Chương 150
Khải Hầu Thừa Thương
15/07/2021
Mỹ Ngư Tộc. một bộ tộc của Thanh Hải Tinh Vực, truyền thuyết nói rằng
máu của bộ tộc này có khả nặng trị lành các vếch thương cùng kéo dài
tuổi thọ bởi vì bộ tộc này có sâu xa với một loại siêu cấp Hỗn Độn Thú
đó là Vĩnh Sinh Huyền Chi Chương loài này đã mất tích theo dòng thời
gian dài dằn dặt của lịch sử. thế nên bộ tộc này này từ sau Hồng Hoang
bắt đầu bị các chủng tộc khác săn lùng để giết hại lấy máu tươi vô cùng
tàn ác. Nhưng chủng tộc này lại có thiên phú vô cùng tốt đặt biệt về
phương diện tử vi bối toán rất giỏi, thế nên mặc dù với nhân số ích ỏi
họ vẩn tiếp tục sinh tồn.
Lại nói đến Võ Thừa, đã qua hai tháng kể từ khi hắn bắt đầu thức tĩnh với sự ngở ngàn của hai cha con nhà Hải Sa, vì để khôi phục linh lực của bản thân cùng tiếp tục tu luyện hắn đã ở lại trên hòn đảo nhỏ này, hòa nhập vào cuộc sống của những phàm nhân bình thường nơi đây.
Một ngày đẹp trời trên đảo người đân nơi đây chung tay kéo một mẽ lưới lớn với rất nhiều cá, Võ Thừa cởi trần để lộ ra thân hình chắc như đá tản trên vai hắn còn có một con tiểu hồ li có 3 cái đuôi trắng như tuyết,và một con khỉ đột thân hình nó cũng thu nhỏ lại thành một người trưởng thành bình thường. hắn nhẹ nhàn cùng mọi người cùng nhịp kéo mãng lưới vào bờ, có hớn 20 người chung tay nhau làm việc này gương mặt ai ai cũng hiện lên nụ cười vui vẽ riêng chỉ có vài người đứng bên cạnh Võ Thừa thì sắc mặt vô cùng khó coi.
sáu người có hai nử và bốn nam những người này toàn vận những bộ y phục đắc tiền loại thượng hạn nhìn qua đã khác một trời một vực với người dân sống ở đây ai cũng có một loại khí chất bất phàm hiển nhiên đã là thiên kêu của một thế lực nào đó lâu năm hoặc cũng là con cưng trong gia tộc, thế nhưng lúc này họ cũng phải chung tay với mọi người tích cực kéo lưới.
một thanh niên gương mặt rất anh tuấn với bộ dạng vô cùng ủy khuất hắn vừa kéo vừa len lén nhìn Võ Thừa chầm chầm từ phía sau lưng thế nhưng đến khi Võ Thừa xoay đầu khẻ liếc hắn một cái người này lại với bộ dạng vô cùng tích cực hì hục kéo lưới. cảnh tượng này nếu có người của Vạn Độc Tông ở đây có lẻ ai nhìn thấy chắc phải sốc đến chết lặng, bởi vì đây chính là 1 trong các vị thánh tử của họ Ngủ Thánh Tử Bạch Diện.
Một tháng trước khi Võ Thừa dò xét bên trong Thất Thần Ấn thì mới phát hiện ra một chiếc địa trạch chuyến thuyền bên trong, nếu không gặp thứ này có lẽ hắn cũng đã quên Tinh Gia đã phong ấn những thiên kiêu của vài thế lực ở Thâm Uyên bên trong, bởi vì lúc đó Võ Thừa còn chưa hồi phục được bao nhiêu nên hắn cũng không vội thả những người này, hắn biết bản tính của những người này vô cùng kêu ngạo không khéo lại có kịch chiến xảy ra, mãi cho đến cách đây 5 ngày khi hắn cảm nhận bên trong cơ thể đã hồi phục được 1 phần khí lực hắn liền thả những người này ra ngoài.
