Chương 49: Chương 47
Vô Thố Thương Hoàng
03/10/2017
Ngày mùa thu ánh nắng không chút ấm áp, cho dù nó có sáng lạn đến thế nào thì cũng không ấm áp. Mà những đóa hoa nở rộ trong tiết trời này cũng rất nhiều, quế hoa, cúc hoa, trà hoa (hoa sơn trà), bách hợp, hoàng hoa hòe (cúc vàng), trà mai, hồ điệp lan, văn tâm lan, nguyệt quý hoa (hoa hồng), thu hải đường.
Trong Tín vương phủ có không ít trân phẩm, muôn hoa nở rộ, ngoại trừ nhiệt độ không khí có điểm lạnh ra, cả hoa viên nhìn không ra cảnh sắc tiêu điều của mùa thu chút nào. Dạo bước trong hoa viên, hương quế hoa nở rộ phiêu lãng trong không khí. Thượng Quan Khiêm đứng ở bên đóa hoàng hoa hòe thưởng thức. Quân Hành Tuyệt đứng ở phía sau y, si mê nhìn, chỉ khi Thượng quan Khiêm xoay người đi không nhìn hắn, hắn mới dám để cho ánh mắt mình toát ra tình cảm không nên có. Là thâm tình, là ôn nhu, là quyến luyến, là chua sót. Một đoạn tình cảm thế sở không chấp nhận, hắn thừa nhận, thống khổ, lại vui vẻ chịu đựng.
Ngày mùa thu, ánh dương quang chiếu lên người Hoàng huynh, tô điểm thêm những nét vàng trên hình dáng Hoàng huynh, hoàng hoa hòe tươi sáng nở rộ, Hoàng huynh mang theo nụ cười nhợt nhạt, cả người giống như tiên nhân hạ phàm. Phong tư dung mạo như thế, ai có thể xứng đôi cùng Hoàng huynh, Quân Hành Tuyệt lại nghĩ tới những kẻ tặng cho hắn mấy đề án làm hắn phải phẫn nộ. Trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, An Thịnh đứng một bên nhìn thấy phải kinh hồn táng đảm, này, Hoàng thượng làm sao vậy?
“Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt gọi, thu hồi lại vẻ dữ tợn. Không muốn để cho Hoàng huynh nhìn thấy trò hề trên mặt hắn.
“Chuyện gì?” Thượng Quan Khiêm không quay đầu lại, thản nhiên hỏi.
Quân Hành Tuyệt trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng, “Với niên kỉ của Hoàng huynh hẳn là đã phải sớm thành thân, vậy vì sao tới bây giờ vẫn chưa thành hôn?”
Quân Hành Tuyệt chắp tay sau lưng, gắt gao nắm chặt, thành thân a, nếu sau khi biết tình cảm của mình mà phát hiện Hoàng huynh đã thành thân, vĩnh viễn thuộc về một người khác, hắn sẽ như thế nào? Giết thê tử của Hoàng huynh, chắc là vậy? Một kẻ điên cuồng như hắn nhất định sẽ làm vậy.
Thượng Quan Khiêm xoay người nhìn Quân Hành Tuyệt, Quân Hành Tuyệt cũng nghiêm túc nhìn y, Thượng Quan Khiêm mở miệng, “Thành thân sao? Ta đã lâu rồi chưa nghĩ đến loại chuyện này, cũng đã từng muốn cùng một nữ tử bình thường thânh thân, sống một đời cũng bình thường, kết quả, ta bây giờ đã không còn tâm tư này nữa.” Thật lâu trước kia, khi y vẫn chưa tiến vào Ma Phương, y quả thật có nghĩ tới, y không muốn quay về hoàng cung, cũng không muốn có bất kì quan hệ gì với hoàng gia nữa, cả đời này sống thường thường thản nhiên là đã được rồi. Ai biết lại trải qua mọi chuyện gặp lại nhau, có thể nói là kỳ ngộ đi.
