Chương 49: Làm chút chuyện có ý nghĩa
Nhược Thủy Lưu Ly
25/04/2017
Gần như là trong nháy mắt giọng nói Tề Mặc vừa dứt, Tề Tu đã lắc mình xuất hiện trước mặt y, vươn tay ra bóp cổ y.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Tề Tu là một mảng băng lạnh, đáy mắt mơ hồ lóe lên tia sáng xanh sẫm, như loài soái hung ác âm lãnh tàn bạo nhìn chòng chọc vào y, ánh mắt kia thực sự khiến người ta khiếp sợ.
Có điều, Tề Mặc thân là gia chủ đương gia Tề gia, xác thực rất có định lực. Cho dù bị Tề Tu bóp cổ, biểu hiện cũng rất trấn định, hai mắt chỉ híp lại nhìn Tề Tu không nói gì.
Y đã sớm biết thân thủ Tề Tu không người thường nào có thể so sánh, nhưng đích thân lĩnh hội vẫn không khỏi chấn kinh. Thân thủ của y cũng được coi là rất xuất sắc, thế nhưng mới vừa rồi ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Còn bây giờ, vẻ mặt u ám của Tề Tu làm y hiểu rõ, y đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn. Y tin vào giờ khắc này chỉ cần y làm ra hành động khiến Tề Tu mất hứng, Tề Tu sẽ trực tiếp giết y!
Chẳng qua y thực sự nghĩ không ra, rốt cuộc y chọc giận hắn chỗ nào? Những lời y nói đều là sự thật!
Mặc dù Tề Bảo Bảo đã từng đảm nhiệm chức hộ vệ của y, thế nhưng những kẻ đến đây lần này đều là những người ưu tú nhất trong ba đại gia tộc.
Nếu như Tề Bảo Bảo vẫn còn là Tề Bảo Bảo trước kia, năng lực của cô đương nhiên chỉ là đệm lót lưng. Nhưng y lại không biết giờ đây Tề Bảo Bảo này đã không phải là Tề Bảo Bảo nguyên bản nữa rồi.
Cho nên, y thấy có hơi lạ lùng, Tề Tu lại trở nên mất lý trí như thế, không nghe vào tai lời thật lòng!
Y hoàn toàn không biết nguyên nhân thực sự khiến Tề Tu nổi giận!
Tề Bảo Bảo mắt lóe lên, thong thả đi tới, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay Tề Tu, ôn nhu cười nói, “Cha, ngoan nha, trước buông tay ra đi!” Tề Mặc này đối với Tề Tu hình như rất bảo vệ, do đó cô không thể để cho Tề Tu dưới cơn xúc động giết y. Những lời Tề Mặc nói đều xuất phát từ việc lo lắng cho Tề Tu, hơn nữa chẳng qua y chỉ nói lời “thật lòng” mà thôi.
Tề Tu bỗng khựng lại, liếc mắt nhìn Tề Bảo Bảo, dần bình tĩnh lại, thu tay về, thế nhưng sắc mặt vẫn âm lãnh như cũ, lạnh lùng nói với Tề Mặc, “Người phụ nữ của tôi không cần anh lo lắng!” Dứt lời giơ tay kéo Tề Bảo Bảo đi vào trong khoang thuyền, chỉ để lại một câu âm u phiêu đãng trong không trung, “Không có lần sau đâu!”
Tề Mặc sờ sờ cần cổ, hiện tại mới thấy cần cổ lạnh lẽo, sắc mặt cũng không khó coi gì mấy liếc nhìn Tề Hiền, hỏi, “Ta đã nói sai cái gì sao?” Ngữ khí pha chút vô tội, thực sự y thấy mình rất oan uổng.
Tề Hiền vẫn luôn đi theo Tề Tu, cho nên trong ba người ở đây, chỉ có Tề Hiền là Tề Mặc khá quen thuộc.
Tề Hiền đang cúi đầu kiểm tra súng ống, nghe vậy, ngẩng đầu liếc y một cái, rồi bảo, “Không muốn thiếu gia tự tử, thì chớ rủa tiểu tiểu thư chết!”
Tề Mặc rất muốn hỏi rốt cuộc là Tề Tu xem Tề Bảo Bảo như thế thân của Thiên Mị, hay là thật lòng yêu cô ta, nhưng lời vừa đến bên miệng, lại không thể hỏi. Trong lòng thở dài, cho dù thế nào, chỉ cần Tu vui vẻ là được.
