Chương 45: Tề Tu bất đắc dĩ
Nhược Thủy Lưu Ly
25/04/2017
"Mình mặc kệ, mình nhất định phải đi!" Nam Cung Diệu hiện tại giống như đứa trẻ ăn vạ, sống chết không chịu thỏa hiệp.
Cổ Ngạn một phát vứt y ra, bắt đầu xắn tay áo, "Muốn đi đúng không? Trước đánh ngã mình rồi hẵng nói!"
Nam Cung Diệu ưỡn sống lưng ra, cũng bắt đầu xắn tay áo, "Cậu nghĩ là mình sợ cậu hả!"
Tề Hiền có chút đau đầu nhìn hai người, có chút không biết nói gì, “Bây giờ không phải là lúc đánh nhau. Cổ Ngạn, sao cả cậu cũng giỡn với cậu ta thế?” Nam Cung Diệu mặc dù thoạt nhìn ra hình ra dáng, nhưng có đôi khi thực sự khiến người ta hoài nghi thần kinh của y hơi có vấn đề, cho nên hắn từ lâu đã thấy nhưng không thể trách rồi, mà Cổ Ngạn mặc dù có khi cáu kỉnh phát hỏa, nhưng phần lớn vẫn là khốc khốc, sét đánh cũng không động, thế nào bây giờ lại cũng góp vui theo rồi?
Nhìn hai người đã bắt đầu giao đấu, Tề Hiền thở dài, đột nhiên có loại cảm giác cả hai đều không nhờ cậy được.
Chờ sau khi Tề Tu và Tề Bảo Bảo ngủ đẫy giấc, thì đã sắp đến trưa rồi. Hai người vừa xuống lầu liền nhìn thấy hai cỗ “thi thể” nằm thẳng cẳng, vừa nghe thấy tiếng bước chân, một “thi thể” trong đó đột nhiên "xác chết vùng dậy", thoáng cái nhảy đến trước mặt Tề Tu, “Tề Tu, mình đi với cậu!”
Tề Tu thoáng sửng sốt, đột nhiên lạnh lùng thốt ra một câu, “Cậu bị hủy dung rồi!”
Nam Cung Diệu bên khóe miệng bị rách, vành mắt bầm đen, trên mặt còn có vết trầy xước, xác thực là bị hủy dung!
Kỳ quái là, Nam Cung Diệu nghe những lời này thế nhưng không có phản ứng, vẫn kì kèo như cũ, “Tề Tu, mình xin cậu đó! Để mình đi đi!”
Cổ Ngạn không khỏi ngồi dậy nhìn về phía y, chân mày dần dần nhíu lại. Hắn đã hiểu ý của Nam Cung Diệu, y đột nhiên kiên trì như vậy, chỉ sợ không chỉ là càn quấy!
Ngược lại trên mặt Cổ Ngạn lại không bị thương, chỉ là không biết trong người có vết thương nào hay không.
Tề Hiền vẻ mặt như có điều suy nghĩ, hành vi của Nam Cung Diệu rất khả nghi, thậm chí ngay cả gương mặt y quan tâm nhất cũng không quan tâm!
Tầm mắt Tề Tu rơi lên mặt Nam Cung Diệu, đáy mắt một mảnh thâm thúy, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Nam Cung Diệu có chút không được tự nhiên mở to mắt, kiên trì nói, “Nói chung mình nhất định phải đi, cậu không cho mình đi, thì mình lén đi!"
Tề Bảo Bảo mắt lóe lóe, khóe miệng vẽ ra ý cười. Lén đi, cho mình là con nít sao?
Tề Tu lại liếc mắt nhìn Nam Cung Diệu, bỗng nói, “Đi thôi!”
Thấy Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo đi ra cửa, Nam Cung Diệu có chút ngây ngốc, nữa ngày mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng đuổi theo, ai ngờ giữa đường lại bị Cổ Ngạn ngăn lại.
“Cậu làm gì thế?" Nam Cung Diệu cứ luôn nhìn bóng lưng Tề Tu, hình như rất sợ hắn bỏ lại y.
Tề Hiền cũng không để ý tới bọn họ, theo Tề Tu và Tề Bảo Bảo đi ra ngoài.