“Hoàng huynh từng có ý trung nhân?” Bàn tay càng xiết chặt lại, tâm bắt đầu lại quặn đau. Chỉ cần tưởng tượng đến việc Hoàng huynh từng muốn cùng một nữ nhân hắn không biết tư thủ nhất sinh (bên nhau trọn đời), hắn liền không thể không ghen tị thống khổ, lại may mắn, may mắn vì Hoàng huynh vẫn chưa thành thân.
“Không tính là ý trung nhân, từng có một người ta muốn thú nàng làm thê.” Thượng Quan Khiêm thản nhiên nói, từng, y quả thật từng muốn thành thân với nàng. Bởi vì nàng rất thích hợp, bề ngoài dịu dàng, y từng khờ dại, không biết con người là không thể nhìn qua vẻ bề ngoài, cũng quên giáo huấn từ mẫu hậu, mẫu hậu cũng là một nữ tử dịu dàng, kết quả thì sao? Không đề cập đến bản thân mình, đối Phượng Vũ có mưu tính trước là có thể thấy mẫu hậu tuyệt đối không phải nữ tử ôn thiện. Còn có bản thân mình hiện tại, bề ngoài nhìn như ôn hòa, nhưng là tuyệt đối vô tình. Con người, quả là một loài trong ngoài không đồng nhất.
“Ai?” Quân Hành Tuyệt cuống quít hỏi, có ai ở trong lòng Hoàng huynh lưu lại ấn ký, Hoàng huynh không phải ngoài đồng bạn ra thì ai cũng không để ý sao? “Là đồng bạn của Hoàng huynh sao?” Quân Hành Tuyệt nói ra suy đoán của mình, ngoại từ đồng bạn mà Hoàng huynh từng nhắc tới, Quân Hành Tuyệt không biết còn có ai có thể khiến cho Hoàng huynh để tâm đến.
“Hoàng đệ, không được đnh1 đồng nàng với đồng bạn của ta, nàng không xứng.” Thượng Quan Khiêm nghiêm khắc cảnh cáo Quân Hành Tuyệt.
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Hoàng huynh.” Lại nhìn thấy Thượng Quan Khiêm thần sắc lãnh đạm, còn nghe thấy lời cảnh cáo, Quân Hành Tuyệt biết nhất định đã từng xảy ra chuyện, hơn nữa là chuyện rất không tốt.
An Thịnh có điểm kinh ngạc nhìn Tín vương trở mặt, không ngờ Tín vương cũng có một mặt như vậy, còn có đồng bạn? Đây là gì?
“Không có gì, chỉ là nàng phản bội ta mà thôi.” Thượng Quan Khiêm khôi phục bộ dáng ôn hòa. Nếu không phải tiến nhập Ma Phương thì vì sự phản bội của nàng, y sớm đã chết rồi.
“Có thể nói cho trẫm không?” Quân Hành Tuyệt muốn biết, Hoàng huynh rất ít khi đề cập đến những chuyện đã trải qua, còn cả nữ nhân đã phản bội người mà hắn yêu quý nhất. Ả nữ nhân kia thiếu chút nữa đã chiếm được điều mà hắn mong muốn, thế nhưng lại phản bội, hành vi như vậy hắn sao có thể tha thứ, hắn phải biết đó là ai, rồi khiến cho nàng chết thật thảm.
“Chỉ là chút chuyện quá khứ, không có gì để giấu diếm cả, ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi biết.” Những chuyện đã xảy ra là không thể chối bỏ, sinh mệnh mà y đang tồn tại, không cảm thấy thẹn, cũng không cảm thấy bi ai, thẳng thắn đối mặt với bản thân, kiên định bước trên con đường của mình, đây là bản thân mình tự nhận thức, sự tồn tại thật sự của bản thân.
Quân Hành Tuyệt nghiêm túc nghe.
“Ngươi có biết, ta năm đó từng bị người đuổi giết, bị buộc khiêu nhai (nhảy xuống vực).” Thượng Quan Khiêm xem đây là mở đầu.
