Chương 51: Ta tu luyện không phải để giết chóc
Khải Hầu Thừa Thương
05/10/2020
Bên cạnh bờ suối.
Âm thanh phịch phịch của da thịt vang lên không ngừng.
- Đại Kình Quyền.
Một con cá voi được ngưng tụ bằng linh lực lao thẳng vào một người như dã thú. Ầm một tiếng người kia văng ra hơn 30m nhưng lập tức hắn đứng dậy dậm chân xong lên một quyền đánh ra mang theo linh lực mạnh mẽ đập thẳng vào ngực võ thừa. Võ thừa không né tránh lại một quyền vung lên. Lại phịch ầm hai người văng ra. Khói bụi tung tóe không nhìn rõ.
Võ thừa văng ra va chạm mạnh vào một tản đá lớn sau đó rớt xuống đất khóe miệng tràng máu tươi đột nhiên con ngươi hắn co lại hắn ngã người lăng qua một bên cùng lúc đó trong khói bụi một thân ảnh điên cuồng lao ra một quyền không trúng ngsy sau đó là một cước đá bay võ thừa ra thêm 15m. Võ thừa không kìm được lại phun ra ngụm máu. Chỉ nghe âm thanh khàng khàng của triệu chấn vang lên.
- Giết... giết... ta muống giết ngươi..
Triệu trấn tiếp tục muốn lao lên võ thừa lúc này một gối quỳ dưới đất hai bàn tay đặt xuống nền đất âm thanh khàn đặt vang lên từ cổ họng.
- Vực Giới Tán...
Ong...
một vòng không gian linh khí như bị đảy lùi ra ngoài không ngừng mở rộng lấy võ thừa làm trung tâm cho đến khi rộng ra khoảng 30m bán kính thì dừng lại. Với linh hồn lực võ thừa hiện tại chỉ có thể thi triễn vực giới tán ở bản kính 30m xung quanh hắn. Triệu Chấn vừa nhảy vào vòng không gian này chợt bước chân chở nên chậm chạp hẳn.
Hắn giang nan bước lên từng bước vẫn muốn xong lên giết chóc về phía võ thừa. Võ thừa chầm chậm đứng dậy nhìn Triệu chấn bình tĩnh mở miệng.
- Kết thúc ở đây thôi..!
Thân hình khẻ động Võ thừa không ngần ngại tiến lên quyền đấm cước đá lên người Triệu chấn. Triệu chấn lúc này khi vào trong vực giới, linh lực bạo phát trong người hắn đã bị tiêu tán nhanh chóng. Cã người thoát lực những cơn đau nhứt do vết thương bất đầu phát tát làm cho khuôn mặt hắn không ngừng vặn vẹo. Từ trong đau đớn ánh mắt hắn kéo về một tia thanh tĩnh.
Phịch một tiếng triệu trấn lảo đảo lui về sau thân hình lung lai sấp đổ hắn cắn răng cố trụ vững nhìn võ thừa phía đối diện. Hắn nở nụ cười chua xót mở miệng.
- Ngay từ lúc hai chúng ta giao chiến ta biết ngươi không xuất toàn lực.
Võ thừa dừng lại cũng nhìn Triệu chấn phía trước mặt không nói lời nào. Triệu chấn nói tiếp.
- Triệu chấn ta cả đời tu luyện giết người vô số. Ngày hôm nay ta bại và chết trong tay ngươi đó là chuyện ta cũng đã nghĩ tới từ lâu.
Hắn trong khi nói chuyện cơ thể dần héo rủ do linh lực bị tán đi. Miệng hắn không ngừng phun máu. Thân hình không trụ vững được nữa một chân quỳ xuống đất. Cánh tay giang nang đưa lên chùi máu nơi khóe miệng.
- Người tuổi trẻ ta muốn biết tên ngươi!
Võ thừa gương mặt không đổi nhìn kẻ đối diện đã không còn sức chiến đấu đột nhiên trong thâm tâm có một loại cảm xúc khó hiểu dân lên.
- Võ thừa.
