Chương 32: Bị chết quá ư vô tội
Nhược Thủy Lưu Ly
25/04/2017
Nghĩ nghĩ, Bùi Diễm lại liên lạc với Ngải Việt, cho dù thực lực thực tế của
Bùi thị như thế nào, hiện giờ nếu như Thiên Nghiêm đã quyết định trừ khử Thiên Mị, thì nhất định sẽ không nể mặt mũi đệ nhị gia tộc là y, nhưng
nếu liên hợp với Ngải thị, đoán chừng Thiên Nghiêm sẽ không dám tùy tiện làm càn, đây là vì phòng ngừa vạn nhất.
"Chết tiệt! Lái nhanh lên!"
Tài xế vừa nghe thấy y gào thét, bị dọa giật nảy mình. Tổng tài vẫn luôn ôn hòa, từ trước tới nay chưa từng thấy bộ dạng y nôn nóng thế này, thực đúng là . . . đáng sợ. Lập tức không dám nói nhiều, chỉ thấy xe “vút” một tiếng, cấp tốc vọt về phía trước.
Ngải Dĩnh Nhi nhìn Thiên Mị đã sắp mất đi ý thức, biết không thể đợi thêm được nữa. Cứ tiếp tục thế này, cho dù anh Diễm tới rồi, chị cũng không thể cứu được, không thể ngồi chờ chết được nữa.
Mắt đảo quanh, Ngải Dĩnh Nhi nhanh chóng kéo chiếc tủ ở bên cạnh chắn trước người mình, móc khẩu súng trên người bắn về phía Thiên Nghiêm. May mà ả kia ỷ vào hoặc thuật của bản thân, không tịch thu đồ trên người mình, hoặc giả cô ta cố tình lưu lại, để cô có vũ khí đối phó với Thiên Mị!
Thiên Nghiêm nhanh chóng lẩn đi, sớm đã có hộ vệ che chắn cho ông ta. Thiên Nghiêm tạm thời còn chưa muốn xé rách mặt với Ngải thị, cho nên phân phó không được đả thương Ngải Dĩnh Nhi, ngắm họng súng vào Thiên Mị phía sau cô. Đáng tiếc Ngải Dĩnh Nhi bảo hộ rất chặt, căn bản không động vào Thiên Mị được.
Nhìn đám hộ vệ bó tay bó chân, Ngải Dĩnh Nhi cười lạnh trong lòng, sợ thành kẻ địch với Ngải thị sao? Chậm rồi! Nếu dám động vào chị ấy, thì chính là kẻ địch của Ngải thị cùng Bùi thị!
Thiên Nghiêm đứng bên cạnh cô gái che mặt, không ai thấy được dung mạo của cô ta, nhìn thấy trận hỗn loạn thế này, hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh phi đao, giơ tay phóng về phía Ngải Dĩnh Nhi. Thiên Nghiêm sợ đả thương Ngải Dĩnh Nhi, cô ta thì lại không sợ!
"Đinh ——" Tiếng kim loại va vào nhau, phi đao bị cắt ngang, cô gái kia chống lại cặp mắt băng lạnh mà lại mị hoặc không khỏi sửng sốt, “Cô . . .” Làm sao có thể, không ngờ Thiên Mị lại không chết, bị trúng độc như thế, cho dù không chết, hiện tại cũng tuyệt không có khả năng đứng dậy, cô làm sao làm được?
Chiếc vòng trên cổ tay Thiên Mị vốn đã chuyển sang màu đen, lại dần dần khôi phục lại màu xanh biếc, như một hồ nước sâu, lóng lánh linh động, ánh đỏ dìu dịu lưu chuyển bên trong, trông rất đẹp mắt.
Thấy Thiên Mị không có việc gì, hốc mắt Ngải Dĩnh Nhi đỏ lên, “Chị . . .”