Tề Tu có thể coi là người thân duy nhất của y, y cũng không hy vọng giữa anh em bọn họ thân thiết hơn, chỉ hy vọng đừng vì chuyện nào đó mà phá hỏng thân tình vốn đã nhạt này. Do đó đối với chuyện của Tề Tu, y rất ít khi hỏi đến, cũng chưa bao giờ muốn miễn cưỡng hắn cái gì.
Đối với người không quen biết Tề Mặc, sẽ cảm thấy y là một người ôn hòa. Đối với người quen biết sẽ cảm thấy y là một kẻ cao thâm khó dò, làm người khác không sao đoán được y đang nghĩ gì, thế nhưng không ai biết được, thật ra y cũng khát khao tình cảm ấm áp, chỉ là sinh tại gia tộc thế này, đã định tất phải mất đi rất nhiều điều tốt đẹp.
Ngẩng đầu ngắm vầng mặt trời đỏ au, Tề Mặc hơi híp mắt, trong lòng y còn có khát vọng như thế, nhưng Tu, kể từ khi hắn trở lại Tề gia, hắn đã biết, ngay cả khát vọng như thế hắn cũng không có. Đối với sự lạnh lùng của Tề Tu, y không thể nào oán trách hắn, bởi vì đây đều là do y tạo thành, giờ đây y chỉ muốn bù đắp cho hắn một ít mà thôi.
Hắn có người thích là một chuyện tốt, y cần phải tin tưởng hắn có đủ khả năng bảo vệ tốt người hắn thích!
Tề Tu không nói lời nào kéo Tề Bảo Bảo vào trong phòng, “Ầm” một tiếng, dùng sức đá cánh cửa, cũng không biết là đang tức giận với ai.
Tề Bảo Bảo đang muốn nói gì đó, bỗng bên hông bị siết lại, liền nhào thẳng vào trong lòng Tề Tu. Giơ tay sờ sờ lỗ mũi bị đụng đau, Tề Bảo Bảo ngửa đầu nhìn khuôn mặt âm trầm của Tề Tu, trong lòng khẽ động, giơ tay ôm chặt hắn, khẽ nói, “Em sẽ không chết, nếu em chết đi, em cho phép anh đi theo em!” Cô biết cái chết của cô đã trở thành gút mắc trong lòng Tề Tu, dù cho cô cam đoan bản thân sẽ không có việc gì, hắn cũng không thể nào an tâm được.
Cho dù cô có chết, bọn họ cũng sẽ không xa nhau, lời thoại này rất hữu dụng.
Tề Tu cúi đầu nhìn cô, lực đạo trên tay hơi giảm đi, cơ thể khẩn trương cũng dần thả lỏng, trong đáy mắt thâm thúy toàn là phức tạp. Hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày, hắn lại bởi vì một từ mà muốn giết người, thậm chí còn là người thân duy nhất của hắn.
Mặc dù hắn đối với Tề Mặc rất lãnh đạm, nhưng cũng thừa nhận Tề Mặc là thân nhân, bằng không sao lại thay y đi làm những chuyện nguy hiểm kia? Từ rất lâu rồi hắn đã đánh mất toàn bộ tình cảm và nhiệt tình, mãi cho đến khi gặp được Thiên Mị, tình cảm của hắn mới thức tỉnh, cũng làm hắn hiểu rõ, hắn không phải là người không có tình cảm, chỉ là không biết từ khi nào, tất cả tình cảm của hắn đều đã bị chôn giấu.
Tề Bảo Bảo ngửa đầu nhìn tâm tình phức tạp nơi đáy mắt hắn, bỗng cười cười, nói, “Tu, em yêu anh!” Dứt lời, vươn tay ôm cổ hắn liền hôn lên, động tác rất đột ngột, không cho Tề Tu thời gian né tránh, đương nhiên Tề Tu cũng sẽ không né tránh.
Ngay từ đầu cô đã nhận ra bản thân đối với Tề Tu bất đồng, nhưng cho dù có hảo cảm với hắn, cô cũng có chút giữ lại, thế nhưng trong khoảnh khắc sắp chết,cô mới biết được, mặc dù cô có giữ lại, Tề Tu vẫn sẽ trở thành người quan trọng nhất trong tim cô, vì trong khoảnh khắc kia người cô nghĩ tới là hắn.
Đó là phản ứng theo bản năng không theo lý trí, cô không có cách nào tự lừa gạt mình.
Bỗng nhiên đối mặt với tử vong, rồi lại hoàn toàn biến thành một người khác, thế nhưng cô lại không có chút nào không thích ứng, ngoại trừ sinh mệnh ngoan cường cùng năng lực thích ứng mạnh mẽ, còn là bởi vì hắn!
Cho dù tất cả mọi người trên đời này đều cho rằng cô đã chết, cho rằng cô đã không còn tồn tại, cho dù tất cả mọi người quen thân với cô lúc gặp lại cô, đều chỉ xem cô như người xa lạ, thế nhưng ít nhất vẫn còn có hắn có thể nhận ra cô, phụng bồi cô.
Đã như vậy, cô biến thành ai thì có quan hệ gì? Trong mắt hắn, cô vẫn luôn là cô, như thế đã đủ rồi!
“Ưm . . .” Tề Bảo Bảo đột nhiên đẩy Tề Tu ra, giơ tay che miệng mình, cau mày trừng hắn, dám cắn cô sao!
Tề Tu giơ tay kéo tay cô ra nhìn, phát hiện căn bản chẳng có gì cả, bản thân hắn dùng lực hắn rất rõ ràng, chẳng qua Tề Bảo Bảo diễn thực sự quá giỏi.
Giơ tay vuốt ve đôi môi cô, Tề Tu hung tợn nói, “Nếu em dám chết, tôi sẽ phanh thây em!” Trên mặt là biểu tình âm lãnh, trong miệng là lời nói tàn nhẫn, thoạt nhìn ngữ khí hung ác, cùng động tác dịu dàng trên tay hắn hoàn toàn khác biệt.
Tề Bảo Bảo mặt đầy hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm, run rẩy hỏi, “Thân thể hiện tại của em vốn đã khiếm khuyết không trọn vẹn rồi sao?”
Tề Tu trầm mặc không nói, Tề Bảo Bảo thấy hắn không nói lời nào, giơ tay vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, mừng rỡ nói, “Em nói mà, cơ thể đẹp thế này, nếu anh lạt thủ tồi hoa, vậy thì quá biến thái rồi!"
Tề Tu không nói trầm mặc một hồi, thình lình quét mắt từ trên xuống dưới nhìn cô, trịnh trọng nói, “Quả thực đẹp hơn bây giờ!”
Khóe miệng Tề Bảo Bảo giật một cái, một cước đạp tới, giận dữ hét, "Tề Tu, anh đi chết đi!"
Hiện tại cỗ thân thể này kỳ thực so với thân thể ban đầu của cô không kém là bao, những người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng bản thân Tề Bảo Bảo vẫn biết, dù sao cỗ thân thể này mới mười tám tuổi, còn chưa phát dục nha!
Mà đối với Tề Tu cái kẻ thấy sạch sờ hết của cô này, trí nhớ lại còn kinh người mà nói, khác chỗ nào tự nhiên rất tường tận.
Đáy mắt Tề Tu mang theo ý cười hài hước, bớt đi chút băng lãnh, nhiều hơn một phần tà khí. Hai mắt Tề Bảo Bảo híp lại, sau đó nhào thẳng lên người hắn, đeo dính như gấu lên người hắn xoay xoay, mị nhãn như tơ nhìn hắn, ỏn ẻn nói, “Anh yêu, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi!”
Hơi thở ấm nóng như có như không phun vào tai Tề Tu, cộng thêm cô cố ý ma sát, rõ ràng cảm giác được cơ thể Tề Tu có chút cứng ngắc.
Tề Bảo Bảo nhìn hai tròng mắt hơi tối xuống của Tề Tu, chớp chớp mắt, vô tội nói, “Cha, người nghĩ đi đâu thế? Ý con muốn nói, chúng ta nên kiểm tra vũ khí trang bị thêm lần nữa mà!”
Mặc dù có dị năng, nhưng không phải thời khắc mấu chốt cô tự nhiên sẽ không dùng, sức lực không thể tùy tiện phung phí, nhất là dưới loại tình huống phải trường kỳ kháng chiến như hiện nay, có thể bảo tồn thực lực thì cứ việc bảo tồn, không cần phải để lộ bản thân nhanh như thế, để những kẻ giỏi giang của ba đại gia tộc kia đi mở đường là được!