“Trẫm biết.” May mắn, Hoàng huynh còn sống, những kẻ gây ra chuyện này cũng đều đã chết.
“Nơi đó có một ngôi cao bị nhánh cây che lấp, trải một tầng lá cây thật dày, phía sau ngôi cao có một sơn động. Từng có một thầy thuốc cũng bị buộc khiêu nhai đã ở đó, ông ấy để lại nhiều kinh nghiệm quý giá, giúp cho ta có thể tiếp tục sống ở đó, bởi vì cảm kích, ta bái ông ấy làm thầy.” Thượng Quan Khiêm thản nhiên nói, thật lâu trước kia, niềm vui sướng vì có thể tiếp tục sống sau thảm họa.
Quân Hành Tuyệt nhớ ra Hoàng huynh từng nói ngay cả mặt mũi của sư phụ cũng chưa từng gặp qua, nguyên lai là bởi vì như vậy. Quân Hành Tuyệt trong lòng vạn phần cảm tạ người này, nếu không nhờ kinh nghiệm ông ta lưu lại, Hoàng hunh mới chỉ tám tuổi sao có thể tiếp tục sống sót trong hoàn cảnh như thế.
“Ở nơi đó của sư phụ còn có sách thuốc, còn có thân pháp khinh công, ta vài năm liền học được. Sau đó ra vào huyền nhai (vách núi) cũng không thành vấn đề, tiếp tục ở lại trong sơn cốc của sư phụ, nơi đó thực yên lặng, lại là nhai để (đáy vực), ngoại trừ ta ra thì không ai biết nữa.” Đoạn thời gian kia quả thật là tịch mịch a, chỉ có một thân một mình sinh sống, nhưng lại sợ đi ra ngoài sẽ bị người khác đuổi giết nên không dám xuất cốc.
“Sau đó vài năm, bộ dáng của ta đã không còn nhìn ra bóng dáng trước đó nữa nên mới xuất cốc ra ngoài, sau đó thu lưu sư muội.” Năm đó thu lưu nàng cũng là vì nàng có chút giống mẫu hậu, cũng là bởi vì y tịch mịch, muốn tìm một người ở bên cạnh.
Chính là nữ nhân này sao? Quân Hành Tuyệt đáy mắt hiện lên ghen tị, nhưng lại nhanh chóng biến mất, nghĩ rằng Thượng Quan Khiêm sẽ không thấy được nhưng lại không ngờ mọi thứ đã lộ từ lâu.
Thượng Quan Khiêm thấy được chút ghen tị đột nhiên xuất hiện kia, vẫn như trước không thèm vạch trần, tiếp tục kể chuyện của bản thân, “Sư muội không chịu nổi tịch mịch nơi đáy cốc nên đã ra ngoài, ta không đi theo, sau lại có người xâm nhập cốc, phóng hỏa đốt nơi ở của ta.” Đây là chuyện y đã trải qua, chính là sau chuyện này, y đã tiến nhập Ma Phương, đối mặt với thế giới mới, vì sinh tồn mà nỗ lực. Năm tháng quá mức dài lâu, khiến cho y cũng đã quên mất ước nguyện sống sót ban đầu, hỏi rõ ràng nguyên nhân nàng phản bội.
“Là nàng nói ra nơi ở của Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt không che dấu phẫn nộ của mình, lại một lần nữa, lại một lần nữa Hoàng huynh của hắn thiếu chút nữa sẽ không còn sống trên đời này, trước khi gặp lại hắn, chỉ cần tưởng tượng đã sợ hãi, không chỉ một lần, những cực khổ mà Hoàng huynh gặp phải, thời điểm đó hắn đều không biết đến. Hắn thống hận bản thân bất lực, nếu năm đó tích cực tìm kiếm Hoàng huynh, có thể sẽ không xảy ra những chuyện này.
“Đúng vậy, thế nhưng ta không biết nguyên nhân nàng làm như vậy, bởi vì nàng căn bản không biết thân thế của ta.” Nguyên nhân này y đến bây giờ cũng vẫn không biết.
“Hoàng huynh, không đi tìm sao?” Lấy hiểu biết của hắn với Hoàng huynh, Hoàng huynh sẽ không dễ dàng buông tha cho người phản bội mình.
“Ta sau khi trở về thì không có ý định tìm kiếm, ngoại trừ đồng bạn của ta ra, ta đã không còn để ý đến bất cứ thứ gì nữa.” Thượng Quan Khiêm thản nhiên nói, mặc kệ là lý do gì, phản bội chính là phản bội, không chủ động tìm kiếm là bởi vì không thèm để ý, bất quá bị người phản bội thật là không thoải mái a, không biết có nên tìm một chút hay không, dùng nàng để bình phục lại nỗi lòng của mình.
Trở về? Quân Hành Tuyệt chú ý tới cách nói này, từ nơi nào trở về, mấy vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu. Nhưng sau khi nghe Hoàng huynh nói câu kế tiếp, thương tâm mới là cảm giác lớn nhất giữ chặt tâm hồn hắn. Hoàng huynh thật sự rất xem trọng đồng bạn của mình.
“Nếu, Hoàng huynh nhìn thấy nàng thì sẽ làm như thế nào?” Quân Hành Tuyệt hỏi, Hoàng huynh nhất định là sẽ trả thù đi, hắn sẽ giúp Hoàng huynh, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho ả nữ nhân kia. Không phải chán ghét, mà là hận, lần đầu tiên cảm giác được hận. Bởi vì nàng đã bỏ qua điều mà hắn mong muốn, còn phản bội người hắn yêu nhất, khiến cho hắn thiếu chút nữa là đã mất Hoàng huynh, cho nên hắn hận nàng.
“Trước hỏi nguyên nhân vì sao nàng phản bội.” Vấn đề từng quấy nhiễu y, y tự nhận chưa từng gây cừu gia, cũng không gây chuyện gì có lỗi ới nàng, vì sao phải kêu người tới giết y? Đây là vấn đề mà y từng nghi vấn, nếu gặp đương nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.
“Sau đó, Hoàng huynh sẽ tha thứ cho nàng sao?” Quân Hành Tuyệt trong lòng thực phức tạp, nếu Hoàng huynh thật sự tha thứ cho nữ nhân kia, hắn nếu làm ra chuyện mà Hoàng huynh chán ghét, Hoàng huynh có tha thứ cho hắn không?
“Sẽ không, ta sẽ căn cứ theo đáp án của nàng mà quyết định trả thù như thế nào.” Chết là rất dễ dàng, chỉ có sống mới có thể cảm nhận được thống khổ.
An Thịnh ở một bên nghe được chợt thấy rùng mình, vì sao Tín vương rõ ràng là cười vẫn ôn hòa như vậy, hắn lại cảm thấy thật lạnh vậy.
“Hoàng huynh, cần trẫm triệu tập ảnh vệ điều tra không?” Hy vọng xa vời a, Hoàng huynh sao có thể dễ dàng tha thứ kẻ khác, Tu La Quân Tử, một nửa quân tử, một nửa Tu La.
“Hoàng đệ, chuyện của ta, ta không muốn người khác nhúng tay.” Chuyện của Vô Xá đều do bản thân tự giải quyết, nếu y thật sự muốn tìm, trên thế giới này không có thứ gì mà y không thể tìm thấy, không tìm chỉ là vì không muốn mà thôi.
“Trẫm đã biết.” Cự tuyệt của Thượng Quan Khiêm khiến cho Quân Hành Tuyệt cảm thấy mất mác thống khổ, nhưng Quân Hành Tuyệt đã quyết định điều tra, Hoàng huynh không muốn tìm vậy hắn sẽ tìm trước Hoàng huynh, giết nữ nhân kia, không, giết nàng đã rất dễ dãi, hắn sẽ khiến cho nữ nhân kia sống không bằng chết.
