Chương 40: Linh bảo xuất thế
Khải Hầu Thừa Thương
05/10/2020
Bên trong căn nhà trúc xung quanh cũng chỉ có một cái giường đơn sơ lão giả hai tay chấp lại múa mai một pháp quyết sau đó chỉ về phía cái giường. Cái giường gỗ cũ nát từ từ duy chuyển lộ ra một khoảng trống bên dưới sau đó phía dưới đất từ từ có một lối đi tiến vào.
Lão giả quay đầu nhìn tinh gia cùng võ thừa một cái rồi gật đầu. Ba người tiếng vào lối đi đó đi xuống lòng đất.
Một đường đi xuống hơn 20 bậc thang rồi một lối đi nhỏ không gian có phần ẩm móc có phủ tí mạng nhện hiển nhiên rất ích người tiến vào đây. Lối đi khoảng 10m thì một căn mật thất xuất hiện trước mặt tinh gia cùng võ thừa. Ánh sáng hiu hắc phát ra từ ngọn lửa trên một cây đuốc được cắm trên tường. Phía hai bên là vài cái kệ trên đó có để nhiều quyển vở da khá củ kỷ có lẽ ghi chép về gia tộc. Phía giữa có một dãy bài vị hiển nhiên là các bài vị đời trước của Hạ gia.
Lão giả gắn một cây đuốc lên tường rồi đi đến phía trước bài vị hắn khấu đầu vài cái gương mặt rất cung kính cùng tưởng niệm. Sau đó hắn đi đến một cái kệ có một cái thùng gỗ hắn lật một thùng gỗ ra cầm theo một quyển công pháp có phần của vếch tích thời gian lão cẩn thận vuốt ve tĩ mĩ bộ dạng rất chân quý.
Lão giã ngẫn đầu có chút không nở định mở miệng chợt ngẫn ra.
Lúc này chỉ thấy tinh gia cũng võ thừa đã đến bên cạnh một cái giá để vũ khí. Một số loại vũ khí khá củ kỷ có đao có kiếm có thương có đại đao có trường cung.... nhiều loại đã rỉ sét nhưng lúc này hai người đang chăm chú nhìn về một cái rìu to hình bán nguyệt. Phía trên mặt búa là hình thù ảnh gì đó rất mơ hồ không nhìn rõ nhưng có vẻ rất cổ xưa cái cán bằng gỗ màu đen huyền có trạm khắc vài đường vân cũng không rõ là gì.
- Đầu đất ngươi có cảm thấy gì không..?
Tinh gia mở miệng.
Võ thừa nhíu mài thật chặt. Từ lúc tiến vào căn nhà trúc của lão giả hắn đã có cảm giác có thứ gì đó kêu gọi mình hắn luôn trầm ngâm không nói lời nào là vì chuyện này nhưng hắn không chắc lắm nhưng khi cùng lão giả tiến vào đây cảm giác đó càng mãnh liệt cho tới khi đi đến mật thất này hắn khi nhìn về phía cây búa kia lại có cảm giác linh hồn hắn rung động mãnh liệt giống như thứ này là một vật mà hắn đã từng rất yêu thích.
- Cái này...!!
võ thừa giơ cánh tay hắn lên định cầm lấy cây búa lớn kia chợt lão giả biến sắc vội quát lớn.
- Tiểu hữu khoang đã.
Võ thừa vội rút tay lại nhìn về phía lão giả. Tinh gia cũng nhíu mài nhìn lão. Thật ra lúc vừa tiến vào đây thần thức tinh gia đã quét một vòng ở đây công pháp có chiến giáp có vũ khí có nhưng đối với tinh gia thật sự những thứ này quá rác rưởi. Bọn họ đã dọn kho của vạn thú tông một lần những thứ này thua xa trong túi của tinh gia bây giờ cho nên hắn chẳn để những thứ này vào mắt. Nhưng khi hắn nhìn về phía cái búa kia linh hồn hắn cường đại cở nào cũng có chút giống như bị kiến cắn ngứa ngáy khó chịu. Mà đều làm hắn ngạc nhiên hơn là võ thừa lại có cảm giác cây búa này có gì đó thân thích với hắn.
Lão giả lúc này có chút lúng túng giải thích.
- Thanh chiến phủ này nếu tùy tiện đụng vào sẽ khiến thần hồn tổn thương. Lúc trước tộc ta có một trưởng lão vô tình chạm phải xít nữa phải bỏ mình vì linh hồn bị chấn động bất tỉnh hơn 3 tháng mới có thể tỉnh dậy.
- ồ... võ thừa ồ lên một tiếng rồi nhìn tinh gia.
Tinh gia gật đầu rồi mở miệng với lão giả.
- Đồ lão cứ để hắn thử không cần lo lắng.