Trên gương mặt tuấn mỹ của Tề Tu là một mảng băng lạnh, đáy mắt mơ hồ lóe lên tia sáng xanh sẫm, như loài soái hung ác âm lãnh tàn bạo nhìn chòng chọc vào y, ánh mắt kia thực sự khiến người ta khiếp sợ.
Có điều, Tề Mặc thân là gia chủ đương gia Tề gia, xác thực rất có định lực. Cho dù bị Tề Tu bóp cổ, biểu hiện cũng rất trấn định, hai mắt chỉ híp lại nhìn Tề Tu không nói gì.
Y đã sớm biết thân thủ Tề Tu không người thường nào có thể so sánh, nhưng đích thân lĩnh hội vẫn không khỏi chấn kinh. Thân thủ của y cũng được coi là rất xuất sắc, thế nhưng mới vừa rồi ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Còn bây giờ, vẻ mặt u ám của Tề Tu làm y hiểu rõ, y đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn. Y tin vào giờ khắc này chỉ cần y làm ra hành động khiến Tề Tu mất hứng, Tề Tu sẽ trực tiếp giết y!
Chẳng qua y thực sự nghĩ không ra, rốt cuộc y chọc giận hắn chỗ nào? Những lời y nói đều là sự thật!
Mặc dù Tề Bảo Bảo đã từng đảm nhiệm chức hộ vệ của y, thế nhưng những kẻ đến đây lần này đều là những người ưu tú nhất trong ba đại gia tộc.
Nếu như Tề Bảo Bảo vẫn còn là Tề Bảo Bảo trước kia, năng lực của cô đương nhiên chỉ là đệm lót lưng. Nhưng y lại không biết giờ đây Tề Bảo Bảo này đã không phải là Tề Bảo Bảo nguyên bản nữa rồi.
Cho nên, y thấy có hơi lạ lùng, Tề Tu lại trở nên mất lý trí như thế, không nghe vào tai lời thật lòng!
Y hoàn toàn không biết nguyên nhân thực sự khiến Tề Tu nổi giận!
Tề Bảo Bảo mắt lóe lên, thong thả đi tới, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay Tề Tu, ôn nhu cười nói, “Cha, ngoan nha, trước buông tay ra đi!” Tề Mặc này đối với Tề Tu hình như rất bảo vệ, do đó cô không thể để cho Tề Tu dưới cơn xúc động giết y. Những lời Tề Mặc nói đều xuất phát từ việc lo lắng cho Tề Tu, hơn nữa chẳng qua y chỉ nói lời “thật lòng” mà thôi.
Tề Tu bỗng khựng lại, liếc mắt nhìn Tề Bảo Bảo, dần bình tĩnh lại, thu tay về, thế nhưng sắc mặt vẫn âm lãnh như cũ, lạnh lùng nói với Tề Mặc, “Người phụ nữ của tôi không cần anh lo lắng!” Dứt lời giơ tay kéo Tề Bảo Bảo đi vào trong khoang thuyền, chỉ để lại một câu âm u phiêu đãng trong không trung, “Không có lần sau đâu!”
Tề Mặc sờ sờ cần cổ, hiện tại mới thấy cần cổ lạnh lẽo, sắc mặt cũng không khó coi gì mấy liếc nhìn Tề Hiền, hỏi, “Ta đã nói sai cái gì sao?” Ngữ khí pha chút vô tội, thực sự y thấy mình rất oan uổng.
Tề Hiền vẫn luôn đi theo Tề Tu, cho nên trong ba người ở đây, chỉ có Tề Hiền là Tề Mặc khá quen thuộc.
Tề Hiền đang cúi đầu kiểm tra súng ống, nghe vậy, ngẩng đầu liếc y một cái, rồi bảo, “Không muốn thiếu gia tự tử, thì chớ rủa tiểu tiểu thư chết!”
Tề Mặc rất muốn hỏi rốt cuộc là Tề Tu xem Tề Bảo Bảo như thế thân của Thiên Mị, hay là thật lòng yêu cô ta, nhưng lời vừa đến bên miệng, lại không thể hỏi. Trong lòng thở dài, cho dù thế nào, chỉ cần Tu vui vẻ là được.
Tề Tu có thể coi là người thân duy nhất của y, y cũng không hy vọng giữa anh em bọn họ thân thiết hơn, chỉ hy vọng đừng vì chuyện nào đó mà phá hỏng thân tình vốn đã nhạt này. Do đó đối với chuyện của Tề Tu, y rất ít khi hỏi đến, cũng chưa bao giờ muốn miễn cưỡng hắn cái gì.
Đối với người không quen biết Tề Mặc, sẽ cảm thấy y là một người ôn hòa. Đối với người quen biết sẽ cảm thấy y là một kẻ cao thâm khó dò, làm người khác không sao đoán được y đang nghĩ gì, thế nhưng không ai biết được, thật ra y cũng khát khao tình cảm ấm áp, chỉ là sinh tại gia tộc thế này, đã định tất phải mất đi rất nhiều điều tốt đẹp.
Ngẩng đầu ngắm vầng mặt trời đỏ au, Tề Mặc hơi híp mắt, trong lòng y còn có khát vọng như thế, nhưng Tu, kể từ khi hắn trở lại Tề gia, hắn đã biết, ngay cả khát vọng như thế hắn cũng không có. Đối với sự lạnh lùng của Tề Tu, y không thể nào oán trách hắn, bởi vì đây đều là do y tạo thành, giờ đây y chỉ muốn bù đắp cho hắn một ít mà thôi.
Hắn có người thích là một chuyện tốt, y cần phải tin tưởng hắn có đủ khả năng bảo vệ tốt người hắn thích!
Tề Tu không nói lời nào kéo Tề Bảo Bảo vào trong phòng, “Ầm” một tiếng, dùng sức đá cánh cửa, cũng không biết là đang tức giận với ai.
Tề Bảo Bảo đang muốn nói gì đó, bỗng bên hông bị siết lại, liền nhào thẳng vào trong lòng Tề Tu. Giơ tay sờ sờ lỗ mũi bị đụng đau, Tề Bảo Bảo ngửa đầu nhìn khuôn mặt âm trầm của Tề Tu, trong lòng khẽ động, giơ tay ôm chặt hắn, khẽ nói, “Em sẽ không chết, nếu em chết đi, em cho phép anh đi theo em!” Cô biết cái chết của cô đã trở thành gút mắc trong lòng Tề Tu, dù cho cô cam đoan bản thân sẽ không có việc gì, hắn cũng không thể nào an tâm được.
Cho dù cô có chết, bọn họ cũng sẽ không xa nhau, lời thoại này rất hữu dụng.
Tề Tu cúi đầu nhìn cô, lực đạo trên tay hơi giảm đi, cơ thể khẩn trương cũng dần thả lỏng, trong đáy mắt thâm thúy toàn là phức tạp. Hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày, hắn lại bởi vì một từ mà muốn giết người, thậm chí còn là người thân duy nhất của hắn.
Mặc dù hắn đối với Tề Mặc rất lãnh đạm, nhưng cũng thừa nhận Tề Mặc là thân nhân, bằng không sao lại thay y đi làm những chuyện nguy hiểm kia? Từ rất lâu rồi hắn đã đánh mất toàn bộ tình cảm và nhiệt tình, mãi cho đến khi gặp được Thiên Mị, tình cảm của hắn mới thức tỉnh, cũng làm hắn hiểu rõ, hắn không phải là người không có tình cảm, chỉ là không biết từ khi nào, tất cả tình cảm của hắn đều đã bị chôn giấu.
Tề Bảo Bảo ngửa đầu nhìn tâm tình phức tạp nơi đáy mắt hắn, bỗng cười cười, nói, “Tu, em yêu anh!” Dứt lời, vươn tay ôm cổ hắn liền hôn lên, động tác rất đột ngột, không cho Tề Tu thời gian né tránh, đương nhiên Tề Tu cũng sẽ không né tránh.
Ngay từ đầu cô đã nhận ra bản thân đối với Tề Tu bất đồng, nhưng cho dù có hảo cảm với hắn, cô cũng có chút giữ lại, thế nhưng trong khoảnh khắc sắp chết,cô mới biết được, mặc dù cô có giữ lại, Tề Tu vẫn sẽ trở thành người quan trọng nhất trong tim cô, vì trong khoảnh khắc kia người cô nghĩ tới là hắn.
