Tu La Chi Sủng

Chương 63: Hàng cực phẩm

Nhược Thủy Lưu Ly

17/05/2017

Tề Bảo Bảo không nhịn được nhíu nhíu mày.Thay đổi thái độ có phần quá quỷ dị rồi, hơn nữa lời cô ta nói giống như là vẫn luôn chờ bọn họ vậy.

Tề Bảo Bảo hỏi thẳng, “Cô biết mục đích chúng tôi tới đây?”

Người của ba đại gia tộc không xen vào chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến. Mặc dù bọn họ vô cùng kiêu ngạo nhưng cũng không dám đi trêu chọc cô gái kia, bọn họ không muốn bị bầy rắn bao vây một lần nữa nha!

Kiều Tuyết gật đầu, “Gióng trống khua chiêng tới nơi này như thế, ngoại trừ vì món đồ kia ra thì còn vì cái gì khác sao? Thứ các người muốn tìm ở thánh đường, nhưng chỉ có thể do tự các người đi lấy, chúng tôi không có đặc quyền đó. Trước hết tôi sẽ mang các người đi tìm Tông Dục và Thiểu Hàn, ba người bọn tôi đều là người thủ hộ Nam Sơn đảo, các người có thể lấy vật đó đi thì chúng tôi cũng có thể thành công lui thân rồi.”

Ý tứ chính là thánh đường rất nguy hiểm rồi. Tề Bảo Bảo mắt lóe lên hỏi, “Vậy trước đó tại sao cô còn muốn giết chúng tôi?”

Kiều Tuyết có chút vô tội thanh minh, “Tôi không biết là các người!”

Nói như vậy, vật đó chỉ có thể do bọn họ lấy đi, nhưng Tề Bảo Bảo lại không hiểu, sao bọn họ lại có cái vinh hạnh này, cô rất khẳng định, cô không hề quen biết Kiều Tuyết.

Tề Bảo Bảo nhìn Tề Tu, Tề Tu giơ tay ôm eo cô khẽ lắc đầu, biểu thị mình cũng không quen, sau đó nhìn về phía Kiều Tuyết, lạnh lùng nói, "Dẫn đường!" Không chút khách khí, giống như hắn mới là chủ nhân nơi này, hắn phân phó Kiều Tuyết làm chuyện gì thì cũng là điều đương nhiên.

Kiều Tuyết bĩu môi, nhưng không nói gì thêm, sau đó xoay người mang theo bọn họ rời đi.

Người của ba đại gia tộc không nhịn được cau mày, nhìn Tề Tu và Tề Bảo Bảo thêm vài lần. Nếu là Ám Dạ Tu La, linh vật cho hắn bọn họ tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mắc mớ gì đến Tề Bảo Bảo cơ chứ?

Tuy nhiên lúc này bọn họ cũng không hỏi nhiều, mục đích của bọn họ khi tới đây là mang đồ về, về phần làm sao có được món đồ kia thì không quan trọng.

Tề Mặc nhìn bóng lưng Tề Tu và Tề Bảo Bảo, trong mắt như có điều suy nghĩ, y không rõ vì sao ngay cả Tề Bảo Bảo cũng có thể tiến vào!

Kiều Tuyết nhìn xác rắn la liệt trên đất một cách đau lòng, nhìn về phía Tề Tu và Tề Bảo Bảo oán trách, “Những em rắn bảo bối của tôi đều bị hai người giết sạch rồi!” Trong giọng nói mang theo một tia lên án, nhưng lại không có cừu hận.

Kiều Tuyết rất xinh đẹp, da trắng nõn, mặt mày cong cong đầy linh động, khi đã rút đi một thân sát ý thì bộ dáng ôn nhu đáng yêu kia khiến người ta nhịn không được muốn tiếp cận.

Tề Bảo Bảo ôm cánh tay Tề Tu, không hề thấy áy náy mở miệng, “Chúng tôi không giết chúng thì sẽ bị bọn chúng giết!”