Cổ Ngạn đen mặt hỏi, “Cậu đi rồi, tập đoàn Lăng Thiên thì sao?” Hắn thật không nghĩ tới Tề Tu sẽ đáp ứng để Nam Cung Diệu đi theo.
Nam Cung Diệu vỗ vỗ vai hắn, bảo, "Làm phiền cậu rồi!"
“Làm phiền cái đầu cậu!” Cổ Ngạn tính tình nóng nảy hợp thời bốc lên, tức giận nói, “Cậu để mình vật lộn với đám thương nhân kia sao? Đầu óc cậu có bệnh hả?” Muốn hắn làm loại chuyện đó, hắn cũng không dám đảm bảo có thể trực tiếp chọc thủng vài lỗ trên người đám gian thương kia hay không!
Nam Cung Diệu rốt cuộc dời tầm mắt chuyển đến trên người hắn, nhíu mày hỏi, “Không phải là cậu sợ đám thương nhân kia chứ? Cho nên mới không dám tiếp nhận tập đoàn Lăng Thiên? Không sao, nếu cậu sợ cứ việc nói thẳng, mình sắp xếp người khác là được.”
Cổ Ngạn nhìn y chằm chằm, giận dữ hét, "Ai sợ? Đám gian thương vô dụng kia cũng đáng để sợ sao? Hừ! Nhận thì nhận, mình cũng muốn xem xem đám gian thương có ăn mình được không!”
Nam Cung Diệu lại vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói, "Mình tin tưởng cậu!" Vẻ mặt đầy nghiêm túc, đáy mắt lại xẹt qua một tia cười như ý, ưu nhã xoay người, theo ra cửa.
Cổ Ngạn rốt cuộc phản ứng kịp, sắc mặt đen thui, gân xanh giựt giựt trên thái dương, biểu tình thoạt nhìn rất ư khủng bố!
Nam Cung Diệu ngồi trên xe ngâm nga một tiểu khúc, tâm tình không cần phải nói tốt bao nhiêu. Đấu với hắn, hừ hừ!
Lại nói Cổ Ngạn bình thường cũng rất khôn khéo, nhưng khi nóng nảy thì đầu óc xoay chuyển không quá nhanh, rất dễ để người khác thừa cơ hội, hiển nhiên Nam Cung Diệu tên gian thương khôn khéo rất biết nắm bắt cơ hội này, khi không có cơ hội cũng có thể tạo ra cơ hội, kết quả là, người nào đó nóng nảy hoa hoa lệ lệ bị tính kế, lại còn là chưa nhảy vào phép khích tướng mà đã bị tính kế rồi!
Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo lẳng lặng ngồi một bên, thấy Nam Cung Diệu lên xe, Tề Hiền liền định lái xe, không khỏi cau mày hỏi, "Cổ Ngạn đâu?”
"Ách?" Nam Cung Diệu có chút chưa hoàn hồn lại, hơn nữa ngày mới hiểu được, ý Tề Tu chẳng lẽ là mọi người cùng đi? "Không cần người ở lại sao?" Đây là chuyện chưa bao giờ có.
Tề Tu cứ chốc chốc lại đùa bỡn mái tóc ngắn nơi cần cổ Tề Bảo Bảo, mở miệng nói, "Mục tiêu lần này ở Nam Sơn đảo." Trước khi hắn xuống lầu đã nhận điện thoại của Tề Mặc, lần này Âu Dương gia và Đông Phương gia cũng sẽ phái người đi. Dù sao chuyện liên quan đến tồn vong của Nam đảo, ba đại gia tộc đều có trách nhiệm xuất một phần lực. Tề Mặc nói mục đích cho hắn biết trước, chính là để hắn có chuẩn bị, Nam Sơn đảo cũng không phải là địa phương nào khác!
Lời này vừa ra, Tề Hiền và Nam Cung Diệu hơi biến sắc mặt, nhưng cũng không nói gì. Nam Cung Diệu trực tiếp xuống xe đi bắt Cổ Ngạn. Cho dù là tập đoàn Lăng Thiên hay là Diêm Môn, trong một lúc cũng sẽ không sụp đổ, nhưng đi Nam Sơn đảo là chuyện có thể ảnh hưởng đến tính mạng!
