Chương 176: Hủm..nhân loại.!
Khải Hầu Thừa Thương
13/10/2021
Bạo Long sợ hải rung rảy thân mình mà hét lớn, hắn hoàn toàn không có dấu hiệu gì là ngượn ngùng vì một màng vừa rồi.
Võ Thừa lúc này củng chẳng biết nói gì thêm, về năng lực của tiểu hồ ly hắn củng chưa hiểu hết được, nhưng có lẻ con hồ ly nhỏ này củng không phải dạng vừa gì, chọc vào nó sẽ ăn đủ khổ. tâm tính của tiểu gia hỏa này chắc chắn là không chịu thiệt được rồi.
nghỉ đến đây hắn chỉ biết cười khổ, nhưng hắn lại không biết. nếu hồ ly nhỏ này là một loại bình thường thì ngay từ đầu Tinh Gia đã không cho nó đi theo bên cạnh Võ Thừa hắn, còn về huyết mạch của hồ ly thì để sau hẳn nói.
mất cả nửa ngày Bạo Long mới hoàn hồn đi đến cạnh Võ Thừa gương mặt tươi cười gượng gạo, ánh mắt nhìn Hồ ly vẩn chưa hết phần kiên kị,hắn mở miệng.
- Ây nha đại tỷ à, hiểu lằm.. là hiểu lằm cả thôi.. chúng ta là người một nhà a.
Hồ ly nhỏ cao ngạo hắc càm lên dường như còn mang theo một âm thanh trong veo lạnh lùng khiến cho Bạo Long với gương mặt vô cùng khổ sở lặp tức sai vài con tiểu thú mang đến cho nó vài loại trái cây chính mọng nhìn rất ngon lành lúc này nhìn nó mới có phần hòa hoãn, Bạo Long mới thở phào.
Võ Thừa nhìn thấy hết thảy, việc này hắn củng không mấy gì để ý thế cơ mà hắn củng có đều thật khó hiểu.
- Bạo Long này có thật sự là sống từ thời cổ đại không vậy? tại sao hắn lại gọi tiểu thú như Hồ Ly là đại tỷ, tên này thật là.... mà thôi mà thôi kệ chúng nó vậy, giữa yêu tộc với nhau phân chia cấp bậc dù sao củng không giống lẽ thường.
Võ Thừa lại đưa ánh mắt tìm kím tuyết nguyệt ngọc thử bởi vì trong lúc chờ đợi cánh thứ 13 nở ra thì mùi hương của cánh hoa thứ 13 này thật sự làm cho người ta muốn chạy xa trăm cây số a.
Chỉ thấy một cục bông trắng tin củng cái bộ dạng gục gè lúc trước, miệng nhỏ ngậm vài phiến linh thảo đi đến trước mặt hắn, võ thừa miễm cười vui vẽ nhận lấy, đưa tay sờ sờ đầu nó khi hắn vui vẽ đưa lên che mũi lại. trong gần một tháng qua nếu không có con chuột nhỏ này hắn tin tưởng bản thân đã sống không bằng chết.
Hồ Ly nhảy đến bên người tuyết nguyệt ngọc thử như là đã quen biết từ lâu rồi như nhỏ to chuyện gì đó trong có vẻ khá là vui khiến cho võ thừa hắn có cảm giác, hai yêu thú này dường như đã quen nhau từ rất lâu rồi vậy. thế nhưng như vậy càng tốt a.
lại qua thêm một ngày thời gian hôm nay chính là thời khắc cánh hoa thứ 13 nở ra hoàn toàn, muôn thú mặc dù trừ vài loại cá biệt có sở thích đặt biệt với mùi vị đặt trưng này thì còn lại củng vui vẽ hòa vào một loại âm thanh tuyệt diệu của thiên nhiên.
mắt thấy không đến vài giờ nửa thứ mà hắn chờ đợi sẻ đến thì.
Ầm...
Ầm....
Ầm.....
đột nhiên cả cánh rừng chấn động không thôi, cùng lúc này Bạo Long đang tươi cười lấy lòng hồ ly nhỏ chợt thần sắc khẻ biến hắn ngẩn đầu nhìn bầu trời, một cái bóng đen che lắp cả một vùng phủ đến kèm theo một tiếng sói chu kinh thiên.
- Bạo Long Chuẩn dám đánh hậu duệ của Tứ Dực Ngân Lang ta bước ra đây cho lão tử.
