Chương 166: Ta có nói gì đâu?
Khải Hầu Thừa Thương
16/09/2021
Hắn lặp tức vung một tay lên tạo thành một đoàn hắc vụ chắn trước người tạo thành một tần hắc vụ quỷ dị như một tấm chắn trước người, tư thế vô cùng không xem đạo công kích của người đối diện để vào mắt cho tới khi. đạo hồng quan của cây búa Võ Thừa bổ ra lại quỷ dị xuyên qua màng sương đen kia. Hắc ảnh dưới lớp áo choàng dường như phát ra một tiếng kinh ngạt.
Xoạt.....
Một tiếng kêu quái dị vang lên.
- Má nó chứ, lại là Hồn Binh. Hồn Binh của Thánh Quang Giới.
đạo hắc ảnh âm trầm đứng đó hai con mắt màu đỏ theo đạo hồng quang kia chém xuống cũng dần lớn hơn một chút dường như hắn đã cực kì tức giận.
- Nói... ngươi là người của thế lực nào ở Thánh Quang Giới?
Tiếng nói xào sạc khó nghe tới cực điểm khi lọt vào lỗ tay người ta vô cùng chói tai.
Chỉ thấy hắn dường như nghiêm tức lên đánh ra một đồ đằng phía trước, lần này đạo hồng quang kia chính thức bị cản lại sau một tiếng keng vô cùng thanh thúy thì dường như một hư ảnh mơ hồ như rít lên một tiếng rồi tiêu thất.
- kec kec kec.. tuy là hồn binh nhưng khí linh lại yếu ớt như chưa ăn cơm như vậy cũng muốn đọng đến bản vương sao?
Đáp lại hắn chỉ là một đôi mắt hơi xâu vào trong. Võ Thừa lúc này đã bình tĩnh trở lại. khí tức của hắc hảnh này làm cho hắn cảm giác ngột ngạt khó thở, hiển nhiên tu vi của thứ này đã vượt qua phạm trù bản thân hắn có thể đối khán. nhưng đều hắn khó hiểu là hắc ảnh này cớ làm sao không ra tay trực tiếp với hắn mà luôn mồm hỏi này hỏi kia vậy?
Thánh Quang Giới.. danh tự này hình như trước đây hắn có nghe Tinh Gia từng nói qua, theo lời Tinh Gia thì nơi này rất kinh khủng ngay cả Tinh Gia hắn cũng không muốn đến cái đị phương này.
Một kích không thành Võ Thừa cũng không quang tâm đến hình tượng bản thân trực tiếp lùi về sau tấm khiên bên tay trái vẩn khư khư giữ phía trước rõ ràng hắn đang rất tập trung đề phòng hắc ảnh này ra tay.
Khi nhìn rõ cái khiên hình thoi kia hai con mắt màu đỏ của đạo hắc ảnh này dường như lại lớn ra thêm một chút hắn thất thần lẩm bẩm.
- Gì chứ? hoa văn của Lục Bộ Tài Phán....Ta ta bị hoa mắt à? không.. không thể nào như vậy được.
Trong lúc hắc ảnh kia hình như chìm vào trong suy tư Võ Thừa đã duy chuyển càng xa hắn khoảng cảnh đến bờ biển không đến 30m mắt nhìn thì có lẽ chỉ trong vài cái hơi thở hắn đã đến nhưng trong lúc này đột nhiên hắc ảnh kia nâng một đầu ngón tay lên hét.
- Khóa không...
Rắc.....
Đôi đồng tử trong mắt Võ Thừa co rọt lại, hơi thở trở nên vô cùng nặng nề, không gian xung quanh hắn đột nhiên giống như thủy tinh ầm ầm rãy nức chỉ còn mỏi vị trí của hắn, cả cơ thể thứ có thể động đậy chỉ là đôi mắt đang toát ra một tia sợ hãi đầu tiên trong đời hiện lên.
Thật ra cái hiện tượng này lúc trước hắn đã từng trải qua chỉ là lúc xưa thực lực hắn còn quá yếu đuối nên cảm nhận cũng không được rõ ràng như vậy, Lúc đó khi Văn Đằng Vương cảm nhận được hắn có Tinh Linh Tâm trong cơ thể mà chưa dung hợp hoàng toàn cũng từng có ý định chiếm đoạt, thế nhưng đã bị Phù Đổng Thiên Vương ngăn cản, cũng vì việc này mà Thánh Giống một đường tru diệt Văn Đằng Vương đánh đến ma giới kết quả bản thân hiện tại còn chưa rõ thế nào thế nhưng lúc trước Tinh Gia cũng từng nói hắn đã lăm vào Sinh Hồi Mị Cảnh, một loại trầm luân vô cùng hung hiểm.
Hắc ảnh kia lại phát lên cười quái dị một tiếng sau đó từ từ phi thân đến.
- kec kec kec.... cho dù ngươi là người nào đi chăn nửa thì chẳng phải bắt ngươi rồi moi móc linh hồn ngươi ra để kiểm tra vậy chẳng phải là rõ tất cả sao?
Hắn vừa cười quái dị vừa đi lại gần Võ Thừa từ dưới lớp áo bào không nhìn rõ dung nhan hắn nhưng mọi người có thể cảm nhận được một gương mặt vô cùng côn đồ cùng đắc ý đang nhìn Võ Thừa giống như một tên bạo hán nổi cơn cuồn dâm đang nhìn một thiếu nử yếu ớt nhu nhược trước mặt.
Trong giây phút đó Võ Thừa bổng không dãy dụa nửa, hắn thật chậm nhắm mắt một cái rồi từ từ mở mắt ra. trong giây phút đó Hắc ảnh chợt sững sốt một cái.
- Đừu...... chuyện gì thế này, vừa nảy là sao? Thẩm Phán Kinh????
hắc ảnh như kinh nghi rồi cước bộ như chậm lại.
Võ Thừa gương mặt lúc này vô cùng điềm tĩnh, nhưng trong lòng không ngừng cười khổ, Ngay cả linh hồn phán xét mà bản thân hắn cho là loại lực lượng mạnh mẽ và khó nắm bắt nhất đối với những người làm nhiều chuyện thương thiên hại lý thì càng hữu hiệu vậy mà người này phải nói là ngay cả một chút tác dụng cũng không có. chẳng lẻ thực lực lại có thể xóa sạch tất cả sao, có thực lực mạnh thì bản thân muốn làm gì cũng không có cảm giác tội lỗi, đúng vậy rồi. người này đã quá mạnh.
Hít sâu một hơi và âm thầm cắn vào chớp lưỡi để giữ tinh thần được bình tỉnh. linh hồn lực cùng linh lực không ngừng cuộn trào vận chuyển chuẩn bị dùng con bài cuối cùng của hắn.
Bản Mệnh Hung Thú...
Ong....
Bên trong Linh hồn hải Võ Thừa bên trong hồ nước một thân ảnh vô cùng đáng sợ đang ẩn mình dưới làng nước đột nhiên mở mắt. Thân ảnh này hay chân của loài người nhưng lại có từng phiến vẫy của loài rồng, Thân thể vô cùng khôi ngô với bốn cánh tay, gương mặt với bốn cái răng nanh chìa ra ngoài, vô cùng dữ tợn, trên đầu còn có hai cái sừng của Tê Giác, nếu nhìn kỷ có thể thấy gương mặt của thân ảnh này hao hao giống Võ Thừa như đúc. không nghi ngờ gì nửa đây chính là hung thú bản mệnh mà hắn đã đấp nặng thành công và huyễn hóa ra bây giờ nó đã trở thành thực thể.
Hắc ảnh sao vài hơi thở thất thần hắn hừ lạnh một tiếng.
- Hừ... là một cái Vô Thượng tu vi lại dám Phán Quyết bản Vương, Ta đổi ý rồi ta nên bắt người rút linh hồn ra, cơ thể ta sẽ luyện thành thi khôi, còn linh hồn ta sẽ luyện thành âm binh để ta sai khiến.
Vừa nói hắn vừa giơ tay lên điểm một chỉ về phía mi tâm Võ Thừa, bởi vì Võ Thừa lúc này đang như cá nằm trên thớt hắn nhẹ nhàn ra tay như vậy,,,, một đạo hắc quang bắn ra nhẹ nhàn nhưng không gian xung quanh lại bị bẽ cong gắp khúc có thể thấy lực đạo cở nào. đều này nói lên tu vi người trước mặt đã vô cùng bá đạo giơ tay nhắc chân đã có thể làm ra tới tình trạng này, phản phất quy chân không gì cản nổi.
Võ Thừa cố hết sức có thể thấy gân cổ hắn nổi cộm lên gương mặt đỏ hồng cố sức phát ra lượng lượng mạnh nhất còn ẩn bên trong cơ thể thoát khỏi trói buộc.
tất cả những người đứng trên bãi biển đều đồng thời hét lớn.
- Không....
- Đại ca... Đại Ca... Võ Đại Hiệp.. Đại Nhân....
Hải Sa ngất xĩu tại đương trường lần này nàng thật sự ngất. đôi mắt tất cả những người còn lại đều một mãng đỏ hồng. đối thủ quá cường đại có lòng họ có muốn cứu người cũng không thể làm được gì.
Nói chơi sao người ta Linh Hoàng một thân tu vi Thiên Thượng mà giờ phút này còn lâm vào lửa bổng dầu sôi như vậy, chúng ta chẳn khác gì pháo hôi nếu ra đó, chỉ sợ ngay cả cái rắm của người kia cũng có thể tiêu diệt toàn bộ người ở đây.
Mắt thấy đạo hắc quan như chắc chắn sẽ đâm vào mi tâm Võ Thừa thì đột nhiên trước mặt hắn lại đột nhiên vặn vẹo một cái. đạo hư ảnh kia như đi vào một tấm gương mà quỷ dị biến mất không chút tung tích.
Cớ sự diễn ra bất thình lình làm cho mọi người đều ngẩn ra trố mắt.
Võ Thừa nhíu mài một cái linh hồn lực cùng linh lực như xựng lại,
riêng chỉ có hắc ảnh kia thì lớn tiến hét lên.
- Lại là ngươi lão bất tử này.
hư không trống trải lại có một âm thanh vô cùng già nua vang lên.
- Dự Hai... vùng đất này của ta nhanh cút ra ngoài kia đi.
Hắc ảnh nghe người này nói chuyện đột nhiên nổi đóa hét lớn.
- Của con mẹ ngươi ích nhất còn hơn 50m nửa mới đến lãnh địa của ngươi lại còn buôn lời xàm ngôn xảo biện. Ta muốn xxx con mẹ ngươi ngay tại vị trí này.
Hắc ảnh hướng vào vùng không gian trước mặt Võ Thừa đánh ra một trưởng đôi mắt Võ Thừa trợ to lên như muốn rớt ra ngoài.
- Ta... Ta có nói gì đâu?
trong lòng hắn rào thét thế nhưng đột nhiên hắn lại có thể lấy lại quyền kiểm xoát cơ thể, phản xạ nhanh chóng lui về sau, rất nhanh đã đứng cạnh những người ở trên bãi biển.
lại như có một tiếng cười vang lên cùng lời nói vô cùng chính nghĩa.
- Đấy Dự Hai ngưỡi xem người kia có phải đã đứng trên vùng lãnh địa ta rồi không, ngươi còn hồ đồ muốn ăn thua đủ sao?,
- What????. ngươi.... làm người cũng không nên vô sỹ như vậy chứ? Lão hổn chướng ngươi hôm nay bản vương liều mạng với ngươi.
Hắc ảnh nghe âm thanh kia lại dường như phát điên hơn nửa, hắn thực sự tức giận a. chỉ thấy hắc quang đen kịch ầm ầm đánh tới không gian vặn vẹo vị trí khi trước Võ Thừa đứng đó, đột nhiên một cánh tay có phần khô gầy cũng từ vị trí đó đánh ra.
Bong...
Sóng xung kích đánh mạnh ra một vùng khiến cho mặt nước nơi này hình thành một lang sóng mạnh mẽ vỗ về phía bờ cát vàng nơi mọi người đang đứng.
Cánh tay khô gầy còn lại như phất về phía bãi biển một cái lặp tức làng sóng xung kích kia sinh sinh tiêu thất, mọi người thở phào một hơi.
Phùng Lão đứng sóng vai cùng Võ Thừa hắn thở dài lên tiếng.
cường giả siêu việc Vô Thượng cảnh giới.
Xoạt.....
Một tiếng kêu quái dị vang lên.
- Má nó chứ, lại là Hồn Binh. Hồn Binh của Thánh Quang Giới.
đạo hắc ảnh âm trầm đứng đó hai con mắt màu đỏ theo đạo hồng quang kia chém xuống cũng dần lớn hơn một chút dường như hắn đã cực kì tức giận.
- Nói... ngươi là người của thế lực nào ở Thánh Quang Giới?
Tiếng nói xào sạc khó nghe tới cực điểm khi lọt vào lỗ tay người ta vô cùng chói tai.
Chỉ thấy hắn dường như nghiêm tức lên đánh ra một đồ đằng phía trước, lần này đạo hồng quang kia chính thức bị cản lại sau một tiếng keng vô cùng thanh thúy thì dường như một hư ảnh mơ hồ như rít lên một tiếng rồi tiêu thất.
- kec kec kec.. tuy là hồn binh nhưng khí linh lại yếu ớt như chưa ăn cơm như vậy cũng muốn đọng đến bản vương sao?
Đáp lại hắn chỉ là một đôi mắt hơi xâu vào trong. Võ Thừa lúc này đã bình tĩnh trở lại. khí tức của hắc hảnh này làm cho hắn cảm giác ngột ngạt khó thở, hiển nhiên tu vi của thứ này đã vượt qua phạm trù bản thân hắn có thể đối khán. nhưng đều hắn khó hiểu là hắc ảnh này cớ làm sao không ra tay trực tiếp với hắn mà luôn mồm hỏi này hỏi kia vậy?
Thánh Quang Giới.. danh tự này hình như trước đây hắn có nghe Tinh Gia từng nói qua, theo lời Tinh Gia thì nơi này rất kinh khủng ngay cả Tinh Gia hắn cũng không muốn đến cái đị phương này.
Một kích không thành Võ Thừa cũng không quang tâm đến hình tượng bản thân trực tiếp lùi về sau tấm khiên bên tay trái vẩn khư khư giữ phía trước rõ ràng hắn đang rất tập trung đề phòng hắc ảnh này ra tay.
Khi nhìn rõ cái khiên hình thoi kia hai con mắt màu đỏ của đạo hắc ảnh này dường như lại lớn ra thêm một chút hắn thất thần lẩm bẩm.
- Gì chứ? hoa văn của Lục Bộ Tài Phán....Ta ta bị hoa mắt à? không.. không thể nào như vậy được.
Trong lúc hắc ảnh kia hình như chìm vào trong suy tư Võ Thừa đã duy chuyển càng xa hắn khoảng cảnh đến bờ biển không đến 30m mắt nhìn thì có lẽ chỉ trong vài cái hơi thở hắn đã đến nhưng trong lúc này đột nhiên hắc ảnh kia nâng một đầu ngón tay lên hét.
- Khóa không...
Rắc.....
Đôi đồng tử trong mắt Võ Thừa co rọt lại, hơi thở trở nên vô cùng nặng nề, không gian xung quanh hắn đột nhiên giống như thủy tinh ầm ầm rãy nức chỉ còn mỏi vị trí của hắn, cả cơ thể thứ có thể động đậy chỉ là đôi mắt đang toát ra một tia sợ hãi đầu tiên trong đời hiện lên.
Thật ra cái hiện tượng này lúc trước hắn đã từng trải qua chỉ là lúc xưa thực lực hắn còn quá yếu đuối nên cảm nhận cũng không được rõ ràng như vậy, Lúc đó khi Văn Đằng Vương cảm nhận được hắn có Tinh Linh Tâm trong cơ thể mà chưa dung hợp hoàng toàn cũng từng có ý định chiếm đoạt, thế nhưng đã bị Phù Đổng Thiên Vương ngăn cản, cũng vì việc này mà Thánh Giống một đường tru diệt Văn Đằng Vương đánh đến ma giới kết quả bản thân hiện tại còn chưa rõ thế nào thế nhưng lúc trước Tinh Gia cũng từng nói hắn đã lăm vào Sinh Hồi Mị Cảnh, một loại trầm luân vô cùng hung hiểm.
Hắc ảnh kia lại phát lên cười quái dị một tiếng sau đó từ từ phi thân đến.
- kec kec kec.... cho dù ngươi là người nào đi chăn nửa thì chẳng phải bắt ngươi rồi moi móc linh hồn ngươi ra để kiểm tra vậy chẳng phải là rõ tất cả sao?
Hắn vừa cười quái dị vừa đi lại gần Võ Thừa từ dưới lớp áo bào không nhìn rõ dung nhan hắn nhưng mọi người có thể cảm nhận được một gương mặt vô cùng côn đồ cùng đắc ý đang nhìn Võ Thừa giống như một tên bạo hán nổi cơn cuồn dâm đang nhìn một thiếu nử yếu ớt nhu nhược trước mặt.
Trong giây phút đó Võ Thừa bổng không dãy dụa nửa, hắn thật chậm nhắm mắt một cái rồi từ từ mở mắt ra. trong giây phút đó Hắc ảnh chợt sững sốt một cái.
- Đừu...... chuyện gì thế này, vừa nảy là sao? Thẩm Phán Kinh????
hắc ảnh như kinh nghi rồi cước bộ như chậm lại.
Võ Thừa gương mặt lúc này vô cùng điềm tĩnh, nhưng trong lòng không ngừng cười khổ, Ngay cả linh hồn phán xét mà bản thân hắn cho là loại lực lượng mạnh mẽ và khó nắm bắt nhất đối với những người làm nhiều chuyện thương thiên hại lý thì càng hữu hiệu vậy mà người này phải nói là ngay cả một chút tác dụng cũng không có. chẳng lẻ thực lực lại có thể xóa sạch tất cả sao, có thực lực mạnh thì bản thân muốn làm gì cũng không có cảm giác tội lỗi, đúng vậy rồi. người này đã quá mạnh.
Hít sâu một hơi và âm thầm cắn vào chớp lưỡi để giữ tinh thần được bình tỉnh. linh hồn lực cùng linh lực không ngừng cuộn trào vận chuyển chuẩn bị dùng con bài cuối cùng của hắn.
Bản Mệnh Hung Thú...
Ong....
Bên trong Linh hồn hải Võ Thừa bên trong hồ nước một thân ảnh vô cùng đáng sợ đang ẩn mình dưới làng nước đột nhiên mở mắt. Thân ảnh này hay chân của loài người nhưng lại có từng phiến vẫy của loài rồng, Thân thể vô cùng khôi ngô với bốn cánh tay, gương mặt với bốn cái răng nanh chìa ra ngoài, vô cùng dữ tợn, trên đầu còn có hai cái sừng của Tê Giác, nếu nhìn kỷ có thể thấy gương mặt của thân ảnh này hao hao giống Võ Thừa như đúc. không nghi ngờ gì nửa đây chính là hung thú bản mệnh mà hắn đã đấp nặng thành công và huyễn hóa ra bây giờ nó đã trở thành thực thể.
Hắc ảnh sao vài hơi thở thất thần hắn hừ lạnh một tiếng.
- Hừ... là một cái Vô Thượng tu vi lại dám Phán Quyết bản Vương, Ta đổi ý rồi ta nên bắt người rút linh hồn ra, cơ thể ta sẽ luyện thành thi khôi, còn linh hồn ta sẽ luyện thành âm binh để ta sai khiến.
Vừa nói hắn vừa giơ tay lên điểm một chỉ về phía mi tâm Võ Thừa, bởi vì Võ Thừa lúc này đang như cá nằm trên thớt hắn nhẹ nhàn ra tay như vậy,,,, một đạo hắc quang bắn ra nhẹ nhàn nhưng không gian xung quanh lại bị bẽ cong gắp khúc có thể thấy lực đạo cở nào. đều này nói lên tu vi người trước mặt đã vô cùng bá đạo giơ tay nhắc chân đã có thể làm ra tới tình trạng này, phản phất quy chân không gì cản nổi.
Võ Thừa cố hết sức có thể thấy gân cổ hắn nổi cộm lên gương mặt đỏ hồng cố sức phát ra lượng lượng mạnh nhất còn ẩn bên trong cơ thể thoát khỏi trói buộc.
tất cả những người đứng trên bãi biển đều đồng thời hét lớn.
- Không....
- Đại ca... Đại Ca... Võ Đại Hiệp.. Đại Nhân....
Hải Sa ngất xĩu tại đương trường lần này nàng thật sự ngất. đôi mắt tất cả những người còn lại đều một mãng đỏ hồng. đối thủ quá cường đại có lòng họ có muốn cứu người cũng không thể làm được gì.
Nói chơi sao người ta Linh Hoàng một thân tu vi Thiên Thượng mà giờ phút này còn lâm vào lửa bổng dầu sôi như vậy, chúng ta chẳn khác gì pháo hôi nếu ra đó, chỉ sợ ngay cả cái rắm của người kia cũng có thể tiêu diệt toàn bộ người ở đây.
Mắt thấy đạo hắc quan như chắc chắn sẽ đâm vào mi tâm Võ Thừa thì đột nhiên trước mặt hắn lại đột nhiên vặn vẹo một cái. đạo hư ảnh kia như đi vào một tấm gương mà quỷ dị biến mất không chút tung tích.
Cớ sự diễn ra bất thình lình làm cho mọi người đều ngẩn ra trố mắt.
Võ Thừa nhíu mài một cái linh hồn lực cùng linh lực như xựng lại,
riêng chỉ có hắc ảnh kia thì lớn tiến hét lên.
- Lại là ngươi lão bất tử này.
hư không trống trải lại có một âm thanh vô cùng già nua vang lên.
- Dự Hai... vùng đất này của ta nhanh cút ra ngoài kia đi.
Hắc ảnh nghe người này nói chuyện đột nhiên nổi đóa hét lớn.
- Của con mẹ ngươi ích nhất còn hơn 50m nửa mới đến lãnh địa của ngươi lại còn buôn lời xàm ngôn xảo biện. Ta muốn xxx con mẹ ngươi ngay tại vị trí này.
Hắc ảnh hướng vào vùng không gian trước mặt Võ Thừa đánh ra một trưởng đôi mắt Võ Thừa trợ to lên như muốn rớt ra ngoài.
- Ta... Ta có nói gì đâu?
trong lòng hắn rào thét thế nhưng đột nhiên hắn lại có thể lấy lại quyền kiểm xoát cơ thể, phản xạ nhanh chóng lui về sau, rất nhanh đã đứng cạnh những người ở trên bãi biển.
lại như có một tiếng cười vang lên cùng lời nói vô cùng chính nghĩa.
- Đấy Dự Hai ngưỡi xem người kia có phải đã đứng trên vùng lãnh địa ta rồi không, ngươi còn hồ đồ muốn ăn thua đủ sao?,
- What????. ngươi.... làm người cũng không nên vô sỹ như vậy chứ? Lão hổn chướng ngươi hôm nay bản vương liều mạng với ngươi.
Hắc ảnh nghe âm thanh kia lại dường như phát điên hơn nửa, hắn thực sự tức giận a. chỉ thấy hắc quang đen kịch ầm ầm đánh tới không gian vặn vẹo vị trí khi trước Võ Thừa đứng đó, đột nhiên một cánh tay có phần khô gầy cũng từ vị trí đó đánh ra.
Bong...
Sóng xung kích đánh mạnh ra một vùng khiến cho mặt nước nơi này hình thành một lang sóng mạnh mẽ vỗ về phía bờ cát vàng nơi mọi người đang đứng.
Cánh tay khô gầy còn lại như phất về phía bãi biển một cái lặp tức làng sóng xung kích kia sinh sinh tiêu thất, mọi người thở phào một hơi.
Phùng Lão đứng sóng vai cùng Võ Thừa hắn thở dài lên tiếng.
cường giả siêu việc Vô Thượng cảnh giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.