Chương 27: Bắt gian
Nhược Thủy Lưu Ly
25/04/2017
Liếc nhìn kẻ trên giường, Thiên Mị lắc mình rời khỏi căn phòng, vừa muốn xuống lầu, đã nghe tiếng trò chuyện bên dưới.
"Tiểu thư, sao người lại trở về rồi ạ?” Thanh âm nọ mang theo vui sướng, Thiên Mị nghĩ nghĩ, chủ nhân của âm thanh này hình như là một cô giúp việc, có quan hệ không tồi với Thiên Ngữ. Sau khi Thiên Mị trở về, xưng hô của người giúp việc với Thiên Ngữ đều đã đổi thành nhị tiểu thư, nhưng cô ả giúp việc này dường như rất kiên trì!
Thiên Ngữ đang muốn nói gì đó, khóe mắt liếc thấy thân ảnh trên cầu thang, không khỏi cười đến ngọt như mật nói, “Hạo sợ tôi quá nhớ nhà, nên tranh thủ dẫn tôi về ở vài ngày.” Kỳ thực cô ta chẳng hề nhớ nhà chút nào, chẳng qua Tô Hạo đột nhiên kiên trì muốn tới Thiên gia ở vài ngày, cô ta cũng liền theo tới.
Cô ả giúp việc kia vừa cười vừa nói, “Cô gia thực là thương tiểu thư mà!”
Thiên Ngữ cười cười, nhắc nhở, “Lời này ở trước mặt chị tôi cô đừng nhắc tới, bằng không chị ấy sẽ thương tâm đó.”
"Thương tâm?" Cô ả giúp việc kia hừ lạnh nói, “Cô ta có gì mà phải thương tâm? Cô gia và tiểu thư mới là trời sinh một đôi, cô ta căn bản là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!” Bởi vì quan hệ với Thiên Ngữ không tệ lắm, cho nên đối với chuyện giữa Thiên Mị, Thiên Ngữ và Tô Hạo, cô ta cũng biết đôi chút.
Thiên Mị hơi hí mắt, khóe miệng nhếch lên ý cười. Đúng lúc không biết nên tìm ai, nếu cô ả giúp việc này miệng thối như thế, thì chọn cô ta đi, vừa lúc để người ta nhìn xem ai là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Thiên Mị không nói tiếng nào trở lại trên lầu, Thiên Ngữ thấy cô bỏ đi, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, nghĩ đến bộ dạng Thiên Mị trốn trong xó xỉnh nào đó thương tâm khóc thầm, cô ta cảm thấy thực hả giận!
Ả giúp việc kia còn muốn nói thêm gì nữa, Thiên Ngữ xua tay bảo, “Tôi hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước đây.”
Nhìn bóng lưng Thiên Ngữ biến mất, cô ả giúp việc đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên cảm thấy cổ đau đớn, mềm nhũn ngã xuống.
Trong phòng, Thiên Mị ra sức cởi quần áo hai người, chậc chậc nói, “Dáng người thật chẳng ra sao cả!” Vẫn là dáng người Tề Tu tương đối khá.
Thiên Mị hơi khựng lại động tác, cào cào tóc, đối với bản thân không biết nói gì. Cô đang suy nghĩ gì kia chứ? Lúc nào lại biến thành sắc nữ như thế này?
Nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người hai kẻ kia, kéo hai người chồng lên nhau, nhìn nhìn, lại cảm thấy dáng vẻ này không sinh động chút nào, xoay người mở ngăn kéo chứa hòm thuốc, lục lọi lấy ra một cái lọ nhỏ, đổ ra hai viên thuốc, chạy về bên giường, nhét vào miệng mỗi kẻ một viên.
Cô cũng không sợ có người phát hiện ra hai kẻ này trúng thuốc, dù sao cô trở về chính là muốn náo loạn Thiên gia gà chó không yên.
Tính toán hai người đã sắp tỉnh, Thiên Mị vẫn không quên lắp camera lỗ kim, sau đó mới xoay người rời đi, nhìn qua tâm tình rất tốt.
Triêu Thiên Châu rất biết quan sát sắc mặt lăn đến cạnh chân cô, Thiên Mị tâm tình tốt nhặt nó lên, xoay người chạy đến phòng tắm tẩy sạch sẽ cho nó, mới bỏ vào túi rời khỏi phòng.
"Bùi tổng..."
Thiên Mị vừa xuống lầu đã thấy người giúp việc tiếp đón Bùi Diễm, nhìn cô giúp việc kia má đỏ hây hây, Thiên Mị chậc chậc cười nói, “"Bùi tổng mị lực thật lớn nha!"
