Chương 65: Đồng Nhân trận
Nhược Thủy Lưu Ly
17/05/2017
Tề Bảo Bảo cười cười bảo, “Cổ Ngạn, cái phiền phức này giao cho anh đi, khi cần thiết thì không cần nương tay!"
Nam Cung Diệu lặng lẽ rơi lệ trong lòng, hắn thề hắn không dám đắc tội đại tiểu thư nữa rồi! Đồng thời vẫn không quên lấy thuốc Cổ Ngạn cho hắn ra nuốt hai viên. Không thể phát cuồng được, hắn không muốn bị chết không rõ ràng.
Tề Bảo Bảo nhìn nhìn con đường trước mặt, bảo, “Được rồi!” Nói xong liền cùng Tề Tu đi tới, cô không có ý định để người của ba đại gia tộc chết sạch, vẫn cần phải có người dò đường nha!
Đi được một lát đã trông thấy người của ba đại gia tộc đứng ở phía trước, sắc mặt ai nấy đều khó coi. Mọi người nhìn vào khoảng không hư ảo trước mặt, mà bên dưới tấm màn hư không đó, đều là máu tươi hòa cùng thịt vụn la liệt trên mặt đất.
Tề Bảo Bảo nhìn thoáng qua, liền vội vàng bịt mũi, sợ sệt hỏi, “Chuyện gì thế này? Chỗ này buồn nôn như thế, các người đứng đây làm gì?”
Kiều Tuyết chậc chậc hai tiếng, trong lòng không ngừng phỉ nhổ, thật biết giả vờ!
Âu Dương Lạc và Đông Phương Duệ sắc mặt đều rất khó coi, mới vừa rồi đã chết hai người, một là của là Âu Dương gia, một là của Đông Phương gia, ai bảo bọn họ gấp gáp như thế làm gì?
Tề Mặc bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tề Bảo Bảo, vốn y cảm thấy Tề Bảo Bảo không đi nữa đã có vấn đề, do đó y mới đi phía sau Âu Dương gia và Đông Phương gia, cho nên Tề gia không có ai xui xẻo cả.
Không ai trả lời câu hỏi của Tề Bảo Bảo, Âu Dương Lạc tiện tay gỡ một viên dạ minh châu gắn trên tường ra, dùng sức ném về phía trước. Dòng khí lưu vốn phẳng lặng ở phía trước trong nháy mắt di dộng, viên dạ minh châu trực tiếp bị khuấy cho bể nát, do đó có thể suy ra đống thịt vụn trên mặt đất làm sao mà có rồi!
Tề Bảo Bảo rúc vào lòng Tề Tu sợ hãi than, “Thực đáng sợ!” Xem ra trước kia khi xây dựng đường hầm dưới đất này đã hội tụ không ít sức mạnh của người có dị năng nha! Chủ nhân của cái đường hầm dưới đất này nhất định không phải là người bình thường, bất quá có liên quan gì tới hai người bọn cô chứ? Sao lại muốn để bọn họ đi lấy linh vật đây?
Có lẽ sau khi có được linh vật sẽ biết nhiều hơn, Tề Bảo Bảo ôm eo Tề Tu, thò đầu ra nhìn Tông Dục, mở miệng hỏi, “Ba vị sẽ không nhẫn tâm nhìn chúng tôi chết hết chứ?”
Tông Dục ôn hòa cười cười, ý vị thâm trường nói, “Tề tiểu thư nghiêm trọng rồi!"
Dứt lời, vung tay lên bảo, “Có thể rồi!”
Thấy người của ba đại gia tộc vẫn bất động như cũ, nụ cười ôn hòa nơi khóe miệng Tông Dục như mang theo một tia trào phúng không dễ nhận ra, dẫn đầu tiến lên trước.
Tề Bảo Bảo híp mắt lại, tầm mắt giao với Tề Tu, bĩu môi. Không nghĩ tới dị năng của tên Tông Dục này cũng là ngự khí, hơn nữa, năng lực còn không yếu. Được rồi, là rất mạnh!
Thực sự khiến người ta khó chịu!
Tề Bảo Bảo cọ cọ trong lòng Tề Tu, rầu rĩ nói, “Anh yêu, người ta đánh không lại làm sao bây giờ?"
Tề Tu vươn ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, hôn một cái lên môi cô, biểu tình không chút dao động, trịnh trọng phun ra ba chữ, “Ám toán hắn!”
"Khụ..." Tề Bảo Bảo thật bất hạnh bị sặc.
Tề Tu giơ tay vỗ vỗ lưng cô, cau mày nói, “Sao lại không cẩn thận như vậy hả?”
Gương mặt trắng nõn của Tề Bảo Bảo bị sặc đến đỏ bừng, khiến đôi mắt phượng ngập nước, phi thường kiều mị. Cô ủy khuất liếc mắt nhìn Tề Tu, chuyện này không phải nên trách hắn sao?
Nam Cung Diệu, Cổ Ngạn và Tề Hiền ba người nhất tề liếc mắt nhìn nhau, không biết nói gì. Chuyện này quả thực không thể trách tiểu tiểu thư được, bọn họ thiếu chút nữa cũng bị sặc. Thật sự là khi Tề Tu dùng bản mặt lạnh lùng phun ra câu như thế, quả thực có chút quỷ dị, mặc dù bọn họ biết chuyện ám toán người Tề Tu làm không ít!
Tề Bảo Bảo rốt cuộc cũng thở được, liền ngửa đầu gặm hai cái vào cằm Tề Tu, lắc đầu nói, “Anh đáng yêu thế này làm em cảm thấy rất có cảm giác nguy cơ nha!” Hơi nhíu chân mày, thoạt nhìn thật có chút ưu sầu.
Nam Cung Diệu ha ha cười nói, "Đại tiểu thư, cô yên tâm đi, chỉ có cô khác người mới thấy Tề Tu đáng yêu mà thôi!”
Tề Bảo Bảo nhíu mày nhìn hắn, “Thực sao? Anh khẳng định không có con gái bám Tu sao?”Trong đôi mắt kia là mười phần nguy hiểm, rất có khí thế nếu hắn dám nói dối thì làm thịt hắn.
"Ách..." Nam Cung Diệu trong nháy mắt bị nghẹn đến nói không ra lời, mặc dù Tề Tu lạnh như băng nhưng phụ nữ muốn dây dưa quả thực không ít, nhưng lời này có thể nói sao? Nếu nói ra sợ rằng càng thêm hỏng bét.
Nam Cung Diệu cười cười, rất không có đạo đức đổ tất cả lên người Tề Hiền, “Tề Hiền cả ngày theo Tề Tu, đối với chuyện của Tề Tu cậu ấy hiểu rõ hơn tôi nhiều!”
Tề Hiền cắn răng trợn mắt lườm Nam Cung Diệu, rất ư khó chịu khi bị người ta bán đứng. Cổ Ngạn vỗ vỗ vai y an ủi, “Cậu cũng nên quen đi!” Đây rõ ràng là lời khuyên trước đó Tề Hiền khuyên y, thoạt nhìn có chút hả hê, do đó có thể thấy được, kỳ thực Cổ Ngạn cũng là kẻ rất mang thù!
“Các người xong chưa hả? Nếu còn muốn tương tàn, vậy tôi với Tu đi trước đây!” Người của ba đại gia tộc đều không thấy bóng dáng rồi, bọn họ cũng không có thể tụt lại phía sau quá xa được!
Nhìn Tề Tu và Tề Bảo Bảo đi ở phía trước, ba người tạm thời nghỉ xả hơi đi theo.
Có ba người bọn Tông Dục dẫn đường, dọc theo đường đi được coi như thuận lợi, không ai mất mạng nữa.
Bỗng nhiên, Tông Dục dẫn đường ở phía trước ngừng lại, xoay người bảo, “Qua cửa ải cuối cùng là có thể lấy được linh vật rồi.”
Cửa ải cuối cùng? Một đường này có phải quá mức thuận lợi rồi không?