Lão giả nghe tinh gia nói vẻ khẩn trương càng lộ rõ. Cái búa này hắn cũng không biết từ lúc nào có trong gia tộc mình lão cũng nhiều lần tra điển tịch của gia tộc cũng chỉ biết về nó với vài ghi chép mơ hồ. Cụ thể là chiếc búa này được một vị trưởng lão đem về từ chiến trường uyên linh. Nếu người bình thường chạm vào cũng không có vấn đề gì chỉ là nó khá nặng mà thôi. Nhưng Hạ gia của lão có công pháp tu luyện linh hồn cơ hồ đệ tử nào cũng được phép một lần cảm ngộ. Quyển công pháp mà lão cầm trên tay chính là một quyển công pháp cường đại để tu luyện linh hồn. Nếu các tông môn hay thế gia kia biết được chắc chắn sẽ giết người đoạt bảo bởi vì công pháp tu luyện linh hồn thật sự quá khan hiếm nên rất rõ độ chân quý. Trong khi đó cái búa kia người có linh hồn càng mạnh khi chạm vào phản phệ càng lớn. Lão nhìn ra được võ thừa là người tu luyện linh hồn không phải võ giả nên lão rất lấy làm bân khuân.
- Không khéo tiểu tử nầy có chuyện gì chắc chắn lão sẽ phải hứng chịu sự phẫn nộ đến từ thế lực phía sau hắn.
Lão thầm đoán võ thừa là một thiên kiêu của thế lực cường đại nào đó đi lịch luyện mà vô tình đến đây. Lão sắc mặt có chút ngưng trọng.
Võ thừa cũng thấy ánh mắt khẩn trương của lão hắn miễn cười chất phát.
- Không cần lo lắng cho ta. Ta tự có chừng mực.
Nói xong hắn không chút do dự vươn tay phải cầm lấy cán của cây búa. Khoảng khắc vừa chạm tay, trong não hải của hắn chỉ nghe Ong một tiếng. Dường như có một lực đạo vô hình quét ngang trời đất. Không gian chấn động một cái. Tinh gia cùng đồ lão cũng lắc lư thân mình một cái. Tinh gia thần sắc cũng rất khó coi còn lão giả có cảm giác trái tim hắn nhảy ra khỏi lòng ngực hắn vô thức lẩm bẩm.
- Hết... xong rồi. Hạ gia xem như xong.
Lão cắn răn định lao lên dùng hết sức bình sinh còn lại của lão để mạnh mẽ tách võ thừa ra khỏi cây búa kia. Tinh gia nhìn được ý định của lão vội vã hét lớn.
- Không được nếu lão tách hắn ra lúc này hắn sẽ nhận phản phệ thần hồn vở nát lập tức.
- Nhưng...
lão giả sắc mặt sắc mặt tái nhợt cả thân hình lão run rẩy. Lão nhìn võ thừa đang bị bao phủ bởi một đoàn ánh sáng màu huyết sắc. Sát khí từ cây búa tản ra làm cho thần hồn lão trong thức hải rung rung như sắp vỡ. Đồ lão kinh hồn táng đảm nhưng tinh gia đã nói vậy lão còn biết làm gì hơn ngoài việc cầu khẩn cho võ thừa không gặp bất trắc.
Đồ lão cũng không biết lúc này bên ngoài Hạ gia trên bầu trời bắt đầu mây đen quằn cuộc sấm chớp thỉnh thoảng lóe lên như cự long không ngừng duy chuyển trong đó. Mây đen hình thành một vòng xoáy dữ tợn mà bất cứ ai ở thành Ngan Bạc đều thấy rõ ràng.
Triệu Gia.
Một trung niên vận bộ trường bào huyết sắc gương mặt trầm ổn. Đôi đồng tử trong mắt màu đỏ làm cho người ta nhìn hắn có phần sợ hãi. Hắn là gia chủ Triệu gia. Triệu La Hồ. Lúc này hắn đang tĩnh tọa trong một gian phòng xa hoa bổng mở mắt thân hình khẽ động hắn vọt ra ngoài đứng trên nóc một tòa đình viện trong về phía Hạ gia hắn thì thào.
- Khí tức nầy.. là linh bảo xuất thế sao..? Hạ gia đang chuẩn bị cho trận chiến sấp tới à..?
Hắn sắc mặt có chút âm trầm sau đó hắn hét lớn.
- Toàn bộ trưởng lão triệu gia một canh giờ nữa có mặt ở chính đường hội nghị.
Sau đó hắn xoay người biến mất.
Không chỉ ở Triệu gia mà tất cả các thế lực gia tộc lớn nhỏ trong thành ngan bạc đều hành động như vậy. Có gia tộc phái cả mật thám tiến về Hạ gia không ngừng dò xét.
