Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu (Nph)
Chương 45: Vẽ Huyệt
Khương Trấp Hắc Đường
13/12/2023
Mấy ngày nay, các vú nuôi trong cửa hàng thấy cô ra vào thì kín đáo phê bình rất nhiều, nhưng chủ quán Đổng đã ngăn cản họ bằng một câu: “Là ông chủ sắp xếp.”
Kim Lê không biết những chuyện này, đi vào sân nơi Tùng Thạch đang ở, vì đang là mùa xuân, ngoài sân cảnh xuân tươi sáng nên Tùng Thạch đã sắp xếp bàn vẽ ở trong sân.
Phát hiện Kim Lê lộ vẻ có chút do dự khi thấy cảnh này, sợ cô hối hận nên nhanh chóng nói: “Nếu không ổn thì chúng ta vào trong nhà vẽ cũng được.”
Kim Lê vội vàng lắc đầu, đã nguyện ý làm thì không có gì phải sợ, cũng không cần quá lo lắng làm mất đi thú vui!
Chỉ là phơi bày lộ thiên thôi mà! Cô có thể làm được!
Cô nằm xuống chiếc bàn dài được đặc biệt đặt trong sân, cởi quần áo trong, dạng ra gấp chân lại theo sự hướng dẫn của Tùng Thạch, để ông dễ dàng đến gần và quan sát cẩn thận.
"Cô Kim không chỉ có bộ ngực đẹp mà còn là một Bạch Hổ, mép hoa huyệt đầy đặn mềm mại, rất tốt, rất tốt!" Kim Lê không khỏi run rẩy khi cảm nhận được hơi thở của Tùng Thạch trên âm hộ của mình khi ông nói.
Mặc Tùng Thạch trong mắt tràn đầy vui sướng khi nhìn thấy những thứ đẹp đẽ, ông dùng mấy nét vẽ phác họa hình dáng trên giấy, nói "làm phiền" rồi ra lệnh cho Thuận Nhi nhẹ nhàng mở ra môi âm hộ cho anh ta nhìn kỹ hơn hạt châu và hình dạng của nhục huyệt bên dưới.
Sân viện đã được dọn sạch sẽ, nhưng Kim Lê, người đang nằm trên chiếc bàn dài, xa xa vẫn có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở lối vào sân viện.
Cô không khỏi có chút lo lắng, sự căng thẳng này khiến núm vú trên ngực cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy khó chịu, sữa cũng dần dần tiết ra.
Sữa vừa chảy ra, cô cảm thấy phần thân dưới bị nhìn chằm chằm càng trở nên nhạy cảm hơn, mơ hồ có dấu hiệu rỉ ra.
Kim Lê không khỏi che mặt lại, thật sự muốn chết…
Mặc Tùng Thạch cứ nhìn chằm chằm vào âm đạo của cô, nhìn kỹ hơn, tự nhiên ông cũng nhìn thấy chất lỏng phun ra từ âm đạo của cô, ông an ủi cô bằng giọng nói ấm áp: “Cô Kim, xin cô hãy kiên nhẫn thêm một chút, tôi vẽ tranh rất nhanh, sẽ không để cô khó chịu lâu đâu."
Mặc Tùng Thạch đã giữ đúng lời nói của mình, không mất nhiều thời gian để hoàn thành tranh hoa huyệt, thậm chí ông đưa nó cho Kim Lê xem như hiến báu vật.
“Cô Kim, cô chưa từng nhìn thấy hoa huyệt của mình trông như thế nào phải không?” Trong giọng nói của Mặc Tùng Thạch có vài phần đắc ý.
Kim Lê không biết những chuyện này, đi vào sân nơi Tùng Thạch đang ở, vì đang là mùa xuân, ngoài sân cảnh xuân tươi sáng nên Tùng Thạch đã sắp xếp bàn vẽ ở trong sân.
Phát hiện Kim Lê lộ vẻ có chút do dự khi thấy cảnh này, sợ cô hối hận nên nhanh chóng nói: “Nếu không ổn thì chúng ta vào trong nhà vẽ cũng được.”
Kim Lê vội vàng lắc đầu, đã nguyện ý làm thì không có gì phải sợ, cũng không cần quá lo lắng làm mất đi thú vui!
Chỉ là phơi bày lộ thiên thôi mà! Cô có thể làm được!
Cô nằm xuống chiếc bàn dài được đặc biệt đặt trong sân, cởi quần áo trong, dạng ra gấp chân lại theo sự hướng dẫn của Tùng Thạch, để ông dễ dàng đến gần và quan sát cẩn thận.
"Cô Kim không chỉ có bộ ngực đẹp mà còn là một Bạch Hổ, mép hoa huyệt đầy đặn mềm mại, rất tốt, rất tốt!" Kim Lê không khỏi run rẩy khi cảm nhận được hơi thở của Tùng Thạch trên âm hộ của mình khi ông nói.
Mặc Tùng Thạch trong mắt tràn đầy vui sướng khi nhìn thấy những thứ đẹp đẽ, ông dùng mấy nét vẽ phác họa hình dáng trên giấy, nói "làm phiền" rồi ra lệnh cho Thuận Nhi nhẹ nhàng mở ra môi âm hộ cho anh ta nhìn kỹ hơn hạt châu và hình dạng của nhục huyệt bên dưới.
Sân viện đã được dọn sạch sẽ, nhưng Kim Lê, người đang nằm trên chiếc bàn dài, xa xa vẫn có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở lối vào sân viện.
Cô không khỏi có chút lo lắng, sự căng thẳng này khiến núm vú trên ngực cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy khó chịu, sữa cũng dần dần tiết ra.
Sữa vừa chảy ra, cô cảm thấy phần thân dưới bị nhìn chằm chằm càng trở nên nhạy cảm hơn, mơ hồ có dấu hiệu rỉ ra.
Kim Lê không khỏi che mặt lại, thật sự muốn chết…
Mặc Tùng Thạch cứ nhìn chằm chằm vào âm đạo của cô, nhìn kỹ hơn, tự nhiên ông cũng nhìn thấy chất lỏng phun ra từ âm đạo của cô, ông an ủi cô bằng giọng nói ấm áp: “Cô Kim, xin cô hãy kiên nhẫn thêm một chút, tôi vẽ tranh rất nhanh, sẽ không để cô khó chịu lâu đâu."
Mặc Tùng Thạch đã giữ đúng lời nói của mình, không mất nhiều thời gian để hoàn thành tranh hoa huyệt, thậm chí ông đưa nó cho Kim Lê xem như hiến báu vật.
“Cô Kim, cô chưa từng nhìn thấy hoa huyệt của mình trông như thế nào phải không?” Trong giọng nói của Mặc Tùng Thạch có vài phần đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.