Tu La Chi Sủng

Chương 53: Cùng tiến cùng lùi

Nhược Thủy Lưu Ly

17/05/2017

Tề Hiền nhìn Nam Cung Diệu, rồi lại nhìn Cổ Ngạn hỏi, “Rốt cuộc cậu ta làm sao thế?”

Cổ Ngạn liếc trắng mắt, “Sao mình biết được.”

Tề Hiền bắt đầu đề nghị, “Bộ dạng này của cậu ta thật khiến người khác không thích ứng được, nếu không thì cậu cho cậu ta uống thuốc đi, để cậu ta bình thường trở lại?”

Cổ Ngạn suy nghĩ một chút, gật đầu tán thành, "Ý kiến hay!"

Nam Cung Diệu quay đầu lại trừng hai người kia, tức giận nói, "Đừng tưởng là mình không nghe thấy!"

Tề Hiền và Cổ Ngạn mắt không chớp, đều bày ra vẻ mặt không biết y đang nói gì. Âm lượng bọn họ nói chuyện ngay cả Tề Tu và Tề Bảo Bảo cách đó khá xa cũng nghe thấy rõ ràng, lúc này Tề Hiền và Cổ Ngạn giả nghiêm trang phẫn vô tri như thế, thực làm người khác cảm thấy buồn cười.

Phía sau bọn họ, Tề Mặc đang cau mày nhìn Tề Bảo Bảo, y dám khẳng định vừa rồi Tề Bảo Bảo cố ý nhắc nhở vị trí của Xà Vương.

Đông Phương Duệ đi ở bên phải y, đột nhiên mở miệng nói, "Tề đương gia, nói thế nào thì anh và Tề Tu cũng là anh em, anh ta không giúp chúng ta thì thôi đi sao ngay cả anh cũng không quản chứ?”

Tề Tu và Tề Bảo Bảo mặc dù đi tuốt ở đằng trước, nhưng vẫn nghe thấy lời của hắn ta, Tề Bảo Bảo nằm dựa lên lưng Tề Tu, cảm thán nói, “Đã biết Đông Phương Duệ thoạt nhìn không đáng yêu như bề ngoài, thực đáng tiếc cho gương mặt đó nha!” Khi không lại khích bác ly gián mà!

Tề Tu lại lần nữa làm mặt lạnh, nghiêng đầu nhìn cô, có chút nguy hiểm hỏi, “Em rất thích gương mặt đó?"

Tề Bảo Bảo chớp mắt nói, “Nếu em nói phải thì sao?”

Tề Tu bỗng nhếch môi, ý cười kia như là sát ý, chỉ nghe hắn từ tốn nói, “Vậy để tôi giúp em lột xuống!”

Tề Bảo Bảo liền vội vàng lắc đầu, cau mày nhìn hắn, thở dài nói, “Anh yêu, giờ em mới phát hiện anh máu tanh thật đó!”

Nhìn hắn một hồi, đột nhiên sáp tới, hôn một cái lên khóe miệng hắn, vừa cười vừa nói, “Nhưng em thích.”

Một lát sau, lại không nhịn được cười nói, “Nhưng mà ăn dấm chua nhiều quá cũng không tốt đâu.” Đáy mắt mang theo ý đùa.

Tề Tu hừ lạnh nói, "Biết là tốt rồi!"

Tề Bảo Bảo dán vào lỗ tai hắn cười khẽ, cô phát hiện thân ái nhà cô thực sự là càng ngày càng đáng yêu! Cánh tay vẫn đang vòng trên cổ hắn hơi siết lại, Tề Bảo Bảo thấp giọng bảo, “Thực ra em thích gương mặt này của anh nhất đó.”

Tề Tu nghiêng đầu hôn cô một cái, tiếp tục bước về phía trước.



Sau đó cũng không gặp phải nguy hiểm gì lớn nữa, đoàn người hơi thoáng buông lỏng, có điều cũng không dám quá tùy ý.

Sắc trời tối dần, ở trong hoàn cảnh như thế này tự nhiên không dám hành tẩu trong bóng tối, chỉ có thể tìm một chỗ bằng phẳng qua đêm tuy nhiên gần đây không có nguồn nước nào cả.

Cứ tiếp tục đi như thế, bởi vì tinh thần liên tục căng thẳng nên đoàn người đều đã thấm mệt, sau khi kiểm tra tình hình xung quanh liền ngồi xuống nghỉ ngơi.