Đó là phản ứng theo bản năng không theo lý trí, cô không có cách nào tự lừa gạt mình.
Bỗng nhiên đối mặt với tử vong, rồi lại hoàn toàn biến thành một người khác, thế nhưng cô lại không có chút nào không thích ứng, ngoại trừ sinh mệnh ngoan cường cùng năng lực thích ứng mạnh mẽ, còn là bởi vì hắn!
Cho dù tất cả mọi người trên đời này đều cho rằng cô đã chết, cho rằng cô đã không còn tồn tại, cho dù tất cả mọi người quen thân với cô lúc gặp lại cô, đều chỉ xem cô như người xa lạ, thế nhưng ít nhất vẫn còn có hắn có thể nhận ra cô, phụng bồi cô.
Đã như vậy, cô biến thành ai thì có quan hệ gì? Trong mắt hắn, cô vẫn luôn là cô, như thế đã đủ rồi!
“Ưm . . .” Tề Bảo Bảo đột nhiên đẩy Tề Tu ra, giơ tay che miệng mình, cau mày trừng hắn, dám cắn cô sao!
Tề Tu giơ tay kéo tay cô ra nhìn, phát hiện căn bản chẳng có gì cả, bản thân hắn dùng lực hắn rất rõ ràng, chẳng qua Tề Bảo Bảo diễn thực sự quá giỏi.
Giơ tay vuốt ve đôi môi cô, Tề Tu hung tợn nói, “Nếu em dám chết, tôi sẽ phanh thây em!” Trên mặt là biểu tình âm lãnh, trong miệng là lời nói tàn nhẫn, thoạt nhìn ngữ khí hung ác, cùng động tác dịu dàng trên tay hắn hoàn toàn khác biệt.
Tề Bảo Bảo mặt đầy hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm, run rẩy hỏi, “Thân thể hiện tại của em vốn đã khiếm khuyết không trọn vẹn rồi sao?”
Tề Tu trầm mặc không nói, Tề Bảo Bảo thấy hắn không nói lời nào, giơ tay vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, mừng rỡ nói, “Em nói mà, cơ thể đẹp thế này, nếu anh lạt thủ tồi hoa, vậy thì quá biến thái rồi!"
Tề Tu không nói trầm mặc một hồi, thình lình quét mắt từ trên xuống dưới nhìn cô, trịnh trọng nói, “Quả thực đẹp hơn bây giờ!”
Khóe miệng Tề Bảo Bảo giật một cái, một cước đạp tới, giận dữ hét, "Tề Tu, anh đi chết đi!"
Hiện tại cỗ thân thể này kỳ thực so với thân thể ban đầu của cô không kém là bao, những người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng bản thân Tề Bảo Bảo vẫn biết, dù sao cỗ thân thể này mới mười tám tuổi, còn chưa phát dục nha!
Mà đối với Tề Tu cái kẻ thấy sạch sờ hết của cô này, trí nhớ lại còn kinh người mà nói, khác chỗ nào tự nhiên rất tường tận.
Đáy mắt Tề Tu mang theo ý cười hài hước, bớt đi chút băng lãnh, nhiều hơn một phần tà khí. Hai mắt Tề Bảo Bảo híp lại, sau đó nhào thẳng lên người hắn, đeo dính như gấu lên người hắn xoay xoay, mị nhãn như tơ nhìn hắn, ỏn ẻn nói, “Anh yêu, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi!”
Hơi thở ấm nóng như có như không phun vào tai Tề Tu, cộng thêm cô cố ý ma sát, rõ ràng cảm giác được cơ thể Tề Tu có chút cứng ngắc.
Tề Bảo Bảo nhìn hai tròng mắt hơi tối xuống của Tề Tu, chớp chớp mắt, vô tội nói, “Cha, người nghĩ đi đâu thế? Ý con muốn nói, chúng ta nên kiểm tra vũ khí trang bị thêm lần nữa mà!”
Mặc dù có dị năng, nhưng không phải thời khắc mấu chốt cô tự nhiên sẽ không dùng, sức lực không thể tùy tiện phung phí, nhất là dưới loại tình huống phải trường kỳ kháng chiến như hiện nay, có thể bảo tồn thực lực thì cứ việc bảo tồn, không cần phải để lộ bản thân nhanh như thế, để những kẻ giỏi giang của ba đại gia tộc kia đi mở đường là được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.