Ngược lại Tề Bảo Bảo không rõ lắm tình hình của Nam Sơn đảo, nhưng nhìn Tề Tu coi trọng như vậy cũng biết chắc là nguy hiểm trùng trùng. Lười biếng duỗi người một cái, xoay xoay cổ tay, bày ra bộ dạng chuẩn bị đánh một trận lớn, sau đó lại bò vào làm ổ trong lòng Tề Tu, như con mèo lười động cũng không động, khiến Tề Hiền nhìn thấy mà khóe miệng co giật.
Rốt cuộc nhóm năm người đã đến Tề gia, mà lúc này trong thư phòng Tề Tu, Tử Ngọc Bôi đang trốn đông tránh tây, Triêu Thiên Châu trái đuổi phải chặn, nếu có ai nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị cái cốc và hạt châu bay loạn, không biết có bị dọa ngất đi không.
Có điều mấy người đã rời đi khẳng định thấy nhưng không thể trách, bởi vì hiện tượng kỳ quái như thế mấy ngày nay ngày nào cũng diễn ra. Mới đầu khi Tề Bảo Bảo nhìn thấy còn có chút kinh ngạc, chẳng qua chỉ là ngạc nhiên Triêu Thiên Châu lại cũng theo cô đến Nam đảo mà thôi.
Triêu Thiên Châu phiền muộn rồi, tiểu tử vì sao không để ý tới nó chứ? Vì sao nha?
Xe dừng lại, mấy người từ trong xe bước xuống, Tề Tu nhéo nhéo tay Tề Bảo Bảo, thấpgiọng nói, "Ngoan một chút." Hắn thật đúng là lo lắng cô sẽ làm loạn, đến lúc đó nếu bị những ánh mắt ở đây phát hiện ra cô dị thường, thì phiền toái rồi.
Tề Bảo Bảo đối với giọng điệu như dỗ con nít của hắn có chút bất mãn, bĩu môi, không cho là đúng.
Tề Tu thấy cô không để trong lòng lời nói của hắn, tức cũng không được, cười cũng không xong, cô cứ thích đối nghịch với hắn như vậy sao? “Bảo Bảo. . ."
Tề Bảo Bảo giơ tay đầu hàng, duỗi tay ra nắm lấy cánh tay hắn, cười đến ngọt ngào nói, “Cha, chúng ta vào thôi!” Cô cũng không muốn Tề Tu lo lắng quá mức, vậy thì tạm thời ngoan một chút, để hắn bớt lo lắng.
Ba người kia nhìn thấy cô đột nhiên biến thành cô gái ngoan ngoãn, đều không khỏi bội phục tốc độ biến sắc mặt của cô, hơn nữa vai diễn này còn diễn rất đúng chỗ, bất quá chỉ là không quá giống Tề Bảo Bảo nguyên bản.
Tề Tu nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm gì. Ngoại trừ Tề Mặc, Tề Bảo Bảo không giao tiếp nhiều lắm với những người khác, mặc dù hôn lễ kia khiến người khác để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng đó là khổ sở vì tình, cùng với lúc bình thường tưởng như hai người cũng không có gì kỳ quái, ai sẽ nghĩ tới linh hồn của Thiên Mị trọng sinh vào thân thể Tề Bảo Bảo?
Được rồi! Trên thực tế không lạc quan như vậy, chỉ cần có lòng tra xét, rất dễ sẽ tra ra cô và Tề Bảo Bảo nguyên bản chêch lệch quá nhiều. Nói cho cùng là hắn không có biện pháp với cô, cô rõ ràng là cố ý muốn để kẻ ẩn náu trong tối hoài nghi cô, bởi vì hắn cũng cố ý để kẻ ẩn náu trong tối hoài nghi hắn.
Nhìn dáng vẻ Tề Tu cau mày bất đắc dĩ, Tề Bảo Bảo cười cười, khoác lên cánh tay hắn, thấp giọng nói, “Nghi ngờ ai không phải cũng như nhau sao? Lẽ nào anh nhìn em chết?”
Tề Tu thở dài, giơ tay xoa xoa tóc cô, tuy là nói như vậy, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không muốn để cô lâm vào hiểm cảnh, chẳng qua đối với tính tình cố chấp của cô hắn thật đúng là không có biện pháp, xem ra chỉ có thể cẩn thận một chút.