Biết Quân Hành Tuyệt khẩu thị tâm phi, tìm thì tìm đi, hành động của Quân Hành Tuyệt tất cả đều trong vòng giám thị của y, hắn tìm được sư muội rồi, y lúc đó sẽ đi hỏi một chút, sau đó mang người đi, thi hành trả thù của mình.
Trong Tín vương phủ có không ít trân phẩm, muôn hoa nở rộ, ngoại trừ nhiệt độ không khí có điểm lạnh ra, cả hoa viên nhìn không ra cảnh sắc tiêu điều của mùa thu chút nào. Dạo bước trong hoa viên, hương quế hoa nở rộ phiêu lãng trong không khí. Thượng Quan Khiêm đứng ở bên đóa hoàng hoa hòe thưởng thức. Quân Hành Tuyệt đứng ở phía sau y, si mê nhìn, chỉ khi Thượng quan Khiêm xoay người đi không nhìn hắn, hắn mới dám để cho ánh mắt mình toát ra tình cảm không nên có. Là thâm tình, là ôn nhu, là quyến luyến, là chua sót. Một đoạn tình cảm thế sở không chấp nhận, hắn thừa nhận, thống khổ, lại vui vẻ chịu đựng.
Ngày mùa thu, ánh dương quang chiếu lên người Hoàng huynh, tô điểm thêm những nét vàng trên hình dáng Hoàng huynh, hoàng hoa hòe tươi sáng nở rộ, Hoàng huynh mang theo nụ cười nhợt nhạt, cả người giống như tiên nhân hạ phàm. Phong tư dung mạo như thế, ai có thể xứng đôi cùng Hoàng huynh, Quân Hành Tuyệt lại nghĩ tới những kẻ tặng cho hắn mấy đề án làm hắn phải phẫn nộ. Trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, An Thịnh đứng một bên nhìn thấy phải kinh hồn táng đảm, này, Hoàng thượng làm sao vậy?
“Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt gọi, thu hồi lại vẻ dữ tợn. Không muốn để cho Hoàng huynh nhìn thấy trò hề trên mặt hắn.
“Chuyện gì?” Thượng Quan Khiêm không quay đầu lại, thản nhiên hỏi.
Quân Hành Tuyệt trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng, “Với niên kỉ của Hoàng huynh hẳn là đã phải sớm thành thân, vậy vì sao tới bây giờ vẫn chưa thành hôn?”
Quân Hành Tuyệt chắp tay sau lưng, gắt gao nắm chặt, thành thân a, nếu sau khi biết tình cảm của mình mà phát hiện Hoàng huynh đã thành thân, vĩnh viễn thuộc về một người khác, hắn sẽ như thế nào? Giết thê tử của Hoàng huynh, chắc là vậy? Một kẻ điên cuồng như hắn nhất định sẽ làm vậy.
Thượng Quan Khiêm xoay người nhìn Quân Hành Tuyệt, Quân Hành Tuyệt cũng nghiêm túc nhìn y, Thượng Quan Khiêm mở miệng, “Thành thân sao? Ta đã lâu rồi chưa nghĩ đến loại chuyện này, cũng đã từng muốn cùng một nữ tử bình thường thânh thân, sống một đời cũng bình thường, kết quả, ta bây giờ đã không còn tâm tư này nữa.” Thật lâu trước kia, khi y vẫn chưa tiến vào Ma Phương, y quả thật có nghĩ tới, y không muốn quay về hoàng cung, cũng không muốn có bất kì quan hệ gì với hoàng gia nữa, cả đời này sống thường thường thản nhiên là đã được rồi. Ai biết lại trải qua mọi chuyện gặp lại nhau, có thể nói là kỳ ngộ đi.
“Hoàng huynh từng có ý trung nhân?” Bàn tay càng xiết chặt lại, tâm bắt đầu lại quặn đau. Chỉ cần tưởng tượng đến việc Hoàng huynh từng muốn cùng một nữ nhân hắn không biết tư thủ nhất sinh (bên nhau trọn đời), hắn liền không thể không ghen tị thống khổ, lại may mắn, may mắn vì Hoàng huynh vẫn chưa thành thân.
