Chương 84: 20000
kemdau094
28/07/2020
Cậu nói nhưng gương mặt bày ra cho cả thiên hạ nhiền vào, không thể không nao lòng với vẻ đẹp yếu đuối đấy. Người dân cùng những lính canh thấy động thì có phản ứng.
- Trời ơi! Trông có đáng thương không!! -Bàn tán.
- Đúng rồi! Liêu gia xưa nay nỗi tiếng ngang tàn, có để ai vào mắt! -Bàn tán.
- Ngươi biết không cô con gái song hệ ma thuật sự kia của Nam cung gia, nghe nói là do Liêu gia chủ phế! -Bàn tán.
- Thật đúng là tàn ác!! -Bàn tán.
- Các người điên à! Nói nhỏ thôi Liêu gia mà cho người đến trả thù thì các người chết chắc!! -Có người lo sợ.
- Đúng rồi!
- Đúng đấy cẩn thận đi!!
- Sợ gì chứ!! Ta không sợ!
•••
- Trật tự nào!!! Đây là công đường của phủ Quốc sư! -Có kẻ nhắc nhở từ phía trong.
- Quản gia! Người đã già rồi, không không để gia chủ hay các đại trưởng lão ra mặt, mà lại cho ông đến đây quỳ gối chứ!! -Nhạt Thuỷ.
- Bẩm đại nhân! Toàn bộ các trưởng lão, gia chủ, thiếu chủ, đến cả gia chủ... điều bận hết rồi ạ! -Liêu quản gia trả lời mà giọng nói có chút mệt mỏi.
- Được lắm! -Nhạt Thuỷ cười khó chịu. Tử Nguyệt ngươi muốn nói gì!
- Bẩm đại nhân! Liêu gia do ghi thù quán về việc gì thảo dân không rõ, họ, họ.., đã dùng mưu kế để mà, mà... chèn ép, phá hoại của cải, danh dự làm ăn nguy hại cả tính mạng của nhiều người trong tử gia! Trời ơi! thật là độc ác mà... trên dưới Tử gia không một ngày yên thân. Híc híc!!! -Cậu lại diễn.
- Ngươi có chứng cứ gì!!! -Nhạt Thuỷ.
- Ca! -Tử Nguyệt quay sang Tử Đàn.
Một phụ nữ ăn mặc sang trong trang sức đầy người thân hình tươi trẻ theo Tử Đàn bước vào.
- Đây là??? -Nhạt Thuỷ nghi hoặc.
- Đây là một trong hơn 300 người đã đến Tử gia đập phá! -Tử Đàn thể hiện rõ sự tức giận.
- Thưa quốc sư! Theo những lời khai từ người nữ nhân này. Thảo dân biết được toàn bộ hơn 300 người đến đập phá các cửa hiện của Tử gia trên toàn Đế quốc đều được người của Liêu gia thuê làm. Họ được trả công mỗi người hưởng số trang sức thật đã mua ở Tử gia từ số tiền của Liêu gia chu cấp thêm vào đó là 5 đồng vàng tiền thưởng. Toàn bộ số trang sức giả điều được Liêu gia âm thầm chế tạo trong thời gian ngắn. Từ số trang sức giả đó bọn họ một lần nữa tìm đến Tử gia để đồi cái công đạo viễn vong của mình còn đến để đập phá trộm cấp phỉ bán danh dự tài sản Tử gia tổng thiệt hại tài sản là hơn 18000 đồng vàng!! -Tẻ Nguyệt vừa nói vừa hận vừa uẫn ức vừa oan vừa bất lực đúng kiểu diễn xuất thần thánh.
{Kemdau094}
- Trời ơi!!! -Người dân thản thốt.
- 18000 đồng vàng!! Ôi trời ơi!!! -Người bất ngờ.
•••
Tử Nguyệt này đúng là biết làm ăn đấy! -Nhạt Thuỷ thán phục.
- Lời ngươi nói liệu là sự thật!!! Có chức cứ??? -Nhạt Thuỷ.
- Thưa Quốc sư đại nhân! Đúng như Tử thiếu chủ đã nói! Số vàng mà thảo dân nhận từ Liêu gia vẫn còn để ở trong giày của thảo dân ở dưới giường của phòng con gái. Còn trang sức thật thảo dân dã đi bán ở cửa hiệu cầm đồ ở cuối trấn Tây. Hôm đấy người đưa tiền chưa thảo dân cùng dặn dò thảo dân làm theo kế hoạch! -Nữ nhân được đưa lên công đường hối hận nói ra.
- Quốc sư đại nhân! Tử gia hai vị thiếu gia! Lời nói của cô gái này liệu có phải là sự thật, Hạ nhân ở Liêu gia tuy nhiêu nhưng hầu như ai cũng biết mặt, còn việc 5 đồng vàng và trang sức thật có thể bịa ra và sắp xếp trước được thì làm sao có thể chứng minh lời nói của cô gái này là sự thât. -Lão quản gia minh mẫn đáp lời.
- À đúng rồi! Hôm đấy cũng có năm đến bảy người đến cùng tôi! Tôi có thể nó được toàn bộ bọn họ, tôi còn thấy họ làm theo kế hoạch giống như tôi. À! còn có tên ăn xin cũng trấn Nam nữa. -Cô gái ngây thơ nhớ ra việc quan trọng.
- Cái gì!! -Lão quản gia giật mình kinh ngạc.
- Chuyện này thật sự đã... -Nhạt Thuỷ giả vờ khó sử.
- Đại nhân đã tìm thấy tên ăn mày đang ở khách điếm ăn uống rượu chè nữ nhân! -Tên lính từ bên ngoài chạy vào báo cáo.
- Tra khảo hắn chưa!! -Nhạt Thuỷ nghiêm nghị.
- Thưa đại nhân! Hắn khai những việc hắn làm đều có người sai khiến. Và đó là một người trong Liêu gia. -Tên lính.
- Được rồi lui ra đi! Haizzz!! -Thở dài ngao ngán.
- Thật là độc ác mà!!! -Bàn tán.
- Trả lại công bằng cho Tử gia!!
- Liêu gia phải trả lại công bằng cho Tử gia!
- Đúng rồi trả lại mọi thứ!!
Người dân ba bên bốn phía kinh động phẫn nộ gầm thét.
- Liêu gia mưu đồ hãm hại Tử gia gây ra nhiều phiền phúc, tổn thất cực lớn cho Tử gia. Ta thân là Quốc sư Vạn Thạch đế quốc được Hoàng thượng giao trọng trách giải quyết việc này. Liêu gia sẽ bồi thường thiệt hại 18000 đồng vàng cho Tử gia. -Nhạt Thuỷ hùng hồn.
- Quốc sư đại nhân! Không phải như vậy!! -Tiểu nguyệt đột nhiên che nganh mang ý định kinh khủng.
- Sao??? Ngươi lại muốn gì!! -Nhạt Thuỷ khó hiểu khó chịu.
- Là 20000 đồng vàng đền bù về vật chất lẫn tinh thần... CHO TOÀN BỘ NGƯỜI TỬ GIA!!!! -Câu cuối cậu nói thật to thật rõ thể hiện sự kiên định.
- Cũng đúng! Là 20000 đồng vàng cho Tử gia!!
- Trời ơi! Trông có đáng thương không!! -Bàn tán.
- Đúng rồi! Liêu gia xưa nay nỗi tiếng ngang tàn, có để ai vào mắt! -Bàn tán.
- Ngươi biết không cô con gái song hệ ma thuật sự kia của Nam cung gia, nghe nói là do Liêu gia chủ phế! -Bàn tán.
- Thật đúng là tàn ác!! -Bàn tán.
- Các người điên à! Nói nhỏ thôi Liêu gia mà cho người đến trả thù thì các người chết chắc!! -Có người lo sợ.
- Đúng rồi!
- Đúng đấy cẩn thận đi!!
- Sợ gì chứ!! Ta không sợ!
•••
- Trật tự nào!!! Đây là công đường của phủ Quốc sư! -Có kẻ nhắc nhở từ phía trong.
- Quản gia! Người đã già rồi, không không để gia chủ hay các đại trưởng lão ra mặt, mà lại cho ông đến đây quỳ gối chứ!! -Nhạt Thuỷ.
- Bẩm đại nhân! Toàn bộ các trưởng lão, gia chủ, thiếu chủ, đến cả gia chủ... điều bận hết rồi ạ! -Liêu quản gia trả lời mà giọng nói có chút mệt mỏi.
- Được lắm! -Nhạt Thuỷ cười khó chịu. Tử Nguyệt ngươi muốn nói gì!
- Bẩm đại nhân! Liêu gia do ghi thù quán về việc gì thảo dân không rõ, họ, họ.., đã dùng mưu kế để mà, mà... chèn ép, phá hoại của cải, danh dự làm ăn nguy hại cả tính mạng của nhiều người trong tử gia! Trời ơi! thật là độc ác mà... trên dưới Tử gia không một ngày yên thân. Híc híc!!! -Cậu lại diễn.
- Ngươi có chứng cứ gì!!! -Nhạt Thuỷ.
- Ca! -Tử Nguyệt quay sang Tử Đàn.
Một phụ nữ ăn mặc sang trong trang sức đầy người thân hình tươi trẻ theo Tử Đàn bước vào.
- Đây là??? -Nhạt Thuỷ nghi hoặc.