Cổ Ngạn một phát vứt y ra, bắt đầu xắn tay áo, "Muốn đi đúng không? Trước đánh ngã mình rồi hẵng nói!"
Nam Cung Diệu ưỡn sống lưng ra, cũng bắt đầu xắn tay áo, "Cậu nghĩ là mình sợ cậu hả!"
Tề Hiền có chút đau đầu nhìn hai người, có chút không biết nói gì, “Bây giờ không phải là lúc đánh nhau. Cổ Ngạn, sao cả cậu cũng giỡn với cậu ta thế?” Nam Cung Diệu mặc dù thoạt nhìn ra hình ra dáng, nhưng có đôi khi thực sự khiến người ta hoài nghi thần kinh của y hơi có vấn đề, cho nên hắn từ lâu đã thấy nhưng không thể trách rồi, mà Cổ Ngạn mặc dù có khi cáu kỉnh phát hỏa, nhưng phần lớn vẫn là khốc khốc, sét đánh cũng không động, thế nào bây giờ lại cũng góp vui theo rồi?
Nhìn hai người đã bắt đầu giao đấu, Tề Hiền thở dài, đột nhiên có loại cảm giác cả hai đều không nhờ cậy được.
Chờ sau khi Tề Tu và Tề Bảo Bảo ngủ đẫy giấc, thì đã sắp đến trưa rồi. Hai người vừa xuống lầu liền nhìn thấy hai cỗ “thi thể” nằm thẳng cẳng, vừa nghe thấy tiếng bước chân, một “thi thể” trong đó đột nhiên "xác chết vùng dậy", thoáng cái nhảy đến trước mặt Tề Tu, “Tề Tu, mình đi với cậu!”
Tề Tu thoáng sửng sốt, đột nhiên lạnh lùng thốt ra một câu, “Cậu bị hủy dung rồi!”
Nam Cung Diệu bên khóe miệng bị rách, vành mắt bầm đen, trên mặt còn có vết trầy xước, xác thực là bị hủy dung!
Kỳ quái là, Nam Cung Diệu nghe những lời này thế nhưng không có phản ứng, vẫn kì kèo như cũ, “Tề Tu, mình xin cậu đó! Để mình đi đi!”
Cổ Ngạn không khỏi ngồi dậy nhìn về phía y, chân mày dần dần nhíu lại. Hắn đã hiểu ý của Nam Cung Diệu, y đột nhiên kiên trì như vậy, chỉ sợ không chỉ là càn quấy!
Ngược lại trên mặt Cổ Ngạn lại không bị thương, chỉ là không biết trong người có vết thương nào hay không.
Tề Hiền vẻ mặt như có điều suy nghĩ, hành vi của Nam Cung Diệu rất khả nghi, thậm chí ngay cả gương mặt y quan tâm nhất cũng không quan tâm!
Tầm mắt Tề Tu rơi lên mặt Nam Cung Diệu, đáy mắt một mảnh thâm thúy, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Nam Cung Diệu có chút không được tự nhiên mở to mắt, kiên trì nói, “Nói chung mình nhất định phải đi, cậu không cho mình đi, thì mình lén đi!"
Tề Bảo Bảo mắt lóe lóe, khóe miệng vẽ ra ý cười. Lén đi, cho mình là con nít sao?
Tề Tu lại liếc mắt nhìn Nam Cung Diệu, bỗng nói, “Đi thôi!”
Thấy Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo đi ra cửa, Nam Cung Diệu có chút ngây ngốc, nữa ngày mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng đuổi theo, ai ngờ giữa đường lại bị Cổ Ngạn ngăn lại.
“Cậu làm gì thế?" Nam Cung Diệu cứ luôn nhìn bóng lưng Tề Tu, hình như rất sợ hắn bỏ lại y.
Tề Hiền cũng không để ý tới bọn họ, theo Tề Tu và Tề Bảo Bảo đi ra ngoài.
Cổ Ngạn đen mặt hỏi, “Cậu đi rồi, tập đoàn Lăng Thiên thì sao?” Hắn thật không nghĩ tới Tề Tu sẽ đáp ứng để Nam Cung Diệu đi theo.