Bùi Diễm xua tay bảo cô giúp việc kia rời đi, mới trêu đùa, "Thế nào? Ghen tị?"
"Đúng vậy! Bùi tổng sao lại ai thấy cũng yêu thế này chứ?” Thiên Mị lười biếng ngồi vào ghế salon, vẻ mặt cùng lời nói trong miệng hoàn toàn không khớp chút nào.
Bùi Diễm ngồi xuống cạnh cô, quét mắt một vòng. Thiên Mị thấy vẻ mặt nghiêm túc của y, không khỏi mở miệng nói, "Ở đây không có thiết bị nghe lén."
Nghe vậy, Bùi Diễm mới nhỏ giọng nói, “Cô đã trộm được Tử Ngọc Bôi rồi?”
Thiên Mị lắc đầu, hỏi, "Sao thế?"
"Không được?" Bùi Diễm có chút giật mình, câu hỏi trước đó của y bất quá chỉ là thuận miệng mà thôi, lại không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án như thế này.
Bùi Diễm thoáng ngừng lại, sau đó mới lên tiếng, “Tề gia đã khởi binh hỏi tội Thiên Nghiêm rồi!”
Bùi Diễm nhịn không được cau mày, vốn dĩ chuyện này không phải là chuyện quá lớn, nếu như Thiên Mị trộm được Tử Ngọc Bôi trở về, cho dù là Tề gia khởi binh hỏi tội cũng không phải đại sự gì. Thiên Nghiêm dùng Tử Ngọc Bôi đổi lấy Triêu Thiên Châu, sự tình xem như đã giải quyết xong, nhưng Thiên Mị lại không mang Tử Ngọc Bôi về, cứ cái đà này, Thiên Nghiêm chẳng phải sẽ hoài nghi cô sao?
Mặc dù Nam Bắc đảo âm thầm tranh đấu không ngừng, nhưng nếu không phải Tử Ngọc Bôi thực sự bị trộm, Tề gia cũng sẽ không vội vã xé rách mặt.
"Khởi binh hỏi tội?" Thiên Mị hơi cảm thấy buồn cười nhướng nhướng mày, "Tề Mặc đây là kẻ ác cáo trạng trước?” Chuyện này là do Nam đảo khởi xướng nha.
Bùi Diễm lắc đầu nói, "Không phải Tề Mặc, là Tề Lương! Mặc dù hiện giờ đương gia Tề gia là Tề Mặc, nhưng Tề lão gia tử vẫn rất có quyền lực."
Thiên Mị híp mắt một cái, xem ra là Tề Lương cấp bách, cũng đúng thôi, huyết mạch rơi vào trong tay người khác, làm sao có thể không gấp? Nhưng có Tề Tu ở đó, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội trở mình nha!
Cô vẫn chưa biết, Tề Tu đã nghỉ phép rồi.
Tin tức của Bùi Diễm linh thông như vậy, Thiên Mị tuyệt không kỳ quái, vỗ vỗ vai y nói, "Yên tâm, Thiên Nghiêm không thể làm gì được tôi đâu!"
Lúc đầu Thiên Nghiêm tuyển chọn Thiên Mị, đưa cô đi trụ sở huấn luyện, chính bởi vì phát hiện cô có thể ngự khí, loại năng lực này rất đáng sợ, chỉ cần Thiên Mị có thể nắm bắt tốt, người thủ hộ trừ cô ra không còn có thể là ai khác, mà trên thực tế quả thực đúng như ông ta dự liệu. Thiên Mị trở thành người thủ hộ, nhưng cũng đã trở thành người ông ta không cách nào khống chế được. Hiện tại Thiên Nghiêm còn chưa biết nước thánh không có tác dụng đối với Thiên Mị, nhưng ông ta cũng sẽ không tùy tiện động vào Thiên Mị, bởi vì ông ta cần Thiên Mị. Vả lại cho dù Thiên Nghiêm ra tay với Thiên Mị, cuối cùng ai chết vào tay ai vẫn rất khó nói!
Bùi Diễm biết thực lực của Thiên Mị, cũng không lo lắng quá nhiều, chỉ nói, “Nếu cần thì đừng nên khách khí.”
"Ừ." Thiên Mị gật đầu.
Đột nhiên trên lầu truyền tới một tiếng rống phẫn nộ, Thiên Mị nhíu nhíu mày. Cô còn chưa hành động cơ mà, không ngờ lại tự mình đi bắt gian cơ đấy?
Nhìn vẻ mặt tà mị của Thiên Mị, Bùi Diễm nhìn lên lầu, lại nhìn nhìn Thiên Mị, nhíu mày hỏi, “Cô em gái kia của cô chọc tới cô?”
Thiên Mị không nói gì thêm, chỉ cười cười mời, “Có muốn đi xem trò vui không?”
Bùi Diễm đứng dậy nói, "Không được, tôi còn có việc."
Biết y là ngời bận rộn, Thiên Mị cũng không giữ lại, tiễn y ra cửa, mới đi lên lầu xem kịch vui.
Tô Hạo đã mặc quần áo tử tế, lôi kéo Thiên Ngữ không ngừng giải thích, "Thiên Ngữ, em tin anh đi, anh thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra." Lời này cũng không phải giả, y chỉ nhớ rõ bản thân tìm đến Thiên Mị, sau đó hình như bị người ta đánh ngất, hoàn toàn không biết sao lại làm ra chuyện thế này với ả giúp việc kia.
Cô ả giúp việc kia kéo chăn che kín cơ thể mình, dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của Thiên Ngữ thì sắc mặt trở nên tái nhợt. Thiên Mị nhìn chiếc giường lớn ngổn ngang, trong lòng nghĩ, còn may là đã cất Miêu Miêu đi, bằng không sẽ bị ô nhiễm, nếu như không phải cái giường này đã bị cô đá hỏng rồi, cô mới sẽ không để bọn họ làm bậy trên giường cô.
Tô Hạo thấy Thiên Mị xuất hiện, ngón tay chỉ về phía cô nói, “Là cô ta, nhất định là cô ta hạ dược với anh!” Kỳ thực y chẳng hề biết Thiên Mị có thực sự hạ dược y hay không.
Hiện giờ y còn chưa thể ly hôn với Thiên Ngữ, cho nên y chỉ có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm cho người khác, mà Thiên Mị là thí sinh tốt nhất, bởi vì Thiên Ngữ rất ghét Thiên Mị, hơn nữa Thiên Mị lại có động cơ.
Về phần Thiên Mị sẽ ra sao, y cũng không quản được nhiều như vậy, cùng lắm thì đến lúc đó y giúp cô cầu tình, dù sao bất quá là cô bị đuổi ra khỏi Thiên gia, y thu nhận cô là được.
"Tiểu thư, sao người lại trở về rồi ạ?” Thanh âm nọ mang theo vui sướng, Thiên Mị nghĩ nghĩ, chủ nhân của âm thanh này hình như là một cô giúp việc, có quan hệ không tồi với Thiên Ngữ. Sau khi Thiên Mị trở về, xưng hô của người giúp việc với Thiên Ngữ đều đã đổi thành nhị tiểu thư, nhưng cô ả giúp việc này dường như rất kiên trì!
Thiên Ngữ đang muốn nói gì đó, khóe mắt liếc thấy thân ảnh trên cầu thang, không khỏi cười đến ngọt như mật nói, “Hạo sợ tôi quá nhớ nhà, nên tranh thủ dẫn tôi về ở vài ngày.” Kỳ thực cô ta chẳng hề nhớ nhà chút nào, chẳng qua Tô Hạo đột nhiên kiên trì muốn tới Thiên gia ở vài ngày, cô ta cũng liền theo tới.
Cô ả giúp việc kia vừa cười vừa nói, “Cô gia thực là thương tiểu thư mà!”
Thiên Ngữ cười cười, nhắc nhở, “Lời này ở trước mặt chị tôi cô đừng nhắc tới, bằng không chị ấy sẽ thương tâm đó.”
"Thương tâm?" Cô ả giúp việc kia hừ lạnh nói, “Cô ta có gì mà phải thương tâm? Cô gia và tiểu thư mới là trời sinh một đôi, cô ta căn bản là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!” Bởi vì quan hệ với Thiên Ngữ không tệ lắm, cho nên đối với chuyện giữa Thiên Mị, Thiên Ngữ và Tô Hạo, cô ta cũng biết đôi chút.
Thiên Mị hơi hí mắt, khóe miệng nhếch lên ý cười. Đúng lúc không biết nên tìm ai, nếu cô ả giúp việc này miệng thối như thế, thì chọn cô ta đi, vừa lúc để người ta nhìn xem ai là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Thiên Mị không nói tiếng nào trở lại trên lầu, Thiên Ngữ thấy cô bỏ đi, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, nghĩ đến bộ dạng Thiên Mị trốn trong xó xỉnh nào đó thương tâm khóc thầm, cô ta cảm thấy thực hả giận!