Thiên Nghiêm thấy vậy, sắc mặt có chút tái nhợt. Ông ta biết Thiên Mị không dễ đối phó, cho nên mới đồng ý để người Tề gia nhúng tay vào, không nghĩ tới vẫn không đối phó được cô.
“Pằng pằng pằng . . .” Vào thời khắc này bên ngoài biệt thự vang lên một tràng tiếng súng.
Một người đàn ông toàn thân mặc tây trang đen chạy tới, hoảng loạn nói với Thiên Nghiêm, “Gia chủ, người của Bùi thị đã xông vào!”
"Bùi thị?" Sắc mặt Thiên Nghiêm rất khó coi, mắt thấy sắp phải phá vỡ mặt ngoài với Ngải thị, hiện tại lại tới một Bùi thị. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Bùi Diễm thực sự thích Thiên Mị?
"Giết cho ta, không chừa kẻ nào!” Vẫn là giọng nói êm tai quen thuộc kia, nhưng lúc này lại không có phần ôn hòa, ẩn trong giọng nói đều là sát ý lạnh như băng.
Thiên Nghiêm nghe thấy phân phó như thế, khóe mắt giựt giựt, gân xanh nổi lên trên thái dương, tức giận quát, “Bùi Diễm, cậu có ý gì?”
“Tôi có ý gì?” Bùi Diễm cười nhạt, tránh thoát hỏa lực tiến vào đại sảnh, dưới họng súng của mọi người, ưu nhã bước lên lầu, gằn từng câu từng chữ, “Thiên Nghiêm, ông có tin không, động vào Thiên Mị sẽ là chuyện hối hận nhất mà đời này ông đã làm.”
Dưới đáy mắt băng lãnh của y, đáy lòng Thiên Nghiêm dâng lên một cỗ hàn khí. Bùi Diễm quả nhiên là vì Thiên Mị mà đến, vậy thì Bùi thị nhất định sẽ xé rách mặt với Thiên gia!
Tâm tình cuộn trào mãnh liệt lắng lại, lòng Thiên Nghiêm dần dần ổn định. Cho dù Bùi thị và Ngải thị liên thủ, ông ta vẫn còn có Tô gia không phải sao? Đến cùng ai chết vào tay ai, bây giờ vẫn chưa nói chính xác được!
Đúng lúc này, đám hộ vệ đang vây quanh ông ta không ngờ từng kẻ một lại cứ thế mà ngã xuống, khiến ông ta ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, máu tươi đã nhiễm đỏ đầy đất.
Thiên Nghiêm hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Ngải Dĩnh Nhi đang căm tức nhìn ông ta, còn có Thiên Mị cười đến quá ư tà tứ, mà kẻ được Tề gia phái tới kia, đã sớm biến mất. Trên lầu chỉ còn lại bốn người, trừ ông ta ra, ba người còn lại đều là kẻ địch của ông ta, một kẻ trong đó còn là Huyết Sắc Mị Yêu!
Thiên Nghiêm thân là gia chủ Thiên gia không phải chưa từng thấy qua cảnh đời, nhưng lúc này đối mặt với Thiên Mị, tận đáy lòng ông ta lại cảm thấy khủng hoảng, không tự chủ được lùi về sau, mãi đến khi đụng vào lan can tinh mỹ.
Thiên Mị nhếch nhếch môi, ngón tay khẽ động, lan can tinh mỹ kia đột nhiên rớt xuống, cơ thể Thiên Nghiêm dán vào đó cũng vì vậy mà rơi xuống theo.
Thiên Nghiêm chỉ cảm thấy sức nén trên người nén đến mức ông ta không thở được, giống như một tảng đá thật lớn đang đè lên người ông, nhìn vào ánh mắt hờ hững của Thiên Mị, ông ta biết là cô, chỉ có cô mới làm được, đó không phải là đá, mà là khí áp!