Kiều Tuyết không lời nào để nói, nhún vai, dẫn đoàn người tiến về phía trước, sau đó bỗng giơ tay gõ vài cái lên bức tường. “Rắc” một tiếng, bên cạnh xuất hiện một cánh cửa đá, Kiều Tuyết nhìn một đám người áo quần xốc xếch ở phía sau, bảo, “Bên trong có quần áo, trước tiên mọi người sửa soạn một chút đi!”

Người của ba đại gia tộc có chút do dự, nhìn lại bản thân nhếch nhác. Bộ dạng này quả thực quá chướng mắt, nhất là mấy cô gái đều sắp bị một đám đàn ông nhìn thấy hết rồi, nhưng đối với người con gái đột nhiên xuất hiện này, bọn họ vẫn không thể nào hoàn toàn tin tưởng!

Kiều Tuyết thấy bọn họ không có động tĩnh, hừ lạnh nói, “Nếu muốn đối phó với các người tôi không cần phải phiền phức như thế, bất kỳ một cơ quan nào ở đây cũng có thể lấy mạng của các người cả!”

Nghe vậy, Tề Bảo Bảo hơi nhíu mày, bất kỳ một cơ quan nào ở đây cũng có thể lấy mạng bọn họ, nhưng cô ta lại chỉ điều khiển bầy rắn đến đối phó bọn họ, chẳng lẽ chỉ muốn dọa bọn họ?

Dường như cảm thấy Kiều Tuyết nói có đạo lý, người của ba đại gia tộc cũng không do dự nữa, từng người một thay phiên nhau đi vào, như vậy thì dù có chuyện gì cũng có thể xoay sở!

Tề Bảo Bảo và Tề Tu đều không đề cập đến chuyện của Nam Cung Diệu, bởi vì hiện tại hai người còn chưa tin tưởng cô gái tên Kiều Tuyết này.

Tề Bảo Bảo nhìn người của ba đại gia tộc thay phiên nhau đi vào, rảnh rỗi không có gì làm liền giật giật tay áo Tề Tu, nịnh nọt nhìn hắn, “Anh yêu, em bái anh làm thầy được không?”

Tề Tu hơi nhíu mày, Tề Bảo Bảo cười với hắn càng thêm ngọt ngào. Đối với nội lực Tề Tu sử dụng trước đó cô cảm thấy rất có hứng thú. Nội lực này không giống như dị năng, có thì có, không có thì là không có.Tế bào vận động của cô vô cùng phát triển, cô tin tưởng mình khẳng định có thiên phú về phương diện này.



Tề Tu vươn tay gảy gảy tóc cô, mắt đầy ôn nhu, khóe môi hơi cong lên, nhưng lại phun ra một câu, “Tuổi của em lớn quá rồi!”

Quác quác . . . Một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu, Tề Bảo Bảo nổi giận, “Anh chê em già!” Tuổi của cô thực sự không nhỏ, nhưng bây giờ cô là Tề Bảo Bảo, là thiếu nữ như hoa 18 tuổi đấy nhé! Khi không lại bị người ta chê già!

Tề Tu an ủi hôn môi cô một cái, “Ngoan . . .”

Tề Bảo Bảo á khẩu, hắn thực sự nghĩ rằng đang dỗ con nít đây mà!

Khóe mắt liếc về phía Nam Cung Diệu đang cười thầm, trong mắt Tề Bảo Bảo lóe lên tia nguy hiểm, ưu nhã cười cười, mở miệng hỏi, “Nam Cung Diệu, anh có phải là đàn ông không hả? Tiểu tình nhân của anh bị người ta thấy hết rồi mà anh lại không có phản ứng, làm phiền anh có chút phong độ thân sĩ có được không? Không biết cởi áo cho người ta che sao? Thực làm mất mặt tôi quá mà!”