Ả giúp việc kia còn muốn nói thêm gì nữa, Thiên Ngữ xua tay bảo, “Tôi hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước đây.”
Nhìn bóng lưng Thiên Ngữ biến mất, cô ả giúp việc đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên cảm thấy cổ đau đớn, mềm nhũn ngã xuống.
Trong phòng, Thiên Mị ra sức cởi quần áo hai người, chậc chậc nói, “Dáng người thật chẳng ra sao cả!” Vẫn là dáng người Tề Tu tương đối khá.
Thiên Mị hơi khựng lại động tác, cào cào tóc, đối với bản thân không biết nói gì. Cô đang suy nghĩ gì kia chứ? Lúc nào lại biến thành sắc nữ như thế này?
Nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người hai kẻ kia, kéo hai người chồng lên nhau, nhìn nhìn, lại cảm thấy dáng vẻ này không sinh động chút nào, xoay người mở ngăn kéo chứa hòm thuốc, lục lọi lấy ra một cái lọ nhỏ, đổ ra hai viên thuốc, chạy về bên giường, nhét vào miệng mỗi kẻ một viên.
Cô cũng không sợ có người phát hiện ra hai kẻ này trúng thuốc, dù sao cô trở về chính là muốn náo loạn Thiên gia gà chó không yên.
Tính toán hai người đã sắp tỉnh, Thiên Mị vẫn không quên lắp camera lỗ kim, sau đó mới xoay người rời đi, nhìn qua tâm tình rất tốt.
Triêu Thiên Châu rất biết quan sát sắc mặt lăn đến cạnh chân cô, Thiên Mị tâm tình tốt nhặt nó lên, xoay người chạy đến phòng tắm tẩy sạch sẽ cho nó, mới bỏ vào túi rời khỏi phòng.
"Bùi tổng..."
Thiên Mị vừa xuống lầu đã thấy người giúp việc tiếp đón Bùi Diễm, nhìn cô giúp việc kia má đỏ hây hây, Thiên Mị chậc chậc cười nói, “"Bùi tổng mị lực thật lớn nha!"
Bùi Diễm xua tay bảo cô giúp việc kia rời đi, mới trêu đùa, "Thế nào? Ghen tị?"
"Đúng vậy! Bùi tổng sao lại ai thấy cũng yêu thế này chứ?” Thiên Mị lười biếng ngồi vào ghế salon, vẻ mặt cùng lời nói trong miệng hoàn toàn không khớp chút nào.
Bùi Diễm ngồi xuống cạnh cô, quét mắt một vòng. Thiên Mị thấy vẻ mặt nghiêm túc của y, không khỏi mở miệng nói, "Ở đây không có thiết bị nghe lén."
Nghe vậy, Bùi Diễm mới nhỏ giọng nói, “Cô đã trộm được Tử Ngọc Bôi rồi?”
Thiên Mị lắc đầu, hỏi, "Sao thế?"
"Không được?" Bùi Diễm có chút giật mình, câu hỏi trước đó của y bất quá chỉ là thuận miệng mà thôi, lại không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án như thế này.
Bùi Diễm thoáng ngừng lại, sau đó mới lên tiếng, “Tề gia đã khởi binh hỏi tội Thiên Nghiêm rồi!”
Bùi Diễm nhịn không được cau mày, vốn dĩ chuyện này không phải là chuyện quá lớn, nếu như Thiên Mị trộm được Tử Ngọc Bôi trở về, cho dù là Tề gia khởi binh hỏi tội cũng không phải đại sự gì. Thiên Nghiêm dùng Tử Ngọc Bôi đổi lấy Triêu Thiên Châu, sự tình xem như đã giải quyết xong, nhưng Thiên Mị lại không mang Tử Ngọc Bôi về, cứ cái đà này, Thiên Nghiêm chẳng phải sẽ hoài nghi cô sao?
Mặc dù Nam Bắc đảo âm thầm tranh đấu không ngừng, nhưng nếu không phải Tử Ngọc Bôi thực sự bị trộm, Tề gia cũng sẽ không vội vã xé rách mặt.
"Khởi binh hỏi tội?" Thiên Mị hơi cảm thấy buồn cười nhướng nhướng mày, "Tề Mặc đây là kẻ ác cáo trạng trước?” Chuyện này là do Nam đảo khởi xướng nha.