“Phịch . . .” Một tiếng vang thật lớn, Thiên Nghiêm khẽ giật giật, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Bùi Diễm nhíu mày, từ trên lầu trực tiếp nhảy xuống, kiểm tra một lát rồi bảo, “Còn chưa chết!”
Thiên Mị lạnh nhạt nói, “Tôi biết không chết, chẳng qua chỉ liệt mà thôi!” Chết thì quá tiện nghi cho ông ta rồi, nếu như đã quan tâm Thiên gia, quan tâm Bắc đảo như thế, thì cứ để ông ta trơ mắt nhìn mọi thứ mất đi đi!
Chẳng qua cho dù không giết, cô cũng sẽ không để Thiên Nghiêm có cơ hội cắn trả!
Ngải Dĩnh Nhi lúc này mới rút đi ý lạnh trên mặt, nhìn thanh chủy thủ vẫn còn cắm trên lưng Thiên Mị, đỏ mắt hỏi, “Chị, chị không sao chứ?”
Thiên Mị gật đầu, còn chưa kịp nói gì, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, mềm nhũn ngã thẳng xuống. Ngải Dĩnh Nhi nhanh tay đỡ lấy cô, kinh hoảng kêu lên, “Chị . . .”
Nghe tiếng, Bùi Diễm nhanh chóng xông lên lầu, đỡ lấy Thiên Mị, phát hiện cơ thể Thiên Mị rất nhanh đã lạnh đi, trong lòng cả kinh, run rẩy giơ tay dò xét hơi thở của cô, sắc mặt trắng nhợt, lại không tin vươn tay sờ sờ cổ cô. Không có, không có gì cả!
Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng mới nãy vẫn còn rất tốt mà, sao trong nháy mắt lại chết rồi!
Nhìn vẻ mặt không thể nào tin được của Bùi Diễm, còn có đáy mắt lộ ra bi thương, Ngải Dĩnh Nhi ngã ngồi xuống đất, ánh mắt trống rỗng nhìn hai tay mình, rơi lệ không ngừng. Là cô giết chị ấy, là cô!
Hai người đều quá mức bi thương, không ai chú ý tới bên cạnh Thiên Mị, một viên châu nhỏ màu trắng ngà hơi nảy lên, nhìn qua dường như rất vui vẻ, sau đó viên châu nhỏ bỗng biến mất, ngay cả vòng ngọc trên cổ tay Thiên Mị cũng cùng nhau biến mất.
Không ai có thể nghe hiểu được Triêu Thiên Châu nói gì, ngay cả Thiên Mị cũng không nghe được nó nói, bằng không Triêu Thiên Châu nhất định sẽ bị làm thịt!
Trước đó Thiên Mị nói muốn đi Nam đảo, nhưng lại bởi vì hành động của Thiên Nghiêm, trì hoãn lâu như vậy, Triêu Thiên Châu đã sớm không nhịn được, cho nên nhảy nhảy đập đập bên chân Thiên Mị, khẩn thiết bảo, “Chủ nhân, em nhớ tiểu tử, chúng ta đi tìm tiểu tử có được không?”
Nó và tiểu tử đã rất nhiều rất nhiều năm chưa gặp nhau, sau khi chủ nhân đi Nam đảo trở về trên người liền có khí tức của tiểu tử, cho nên trong khoảng thời gian này nó mới theo đuôi chủ nhân như vậy, để cô mang nó đi gặp tiểu tử. Thật vất vả chủ nhân muốn dẫn nó đi, đám nhân loại ghê tởm kia lại tới quấy rầy, thực đáng giận mà, nếu không phải bây giờ năng lực của nó không đủ, nó đã sớm nghiền chết những con kiến hôi kia rồi!
Mà lúc này vừa vặn Ngải Dĩnh Nhi hỏi Thiên Mị, “Chị, chị không sao chứ?” Sau đó Thiên Mị gật đầu.