Nam Cung Diệu không biết nói gì nhìn trời, y trêu ai ghẹo ai sao? Y không có phong độ thân sĩ cũng không đến nỗi làm mất mặt đại tiểu thư cô nhé! Đây rõ ràng chính là giận chó đánh mèo, thực sự là tai bay vạ gió mà!

Kiều Tuyết đứng ở một bên thấy mùi ngon, Âu Dương Hiểu Hiểu vừa thay xong quần áo đi ra, nghe lời này thì không nhịn được liếc mắt nhìn Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu lại giống như không cảm nhận được ánh mắt của cô ta.

Nam Cung Diệu đối với Âu Dương Hiểu Hiểu vẫn luôn không nóng không lạnh, như gần như xa, thật đúng là khiến người ta không hiểu nổi y đang làm gì, nói là yêu hận chồng chất không biết nên đối mặt với Âu Dương Hiểu Hiểu như thế nào thì lại không thấy y có bao nhiêu buồn rầu.

Người của ba đại gia tộc cuối cùng cũng ra hình người, đoàn người bèn đi theo Kiều Tuyết, mỗi lần nhìn như lâm vào ngõ cụt thì Kiều Tuyết lại trái sờ sờ phải gõ gõ là đã có thể tìm ra đường để đi. Đường hầm dưới mặt đất rất dài lại quanh co, đi ước chừng được hai tiếng, Kiều Tuyết mới mở miệng thông báo, "Đến rồi!"

Sau đó nhấc tay quay một bát quái gắn trên vách tường, quay trái vài vòng rồi lại quay phải vài vòng, số vòng hai lần không bằng nhau. Sau khi quay liên tiếp mấy vòng thì nghe thấy tiếng cơ quan chuyển động, cánh cửa đá mở ra, Kiều Tuyết dẫn đầu bước vào, vừa cười vừa nói, “Thiểu Hàn, Tông Dục, em mang người đến rồi này!”

Bên trong thạch thất có hai người đàn ông đang ngồi, vừa trông thấy Kiều Tuyết xuất hiện, một người hơi lạnh lùng đi tới ôm Kiều Tuyết vào lòng, còn người đàn ông ôn văn nho nhã lại thêm quý khí đầy mình còn lại thì đánh giá Tề Bảo Bảo và Tề Tu, nở nụ cười đầy ôn hòa.

Tề Bảo Bảo nhìn người đàn ông lạnh lùng kia thì hơi nhíu mày. Động tác như thế ai cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa hắn ta và Kiều Tuyết, nhưng cô thật đúng là không thể nào thích người đàn ông này được, quá lạnh rồi!

Mặc dù thân ái nhà cô cũng là lạnh lùng nhưng sẽ không lạnh với cô chí ít cô có thể cảm giác được sự ấm áp. Lần đầu tiên gặp hắn, cô đã biết hắn không lạnh lùng như bề ngoài, nhưng người đàn ông này lại giống như là một tảng băng thực thụ vậy, từ trong ra ngoài đều lạnh như băng!

Cô quả thật có chút bội phục sức chịu đựng của Kiều Tuyết, không biết mùa đông có bị nứt nẻ da trường kì hay không đây!

Thấy cô nhìn chằm chằm vào Diệp Thiểu Hàn, Tề Tu bèn giơ tay đặt lên đỉnh đầu cô, sau đó xoay một cái, khiến đầu cô xoay qua nhìn thẳng vào mình. Tề Bảo Bảo bĩu môi, lại quay đầu nhìn người ta.

Tiếp đó không nhịn được cau mày, cái người này mặc dù nhìn qua ôn văn nho nhã nhưng vẫn tạo cho người ta cảm giác nhìn không thấu, loại cảm giác này rất không thoải mái!

"Tề Bảo Bảo. . ." Thanh âm mang theo cảnh cáo vang lên bên tai.

"Hả?" Tề Bảo Bảo quay đầu liền đối mặt với bản mặt chả mấy vui vẻ của Tề Tu. Đối với bản tính thích trai đẹp của Tề Bảo Bảo, hắn vô cùng không thích!