“Không tính là ý trung nhân, từng có một người ta muốn thú nàng làm thê.” Thượng Quan Khiêm thản nhiên nói, từng, y quả thật từng muốn thành thân với nàng. Bởi vì nàng rất thích hợp, bề ngoài dịu dàng, y từng khờ dại, không biết con người là không thể nhìn qua vẻ bề ngoài, cũng quên giáo huấn từ mẫu hậu, mẫu hậu cũng là một nữ tử dịu dàng, kết quả thì sao? Không đề cập đến bản thân mình, đối Phượng Vũ có mưu tính trước là có thể thấy mẫu hậu tuyệt đối không phải nữ tử ôn thiện. Còn có bản thân mình hiện tại, bề ngoài nhìn như ôn hòa, nhưng là tuyệt đối vô tình. Con người, quả là một loài trong ngoài không đồng nhất.
“Ai?” Quân Hành Tuyệt cuống quít hỏi, có ai ở trong lòng Hoàng huynh lưu lại ấn ký, Hoàng huynh không phải ngoài đồng bạn ra thì ai cũng không để ý sao? “Là đồng bạn của Hoàng huynh sao?” Quân Hành Tuyệt nói ra suy đoán của mình, ngoại từ đồng bạn mà Hoàng huynh từng nhắc tới, Quân Hành Tuyệt không biết còn có ai có thể khiến cho Hoàng huynh để tâm đến.
“Hoàng đệ, không được đnh1 đồng nàng với đồng bạn của ta, nàng không xứng.” Thượng Quan Khiêm nghiêm khắc cảnh cáo Quân Hành Tuyệt.
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Hoàng huynh.” Lại nhìn thấy Thượng Quan Khiêm thần sắc lãnh đạm, còn nghe thấy lời cảnh cáo, Quân Hành Tuyệt biết nhất định đã từng xảy ra chuyện, hơn nữa là chuyện rất không tốt.
An Thịnh có điểm kinh ngạc nhìn Tín vương trở mặt, không ngờ Tín vương cũng có một mặt như vậy, còn có đồng bạn? Đây là gì?
“Không có gì, chỉ là nàng phản bội ta mà thôi.” Thượng Quan Khiêm khôi phục bộ dáng ôn hòa. Nếu không phải tiến nhập Ma Phương thì vì sự phản bội của nàng, y sớm đã chết rồi.
“Có thể nói cho trẫm không?” Quân Hành Tuyệt muốn biết, Hoàng huynh rất ít khi đề cập đến những chuyện đã trải qua, còn cả nữ nhân đã phản bội người mà hắn yêu quý nhất. Ả nữ nhân kia thiếu chút nữa đã chiếm được điều mà hắn mong muốn, thế nhưng lại phản bội, hành vi như vậy hắn sao có thể tha thứ, hắn phải biết đó là ai, rồi khiến cho nàng chết thật thảm.
“Chỉ là chút chuyện quá khứ, không có gì để giấu diếm cả, ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi biết.” Những chuyện đã xảy ra là không thể chối bỏ, sinh mệnh mà y đang tồn tại, không cảm thấy thẹn, cũng không cảm thấy bi ai, thẳng thắn đối mặt với bản thân, kiên định bước trên con đường của mình, đây là bản thân mình tự nhận thức, sự tồn tại thật sự của bản thân.
Quân Hành Tuyệt nghiêm túc nghe.
“Ngươi có biết, ta năm đó từng bị người đuổi giết, bị buộc khiêu nhai (nhảy xuống vực).” Thượng Quan Khiêm xem đây là mở đầu.
“Trẫm biết.” May mắn, Hoàng huynh còn sống, những kẻ gây ra chuyện này cũng đều đã chết.
