Chương 115: Lại Bị Ông Đốt
Khải Hầu Thừa Thương
22/01/2021
Không khí dương cung bật kiếm của hai cường giả nửa bước Kim Cang cảnh làm cho không gian xung quanh dường như bị dong lại, những người còn lại cảm nhận được một khí thế vô hình giống như một tòa núi đè xuống thân thể, có thể nghe thấy vài tiếng thở dốc nặng nề của những người còn lại của hai bên phát ra.
- Lát nửa chúng ta giao chiến, mong ngươi chiếu cố các nàng.
Lỗ tai Võ Thừa truyền đến âm thanh của nử tử họ Đường kia, tuy không quay đầu lại nhìn hắn nhưng Võ Thừa có thể nghe được giọng đệu giống như là thỉnh cầu của nàng.
Nhẹ gật đầu cũng không nói gì nửa, Võ Thừa xoay đầu nhìn về phía Tinh Gia, hành động này của hắn lặp tức bị Tử Điệp phát hiện, đôi mắt nàng lóe lên một tia dị sắc rồi tiêu tán,
Tinh Gia một thân bạch y thân hình hài tử hoạt bát đáng yêu đang ngồi một bên vai con khỉ cũng không có bộ dạng khẩn trương gì, một bên vai còn lại của con khỉ là con Hồ Ly toàn thân với bộ lông trắng muốt nó đưa cập mắt đầy linh trí nhìn ngó khắp nơi. Khi nhìn đến Từ Thanh Hiển cùng nử tử họ đường kia dường như có một chút rung sợ, hiển nhiên uy áp của hai người kia toát ra rất mạnh mẽ, nó không thể đối khán.
Tinh Gia nhướn mài với Võ Thừa một cái bộ dạng rất ung dung.
- Quang sát họ đi, sẽ giúp ngươi sau này đó.
Tinh gia truyền âm cho Võ Thừa, hắn lại nhìn về hướng hai cao thủ đang chuẩn bị giao chiến, nhưng thần thức vô hình đã khóa chặt những người độc tà tông, nếu bọn họ có gì vọng động lặp tức hắn sẽ xuất thủ.
Ầm...
Âm thanh va chạm giữa linh lực khủng bố của hai cường giả đỉnh tiêm của thái ất cảnh rất nhanh đã nổ ra khiến cho không gian không ngừng vặn vẹo. Cả hai đều xuất ra Linh Hải Huyển ảnh phía sau lưng họ, cơ hộ mổi lần thi triển võ kỷ công kích đều được gia cố.
Rất nhanh cả hai đã va chạm hơn trăm lần, cường độ chiến đấu này khiến cho Võ Thừa nhìn thấy âm thầm tạc lưỡi.
- Phải nhanh chóng đột phá mới được.
Lúc này hắn thật sự có xúc động muốn nhanh chóng tu luyện đột phá để trải nghiệm cảm giác mạnh mẽ kia.
Chợt bên tai hắn truyền đến một âm thanh quen thuộc khiến hắn nhíu mài.
Vo ve, vo ve....
Cùng lúc đó phía sau cánh rừng của nhóm người Tử Liểu thấp thoáng bóng dáng rất nhiều Ong.
Tinh Gia, con khỉ,con hồ ly khi thấy cảnh này lặp tức giật bắn người hai tay ôm chặt đầu con khỉ đột, hét lớn.
- Lôi Độc Phong..
Thật sự đám Ong này là cơn ác mộng đối với hai thú một người bọn họ.
Tinh Gia đập đập liên tiếp lên đầu con khỉ khóe miệng co giật không nói thành lời.
Những nử tử Lưu Nguyệt Tông lúc này sắc mặt các nàng ai nấy đều ngưng trọng kể cả hai nử tử đến sau cùng với nử tử Họ Đường kia tu vi không kém nhưng gặp cảnh này các nàng cũng biến sắc.
Võ Thừa nhìn về phía xa xa thấy một hắc y nam tử thần sắc lạnh lùng đứng đó, trên vai người này rõ ràng là con Ong chúa bị con Địa Viên Hầu lúc trước vì hái Ích Mẫu Thiên Hương mà hái luôn cọng râu trên đầu nó.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Võ Thừa hắc y nam tử này cũng xoay đầu liếc nhìn hắn một cái trong mắt lóe một tia hun quan. Lặp tức bầy Ong kia giống như những tia lôi điện xong thẳng về phía này.