Bên trong mật thất Hạ Gia.
Võ thừa lúc nầy hai mắt vẫn nhắm nghiền đột nhiên hắn mở mắt chỉ thấy một khung cảnh xa lạ hiện ra trước mắt hắn.
Lão giả quay đầu nhìn tinh gia cùng võ thừa một cái rồi gật đầu. Ba người tiếng vào lối đi đó đi xuống lòng đất.
Một đường đi xuống hơn 20 bậc thang rồi một lối đi nhỏ không gian có phần ẩm móc có phủ tí mạng nhện hiển nhiên rất ích người tiến vào đây. Lối đi khoảng 10m thì một căn mật thất xuất hiện trước mặt tinh gia cùng võ thừa. Ánh sáng hiu hắc phát ra từ ngọn lửa trên một cây đuốc được cắm trên tường. Phía hai bên là vài cái kệ trên đó có để nhiều quyển vở da khá củ kỷ có lẽ ghi chép về gia tộc. Phía giữa có một dãy bài vị hiển nhiên là các bài vị đời trước của Hạ gia.
Lão giả gắn một cây đuốc lên tường rồi đi đến phía trước bài vị hắn khấu đầu vài cái gương mặt rất cung kính cùng tưởng niệm. Sau đó hắn đi đến một cái kệ có một cái thùng gỗ hắn lật một thùng gỗ ra cầm theo một quyển công pháp có phần của vếch tích thời gian lão cẩn thận vuốt ve tĩ mĩ bộ dạng rất chân quý.
Lão giã ngẫn đầu có chút không nở định mở miệng chợt ngẫn ra.
Lúc này chỉ thấy tinh gia cũng võ thừa đã đến bên cạnh một cái giá để vũ khí. Một số loại vũ khí khá củ kỷ có đao có kiếm có thương có đại đao có trường cung.... nhiều loại đã rỉ sét nhưng lúc này hai người đang chăm chú nhìn về một cái rìu to hình bán nguyệt. Phía trên mặt búa là hình thù ảnh gì đó rất mơ hồ không nhìn rõ nhưng có vẻ rất cổ xưa cái cán bằng gỗ màu đen huyền có trạm khắc vài đường vân cũng không rõ là gì.
- Đầu đất ngươi có cảm thấy gì không..?
Tinh gia mở miệng.
Võ thừa nhíu mài thật chặt. Từ lúc tiến vào căn nhà trúc của lão giả hắn đã có cảm giác có thứ gì đó kêu gọi mình hắn luôn trầm ngâm không nói lời nào là vì chuyện này nhưng hắn không chắc lắm nhưng khi cùng lão giả tiến vào đây cảm giác đó càng mãnh liệt cho tới khi đi đến mật thất này hắn khi nhìn về phía cây búa kia lại có cảm giác linh hồn hắn rung động mãnh liệt giống như thứ này là một vật mà hắn đã từng rất yêu thích.
- Cái này...!!
võ thừa giơ cánh tay hắn lên định cầm lấy cây búa lớn kia chợt lão giả biến sắc vội quát lớn.
- Tiểu hữu khoang đã.
Võ thừa vội rút tay lại nhìn về phía lão giả. Tinh gia cũng nhíu mài nhìn lão. Thật ra lúc vừa tiến vào đây thần thức tinh gia đã quét một vòng ở đây công pháp có chiến giáp có vũ khí có nhưng đối với tinh gia thật sự những thứ này quá rác rưởi. Bọn họ đã dọn kho của vạn thú tông một lần những thứ này thua xa trong túi của tinh gia bây giờ cho nên hắn chẳn để những thứ này vào mắt. Nhưng khi hắn nhìn về phía cái búa kia linh hồn hắn cường đại cở nào cũng có chút giống như bị kiến cắn ngứa ngáy khó chịu. Mà đều làm hắn ngạc nhiên hơn là võ thừa lại có cảm giác cây búa này có gì đó thân thích với hắn.
Lão giả lúc này có chút lúng túng giải thích.
- Thanh chiến phủ này nếu tùy tiện đụng vào sẽ khiến thần hồn tổn thương. Lúc trước tộc ta có một trưởng lão vô tình chạm phải xít nữa phải bỏ mình vì linh hồn bị chấn động bất tỉnh hơn 3 tháng mới có thể tỉnh dậy.
- ồ... võ thừa ồ lên một tiếng rồi nhìn tinh gia.
Tinh gia gật đầu rồi mở miệng với lão giả.
- Đồ lão cứ để hắn thử không cần lo lắng.
Lão giả nghe tinh gia nói vẻ khẩn trương càng lộ rõ. Cái búa này hắn cũng không biết từ lúc nào có trong gia tộc mình lão cũng nhiều lần tra điển tịch của gia tộc cũng chỉ biết về nó với vài ghi chép mơ hồ. Cụ thể là chiếc búa này được một vị trưởng lão đem về từ chiến trường uyên linh. Nếu người bình thường chạm vào cũng không có vấn đề gì chỉ là nó khá nặng mà thôi. Nhưng Hạ gia của lão có công pháp tu luyện linh hồn cơ hồ đệ tử nào cũng được phép một lần cảm ngộ. Quyển công pháp mà lão cầm trên tay chính là một quyển công pháp cường đại để tu luyện linh hồn. Nếu các tông môn hay thế gia kia biết được chắc chắn sẽ giết người đoạt bảo bởi vì công pháp tu luyện linh hồn thật sự quá khan hiếm nên rất rõ độ chân quý. Trong khi đó cái búa kia người có linh hồn càng mạnh khi chạm vào phản phệ càng lớn. Lão nhìn ra được võ thừa là người tu luyện linh hồn không phải võ giả nên lão rất lấy làm bân khuân.
- Không khéo tiểu tử nầy có chuyện gì chắc chắn lão sẽ phải hứng chịu sự phẫn nộ đến từ thế lực phía sau hắn.
Lão thầm đoán võ thừa là một thiên kiêu của thế lực cường đại nào đó đi lịch luyện mà vô tình đến đây. Lão sắc mặt có chút ngưng trọng.
Võ thừa cũng thấy ánh mắt khẩn trương của lão hắn miễn cười chất phát.
- Không cần lo lắng cho ta. Ta tự có chừng mực.
Nói xong hắn không chút do dự vươn tay phải cầm lấy cán của cây búa. Khoảng khắc vừa chạm tay, trong não hải của hắn chỉ nghe Ong một tiếng. Dường như có một lực đạo vô hình quét ngang trời đất. Không gian chấn động một cái. Tinh gia cùng đồ lão cũng lắc lư thân mình một cái. Tinh gia thần sắc cũng rất khó coi còn lão giả có cảm giác trái tim hắn nhảy ra khỏi lòng ngực hắn vô thức lẩm bẩm.
- Hết... xong rồi. Hạ gia xem như xong.
Lão cắn răn định lao lên dùng hết sức bình sinh còn lại của lão để mạnh mẽ tách võ thừa ra khỏi cây búa kia. Tinh gia nhìn được ý định của lão vội vã hét lớn.
- Không được nếu lão tách hắn ra lúc này hắn sẽ nhận phản phệ thần hồn vở nát lập tức.
- Nhưng...
lão giả sắc mặt sắc mặt tái nhợt cả thân hình lão run rẩy. Lão nhìn võ thừa đang bị bao phủ bởi một đoàn ánh sáng màu huyết sắc. Sát khí từ cây búa tản ra làm cho thần hồn lão trong thức hải rung rung như sắp vỡ. Đồ lão kinh hồn táng đảm nhưng tinh gia đã nói vậy lão còn biết làm gì hơn ngoài việc cầu khẩn cho võ thừa không gặp bất trắc.
Đồ lão cũng không biết lúc này bên ngoài Hạ gia trên bầu trời bắt đầu mây đen quằn cuộc sấm chớp thỉnh thoảng lóe lên như cự long không ngừng duy chuyển trong đó. Mây đen hình thành một vòng xoáy dữ tợn mà bất cứ ai ở thành Ngan Bạc đều thấy rõ ràng.
Triệu Gia.
Một trung niên vận bộ trường bào huyết sắc gương mặt trầm ổn. Đôi đồng tử trong mắt màu đỏ làm cho người ta nhìn hắn có phần sợ hãi. Hắn là gia chủ Triệu gia. Triệu La Hồ. Lúc này hắn đang tĩnh tọa trong một gian phòng xa hoa bổng mở mắt thân hình khẽ động hắn vọt ra ngoài đứng trên nóc một tòa đình viện trong về phía Hạ gia hắn thì thào.
- Khí tức nầy.. là linh bảo xuất thế sao..? Hạ gia đang chuẩn bị cho trận chiến sấp tới à..?
Hắn sắc mặt có chút âm trầm sau đó hắn hét lớn.
- Toàn bộ trưởng lão triệu gia một canh giờ nữa có mặt ở chính đường hội nghị.
Sau đó hắn xoay người biến mất.
Không chỉ ở Triệu gia mà tất cả các thế lực gia tộc lớn nhỏ trong thành ngan bạc đều hành động như vậy. Có gia tộc phái cả mật thám tiến về Hạ gia không ngừng dò xét.
Bên trong mật thất Hạ Gia.
Võ thừa lúc nầy hai mắt vẫn nhắm nghiền đột nhiên hắn mở mắt chỉ thấy một khung cảnh xa lạ hiện ra trước mắt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.