Còn đám người Tề Tu thì lại dư thừa tinh lực khiến người ta hận đến nghiến răng, nhớ tới chyện gặp phải bầy rắn trước đó, có kẻ không nhịn được mở miệng nói, “Tề thiếu gia, con đường kế tiếp sẽ còn dài hơn nữa, mà Nam Sơn đảo lại nguy hiểm thế này, cho nên bây giờ chúng ta hẳn nên đoàn kết nhất trí bằng không đến lúc đó sợ rằng chúng ta sẽ không ra khỏi đây được!”

Mở miệng là người của Âu Dương gia, gã tỏ ra thông minh, ngữ khí cũng không tính là quá tệ. Nhìn tình huống trước mắt, Tề Tu chắc chắn phải có người giỏi về chế thuốc, thế nhưng dựa vào tình hình này nếu bức ép bọn người Tề Tu thì đối với bọn họ cũng không có chỗ tốt gì.

Tề Tu tự nhiên sẽ không chấp nhận lời của gã, tên gian thương Nam Cung Diệu liền mở miệng, trên mặt vẫn là nụ cười mê người như thường ngày, cất giọng đầy chân thành, “Về điều này chúng ta cũng đã biết, trước đó đúng là thuốc không đủ, các người cũng thấy đấy, trên người chúng tôi căn bản không có cái gì thừa cả, thuốc kia cũng vừa đủ, do đó . . .” Áy náy nhìn gã nọ, sau đó vỗ ngực hùng hồn bảo, “Mọi người yên tâm đi, lần sau nếu gặp nguy hiểm nữa, chúng tôi nhất định cùng tiến cùng lùi với mọi người!”

Nam Cung Diệu hiển nhiên đã thành phát ngôn viên cho Tề Tu, mà trong đám người bọn họ, quả thực y là người am hiểu giao tiếp nhất.

Tề Bảo Bảo nhìn bộ dạng đầy hào khí của Nam Cung Diệu, lắc đầu nói, “Giả vờ giả vịt!" Rồi lại quay đầu không ngừng quan sát Cổ Ngạn.

Tề Tu quay đầu cô lại, hỏi, “Làm sao thế?”

Tề Bảo Bảo tựa vào người hắn nói, “Chỉ là có chút hiếu kỳ cậu ta móc thuốc từ chỗ nào ra mà thôi.” Cổ Ngạn toàn thân nhẹ nhàng, ngoại trừ hai thanh chủy thủ và một khẩu súng lục, những cái khác đều bình thường, nhưng quả thực trước đó y đã móc ra một lượng lớn thuốc.

Nam Cung Diệu dễ dàng áp chế cơn phẫn nộ của quần chúng, dù sao vẫn còn phải mượn sức của bọn họ do đó đám người kia cũng không gây khó dễ gì nhiều, vừa nghe Tề Bảo Bảo nói như thế, Nam Cung Diệu quay đầu bảo, “Cậu ta có một hòm thuốc tùy thân!” Ngữ khí pha chút đố kị.

“Hòm thuốc tùy thân?” Tề Bảo Bảo nghi hoặc liếc Cổ Ngạn, sau đó bừng tỉnh, “Ý anh là cậu ta có không gian tùy thân?” Đồ tốt là đây! Mặc dù không có tính công kích, nhưng rất thuận tiện khi đi đến những địa phương không thích hợp cho việc mang vác quá nhiều.

“Vậy tại sao chúng ta lại còn phải uống thuốc?” Mặc dù hiệu quả như nhau, nhưng cô vẫn thích mỹ thực hơn! Cho dù không giữ tươi được nhưng vẫn có thể ăn được một hai ngày cơ mà!

Lúc có thể hưởng thụ thì cứ việc hưởng thụ, không nên ủy khuất bản thân nha!

Cổ Ngạn lau chùi chủy thủ của mình, bảo, “Không gian quá nhỏ, chỉ đủ chứa thuốc!” Vì thế Nam Cung Diệu mới có thể nói là hòm thuốc tùy thân.

Chút không gian kia không đủ để chứa thức ăn thì chi bằng mang theo nhiều thuốc, dù sao cũng sẽ không chết đói được!

Đông Phương Duệ khích bác ly gián không đạt được hiệu quả, Tề Mặc tuyệt không vì thế mà có ý kiến với Tề Tu, dường như y rất dung túng Tề Tu, giống như cho dù Tề Tu làm gì đi nữa y cũng đều có thể không tính toán, điều này làm cho Tề Bảo Bảo cảm thấy hơi kỳ lạ.