Đoàn người Tề Bảo Bảo đi ở sau cùng, lúc này nghe được lời Tông Dục nói, mới tiến lên trước.
Nếu theo như lời Kiều Tuyết thì ngay cả bọn Tông Dục cũng không cách nào lấy được linh vật, như vậy cửa ải cuối cùng nhất định hung hiểm vạn phần, ngay cả bọn họ thân là người thủ hộ cũng thúc thủ vô sách!
Tề Bảo Bảo hơi tò mò hỏi, "Cửa ải cuối cùng rốt cuộc là gì?"
"Thập bát đồng nhân trận!"
Tề Bảo Bảo giật giật khóe miệng, lẽ nào bọn họ đến Thiếu Lâm tự rồi? Hay là người giấu kho báu chính là người của Thiếu Lâm tự? Cho dù có như thế cũng sẽ không giấu kho báu ở Lam đảo đi chứ?
Tông Dục trông thấy vẻ mặt kia liền đoán được suy nghĩ trong lòng cô, không khỏi cười nói, “Thập bát đồng nhân trận này là đồng nhân thật, hành động tự nhiên như thường, còn tự nhiên hơn cả người thật, hơn nữa toàn thân trên dưới đao thương bất nhập, lại thêm sự ăn ý trên trận pháp, nên không ai có thể xông qua. Nghe nói chỉ có người giấu kho báu mới biết nhược điểm của những đồng nhân và phương pháp phá giải trận pháp, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, những người biết chuyện này đều không thể truyền cho con cháu.”
Tề Bảo Bảo nhíu mày nói, "Do đó chúng tôi chỉ có thể xông vào? Nhưng tôi lại vô cùng tò mò, vì sao các người cứ cho rằng chúng tôi có thể xông qua được? Bởi vì đã giết chết bầy rắn sao? Theo như anh nói, bầy rắn hẳn không thể so sánh với đồng nhân trận rồi.”
Tề Bảo Bảo dõi mắt nhìn về phía trước thốt ra những lời này, cũng không trông cậy Tông Dục sẽ trả lời. Cô kéo tay Tề Tu đi một mạch lên trước, ba người bọn Nam Cung Diệu tất nhiên là theo sát phía sau, người của ba đại gia tộc hơi do dự, cuối cùng cũng đi theo.
Tông Dục nhìn bóng lưng của đoàn người, một lúc lâu mới mở miệng nói, “Chúng ta ra ngoài chờ đi!” Dứt lời xoay người bỏ đi.
Kiều Tuyết và Diệp Thiểu Hàn đi theo phía sau y, Kiều Tuyết ngoảnh đầu lại nhìn, không nhịn được hỏi, “Bọn họ thật có thể lấy được linh vật sao?"
Diệp Thiểu Hàn lạnh lùng nói, "Có thể!" Ngữ khí rất khẳng định, không biết vì sao y lại kiên định như vậy.
Bên này, Bảo Bảo và Tề Tu dẫn một đám người đi không bao xa đã bị đồng nhân vây khốn, trước mắt toàn là màu kim đồng.
Có kẻ không nhịn được tức giận mắng, "Mẹ nó! Tên khốn kiếp nào nói là thập bát đồng nhân hả?" Đây rõ ràng là cả đàn cả lũ, có thể vượt qua hơn mười vạn đại quân rồi!
Tề Bảo Bảo và Tề Tu đều là bất lộ thanh sắc, quan sát đồng nhân bao vây bọn họ vào giữa. Hiện tại đoàn người đã tiến vào một thạch thất rất lớn, rộng rãi hơn nhiều so với con đường khi nãy. Thế nhưng sau khi bị đồng nhân vây quanh, thì đã không còn nhìn thấy bức tường đá xung quanh, chỉ có một mảng kim đồng vô biên vô tận. Nghĩ cũng biết, đây chính là trận pháp rồi.
Mười tám đồng nhân một khi lập trận sẽ biến thành thiên quân vạn mã, hơn nữa mười tám đồng nhân đao thương bất nhập, tìm không ra nhược điểm, quả thực rất khó xông qua.