- Thoi xong...
Tinh Gia hận không thể tìm một hồ nước nhảy xuống bởi vì mùi vị bị Ong đốt lúc trước thật sự là khổ không thể tả. Hắn đảo đảo tròng mắt vài cái rồi dùng tay đập lên đầu con khỉ một cái, rất nhanh con khỉ, hồ ly cùng Tinh Gia đã chạy vào một mãng rừng.
- Mở trận..
Lưu Nguyệt Tông các nử tử lặp tức duy chuyển theo một phương vị nhất định nhất thời vị trí các nàng hiển hóa ra một con thiên nga to lớn. Nó vương đôi cánh ra bao phủ các nàng bên trong.
- Võ Sinh. Nhanh vào trong này.
Trúc Vũ Hy hét lớn Võ Thừa xoay đầu lại khóe miệng nở nụ cười ngây ngô nói.
- Yên tâm đi ta da dày thịt béo để đám Ong kia đến.
Tất cả cá nàng chấn kinh.
- Người này, hắn không sợ Ong đốt sao.?
Lập tức có người lên tiếng khó hiểu..về tốc độ và nộc độc của loại Ong này ai ai cơ hồ nghe đến cũng phải tê dại da đầu, đặc biệt một khi công kích thì truy đuổi không ngừng chẳng lẻ tên này lại không hiểu sao.?
- Hay là hắn cố ý ngăn đàn Ong kia giúp chúng ta.
Tô Ngân gương mặt có chút ngưng trọng mở miệng khiến cho tất cả các nàng đều mở to tròng mắt.
- Vì cái gì người này năm lần bảy lượt ra tay cứu chúng ta, chẳng lẻ.
Vài ánh mắt nhìn về Trúc Vũ Hy nhất thời khiến cho nàng trở nên bối rối, nàng cũng không biết giải thích thế nào vì chính nàng từ đầu đến cuối chứng kiến hết thảy, nàng nhẹ nói.
- Các ngươi đừng nghĩ linh tinh, hắn nói muốn cứu các ngươi là vì lúc trước vô tình dẩn đàn Ong đến ngoài ra ta cũng không biết vì sao hắn làm vậy.
Đàn Ong kia chỉ con cách hơn 30m mọi người dường hít thở có chút dồn dập riêng Võ Thừa thì trong mắt lóe sáng dường như mang theo một tia chờ mong. Hắn vừa nghĩ đến tác dụng khi bị Ong đốt liền hương phấn không thôi, phải biến rằng bản thân hắn dù cho có liên tục ăn bổ dược của Tinh Gia thì tốc độ tăng trưởng của Tu La Quyết Thể Quyển củng không nhanh được bằng luyện hóa nộc độc của loại Ong này.
Đột nhiên không chần chờ được nửa hắn xong thẳng vào bày Ong đang bay tới hoàn toàn không có chút nào thể hiện sẽ vận linh lực phòng hộ quanh thân.
Mọi người nhất thời chấn kinh, các nử tử Lưu Nguyệt Tông đều che miệng lại, còn bên phía Độc Tà Tông đám người thì ngẩn ra một cái.
Hắc y nam tử trên vai có Ong chúa của Lôi Độc Phong củng thoáng ngẩn người một cái nhưng rồi rất nhanh hắn cười lên âm lãnh.
- Ngu ngốc.. nếu ngươi muốn che trở cho các nàng thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên người con Ong chú trên người hắn một cái con Ong này dường như nghe hiểu, đung đưa sợi râu trên đầu lặp tức đàng Ong kia như một dòng hắc tuyền xói xã đổ lên người Võ Thừa cùng với đó là rất nhiều kim nhọn màu tím chìa ra như đóng đinh lên người hắn.
Bụp bụp bụp, có thể nghe thấy rỏ ràng âm thanh giống như đóng một cây đinh sắc nhọn vào cây gỗ, gương mặt Võ Thừa vặn vẹo không ngừng, hiễn nhiên mùi vị bị Ong đốt cũng không tốt lành gì, thế nhưng trong miệng hắn chỉ gầm gừ chứ không phát ra âm thanh la hét đau đớn nào.
- Từ Thanh Hiển các ngươi thật nham hiểm.