Vừa được Võ Thừa Thả ra sáu người này khi đứng đối diện với hắn cũng không phải không có ý định phản kháng hoặc tẩu thoát thế nhưng khi họ trực diện đối diện ánh mắt với người trước mặt nổi ám ảnh từ một đoạn thời gian trước lại hiện lên, khi đó bọn họ vô cùng cao ngạo, cho đến khi mỗi người nhận một tát của người thanh niên trước mặt này khiến cho cả trời đất như đảo lộn cả lên tiếp đo là họ cũng không còn biết gì nửa, chỉ nghe người trước mặt nói một câu.
- Địa phương này rất xa nhà các ngươi, nơi đây được gọi là Vạn Linh Đảo nếu các ngươi nghĩ bản thân có thể về lại được nơi đó thì cứ việc đi ta không cản, hoặc ở đây cùng ta cho đến khi ta phục hồi thể trạng sẽ cùng các ngươi tìm con đường về nhà.
Người thanh niên trước mặt sau người bọn họ đứng đó gương mặt không vui không buồn chỉ là từ sau khi nghe nói đến địa danh Vạn Linh Đảo thì cơ hồ sáu người này có xúc động muốn ngã ngửa, trong lòng rào thét.
- Con bà nó tên biến thái này làm gì mà mới bao lâu lại có thể duy chuyển từ thâm uyên đến đây được?
- Không... không thể nào ngươi gạt ta...
Bạch Diện là người đầu tiên không tin vào lời nói Võ Thừa hắn nhún người dùng tu vi thái ất thất trọng của hắn nhảy lên giửa không trung phi hành Võ Thừa ngay cả liếc nhìn cũng không nhìn lấy một cái hắn tiếp tục nhìn 5 người còn lại hỏi?
- Các ngươi thì sao?
Những người này gương mặt ai cũng âm trầm không nói một lời Võ Thừa cũng không gắp gì qua khoảng 5 phút thì hắn mới nói, nếu không có việc gì thì các ngươi dùng một chiếc thuyền chèo ra biển đón tên kia về thôi, hắn chắc chắn bị một màng phòng hộ đánh cho rớt xuống biển. nói xong Võ Thừa xoay người đi ra cùng mọi người đánh cá.
sáu người này bán tính bán nghi nhưng cũng cắn răng dùng một chiếc thuyền nhỏ chèo chóng ra hướng Bạch Diện rời đi nửa ngày sau lại chèo chở về trên thuyền Bạch Diện vẩn hôn mê chưa tĩnh.
Kể từ ngày đó sáu người này rất nghe lời Võ Thừa, hể hắn làm gì thì làm đó không dám có ý định gì nửa, củng từ ngày đó những dân làng ở đây lại đón thêm những người xa lạ này ở lại. Người dân ở đây rất chất phát thật thà có lẽ cả đời họ cũng chưa từng đi ra ngoài biển cả quá xa, bởi theo lời của Cha Hải Sa cứ đi ra được 2 hải lí sẽ có bảo tố thổi họ quay trở về đảo. thế nên có thêm người lại có thêm niềm vui.
- Đại Ca xong mẻ lưới này tối nay chúng ta lại đốt lửa nướng nhé.
Một âm thanh quen thuộc vang lên chính là Hải Sa, nàng hôm nay vận một bộ vấy màu vàng nhạt dĩ nhiên ở trên đảo này là không thể có loại vãi đắt tiền này được, nhưng vì hai cô gái đi cùng bạch diện tên Lý Kiều Trinh, cùng Thanh Hà hai nàng ngày hôm đó cũng bị Tinh Gia phong ấn vào bên trong địa trạch chuyến thuyền, vì thấy cô gái này rất thân thích với Võ Thừa mà còn gọi hắn là Đại ca Võ Thừa dường như cũng rất ưu ái cho nàng thế nên hai cô gái này cũng không ngại cho nàng nào là đồ đẹp nào là trang sức.
- Được, mọi người cùng chung sức nào.
Võ Thừa hô lớn lại hì hục kéo lưới tất cả mọi củng vui vẽ làm theo.