Nam Cung Diệu vỗ vỗ vai hắn, bảo, "Làm phiền cậu rồi!"
“Làm phiền cái đầu cậu!” Cổ Ngạn tính tình nóng nảy hợp thời bốc lên, tức giận nói, “Cậu để mình vật lộn với đám thương nhân kia sao? Đầu óc cậu có bệnh hả?” Muốn hắn làm loại chuyện đó, hắn cũng không dám đảm bảo có thể trực tiếp chọc thủng vài lỗ trên người đám gian thương kia hay không!
Nam Cung Diệu rốt cuộc dời tầm mắt chuyển đến trên người hắn, nhíu mày hỏi, “Không phải là cậu sợ đám thương nhân kia chứ? Cho nên mới không dám tiếp nhận tập đoàn Lăng Thiên? Không sao, nếu cậu sợ cứ việc nói thẳng, mình sắp xếp người khác là được.”
Cổ Ngạn nhìn y chằm chằm, giận dữ hét, "Ai sợ? Đám gian thương vô dụng kia cũng đáng để sợ sao? Hừ! Nhận thì nhận, mình cũng muốn xem xem đám gian thương có ăn mình được không!”
Nam Cung Diệu lại vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói, "Mình tin tưởng cậu!" Vẻ mặt đầy nghiêm túc, đáy mắt lại xẹt qua một tia cười như ý, ưu nhã xoay người, theo ra cửa.
Cổ Ngạn rốt cuộc phản ứng kịp, sắc mặt đen thui, gân xanh giựt giựt trên thái dương, biểu tình thoạt nhìn rất ư khủng bố!
Nam Cung Diệu ngồi trên xe ngâm nga một tiểu khúc, tâm tình không cần phải nói tốt bao nhiêu. Đấu với hắn, hừ hừ!
Lại nói Cổ Ngạn bình thường cũng rất khôn khéo, nhưng khi nóng nảy thì đầu óc xoay chuyển không quá nhanh, rất dễ để người khác thừa cơ hội, hiển nhiên Nam Cung Diệu tên gian thương khôn khéo rất biết nắm bắt cơ hội này, khi không có cơ hội cũng có thể tạo ra cơ hội, kết quả là, người nào đó nóng nảy hoa hoa lệ lệ bị tính kế, lại còn là chưa nhảy vào phép khích tướng mà đã bị tính kế rồi!
Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo lẳng lặng ngồi một bên, thấy Nam Cung Diệu lên xe, Tề Hiền liền định lái xe, không khỏi cau mày hỏi, "Cổ Ngạn đâu?”
"Ách?" Nam Cung Diệu có chút chưa hoàn hồn lại, hơn nữa ngày mới hiểu được, ý Tề Tu chẳng lẽ là mọi người cùng đi? "Không cần người ở lại sao?" Đây là chuyện chưa bao giờ có.
Tề Tu cứ chốc chốc lại đùa bỡn mái tóc ngắn nơi cần cổ Tề Bảo Bảo, mở miệng nói, "Mục tiêu lần này ở Nam Sơn đảo." Trước khi hắn xuống lầu đã nhận điện thoại của Tề Mặc, lần này Âu Dương gia và Đông Phương gia cũng sẽ phái người đi. Dù sao chuyện liên quan đến tồn vong của Nam đảo, ba đại gia tộc đều có trách nhiệm xuất một phần lực. Tề Mặc nói mục đích cho hắn biết trước, chính là để hắn có chuẩn bị, Nam Sơn đảo cũng không phải là địa phương nào khác!
Lời này vừa ra, Tề Hiền và Nam Cung Diệu hơi biến sắc mặt, nhưng cũng không nói gì. Nam Cung Diệu trực tiếp xuống xe đi bắt Cổ Ngạn. Cho dù là tập đoàn Lăng Thiên hay là Diêm Môn, trong một lúc cũng sẽ không sụp đổ, nhưng đi Nam Sơn đảo là chuyện có thể ảnh hưởng đến tính mạng!
