Chương 162: Trong hư có thực
Khải Hầu Thừa Thương
07/09/2021
Nghe Hắc Minh Khổng Chương nói vậy trong lòng Võ Thừa đã hiểu. thì ra đợt tấn công vừa rồi của Dạ Xao MaDa chỉ là một đám hổn tạp chưa mở linh trí, chúng chỉ đơn thuần là bản năng thấy có thứ ăn được liền xong lên bất kể sống chết. đối với những loại như vậy mặt dù chúng hung hăn tàn bào nhưng chung quy là dễ đối phó. nhưng đối với một đội ngủ có tổ chức như những gì hắn thấy ngoài kia thì chắc chắn rằng chuyện đã không dễ dàng như vậy.
Sau đó Võ Thừa cũng âm thầm truyền âm cho ba người Nhan Phong Ngử cùng Phùng Lão. khi nhận được tin tức từ hắn đám người này nhất thời tay chân rụng rời, nhưng khi nghe nói thứ kia cũng đang e dè không tiến lên bọn họ lại càng thêm sầu nảo.
- Còn nói, cái này giống như một cây dao treo trên đầu mà lắc lư, không biết chừng nào nó rớt xuống, cảm giác muốn xoắn ra quần.
lại qua thêm 1 nén nhan thời gian lúc này con thuyền đã hoàn toàn ngừng hẳn. Võ Thừa cũng được Hắc Minh Khổng Chương báo.
- Lão Đại a. phía trước ta thực sự không tiến lên được nửa chỉ có thể đi tới đây thôi.
- Ngươi cảm nhận được cái gì.
- Ta không biết nhưng vùng đất phía trước làm cho ta có cảm giác giống như ta vừa sinh ra đã gặp một cụ lão sống vạn năm phản phất già nua và đáng sợ. ta... ta không đi đâu a.
Con thuyền dừng phía trước hòn đảo gần 1km nếu là bình thường những người ở đây coi bộ chỉ trong vài cái hơi thở họ cũng có thể phi hành đến thế nhưng lúc này trừ Võ Thừa vị Linh Hoàng duy nhất ở đây thấy không có gì bất thường thì những người con lại mồ hôi trên tráng đã lắm tấm xuất hiện.
hắn xoay đầu nhìn mọi người có chút nghi hoặc, thế nhưng bắt gặp ai ai cũng mang bộ dạng khó coi nên hắn cũng nặng ra một gương mặt ngưng trọng hỏi nhỏ người bên cạnh.
- Các ngươi cảm thấy thế nào?
Bạch Diện trợn tròn mắt, hắn nãy giờ luôn quan sát hành động của Võ Thừa hắn phát hiện người này dường như hoàng toàn không có phản ứng gì với loại khí tức mà hòn đảo này phát ra.
- Vậy mà còn bày ra cái bộ mặt muốn ăn đấm như vậy???
- Đại Ca. ngươi...
Tưỡng Tấu Lục cười khổ một cái, những tên biến thái này không thể dùng lẽ thường để hình dung được nửa rồi.
- Đại Ca hòn đảo này phát ra một loại uy áp khó hiểu khiến cho ta cảm giác mình nhỏ bé như loài sâu kiến được sống bám vào nó...
- Sâu kiến còn đở a.. ta thấy ngay cả cái rắm cũng không bằng...
Bạch Diện trợn mắt cắn răng ken két lên tiếng. phí sau hắn là nử tử lúc trước được hắn cứu khỏi móng vuốt của Dạ Xoa, này này lớn lên cũng là một mỹ nhân xinh đẹp thế nhưng đối với Bạch Diện lại là một cái vướng víu không hơn không kém. hắn cũng đã buôn lời nặng nề xua đuổi cô gái này ra khỏi đội ngủ bởi vì ngay cả bản thân hắn còn lo chưa được. còn nói về dung mạo. haizz Bạch Diện hắn vốn là một trong các vị thánh tử của Vạn Độc Tông, cũng là một người khí độ vóc dáng anh tuấn cũng có không ích hồng nhan âm thầm mến mộ hắn chỉ là tên này một lòng truy cầu lực lượng cùng địa vị nử nhân trong mắt hắn sớm đã không có cân lượng rồi.