Một đóng lửa nghi ngúc có vài chục người ngồi xung quanh thành một vòng tròng vừa ăn cá biển nướng, vừa uốn rượu, và nghe Thanh niên tên Tưỡng Tấu Lục kể truyện ai cũng say xưa, người này được mọi người chú ý cũng ra vẽ đắt ý cầm cái quạt thường ngày của hắn phẩy phẩy vài cái uốn một hớp rượu rồi lại kể tiếp, nội dung câu chuyện cũng là các địa danh nổi tiếng trên đất Thâm Uyên của hắn và các truyền thuyết về các cường giả đang ở đó.
Võ Thừa cũng vui vẽ vừa uốn rượu vừa nghe người này kể truyện từ đó hắn phần nào cũng nắm được tên một số vị cường giả trên mãnh đất thâm uyên kia.
hai cô gái thì tâm sự cùng Hải Sa nhìn các nàng cũng rất hòa thuận hữu hảo. Hải Sa nàng hoạt bát vui vẽ cũng dể chiếm được tình cảm của mọi người. Về việc này phụ thân Hải Sa là người vui vẻ nhất, hắn rất mừng vì cô con gái của hắn hôm nay cũng không còn chọc ghẹo hắn nửa nghĩ đến những tháng ngày lúc trước hắn thật có xúc động muốn khóc thật lớn vì xung sướng.
Riêng chỉ có Bạch Diện gương mặt thì như táp phải con ruồi, hắn cả ngày trầm mặt.
- Bạch Diện huynh chuyện đến nước này chúng ta cũng không nên quá cố chấp a.
Cầu Lục Quý người vác theo một thanh thiết kiếm to lớn bên cạnh Bạch Diện nhỏ giọng lên tiếng. Bạch Diện cười khổ nói.
- Ta ở đây thì cũng không vấn đề gì nhưng vì cái gì người kia cứ bắt chúng ta không sử dụng linh lực để làm việc chứ, thiệt con mẹ nó kéo lưới cả ngày ngươi nhìn xem cả hai tay ta đều phòng lên cả.
hắn vừa nói vừa đưa đôi tay thư sinh của mình ra thật sự đã bong lên một lớp da trong đó còn có thể thấy có nước rõ ràng bị chay phòng.
Cầu Lục Quý cũng đưa đôi tay hắn lên rồi cũng lắc đầu cười khổ, hắn nói.
- Có lẽ đây là trừng phạt của hắn với chúng ta đi a. haizzz phận làm tù binh là phải chịu.
Lúc này bên tay Võ Thừa đột nhiên vang lên âm thanh của Võ Thừa.
- Tin ta đi, rồi một ngày các ngươi sẽ cảm thấy khác biệt.
hai người này giật bắn mình len lén đưa ánh mắt nhìn Võ Thừa chỉ thấy hắn cầm một bầu rượu lớn ngửa cổ ực ực uốn. hai người này trong lòng dậy sóng thật không ngờ nhất cử nhất động của bọn họ lại bị người kia nhìn và nghe tất cả. nghĩ về một tát lúc trước đột nhiên hai người có cảm giác sống lưng lành lạnh.
Lại một đêm yên bình trôi qua. bầu trời muôn vạn ánh sao lắp lánh, thỉnh thoảng có một tia sáng cắt ngan không trung, người ta gọi đó là sao băng nhưng cũng không ai xác định được nó vì cái gì lại đi với vận tốc như vậy. họ chỉ thấy vui vẽ và lẩm bẩm đều ước của mình khi thấy một ngôi sao băng xoẹt qua bầu trời.
Ở một nơi nào đó bên trong Ngân Hà Giới.
- Tinh Nguyên tình hình hắn thế nào rồi?