Cổ Ngạn và Tề Hiền đã bày thế trận chờ quân địch, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào. Còn Nam Cung Diệu thì lại cầm một lọ thuốc thở vắn than dài.
Không cần phải nói cũng biết rất nhanh sẽ thấy máu, nhưng thuốc này lại có hạn, uống hết rồi thì không còn nữa, bất quá chỉ cần vượt qua đồng nhân trận là có thể lấy được linh vật, bọn họ có thể ra ngoài rồi, đến lúc đó muốn bao nhiêu thuốc cũng có, nhưng trong chốc lát chỉ sợ sẽ không qua được. Uống hay không uống?
Cổ Ngạn liếc hắn một cái, lạnh lùng bảo, “Uống!”
“À . . .” Nam Cung Diệu lên tiếng, dốc ra hết mấy viên trong lọ nhét vào miệng, động tác nhanh đến nỗi Cổ Ngạn không kịp ngăn cản!
Cổ Ngạn trợn trừng mắt, cả giận nói, "Nam Cung Diệu, cậu là ngu hay ngốc vậy?” Lại có thể uống hết, một ngụm uống hết thực chính là phung phí, mặc dù Nam Cung Diệu phung phí đã thành thói quen, nhưng cũng phải nhìn xem bây giờ là là lúc lãng phí hay sao!
Nam Cung Diệu liếc y một cái đầy xem thường, “Hai chuyện này có khác nhau sao?” Không phải là hắn không hiểu, chỉ là hiện giờ tình hình như thế này, chẳng lẽ còn có thể để hắn tạm dừng nghỉ ngơi giữa chừng sao? Uống thuốc trước rồi tính tiếp không được sao?
Không đợi Cổ Ngạn mở miệng nói thêm, Tề Bảo Bảo đã trầm giọng thông báo, "Tới rồi!"
Sau một khắc, đồng nhân như thiên quân vạn mã xông về phía bọn họ.
Đinh ——
Thanh âm chói tai không ngừng vang lên, chứng thực lời nói của Tông Dục, những đồng nhân này đúng là đao thương bất nhập. Bọn họ vốn cho rằng nếu là trận pháp, như vậy ngoại trừ mười tám đồng nhân chân chính, thì những kẻ khác chắc hẳn chỉ là ảo ảnh, nhưng không nghĩ tới tất cả đồng nhân đều như nhau, một đao chém tới, hổ khẩu đau nhức cánh tay tê dại, đồng nhân lại chẳng xi nhê gì.
Đạn bắn ra, nhưng không cách nào lưu lại chút vết tích trên người đám đồng nhân kia. Cho đến giờ, đối mặt với đám đồng nhân lũ lượt kéo tới này, mọi người cũng không kịp cất giữ, đều dùng tới dị năng.
Lúc thì ánh lửa ngút trời, lúc thì lại xen lẫn gió tuyết, mặc dù tạo thành trở ngại nhất định đối với đám đồng nhân, nhưng lại không thể tổn thương đến chúng. Những người đến đây lần này đều là tinh anh, nhưng không phải ai cũng có thể hoàn toàn khống chế dị năng, rất nhiều người sau khi dùng dị năng một lần, mặc dù không đến mức thoát lực nhưng cũng cần chút thời gian khôi phục, thậm chí có một số ít không còn dị năng.
Cứ tiếp tục thế này, bọn họ rất nhanh sẽ bị đồng nhân giết chết hoặc đánh cho dẹp lép, hiện giờ rất nhiều người đều khó tránh khỏi hoảng loạn, bởi vì đối mặt với tình huống như thế này là chuyện bọn họ không thể tưởng tượng nổi, chỉ có thể liều mạng. Cứ đánh liên tục thế này, thực sự là ủy khuất trước nay chưa từng có!
Tề Tu hoàn toàn bảo hộ Tề Bảo Bảo trong ngực, một chưởng vỗ ra, một đồng nhân liền chia năm xẻ bảy, nhưng không ai chú ý tới hắn. Tề Bảo Bảo giơ tay ôm eo hắn, con mắt liếc lung tung. Ai có dị năng gì, dị năng vận dụng đến trình độ nào, đều bị cô nhất nhất ghi nhớ trong lòng.