“Nơi đó có một ngôi cao bị nhánh cây che lấp, trải một tầng lá cây thật dày, phía sau ngôi cao có một sơn động. Từng có một thầy thuốc cũng bị buộc khiêu nhai đã ở đó, ông ấy để lại nhiều kinh nghiệm quý giá, giúp cho ta có thể tiếp tục sống ở đó, bởi vì cảm kích, ta bái ông ấy làm thầy.” Thượng Quan Khiêm thản nhiên nói, thật lâu trước kia, niềm vui sướng vì có thể tiếp tục sống sau thảm họa.
Quân Hành Tuyệt nhớ ra Hoàng huynh từng nói ngay cả mặt mũi của sư phụ cũng chưa từng gặp qua, nguyên lai là bởi vì như vậy. Quân Hành Tuyệt trong lòng vạn phần cảm tạ người này, nếu không nhờ kinh nghiệm ông ta lưu lại, Hoàng hunh mới chỉ tám tuổi sao có thể tiếp tục sống sót trong hoàn cảnh như thế.
“Ở nơi đó của sư phụ còn có sách thuốc, còn có thân pháp khinh công, ta vài năm liền học được. Sau đó ra vào huyền nhai (vách núi) cũng không thành vấn đề, tiếp tục ở lại trong sơn cốc của sư phụ, nơi đó thực yên lặng, lại là nhai để (đáy vực), ngoại trừ ta ra thì không ai biết nữa.” Đoạn thời gian kia quả thật là tịch mịch a, chỉ có một thân một mình sinh sống, nhưng lại sợ đi ra ngoài sẽ bị người khác đuổi giết nên không dám xuất cốc.
“Sau đó vài năm, bộ dáng của ta đã không còn nhìn ra bóng dáng trước đó nữa nên mới xuất cốc ra ngoài, sau đó thu lưu sư muội.” Năm đó thu lưu nàng cũng là vì nàng có chút giống mẫu hậu, cũng là bởi vì y tịch mịch, muốn tìm một người ở bên cạnh.
Chính là nữ nhân này sao? Quân Hành Tuyệt đáy mắt hiện lên ghen tị, nhưng lại nhanh chóng biến mất, nghĩ rằng Thượng Quan Khiêm sẽ không thấy được nhưng lại không ngờ mọi thứ đã lộ từ lâu.
Thượng Quan Khiêm thấy được chút ghen tị đột nhiên xuất hiện kia, vẫn như trước không thèm vạch trần, tiếp tục kể chuyện của bản thân, “Sư muội không chịu nổi tịch mịch nơi đáy cốc nên đã ra ngoài, ta không đi theo, sau lại có người xâm nhập cốc, phóng hỏa đốt nơi ở của ta.” Đây là chuyện y đã trải qua, chính là sau chuyện này, y đã tiến nhập Ma Phương, đối mặt với thế giới mới, vì sinh tồn mà nỗ lực. Năm tháng quá mức dài lâu, khiến cho y cũng đã quên mất ước nguyện sống sót ban đầu, hỏi rõ ràng nguyên nhân nàng phản bội.
“Là nàng nói ra nơi ở của Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt không che dấu phẫn nộ của mình, lại một lần nữa, lại một lần nữa Hoàng huynh của hắn thiếu chút nữa sẽ không còn sống trên đời này, trước khi gặp lại hắn, chỉ cần tưởng tượng đã sợ hãi, không chỉ một lần, những cực khổ mà Hoàng huynh gặp phải, thời điểm đó hắn đều không biết đến. Hắn thống hận bản thân bất lực, nếu năm đó tích cực tìm kiếm Hoàng huynh, có thể sẽ không xảy ra những chuyện này.
“Đúng vậy, thế nhưng ta không biết nguyên nhân nàng làm như vậy, bởi vì nàng căn bản không biết thân thế của ta.” Nguyên nhân này y đến bây giờ cũng vẫn không biết.
“Hoàng huynh, không đi tìm sao?” Lấy hiểu biết của hắn với Hoàng huynh, Hoàng huynh sẽ không dễ dàng buông tha cho người phản bội mình.