Vì vậy Triêu Thiên Châu cao hứng nhảy nhảy, “Chủ nhân tốt nhất, giờ chúng ta đi tìm tiểu tử đi!” Kết quả là tự quyết định, không dằn nổi Triêu Thiên Châu liền lựa chọn phương pháp nhanh nhất đi Nam đảo.
Chỉ có thể nói, Thiên Mị bị chết quá ư vô tội!
"Chết tiệt! Lái nhanh lên!"
Tài xế vừa nghe thấy y gào thét, bị dọa giật nảy mình. Tổng tài vẫn luôn ôn hòa, từ trước tới nay chưa từng thấy bộ dạng y nôn nóng thế này, thực đúng là . . . đáng sợ. Lập tức không dám nói nhiều, chỉ thấy xe “vút” một tiếng, cấp tốc vọt về phía trước.
Ngải Dĩnh Nhi nhìn Thiên Mị đã sắp mất đi ý thức, biết không thể đợi thêm được nữa. Cứ tiếp tục thế này, cho dù anh Diễm tới rồi, chị cũng không thể cứu được, không thể ngồi chờ chết được nữa.
Mắt đảo quanh, Ngải Dĩnh Nhi nhanh chóng kéo chiếc tủ ở bên cạnh chắn trước người mình, móc khẩu súng trên người bắn về phía Thiên Nghiêm. May mà ả kia ỷ vào hoặc thuật của bản thân, không tịch thu đồ trên người mình, hoặc giả cô ta cố tình lưu lại, để cô có vũ khí đối phó với Thiên Mị!
Thiên Nghiêm nhanh chóng lẩn đi, sớm đã có hộ vệ che chắn cho ông ta. Thiên Nghiêm tạm thời còn chưa muốn xé rách mặt với Ngải thị, cho nên phân phó không được đả thương Ngải Dĩnh Nhi, ngắm họng súng vào Thiên Mị phía sau cô. Đáng tiếc Ngải Dĩnh Nhi bảo hộ rất chặt, căn bản không động vào Thiên Mị được.
Nhìn đám hộ vệ bó tay bó chân, Ngải Dĩnh Nhi cười lạnh trong lòng, sợ thành kẻ địch với Ngải thị sao? Chậm rồi! Nếu dám động vào chị ấy, thì chính là kẻ địch của Ngải thị cùng Bùi thị!
Thiên Nghiêm đứng bên cạnh cô gái che mặt, không ai thấy được dung mạo của cô ta, nhìn thấy trận hỗn loạn thế này, hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh phi đao, giơ tay phóng về phía Ngải Dĩnh Nhi. Thiên Nghiêm sợ đả thương Ngải Dĩnh Nhi, cô ta thì lại không sợ!
"Đinh ——" Tiếng kim loại va vào nhau, phi đao bị cắt ngang, cô gái kia chống lại cặp mắt băng lạnh mà lại mị hoặc không khỏi sửng sốt, “Cô . . .” Làm sao có thể, không ngờ Thiên Mị lại không chết, bị trúng độc như thế, cho dù không chết, hiện tại cũng tuyệt không có khả năng đứng dậy, cô làm sao làm được?
Chiếc vòng trên cổ tay Thiên Mị vốn đã chuyển sang màu đen, lại dần dần khôi phục lại màu xanh biếc, như một hồ nước sâu, lóng lánh linh động, ánh đỏ dìu dịu lưu chuyển bên trong, trông rất đẹp mắt.
Thấy Thiên Mị không có việc gì, hốc mắt Ngải Dĩnh Nhi đỏ lên, “Chị . . .”
Thiên Nghiêm thấy vậy, sắc mặt có chút tái nhợt. Ông ta biết Thiên Mị không dễ đối phó, cho nên mới đồng ý để người Tề gia nhúng tay vào, không nghĩ tới vẫn không đối phó được cô.
“Pằng pằng pằng . . .” Vào thời khắc này bên ngoài biệt thự vang lên một tràng tiếng súng.