- Đây là một trong hơn 300 người đã đến Tử gia đập phá! -Tử Đàn thể hiện rõ sự tức giận.
- Thưa quốc sư! Theo những lời khai từ người nữ nhân này. Thảo dân biết được toàn bộ hơn 300 người đến đập phá các cửa hiện của Tử gia trên toàn Đế quốc đều được người của Liêu gia thuê làm. Họ được trả công mỗi người hưởng số trang sức thật đã mua ở Tử gia từ số tiền của Liêu gia chu cấp thêm vào đó là 5 đồng vàng tiền thưởng. Toàn bộ số trang sức giả điều được Liêu gia âm thầm chế tạo trong thời gian ngắn. Từ số trang sức giả đó bọn họ một lần nữa tìm đến Tử gia để đồi cái công đạo viễn vong của mình còn đến để đập phá trộm cấp phỉ bán danh dự tài sản Tử gia tổng thiệt hại tài sản là hơn 18000 đồng vàng!! -Tẻ Nguyệt vừa nói vừa hận vừa uẫn ức vừa oan vừa bất lực đúng kiểu diễn xuất thần thánh.
{Kemdau094}
- Trời ơi!!! -Người dân thản thốt.
- 18000 đồng vàng!! Ôi trời ơi!!! -Người bất ngờ.
•••
Tử Nguyệt này đúng là biết làm ăn đấy! -Nhạt Thuỷ thán phục.
- Lời ngươi nói liệu là sự thật!!! Có chức cứ??? -Nhạt Thuỷ.
- Thưa Quốc sư đại nhân! Đúng như Tử thiếu chủ đã nói! Số vàng mà thảo dân nhận từ Liêu gia vẫn còn để ở trong giày của thảo dân ở dưới giường của phòng con gái. Còn trang sức thật thảo dân dã đi bán ở cửa hiệu cầm đồ ở cuối trấn Tây. Hôm đấy người đưa tiền chưa thảo dân cùng dặn dò thảo dân làm theo kế hoạch! -Nữ nhân được đưa lên công đường hối hận nói ra.
- Quốc sư đại nhân! Tử gia hai vị thiếu gia! Lời nói của cô gái này liệu có phải là sự thật, Hạ nhân ở Liêu gia tuy nhiêu nhưng hầu như ai cũng biết mặt, còn việc 5 đồng vàng và trang sức thật có thể bịa ra và sắp xếp trước được thì làm sao có thể chứng minh lời nói của cô gái này là sự thât. -Lão quản gia minh mẫn đáp lời.
- À đúng rồi! Hôm đấy cũng có năm đến bảy người đến cùng tôi! Tôi có thể nó được toàn bộ bọn họ, tôi còn thấy họ làm theo kế hoạch giống như tôi. À! còn có tên ăn xin cũng trấn Nam nữa. -Cô gái ngây thơ nhớ ra việc quan trọng.
- Cái gì!! -Lão quản gia giật mình kinh ngạc.
- Chuyện này thật sự đã... -Nhạt Thuỷ giả vờ khó sử.
- Đại nhân đã tìm thấy tên ăn mày đang ở khách điếm ăn uống rượu chè nữ nhân! -Tên lính từ bên ngoài chạy vào báo cáo.
- Tra khảo hắn chưa!! -Nhạt Thuỷ nghiêm nghị.
- Thưa đại nhân! Hắn khai những việc hắn làm đều có người sai khiến. Và đó là một người trong Liêu gia. -Tên lính.
- Được rồi lui ra đi! Haizzz!! -Thở dài ngao ngán.
- Thật là độc ác mà!!! -Bàn tán.
- Trả lại công bằng cho Tử gia!!
- Liêu gia phải trả lại công bằng cho Tử gia!
- Đúng rồi trả lại mọi thứ!!
Người dân ba bên bốn phía kinh động phẫn nộ gầm thét.
- Liêu gia mưu đồ hãm hại Tử gia gây ra nhiều phiền phúc, tổn thất cực lớn cho Tử gia. Ta thân là Quốc sư Vạn Thạch đế quốc được Hoàng thượng giao trọng trách giải quyết việc này. Liêu gia sẽ bồi thường thiệt hại 18000 đồng vàng cho Tử gia. -Nhạt Thuỷ hùng hồn.
- Quốc sư đại nhân! Không phải như vậy!! -Tiểu nguyệt đột nhiên che nganh mang ý định kinh khủng.
- Sao??? Ngươi lại muốn gì!! -Nhạt Thuỷ khó hiểu khó chịu.
- Là 20000 đồng vàng đền bù về vật chất lẫn tinh thần... CHO TOÀN BỘ NGƯỜI TỬ GIA!!!! -Câu cuối cậu nói thật to thật rõ thể hiện sự kiên định.
- Cũng đúng! Là 20000 đồng vàng cho Tử gia!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.