Chỉ thấy một trung niên gương mặt uy nghiêm khó tả, mài kiếm toát ra đầy bá khí, đôi mắt tử vi màu vàng xoay tròng như ẩn chứa quy tắc vũ trụ, như nhìn thấu hết thảy nhân sinh. đứng bên cạnh người này còn có một mỹ phụ tuy đã có tuổi nhưng vóc người đầy đặng mắt phượng mũi cao, vô cùng xinh đẹp. hai người này một người mang dòng máu Thiên Cổ Long Tộc một người hiển nhiên là Tiên Tộc trong truyền thuyết. nhưng lúc này trên gương mặt cả hai đều có một điểm chung là lo lắng nhìn về một gương mặt quen thuộc đang nằm trên dường người này không ai xa lạ chính là Phù Đổng Thiên Vương.
rõ ràng lúc này hắn đang trong tình trạng rất không tốt.
Lại nói đến Võ Thừa, đã qua hai tháng kể từ khi hắn bắt đầu thức tĩnh với sự ngở ngàn của hai cha con nhà Hải Sa, vì để khôi phục linh lực của bản thân cùng tiếp tục tu luyện hắn đã ở lại trên hòn đảo nhỏ này, hòa nhập vào cuộc sống của những phàm nhân bình thường nơi đây.
Một ngày đẹp trời trên đảo người đân nơi đây chung tay kéo một mẽ lưới lớn với rất nhiều cá, Võ Thừa cởi trần để lộ ra thân hình chắc như đá tản trên vai hắn còn có một con tiểu hồ li có 3 cái đuôi trắng như tuyết,và một con khỉ đột thân hình nó cũng thu nhỏ lại thành một người trưởng thành bình thường. hắn nhẹ nhàn cùng mọi người cùng nhịp kéo mãng lưới vào bờ, có hớn 20 người chung tay nhau làm việc này gương mặt ai ai cũng hiện lên nụ cười vui vẽ riêng chỉ có vài người đứng bên cạnh Võ Thừa thì sắc mặt vô cùng khó coi.
sáu người có hai nử và bốn nam những người này toàn vận những bộ y phục đắc tiền loại thượng hạn nhìn qua đã khác một trời một vực với người dân sống ở đây ai cũng có một loại khí chất bất phàm hiển nhiên đã là thiên kêu của một thế lực nào đó lâu năm hoặc cũng là con cưng trong gia tộc, thế nhưng lúc này họ cũng phải chung tay với mọi người tích cực kéo lưới.
một thanh niên gương mặt rất anh tuấn với bộ dạng vô cùng ủy khuất hắn vừa kéo vừa len lén nhìn Võ Thừa chầm chầm từ phía sau lưng thế nhưng đến khi Võ Thừa xoay đầu khẻ liếc hắn một cái người này lại với bộ dạng vô cùng tích cực hì hục kéo lưới. cảnh tượng này nếu có người của Vạn Độc Tông ở đây có lẻ ai nhìn thấy chắc phải sốc đến chết lặng, bởi vì đây chính là 1 trong các vị thánh tử của họ Ngủ Thánh Tử Bạch Diện.
Một tháng trước khi Võ Thừa dò xét bên trong Thất Thần Ấn thì mới phát hiện ra một chiếc địa trạch chuyến thuyền bên trong, nếu không gặp thứ này có lẽ hắn cũng đã quên Tinh Gia đã phong ấn những thiên kiêu của vài thế lực ở Thâm Uyên bên trong, bởi vì lúc đó Võ Thừa còn chưa hồi phục được bao nhiêu nên hắn cũng không vội thả những người này, hắn biết bản tính của những người này vô cùng kêu ngạo không khéo lại có kịch chiến xảy ra, mãi cho đến cách đây 5 ngày khi hắn cảm nhận bên trong cơ thể đã hồi phục được 1 phần khí lực hắn liền thả những người này ra ngoài.
Vừa được Võ Thừa Thả ra sáu người này khi đứng đối diện với hắn cũng không phải không có ý định phản kháng hoặc tẩu thoát thế nhưng khi họ trực diện đối diện ánh mắt với người trước mặt nổi ám ảnh từ một đoạn thời gian trước lại hiện lên, khi đó bọn họ vô cùng cao ngạo, cho đến khi mỗi người nhận một tát của người thanh niên trước mặt này khiến cho cả trời đất như đảo lộn cả lên tiếp đo là họ cũng không còn biết gì nửa, chỉ nghe người trước mặt nói một câu.