Tề Bảo Bảo đưa tay sờ sờ mặt hắn, vừa cười vừa nói,” Cha, người yên tâm đi, gương mặt này của người là đẹp mắt nhất, con sẽ không vì mặt hàng bình thường hay hàng kém chất lượng mà buông tha cho hàng cực phẩm này đâu!”

Tề Tu thật không biết có nên vui vẻ hay không nữa thì đã nghe Tông Dục khẽ cười nói, “Tề tiểu thư thật thú vị, trong mắt Tề tiểu thư tôi là mặt hàng bình thường hay hàng kém chất lượng thế?” Tầm mắt thản nhiên quét tới, mang theo ôn hòa nhưng lại gây cho người ta cảm giác ẩn bên dưới sự ôn hòa kia lại mang theo sắc bén khó mà nhận ra.

Tề Bảo Bảo sờ sờ cằm, nhìn y một cái rồi bảo, “Nếu như anh không có một bụng xấu xa thì miễn cưỡng được xem như mặt hàng bình thường đi! Anh biết đó nội tâm rất quan trọng, nếu lòng dạ đen tối thì cũng chỉ có thể xem là hàng kém chất lượng mà thôi!”

Đông Phương Duệ và Âu Dương Lạc đồng loạt nhìn cô, bọn họ vẫn cho Tề Bảo Bảo là kẻ ngốc, nhưng biểu hiện bây giờ của cô không phải là biểu hiện nên có của một bình hoa.

Những kẻ bên cạnh Tề Tu đều không đơn giản, có lẽ Tề Bảo Bảo này cũng sẽ không đơn giản như vậy. Trước đó mặc dù đã biết cô từng là hộ vệ của Tề Mặc, nhưng hai người bọn họ đều chưa từng thấy cô ra tay, hơn nữa trong hôn lễ kia, mọi người đều biết Tề Bảo Bảo thích Tề Mặc, do đó trông thấy biểu hiện ngu xuẩn của cô, đương nhiên bọn họ cho rằng Tề Bảo Bảo làm hộ vệ của Tề Mặc chỉ là vì tiếp cận hắn ta mà thôi, bây giờ xem ra, có lẽ không phải là như vậy!

Tông Dục dường như không để tâm đến lời nói của Tề Bảo Bảo, cười cười nói, “Tề tiểu thư yên tâm đi, tôi sẽ gắng sức làm một mặt hàng bình thường!”



Tề Bảo Bảo thờ ơ đáp lại, “Chỉ mong là như thế!” Đối với điều này cô thật sự có hơi hoài nghi.

Tông Dục cũng không dây dưa vấn đề này nữa, đứng lên bảo, “Tôi dẫn các vị đến thánh đường!”

Nói xong liền cất bước đi ra thạch thất, Kiều Tuyết và Diệp Thiểu Hàn theo sát phía sau, có thể thấy được, trong ba người Tông Dục đứng đầu!

Đi đến tận cùng một đường hầm khác, Tông Dục lấy ra một lệnh bài màu đen không biết được làm từ chất liệu gì, ấn vào chỗ lõm vào trên vách tường, ngay sau đó một cánh cửa đá mở ra, mọi người không nhịn được nhắm mắt lại.

Chỉ vì bên trong vàng bạc châu báu quá chói mắt, Tề Bảo Bảo nhíu mày nói, “Cái chúng ta muốn tìm là linh vật chứ không phải kho báu đi?”

Nam Cung Diệu nhìn từng rương vàng bạc trang sức bên trong, rất nghiêm túc hỏi, “Những châu báu này chúng ta có thể mang đi không?”

Tề Hiền không nhịn được lắc đầu, trong lòng an ủi bản thân, kiếm tiền là tính nết của Nam Cung Diệu, không thể coi như là mất mặt.

Ngược lại Cổ Ngạn nghiêm túc quan sát đống châu báu kia, sau đó mở miệng, “Nếu dọn sạch thì sẽ đủ trả nợ cho cậu đấy!”