Nam Cung Diệu lặng lẽ rơi lệ trong lòng, hắn thề hắn không dám đắc tội đại tiểu thư nữa rồi! Đồng thời vẫn không quên lấy thuốc Cổ Ngạn cho hắn ra nuốt hai viên. Không thể phát cuồng được, hắn không muốn bị chết không rõ ràng.
Tề Bảo Bảo nhìn nhìn con đường trước mặt, bảo, “Được rồi!” Nói xong liền cùng Tề Tu đi tới, cô không có ý định để người của ba đại gia tộc chết sạch, vẫn cần phải có người dò đường nha!
Đi được một lát đã trông thấy người của ba đại gia tộc đứng ở phía trước, sắc mặt ai nấy đều khó coi. Mọi người nhìn vào khoảng không hư ảo trước mặt, mà bên dưới tấm màn hư không đó, đều là máu tươi hòa cùng thịt vụn la liệt trên mặt đất.
Tề Bảo Bảo nhìn thoáng qua, liền vội vàng bịt mũi, sợ sệt hỏi, “Chuyện gì thế này? Chỗ này buồn nôn như thế, các người đứng đây làm gì?”
Kiều Tuyết chậc chậc hai tiếng, trong lòng không ngừng phỉ nhổ, thật biết giả vờ!
Âu Dương Lạc và Đông Phương Duệ sắc mặt đều rất khó coi, mới vừa rồi đã chết hai người, một là của là Âu Dương gia, một là của Đông Phương gia, ai bảo bọn họ gấp gáp như thế làm gì?
Tề Mặc bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tề Bảo Bảo, vốn y cảm thấy Tề Bảo Bảo không đi nữa đã có vấn đề, do đó y mới đi phía sau Âu Dương gia và Đông Phương gia, cho nên Tề gia không có ai xui xẻo cả.
Không ai trả lời câu hỏi của Tề Bảo Bảo, Âu Dương Lạc tiện tay gỡ một viên dạ minh châu gắn trên tường ra, dùng sức ném về phía trước. Dòng khí lưu vốn phẳng lặng ở phía trước trong nháy mắt di dộng, viên dạ minh châu trực tiếp bị khuấy cho bể nát, do đó có thể suy ra đống thịt vụn trên mặt đất làm sao mà có rồi!
Tề Bảo Bảo rúc vào lòng Tề Tu sợ hãi than, “Thực đáng sợ!” Xem ra trước kia khi xây dựng đường hầm dưới đất này đã hội tụ không ít sức mạnh của người có dị năng nha! Chủ nhân của cái đường hầm dưới đất này nhất định không phải là người bình thường, bất quá có liên quan gì tới hai người bọn cô chứ? Sao lại muốn để bọn họ đi lấy linh vật đây?
Có lẽ sau khi có được linh vật sẽ biết nhiều hơn, Tề Bảo Bảo ôm eo Tề Tu, thò đầu ra nhìn Tông Dục, mở miệng hỏi, “Ba vị sẽ không nhẫn tâm nhìn chúng tôi chết hết chứ?”
Tông Dục ôn hòa cười cười, ý vị thâm trường nói, “Tề tiểu thư nghiêm trọng rồi!"
Dứt lời, vung tay lên bảo, “Có thể rồi!”
Thấy người của ba đại gia tộc vẫn bất động như cũ, nụ cười ôn hòa nơi khóe miệng Tông Dục như mang theo một tia trào phúng không dễ nhận ra, dẫn đầu tiến lên trước.
Tề Bảo Bảo híp mắt lại, tầm mắt giao với Tề Tu, bĩu môi. Không nghĩ tới dị năng của tên Tông Dục này cũng là ngự khí, hơn nữa, năng lực còn không yếu. Được rồi, là rất mạnh!
Thực sự khiến người ta khó chịu!
Tề Bảo Bảo cọ cọ trong lòng Tề Tu, rầu rĩ nói, “Anh yêu, người ta đánh không lại làm sao bây giờ?"
Tề Tu vươn ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, hôn một cái lên môi cô, biểu tình không chút dao động, trịnh trọng phun ra ba chữ, “Ám toán hắn!”
"Khụ..." Tề Bảo Bảo thật bất hạnh bị sặc.
Tề Tu giơ tay vỗ vỗ lưng cô, cau mày nói, “Sao lại không cẩn thận như vậy hả?”
Gương mặt trắng nõn của Tề Bảo Bảo bị sặc đến đỏ bừng, khiến đôi mắt phượng ngập nước, phi thường kiều mị. Cô ủy khuất liếc mắt nhìn Tề Tu, chuyện này không phải nên trách hắn sao?
Nam Cung Diệu, Cổ Ngạn và Tề Hiền ba người nhất tề liếc mắt nhìn nhau, không biết nói gì. Chuyện này quả thực không thể trách tiểu tiểu thư được, bọn họ thiếu chút nữa cũng bị sặc. Thật sự là khi Tề Tu dùng bản mặt lạnh lùng phun ra câu như thế, quả thực có chút quỷ dị, mặc dù bọn họ biết chuyện ám toán người Tề Tu làm không ít!
Tề Bảo Bảo rốt cuộc cũng thở được, liền ngửa đầu gặm hai cái vào cằm Tề Tu, lắc đầu nói, “Anh đáng yêu thế này làm em cảm thấy rất có cảm giác nguy cơ nha!” Hơi nhíu chân mày, thoạt nhìn thật có chút ưu sầu.
Nam Cung Diệu ha ha cười nói, "Đại tiểu thư, cô yên tâm đi, chỉ có cô khác người mới thấy Tề Tu đáng yêu mà thôi!”
Tề Bảo Bảo nhíu mày nhìn hắn, “Thực sao? Anh khẳng định không có con gái bám Tu sao?”Trong đôi mắt kia là mười phần nguy hiểm, rất có khí thế nếu hắn dám nói dối thì làm thịt hắn.
"Ách..." Nam Cung Diệu trong nháy mắt bị nghẹn đến nói không ra lời, mặc dù Tề Tu lạnh như băng nhưng phụ nữ muốn dây dưa quả thực không ít, nhưng lời này có thể nói sao? Nếu nói ra sợ rằng càng thêm hỏng bét.
Nam Cung Diệu cười cười, rất không có đạo đức đổ tất cả lên người Tề Hiền, “Tề Hiền cả ngày theo Tề Tu, đối với chuyện của Tề Tu cậu ấy hiểu rõ hơn tôi nhiều!”
Tề Hiền cắn răng trợn mắt lườm Nam Cung Diệu, rất ư khó chịu khi bị người ta bán đứng. Cổ Ngạn vỗ vỗ vai y an ủi, “Cậu cũng nên quen đi!” Đây rõ ràng là lời khuyên trước đó Tề Hiền khuyên y, thoạt nhìn có chút hả hê, do đó có thể thấy được, kỳ thực Cổ Ngạn cũng là kẻ rất mang thù!
“Các người xong chưa hả? Nếu còn muốn tương tàn, vậy tôi với Tu đi trước đây!” Người của ba đại gia tộc đều không thấy bóng dáng rồi, bọn họ cũng không có thể tụt lại phía sau quá xa được!
Nhìn Tề Tu và Tề Bảo Bảo đi ở phía trước, ba người tạm thời nghỉ xả hơi đi theo.
Có ba người bọn Tông Dục dẫn đường, dọc theo đường đi được coi như thuận lợi, không ai mất mạng nữa.
Bỗng nhiên, Tông Dục dẫn đường ở phía trước ngừng lại, xoay người bảo, “Qua cửa ải cuối cùng là có thể lấy được linh vật rồi.”
Cửa ải cuối cùng? Một đường này có phải quá mức thuận lợi rồi không?
Đoàn người Tề Bảo Bảo đi ở sau cùng, lúc này nghe được lời Tông Dục nói, mới tiến lên trước.