- Cái gì mà lấy thân báo đáp. báo cái rấm. coi bộ là có đi ra được cái địa phương này không kia kìa.
Thế nhưng đều khiến Bạch Diện hắn tức muốn thổ huyết là sau khi mắn chưởi nử nhân này nàng lệ tràng đầy mặt đã vậy thì thôi lại nhận được ánh mắt của đám người Tưỡng Tấu Lục, Cầu Lục Quý,Tống Mạnh Đam vô cùng thâm ý nhìn hắn rất có tiết tấu.
- Ngươi cái tên cầm thú không bằng này, làm cho con gái người ta đi theo ngươi rồi phủi đít bỏ đi, ngươi a ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Khóe miệng hắn co giật liên tục xúc động đến đôi mắt đỏ hồng, nhìn ba người huynh đệ mình rồi lại nhìn nử tử đang lệ ngấn đầy mặt nức nở ngẹn ngào một bên.-Ta....Ta đã làm gì đâu??? các ngươi....
Sau đó hắn vô ý nhìn Võ Thừa chỉ nghe
- Chuyện này... Ta thấy ngươi cũng không cần câu nệ tình tiếc quá a.
- Ta ngất....
Bạch Diện tại đương trường ngã ngửa cặp mắt trắng giã.
Võ Thừa vọi đưa tay lên miệng ho khan vài tiếng. chuyện này cũng thật khó nói. hồi lâu sau chỉ nghe hắn.
- Các ngươi có thể vận dụng được bao nhiêu lực lượng trong cơ thể?
- Không đến năm thành.
đám người liền trả lời.
- Nếu đã vậy. Truyện Full
Hắn lớn tiếng hô
- Mọi ngườ chú ý. hãy cố gắn phục dụng nội đang của MaDa để tăng mức độ thủy nguyên căn trong cơ thể. sau đó chúng ta sẽ chạy bộ qua bờ bên kia. con thuyền đã không thể tiến lên nửa.
Mặc dù đám người này lực lượng không còn khả năng phi hành nhưng Võ Thừa tin chắc rằng bọn họ có thể duy chuyển trên mặt nước. huốn hồ bọn họ đều là người có cuộc sống gắn liền với biển đảo công thêm thủy nguyên căng kia chắc chắn có thể làm được, khoảng cách 1km nói xa không xa nhưng gần thì không thể gần được. đã đạt đến cảnh giới của bọn họ ở đều kiện bình thường có thể ở vài cái hô hấp cũng đến được đất liền phía trước, nhưng bây giờ, nếu họ không cố gắn thì khỏi nói cũng biết kết quả như thế nào.
Mọi người nhìn nhau một cái sau đó lặp tức ngồi xuống tại vị trí trên tay mỏi người ích nhiều đều xuất ra vài hạt châu màu lam nhỏ cở ngón tay cái. hiển nhiên thứ này là nội đang của Dạ Xoa MaDa chứa một lượng lớn thủy nguyên căn. trong trận chiến lúc trước mỏi người đều giết được vài con và thuận tay mà lấy.
- Phùng Lão không cần duy trì màng phòng hộ nửa. các ngươi đều tức tốt đi ta sẽ hộ pháp.
Nghe Võ Thừa nói vậy bốn người cũng không chút đề phòng lặp tức làm theo. nói về sự tiêu hao thì bốn người này là nhiều nhất, thế nhưng đâu còn cách gì khác ở đây bốn người bọn họ tu vi cao nhất.
Có một vị Linh Hoàng thủ hộ mọi người cũng thêm phần yên tâm.
Nhất thời chiếc du thuyền của Nhan Phong Ngử im liềm tại chổ, bọn họ cũng không biết ở ngoài kia Thiên Phạt Hải Ngân lại đang trong giai đoạn cao trào.
Từng chiếc du thuyền bị phá hủy, tiếng la hét vang đến trời cao, nó báo hiệu sẽ có người tại đương trường nơi này chính là bản thân tán mạng.
Sấm sét, Mưa đá, gió lốc,xoáy nước.... tất cả các loại dị tượng khắc ngiệt nhất của thiên địa đều hiện hửu như muốn chôn vùi bất cứ sự sống nào trong nó.Thế nhưng đều kì lạ là. lại có càng nhiều những chiếc du thuyền lớn nhỏ không ngừng xuất hiện, không ngừng đi vào vùng thiên phạt chết chóc kia. họ đi theo một truyền thuyết hư ảo mà có thật xuất hiện bên trong trung tâm Thiên Phạt, cái kia hòn đảo kì bí và kì diệu có một sức hút mãnh liệt đối với họ.
- Lệ Trưởng tọa. phía trước là vùng xoáy nước chúng ta nên thế nào?
chiếc du thuyền này tất nhiên là của nử tử xinh đẹp Lệ trưởng tọa của Tây Viện Lệ Thu Sương. lúc này gương mặt nàng đã có chút hồng nhuận hiển nhiên đoạn đường vừa qua đối với nàng cũng không phải bằng phẳng. mái tóc này có phần hơi rối, vài loạn tóc mai phủ xuống trước gò má càng làm cho nàng thoạt nhìn vô cùng nhu mì điềm đạm. nàng nhẹ liếc nhìn về phía sau có thể nhìn thấy rất nhiều du thuyền đang đến. nàng cắn răng nói.
- Đợi một lát.
Nếu một mình chiếc du thuyền của nàng xong qua vùng xoáy nước kia chắc chắn cả đoàn người sẽ bị dòng nước xoáy cuồn cuộn bạo ngược kia nuốt chửng, nhưng rỏ ràng chính mắt nàng nhìn thấy chiếc du thuyền đầu tiên kia một đường thẳng tiến đi vào trong. bằng vào tài trí của nàng cùng với thực lực hiện tại có thể nhìn ra được một vài đều, hay nói đúng hơn là nàng có một dự đoán vô cùng táo bạo.
- huyễn cảnh bên trong vùng nước xoáy
nhưng nàng cũng không muốn vì một chút dự đoán lại đưa cả đoàn người vào vùng tử địa trước mặt. biện pháp tốt nhất bây giờ là cùng những chiếc du thuyền phía sau tiến vào rồi tùy cơ ứng biến.
Rất nhanh đã có vài chục chiếc du thuyền lớn nhỏ tiến đến, khi thấy 46 cái xoáy nước phía trước gương mặt mỏi người đều là khó coi đến cực điểm.
- Gì.... vượt qua bao nhiêu hung hiểm như vậy tới đây lại còn có cái loại này nửa? ta muốn xxx con mẹ nó lão thiên a...
vài tiến chưởi bới vang lên vì không kìm nổi sự tức giận. bọn họ đã trải qua phải nói thiên kinh vạn khổ lôi điện gió lốc sấm chớp mưa đá... tất cả như vậy mắt đã nhìn thấy hòn đảo mơ mộng kia trước mặt bây giờ lại thêm 46 cái xoáy nước như miệng của hung thú viển cổ đang há to chờ bọn họ tiến vào.
Thế nhưng cũng có vài người thần niệm mạnh mẽ đã nhìn ra có chổ không thích hợp. cho tới khi có một chiếc du thuyền xong thẳng vào vùng nước xoáy mọi người trố mắt nói đoàn thuyền này điên cuồn nhưng chỉ trong giây lát sau con ngươi bọn hắn lại một lần nửa lòi ra ngoài rớt xuống biển..
- Gì... huyễn cảnh... mã cha nhà nó chứ.. nhanh xong lên cho lão tử. một tương lai tươi đẹp đang chào đón chúng ta a.
Lại là tiếng hoang hô đinh tai nhứt óc vang lên vài chục chiếc du thuyền lại rầm rộ tiến lên không chút sợ hải.
- Hừ đám nhảy nhép các ngươi làm sao mà phát hiện ra cái này là huyễn cảnh chứ hừ... xem như các ngươi nợ ta một cái ân tình a.
Đây là một lão già tiên phong đạo cốt, Lão là một trong những chiếc du thuyền đầu tiên xong vào vùng xoáy nước mà không bị sự cố gì. chỉ thấy vùng xoáy nước kia hư ảo một cái biến mất trong tầm mắt mọi người. Lão vuốt râu chấp tay sau lưng gương mặt vô cùng cảm khái và có chút tự đắc. thế nhưng cũng chỉ chưa tới vài phút thời gian con thuyền đầu tiên bị rơi vào vùng xoáy nước kia chính là con thuyền của lão.
- Trong hư có thực!!! con bà nó lần này tính sai rồi a.
Trước khi bị vòng xoáy kia nuốt cả chiếc thuyền vào trong tất cả những gì mọi người có thể nghe được chính là tiếng thét không cam của lão.
Sau đó Võ Thừa cũng âm thầm truyền âm cho ba người Nhan Phong Ngử cùng Phùng Lão. khi nhận được tin tức từ hắn đám người này nhất thời tay chân rụng rời, nhưng khi nghe nói thứ kia cũng đang e dè không tiến lên bọn họ lại càng thêm sầu nảo.
- Còn nói, cái này giống như một cây dao treo trên đầu mà lắc lư, không biết chừng nào nó rớt xuống, cảm giác muốn xoắn ra quần.
lại qua thêm 1 nén nhan thời gian lúc này con thuyền đã hoàn toàn ngừng hẳn. Võ Thừa cũng được Hắc Minh Khổng Chương báo.
- Lão Đại a. phía trước ta thực sự không tiến lên được nửa chỉ có thể đi tới đây thôi.
- Ngươi cảm nhận được cái gì.
- Ta không biết nhưng vùng đất phía trước làm cho ta có cảm giác giống như ta vừa sinh ra đã gặp một cụ lão sống vạn năm phản phất già nua và đáng sợ. ta... ta không đi đâu a.
Con thuyền dừng phía trước hòn đảo gần 1km nếu là bình thường những người ở đây coi bộ chỉ trong vài cái hơi thở họ cũng có thể phi hành đến thế nhưng lúc này trừ Võ Thừa vị Linh Hoàng duy nhất ở đây thấy không có gì bất thường thì những người con lại mồ hôi trên tráng đã lắm tấm xuất hiện.
hắn xoay đầu nhìn mọi người có chút nghi hoặc, thế nhưng bắt gặp ai ai cũng mang bộ dạng khó coi nên hắn cũng nặng ra một gương mặt ngưng trọng hỏi nhỏ người bên cạnh.
- Các ngươi cảm thấy thế nào?
Bạch Diện trợn tròn mắt, hắn nãy giờ luôn quan sát hành động của Võ Thừa hắn phát hiện người này dường như hoàng toàn không có phản ứng gì với loại khí tức mà hòn đảo này phát ra.
- Vậy mà còn bày ra cái bộ mặt muốn ăn đấm như vậy???
- Đại Ca. ngươi...
Tưỡng Tấu Lục cười khổ một cái, những tên biến thái này không thể dùng lẽ thường để hình dung được nửa rồi.
- Đại Ca hòn đảo này phát ra một loại uy áp khó hiểu khiến cho ta cảm giác mình nhỏ bé như loài sâu kiến được sống bám vào nó...
- Sâu kiến còn đở a.. ta thấy ngay cả cái rắm cũng không bằng...
Bạch Diện trợn mắt cắn răng ken két lên tiếng. phí sau hắn là nử tử lúc trước được hắn cứu khỏi móng vuốt của Dạ Xoa, này này lớn lên cũng là một mỹ nhân xinh đẹp thế nhưng đối với Bạch Diện lại là một cái vướng víu không hơn không kém. hắn cũng đã buôn lời nặng nề xua đuổi cô gái này ra khỏi đội ngủ bởi vì ngay cả bản thân hắn còn lo chưa được. còn nói về dung mạo. haizz Bạch Diện hắn vốn là một trong các vị thánh tử của Vạn Độc Tông, cũng là một người khí độ vóc dáng anh tuấn cũng có không ích hồng nhan âm thầm mến mộ hắn chỉ là tên này một lòng truy cầu lực lượng cùng địa vị nử nhân trong mắt hắn sớm đã không có cân lượng rồi.
- Cái gì mà lấy thân báo đáp. báo cái rấm. coi bộ là có đi ra được cái địa phương này không kia kìa.
Thế nhưng đều khiến Bạch Diện hắn tức muốn thổ huyết là sau khi mắn chưởi nử nhân này nàng lệ tràng đầy mặt đã vậy thì thôi lại nhận được ánh mắt của đám người Tưỡng Tấu Lục, Cầu Lục Quý,Tống Mạnh Đam vô cùng thâm ý nhìn hắn rất có tiết tấu.
- Ngươi cái tên cầm thú không bằng này, làm cho con gái người ta đi theo ngươi rồi phủi đít bỏ đi, ngươi a ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Khóe miệng hắn co giật liên tục xúc động đến đôi mắt đỏ hồng, nhìn ba người huynh đệ mình rồi lại nhìn nử tử đang lệ ngấn đầy mặt nức nở ngẹn ngào một bên.-Ta....Ta đã làm gì đâu??? các ngươi....
Sau đó hắn vô ý nhìn Võ Thừa chỉ nghe
- Chuyện này... Ta thấy ngươi cũng không cần câu nệ tình tiếc quá a.
- Ta ngất....
Bạch Diện tại đương trường ngã ngửa cặp mắt trắng giã.
Võ Thừa vọi đưa tay lên miệng ho khan vài tiếng. chuyện này cũng thật khó nói. hồi lâu sau chỉ nghe hắn.
- Các ngươi có thể vận dụng được bao nhiêu lực lượng trong cơ thể?
- Không đến năm thành.
đám người liền trả lời.
- Nếu đã vậy. Truyện Full
Hắn lớn tiếng hô
- Mọi ngườ chú ý. hãy cố gắn phục dụng nội đang của MaDa để tăng mức độ thủy nguyên căn trong cơ thể. sau đó chúng ta sẽ chạy bộ qua bờ bên kia. con thuyền đã không thể tiến lên nửa.
Mặc dù đám người này lực lượng không còn khả năng phi hành nhưng Võ Thừa tin chắc rằng bọn họ có thể duy chuyển trên mặt nước. huốn hồ bọn họ đều là người có cuộc sống gắn liền với biển đảo công thêm thủy nguyên căng kia chắc chắn có thể làm được, khoảng cách 1km nói xa không xa nhưng gần thì không thể gần được. đã đạt đến cảnh giới của bọn họ ở đều kiện bình thường có thể ở vài cái hô hấp cũng đến được đất liền phía trước, nhưng bây giờ, nếu họ không cố gắn thì khỏi nói cũng biết kết quả như thế nào.
Mọi người nhìn nhau một cái sau đó lặp tức ngồi xuống tại vị trí trên tay mỏi người ích nhiều đều xuất ra vài hạt châu màu lam nhỏ cở ngón tay cái. hiển nhiên thứ này là nội đang của Dạ Xoa MaDa chứa một lượng lớn thủy nguyên căn. trong trận chiến lúc trước mỏi người đều giết được vài con và thuận tay mà lấy.
- Phùng Lão không cần duy trì màng phòng hộ nửa. các ngươi đều tức tốt đi ta sẽ hộ pháp.
Nghe Võ Thừa nói vậy bốn người cũng không chút đề phòng lặp tức làm theo. nói về sự tiêu hao thì bốn người này là nhiều nhất, thế nhưng đâu còn cách gì khác ở đây bốn người bọn họ tu vi cao nhất.
Có một vị Linh Hoàng thủ hộ mọi người cũng thêm phần yên tâm.
Nhất thời chiếc du thuyền của Nhan Phong Ngử im liềm tại chổ, bọn họ cũng không biết ở ngoài kia Thiên Phạt Hải Ngân lại đang trong giai đoạn cao trào.
Từng chiếc du thuyền bị phá hủy, tiếng la hét vang đến trời cao, nó báo hiệu sẽ có người tại đương trường nơi này chính là bản thân tán mạng.
Sấm sét, Mưa đá, gió lốc,xoáy nước.... tất cả các loại dị tượng khắc ngiệt nhất của thiên địa đều hiện hửu như muốn chôn vùi bất cứ sự sống nào trong nó.Thế nhưng đều kì lạ là. lại có càng nhiều những chiếc du thuyền lớn nhỏ không ngừng xuất hiện, không ngừng đi vào vùng thiên phạt chết chóc kia. họ đi theo một truyền thuyết hư ảo mà có thật xuất hiện bên trong trung tâm Thiên Phạt, cái kia hòn đảo kì bí và kì diệu có một sức hút mãnh liệt đối với họ.
- Lệ Trưởng tọa. phía trước là vùng xoáy nước chúng ta nên thế nào?
chiếc du thuyền này tất nhiên là của nử tử xinh đẹp Lệ trưởng tọa của Tây Viện Lệ Thu Sương. lúc này gương mặt nàng đã có chút hồng nhuận hiển nhiên đoạn đường vừa qua đối với nàng cũng không phải bằng phẳng. mái tóc này có phần hơi rối, vài loạn tóc mai phủ xuống trước gò má càng làm cho nàng thoạt nhìn vô cùng nhu mì điềm đạm. nàng nhẹ liếc nhìn về phía sau có thể nhìn thấy rất nhiều du thuyền đang đến. nàng cắn răng nói.
- Đợi một lát.
Nếu một mình chiếc du thuyền của nàng xong qua vùng xoáy nước kia chắc chắn cả đoàn người sẽ bị dòng nước xoáy cuồn cuộn bạo ngược kia nuốt chửng, nhưng rỏ ràng chính mắt nàng nhìn thấy chiếc du thuyền đầu tiên kia một đường thẳng tiến đi vào trong. bằng vào tài trí của nàng cùng với thực lực hiện tại có thể nhìn ra được một vài đều, hay nói đúng hơn là nàng có một dự đoán vô cùng táo bạo.
- huyễn cảnh bên trong vùng nước xoáy
nhưng nàng cũng không muốn vì một chút dự đoán lại đưa cả đoàn người vào vùng tử địa trước mặt. biện pháp tốt nhất bây giờ là cùng những chiếc du thuyền phía sau tiến vào rồi tùy cơ ứng biến.
Rất nhanh đã có vài chục chiếc du thuyền lớn nhỏ tiến đến, khi thấy 46 cái xoáy nước phía trước gương mặt mỏi người đều là khó coi đến cực điểm.
- Gì.... vượt qua bao nhiêu hung hiểm như vậy tới đây lại còn có cái loại này nửa? ta muốn xxx con mẹ nó lão thiên a...
vài tiến chưởi bới vang lên vì không kìm nổi sự tức giận. bọn họ đã trải qua phải nói thiên kinh vạn khổ lôi điện gió lốc sấm chớp mưa đá... tất cả như vậy mắt đã nhìn thấy hòn đảo mơ mộng kia trước mặt bây giờ lại thêm 46 cái xoáy nước như miệng của hung thú viển cổ đang há to chờ bọn họ tiến vào.
Thế nhưng cũng có vài người thần niệm mạnh mẽ đã nhìn ra có chổ không thích hợp. cho tới khi có một chiếc du thuyền xong thẳng vào vùng nước xoáy mọi người trố mắt nói đoàn thuyền này điên cuồn nhưng chỉ trong giây lát sau con ngươi bọn hắn lại một lần nửa lòi ra ngoài rớt xuống biển..
- Gì... huyễn cảnh... mã cha nhà nó chứ.. nhanh xong lên cho lão tử. một tương lai tươi đẹp đang chào đón chúng ta a.
Lại là tiếng hoang hô đinh tai nhứt óc vang lên vài chục chiếc du thuyền lại rầm rộ tiến lên không chút sợ hải.
- Hừ đám nhảy nhép các ngươi làm sao mà phát hiện ra cái này là huyễn cảnh chứ hừ... xem như các ngươi nợ ta một cái ân tình a.
Đây là một lão già tiên phong đạo cốt, Lão là một trong những chiếc du thuyền đầu tiên xong vào vùng xoáy nước mà không bị sự cố gì. chỉ thấy vùng xoáy nước kia hư ảo một cái biến mất trong tầm mắt mọi người. Lão vuốt râu chấp tay sau lưng gương mặt vô cùng cảm khái và có chút tự đắc. thế nhưng cũng chỉ chưa tới vài phút thời gian con thuyền đầu tiên bị rơi vào vùng xoáy nước kia chính là con thuyền của lão.
- Trong hư có thực!!! con bà nó lần này tính sai rồi a.
Trước khi bị vòng xoáy kia nuốt cả chiếc thuyền vào trong tất cả những gì mọi người có thể nghe được chính là tiếng thét không cam của lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.