Một người đàn ông toàn thân mặc tây trang đen chạy tới, hoảng loạn nói với Thiên Nghiêm, “Gia chủ, người của Bùi thị đã xông vào!”
"Bùi thị?" Sắc mặt Thiên Nghiêm rất khó coi, mắt thấy sắp phải phá vỡ mặt ngoài với Ngải thị, hiện tại lại tới một Bùi thị. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Bùi Diễm thực sự thích Thiên Mị?
"Giết cho ta, không chừa kẻ nào!” Vẫn là giọng nói êm tai quen thuộc kia, nhưng lúc này lại không có phần ôn hòa, ẩn trong giọng nói đều là sát ý lạnh như băng.
Thiên Nghiêm nghe thấy phân phó như thế, khóe mắt giựt giựt, gân xanh nổi lên trên thái dương, tức giận quát, “Bùi Diễm, cậu có ý gì?”
“Tôi có ý gì?” Bùi Diễm cười nhạt, tránh thoát hỏa lực tiến vào đại sảnh, dưới họng súng của mọi người, ưu nhã bước lên lầu, gằn từng câu từng chữ, “Thiên Nghiêm, ông có tin không, động vào Thiên Mị sẽ là chuyện hối hận nhất mà đời này ông đã làm.”
Dưới đáy mắt băng lãnh của y, đáy lòng Thiên Nghiêm dâng lên một cỗ hàn khí. Bùi Diễm quả nhiên là vì Thiên Mị mà đến, vậy thì Bùi thị nhất định sẽ xé rách mặt với Thiên gia!
Tâm tình cuộn trào mãnh liệt lắng lại, lòng Thiên Nghiêm dần dần ổn định. Cho dù Bùi thị và Ngải thị liên thủ, ông ta vẫn còn có Tô gia không phải sao? Đến cùng ai chết vào tay ai, bây giờ vẫn chưa nói chính xác được!
Đúng lúc này, đám hộ vệ đang vây quanh ông ta không ngờ từng kẻ một lại cứ thế mà ngã xuống, khiến ông ta ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, máu tươi đã nhiễm đỏ đầy đất.
Thiên Nghiêm hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Ngải Dĩnh Nhi đang căm tức nhìn ông ta, còn có Thiên Mị cười đến quá ư tà tứ, mà kẻ được Tề gia phái tới kia, đã sớm biến mất. Trên lầu chỉ còn lại bốn người, trừ ông ta ra, ba người còn lại đều là kẻ địch của ông ta, một kẻ trong đó còn là Huyết Sắc Mị Yêu!
Thiên Nghiêm thân là gia chủ Thiên gia không phải chưa từng thấy qua cảnh đời, nhưng lúc này đối mặt với Thiên Mị, tận đáy lòng ông ta lại cảm thấy khủng hoảng, không tự chủ được lùi về sau, mãi đến khi đụng vào lan can tinh mỹ.
Thiên Mị nhếch nhếch môi, ngón tay khẽ động, lan can tinh mỹ kia đột nhiên rớt xuống, cơ thể Thiên Nghiêm dán vào đó cũng vì vậy mà rơi xuống theo.
Thiên Nghiêm chỉ cảm thấy sức nén trên người nén đến mức ông ta không thở được, giống như một tảng đá thật lớn đang đè lên người ông, nhìn vào ánh mắt hờ hững của Thiên Mị, ông ta biết là cô, chỉ có cô mới làm được, đó không phải là đá, mà là khí áp!
“Phịch . . .” Một tiếng vang thật lớn, Thiên Nghiêm khẽ giật giật, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Bùi Diễm nhíu mày, từ trên lầu trực tiếp nhảy xuống, kiểm tra một lát rồi bảo, “Còn chưa chết!”