Võ Thừa đứng bậc dậy sắc mặt âm chầm nhìn lên bầu trời một cái bóng đen to lớn hơn nghìn mét đang dần hạ xuống hắn nhíu mài thì thào.
- Sao nó phi hành mà, âm thành ầm ầm động đất khi nảy là gì.
Vừa nói đến đây một tiếng rầm còn giận giữ hơn âm thanh soi chu khi nảy vang lên, tiếng rầm này làm cho đám tiểu thú xung quanh không ngừng té ngã.
NGÒ OOOOOOOOOOOOOOOO!!!
thần thức mở ra phát hiện một sinh vật vô cùng khủng bố với một cái sừng duy nhất trên đầu thân hình của loài hà mã mà đều quái dị nhất chính là con khổng lồ yêu thú này lại đang chạy đến bằng hai chân sau của nó còn tay nó thì đang nâng một khúc gỗ to cở 5 người trưởng thành ôm, trong khói bụi mù mịch bởi thân hình đồ sộ này lại nghe thấy âm thanh rống giận vang lên.
- Bạo Long Chuẩn hổn đản nhà ngươi lại dám phế đi yêu đan của con trai lão tử, ta muốn xxx cả nhà ngươi.....
Võ Thừa ngẩn ra hắn nhớ lại cách đây hơn một tháng lúc đó lần đầu nhìn thấy Bạo Long rõ ràng tên này trước khi giao chiến với mình có ôm hai cái xác một loại giống một con sói và một loại lại giống hà mã lại có sừng.
Hắn hơi nghiên đầu đưa ánh mắt có chút cổ quái nhìn Bạo Long chỉ thấy tên này đưa tay lên sờ mũi nói.
- Ẫy lão đại ngươi củng không nên nhìn ta như vậy chứ?
Võ Thừa vẩn không nói gì thế nhưng ánh mắt kia làm cho bạo long hắn chột dạ không thôi, hắn cắn răng lên tiếng.
- Được rồi lão đại a. cái hồ nước này thật ra không phải của ta, là vì ta muốn trồng cái bông hoa kia xuống đây nên ta...ta đã đến hỏi mượn của bọn chúng a.
- Hỏi mượn??
Võ Thừa trợn mắt.
- đúng vậy a, chỉ là hỏi mượn dùng một tháng mà thôi ai ngờ đâu hai ên kia ích kỷ làm quá lên còn liên thủ đánh ta. cho nên ta...
- Rồi hiểu luôn!... tên này rõ ràng là đánh chiếm thủy đàm nhà người ta bây giờ chuyện đến bước này dĩ nhiên người lớn trong nhà mấy tên kia ra mặt.
- Nha lão đại, cái này ngươi phải làm chủ cho ta a. dù sao ngươi là người thân duy nhất của ta mà.
Võ Thừa một trận choán váng đầu óc, cái này rõ ràng bản thân bị gày vào thế khó rồi còn gì.
Kể ra thì Bạo Long này củng thật mai mắn vì có một Lão Đại như vậy a, bởi vì Võ Thừa người này rất bao che khuyết điểm cho huynh đệ hắn. chuyện thì có đúng có sai nhưng hiển nhiên huynh đệ hắn là người đúng nhiều hơn sai rồi.
Võ Thừa trầm ngâm suy tư cách giải quyết vấn đề, suy đi nghĩ lại củng để về một kết quả chỉ có chiến một trận mà thôi a.
Bạo Long nhìn Võ Thừa trầm ngâm thì bắt đầu mếu máo.
- Haizz. số mệnh của ta thật là khổ a, từ nhỏ đã không cha không mẹ, phải phiêu bạc trốn gian hồ rời đây mai đó, rặm nhắm xương khô đói rét qua ngày, còn bị người ta lừa gạt hết lần này tới lần khác.. huhu ta muốn ngửa cổ lên trời rống hết sức đến khàn giọng cho lão tặc thiên nghe thấy rằng ta muốn xxx con mẹ lão một nghìn lần,một vạn lần vì đã sắp đặt cái số phần bi ai cho một con khủng long nhỏ bé đáng yêu ta như vậy.. huhuhu.....
Võ Thừa chết lặng, ngay cả con tiểu hồ ly cùng tuyết nguyệt ngọc thử củng mắt chử o mồm chử a nhìn cái bộ dạng khóc lóc kể lể xướt mướt của hắn thế này.
- Được rồi! Ngươi còn bày cái bộ dạng như vậy...