Võ thừa mở miệng còn dính một tia máu của hắn.
Triệu chấn gật đầu.
- Ngươi rất mạnh.Ta hôm nay bạy tâm phục khẩu phục. Chỉ có một đều muốn nói với ngươi. Nhân nhượng với kẻ địch chính là tàn nhẩn với bản thân. Ngươi... nên hiểu đều đó.
- Đến. Giải thoát cho ta đi.
Hắn ngữa cổ lên ánh mắt từ từ nhắm lại hắn đã buôn tha việc sống tiếp. Hắn khi cầm viên đan dược kia nuốt vào là đã chẳng màng đến sống chết có hạ được võ thừa hay không thì chuyện tu luyện đối với hắn xem như bỏ. Đối với một võ giả mất đi sự khống chế đối với linh lực còn kinh khủng hơn là cái chết. Mà Nộ Linh Đan kia khi bộc phát mạnh mẽ dược tính của nó đã vô tình đánh vở đan điền của một võ giả kích phát toàn bộ linh lực trong cơ thể giống như thiêu đốt mặc dù người dùng nhất thời có thể có thực lực tăng mạnh nhưng khi mọi chuyện qua đi cái gì cháy sẽ để lại tro tàn. Triệu trấn là một võ giả. Hắn biết mình giờ đã phế nên việc bông tha tất cả kể cả sự sống sót của mình cũng không màng.
Võ thừa nhìn Triệu chấn. Người này mặc dù sát khí lượng lờ quanh thân trứng tỏ đã từng giết rất nhiều người nhưng phàm những kẻ ác bá võ thừa đều rất mẫn cảm đối với người này lại không sinh ra sự thù gét dị thường kia như ở trên người triệu ma la. Đó cũng là lí do vì sao khi giao chiến với hai người này võ thừa không ra tay hạ sát.
Trầm mặt hồi lâu võ thừa mở miệng.
- Ta tu luyện không phải để giết chóc.
Một câu nói đơn giản cùng với bộ mặt chất phát của người đứng trước mặt khiến nội tâm Triệu chấn không ngừng rợn sóng. Hắn bản thân người Triệu gia chảy qua nhiều cuộc chém giết kể cả trong tộc lẫn bên ngoài. Hắn mặt dù cũng chán gét những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu. Những kẻ hắn giết đều có thực lực tương đương và cho những người này chết trong kiêu dũng không bôi nhọ thanh danh không phỉ bán nhục mạ.trong cuộc đời sát phạt của hắn cũng chưa từng giết hại qua phụ nữ hay trẻ em như những tên cường đạo khác. Hắn chỉ là một kẻ truy tìm đỉnh phong nhưng rất tiếc phải dừng lại khi đối mặt với võ thừa.
Triệu chấn miểm cười chua xót hắn hiện tại ngay cả tự thân kết liểu chính mình cũng không đủ lực. Một cuộc chiến sinh tử bổng nhiên rơi vào một loại trạng thái trầm mặt.
Bên ngoài Chiến Địa Chi Nguyên.
Trước mặt ba lão giả có một tấm màng sáng bên trong lại chia ra nhiều ô vuông riêng biệt. Mỗi ô vuông cái có hình ảnh bên trong có cái cũng trống không. Mỗi khi có linh lực dạo động đo chiến đấu thì một cái ô vuông bất kì lại mơ hồ hiện ra thân ảnh bên trong đó. Và tất nhiên cảnh đánh nhau vừa rồi của võ thừa đã hiện lên cho đến khi kết thúc trận đấu. Một lão giả trong đó miểm cười nói chuyện.
- Lương huynh nói không sai. Lần chiến địa này mở ra có khá nhiều hạt giống tốt.
Trưởng lão họ lương vuốt râu cười mở miệng.
- Người này tư chất khá tâm tính trầm ổn nếu hắn trên võ đài chiến lọt vào tóp 100 thì ta sẽ nhận hắn mang về tông môn.
- Thúi lắm Lương lão đầu người này ta nhìn trúng chỉ cần một năm qua đi lão phu trực tiếp nhận hắn.
Lão giả họ lương nhíu mài. Ánh mắt lóe lên tia sáng.
- Lâm Thiên Thức ngươi muốn tranh đoạt cùng lão phu sao..?
- Hừ lão phu nói đã nhìn trúng thì là nhìn trúng nếu ngươi đánh thắng ta thì hãy nói sao.
- Ngươi....
Chòm râu bạc trắng lão giả họ Lương giật giật vài cái xem ra lão rất tức giận. Vừa định ăn thua đủ với lão thất phu này thì lão giả họ lục lên tiếng.
- Hai vị bình tĩnh. Về phần này ta thấy hay là để người này tự chọn đi.
Ánh mắt lão giả họ lục đầy thăm ý. Hai lão giả còn lại cũng là những lão hồ ly sống lâu năm làm sao không hiểu ý tứ lão giả họ lục. Lúc nãy trận chiến võ thừa cùng triệu chấn. Họ rõ ràng phát hiện võ thừa vừa là võ giả còn là Linh sư. Đối với người thiên phú như vậy ai cũng phải động tâm. Phàm một người tu luyện linh hồn thì về mặt võ lực thường sẽ yếu nhược. Đều đó hiện gõ trên người của Lục trấn hà. Tu vi hắn là thái ất lục trọng nhưng linh hồn lực mạnh mẽ hơn nhiều, gần chạm tới Linh Vương như lời của tinh gia. Nhưng võ thừa thì về mặt võ lực lại cường hãn hắn một mình đánh với hai trưởng lão Triệu gia cấp bậc hơn mình hai trọng cuối cùng ép một người phải sử dụng Nộ Linh Đan cực đoan nâng cao tu vi nhưng cũng không đánh bại được võ thừa.
- Công pháp tiểu tử này sử dụng có chút thú vị.
Lão giả họ Lục lên tiếng làm cho hai người còn lại cũng gật gù.
Bên trong chiến địa
CHÁT.....
Một âm thanh chát chúa vang lên rõ ràng là có người bị một tát rất mạnh vào mặt.
Âm thanh phịch phịch của da thịt vang lên không ngừng.
- Đại Kình Quyền.
Một con cá voi được ngưng tụ bằng linh lực lao thẳng vào một người như dã thú. Ầm một tiếng người kia văng ra hơn 30m nhưng lập tức hắn đứng dậy dậm chân xong lên một quyền đánh ra mang theo linh lực mạnh mẽ đập thẳng vào ngực võ thừa. Võ thừa không né tránh lại một quyền vung lên. Lại phịch ầm hai người văng ra. Khói bụi tung tóe không nhìn rõ.
Võ thừa văng ra va chạm mạnh vào một tản đá lớn sau đó rớt xuống đất khóe miệng tràng máu tươi đột nhiên con ngươi hắn co lại hắn ngã người lăng qua một bên cùng lúc đó trong khói bụi một thân ảnh điên cuồng lao ra một quyền không trúng ngsy sau đó là một cước đá bay võ thừa ra thêm 15m. Võ thừa không kìm được lại phun ra ngụm máu. Chỉ nghe âm thanh khàng khàng của triệu chấn vang lên.
- Giết... giết... ta muống giết ngươi..
Triệu trấn tiếp tục muốn lao lên võ thừa lúc này một gối quỳ dưới đất hai bàn tay đặt xuống nền đất âm thanh khàn đặt vang lên từ cổ họng.
- Vực Giới Tán...
Ong...
một vòng không gian linh khí như bị đảy lùi ra ngoài không ngừng mở rộng lấy võ thừa làm trung tâm cho đến khi rộng ra khoảng 30m bán kính thì dừng lại. Với linh hồn lực võ thừa hiện tại chỉ có thể thi triễn vực giới tán ở bản kính 30m xung quanh hắn. Triệu Chấn vừa nhảy vào vòng không gian này chợt bước chân chở nên chậm chạp hẳn.
Hắn giang nan bước lên từng bước vẫn muốn xong lên giết chóc về phía võ thừa. Võ thừa chầm chậm đứng dậy nhìn Triệu chấn bình tĩnh mở miệng.
- Kết thúc ở đây thôi..!
Thân hình khẻ động Võ thừa không ngần ngại tiến lên quyền đấm cước đá lên người Triệu chấn. Triệu chấn lúc này khi vào trong vực giới, linh lực bạo phát trong người hắn đã bị tiêu tán nhanh chóng. Cã người thoát lực những cơn đau nhứt do vết thương bất đầu phát tát làm cho khuôn mặt hắn không ngừng vặn vẹo. Từ trong đau đớn ánh mắt hắn kéo về một tia thanh tĩnh.
Phịch một tiếng triệu trấn lảo đảo lui về sau thân hình lung lai sấp đổ hắn cắn răng cố trụ vững nhìn võ thừa phía đối diện. Hắn nở nụ cười chua xót mở miệng.
- Ngay từ lúc hai chúng ta giao chiến ta biết ngươi không xuất toàn lực.
Võ thừa dừng lại cũng nhìn Triệu chấn phía trước mặt không nói lời nào. Triệu chấn nói tiếp.
- Triệu chấn ta cả đời tu luyện giết người vô số. Ngày hôm nay ta bại và chết trong tay ngươi đó là chuyện ta cũng đã nghĩ tới từ lâu.
Hắn trong khi nói chuyện cơ thể dần héo rủ do linh lực bị tán đi. Miệng hắn không ngừng phun máu. Thân hình không trụ vững được nữa một chân quỳ xuống đất. Cánh tay giang nang đưa lên chùi máu nơi khóe miệng.
- Người tuổi trẻ ta muốn biết tên ngươi!
Võ thừa gương mặt không đổi nhìn kẻ đối diện đã không còn sức chiến đấu đột nhiên trong thâm tâm có một loại cảm xúc khó hiểu dân lên.
- Võ thừa.
Võ thừa mở miệng còn dính một tia máu của hắn.
Triệu chấn gật đầu.
- Ngươi rất mạnh.Ta hôm nay bạy tâm phục khẩu phục. Chỉ có một đều muốn nói với ngươi. Nhân nhượng với kẻ địch chính là tàn nhẩn với bản thân. Ngươi... nên hiểu đều đó.
- Đến. Giải thoát cho ta đi.
Hắn ngữa cổ lên ánh mắt từ từ nhắm lại hắn đã buôn tha việc sống tiếp. Hắn khi cầm viên đan dược kia nuốt vào là đã chẳng màng đến sống chết có hạ được võ thừa hay không thì chuyện tu luyện đối với hắn xem như bỏ. Đối với một võ giả mất đi sự khống chế đối với linh lực còn kinh khủng hơn là cái chết. Mà Nộ Linh Đan kia khi bộc phát mạnh mẽ dược tính của nó đã vô tình đánh vở đan điền của một võ giả kích phát toàn bộ linh lực trong cơ thể giống như thiêu đốt mặc dù người dùng nhất thời có thể có thực lực tăng mạnh nhưng khi mọi chuyện qua đi cái gì cháy sẽ để lại tro tàn. Triệu trấn là một võ giả. Hắn biết mình giờ đã phế nên việc bông tha tất cả kể cả sự sống sót của mình cũng không màng.
Võ thừa nhìn Triệu chấn. Người này mặc dù sát khí lượng lờ quanh thân trứng tỏ đã từng giết rất nhiều người nhưng phàm những kẻ ác bá võ thừa đều rất mẫn cảm đối với người này lại không sinh ra sự thù gét dị thường kia như ở trên người triệu ma la. Đó cũng là lí do vì sao khi giao chiến với hai người này võ thừa không ra tay hạ sát.
Trầm mặt hồi lâu võ thừa mở miệng.
- Ta tu luyện không phải để giết chóc.
Một câu nói đơn giản cùng với bộ mặt chất phát của người đứng trước mặt khiến nội tâm Triệu chấn không ngừng rợn sóng. Hắn bản thân người Triệu gia chảy qua nhiều cuộc chém giết kể cả trong tộc lẫn bên ngoài. Hắn mặt dù cũng chán gét những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu. Những kẻ hắn giết đều có thực lực tương đương và cho những người này chết trong kiêu dũng không bôi nhọ thanh danh không phỉ bán nhục mạ.trong cuộc đời sát phạt của hắn cũng chưa từng giết hại qua phụ nữ hay trẻ em như những tên cường đạo khác. Hắn chỉ là một kẻ truy tìm đỉnh phong nhưng rất tiếc phải dừng lại khi đối mặt với võ thừa.
Triệu chấn miểm cười chua xót hắn hiện tại ngay cả tự thân kết liểu chính mình cũng không đủ lực. Một cuộc chiến sinh tử bổng nhiên rơi vào một loại trạng thái trầm mặt.
Bên ngoài Chiến Địa Chi Nguyên.
Trước mặt ba lão giả có một tấm màng sáng bên trong lại chia ra nhiều ô vuông riêng biệt. Mỗi ô vuông cái có hình ảnh bên trong có cái cũng trống không. Mỗi khi có linh lực dạo động đo chiến đấu thì một cái ô vuông bất kì lại mơ hồ hiện ra thân ảnh bên trong đó. Và tất nhiên cảnh đánh nhau vừa rồi của võ thừa đã hiện lên cho đến khi kết thúc trận đấu. Một lão giả trong đó miểm cười nói chuyện.
- Lương huynh nói không sai. Lần chiến địa này mở ra có khá nhiều hạt giống tốt.
Trưởng lão họ lương vuốt râu cười mở miệng.
- Người này tư chất khá tâm tính trầm ổn nếu hắn trên võ đài chiến lọt vào tóp 100 thì ta sẽ nhận hắn mang về tông môn.
- Thúi lắm Lương lão đầu người này ta nhìn trúng chỉ cần một năm qua đi lão phu trực tiếp nhận hắn.
Lão giả họ lương nhíu mài. Ánh mắt lóe lên tia sáng.
- Lâm Thiên Thức ngươi muốn tranh đoạt cùng lão phu sao..?
- Hừ lão phu nói đã nhìn trúng thì là nhìn trúng nếu ngươi đánh thắng ta thì hãy nói sao.
- Ngươi....
Chòm râu bạc trắng lão giả họ Lương giật giật vài cái xem ra lão rất tức giận. Vừa định ăn thua đủ với lão thất phu này thì lão giả họ lục lên tiếng.
- Hai vị bình tĩnh. Về phần này ta thấy hay là để người này tự chọn đi.
Ánh mắt lão giả họ lục đầy thăm ý. Hai lão giả còn lại cũng là những lão hồ ly sống lâu năm làm sao không hiểu ý tứ lão giả họ lục. Lúc nãy trận chiến võ thừa cùng triệu chấn. Họ rõ ràng phát hiện võ thừa vừa là võ giả còn là Linh sư. Đối với người thiên phú như vậy ai cũng phải động tâm. Phàm một người tu luyện linh hồn thì về mặt võ lực thường sẽ yếu nhược. Đều đó hiện gõ trên người của Lục trấn hà. Tu vi hắn là thái ất lục trọng nhưng linh hồn lực mạnh mẽ hơn nhiều, gần chạm tới Linh Vương như lời của tinh gia. Nhưng võ thừa thì về mặt võ lực lại cường hãn hắn một mình đánh với hai trưởng lão Triệu gia cấp bậc hơn mình hai trọng cuối cùng ép một người phải sử dụng Nộ Linh Đan cực đoan nâng cao tu vi nhưng cũng không đánh bại được võ thừa.
- Công pháp tiểu tử này sử dụng có chút thú vị.
Lão giả họ Lục lên tiếng làm cho hai người còn lại cũng gật gù.
Bên trong chiến địa
CHÁT.....
Một âm thanh chát chúa vang lên rõ ràng là có người bị một tát rất mạnh vào mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.