Nếu theo như lời Kiều Tuyết thì ngay cả bọn Tông Dục cũng không cách nào lấy được linh vật, như vậy cửa ải cuối cùng nhất định hung hiểm vạn phần, ngay cả bọn họ thân là người thủ hộ cũng thúc thủ vô sách!
Tề Bảo Bảo hơi tò mò hỏi, "Cửa ải cuối cùng rốt cuộc là gì?"
"Thập bát đồng nhân trận!"
Tề Bảo Bảo giật giật khóe miệng, lẽ nào bọn họ đến Thiếu Lâm tự rồi? Hay là người giấu kho báu chính là người của Thiếu Lâm tự? Cho dù có như thế cũng sẽ không giấu kho báu ở Lam đảo đi chứ?
Tông Dục trông thấy vẻ mặt kia liền đoán được suy nghĩ trong lòng cô, không khỏi cười nói, “Thập bát đồng nhân trận này là đồng nhân thật, hành động tự nhiên như thường, còn tự nhiên hơn cả người thật, hơn nữa toàn thân trên dưới đao thương bất nhập, lại thêm sự ăn ý trên trận pháp, nên không ai có thể xông qua. Nghe nói chỉ có người giấu kho báu mới biết nhược điểm của những đồng nhân và phương pháp phá giải trận pháp, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, những người biết chuyện này đều không thể truyền cho con cháu.”
Tề Bảo Bảo nhíu mày nói, "Do đó chúng tôi chỉ có thể xông vào? Nhưng tôi lại vô cùng tò mò, vì sao các người cứ cho rằng chúng tôi có thể xông qua được? Bởi vì đã giết chết bầy rắn sao? Theo như anh nói, bầy rắn hẳn không thể so sánh với đồng nhân trận rồi.”
Tề Bảo Bảo dõi mắt nhìn về phía trước thốt ra những lời này, cũng không trông cậy Tông Dục sẽ trả lời. Cô kéo tay Tề Tu đi một mạch lên trước, ba người bọn Nam Cung Diệu tất nhiên là theo sát phía sau, người của ba đại gia tộc hơi do dự, cuối cùng cũng đi theo.
Tông Dục nhìn bóng lưng của đoàn người, một lúc lâu mới mở miệng nói, “Chúng ta ra ngoài chờ đi!” Dứt lời xoay người bỏ đi.
Kiều Tuyết và Diệp Thiểu Hàn đi theo phía sau y, Kiều Tuyết ngoảnh đầu lại nhìn, không nhịn được hỏi, “Bọn họ thật có thể lấy được linh vật sao?"
Diệp Thiểu Hàn lạnh lùng nói, "Có thể!" Ngữ khí rất khẳng định, không biết vì sao y lại kiên định như vậy.
Bên này, Bảo Bảo và Tề Tu dẫn một đám người đi không bao xa đã bị đồng nhân vây khốn, trước mắt toàn là màu kim đồng.
Có kẻ không nhịn được tức giận mắng, "Mẹ nó! Tên khốn kiếp nào nói là thập bát đồng nhân hả?" Đây rõ ràng là cả đàn cả lũ, có thể vượt qua hơn mười vạn đại quân rồi!
Tề Bảo Bảo và Tề Tu đều là bất lộ thanh sắc, quan sát đồng nhân bao vây bọn họ vào giữa. Hiện tại đoàn người đã tiến vào một thạch thất rất lớn, rộng rãi hơn nhiều so với con đường khi nãy. Thế nhưng sau khi bị đồng nhân vây quanh, thì đã không còn nhìn thấy bức tường đá xung quanh, chỉ có một mảng kim đồng vô biên vô tận. Nghĩ cũng biết, đây chính là trận pháp rồi.
Mười tám đồng nhân một khi lập trận sẽ biến thành thiên quân vạn mã, hơn nữa mười tám đồng nhân đao thương bất nhập, tìm không ra nhược điểm, quả thực rất khó xông qua.
Cổ Ngạn và Tề Hiền đã bày thế trận chờ quân địch, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào. Còn Nam Cung Diệu thì lại cầm một lọ thuốc thở vắn than dài.
Không cần phải nói cũng biết rất nhanh sẽ thấy máu, nhưng thuốc này lại có hạn, uống hết rồi thì không còn nữa, bất quá chỉ cần vượt qua đồng nhân trận là có thể lấy được linh vật, bọn họ có thể ra ngoài rồi, đến lúc đó muốn bao nhiêu thuốc cũng có, nhưng trong chốc lát chỉ sợ sẽ không qua được. Uống hay không uống?
Cổ Ngạn liếc hắn một cái, lạnh lùng bảo, “Uống!”
“À . . .” Nam Cung Diệu lên tiếng, dốc ra hết mấy viên trong lọ nhét vào miệng, động tác nhanh đến nỗi Cổ Ngạn không kịp ngăn cản!
Cổ Ngạn trợn trừng mắt, cả giận nói, "Nam Cung Diệu, cậu là ngu hay ngốc vậy?” Lại có thể uống hết, một ngụm uống hết thực chính là phung phí, mặc dù Nam Cung Diệu phung phí đã thành thói quen, nhưng cũng phải nhìn xem bây giờ là là lúc lãng phí hay sao!
Nam Cung Diệu liếc y một cái đầy xem thường, “Hai chuyện này có khác nhau sao?” Không phải là hắn không hiểu, chỉ là hiện giờ tình hình như thế này, chẳng lẽ còn có thể để hắn tạm dừng nghỉ ngơi giữa chừng sao? Uống thuốc trước rồi tính tiếp không được sao?
Không đợi Cổ Ngạn mở miệng nói thêm, Tề Bảo Bảo đã trầm giọng thông báo, "Tới rồi!"
Sau một khắc, đồng nhân như thiên quân vạn mã xông về phía bọn họ.
Đinh ——
Thanh âm chói tai không ngừng vang lên, chứng thực lời nói của Tông Dục, những đồng nhân này đúng là đao thương bất nhập. Bọn họ vốn cho rằng nếu là trận pháp, như vậy ngoại trừ mười tám đồng nhân chân chính, thì những kẻ khác chắc hẳn chỉ là ảo ảnh, nhưng không nghĩ tới tất cả đồng nhân đều như nhau, một đao chém tới, hổ khẩu đau nhức cánh tay tê dại, đồng nhân lại chẳng xi nhê gì.
Đạn bắn ra, nhưng không cách nào lưu lại chút vết tích trên người đám đồng nhân kia. Cho đến giờ, đối mặt với đám đồng nhân lũ lượt kéo tới này, mọi người cũng không kịp cất giữ, đều dùng tới dị năng.
Lúc thì ánh lửa ngút trời, lúc thì lại xen lẫn gió tuyết, mặc dù tạo thành trở ngại nhất định đối với đám đồng nhân, nhưng lại không thể tổn thương đến chúng. Những người đến đây lần này đều là tinh anh, nhưng không phải ai cũng có thể hoàn toàn khống chế dị năng, rất nhiều người sau khi dùng dị năng một lần, mặc dù không đến mức thoát lực nhưng cũng cần chút thời gian khôi phục, thậm chí có một số ít không còn dị năng.
Cứ tiếp tục thế này, bọn họ rất nhanh sẽ bị đồng nhân giết chết hoặc đánh cho dẹp lép, hiện giờ rất nhiều người đều khó tránh khỏi hoảng loạn, bởi vì đối mặt với tình huống như thế này là chuyện bọn họ không thể tưởng tượng nổi, chỉ có thể liều mạng. Cứ đánh liên tục thế này, thực sự là ủy khuất trước nay chưa từng có!
Tề Tu hoàn toàn bảo hộ Tề Bảo Bảo trong ngực, một chưởng vỗ ra, một đồng nhân liền chia năm xẻ bảy, nhưng không ai chú ý tới hắn. Tề Bảo Bảo giơ tay ôm eo hắn, con mắt liếc lung tung. Ai có dị năng gì, dị năng vận dụng đến trình độ nào, đều bị cô nhất nhất ghi nhớ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.