Bùi Diễm lắc đầu nói, "Không phải Tề Mặc, là Tề Lương! Mặc dù hiện giờ đương gia Tề gia là Tề Mặc, nhưng Tề lão gia tử vẫn rất có quyền lực."
Thiên Mị híp mắt một cái, xem ra là Tề Lương cấp bách, cũng đúng thôi, huyết mạch rơi vào trong tay người khác, làm sao có thể không gấp? Nhưng có Tề Tu ở đó, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội trở mình nha!
Cô vẫn chưa biết, Tề Tu đã nghỉ phép rồi.
Tin tức của Bùi Diễm linh thông như vậy, Thiên Mị tuyệt không kỳ quái, vỗ vỗ vai y nói, "Yên tâm, Thiên Nghiêm không thể làm gì được tôi đâu!"
Lúc đầu Thiên Nghiêm tuyển chọn Thiên Mị, đưa cô đi trụ sở huấn luyện, chính bởi vì phát hiện cô có thể ngự khí, loại năng lực này rất đáng sợ, chỉ cần Thiên Mị có thể nắm bắt tốt, người thủ hộ trừ cô ra không còn có thể là ai khác, mà trên thực tế quả thực đúng như ông ta dự liệu. Thiên Mị trở thành người thủ hộ, nhưng cũng đã trở thành người ông ta không cách nào khống chế được. Hiện tại Thiên Nghiêm còn chưa biết nước thánh không có tác dụng đối với Thiên Mị, nhưng ông ta cũng sẽ không tùy tiện động vào Thiên Mị, bởi vì ông ta cần Thiên Mị. Vả lại cho dù Thiên Nghiêm ra tay với Thiên Mị, cuối cùng ai chết vào tay ai vẫn rất khó nói!
Bùi Diễm biết thực lực của Thiên Mị, cũng không lo lắng quá nhiều, chỉ nói, “Nếu cần thì đừng nên khách khí.”
"Ừ." Thiên Mị gật đầu.
Đột nhiên trên lầu truyền tới một tiếng rống phẫn nộ, Thiên Mị nhíu nhíu mày. Cô còn chưa hành động cơ mà, không ngờ lại tự mình đi bắt gian cơ đấy?
Nhìn vẻ mặt tà mị của Thiên Mị, Bùi Diễm nhìn lên lầu, lại nhìn nhìn Thiên Mị, nhíu mày hỏi, “Cô em gái kia của cô chọc tới cô?”
Thiên Mị không nói gì thêm, chỉ cười cười mời, “Có muốn đi xem trò vui không?”
Bùi Diễm đứng dậy nói, "Không được, tôi còn có việc."
Biết y là ngời bận rộn, Thiên Mị cũng không giữ lại, tiễn y ra cửa, mới đi lên lầu xem kịch vui.
Tô Hạo đã mặc quần áo tử tế, lôi kéo Thiên Ngữ không ngừng giải thích, "Thiên Ngữ, em tin anh đi, anh thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra." Lời này cũng không phải giả, y chỉ nhớ rõ bản thân tìm đến Thiên Mị, sau đó hình như bị người ta đánh ngất, hoàn toàn không biết sao lại làm ra chuyện thế này với ả giúp việc kia.
Cô ả giúp việc kia kéo chăn che kín cơ thể mình, dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của Thiên Ngữ thì sắc mặt trở nên tái nhợt. Thiên Mị nhìn chiếc giường lớn ngổn ngang, trong lòng nghĩ, còn may là đã cất Miêu Miêu đi, bằng không sẽ bị ô nhiễm, nếu như không phải cái giường này đã bị cô đá hỏng rồi, cô mới sẽ không để bọn họ làm bậy trên giường cô.
Tô Hạo thấy Thiên Mị xuất hiện, ngón tay chỉ về phía cô nói, “Là cô ta, nhất định là cô ta hạ dược với anh!” Kỳ thực y chẳng hề biết Thiên Mị có thực sự hạ dược y hay không.
Hiện giờ y còn chưa thể ly hôn với Thiên Ngữ, cho nên y chỉ có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm cho người khác, mà Thiên Mị là thí sinh tốt nhất, bởi vì Thiên Ngữ rất ghét Thiên Mị, hơn nữa Thiên Mị lại có động cơ.
Về phần Thiên Mị sẽ ra sao, y cũng không quản được nhiều như vậy, cùng lắm thì đến lúc đó y giúp cô cầu tình, dù sao bất quá là cô bị đuổi ra khỏi Thiên gia, y thu nhận cô là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.