“Ta sau khi trở về thì không có ý định tìm kiếm, ngoại trừ đồng bạn của ta ra, ta đã không còn để ý đến bất cứ thứ gì nữa.” Thượng Quan Khiêm thản nhiên nói, mặc kệ là lý do gì, phản bội chính là phản bội, không chủ động tìm kiếm là bởi vì không thèm để ý, bất quá bị người phản bội thật là không thoải mái a, không biết có nên tìm một chút hay không, dùng nàng để bình phục lại nỗi lòng của mình.
Trở về? Quân Hành Tuyệt chú ý tới cách nói này, từ nơi nào trở về, mấy vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu. Nhưng sau khi nghe Hoàng huynh nói câu kế tiếp, thương tâm mới là cảm giác lớn nhất giữ chặt tâm hồn hắn. Hoàng huynh thật sự rất xem trọng đồng bạn của mình.
“Nếu, Hoàng huynh nhìn thấy nàng thì sẽ làm như thế nào?” Quân Hành Tuyệt hỏi, Hoàng huynh nhất định là sẽ trả thù đi, hắn sẽ giúp Hoàng huynh, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho ả nữ nhân kia. Không phải chán ghét, mà là hận, lần đầu tiên cảm giác được hận. Bởi vì nàng đã bỏ qua điều mà hắn mong muốn, còn phản bội người hắn yêu nhất, khiến cho hắn thiếu chút nữa là đã mất Hoàng huynh, cho nên hắn hận nàng.
“Trước hỏi nguyên nhân vì sao nàng phản bội.” Vấn đề từng quấy nhiễu y, y tự nhận chưa từng gây cừu gia, cũng không gây chuyện gì có lỗi ới nàng, vì sao phải kêu người tới giết y? Đây là vấn đề mà y từng nghi vấn, nếu gặp đương nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.
“Sau đó, Hoàng huynh sẽ tha thứ cho nàng sao?” Quân Hành Tuyệt trong lòng thực phức tạp, nếu Hoàng huynh thật sự tha thứ cho nữ nhân kia, hắn nếu làm ra chuyện mà Hoàng huynh chán ghét, Hoàng huynh có tha thứ cho hắn không?
“Sẽ không, ta sẽ căn cứ theo đáp án của nàng mà quyết định trả thù như thế nào.” Chết là rất dễ dàng, chỉ có sống mới có thể cảm nhận được thống khổ.
An Thịnh ở một bên nghe được chợt thấy rùng mình, vì sao Tín vương rõ ràng là cười vẫn ôn hòa như vậy, hắn lại cảm thấy thật lạnh vậy.
“Hoàng huynh, cần trẫm triệu tập ảnh vệ điều tra không?” Hy vọng xa vời a, Hoàng huynh sao có thể dễ dàng tha thứ kẻ khác, Tu La Quân Tử, một nửa quân tử, một nửa Tu La.
“Hoàng đệ, chuyện của ta, ta không muốn người khác nhúng tay.” Chuyện của Vô Xá đều do bản thân tự giải quyết, nếu y thật sự muốn tìm, trên thế giới này không có thứ gì mà y không thể tìm thấy, không tìm chỉ là vì không muốn mà thôi.
“Trẫm đã biết.” Cự tuyệt của Thượng Quan Khiêm khiến cho Quân Hành Tuyệt cảm thấy mất mác thống khổ, nhưng Quân Hành Tuyệt đã quyết định điều tra, Hoàng huynh không muốn tìm vậy hắn sẽ tìm trước Hoàng huynh, giết nữ nhân kia, không, giết nàng đã rất dễ dãi, hắn sẽ khiến cho nữ nhân kia sống không bằng chết.
Biết Quân Hành Tuyệt khẩu thị tâm phi, tìm thì tìm đi, hành động của Quân Hành Tuyệt tất cả đều trong vòng giám thị của y, hắn tìm được sư muội rồi, y lúc đó sẽ đi hỏi một chút, sau đó mang người đi, thi hành trả thù của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.