Chương 18: Không đánh lại tên vô dụng
Tg Tần Sinh
25/12/2021
Đối với người biết rõ mọi chuyện như Triệu Ung thì hành động Hạ Phong
đang mắng chửi Tần Sinh chính là đại nghịch bất đạo, đáng bị tử hình.
Anh ta ngay lập tức xông tới như mãnh hổ, đá ra một cước nhanh như chớp!
Một cước này của anh ta bình thường còn có thể đá đổ cả một bức tường bê tông! Cho dù Hạ Phong có là quán quân bộ môn Tán thủ thì cũng không thể nào chống đỡ được một cước của Triệu Ung, nếu như gã bị đá trúng một cước này thì nếu không chết cũng sẽ tàn phế.
Hôm nay Hạ Phong thật sự đã gặp may mắn!
Trong nháy mắt, Tần Sinh khẽ di chuyển cơ thể, chân của anh đã nâng lên và đá thẳng lên trời, tạo thành một thanh chắn ngăn chặn cú đá sấm sét của Triệu Ung, giúp Hạ Phong tránh được một con đường chết.
Tần Sinh không muốn tìm phiền phức bên ngoài, chuyện gì có thể nhịn được thì cứ nhịn đi! Trách nhiệm của anh vốn là bảo vệ những người dân này, cho dù họ có thiếu hiểu biết và mắng nhiếc anh thì anh chỉ cần không để ý tới họ là được.
Nhưng Hạ Phong cũng không phải tay mơ, gã là quán quân Tán thủ, tất nhiên gã có thể nhận thấy rõ hai cái bóng đang lao về phía mình với tốc độ cực nhanh, một cước vừa đá ra kia cũng đang ở khoảng cách cực ngắn khiến cho gã hoa cả mắt, cảm nhận được bản thân đang đứng trên bờ vực của sự sống và cái chết.
Gã vốn đang muốn thể hiện bản thân trước mặt mỹ nữ Tô Thần Thần, hơn nữa phản xạ của gã cũng không hề chậm, cho nên gã cũng ngay lập tức xông lên như lang sói, tung quyền về phía gương mặt như tượng tạc của Tần Sinh.
Đối với người từng trải qua hàng trăm trận chiến giống như Tần Sinh thì động tác của Hạ Phong thật sự vẫn còn quá chậm.
Tất nhiên trong mắt người bình thường thì đường quyền mà Hạ Phong tung ra có tốc độ cực kỳ nhanh, mười người thì hết chín người chắc chắn sẽ bị một quyền này của gã đánh vỡ mặt, nhưng thật ra ở trong mắt của Tần Sinh thì đường quyền này chậm hơn bình thường ít nhất hai mươi lần.
Tần Sinh thong thả vươn tay ra tóm lấy cổ tay to lớn của Hạ Phong, sau đó kẹp chặt lấy nó như một gọng kìm. Rồi sau đó, xương cổ tay của Hạ Phong đã kêu lên răng rắc giống như hạt đậu phộng bị người ta bóp nát vỏ, gã đã bị gãy xương.
"Á!"
Hạ Phong gầm lên như heo bị cắt tiết, đau đớn thấu xương.
Tần Sinh buông gã ra.
Hạ Phong không thể đứng vững được nữa, gã ngồi bệt xuống đất, cơn đau dữ dội khiến cho gã run lên, đổ mồ hôi nhễ nhại. Gương mặt gã lúc này đã tái nhợt, hai hàm răng không ngừng va chạm theo từng nhịp run lên bần bật của cơ thể, đôi mắt chứa đầy sự kinh hãi cùng khó hiểu mở to trân trân nhìn Tần Sinh.
Ánh mắt của gã giống như đang nhìn thấy ma vương vậy!
Nếu như hôm nay gã không bị Tần Sinh bóp nát xương cổ tay thì cả đời này gã có chết cũng không thể nghĩ tới trên thế giới lại tồn tại một người mạnh đến như thế.
"Hạ Phong này thật đúng là vô dụng! Lại để cho tên vô dụng đó bóp cổ tay ngã xuống đất rồi tru lên như heo! Thần Thần, cậu nói anh ta là quán quân Tán thủ sao, có phải là nói phét hay không vậy?"
Ngu Y Lâm vốn nghĩ rằng Tần Sinh sẽ bị Hạ Phong đánh chết, không ngờ khi hai bên đánh nhau thì quán quân Tán thủ Hạ Phong lại thua thảm hại như thế này, điều đó khiến cho cô ta cảm thấy cực kỳ thất vọng.
"Ngay cả một tên vô dụng mà cũng đánh không lại, thật sự không biết tại sao anh ta lại có thể thắng được giải quán quân Tán thủ này nữa!", cô ta tức giận nói.
Đúng là không bị đánh thì không biết đau!
Hạ Phong nghe Ngu Y Lâm nói vậy thì trong lòng cảm thấy chua xót không thôi, oan ức không thể nói thành lời!
Nếu như cô ta biết cái tên vô dụng mà cô ta đang nói tới là người mạnh như thế nào thì chắc chắn có đánh chết cô ta cũng không dám nói như vậy.
Hạ Phong đã bị Tần Sinh bóp gãy xương cho nên gã có thể chắc chắn trăm phần trăm với người khác rằng: "Cho dù các người có để vào tay của Tần Sinh một cây búa sắt thì anh ta cũng có thể bóp nó mạnh tới mức để lại năm dấu tay sâu hoắm trên thân cây búa đó!"
Người đàn ông này thật sự không hề tầm thường!
Tô Thần Thần chỉ là một cô gái bình thường thì làm sao có thể nhìn thấu được điều gì, cô ta chỉ cảm thấy Hạ Phong thật sự quá bất cẩn, cũng là loại người tầm thường, cho nên cô ta cũng rất thất vọng về gã.
Bất giác, cô ta liếc mắt nhìn nhìn qua tấm kính trong suốt thì thấy chủ tịch Hồ Phong đang vội vàng đi về phía này, phía sau không biết tại sao còn mang theo trưởng phòng tài vụ.
"Lâm Lâm, mau trở lại phòng làm việc với tớ! Chủ tịch Hồ đang ở đây, đừng để chủ tịch nhìn thấy chúng ta ở ngoài trong giờ làm việc, nếu không chúng ta lại bị đánh giá là làm việc không đàng hoàng!"
Tô Thần Thần vội vàng kéo góc áo của Ngu Y Lâm, hoảng sợ nói.
"Được, đi, chúng ta quay lại phòng làm việc!"
Hai cô gái xinh đẹp nhanh chóng đi vòng qua bên kia, tránh được chủ tịch Hồ Phong đang mồ hôi nhễ nhại đi tới.
Khi đi đến trước cửa Phong Hạ, Hồ Phong liền nhìn thấy Triệu Ung và Tần Sinh đang bị bao vây bởi một nhóm bảo vệ cầm dùi cui điện, mấy cái dùi cui điện kia dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh trúng hai người mà thân phận của bọn họ nếu như nói ra có thể sẽ dọa cho đám bảo vệ kia sợ tè cả ra quần.
Gã lẩm bẩm gì đó rồi bước tới.
Anh ta ngay lập tức xông tới như mãnh hổ, đá ra một cước nhanh như chớp!
Một cước này của anh ta bình thường còn có thể đá đổ cả một bức tường bê tông! Cho dù Hạ Phong có là quán quân bộ môn Tán thủ thì cũng không thể nào chống đỡ được một cước của Triệu Ung, nếu như gã bị đá trúng một cước này thì nếu không chết cũng sẽ tàn phế.
Hôm nay Hạ Phong thật sự đã gặp may mắn!
Trong nháy mắt, Tần Sinh khẽ di chuyển cơ thể, chân của anh đã nâng lên và đá thẳng lên trời, tạo thành một thanh chắn ngăn chặn cú đá sấm sét của Triệu Ung, giúp Hạ Phong tránh được một con đường chết.
Tần Sinh không muốn tìm phiền phức bên ngoài, chuyện gì có thể nhịn được thì cứ nhịn đi! Trách nhiệm của anh vốn là bảo vệ những người dân này, cho dù họ có thiếu hiểu biết và mắng nhiếc anh thì anh chỉ cần không để ý tới họ là được.
Nhưng Hạ Phong cũng không phải tay mơ, gã là quán quân Tán thủ, tất nhiên gã có thể nhận thấy rõ hai cái bóng đang lao về phía mình với tốc độ cực nhanh, một cước vừa đá ra kia cũng đang ở khoảng cách cực ngắn khiến cho gã hoa cả mắt, cảm nhận được bản thân đang đứng trên bờ vực của sự sống và cái chết.
Gã vốn đang muốn thể hiện bản thân trước mặt mỹ nữ Tô Thần Thần, hơn nữa phản xạ của gã cũng không hề chậm, cho nên gã cũng ngay lập tức xông lên như lang sói, tung quyền về phía gương mặt như tượng tạc của Tần Sinh.
Đối với người từng trải qua hàng trăm trận chiến giống như Tần Sinh thì động tác của Hạ Phong thật sự vẫn còn quá chậm.
Tất nhiên trong mắt người bình thường thì đường quyền mà Hạ Phong tung ra có tốc độ cực kỳ nhanh, mười người thì hết chín người chắc chắn sẽ bị một quyền này của gã đánh vỡ mặt, nhưng thật ra ở trong mắt của Tần Sinh thì đường quyền này chậm hơn bình thường ít nhất hai mươi lần.
Tần Sinh thong thả vươn tay ra tóm lấy cổ tay to lớn của Hạ Phong, sau đó kẹp chặt lấy nó như một gọng kìm. Rồi sau đó, xương cổ tay của Hạ Phong đã kêu lên răng rắc giống như hạt đậu phộng bị người ta bóp nát vỏ, gã đã bị gãy xương.
"Á!"
Hạ Phong gầm lên như heo bị cắt tiết, đau đớn thấu xương.
Tần Sinh buông gã ra.
Hạ Phong không thể đứng vững được nữa, gã ngồi bệt xuống đất, cơn đau dữ dội khiến cho gã run lên, đổ mồ hôi nhễ nhại. Gương mặt gã lúc này đã tái nhợt, hai hàm răng không ngừng va chạm theo từng nhịp run lên bần bật của cơ thể, đôi mắt chứa đầy sự kinh hãi cùng khó hiểu mở to trân trân nhìn Tần Sinh.
Ánh mắt của gã giống như đang nhìn thấy ma vương vậy!
Nếu như hôm nay gã không bị Tần Sinh bóp nát xương cổ tay thì cả đời này gã có chết cũng không thể nghĩ tới trên thế giới lại tồn tại một người mạnh đến như thế.
"Hạ Phong này thật đúng là vô dụng! Lại để cho tên vô dụng đó bóp cổ tay ngã xuống đất rồi tru lên như heo! Thần Thần, cậu nói anh ta là quán quân Tán thủ sao, có phải là nói phét hay không vậy?"
Ngu Y Lâm vốn nghĩ rằng Tần Sinh sẽ bị Hạ Phong đánh chết, không ngờ khi hai bên đánh nhau thì quán quân Tán thủ Hạ Phong lại thua thảm hại như thế này, điều đó khiến cho cô ta cảm thấy cực kỳ thất vọng.
"Ngay cả một tên vô dụng mà cũng đánh không lại, thật sự không biết tại sao anh ta lại có thể thắng được giải quán quân Tán thủ này nữa!", cô ta tức giận nói.
Đúng là không bị đánh thì không biết đau!
Hạ Phong nghe Ngu Y Lâm nói vậy thì trong lòng cảm thấy chua xót không thôi, oan ức không thể nói thành lời!
Nếu như cô ta biết cái tên vô dụng mà cô ta đang nói tới là người mạnh như thế nào thì chắc chắn có đánh chết cô ta cũng không dám nói như vậy.
Hạ Phong đã bị Tần Sinh bóp gãy xương cho nên gã có thể chắc chắn trăm phần trăm với người khác rằng: "Cho dù các người có để vào tay của Tần Sinh một cây búa sắt thì anh ta cũng có thể bóp nó mạnh tới mức để lại năm dấu tay sâu hoắm trên thân cây búa đó!"
Người đàn ông này thật sự không hề tầm thường!
Tô Thần Thần chỉ là một cô gái bình thường thì làm sao có thể nhìn thấu được điều gì, cô ta chỉ cảm thấy Hạ Phong thật sự quá bất cẩn, cũng là loại người tầm thường, cho nên cô ta cũng rất thất vọng về gã.
Bất giác, cô ta liếc mắt nhìn nhìn qua tấm kính trong suốt thì thấy chủ tịch Hồ Phong đang vội vàng đi về phía này, phía sau không biết tại sao còn mang theo trưởng phòng tài vụ.
"Lâm Lâm, mau trở lại phòng làm việc với tớ! Chủ tịch Hồ đang ở đây, đừng để chủ tịch nhìn thấy chúng ta ở ngoài trong giờ làm việc, nếu không chúng ta lại bị đánh giá là làm việc không đàng hoàng!"
Tô Thần Thần vội vàng kéo góc áo của Ngu Y Lâm, hoảng sợ nói.
"Được, đi, chúng ta quay lại phòng làm việc!"
Hai cô gái xinh đẹp nhanh chóng đi vòng qua bên kia, tránh được chủ tịch Hồ Phong đang mồ hôi nhễ nhại đi tới.
Khi đi đến trước cửa Phong Hạ, Hồ Phong liền nhìn thấy Triệu Ung và Tần Sinh đang bị bao vây bởi một nhóm bảo vệ cầm dùi cui điện, mấy cái dùi cui điện kia dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh trúng hai người mà thân phận của bọn họ nếu như nói ra có thể sẽ dọa cho đám bảo vệ kia sợ tè cả ra quần.
Gã lẩm bẩm gì đó rồi bước tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.