Có điều cô cảm nhận được Tề Mặc không có ác ý với Tề Tu, do đó cũng không dây dưa về vấn đề này nữa. Cô sờ sờ bụng mình đáng thương hỏi, “Chúng ta thực sự chỉ có thể uống thuốc thôi sao?”

Tề Tu quét mắt đánh giá tình hình xung quanh, sau đó bảo, “Hẳn là không cần!” Đang muốn đứng dậy, lại bị Tề Bảo Bảo kéo lại, “Anh đi rồi thì lấy ai bảo đảm an toàn cho tính mạng của em hả!”

Quay đầu nhìn Nam Cung Diệu, không khách khí ra lệnh, “Nam Cung Diệu đi tìm thức ăn đi!”

Nam Cung Diệu ra vẻ buồn bực, “Sao lại là mình?”

Cổ Ngạn không khách khí mở miệng nói, “Nhớ hái thêm hoa quả nữa!” Tuy rằng có thể tìm được sinh vật sống nhưng lại không có nước thì cũng không tiện xử lý, dưới tình huống chắc chắn không thể chết đói thì hắn cũng sẽ không ủy khuất bản thân.

Tề Hiền đang muốn bổ sung thêm, bị Nam Cung Diệu trừng một cái thì nhún vai. Không nói thì không nói, dù sao lát nữa không phải mình cũng được ăn sao!

Nam Cung Diệu túm lấy Cổ Ngạn cười đầy thân thiện, “Hiện tại nên đoàn kết nhất trí, cùng tiến cùng lùi!” Hắn không ngốc đến nỗi đi làm anh hùng một mình đâu nhé! Vẫn là nên tóm thêm một tên hộ vệ nữa cho chắc ăn!

Nhìn hai người rời đi, đám người kia vẫn không nhúc nhích, ở đây cho dù có hoa quả thì cũng không ai dám ăn bậy, ai biết có độc hay không? Có điều bọn họ cũng lười nhắc nhở, vị đại tiểu thư vô tri kia sớm muộn gì cũng chết ở đây, chết sớm hay chết muộn thì cũng đều như nhau cả.

Thật ra bọn họ chỉ nhìn trúng người am hiểu chế thuốc trong đám người đó, nếu như đã am hiểu dược vật thì hẳn là không đến mức bị hoa quả có độc hại chết!

Đây cũng là nguyên nhân Nam Cung Diệu kéo theo Cổ Ngạn, muốn biết có độc hay không thì Cổ Ngạn là người am hiểu nhất!

Không đạt được mục đích khích bác ly gián, ngược lại Nam Cung Diệu cũng không biểu hiện nôn nóng ra mặt, như là đã sớm nghĩ đến kết quả này.

Mặc dù nói là phải đoàn kết nhất trí, nhưng ba đại gia tộc không ngừng tranh đấu gay gắt, bọn họ không thể không đề phòng lẫn nhau, do đó hiện tại người của ba đại gia tộc đều tự quay thành vòng tròn, đốt lửa bên trong. Địa phương này là nơi mặt trời vốn dĩ đã không dễ chiếu vào, hơn nữa lúc này đây mặt trời lại xuống núi nên không khí rất âm u và lạnh lẽo.

Bọn họ đều mang theo thuốc bổ sung thể lực, cho nên sau khi dùng xong đều lặng lẽ nghỉ ngơi.

Tề Bảo Bảo nằm tựa trong lòng Tề Tu mơ màng thiếp đi, quả thực giống như đại tiểu thư chưa trải đời vậy.

Trong bầu không khí tĩnh mịch đột nhiên ở xa xa truyền đến tiếng ầm ầm, mọi người lập tức đề phòng.

Sắc trời chưa tối hẳn nên theo tiếng ầm ầm càng ngày càng gần, mọi người đều nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy có hai người chạy về hướng này, một con voi khổng lồ lớn gấp đôi so với bình thường đang chạy phía sau hai người đó, theo bước chạy của nó mặt đất không ngừng chấn động.

Tề Bảo Bảo bị đánh thức, khó chịu nhìn hai người đang chạy tới, cau mày hỏi, “Nam Cung Diệu, hai người các anh làm gì thế hả?” Không phải chỉ hái hoa quả thôi sao?

Nam Cung Diệu vừa chạy vừa la, “Voi giết người này! Mọi người mau đến giúp đi! Chúng ta phải cùng tiến cùng lùi!” La xong liền phóng tới chỗ đám người của ba đại gia tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tu La Chi Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook