Chương 117: Chương 114
Vô Thố Thương Hoàng
03/10/2017
Chính là trong một đêm, cả Ám Cung hoàn toàn được thay đổi, duy nhất không có biến hóa quá lớn cũng chỉ có dược viên của Thượng Quan Khiêm. Bất quá là mở rộng thêm một chút, vị trí gieo trồng của dược liệu cũng không có biến hóa gì. Làm người hầu của Thượng Quan Khiêm, đương nhiên biết chủ thượng coi trọng gì nhất, đối với điều này, bất luận bọn họ có bao nhiêu lớn mật cũng không dám đùa nghịch.
Cùng bình thường mọi ngày giống nhau, Quân Hành Tuyệt mở mắt ra, sau khi tham luyến nhìn Thượng Quan Khiêm, nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng.
Ngoài uyển, An Thịnh đã chờ sẵn, bất quá ánh mắt có chút hồng, xem chừng chỉ biết một đêm không ngủ. Trừ bỏ ngoài hắn, còn có người hầu của Thượng Quan Khiêm cũng đang đứng chờ.
Đi vào phòng bếp, toàn bộ phòng bếp cũng rực rỡ hẳn lên, không hề giống phòng bếp mà Nguyên quốc sử dụng từ trước cho tới này, mà là dùng phòng bếp theo kiểu của đại vị diện nơi đó. Cách dùng đơn giản, có thể khống chế được độ lửa, tuyệt đối không có khói dầu.
Đối với đồ làm bếp kiểu mới, Quân Hành Tuyệt sờ soạng một chút, hắn tuyệt thế kỳ tài, rất nhanh liền hiểu được cách dùng, cùng bình thường mọi ngày làm tốt đồ ăn.
Trở lại trong uyển, chờ Thượng Quan Khiêm đứng dậy, dùng cơm.
Sau khi cơm nước xong, Nguyên lai Quân Hành Tuyệt sẽ cùng Thượng Quan Khiêm đi tới dược viên trước, chính là hôm nay hắn không có làm vậy.
Lắc mình, xuất hiện ở trong ngự thư phòng.
Lúc này ở trong ngự thư phòng không có người, nhưng mà là nơi trọng địa của hoàng thất, trong ngự thư phòng có thái giám trực ban.
Nhìn tới Quân Hành Tuyệt đột nhiên xuất hiện, thái giám trực ban ngây ra một lúc, sau đó lập tức nghĩ tới truyền thuyết của thâm cung. Nhìn thấy tướng mạo của người tới, mỹ mạo bén nhọn, mắt phượng sắc bén, lập tức biết là ai.
“Nô tài tham kiến Thái thượng hoàng, Thái thượng hoàng vạn thọ vô cương.” Thái giám trực ban run rẩy nói xong, một mặt là sợ hãi một mặt là kích động. Sinh thời, gã thế nhưng có thể nhìn thấy vị Thái thượng hoàng đã muốn trở thành thần này.
Đối với người trong thâm cung mà nói, Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm được cho là thần sống, thậm chí có người còn lập bài vị tế bái. Mà thượng vị giả (người đứng ở trên vị trí cao, hay ý chỉ Hoàng thượng lúc này, tức là Sùng đế) hiện tại cũng không có phản đối cách suy nghĩ như vậy, ngược lại còn phối hợp. Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt thực lực được xưng là thần cũng không đủ, hơn nữa như vậy cũng có thể khống chế hiệu quả người của thâm cung này. Làm cho bọn họ hiểu được, phản bội hoàng gia, chính là phản bội thần. Phản bội thần có hậu quả gì, mọi người nghe qua truyền thuyết xưa đều biết.
“Gọi bọn họ tới gặp ta.” Cũng không có nói rõ chỉ ra là ai, Quân Hành Tuyệt cũng không cần phải giải thích, sau cùng đi tới trước mặt hắn là ai cũng được.
“Dạ.” Thái giám trực ban nhận được mệnh lệnh xong, không dám trì hoãn, vội vàng chạy về hướng triều đường (nơi lên triều), có căn cơ võ công, động tác rất nhanh.
Quân Hành Tuyệt ngồi trên ghế ở ngự thư phòng chờ, vẻ mặt xảo trá, suy nghĩ sự tình.
Thái giám trực ban của ngự thư phòng đi vào trong triều đường, lúc này đang là lúc bắt đầu lâm triều, nhưng mà thái giám trực ban không dám trì hoãn, cũng không dám tự ý xông vào, cung đình có quy củ của cung đình.
Sùng đế bởi vì chuyện tình tối hôm qua, tinh thần có chút không tốt, Thành vương cùng Bình vương ở trên điện cũng giống như vậy. Khó có được mấy vị Vương gia nhàn tản hôm nay cũng chỉnh tề vào triều. Vốn họ không muốn tới, nhưng mà ba vị huynh trưởng Sùng đế chủ trì, nếu là huynh đệ sẽ thân thiết cùng nhau đồng cam cộng khổ, bắt buộc bọn họ phải vào triều sớm, nói cái gì cũng không để cho ba vị đệ đệ này thoải mái trở về ngủ.
Đức Niên mắt sắc thấy được thái giám vốn nên ở ngự thư phòng trực ban, gã tới nơi này làm gì. Nhìn thấy bộ dạng người kia vội vàng, Đức Niên không khiến người chú ý đi đến bên người gã.
Nhìn thấy Đức Niên, thái giám trực ban ngay cả lễ cũng chưa kịp làm, trực tiếp đối với Đức Niên nói, “Thái thượng hoàng có ý chỉ, gọi bọn họ tới chỗ ta.” Rập khuôn y nguyên mà nói, không dám có nghĩa gì khác.
Phất trần trên tay của Đức Niên trượt một cái, rơi trên mặt đất. Đây là làm sao vậy, hôm qua là Tín vương, hôm nay tới lượt Thái thượng hoàng cũng đi ra.
“Ở đây chờ.” Đức Niên để cho thái giám trực ban tại ở chỗ này chờ, lập tức tiến vào bẩm báo, việc này không chậm trễ được.
Đức Niên trở lại trên điện, đi tới bên người Sùng đế tinh thần không được tốt lắm.
“Hoàng thượng.” Nhẹ giọng hô.
“Làm sao vậy?” Đức Niên chưa từng thất lễ như vậy, ở trên đại điện đột nhiên quấy rầy hắn.
Mà lúc này trọng thần triều đình cũng chú ý tới động tĩnh trên long ỷ.
Đức Niên tới gần một chút, ở bên tai của Sùng đế thấp giọng nói vài câu.
Sùng đế theo lời nói của Đức Niên, ánh mắt trợn to, tinh thần uể oải lập tức biến mất, thậm chí đứng hẳn lên.
Làm sao vậy?
“Bãi triều. Lão đại, lão tam, lão tứ, lão ngũ, lão lục, còn có đại thần Nội các, theo trẫm trước đi tới ngự thư phòng.” Hoàng đế trực tiếp tuyên bố bãi triều, đem mấy người có quyền lực lớn nhất Nguyên quốc kêu lên.
“Hoàng thượng, như vậy cùng lễ nghi không hợp.” Quan Ngự sử can gián bắt đầu nói, sau đó hẳn là một đống đạo lý vừa lớn vừa dài. Tóm lại phải khuyên nhủ Hoàng thượng, làm như vậy là không đúng.
“Phụ hoàng triệu kiến, các ngươi dám ngăn cản.” Một câu của Sùng đế làm cho quan can gián đỉnh chỉ thao thao bất tuyệt, hướng ngự thư phòng đi tới.
Tất cả lời nói bị chặn lại trong miệng, nói không nên lời.
Người bị Sùng đế kêu lên, chấn động, sau đó lập tức đuổi kịp bước chân của Sùng đế.
Thái thượng hoàng triệu kiến? Đại thần trên triều im lặng một lát, sau đó là thanh âm nói chuyện cùng nghị luận với nhau. Cái vị Thái thượng hoàng vẫn luôn ẩn cư kia bởi vì chuyện gì mà lại xuất hiện?
Cũng có những đại thân năm đó chứng kiến một màn Viêm quốc diệt vong kia, trong lòng có sợ hãi sâu sắc, lại có ai gặp phải tai ương sao.
Đoàn người Sùng đế bước nhanh đi tới ngự thư phòng, nhìn thấy Quân Hành Tuyệt ngồi ở chỗ kia.
Lập tức hành lễ quỳ lạy.
“Ta gọi các ngươi tới là có việc muốn các ngươi làm.” Quân Hành Tuyệt trực tiếp sảng khoái, thậm chí chưa để bọn họ đứng dậy.
“Thỉnh phụ hoàng phân phó.” Sùng đế làm đại diện chờ phân phó của Quân Hành Tuyệt.
“Thu thập thiên tài địa bảo, bất luận là thực vật, động vật hay là khoáng vật. Chỉ cần là những thứ trân quý hiếm có liền thu thập trở về cho ta. Tông sư, ảnh vệ toàn bộ giao cho các ngươi điều động sử dụng.” Quân Hành Tuyệt mệnh lệnh nói.
“Dạ.” Không rõ nguyên nhân của mệnh lệnh, nhưng mà mọi người vẫn nghe lệnh.
“Chuyện này không cho phép thông qua Diêm La tới giải quyết, không cho phép nói cho Khiêm, hiểu chưa?” Quân Hành Tuyệt cảnh cáo.
“Dạ.” Hành động gạt Tín vương, rốt cuộc là vì cái gì? Bất quá mọi người sẽ không hỏi, bởi vì cho dù có hỏi thì vị này cũng sẽ không nói.
“Hoàng thượng.” Ở cửa truyền tới thanh âm yếu ớt, là của Đức Niên.
“Chuyện gì?” Đây là Quân Hành Tuyệt hỏi.
“Công chúa Đông Li, Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ cầu kiến.” Đức Niên cung kính đáp lời.
Sùng đế cả kinh, không thể nào, vị Công chúa này chưa bao giờ chủ động tới gặp hắn, sẽ không là bởi vì hoàng thúc đi. Đúng rồi, còn chưa có nói cho phụ hoàng sự kiện kia.
“Để cho bọn họ tiến vào.” Còn chưa chờ Sùng đế mở miệng, Quân Hành Tuyệt đã nói.
Đức Niên ngoan ngoãn lĩnh mệnh để cho người ta tiến vào.
“Ở trước khi sự kiện hôm nay hoàn thành, ta không muốn nhìn thấy Đông Li bên kia nhiễu loạn. Chuyện quấy phá này, Hoàng đế, ngươi hiểu chưa?” Quân Hành Tuyệt nhìn Sùng đế quỳ trên mặt đất.
“Nhi thần hiểu được.” Áp chế chuyện sắp sửa nói ra, nếu miệng nói ra sự kiện kia, Đông Li nhất định sẽ bị phụ hoàng diệt. Nhưng mà phụ hoàng tạm thời không hi vọng Đông Li biến mất. Này phải làm sao bây giờ? Nếu phụ hoàng biết chuyện ngày đó, mà bản thân lại biết rõ tình hình nhưng không báo, sẽ thực thảm. Nhưng mà lại không cho làm loạn, hắn phải làm sao bây giờ?
Bởi vì cúi đầu, Quân Hành Tuyệt không có nhìn thấy rối rắm trên mặt của Sùng đế.
Nói tới những người Đông Li này, Công chúa Đông Li ngày hôm qua gặp được Thượng Quan Khiêm, biết được Thượng Quan Khiêm đối với dược vật có nghiên cứu, cũng đồng ý chuyện mượn sách, lúc này liền lục lọi rương chứa đồ của mình, tìm ra bộ sách này, sửa sang lại thật tốt. Muốn đưa cho Thượng Quan Khiêm, lại không biết Ám Cung chỗ ở của Thượng Quan Khiêm ở nơi nào?
Đám người Kí Thanh Vân nhìn thấy nhiệt tình của Công chúa, chỉ biết Công chúa đã bị lún sâu. Muốn khuyên, nhưng mà người lâm vào tình yêu cuồng nhiệt nói thế nào cũng không nghe, ngược lại càng nói sẽ càng khơi ra tâm phản loạn. Cho nên vẫn duy trì trầm mặc. Công chúa tự nhân đã đem tâm tư của mình giấu rất tốt, còn đối với bọn họ nói, đây là vì kế hoạch ở Nguyên quốc, Tín vương ở Nguyên quốc địa vị rất cao, cùng y giao hảo có lợi cho hoạt động của bọn họ ở Nguyên quốc.
Lấy cớ tốt lắm, nếu là xem nhẹ tâm tư nảy mầm của thiếu nữ, cũng sẽ có lực thuyết phục.
Mọi người bất đắc dĩ nhìn Công chúa chủ động đi tìm Sùng đế, không đạt được tin tức của Sùng đế, hỏi cung nhân Ám Cung ở nơi nào, nhưng mà cung nhân Nguyên quốc toàn bộ đề phòng nhìn một hàng người bọn họ, cái gì cũng không nói.Ho
Cố gắng một hồi lâu, một chút tin tức đều không có, Công chúa mất mác một đêm không ngủ tốt. Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ cũng không dám rời đi, mọi người cẩn thận trông coi một đêm, chỉ sợ Công chúa sẽ có hành động gì đó. May mắn, không có chuyện gì. Làm cho bọn họ vui mừng đó là Công chúa vẫn lấy đại cục làm trọng. Có lẽ chờ hôn kỳ tới gần, Công chúa sẽ hiểu được mà thanh tỉnh. Vị Tín vương kia tốt nhất cũng không cần xuất hiện, để cho Công chúa hoàn toàn hết hi vọng.
Không nghĩ tới, Công chúa sáng sớm đã đứng lên, đi tới ngự thư phòng. Chạm được vận khí, không nghĩ thật sự bị nàng đụng phải.
Công chúa Đông Li, Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ đi vào, liếc mặt một cái liền nhìn thấy mọi người quỳ trên mặt đất, còn có người ngồi ở trên.
Nhìn thấy người ngồi kia, ba người Đông Li ngây ra một lúc, lại là một nam tử tuấn mỹ tuyệt thế vô song. Bất đồng với Tín vương tuấn mỹ nhu hòa ngày hôm qua, nam tử này tuấn mỹ quá mức bén nhọn, giống như lưỡi dao sắc bén, mắt phượng nghiêm nghị, một thân hơi thở khó lường. Bất đồng với Hoàng đế Đông Li khí phách, nam nhân này xuất hiện ở nơi nào liền không thể xem nhẹ, làm cho người ta không khỏi khuất phục. Khiến cho nam nhân tự ti, sẽ không có cơ hội ghen tị, bởi vì chênh lệch quá xa. Đối với nữ nhân mà nói, đó chính là một nam nhân nguy hiểm, biết rõ là độc, cũng sẽ chịu bị trúng độc.
Nếu không phải trước đó đã gặp qua Tín vương, Công chúa sẽ mê luyến nam nhân này. Người của Đông Li không khỏi nghĩ như vậy, liền ngay cả bản thân Công chúa cũng có loại cảm giác này. Tại một khắc này, bọn họ cảm thấy có chút may mắn, may mắn người Công chúa thầm mến là Tín vương. Nam nhân này rất nguy hiểm, là loại hình khiến cho nữ nhân điên cuồng.
Ngay khi ánh mắt nam nhân này đảo qua bọn họ, một cỗ sợ hãi bị nhìn thấu dâng lên. Cúi đầu, thân thể không thể không chế mà làm ra phản ứng, quỳ xuống.
Thời điểm một hàng người Đông Li quỳ xuống, Quân Hành Tuyệt lắc mình ly khai. Với hắn mà nói, Đông Li làm gì căn bản cũng chỉ là râu ria. Chỉ cần lợi dụng xong, vứt bỏ là được rồi, hơn nữa hắn mặc kệ quốc sự, đó là việc của Hoàng đế.
“Cung nghênh phụ hoàng [Thái thượng hoàng].” Ở sau khi Quân Hành Tuyệt rời đi, người Nguyên quốc cũng không dám thất lễ.
Đó là Thái thượng hoàng của Nguyên quốc, người Đông Li chiếm được tin tức này. Trời ạ, hoàng tộc của Nguyên quốc, có tất yếu phải trẻ tuổi như vậy không?
Mặc kệ kiềm chế của Đông Li, đám người Sùng đế đứng lên, nhìn thấy người của Đông Li. Thái thượng hoàng có phân phó, Đông Li tạm thời không thể loạn, còn phải để cho người của Đông Li chủ động giúp bọn họ làm việc.
Trong lòng của người Nguyên quốc tính kế, chỉ có Sùng đế cau mày, việc này chuẩn bị không tốt a.
Cùng bình thường mọi ngày giống nhau, Quân Hành Tuyệt mở mắt ra, sau khi tham luyến nhìn Thượng Quan Khiêm, nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng.
Ngoài uyển, An Thịnh đã chờ sẵn, bất quá ánh mắt có chút hồng, xem chừng chỉ biết một đêm không ngủ. Trừ bỏ ngoài hắn, còn có người hầu của Thượng Quan Khiêm cũng đang đứng chờ.
Đi vào phòng bếp, toàn bộ phòng bếp cũng rực rỡ hẳn lên, không hề giống phòng bếp mà Nguyên quốc sử dụng từ trước cho tới này, mà là dùng phòng bếp theo kiểu của đại vị diện nơi đó. Cách dùng đơn giản, có thể khống chế được độ lửa, tuyệt đối không có khói dầu.
Đối với đồ làm bếp kiểu mới, Quân Hành Tuyệt sờ soạng một chút, hắn tuyệt thế kỳ tài, rất nhanh liền hiểu được cách dùng, cùng bình thường mọi ngày làm tốt đồ ăn.
Trở lại trong uyển, chờ Thượng Quan Khiêm đứng dậy, dùng cơm.
Sau khi cơm nước xong, Nguyên lai Quân Hành Tuyệt sẽ cùng Thượng Quan Khiêm đi tới dược viên trước, chính là hôm nay hắn không có làm vậy.
Lắc mình, xuất hiện ở trong ngự thư phòng.
Lúc này ở trong ngự thư phòng không có người, nhưng mà là nơi trọng địa của hoàng thất, trong ngự thư phòng có thái giám trực ban.
Nhìn tới Quân Hành Tuyệt đột nhiên xuất hiện, thái giám trực ban ngây ra một lúc, sau đó lập tức nghĩ tới truyền thuyết của thâm cung. Nhìn thấy tướng mạo của người tới, mỹ mạo bén nhọn, mắt phượng sắc bén, lập tức biết là ai.
“Nô tài tham kiến Thái thượng hoàng, Thái thượng hoàng vạn thọ vô cương.” Thái giám trực ban run rẩy nói xong, một mặt là sợ hãi một mặt là kích động. Sinh thời, gã thế nhưng có thể nhìn thấy vị Thái thượng hoàng đã muốn trở thành thần này.
Đối với người trong thâm cung mà nói, Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm được cho là thần sống, thậm chí có người còn lập bài vị tế bái. Mà thượng vị giả (người đứng ở trên vị trí cao, hay ý chỉ Hoàng thượng lúc này, tức là Sùng đế) hiện tại cũng không có phản đối cách suy nghĩ như vậy, ngược lại còn phối hợp. Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt thực lực được xưng là thần cũng không đủ, hơn nữa như vậy cũng có thể khống chế hiệu quả người của thâm cung này. Làm cho bọn họ hiểu được, phản bội hoàng gia, chính là phản bội thần. Phản bội thần có hậu quả gì, mọi người nghe qua truyền thuyết xưa đều biết.
“Gọi bọn họ tới gặp ta.” Cũng không có nói rõ chỉ ra là ai, Quân Hành Tuyệt cũng không cần phải giải thích, sau cùng đi tới trước mặt hắn là ai cũng được.
“Dạ.” Thái giám trực ban nhận được mệnh lệnh xong, không dám trì hoãn, vội vàng chạy về hướng triều đường (nơi lên triều), có căn cơ võ công, động tác rất nhanh.
Quân Hành Tuyệt ngồi trên ghế ở ngự thư phòng chờ, vẻ mặt xảo trá, suy nghĩ sự tình.
Thái giám trực ban của ngự thư phòng đi vào trong triều đường, lúc này đang là lúc bắt đầu lâm triều, nhưng mà thái giám trực ban không dám trì hoãn, cũng không dám tự ý xông vào, cung đình có quy củ của cung đình.
Sùng đế bởi vì chuyện tình tối hôm qua, tinh thần có chút không tốt, Thành vương cùng Bình vương ở trên điện cũng giống như vậy. Khó có được mấy vị Vương gia nhàn tản hôm nay cũng chỉnh tề vào triều. Vốn họ không muốn tới, nhưng mà ba vị huynh trưởng Sùng đế chủ trì, nếu là huynh đệ sẽ thân thiết cùng nhau đồng cam cộng khổ, bắt buộc bọn họ phải vào triều sớm, nói cái gì cũng không để cho ba vị đệ đệ này thoải mái trở về ngủ.
Đức Niên mắt sắc thấy được thái giám vốn nên ở ngự thư phòng trực ban, gã tới nơi này làm gì. Nhìn thấy bộ dạng người kia vội vàng, Đức Niên không khiến người chú ý đi đến bên người gã.
Nhìn thấy Đức Niên, thái giám trực ban ngay cả lễ cũng chưa kịp làm, trực tiếp đối với Đức Niên nói, “Thái thượng hoàng có ý chỉ, gọi bọn họ tới chỗ ta.” Rập khuôn y nguyên mà nói, không dám có nghĩa gì khác.
Phất trần trên tay của Đức Niên trượt một cái, rơi trên mặt đất. Đây là làm sao vậy, hôm qua là Tín vương, hôm nay tới lượt Thái thượng hoàng cũng đi ra.
“Ở đây chờ.” Đức Niên để cho thái giám trực ban tại ở chỗ này chờ, lập tức tiến vào bẩm báo, việc này không chậm trễ được.
Đức Niên trở lại trên điện, đi tới bên người Sùng đế tinh thần không được tốt lắm.
“Hoàng thượng.” Nhẹ giọng hô.
“Làm sao vậy?” Đức Niên chưa từng thất lễ như vậy, ở trên đại điện đột nhiên quấy rầy hắn.
Mà lúc này trọng thần triều đình cũng chú ý tới động tĩnh trên long ỷ.
Đức Niên tới gần một chút, ở bên tai của Sùng đế thấp giọng nói vài câu.
Sùng đế theo lời nói của Đức Niên, ánh mắt trợn to, tinh thần uể oải lập tức biến mất, thậm chí đứng hẳn lên.
Làm sao vậy?
“Bãi triều. Lão đại, lão tam, lão tứ, lão ngũ, lão lục, còn có đại thần Nội các, theo trẫm trước đi tới ngự thư phòng.” Hoàng đế trực tiếp tuyên bố bãi triều, đem mấy người có quyền lực lớn nhất Nguyên quốc kêu lên.
“Hoàng thượng, như vậy cùng lễ nghi không hợp.” Quan Ngự sử can gián bắt đầu nói, sau đó hẳn là một đống đạo lý vừa lớn vừa dài. Tóm lại phải khuyên nhủ Hoàng thượng, làm như vậy là không đúng.
“Phụ hoàng triệu kiến, các ngươi dám ngăn cản.” Một câu của Sùng đế làm cho quan can gián đỉnh chỉ thao thao bất tuyệt, hướng ngự thư phòng đi tới.
Tất cả lời nói bị chặn lại trong miệng, nói không nên lời.
Người bị Sùng đế kêu lên, chấn động, sau đó lập tức đuổi kịp bước chân của Sùng đế.
Thái thượng hoàng triệu kiến? Đại thần trên triều im lặng một lát, sau đó là thanh âm nói chuyện cùng nghị luận với nhau. Cái vị Thái thượng hoàng vẫn luôn ẩn cư kia bởi vì chuyện gì mà lại xuất hiện?
Cũng có những đại thân năm đó chứng kiến một màn Viêm quốc diệt vong kia, trong lòng có sợ hãi sâu sắc, lại có ai gặp phải tai ương sao.
Đoàn người Sùng đế bước nhanh đi tới ngự thư phòng, nhìn thấy Quân Hành Tuyệt ngồi ở chỗ kia.
Lập tức hành lễ quỳ lạy.
“Ta gọi các ngươi tới là có việc muốn các ngươi làm.” Quân Hành Tuyệt trực tiếp sảng khoái, thậm chí chưa để bọn họ đứng dậy.
“Thỉnh phụ hoàng phân phó.” Sùng đế làm đại diện chờ phân phó của Quân Hành Tuyệt.
“Thu thập thiên tài địa bảo, bất luận là thực vật, động vật hay là khoáng vật. Chỉ cần là những thứ trân quý hiếm có liền thu thập trở về cho ta. Tông sư, ảnh vệ toàn bộ giao cho các ngươi điều động sử dụng.” Quân Hành Tuyệt mệnh lệnh nói.
“Dạ.” Không rõ nguyên nhân của mệnh lệnh, nhưng mà mọi người vẫn nghe lệnh.
“Chuyện này không cho phép thông qua Diêm La tới giải quyết, không cho phép nói cho Khiêm, hiểu chưa?” Quân Hành Tuyệt cảnh cáo.
“Dạ.” Hành động gạt Tín vương, rốt cuộc là vì cái gì? Bất quá mọi người sẽ không hỏi, bởi vì cho dù có hỏi thì vị này cũng sẽ không nói.
“Hoàng thượng.” Ở cửa truyền tới thanh âm yếu ớt, là của Đức Niên.
“Chuyện gì?” Đây là Quân Hành Tuyệt hỏi.
“Công chúa Đông Li, Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ cầu kiến.” Đức Niên cung kính đáp lời.
Sùng đế cả kinh, không thể nào, vị Công chúa này chưa bao giờ chủ động tới gặp hắn, sẽ không là bởi vì hoàng thúc đi. Đúng rồi, còn chưa có nói cho phụ hoàng sự kiện kia.
“Để cho bọn họ tiến vào.” Còn chưa chờ Sùng đế mở miệng, Quân Hành Tuyệt đã nói.
Đức Niên ngoan ngoãn lĩnh mệnh để cho người ta tiến vào.
“Ở trước khi sự kiện hôm nay hoàn thành, ta không muốn nhìn thấy Đông Li bên kia nhiễu loạn. Chuyện quấy phá này, Hoàng đế, ngươi hiểu chưa?” Quân Hành Tuyệt nhìn Sùng đế quỳ trên mặt đất.
“Nhi thần hiểu được.” Áp chế chuyện sắp sửa nói ra, nếu miệng nói ra sự kiện kia, Đông Li nhất định sẽ bị phụ hoàng diệt. Nhưng mà phụ hoàng tạm thời không hi vọng Đông Li biến mất. Này phải làm sao bây giờ? Nếu phụ hoàng biết chuyện ngày đó, mà bản thân lại biết rõ tình hình nhưng không báo, sẽ thực thảm. Nhưng mà lại không cho làm loạn, hắn phải làm sao bây giờ?
Bởi vì cúi đầu, Quân Hành Tuyệt không có nhìn thấy rối rắm trên mặt của Sùng đế.
Nói tới những người Đông Li này, Công chúa Đông Li ngày hôm qua gặp được Thượng Quan Khiêm, biết được Thượng Quan Khiêm đối với dược vật có nghiên cứu, cũng đồng ý chuyện mượn sách, lúc này liền lục lọi rương chứa đồ của mình, tìm ra bộ sách này, sửa sang lại thật tốt. Muốn đưa cho Thượng Quan Khiêm, lại không biết Ám Cung chỗ ở của Thượng Quan Khiêm ở nơi nào?
Đám người Kí Thanh Vân nhìn thấy nhiệt tình của Công chúa, chỉ biết Công chúa đã bị lún sâu. Muốn khuyên, nhưng mà người lâm vào tình yêu cuồng nhiệt nói thế nào cũng không nghe, ngược lại càng nói sẽ càng khơi ra tâm phản loạn. Cho nên vẫn duy trì trầm mặc. Công chúa tự nhân đã đem tâm tư của mình giấu rất tốt, còn đối với bọn họ nói, đây là vì kế hoạch ở Nguyên quốc, Tín vương ở Nguyên quốc địa vị rất cao, cùng y giao hảo có lợi cho hoạt động của bọn họ ở Nguyên quốc.
Lấy cớ tốt lắm, nếu là xem nhẹ tâm tư nảy mầm của thiếu nữ, cũng sẽ có lực thuyết phục.
Mọi người bất đắc dĩ nhìn Công chúa chủ động đi tìm Sùng đế, không đạt được tin tức của Sùng đế, hỏi cung nhân Ám Cung ở nơi nào, nhưng mà cung nhân Nguyên quốc toàn bộ đề phòng nhìn một hàng người bọn họ, cái gì cũng không nói.Ho
Cố gắng một hồi lâu, một chút tin tức đều không có, Công chúa mất mác một đêm không ngủ tốt. Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ cũng không dám rời đi, mọi người cẩn thận trông coi một đêm, chỉ sợ Công chúa sẽ có hành động gì đó. May mắn, không có chuyện gì. Làm cho bọn họ vui mừng đó là Công chúa vẫn lấy đại cục làm trọng. Có lẽ chờ hôn kỳ tới gần, Công chúa sẽ hiểu được mà thanh tỉnh. Vị Tín vương kia tốt nhất cũng không cần xuất hiện, để cho Công chúa hoàn toàn hết hi vọng.
Không nghĩ tới, Công chúa sáng sớm đã đứng lên, đi tới ngự thư phòng. Chạm được vận khí, không nghĩ thật sự bị nàng đụng phải.
Công chúa Đông Li, Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ đi vào, liếc mặt một cái liền nhìn thấy mọi người quỳ trên mặt đất, còn có người ngồi ở trên.
Nhìn thấy người ngồi kia, ba người Đông Li ngây ra một lúc, lại là một nam tử tuấn mỹ tuyệt thế vô song. Bất đồng với Tín vương tuấn mỹ nhu hòa ngày hôm qua, nam tử này tuấn mỹ quá mức bén nhọn, giống như lưỡi dao sắc bén, mắt phượng nghiêm nghị, một thân hơi thở khó lường. Bất đồng với Hoàng đế Đông Li khí phách, nam nhân này xuất hiện ở nơi nào liền không thể xem nhẹ, làm cho người ta không khỏi khuất phục. Khiến cho nam nhân tự ti, sẽ không có cơ hội ghen tị, bởi vì chênh lệch quá xa. Đối với nữ nhân mà nói, đó chính là một nam nhân nguy hiểm, biết rõ là độc, cũng sẽ chịu bị trúng độc.
Nếu không phải trước đó đã gặp qua Tín vương, Công chúa sẽ mê luyến nam nhân này. Người của Đông Li không khỏi nghĩ như vậy, liền ngay cả bản thân Công chúa cũng có loại cảm giác này. Tại một khắc này, bọn họ cảm thấy có chút may mắn, may mắn người Công chúa thầm mến là Tín vương. Nam nhân này rất nguy hiểm, là loại hình khiến cho nữ nhân điên cuồng.
Ngay khi ánh mắt nam nhân này đảo qua bọn họ, một cỗ sợ hãi bị nhìn thấu dâng lên. Cúi đầu, thân thể không thể không chế mà làm ra phản ứng, quỳ xuống.
Thời điểm một hàng người Đông Li quỳ xuống, Quân Hành Tuyệt lắc mình ly khai. Với hắn mà nói, Đông Li làm gì căn bản cũng chỉ là râu ria. Chỉ cần lợi dụng xong, vứt bỏ là được rồi, hơn nữa hắn mặc kệ quốc sự, đó là việc của Hoàng đế.
“Cung nghênh phụ hoàng [Thái thượng hoàng].” Ở sau khi Quân Hành Tuyệt rời đi, người Nguyên quốc cũng không dám thất lễ.
Đó là Thái thượng hoàng của Nguyên quốc, người Đông Li chiếm được tin tức này. Trời ạ, hoàng tộc của Nguyên quốc, có tất yếu phải trẻ tuổi như vậy không?
Mặc kệ kiềm chế của Đông Li, đám người Sùng đế đứng lên, nhìn thấy người của Đông Li. Thái thượng hoàng có phân phó, Đông Li tạm thời không thể loạn, còn phải để cho người của Đông Li chủ động giúp bọn họ làm việc.
Trong lòng của người Nguyên quốc tính kế, chỉ có Sùng đế cau mày, việc này chuẩn bị không tốt a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.