- Nha lão đại, ta biết ngươi sẽ đứng về phía ta mà, quả nhiên ta không nhìn nhầm người, quả nhiên lão già kia không gạt ta a...
bạo long vui như trải hội, Võ Thừa chỉ biết lắc đầu cố nén xúc động muốn đánh tên này một cái hắn xoay người đi chổ khác, khóe miệng lại nhếch lên miễm cười, thật ra không cần Bạo Long khóc lóc kể lể gì cả, bởi vì nó đã gọi hắn một tiếng Lão Đại.
Tứ Dực Ngân Lang rất nhanh đã bay đến lúc này nó thu nhỏ thân hình lại, Bộ dạng của một trung niên vận một bộ trường bào màu xanh vừa nhìn qua không phân biệt được người này là yêu tộc chỉ là yêu khí trên người lượn lờ làm cho người ta có một loại áp bách kì dị, với một gương mặt tuấn lãng dị thường.rõ ràng đã có thể hóa hình,vã lại hóa hình hoàn chỉnh chứ không như bạo long dở hơi kia, người này dừng lại trên không trung đưa ánh mắt nhìn bạo long hiện lên sự giận dữ, sau đó hắn lại đưa ánh mắt nhìn Võ Thừa.
Bốn mắt chạm nhau thần sắc trung niên này hiện ra một tia quái dị nhưng hắn củng không lên tiếng.
Võ Thừa đôi mắt lóe lên một cái rồi rất nhanh trở lại bình thường, trong lòng thầm nói.
- Huyền Yêu Vương..
cùng lúc đó..
Ầm Ầm Ầm...
chấn động cả một vùng rộng lớn chỉ thấy Độc Giác Hà Ngưu như sựng lại một cái rồi nhún người nhảy lên không trung thân hình đồ sộ rất nhanh thu nhỏ lại củng hóa thành hình thể con người, một trung niên tráng hán bắp thịt cuồn cuộn gương mặt thô kệch với một cái sừng hơi nhô ra ở giửa tráng.
Hắn như nhìn về phía Trung Niên lam bào một cái rồi hung hăn đưa gương mặt vô cùng dữ tợn nhìn phía bạo long, âm thanh như chuôn đồng vang lên từ miệng tráng hán này.
- Giỏi cho một cái Tiểu Bạo Long Chuẩn ngươi, giỏi giỏi lắm, đã độc chiếm thủy đàm làm của riêng lại còn ngan nhiên đánh cho cháu ta nằm liệt giường... ngươi.. ngươi.. ngươi... Hôm nay ngươi có dùng hộ sơn đại trận của Minh Đạo Tông thì Lão tử củng phải đánh gãy một cái chân ngươi a....
Tên này hiển nhiên không ổn trọng như trung niên lam bào.
Bạo Long nhảy dựng lên hét lớn.
- Cái này lão đầu cắt moi kia ngươi đừng không có phân biệt tốt xấu a, cháu ngươi lấy của ta hết 10 quả Ôn Thục Hồng đồn gý cho ta mượn Thủy Đàm 1 tháng nhưng khi ta vừa trồng hoa có ba ngày hắn đã tráo trở quay sang đòi liều mạng sống chết bội ước với ta a.
- Ngươi cái tên hỗn đãn này ai lại muốn đi giao cái thủy đàm cho ngươi chứ? bao nhiêu bộ tộc ở đây còn không biết hung danh của ngươi sao?. Không cần nhiều lời hôm nay ta sẽ nhổ đóa hoa chết tiệt của ngươi đem về ngâm rượu a..
Người này vừa động thân hình rất cóc tiết tấu chuẩn bị ra tay giáo huấn Bạo Long này một trận nhưng đột nhiên hắn xựng người lại vì đối mắt hắn vô tình ngó đến vị trí Võ Thừa đang đứng.
- Hủm.... nhân loại??
Võ Thừa thần sắc không đổi củng đưa đôi mắt nhìn tới Trán hán này, người này lặp tức thu tay lại thần sắc âm trầm nhìn về phía trung niên lam bào, chỉ thấy đôi mắt của trung niên lam bào kia như chất chứa một ý vị gì đó vô cùng sâu xa, tất cả những việc này Võ Thừa củng không biết chỉ là lúc này trong lòng hắn đang không ngừng than khổ, bởi vì theo lời nói của Tráng hán có sừng kia thì hắn mơ hồ phát hiện ra tên Bạo Long này có gì đó không đúng.
- Tiểu Long....
Võ Thừa lên tiếng.
- Ây nha Lão Đại cái này cái này....
Võ Thừa lúc này củng chẳng biết nói gì thêm, về năng lực của tiểu hồ ly hắn củng chưa hiểu hết được, nhưng có lẻ con hồ ly nhỏ này củng không phải dạng vừa gì, chọc vào nó sẽ ăn đủ khổ. tâm tính của tiểu gia hỏa này chắc chắn là không chịu thiệt được rồi.
nghỉ đến đây hắn chỉ biết cười khổ, nhưng hắn lại không biết. nếu hồ ly nhỏ này là một loại bình thường thì ngay từ đầu Tinh Gia đã không cho nó đi theo bên cạnh Võ Thừa hắn, còn về huyết mạch của hồ ly thì để sau hẳn nói.
mất cả nửa ngày Bạo Long mới hoàn hồn đi đến cạnh Võ Thừa gương mặt tươi cười gượng gạo, ánh mắt nhìn Hồ ly vẩn chưa hết phần kiên kị,hắn mở miệng.
- Ây nha đại tỷ à, hiểu lằm.. là hiểu lằm cả thôi.. chúng ta là người một nhà a.
Hồ ly nhỏ cao ngạo hắc càm lên dường như còn mang theo một âm thanh trong veo lạnh lùng khiến cho Bạo Long với gương mặt vô cùng khổ sở lặp tức sai vài con tiểu thú mang đến cho nó vài loại trái cây chính mọng nhìn rất ngon lành lúc này nhìn nó mới có phần hòa hoãn, Bạo Long mới thở phào.
Võ Thừa nhìn thấy hết thảy, việc này hắn củng không mấy gì để ý thế cơ mà hắn củng có đều thật khó hiểu.
- Bạo Long này có thật sự là sống từ thời cổ đại không vậy? tại sao hắn lại gọi tiểu thú như Hồ Ly là đại tỷ, tên này thật là.... mà thôi mà thôi kệ chúng nó vậy, giữa yêu tộc với nhau phân chia cấp bậc dù sao củng không giống lẽ thường.
Võ Thừa lại đưa ánh mắt tìm kím tuyết nguyệt ngọc thử bởi vì trong lúc chờ đợi cánh thứ 13 nở ra thì mùi hương của cánh hoa thứ 13 này thật sự làm cho người ta muốn chạy xa trăm cây số a.
Chỉ thấy một cục bông trắng tin củng cái bộ dạng gục gè lúc trước, miệng nhỏ ngậm vài phiến linh thảo đi đến trước mặt hắn, võ thừa miễm cười vui vẽ nhận lấy, đưa tay sờ sờ đầu nó khi hắn vui vẽ đưa lên che mũi lại. trong gần một tháng qua nếu không có con chuột nhỏ này hắn tin tưởng bản thân đã sống không bằng chết.
Hồ Ly nhảy đến bên người tuyết nguyệt ngọc thử như là đã quen biết từ lâu rồi như nhỏ to chuyện gì đó trong có vẻ khá là vui khiến cho võ thừa hắn có cảm giác, hai yêu thú này dường như đã quen nhau từ rất lâu rồi vậy. thế nhưng như vậy càng tốt a.
lại qua thêm một ngày thời gian hôm nay chính là thời khắc cánh hoa thứ 13 nở ra hoàn toàn, muôn thú mặc dù trừ vài loại cá biệt có sở thích đặt biệt với mùi vị đặt trưng này thì còn lại củng vui vẽ hòa vào một loại âm thanh tuyệt diệu của thiên nhiên.
mắt thấy không đến vài giờ nửa thứ mà hắn chờ đợi sẻ đến thì.
Ầm...
Ầm....
Ầm.....
đột nhiên cả cánh rừng chấn động không thôi, cùng lúc này Bạo Long đang tươi cười lấy lòng hồ ly nhỏ chợt thần sắc khẻ biến hắn ngẩn đầu nhìn bầu trời, một cái bóng đen che lắp cả một vùng phủ đến kèm theo một tiếng sói chu kinh thiên.
- Bạo Long Chuẩn dám đánh hậu duệ của Tứ Dực Ngân Lang ta bước ra đây cho lão tử.
Võ Thừa đứng bậc dậy sắc mặt âm chầm nhìn lên bầu trời một cái bóng đen to lớn hơn nghìn mét đang dần hạ xuống hắn nhíu mài thì thào.
- Sao nó phi hành mà, âm thành ầm ầm động đất khi nảy là gì.
Vừa nói đến đây một tiếng rầm còn giận giữ hơn âm thanh soi chu khi nảy vang lên, tiếng rầm này làm cho đám tiểu thú xung quanh không ngừng té ngã.
NGÒ OOOOOOOOOOOOOOOO!!!
thần thức mở ra phát hiện một sinh vật vô cùng khủng bố với một cái sừng duy nhất trên đầu thân hình của loài hà mã mà đều quái dị nhất chính là con khổng lồ yêu thú này lại đang chạy đến bằng hai chân sau của nó còn tay nó thì đang nâng một khúc gỗ to cở 5 người trưởng thành ôm, trong khói bụi mù mịch bởi thân hình đồ sộ này lại nghe thấy âm thanh rống giận vang lên.
- Bạo Long Chuẩn hổn đản nhà ngươi lại dám phế đi yêu đan của con trai lão tử, ta muốn xxx cả nhà ngươi.....
Võ Thừa ngẩn ra hắn nhớ lại cách đây hơn một tháng lúc đó lần đầu nhìn thấy Bạo Long rõ ràng tên này trước khi giao chiến với mình có ôm hai cái xác một loại giống một con sói và một loại lại giống hà mã lại có sừng.
Hắn hơi nghiên đầu đưa ánh mắt có chút cổ quái nhìn Bạo Long chỉ thấy tên này đưa tay lên sờ mũi nói.
- Ẫy lão đại ngươi củng không nên nhìn ta như vậy chứ?
Võ Thừa vẩn không nói gì thế nhưng ánh mắt kia làm cho bạo long hắn chột dạ không thôi, hắn cắn răng lên tiếng.
- Được rồi lão đại a. cái hồ nước này thật ra không phải của ta, là vì ta muốn trồng cái bông hoa kia xuống đây nên ta...ta đã đến hỏi mượn của bọn chúng a.
- Hỏi mượn??
Võ Thừa trợn mắt.
- đúng vậy a, chỉ là hỏi mượn dùng một tháng mà thôi ai ngờ đâu hai ên kia ích kỷ làm quá lên còn liên thủ đánh ta. cho nên ta...
- Rồi hiểu luôn!... tên này rõ ràng là đánh chiếm thủy đàm nhà người ta bây giờ chuyện đến bước này dĩ nhiên người lớn trong nhà mấy tên kia ra mặt.
- Nha lão đại, cái này ngươi phải làm chủ cho ta a. dù sao ngươi là người thân duy nhất của ta mà.
Võ Thừa một trận choán váng đầu óc, cái này rõ ràng bản thân bị gày vào thế khó rồi còn gì.
Kể ra thì Bạo Long này củng thật mai mắn vì có một Lão Đại như vậy a, bởi vì Võ Thừa người này rất bao che khuyết điểm cho huynh đệ hắn. chuyện thì có đúng có sai nhưng hiển nhiên huynh đệ hắn là người đúng nhiều hơn sai rồi.
Võ Thừa trầm ngâm suy tư cách giải quyết vấn đề, suy đi nghĩ lại củng để về một kết quả chỉ có chiến một trận mà thôi a.
Bạo Long nhìn Võ Thừa trầm ngâm thì bắt đầu mếu máo.
- Haizz. số mệnh của ta thật là khổ a, từ nhỏ đã không cha không mẹ, phải phiêu bạc trốn gian hồ rời đây mai đó, rặm nhắm xương khô đói rét qua ngày, còn bị người ta lừa gạt hết lần này tới lần khác.. huhu ta muốn ngửa cổ lên trời rống hết sức đến khàn giọng cho lão tặc thiên nghe thấy rằng ta muốn xxx con mẹ lão một nghìn lần,một vạn lần vì đã sắp đặt cái số phần bi ai cho một con khủng long nhỏ bé đáng yêu ta như vậy.. huhuhu.....
Võ Thừa chết lặng, ngay cả con tiểu hồ ly cùng tuyết nguyệt ngọc thử củng mắt chử o mồm chử a nhìn cái bộ dạng khóc lóc kể lể xướt mướt của hắn thế này.
- Được rồi! Ngươi còn bày cái bộ dạng như vậy...
- Nha lão đại, ta biết ngươi sẽ đứng về phía ta mà, quả nhiên ta không nhìn nhầm người, quả nhiên lão già kia không gạt ta a...
bạo long vui như trải hội, Võ Thừa chỉ biết lắc đầu cố nén xúc động muốn đánh tên này một cái hắn xoay người đi chổ khác, khóe miệng lại nhếch lên miễm cười, thật ra không cần Bạo Long khóc lóc kể lể gì cả, bởi vì nó đã gọi hắn một tiếng Lão Đại.
Tứ Dực Ngân Lang rất nhanh đã bay đến lúc này nó thu nhỏ thân hình lại, Bộ dạng của một trung niên vận một bộ trường bào màu xanh vừa nhìn qua không phân biệt được người này là yêu tộc chỉ là yêu khí trên người lượn lờ làm cho người ta có một loại áp bách kì dị, với một gương mặt tuấn lãng dị thường.rõ ràng đã có thể hóa hình,vã lại hóa hình hoàn chỉnh chứ không như bạo long dở hơi kia, người này dừng lại trên không trung đưa ánh mắt nhìn bạo long hiện lên sự giận dữ, sau đó hắn lại đưa ánh mắt nhìn Võ Thừa.
Bốn mắt chạm nhau thần sắc trung niên này hiện ra một tia quái dị nhưng hắn củng không lên tiếng.
Võ Thừa đôi mắt lóe lên một cái rồi rất nhanh trở lại bình thường, trong lòng thầm nói.
- Huyền Yêu Vương..
cùng lúc đó..
Ầm Ầm Ầm...
chấn động cả một vùng rộng lớn chỉ thấy Độc Giác Hà Ngưu như sựng lại một cái rồi nhún người nhảy lên không trung thân hình đồ sộ rất nhanh thu nhỏ lại củng hóa thành hình thể con người, một trung niên tráng hán bắp thịt cuồn cuộn gương mặt thô kệch với một cái sừng hơi nhô ra ở giửa tráng.
Hắn như nhìn về phía Trung Niên lam bào một cái rồi hung hăn đưa gương mặt vô cùng dữ tợn nhìn phía bạo long, âm thanh như chuôn đồng vang lên từ miệng tráng hán này.
- Giỏi cho một cái Tiểu Bạo Long Chuẩn ngươi, giỏi giỏi lắm, đã độc chiếm thủy đàm làm của riêng lại còn ngan nhiên đánh cho cháu ta nằm liệt giường... ngươi.. ngươi.. ngươi... Hôm nay ngươi có dùng hộ sơn đại trận của Minh Đạo Tông thì Lão tử củng phải đánh gãy một cái chân ngươi a....
Tên này hiển nhiên không ổn trọng như trung niên lam bào.
Bạo Long nhảy dựng lên hét lớn.
- Cái này lão đầu cắt moi kia ngươi đừng không có phân biệt tốt xấu a, cháu ngươi lấy của ta hết 10 quả Ôn Thục Hồng đồn gý cho ta mượn Thủy Đàm 1 tháng nhưng khi ta vừa trồng hoa có ba ngày hắn đã tráo trở quay sang đòi liều mạng sống chết bội ước với ta a.
- Ngươi cái tên hỗn đãn này ai lại muốn đi giao cái thủy đàm cho ngươi chứ? bao nhiêu bộ tộc ở đây còn không biết hung danh của ngươi sao?. Không cần nhiều lời hôm nay ta sẽ nhổ đóa hoa chết tiệt của ngươi đem về ngâm rượu a..
Người này vừa động thân hình rất cóc tiết tấu chuẩn bị ra tay giáo huấn Bạo Long này một trận nhưng đột nhiên hắn xựng người lại vì đối mắt hắn vô tình ngó đến vị trí Võ Thừa đang đứng.
- Hủm.... nhân loại??
Võ Thừa thần sắc không đổi củng đưa đôi mắt nhìn tới Trán hán này, người này lặp tức thu tay lại thần sắc âm trầm nhìn về phía trung niên lam bào, chỉ thấy đôi mắt của trung niên lam bào kia như chất chứa một ý vị gì đó vô cùng sâu xa, tất cả những việc này Võ Thừa củng không biết chỉ là lúc này trong lòng hắn đang không ngừng than khổ, bởi vì theo lời nói của Tráng hán có sừng kia thì hắn mơ hồ phát hiện ra tên Bạo Long này có gì đó không đúng.
- Tiểu Long....
Võ Thừa lên tiếng.
- Ây nha Lão Đại cái này cái này....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.