Nử Tử họ đường kia nhìn thấy một màng phát sinh sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi, trong mắt nàng chuyện trước mặt là Võ Thừa vì những cô gái phía sau mà đưa thân mình cho đàng Ong kia đốt.
Từ Thanh Hiển lão giả cũng nhìn thấy một màng trước mắt gương mặt già nua của lão hiện lên một tia kì dị. Người này...
- Nếu tiếp tục giao chiến với chúng ta thì các ngươi không có chổ tốt nào đâu, Đường cô nương mau thu tay rút lui đi.
- hừ..
Nàng hừ lạnh một tiếng ra tay càng thêm mạnh mẻ, hai tay bấm quyết trên đầu con thiên nga hư ảo sau lưng nàng xuất hiện một vòng xoáy sương mù. Linh lực ngưng tụ bên trong dòng xoáy làm cho Từ Thanh Hiển sắc mặt ngưng trọng, lão cũng nhanh chóng bất quyết sau đó điểm lên không trung một chỉ, lặp tức trên không trung xuất hiện một ngón tay giống như thực chất phía trên ngón tay đó có từng tia khí màu xanh lục hiện ra như một cây đại thụ ầm ầm đập xuống, cùng lúc đó một chùm năng lượng thủy hệ bàn bạc phóng ra mỗi giột nước là hóa thân của một thanh tiểu kiếm sắc bén miệng nàng khẻ niệm.
- Bão Vũ Toái
- Thiên Thụ Nhất Chỉ.
Từ Thanh Hiển cũng khẻ lẩm bẩm một câu,
Ầm ầm ầm
Hai đại thuật được thi triển của hai cường giả đỉnh tiêm trong thái ất cảnh rất nhanh đã va chạm, âm thanh đinh tai nhứt óc vang lên khiến cho không gian xung quanh khu vực bị bóp méo vặn vẹo liên tục.
Xoạt xoạt xoạt có thể thấy mưa kiếm do những giọt nước biến thành không ngừng cắt gọt ngón tay như cây đại thụ trên trời gián xuống kia, rất nhanh ngón tay đó không ngừng bong chốc ra từng lớp lớp bị sụp đổ, gương mặt của Từ Thanh Hiển lão giả ngưng trọng lặp túc lùi về sau hơn vài trăm mét, bão kiếm kia sau khi đánh tan ngón tay lặp tức xong thằn về phía lão ầm ầm chút xuống.
Lão lật tay xuất ra một tấm bia đá có chút cổ xưa chắn trước người.
Ầm... lại chật vật lùi về sau hơn vài chục mét nửa lão mới trụ vững được thân hình lúc này bão kiếm của nử tử họ đường thi triển cũng đã tiêu tán, gương mặt nàng lạnh lùng nhìn lão.
- Không hổ là người có tư chất tốt nhất trong hơn trăm năm qua, đúng là lớp sóng sau đè sóng trước.
Lão nhìn nử tử họ được cám khái một câu.
- Chúng ta biết Độc Tà Tông các ngươi có âm mưu gì đó, chúng ta cũng mặc kệ, nhưng quý phái cứ tiếp tục gây hấn chúng ta cũng không ngại khai chiến toàn tông đâu. Vã lại hành động của các ngươi cũng đã bị các tông phái kia chú ý tốt nhất nên trở về mà lo liệu đi.
Từ Thanh Hiển vẻ mặt vẩn bình tĩnh nhìn nử tử họ đường ích lâu sau đó hắn thở dài một tiếng.
- Chúng ta đã biết.
Nghe đến đây sắc mặt nử tử họ đường kia trầm xuống, chuyện này càng lúc càng phứt tạp.
- Vậy tiếp tục đi để ta xem toàn bộ thực lực của ngươi thế nào.
Nàng cắn găn định tiếp tục xuất thủ chỉ nghe âm thanh bình tĩnh của lão giả vang lên.
- Đủ rồi. Ngươi không định cứu người kia chứ, hắn bị đàn Ong kia quây quanh khá lâu rồi đó,
Lão chỉ tay về phía Võ Thừa, chỉ thấy Võ Thừa liên tục uốn éo thân thể dường rất đau đớn nhưng hắn vẩn cắn găn kiên trì, trong lòng nàng âm thầm nhảy dựng lên một cái, tên này cũng thật là một cái ngu ngốc.
Cùng lúc đó lão đi đến phía độc tà tông đám người phất tay xuất ra một ngọc giản sau đó bóp nát, lặp tức một thông đạo được mở ra không biết truyền tống đến đâu.
- Lát nửa chúng ta giao chiến, mong ngươi chiếu cố các nàng.
Lỗ tai Võ Thừa truyền đến âm thanh của nử tử họ Đường kia, tuy không quay đầu lại nhìn hắn nhưng Võ Thừa có thể nghe được giọng đệu giống như là thỉnh cầu của nàng.
Nhẹ gật đầu cũng không nói gì nửa, Võ Thừa xoay đầu nhìn về phía Tinh Gia, hành động này của hắn lặp tức bị Tử Điệp phát hiện, đôi mắt nàng lóe lên một tia dị sắc rồi tiêu tán,
Tinh Gia một thân bạch y thân hình hài tử hoạt bát đáng yêu đang ngồi một bên vai con khỉ cũng không có bộ dạng khẩn trương gì, một bên vai còn lại của con khỉ là con Hồ Ly toàn thân với bộ lông trắng muốt nó đưa cập mắt đầy linh trí nhìn ngó khắp nơi. Khi nhìn đến Từ Thanh Hiển cùng nử tử họ đường kia dường như có một chút rung sợ, hiển nhiên uy áp của hai người kia toát ra rất mạnh mẽ, nó không thể đối khán.
Tinh Gia nhướn mài với Võ Thừa một cái bộ dạng rất ung dung.
- Quang sát họ đi, sẽ giúp ngươi sau này đó.
Tinh gia truyền âm cho Võ Thừa, hắn lại nhìn về hướng hai cao thủ đang chuẩn bị giao chiến, nhưng thần thức vô hình đã khóa chặt những người độc tà tông, nếu bọn họ có gì vọng động lặp tức hắn sẽ xuất thủ.
Ầm...
Âm thanh va chạm giữa linh lực khủng bố của hai cường giả đỉnh tiêm của thái ất cảnh rất nhanh đã nổ ra khiến cho không gian không ngừng vặn vẹo. Cả hai đều xuất ra Linh Hải Huyển ảnh phía sau lưng họ, cơ hộ mổi lần thi triển võ kỷ công kích đều được gia cố.
Rất nhanh cả hai đã va chạm hơn trăm lần, cường độ chiến đấu này khiến cho Võ Thừa nhìn thấy âm thầm tạc lưỡi.
- Phải nhanh chóng đột phá mới được.
Lúc này hắn thật sự có xúc động muốn nhanh chóng tu luyện đột phá để trải nghiệm cảm giác mạnh mẽ kia.
Chợt bên tai hắn truyền đến một âm thanh quen thuộc khiến hắn nhíu mài.
Vo ve, vo ve....
Cùng lúc đó phía sau cánh rừng của nhóm người Tử Liểu thấp thoáng bóng dáng rất nhiều Ong.
Tinh Gia, con khỉ,con hồ ly khi thấy cảnh này lặp tức giật bắn người hai tay ôm chặt đầu con khỉ đột, hét lớn.
- Lôi Độc Phong..
Thật sự đám Ong này là cơn ác mộng đối với hai thú một người bọn họ.
Tinh Gia đập đập liên tiếp lên đầu con khỉ khóe miệng co giật không nói thành lời.
Những nử tử Lưu Nguyệt Tông lúc này sắc mặt các nàng ai nấy đều ngưng trọng kể cả hai nử tử đến sau cùng với nử tử Họ Đường kia tu vi không kém nhưng gặp cảnh này các nàng cũng biến sắc.
Võ Thừa nhìn về phía xa xa thấy một hắc y nam tử thần sắc lạnh lùng đứng đó, trên vai người này rõ ràng là con Ong chúa bị con Địa Viên Hầu lúc trước vì hái Ích Mẫu Thiên Hương mà hái luôn cọng râu trên đầu nó.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Võ Thừa hắc y nam tử này cũng xoay đầu liếc nhìn hắn một cái trong mắt lóe một tia hun quan. Lặp tức bầy Ong kia giống như những tia lôi điện xong thẳng về phía này.
- Thoi xong...
Tinh Gia hận không thể tìm một hồ nước nhảy xuống bởi vì mùi vị bị Ong đốt lúc trước thật sự là khổ không thể tả. Hắn đảo đảo tròng mắt vài cái rồi dùng tay đập lên đầu con khỉ một cái, rất nhanh con khỉ, hồ ly cùng Tinh Gia đã chạy vào một mãng rừng.
- Mở trận..
Lưu Nguyệt Tông các nử tử lặp tức duy chuyển theo một phương vị nhất định nhất thời vị trí các nàng hiển hóa ra một con thiên nga to lớn. Nó vương đôi cánh ra bao phủ các nàng bên trong.
- Võ Sinh. Nhanh vào trong này.
Trúc Vũ Hy hét lớn Võ Thừa xoay đầu lại khóe miệng nở nụ cười ngây ngô nói.
- Yên tâm đi ta da dày thịt béo để đám Ong kia đến.
Tất cả cá nàng chấn kinh.
- Người này, hắn không sợ Ong đốt sao.?
Lập tức có người lên tiếng khó hiểu..về tốc độ và nộc độc của loại Ong này ai ai cơ hồ nghe đến cũng phải tê dại da đầu, đặc biệt một khi công kích thì truy đuổi không ngừng chẳng lẻ tên này lại không hiểu sao.?
- Hay là hắn cố ý ngăn đàn Ong kia giúp chúng ta.
Tô Ngân gương mặt có chút ngưng trọng mở miệng khiến cho tất cả các nàng đều mở to tròng mắt.
- Vì cái gì người này năm lần bảy lượt ra tay cứu chúng ta, chẳng lẻ.
Vài ánh mắt nhìn về Trúc Vũ Hy nhất thời khiến cho nàng trở nên bối rối, nàng cũng không biết giải thích thế nào vì chính nàng từ đầu đến cuối chứng kiến hết thảy, nàng nhẹ nói.
- Các ngươi đừng nghĩ linh tinh, hắn nói muốn cứu các ngươi là vì lúc trước vô tình dẩn đàn Ong đến ngoài ra ta cũng không biết vì sao hắn làm vậy.
Đàn Ong kia chỉ con cách hơn 30m mọi người dường hít thở có chút dồn dập riêng Võ Thừa thì trong mắt lóe sáng dường như mang theo một tia chờ mong. Hắn vừa nghĩ đến tác dụng khi bị Ong đốt liền hương phấn không thôi, phải biến rằng bản thân hắn dù cho có liên tục ăn bổ dược của Tinh Gia thì tốc độ tăng trưởng của Tu La Quyết Thể Quyển củng không nhanh được bằng luyện hóa nộc độc của loại Ong này.
Đột nhiên không chần chờ được nửa hắn xong thẳng vào bày Ong đang bay tới hoàn toàn không có chút nào thể hiện sẽ vận linh lực phòng hộ quanh thân.
Mọi người nhất thời chấn kinh, các nử tử Lưu Nguyệt Tông đều che miệng lại, còn bên phía Độc Tà Tông đám người thì ngẩn ra một cái.
Hắc y nam tử trên vai có Ong chúa của Lôi Độc Phong củng thoáng ngẩn người một cái nhưng rồi rất nhanh hắn cười lên âm lãnh.
- Ngu ngốc.. nếu ngươi muốn che trở cho các nàng thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên người con Ong chú trên người hắn một cái con Ong này dường như nghe hiểu, đung đưa sợi râu trên đầu lặp tức đàng Ong kia như một dòng hắc tuyền xói xã đổ lên người Võ Thừa cùng với đó là rất nhiều kim nhọn màu tím chìa ra như đóng đinh lên người hắn.
Bụp bụp bụp, có thể nghe thấy rỏ ràng âm thanh giống như đóng một cây đinh sắc nhọn vào cây gỗ, gương mặt Võ Thừa vặn vẹo không ngừng, hiễn nhiên mùi vị bị Ong đốt cũng không tốt lành gì, thế nhưng trong miệng hắn chỉ gầm gừ chứ không phát ra âm thanh la hét đau đớn nào.
- Từ Thanh Hiển các ngươi thật nham hiểm.
Nử Tử họ đường kia nhìn thấy một màng phát sinh sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi, trong mắt nàng chuyện trước mặt là Võ Thừa vì những cô gái phía sau mà đưa thân mình cho đàng Ong kia đốt.
Từ Thanh Hiển lão giả cũng nhìn thấy một màng trước mắt gương mặt già nua của lão hiện lên một tia kì dị. Người này...
- Nếu tiếp tục giao chiến với chúng ta thì các ngươi không có chổ tốt nào đâu, Đường cô nương mau thu tay rút lui đi.
- hừ..
Nàng hừ lạnh một tiếng ra tay càng thêm mạnh mẻ, hai tay bấm quyết trên đầu con thiên nga hư ảo sau lưng nàng xuất hiện một vòng xoáy sương mù. Linh lực ngưng tụ bên trong dòng xoáy làm cho Từ Thanh Hiển sắc mặt ngưng trọng, lão cũng nhanh chóng bất quyết sau đó điểm lên không trung một chỉ, lặp tức trên không trung xuất hiện một ngón tay giống như thực chất phía trên ngón tay đó có từng tia khí màu xanh lục hiện ra như một cây đại thụ ầm ầm đập xuống, cùng lúc đó một chùm năng lượng thủy hệ bàn bạc phóng ra mỗi giột nước là hóa thân của một thanh tiểu kiếm sắc bén miệng nàng khẻ niệm.
- Bão Vũ Toái
- Thiên Thụ Nhất Chỉ.
Từ Thanh Hiển cũng khẻ lẩm bẩm một câu,
Ầm ầm ầm
Hai đại thuật được thi triển của hai cường giả đỉnh tiêm trong thái ất cảnh rất nhanh đã va chạm, âm thanh đinh tai nhứt óc vang lên khiến cho không gian xung quanh khu vực bị bóp méo vặn vẹo liên tục.
Xoạt xoạt xoạt có thể thấy mưa kiếm do những giọt nước biến thành không ngừng cắt gọt ngón tay như cây đại thụ trên trời gián xuống kia, rất nhanh ngón tay đó không ngừng bong chốc ra từng lớp lớp bị sụp đổ, gương mặt của Từ Thanh Hiển lão giả ngưng trọng lặp túc lùi về sau hơn vài trăm mét, bão kiếm kia sau khi đánh tan ngón tay lặp tức xong thằn về phía lão ầm ầm chút xuống.
Lão lật tay xuất ra một tấm bia đá có chút cổ xưa chắn trước người.
Ầm... lại chật vật lùi về sau hơn vài chục mét nửa lão mới trụ vững được thân hình lúc này bão kiếm của nử tử họ đường thi triển cũng đã tiêu tán, gương mặt nàng lạnh lùng nhìn lão.
- Không hổ là người có tư chất tốt nhất trong hơn trăm năm qua, đúng là lớp sóng sau đè sóng trước.
Lão nhìn nử tử họ được cám khái một câu.
- Chúng ta biết Độc Tà Tông các ngươi có âm mưu gì đó, chúng ta cũng mặc kệ, nhưng quý phái cứ tiếp tục gây hấn chúng ta cũng không ngại khai chiến toàn tông đâu. Vã lại hành động của các ngươi cũng đã bị các tông phái kia chú ý tốt nhất nên trở về mà lo liệu đi.
Từ Thanh Hiển vẻ mặt vẩn bình tĩnh nhìn nử tử họ đường ích lâu sau đó hắn thở dài một tiếng.
- Chúng ta đã biết.
Nghe đến đây sắc mặt nử tử họ đường kia trầm xuống, chuyện này càng lúc càng phứt tạp.
- Vậy tiếp tục đi để ta xem toàn bộ thực lực của ngươi thế nào.
Nàng cắn găn định tiếp tục xuất thủ chỉ nghe âm thanh bình tĩnh của lão giả vang lên.
- Đủ rồi. Ngươi không định cứu người kia chứ, hắn bị đàn Ong kia quây quanh khá lâu rồi đó,
Lão chỉ tay về phía Võ Thừa, chỉ thấy Võ Thừa liên tục uốn éo thân thể dường rất đau đớn nhưng hắn vẩn cắn găn kiên trì, trong lòng nàng âm thầm nhảy dựng lên một cái, tên này cũng thật là một cái ngu ngốc.
Cùng lúc đó lão đi đến phía độc tà tông đám người phất tay xuất ra một ngọc giản sau đó bóp nát, lặp tức một thông đạo được mở ra không biết truyền tống đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.