Ngược lại Tề Bảo Bảo không rõ lắm tình hình của Nam Sơn đảo, nhưng nhìn Tề Tu coi trọng như vậy cũng biết chắc là nguy hiểm trùng trùng. Lười biếng duỗi người một cái, xoay xoay cổ tay, bày ra bộ dạng chuẩn bị đánh một trận lớn, sau đó lại bò vào làm ổ trong lòng Tề Tu, như con mèo lười động cũng không động, khiến Tề Hiền nhìn thấy mà khóe miệng co giật.
Rốt cuộc nhóm năm người đã đến Tề gia, mà lúc này trong thư phòng Tề Tu, Tử Ngọc Bôi đang trốn đông tránh tây, Triêu Thiên Châu trái đuổi phải chặn, nếu có ai nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị cái cốc và hạt châu bay loạn, không biết có bị dọa ngất đi không.
Có điều mấy người đã rời đi khẳng định thấy nhưng không thể trách, bởi vì hiện tượng kỳ quái như thế mấy ngày nay ngày nào cũng diễn ra. Mới đầu khi Tề Bảo Bảo nhìn thấy còn có chút kinh ngạc, chẳng qua chỉ là ngạc nhiên Triêu Thiên Châu lại cũng theo cô đến Nam đảo mà thôi.
Triêu Thiên Châu phiền muộn rồi, tiểu tử vì sao không để ý tới nó chứ? Vì sao nha?
Xe dừng lại, mấy người từ trong xe bước xuống, Tề Tu nhéo nhéo tay Tề Bảo Bảo, thấpgiọng nói, "Ngoan một chút." Hắn thật đúng là lo lắng cô sẽ làm loạn, đến lúc đó nếu bị những ánh mắt ở đây phát hiện ra cô dị thường, thì phiền toái rồi.
Tề Bảo Bảo đối với giọng điệu như dỗ con nít của hắn có chút bất mãn, bĩu môi, không cho là đúng.
Tề Tu thấy cô không để trong lòng lời nói của hắn, tức cũng không được, cười cũng không xong, cô cứ thích đối nghịch với hắn như vậy sao? “Bảo Bảo. . ."
Tề Bảo Bảo giơ tay đầu hàng, duỗi tay ra nắm lấy cánh tay hắn, cười đến ngọt ngào nói, “Cha, chúng ta vào thôi!” Cô cũng không muốn Tề Tu lo lắng quá mức, vậy thì tạm thời ngoan một chút, để hắn bớt lo lắng.
Ba người kia nhìn thấy cô đột nhiên biến thành cô gái ngoan ngoãn, đều không khỏi bội phục tốc độ biến sắc mặt của cô, hơn nữa vai diễn này còn diễn rất đúng chỗ, bất quá chỉ là không quá giống Tề Bảo Bảo nguyên bản.
Tề Tu nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm gì. Ngoại trừ Tề Mặc, Tề Bảo Bảo không giao tiếp nhiều lắm với những người khác, mặc dù hôn lễ kia khiến người khác để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng đó là khổ sở vì tình, cùng với lúc bình thường tưởng như hai người cũng không có gì kỳ quái, ai sẽ nghĩ tới linh hồn của Thiên Mị trọng sinh vào thân thể Tề Bảo Bảo?
Được rồi! Trên thực tế không lạc quan như vậy, chỉ cần có lòng tra xét, rất dễ sẽ tra ra cô và Tề Bảo Bảo nguyên bản chêch lệch quá nhiều. Nói cho cùng là hắn không có biện pháp với cô, cô rõ ràng là cố ý muốn để kẻ ẩn náu trong tối hoài nghi cô, bởi vì hắn cũng cố ý để kẻ ẩn náu trong tối hoài nghi hắn.
Nhìn dáng vẻ Tề Tu cau mày bất đắc dĩ, Tề Bảo Bảo cười cười, khoác lên cánh tay hắn, thấp giọng nói, “Nghi ngờ ai không phải cũng như nhau sao? Lẽ nào anh nhìn em chết?”
Tề Tu thở dài, giơ tay xoa xoa tóc cô, tuy là nói như vậy, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không muốn để cô lâm vào hiểm cảnh, chẳng qua đối với tính tình cố chấp của cô hắn thật đúng là không có biện pháp, xem ra chỉ có thể cẩn thận một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.