Thiên Mị lạnh nhạt nói, “Tôi biết không chết, chẳng qua chỉ liệt mà thôi!” Chết thì quá tiện nghi cho ông ta rồi, nếu như đã quan tâm Thiên gia, quan tâm Bắc đảo như thế, thì cứ để ông ta trơ mắt nhìn mọi thứ mất đi đi!
Chẳng qua cho dù không giết, cô cũng sẽ không để Thiên Nghiêm có cơ hội cắn trả!
Ngải Dĩnh Nhi lúc này mới rút đi ý lạnh trên mặt, nhìn thanh chủy thủ vẫn còn cắm trên lưng Thiên Mị, đỏ mắt hỏi, “Chị, chị không sao chứ?”
Thiên Mị gật đầu, còn chưa kịp nói gì, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, mềm nhũn ngã thẳng xuống. Ngải Dĩnh Nhi nhanh tay đỡ lấy cô, kinh hoảng kêu lên, “Chị . . .”
Nghe tiếng, Bùi Diễm nhanh chóng xông lên lầu, đỡ lấy Thiên Mị, phát hiện cơ thể Thiên Mị rất nhanh đã lạnh đi, trong lòng cả kinh, run rẩy giơ tay dò xét hơi thở của cô, sắc mặt trắng nhợt, lại không tin vươn tay sờ sờ cổ cô. Không có, không có gì cả!
Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng mới nãy vẫn còn rất tốt mà, sao trong nháy mắt lại chết rồi!
Nhìn vẻ mặt không thể nào tin được của Bùi Diễm, còn có đáy mắt lộ ra bi thương, Ngải Dĩnh Nhi ngã ngồi xuống đất, ánh mắt trống rỗng nhìn hai tay mình, rơi lệ không ngừng. Là cô giết chị ấy, là cô!
Hai người đều quá mức bi thương, không ai chú ý tới bên cạnh Thiên Mị, một viên châu nhỏ màu trắng ngà hơi nảy lên, nhìn qua dường như rất vui vẻ, sau đó viên châu nhỏ bỗng biến mất, ngay cả vòng ngọc trên cổ tay Thiên Mị cũng cùng nhau biến mất.
Không ai có thể nghe hiểu được Triêu Thiên Châu nói gì, ngay cả Thiên Mị cũng không nghe được nó nói, bằng không Triêu Thiên Châu nhất định sẽ bị làm thịt!
Trước đó Thiên Mị nói muốn đi Nam đảo, nhưng lại bởi vì hành động của Thiên Nghiêm, trì hoãn lâu như vậy, Triêu Thiên Châu đã sớm không nhịn được, cho nên nhảy nhảy đập đập bên chân Thiên Mị, khẩn thiết bảo, “Chủ nhân, em nhớ tiểu tử, chúng ta đi tìm tiểu tử có được không?”
Nó và tiểu tử đã rất nhiều rất nhiều năm chưa gặp nhau, sau khi chủ nhân đi Nam đảo trở về trên người liền có khí tức của tiểu tử, cho nên trong khoảng thời gian này nó mới theo đuôi chủ nhân như vậy, để cô mang nó đi gặp tiểu tử. Thật vất vả chủ nhân muốn dẫn nó đi, đám nhân loại ghê tởm kia lại tới quấy rầy, thực đáng giận mà, nếu không phải bây giờ năng lực của nó không đủ, nó đã sớm nghiền chết những con kiến hôi kia rồi!
Mà lúc này vừa vặn Ngải Dĩnh Nhi hỏi Thiên Mị, “Chị, chị không sao chứ?” Sau đó Thiên Mị gật đầu.
Vì vậy Triêu Thiên Châu cao hứng nhảy nhảy, “Chủ nhân tốt nhất, giờ chúng ta đi tìm tiểu tử đi!” Kết quả là tự quyết định, không dằn nổi Triêu Thiên Châu liền lựa chọn phương pháp nhanh nhất đi Nam đảo.
Chỉ có thể nói, Thiên Mị bị chết quá ư vô tội!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.