Nam Cung Diệu lườm y một cái, hắn cực cực khổ khổ mang đi, sau đó toàn bộ chuyển vào túi y? Cậu ta nghĩ hay thật đấy!

Kiều Tuyết giải thích, "Nam Sơn đảo vốn là một nơi cất giấu kho báu, chẳng qua là kho tàng trân quý nhất hay linh vật thì người bình thường đều không thể lấy được!” Cô ta không nói rõ kho báu thuộc về ai hoặc là thuộc về thế lực nào, có lẽ người hoặc thế lực đã cất giấu kho báu sớm đã không còn.

Những thạch thất dưới lòng đất này rõ ràng không phải được xây dựng mới đây, tuổi tác của ba người họ cũng không lớn, hiển nhiên người thủ hộ đầu tiên không thể nào là bọn họ!

Kiều Tuyết nhìn nhìn Tề Tu và Tề Bảo Bảo, nói tiếp, “Có lẽ các người có thể, nhưng tôi phải nhắc nhở các người, chuyện này rất nguy hiểm!"

Tề Bảo Bảo nhíu mày nói, “Sao cô biết chúng tôi có thể?”

Kiều Tuyết chớp mắt, “Bở vì các người giết sạch những em rắn bảo bối của tôi!”

Nghe thấy lời của cô ta, Tông Dục và Diệp Thiểu Hàn đồng loạt nhìn về phía Tề Tu và Thiên Mị. Giết sạch? Đáy mắt Diệp Thiểu Hàn vẫn lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm, nhìn không ra cái gì, nhưng vẻ mặt Tông Dục lại có chút sâu hiểm khó dò, mở miệng nói, "Vào đi thôi! Đống châu báu này các người muốn mang thì cứ việc mang, dù sao để ở đây cũng vô dụng.”

Hào phóng như vậy? Tề Bảo Bảo khẽ nhíu mày, thạch thất dưới lòng đất này mặc dù có hơi cổ xưa, song đồ vật trong phòng đều hết sức hiện đại, chắc hẳn ba vị thủ hộ này cũng không phải một tấc cũng không rời canh giữ Nam Sơn đảo, kho báu không phải là không có chỗ dùng với bọn họ mới đúng.

Tề Bảo Bảo nhìn ba người đi đầu, khẽ nhếch môi, nếu không phải bọ họ rộng rãi xem tiền như rác thì nhất định là có âm mưu!

Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo theo sát phía sau, người của ba đại gia tộc cũng đi vào theo nhưng chẳng ai động vào đống châu báu kia, đều là mặt mày nghiêm túc phòng bị.

Kiều Tuyết thấy vậy, không khỏi cười nói, "Không cần khẩn trương như thế, cơ quan ở đây Tông Dục biết rất rõ, ngoại trừ linh vật những thứ khác đều có thể lấy đi, không có vấn đề gì."

Mặc dù cô ta nói như vậy, nhưng người của ba đại gia tộc vẫn không chút động lòng, cũng là bởi vì có kẻ biết rõ cơ quan ở đây nên bọn họ mới càng không yên lòng.

Kiều Tuyết thấy lời của mình không được tác dụng gì, cũng không nói thêm gì nữa.

Bên trái thạch thất có một cánh cửa, Tông Dục dẫn đầu đoàn người tiến vào, bên trong cũng là một thạch thất. Y đứng ở trung tâm thạch thất, mọi người quan sát xung quanh, thạch thất này ngoại trừ cánh cửa bọn họ tiến vào kia thì còn có tám cánh cửa nữa, không biết sẽ thông tới đâu.

Tông Dục mở miệng, “Thực ra chủ nhân đã xem như nhân từ rồi, nếu như vào nhầm cửa thì cũng không có nguy hiểm gì quá lớn, ngược lại người vào đúng cửa sẽ rất nguy hiểm, do đó các người có thể yên lòng đi vào, nếu đi nhầm sẽ có cơ hội chọn lại lần nữa!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tu La Chi Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook