Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu (Nph)
Chương 21: Tôi Cởi Giùm Cô
Khương Trấp Hắc Đường
13/12/2023
Đổng Quý luôn nhớ kỹ phân phó của ông chủ, chính là để Tùng Thạch vẽ cho Kim Lê trước, làm Tùng Thạch cảm thấy vui vẻ rồi mới tới các vú nuôi khác. Ngay khi nghe được sự phân phó của ông chủ, Đổng Quý đã hiểu được dụng ý của hắn.
Từ lâu hắn từng nghe nói xưa nay những người Tùng Thạch vẽ đều đẹp như thần tiên, bây giờ trong tiệm sữa nhỏ bé của hắn chỉ có Kim Lê mới đem ra được, để cho Tùng Thạch thưởng thức trước, miễn cho ông mất hứng thú bỏ đi. Nhìn thấy Kim Lê chạy tới trước mặt mình, hai bầu ngực nặng trĩu trước ngực đung đưa theo bước chạy của cô, Đổng Quý mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng, chút nữa gặp ngài Tùng Thạch cũng đừng để mất lễ nghi.”
Dừng một chút, Đổng Quý nghiêm mặt dặn dò: “Chờ một chút, nếu như ngài Tùng Thạch có chỉ thị gì, cô hãy cố gắng thực hiện, biết không?”
Nghe vậy, Kim Lê cảm thấy có chút thấp thỏm, cố gắng thực hiện là có ý gì? Cô phải làm tới mức nào?
Kim Lê không biết tên của Tùng Thạch, nhưng khi nghe những chỉ dẫn nghiêm túc của Đổng Quý, cô liền biết rằng địa vị của họa sĩ mà ông chủ đặc biệt mời đến có lẽ không nhỏ, cô không được tùy tiện đắc tội ông. Sau khi tiến vào phòng riêng, nhìn thấy hai người đang bận rộn trải giấy, bút, nghiên mực, Kim Lê khó tránh khỏi câu nệ, cũng không dám quấy rầy.
Đương nhiên Mặc Tùng Thạch đã nghe thấy có người đi vào, nhưng ông không muốn để ý tới. Ông với Bách Hạnh là bạn thân thiết, lần này hắn đặc biệt nhờ ông đến vẽ ngực cho một cửa hàng sữa nho nhỏ, thành thật mà nói, trong lòng ông không muốn. Trên đời có nhiều họa sĩ như vậy, sao phải tìm ông chỉ vì chút chuyện cỏn con này! Nhưng suy cho cùng, cũng do ông đã tuyên bố hùng hồn khi hai người ăn yến tiệc lúc trước, nói rằng chỉ cần Bách Hạnh cần, với tư cách là đại ca, ông sẽ không từ chối bất cứ điều gì…
Thế này chẳng phải ông phải lấp cái hố do chính ông đào ra ư.
Mặc Tùng Thạch đã chuẩn bị xong, lúc này ngẩng đầu nhìn thấy Kim Lê vẫn còn mặc quần áo, nhịn không được nhướng mày quát: “Còn chưa cởi quần áo sao! Không lẽ muốn tôi cởi giùm cô luôn à?” Kim Lê không dám ý kiến, vội vàng cởi cúc áo, để lộ cặp ngực đầy đặn và to lớn.
Mặc Tùng Thạch vô tình liếc nhìn một cái liền quay đi, nhưng ngay giây tiếp theo ông nhanh chóng xoay lại. Xem xét chăm chú, hai mắt ông lập tức sáng lên. Ông háo hức từ bàn đi đến chỗ Kim Lê, thưởng thức từ phía chính diện đến bên hông. Ông tinh tế dò xét, thỉnh thoảng thốt ra những câu khen ngợi, ánh mắt dường như dán chặt vào cô.
Từ lâu hắn từng nghe nói xưa nay những người Tùng Thạch vẽ đều đẹp như thần tiên, bây giờ trong tiệm sữa nhỏ bé của hắn chỉ có Kim Lê mới đem ra được, để cho Tùng Thạch thưởng thức trước, miễn cho ông mất hứng thú bỏ đi. Nhìn thấy Kim Lê chạy tới trước mặt mình, hai bầu ngực nặng trĩu trước ngực đung đưa theo bước chạy của cô, Đổng Quý mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng, chút nữa gặp ngài Tùng Thạch cũng đừng để mất lễ nghi.”
Dừng một chút, Đổng Quý nghiêm mặt dặn dò: “Chờ một chút, nếu như ngài Tùng Thạch có chỉ thị gì, cô hãy cố gắng thực hiện, biết không?”
Nghe vậy, Kim Lê cảm thấy có chút thấp thỏm, cố gắng thực hiện là có ý gì? Cô phải làm tới mức nào?
Kim Lê không biết tên của Tùng Thạch, nhưng khi nghe những chỉ dẫn nghiêm túc của Đổng Quý, cô liền biết rằng địa vị của họa sĩ mà ông chủ đặc biệt mời đến có lẽ không nhỏ, cô không được tùy tiện đắc tội ông. Sau khi tiến vào phòng riêng, nhìn thấy hai người đang bận rộn trải giấy, bút, nghiên mực, Kim Lê khó tránh khỏi câu nệ, cũng không dám quấy rầy.
Đương nhiên Mặc Tùng Thạch đã nghe thấy có người đi vào, nhưng ông không muốn để ý tới. Ông với Bách Hạnh là bạn thân thiết, lần này hắn đặc biệt nhờ ông đến vẽ ngực cho một cửa hàng sữa nho nhỏ, thành thật mà nói, trong lòng ông không muốn. Trên đời có nhiều họa sĩ như vậy, sao phải tìm ông chỉ vì chút chuyện cỏn con này! Nhưng suy cho cùng, cũng do ông đã tuyên bố hùng hồn khi hai người ăn yến tiệc lúc trước, nói rằng chỉ cần Bách Hạnh cần, với tư cách là đại ca, ông sẽ không từ chối bất cứ điều gì…
Thế này chẳng phải ông phải lấp cái hố do chính ông đào ra ư.
Mặc Tùng Thạch đã chuẩn bị xong, lúc này ngẩng đầu nhìn thấy Kim Lê vẫn còn mặc quần áo, nhịn không được nhướng mày quát: “Còn chưa cởi quần áo sao! Không lẽ muốn tôi cởi giùm cô luôn à?” Kim Lê không dám ý kiến, vội vàng cởi cúc áo, để lộ cặp ngực đầy đặn và to lớn.
Mặc Tùng Thạch vô tình liếc nhìn một cái liền quay đi, nhưng ngay giây tiếp theo ông nhanh chóng xoay lại. Xem xét chăm chú, hai mắt ông lập tức sáng lên. Ông háo hức từ bàn đi đến chỗ Kim Lê, thưởng thức từ phía chính diện đến bên hông. Ông tinh tế dò xét, thỉnh thoảng thốt ra những câu khen ngợi, ánh mắt dường như dán chặt vào cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.