- Địa phương này rất xa nhà các ngươi, nơi đây được gọi là Vạn Linh Đảo nếu các ngươi nghĩ bản thân có thể về lại được nơi đó thì cứ việc đi ta không cản, hoặc ở đây cùng ta cho đến khi ta phục hồi thể trạng sẽ cùng các ngươi tìm con đường về nhà.
Người thanh niên trước mặt sau người bọn họ đứng đó gương mặt không vui không buồn chỉ là từ sau khi nghe nói đến địa danh Vạn Linh Đảo thì cơ hồ sáu người này có xúc động muốn ngã ngửa, trong lòng rào thét.
- Con bà nó tên biến thái này làm gì mà mới bao lâu lại có thể duy chuyển từ thâm uyên đến đây được?
- Không... không thể nào ngươi gạt ta...
Bạch Diện là người đầu tiên không tin vào lời nói Võ Thừa hắn nhún người dùng tu vi thái ất thất trọng của hắn nhảy lên giửa không trung phi hành Võ Thừa ngay cả liếc nhìn cũng không nhìn lấy một cái hắn tiếp tục nhìn 5 người còn lại hỏi?
- Các ngươi thì sao?
Những người này gương mặt ai cũng âm trầm không nói một lời Võ Thừa cũng không gắp gì qua khoảng 5 phút thì hắn mới nói, nếu không có việc gì thì các ngươi dùng một chiếc thuyền chèo ra biển đón tên kia về thôi, hắn chắc chắn bị một màng phòng hộ đánh cho rớt xuống biển. nói xong Võ Thừa xoay người đi ra cùng mọi người đánh cá.
sáu người này bán tính bán nghi nhưng cũng cắn răng dùng một chiếc thuyền nhỏ chèo chóng ra hướng Bạch Diện rời đi nửa ngày sau lại chèo chở về trên thuyền Bạch Diện vẩn hôn mê chưa tĩnh.
Kể từ ngày đó sáu người này rất nghe lời Võ Thừa, hể hắn làm gì thì làm đó không dám có ý định gì nửa, củng từ ngày đó những dân làng ở đây lại đón thêm những người xa lạ này ở lại. Người dân ở đây rất chất phát thật thà có lẽ cả đời họ cũng chưa từng đi ra ngoài biển cả quá xa, bởi theo lời của Cha Hải Sa cứ đi ra được 2 hải lí sẽ có bảo tố thổi họ quay trở về đảo. thế nên có thêm người lại có thêm niềm vui.
- Đại Ca xong mẻ lưới này tối nay chúng ta lại đốt lửa nướng nhé.
Một âm thanh quen thuộc vang lên chính là Hải Sa, nàng hôm nay vận một bộ vấy màu vàng nhạt dĩ nhiên ở trên đảo này là không thể có loại vãi đắt tiền này được, nhưng vì hai cô gái đi cùng bạch diện tên Lý Kiều Trinh, cùng Thanh Hà hai nàng ngày hôm đó cũng bị Tinh Gia phong ấn vào bên trong địa trạch chuyến thuyền, vì thấy cô gái này rất thân thích với Võ Thừa mà còn gọi hắn là Đại ca Võ Thừa dường như cũng rất ưu ái cho nàng thế nên hai cô gái này cũng không ngại cho nàng nào là đồ đẹp nào là trang sức.
- Được, mọi người cùng chung sức nào.
Võ Thừa hô lớn lại hì hục kéo lưới tất cả mọi củng vui vẽ làm theo.
Một đóng lửa nghi ngúc có vài chục người ngồi xung quanh thành một vòng tròng vừa ăn cá biển nướng, vừa uốn rượu, và nghe Thanh niên tên Tưỡng Tấu Lục kể truyện ai cũng say xưa, người này được mọi người chú ý cũng ra vẽ đắt ý cầm cái quạt thường ngày của hắn phẩy phẩy vài cái uốn một hớp rượu rồi lại kể tiếp, nội dung câu chuyện cũng là các địa danh nổi tiếng trên đất Thâm Uyên của hắn và các truyền thuyết về các cường giả đang ở đó.
