút ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không ngắt lời mà lặng lẽ chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
“Tôi quan sát thấy thực khách đến quán chúng ta có phần sợ người lạ, mỗi lần đến đa số họ thường gọi các vú nuôi mà họ quen biết. Tôi đoán những người này như vậy cũng không phải vì độ hấp dẫn của các vú nuôi ở quán, chỉ là không muốn đổi người thôi…”
Nghe Kim Lê cẩn thận phân tích, Bách Hạnh càng nghe càng kinh ngạc, với kiến thức này, đừng nói ở một nông thôn như thị trấn Mai Khai, ngay cả các quý cô ở kinh thành vọng tộc cũng sẽ không dễ dàng nghĩ tới. Nghĩ đến vừa rồi cô đối mặt với tình thế nguy hiểm nhưng vẫn bình tĩnh. Mặc dù hành động có chút bốc đồng, nhưng khi gặp phải vấn đề sẽ không khóc lóc sướt mướt hay hành xử hoảng loạn, Bách Hạnh không khỏi đối với cô có ánh nhìn khác hơn trước.
“Vậy cô Kim muốn làm như thế nào?” Khi cô nêu ra vấn đề, chắc đã có cách giải quyết rồi mới đi tìm hắn, hứng thú trong mắt Bách Hạnh không khỏi càng ngày càng mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.