Võ Thừa cũng vui vẽ vừa uốn rượu vừa nghe người này kể truyện từ đó hắn phần nào cũng nắm được tên một số vị cường giả trên mãnh đất thâm uyên kia.
hai cô gái thì tâm sự cùng Hải Sa nhìn các nàng cũng rất hòa thuận hữu hảo. Hải Sa nàng hoạt bát vui vẽ cũng dể chiếm được tình cảm của mọi người. Về việc này phụ thân Hải Sa là người vui vẻ nhất, hắn rất mừng vì cô con gái của hắn hôm nay cũng không còn chọc ghẹo hắn nửa nghĩ đến những tháng ngày lúc trước hắn thật có xúc động muốn khóc thật lớn vì xung sướng.
Riêng chỉ có Bạch Diện gương mặt thì như táp phải con ruồi, hắn cả ngày trầm mặt.
- Bạch Diện huynh chuyện đến nước này chúng ta cũng không nên quá cố chấp a.
Cầu Lục Quý người vác theo một thanh thiết kiếm to lớn bên cạnh Bạch Diện nhỏ giọng lên tiếng. Bạch Diện cười khổ nói.
- Ta ở đây thì cũng không vấn đề gì nhưng vì cái gì người kia cứ bắt chúng ta không sử dụng linh lực để làm việc chứ, thiệt con mẹ nó kéo lưới cả ngày ngươi nhìn xem cả hai tay ta đều phòng lên cả.
hắn vừa nói vừa đưa đôi tay thư sinh của mình ra thật sự đã bong lên một lớp da trong đó còn có thể thấy có nước rõ ràng bị chay phòng.
Cầu Lục Quý cũng đưa đôi tay hắn lên rồi cũng lắc đầu cười khổ, hắn nói.
- Có lẽ đây là trừng phạt của hắn với chúng ta đi a. haizzz phận làm tù binh là phải chịu.
Lúc này bên tay Võ Thừa đột nhiên vang lên âm thanh của Võ Thừa.
- Tin ta đi, rồi một ngày các ngươi sẽ cảm thấy khác biệt.
hai người này giật bắn mình len lén đưa ánh mắt nhìn Võ Thừa chỉ thấy hắn cầm một bầu rượu lớn ngửa cổ ực ực uốn. hai người này trong lòng dậy sóng thật không ngờ nhất cử nhất động của bọn họ lại bị người kia nhìn và nghe tất cả. nghĩ về một tát lúc trước đột nhiên hai người có cảm giác sống lưng lành lạnh.
Lại một đêm yên bình trôi qua. bầu trời muôn vạn ánh sao lắp lánh, thỉnh thoảng có một tia sáng cắt ngan không trung, người ta gọi đó là sao băng nhưng cũng không ai xác định được nó vì cái gì lại đi với vận tốc như vậy. họ chỉ thấy vui vẽ và lẩm bẩm đều ước của mình khi thấy một ngôi sao băng xoẹt qua bầu trời.
Ở một nơi nào đó bên trong Ngân Hà Giới.
- Tinh Nguyên tình hình hắn thế nào rồi?
Chỉ thấy một trung niên gương mặt uy nghiêm khó tả, mài kiếm toát ra đầy bá khí, đôi mắt tử vi màu vàng xoay tròng như ẩn chứa quy tắc vũ trụ, như nhìn thấu hết thảy nhân sinh. đứng bên cạnh người này còn có một mỹ phụ tuy đã có tuổi nhưng vóc người đầy đặng mắt phượng mũi cao, vô cùng xinh đẹp. hai người này một người mang dòng máu Thiên Cổ Long Tộc một người hiển nhiên là Tiên Tộc trong truyền thuyết. nhưng lúc này trên gương mặt cả hai đều có một điểm chung là lo lắng nhìn về một gương mặt quen thuộc đang nằm trên dường người này không ai xa lạ chính là Phù Đổng Thiên Vương.
rõ ràng lúc này hắn đang trong tình trạng rất không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.